TruyenHHH.com

Edit Dia Cau Online C1 C134


Đường Mạch chôn mình trên lưng Con Giun Bự, gắt gao nắm lấy khoen của nó.

Hai con giun này đào đất cực nhanh, bùn đất bị đào bới ném ra phía sau. Đường Mạch chỉ có thể cúi đầu. Đất dày cộm và ẩm ướt văng hết lên tóc và quần áo của Đường Mạch, cậu gần như bị bùn đất cọ rửa. Đường Mạch chỉ có thể ôm chặt để không bị rớt. 

Sau lưng của bọn họ truyền đến tiếng đào đất sột soạt. 

Mấy chục con rệp đen rống giận đuổi theo, nhưng tốc độ của chúng nó kém xa Con Giun Bự. Mắt thấy khoảng cách của hai bên càng ngày càng xa, dưới lòng đất đất tối đen như mực, Đường Mạch chợt nghe thấy mấy chục tiếng khạc nhổ. Trong nháy mắt cậu liền biết đó là cái gì, Đường Mạch sợ hãi áp cả người lên lưng con giun, cố gắng giảm diện tích tiếp xúc không khí của mình xuống càng nhiều càng tốt.

Hàng chục tia nọc độc đen kịt đồng loạt bắn ra, hai Con Giun Bự cũng hoảng sợ rít lên.

Chúng dường như có thể nhìn thấy vị trí của nọc độc, vừa đào đất chạy trốn,vừa uốn éo cơ thể để tránh né. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn có một hai tia nọc độc bắn trúng lên người hai Con Giun Bự. Con Giun Bự phát ra tiếng kêu thống khổ, chúng nó tăng tốc độ đào đất. Lũ rệp ở phía sau cũng ra sức phun nọc độc, nhưng giun đất chạy càng lúc càng xa. 

Chạy được khoảng nửa giờ thì đã hoàn toàn cắt đuôi được lũ rệp.

Đường Mạch cẩn thận nghe một hồi, xác định lũ rệp này không còn đuổi kịp nữa. Cậu tưởng rằng hai con giun này sẽ dừng lại, ai mà ngờ chúng vẫn tiếp tục đào đất! Hai Con Giun Bự vừa đào đất rừa rít lên. 

"Hiss hiss, thật đáng sợ thật đáng sợ."

"Hiss hiss, nọc độc của con rệp đau quá riss riss..."

Đường Mạch nghe không hiểu tụi nó nói cái gì, cậu đợi thêm năm phút cũng không thấy hai Con Giun Bự dừng lại, sắc mặt dần dần trầm xuống. Cậu cảm thấy hai Con Giun Bự giống như muốn chui vào lòng đất. Càng chui sâu, không khí càng loãng. Đường Mạch hiện tại đã có chút khó thở, nếu hai tụi nó đi xuống thêm chút nữa Đường Mạch có thể sẽ không thở được.

Đường Mạch cảnh giác nhìn xung quanh, tìm cơ hội thoát khỏi hai Con Giun Bự này. Dường như nghe được tiếng lòng của Đường Mạch, một Con Giun Bự chợt ngừng lại, con còn lại thấy lạ quay đầu nhìn nó. Hai Con Giun Bự chụm đầu vào nhau, cả hai giao lưu trong chốc lát, sau đó quay đầu lại, đào đất lên trên. 

Tay Đường Mạch lúc này đã đặt trên Cây Dù Nhỏ, nhìn thấy cảnh này cậu hơi sửng sốt, tạm thời dừng động tác.

Một phút sau, họ đã trở về mặt đất.

Nơi này vẫn là ở tinh linh thảo nguyên. Đường Mạch từ trên lưng Con Giun Bự đi xuống, chân đạp lên mảnh đất cháy sém. Hai Con Giun Bự chôn nửa người ở dưới đất, chỉ để lộ một cái đầu tròn lớn cực xấu. Đầu của tụi nó tựa vào nhau, từ góc độ nào đó nhìn vào rất giống một hình trái tim. Ánh mặt trời chiếu lên cái đầu, to phản chiếu lớp ánh sáng màu hồng nhạt. 

Đường Mạch nheo mắt nhìn tầng ánh sáng màu hồng quỷ dị bao phủ đầu của hai Con Giun Bự.

"Hiss Hiss, hắn đang nhìn ta."

