Edit Di Ung Nguyen That Ngu Chiet Snh48 Ngo Triet Ham X Hua Giai Ky
Ngoại trừ cậu, mình cái gì cũng không muốn.
———— Lời tựa Sau Đoàn Đoàn Ngô Triết Hàm không nuôi mèo nữa. "Tuổi tác cao, chăm sóc tốt chính mình đã đủ phiền toái rồi", nàng luôn nói đùa với Đới Manh như vậy. Vẽ một chút đồ, uống chút rượu, sau khi Hứa Giai Kỳ kết hôn, cuộc sống thật giống như không có gì thay đổi, ngược lại sau đó, nàng sẽ không để ý như trước kia nữa mà nhắc tới người kia, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi hỏi Đới Manh Hứa Giai Kỳ gần đây thế nào. "Ngũ Chiết, chị có thể hỏi em một câu chứ?" Nhiều năm như vậy Đới Manh vẫn luôn muốn biết câu trả lời, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra miệng. "Hử?" "Hứa Giai Kỳ đối với em mà nói là tồn tại như thế nào?" "... Là người em muốn cùng đi ăn lẩu vào mùa đông" nói xong nàng uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cay đến cuống họng muốn đốt cháy vậy. "Bạn cơm của Hứa Giai Kỳ bày tỏ kháng nghị, hai đứa khi nào giấu chị đi ăn lẩu tại sao chị không nhớ" Đới Manh gõ gõ bình rượu cố làm ra vẻ tức giận nhìn Ngô Triết Hàm. "Cho nên mới chưa từng cùng ăn a." Ngô Triết Hàm lắc đầu một cái. "..." Đới Manh ôm chầm cổ nàng một cái thuận tay vỗ vỗ lưng cho nàng.
"Đừng lừa gạt mình, cho dù mình cũng đã lừa cậu, đi chậm lại một chút được không, mình muốn giữ cậu lại." Ngô Triết Hàm gửi đi tin nhắn kia. Đá chìm đáy biển. Sau đó nàng cự tuyệt tất cả tin tức xung quanh Hứa Giai Kỳ ngoại trừ Đới Manh.
Hứa Giai Kỳ, đúng là chúng ta cũng trưởng thành rồi, không truy hỏi, không giải thích, rời đi cũng không quay đầu lại.
Ngô Triết Hàm ghét chính mình, ghét chính mình rõ ràng rất thích nàng nhưng kiểu gì ở trước mặt nàng cũng sẽ làm bộ như không thèm để ý. "Chụt" Ngây người "Đột nhiên muốn kiễng chân hôn cậu một chút" "... A" "Ngô Triết Hàm, như vậy không thú vị rất làm cụt hứng của người ta nha"Khi đó còn không chung một chỗ, thân thể nàng không tốt, nhảy hết cả công diễn luôn là cố hết sức, mệt mỏi thở dốc, lúc đi xuống chậm chạp rất lâu. Hứa Giai Kỳ rất thích vào lúc này trêu đùa nàng một chút. Không thích sao? Ngô Triết Hàm hỏi mình, chuyện nàng không thích dường như không ai có thể ngỗ nghịch, cho nên đại khái là rất thích đi. Sau đó có người hâm mộ hỏi Hứa Giai Kỳ bây giờ còn thích ghẹo mình sao? Hứa Giai Kỳ trả lời chán nói rồi. "Mình dường như không cảm nhận được yêu thích của cậu" thời điểm đó nàng nghĩ như vậy.
Thích Hứa Giai Kỳ, thích tới không tưởng tượng nổi, thậm chí không hợp tình lý. Trong đám người được ưa thích, Ngô Triết Hàm cho tới bây giờ không thiếu bạn, cũng đương nhiên cảm thấy sẽ không vì sự tồn tại của một người mà trở nên trên dưới đảo lộn nóng ruột nóng gan. Huống chi là Hứa Giai Kỳ, một Hứa Giai Kỳ nàng lần đầu gặp đã mang theo chút ghét bỏ. Loại cảm giác này nàng thật sự rất ghét, sẽ bởi vì một ánh mắt nhìn người khác của Hứa Giai Kỳ mà băn khoăn, cũng sẽ bởi vì một khắc không chú ý của người kia mà suy tư cả một ngày. Sẽ cô đơn, chỉ muốn cùng người kia, bất kỳ người nào khác dường như đều không được. Sẽ hoài nghi chính mình, trong chuyện yêu thích nàng Hứa Giai Kỳ đã dùng nhiều công phu như vậy, vậy cậu ấy thật ra cũng không sai đi. Vậy cậu tại sao phải đi.
"Chị đi phòng vệ sinh trang điểm lại" Đêm hôm đó, nàng cùng Đới Manh như thường lệ ở quán bar uống rượu, Đới Manh trong lúc đi trang điểm lại thuận tay ném điện thoại lên bàn. "Ting" điện thoại đột nhiên rung một cái Sợ là tin tức quan trong gì nên tiến tới nhìn một cái.
"Đới Manh, Ngô Triết Hàm nói cậu ấy yêu em, tại sao mỗi lần nhớ tới cậu ấy em chỉ có khổ sở."
Sau lần đó Ngô Triết Hàm bỏ trốn. Dùng mấy giây để xóa đi phương thức liên lạc của Hứa Giai Kỳ. Dùng mấy phút để xóa đi tất cả lịch sử trò chuyện. Dùng mấy giờ để ném đi tất cả mọi thứ liên quan tới người kia mấy năm nay. Dùng mấy ngày để bình phục tâm tình. Dùng mấy tháng để giả bộ như đã quên người kia. Kết quả bởi vì một câu nói của người kia. Tất cả hồi ức trong chốc lát lại hiện về. Mình khiến cho cậu khổ sở sao?
"Cậu vì sao lại cùng chị ấy đi ra ngoài?" "Mình muốn cậu ghen" Hứa Giai Kỳ tiến lên bóp lấy khuôn mặt nàng đang xìu xuống vì tức giận. Ngô Triết Hàm sửng sốt, rồi sau đó hai tay mở ra năm ngón tay. "Cậu đang làm gì vậy?" "Không có gì" nàng thu tay lại giả bộ như không có chuyện gì.
Nghe nói, đó là pháo hoa, là thanh âm lúc động tâm, nàng nhìn bóng lưng Hứa Giai Kỳ xoay người thầm nhủ trong lòng.
Có năm Giáng sinh người kia nói muốn ngắm tuyết. Khi đó Ngô Triết Hàm nghĩ, nếu như nàng là thiên thần thì tốt biết bao, sẽ cho Hứa Giai Kỳ một trận tuyết lớn, cái loại tuyết không qua mắt cá chân đó. Nàng có thể dắt Hứa Giai Kỳ xoay tròn ở trong tuyết, cầm lên bông tuyết mà rải xuống.
Nàng nghĩ, nàng chưa từng nói, cho nên, Hứa Giai Kỳ sẽ khổ sở đi.
Nàng vội vàng kết nợ, ở trên giấy tính tiền viết một câu để lại cho Đới Manh, mặc vào áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Mình muốn gặp cậu. Mình không phải đứa ngốc cố chấp, nhưng hiện tại, ít nhất là hiện tại, mình phát hiện mình không còn muốn trốn tránh chuyện thích cậu nữa.
Đặt vé máy bay gần nhất, tay không đến Đài Châu. Đổi xe đến Lâm Hải, một khoảnh khắc gió biển thổi tới kia, Ngô Triết Hàm cảm thấy mình nhất định là điên rồi. Nhận lấy văn kiện Đới Manh gửi cho nàng địa chỉ cùng các loại phương thức liên lạc của Hứa Giai Kỳ. Muốn chạy như bay tới, nhưng lấy thân phận gì để tới lại còn không có nổi dũng khí, mà rời đi thì lại không nỡ. Đi tới bờ biển hóng gió một chút đi, nàng nhớ Hứa Giai Kỳ thích nhất là biển.