"Không phải, hắn đang nhìn ta, hiss hiss, đang nhìn ta!"

"Rõ ràng là đang nhìn ta!" 

Đường Mạch cẩn thận nhìn tầng ánh sáng màu hồng, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

Lúc đầu hai Con Giun Bự này tóm lấy Đường Mạch rồi đem cậu bỏ trốn, cậu không nhìn rõ được mặt mũi của hai tụi nó. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, Đường Mạch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi đi đào đất chạy trốn. Lúc đang định bỏ chạy thì Đường Mạch nghe được tiếng rít quen thuộc, sờ vào lớp da nhớp nháp của nó, cậu nhận ra là hai Con Giun Bự.

Khá lâu trước đây Đường Mạch đã cứu một Con Giun Bự. Lần đầu tiên là ở phó bản [Giết chết Bill]. Một Con Giun Bự tuy xấu nhưng khá đáng yêu, bị đoàn trưởng đoàn xiếc thú Quái Kỳ bắt về để triển lãm, Đường Mạch đã thả cho nó chạy. Lần thứ hai là phó bản [Đêm kinh hỉ ở đoàn xiếc thú Quái Kỳ], Con Giun Bự kia lại bị đội trưởng đoàn xiếc thú bắt đi. Lúc đó, đoàn trưởng nóng lòng muốn mổ xẻ nó ngay tại chỗ, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hợp sức cứu nó lần nữa, lại thả cho nó đi. Sau lần đó Đường Mạch nhận được một phần thưởng. 

"Hảo cảm con... giun?"

Đường Mạch cẩn thận đưa tay ra sờ một Con Giun Bự. Tay cậu còn chưa kịp chạm vào đầu nó thì con còn lại đã chạy tới, vui vẻ dụi đầu vào tay cậu. Con Giun Bự kia thấy vậy cũng không chịu thua kém, lao tới tranh giành tình cảm. Hai Con Giun Bự đánh tới đánh lui, dần dần quên mất sự tồn tại của Đường Mạch, bắt đầu húc đầu vào nhau, xem thử đầu của ai lớn hơn.

Đường Mạch thấy cảnh này liền trực tiếp đưa ra kết luận: "Xem ra cái này chính là hảo cảm con giun rồi."

Ở phó bản đêm kinh hỉ, Đường Mạch nhận được phần thưởng [Hảo cảm con giun] nhưng lúc đó cậu không hiểu phần thưởng này có tác dụng gì. Hai con giun này rõ ràng không phải là con mà trước kia Đường Mạch cứu, con đó tuy cũng lớn, nhưng so với hai con giun trước mặt này thì nó trông như một em bé. 

Đường Mạch thầm nghĩ: "Hảo cảm con giun, hẳn là bởi vì trên đầu có quầng ánh sáng màu hồng này. Chỉ cần là giun đất thì sẽ có ấn tượng tốt với mình...". Lúc trước, ngoài trừ Đường Mạch nhận được phần thưởng [Hảo cảm con giun] ra còn có Phó Văn Đoạt. "Phần thưởng này nhìn qua thì cực kỳ phế, nhưng nếu gặp được một phó bản thích hợp thì sẽ phát huy hiệu quả."

Giống như lần này, Đường Mạch đã được hai Con Giun Bự cứu. Nếu như không có chúng nó, Đường Mạch đã phải sử dụng dị năng [Một nam nhân rất nhanh] để chạy trốn. Cậu nghĩ ít nhất phải sử dụng mười giây mới có thể chạy thoát khỏi lũ rệp, điều đó cũng có nghĩa cậu sẽ tổn thất hai mươi phút sinh mạng của mình. 

Lũ rệp cũng bị cắt đuôi, nhưng nhiệm vụ trò chơi dường như vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đường Mạch suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục đi về hướng mặt trời, nhìn xem có thể tìm được manh mối nào không. Nhưng cậu vừa mới đi được một bước thì áo đã bị thứ gì kéo lại. Đường Mạch quay đầu lại nhìn thì thấy một Con Giun Bự không biết từ lúc nào đã cắn ống tay áo của mình, không chịu để cho cậu đi. Ngay sau đó, một Con Giun Bự khác cũng cắn ống tay áo của cậu.

"Hiss hiss, về nhà với bọn ta đi."

"Đúng đúng, ta muốn dẫn hắn về nhà hiss hiss!"

Đường Mạch thử kéo tay áo ra khỏi miệng Con Giun Bự, nhưng nó cắn rất chặt. Áo bị kéo ra, chúng nó liền dứt khoác quấn lấy cánh tay Đường Mạch. Cậu thử mấy lần cũng không thể gỡ ra được. Cậu suy nghĩ một hồi thì quyết định đi theo Con Giun Bự.

Rất rõ ràng, hai Con Giun Bự bởi vì [Hảo cảm con giun] nên sẽ không làm hại cậu, hơn nữa còn có thể bảo vệ cậu. Ở một nơi xa lạ như thế này, nhiệm vụ trò chơi còn chưa kích hoạt, cậu đi theo hai con lưu manh này chắc chắn sẽ không bị thiệt. 

Một người hai giun cứ như vậy xê dịch trên thảo nguyên rộng lớn. Nói là xê dịch bởi vì tốc độ của cả ba đang rất chậm. Hai Con Giun Bự một trái một phải đi theo Đường Mạch, thỉnh thoảng thì dừng lại cọ vào mặt cậu. Đường Mạch mấy lần bị cọ thiếu chút nữa đã rút Cây Dù Nhỏ đập cái đầu to nhớp nháp của tụi nó. May là cậu nhịn được. 

Đi khoảng nửa tiếng, Đường Mạch đột nhiên dừng bước. Hai con giun ngơ ngác nhìn cậu. Đường Mạch chậm rãi mím môi lại. Cậu cuối người, áp lỗ tai xuống đất. Một phút sau, tiếng động rung chuyển kịch liệt đã trở nên rõ ràng hơn. Mặt đất rung chuyển, giống hệt như lúc xảy ra hỏa hoạn khi nãy, như thể có hàng trăm con quái vật Tháp Đen cố gắng hết sức chạy thật nhanh đến đây. 

Hai Con Giun Bự lúc này cũng phát hiện ra điều bất thường. Chúng nó hoảng sợ chui xuống đất định chạy trốn. Chạy được một lát mới nhớ tới còn Đường Mạch, lại lật đật chui lên tìm cậu. Tụi nó chỉ mới rời đi một lát mà thôi, nhưng lúc quay lại đã không thấy Đường Mạch đâu nữa. 

"Rít rít..."

"Rít? "

Con Giun Bự ngơ ngác nhìn thảo nguyên rộng lớn không một bóng người. Một lúc lâu, hai con giun khóc thút thít rồi rít lên. Tụi nó vừa khóc vừa vùi đầu đào đất, vèo một tiếng biến mất ở thảo nguyên. Cùng lúc đó, Đường Mạch đang nấp trên một cái cây khô gần đó, cẩn thận nhìn ở phía xa. 

Ba mươi giây sau, ở đường chân trời xa xôi, một làn khói bụi bốc lên. 

Trên thảo nguyên rộng lớn và bằng phẳng, mấy trăm con quái vật Tháp Đen gào thét chạy vọt về đây. Gần một nửa quái vật chạy về phía bên kia. Số nhiều hơn thì tiếp tục điên cuồng chạy về phía trước. Mặt đất bị bọn chúng đạp đến rung động. Đường Mạch nhìn chằm chằm những con quái vật này, ánh mắt của cậu đảo qua từng con quái vật.

Một phút trước, một giọng nói thanh thúy vang lên trong đầu Đường Mạch.

[Ding Doong! Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Tìm Thỏ tiên sinh dễ thương và nắm lấy đuôi của nó.] 

Sau khi âm thanh này vang lên, Đường Mạch trực tiếp từ bỏ ý định chạy trốn cùng hai Con Giun Bự. Cậu không biết Thỏ tiên sinh ở đâu, nhưng cậu biết Thỏ tiên sinh chắc chắn sẽ không ở cùng một chỗ với Con Giun Bự, giun đất thích sống ở nơi ẩm ướt, nhưng thỏ lại thích sống ở nơi khô ráo. Hơn nữa rất có thể Thỏ tiên sinh đang ẩn nấp trong đám quái vật Tháp Đen ở thảo nguyên.

Đường Mạch cố gắng nín thở, thu nhỏ cảm giác tồn tại, giấu mình sau cái cây khô bị cháy.

Bọn quái vật chạy càng ngày càng gần, tay Đường Mạch nắm chặt Cây Dù Nhỏ. Đôi mắt cậu mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm từng con quái vật Tháp Đen chạy qua. Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại, rơi vào một thân ảnh xinh xắn. 