Bước chậm ở bãi biển, gió thổi ấm áp, Hứa Giai Kỳ, đột nhiên lại nghĩ tới cậu. Trước mắt hẳn là xuất hiện ảo giác đi, nàng hướng người kia đi tới, trên bờ biển còn thật giống như xuất hiện dấu chân của người kia. "Ngô Triết Hàm, thất thần làm gì?" Người kia theo thói quen chọt vào mặt nàng trêu chọc. "..." Ngô Triết Hàm muốn há miệng nhưng phát hiện đã không cách nào lên tiếng, tay chân luống cuống đến không biết tay phải để ở đâu, giống như là lại trở về năm tháng thanh xuân ấy. "Mình không trốn tránh nữa" Mấy năm sau mình cuối cùng đã gặp lại cậu, không phải tình cờ, cậu hoàn toàn như trước đây. "Thật xin lỗi Hứa Giai Kỳ, lần này không nhịn được mà ôm lấy cậu."
Trái tim nếu như ở nơi không có khí tức, tới nơi nào cũng đều là lưu lạc. Cho nên cho dù lấy thân phận gì, dáng vẻ gì, chúng ta thế nào cũng sẽ gặp lại. Nhớ rõ nhiều năm trước chúng ta cùng nhau hát 《Lonely》, sau này sẽ không vậy nữa. Mình sẽ không trốn tránh nữa.
Ở siêu thị gần đó theo thói quen mua hai phần cheese nửa chín, mở ra một phần đưa cho Hứa Giai Kỳ, trong nháy mắt lại khóc. Xa nhau mấy năm, lại cũng không yêu ai.
Hứa Giai Kỳ ngồi bên cạnh nàng, lẳng lặng không lên tiếng, hai người an tĩnh nghe tiếng gió biển. Lâm Hải một ngày rất thanh, rất tịnh. "Hứa Giai Kỳ, chúng ta đếm sao đi" Ngô Triết Hàm đánh vỡ yên lặng. "Số học không tốt liền yên tĩnh một lát đi." Hứa Giai Kỳ gõ đầu nàng một cái. Lại nghe được câu này, Ngô Triết Hàm nhất thời không kìm nén cảm xúc, kêu lên một tiếng. "Cậu ở đây, thật tốt " Hứa Giai Kỳ ôm nàng, để cho Ngô Triết Hàm an tâm ở trong ngực nàng mà khóc. Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế kia, không ngừng xoa đầu nàng nói không sao nữa rồi.
"Mình muốn ở lại Lâm Hải" lúc Ngô Triết Hàm nói lời này còn chưa ngẩng đầu lên. "... Được" "Ở lại bên cạnh cậu" "Chờ mình mấy ngày" "Phiền phức sao?" "Cậu tới, không phiền phức."
Ngô Triết Hàm, cậu xem, mình đã nói, chỉ cần cậu chịu chờ mình, mình kiểu gì cũng sẽ đuổi kịp. Đang trải qua chính là chuyện tốt đẹp nhất mình từng nghĩ tới, lúc bất lực, thời điểm cậu cuộn tròn tỉnh dậy, bên cạnh có mình.
Về sau có bản thảo sách, giới thiệu vắn tắt không giải thích được, viết "Mèo nhảy vào trong nước, thì sẽ thế nào, đại khái chỉ có cá biết mà thôi."
———— Lời tựa Sau Đoàn Đoàn Ngô Triết Hàm không nuôi mèo nữa. "Tuổi tác cao, chăm sóc tốt chính mình đã đủ phiền toái rồi", nàng luôn nói đùa với Đới Manh như vậy. Vẽ một chút đồ, uống chút rượu, sau khi Hứa Giai Kỳ kết hôn, cuộc sống thật giống như không có gì thay đổi, ngược lại sau đó, nàng sẽ không để ý như trước kia nữa mà nhắc tới người kia, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi hỏi Đới Manh Hứa Giai Kỳ gần đây thế nào. "Ngũ Chiết, chị có thể hỏi em một câu chứ?" Nhiều năm như vậy Đới Manh vẫn luôn muốn biết câu trả lời, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra miệng. "Hử?" "Hứa Giai Kỳ đối với em mà nói là tồn tại như thế nào?" "... Là người em muốn cùng đi ăn lẩu vào mùa đông" nói xong nàng uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cay đến cuống họng muốn đốt cháy vậy. "Bạn cơm của Hứa Giai Kỳ bày tỏ kháng nghị, hai đứa khi nào giấu chị đi ăn lẩu tại sao chị không nhớ" Đới Manh gõ gõ bình rượu cố làm ra vẻ tức giận nhìn Ngô Triết Hàm. "Cho nên mới chưa từng cùng ăn a." Ngô Triết Hàm lắc đầu một cái. "..." Đới Manh ôm chầm cổ nàng một cái thuận tay vỗ vỗ lưng cho nàng.