Chỉ thấy ở giữa đám quái vật Tháp Đen cao lớn này có một con thỏ trắng nhỏ mặc một bộ quần áo tinh xảo, hai chân chạm đất đang dùng sức chạy thật nhanh. Nó chỉ cao tới khoảng nửa người, trên lỗ tai đeo một cái vòng kim loại. Nó chạy theo số đông, ngay khi nó sắp chạy đến cái cái cây khô mà Đường Mạch đang ẩn nấp thì Thỏ tiên sinh đột nhiên xoay người, chạy qua một hướng khác!

Đường Mạch sửng sốt, tay dùng thêm lực siết chặt Cây Dù Nhỏ. Cậu trơ mắt nhìn Thỏ tiên sinh tách khỏi đám đông, chạy về một ngọn núi nhỏ. Lúc này, đám quái vật đã chạy đến chỗ Đường Mạch, vụt ngang qua cái cây khô này. Chúng nó không hề phát hiện ra sự tồn tại của Đường Mạch.

Đường Mạch đếm nhẩm thời gian trong lòng.

Một giây, hai giây, ba giây... Trong tầm mắt, bóng con thỏ trắng càng ngày càng nhỏ, đã sắp biến mất khỏi ngọn núi nhỏ. Đường Mạch thấp giọng mắng một câu: "Không còn cách nào khác rồi", giây tiếp theo, cậu từ trên cây xông ra ngoài. Bóng người màu đen giống như tia chớp, một cước đạp lên cây khô, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi bầy quái vật, chạy về phía Thỏ tiên sinh.

Tốc độ của cậu cực kỳ nhanh, cho nên lúc cậu lao ra khỏi bầy quái vật, tất cả quái vật Tháp Đen đều không kịp phản ứng. Nhưng mà chỉ qua hai giây, một giọng nói thô lỗ vang lên: "Là người Dưới Lòng Đất!"

"Bắt cái tên Dưới Lòng Đất kia lại!"

Đường Mạch cũng không quay đầu lại mà chạy về phía con thỏ trắng.

Thỏ trắng nhỏ nghe thấy tiếng động cũng khó hiểu quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy một người Dưới Lòng Đất đang điên cuồng chạy về phía mình, Thỏ tiên sinh sợ đến mức dựng hai tai lên, bốn chân bám xuống đất, nhanh chóng bỏ chạy. 

Thỏ tiên sinh chạy ở phía trước, Đường Mạch đuổi theo ở phía sau, mà ở đằng sau cậu, gần trăm con quái vật Tháp Đen đang dí theo. 

Lúc Thỏ tiên sinh chạy đến một cái sườn núi nhỏ, nó dùng chi sau đạp mạnh xuống đất, vèo một cái chui vào trong hang động nhỏ. Đường Mạch kinh ngạc trợn to hai mắt, nhưng cậu căn bản không có thời gian do dự. Đường Mạch giơ Cây Dù Nhỏ lên, nhanh chóng đọc thần chú, dùng tốc độ nhanh nhất vung Cây Dù Nhỏ đào cái hang động thỏ nhỏ xíu này ra.

Đường Mạch sắp tiến vào hang động thỏ, tia sáng cuối cùng từ phía sau cậu truyền đến, chiếu sáng con thỏ trắng đang chạy trốn ở phía trước. Đường Mạch phản ứng cực nhanh, nhìn thấy cơ hội, ánh mắt cậu lạnh lẽo, vươn tay phải ra. Một sợi dậy cao su bắn ra từ lòng bàn tay Đường Mạch, tóm lấy con thỏ nhỏ. Đường Mạch trở tay nắm lấy sợi dây cao su, dùng sức kéo một cái, cứng rắn kéo Thỏ tiên sinh trở về.

"Chít chít!" Thỏ tiên sinh hoảng sợ kêu lên, tay chân nó luống cuống muốn tháo sợi dây đang quấn đuôi mình lại, nhưng lại không tháo ra được. Thỏ tiên sinh chỉ có thể đỏ mắt nhìn mình bị Đường Mạch kéo về. 

Đường Mạch giống như một tên đầu gấu chuyên bắt nạt phụ nữ yếu ớt, dùng một tay lôi Thỏ tiên sinh đến trước mặt của mình. Đường Mạch không để ý đến ánh mặt oán hận của Thỏ tiên sinh, mặt không đổi sắc nắm lấy đuôi của nó. Khoảng khắc Đường Mạch nắm lấy cái đuôi tròn của con thỏ, dưới chân cậu đột nhiên trống rỗng. Cảm giác bị rơi xuống đất rất nhanh truyền tới, cả người Đường Mạch lập tức rơi xuống dưới.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Đường Mạch kinh ngạc nhìn bốn phía, lúc này tác dụng của sợi dây cao su đã hết. Thỏ tiên sinh nhân cơ hội này chạy trốn khỏi Đường Mạch. Đường Mạch kinh hãi nhìn con thỏ mặc quần áo tinh xảo này thế mà lại có thể chạy nhanh trong không khí. Nó chạy được lúc thì móc từ trong lòng ngực ra một chiếc đồng hồ bỏ túi để coi thời gian.

Thỏ mặc quần áo, nhìn đồng hồ, từ trong hang động rơi xuống...

Trong đầu Đường Mạch chợt nhớ đến một cái tên: "Alice lạc vào xứ sở thần tiên?"

Thỏ tiên sinh đương nhiên sẽ không cho cậu biết đáp án. Sau khi nó nhìn thời gian xong thì quay đầu trừng mắt nhìn Đường Mạch, tức giận kêu: "Chít chít!". Kêu xong, nó dang bốn chân chạy trong không trung.

Đường Mạch dốc hết sức muốn bắt nó lại, nhưng chỉ tốn công vô ích, cơ thể cậu điên cuồng rơi xuống cái hố không đáy này. Đường Mạch bình tĩnh lại, nhìn khắp bốn phía, muốn tìm thử xem có chỗ nào nắm vào được không.

Một giọng nói trẻ con vang lên trong đầu cậu.

[Ding Doong! Hoành thành nhiệm vụ phụ thứ nhất: Tìm được Thỏ tiên sinh dễ thương, nắm lấy cái đuôi của nó.]

Những lời này vừa dứt. Giây kế tiếp, Đường Mạch nặng nề ngã xuống đất. Cho dù tố chất cơ thể của cậu đã được cải thiện thì bị rơi từ trên cao rơi xuống lâu như vậy cũng sẽ bị đau đớn, khớp xương dường như bị vỡ ra. Đường Mạch kêu lên một tiếng đau đớn, cậu cắn răng, chống một tay rồi đứng lên. Đường Mạch không hề thả lỏng, lập tức cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một nơi tối tăm, nó trông giống một cái hang động, nhưng dường như cũng không phải. Xung quanh trống rỗng, vật duy nhất phát sáng chính là... cái đồng hồ ở dưới chân Đường Mạch. Không sai, dưới chân Đường Mạch là một cái đồng hồ màu xanh khổng lồ. Giờ phút này cậu đang đứng ở vị trí số 6. Đường Mạch lại ngước lên nhìn phía bên cạnh lần nữa.  

Số 5, số 4, số 3... số 1 sáng lên, còn có mấy chữ...

Đường Mạch ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy thứ đang đứng ở đối diện. Đường Mạch hơi kinh ngạc, cậu lùi về sau nửa bước, tay phải đặt lên Cây Dù Nhỏ, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Đường Mạch cảm giác sau lưng dường như đụng phải một bức tường vô hình, nhưng cậu không hề phát ra tiếng động, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

...Vừa rồi cậu thế mà không nhận ra sự tồn tại của nó! 

Chỉ thấy bên cạnh chiếc đồng hồ khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng xanh u ám, một cái bóng màu trắng to lớn từ trong bóng tối chậm rãi đi ra. Nó cao đến hai mét, cơ thể cồng kềnh, từng bước di chuyển đến số 12 trên mặt đồng hồ. Cơ thể đứng trên số 12, hơi lắc lư, đối diện với Đường Mạch.

Không khí ngưng đọng một hồi lâu. Ánh mắt Đường Mạch lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nó, nó cũng không có ý tốt nhìn lại cậu. 

Con thỏ Matryoshka khổng lồ quét qua từng tấc trên người Đường Mạch, một lúc sau, nó nở nụ cười nham hiểm, một giọng nam nặng nề khàn khàn vang lên.

"Hắc hắc hắc, chào mừng đến với... Đồng hồ chân lý của Thỏ tiên sinh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com