"Đừng lừa gạt mình, cho dù mình cũng đã lừa cậu, đi chậm lại một chút được không, mình muốn giữ cậu lại." Ngô Triết Hàm gửi đi tin nhắn kia. Đá chìm đáy biển. Sau đó nàng cự tuyệt tất cả tin tức xung quanh Hứa Giai Kỳ ngoại trừ Đới Manh.
Hứa Giai Kỳ, đúng là chúng ta cũng trưởng thành rồi, không truy hỏi, không giải thích, rời đi cũng không quay đầu lại.
Ngô Triết Hàm ghét chính mình, ghét chính mình rõ ràng rất thích nàng nhưng kiểu gì ở trước mặt nàng cũng sẽ làm bộ như không thèm để ý. "Chụt" Ngây người "Đột nhiên muốn kiễng chân hôn cậu một chút" "... A" "Ngô Triết Hàm, như vậy không thú vị rất làm cụt hứng của người ta nha"Khi đó còn không chung một chỗ, thân thể nàng không tốt, nhảy hết cả công diễn luôn là cố hết sức, mệt mỏi thở dốc, lúc đi xuống chậm chạp rất lâu. Hứa Giai Kỳ rất thích vào lúc này trêu đùa nàng một chút. Không thích sao? Ngô Triết Hàm hỏi mình, chuyện nàng không thích dường như không ai có thể ngỗ nghịch, cho nên đại khái là rất thích đi. Sau đó có người hâm mộ hỏi Hứa Giai Kỳ bây giờ còn thích ghẹo mình sao? Hứa Giai Kỳ trả lời chán nói rồi. "Mình dường như không cảm nhận được yêu thích của cậu" thời điểm đó nàng nghĩ như vậy.
Thích Hứa Giai Kỳ, thích tới không tưởng tượng nổi, thậm chí không hợp tình lý. Trong đám người được ưa thích, Ngô Triết Hàm cho tới bây giờ không thiếu bạn, cũng đương nhiên cảm thấy sẽ không vì sự tồn tại của một người mà trở nên trên dưới đảo lộn nóng ruột nóng gan. Huống chi là Hứa Giai Kỳ, một Hứa Giai Kỳ nàng lần đầu gặp đã mang theo chút ghét bỏ. Loại cảm giác này nàng thật sự rất ghét, sẽ bởi vì một ánh mắt nhìn người khác của Hứa Giai Kỳ mà băn khoăn, cũng sẽ bởi vì một khắc không chú ý của người kia mà suy tư cả một ngày. Sẽ cô đơn, chỉ muốn cùng người kia, bất kỳ người nào khác dường như đều không được. Sẽ hoài nghi chính mình, trong chuyện yêu thích nàng Hứa Giai Kỳ đã dùng nhiều công phu như vậy, vậy cậu ấy thật ra cũng không sai đi. Vậy cậu tại sao phải đi.
"Chị đi phòng vệ sinh trang điểm lại" Đêm hôm đó, nàng cùng Đới Manh như thường lệ ở quán bar uống rượu, Đới Manh trong lúc đi trang điểm lại thuận tay ném điện thoại lên bàn. "Ting" điện thoại đột nhiên rung một cái Sợ là tin tức quan trong gì nên tiến tới nhìn một cái.
"Đới Manh, Ngô Triết Hàm nói cậu ấy yêu em, tại sao mỗi lần nhớ tới cậu ấy em chỉ có khổ sở."
Sau lần đó Ngô Triết Hàm bỏ trốn. Dùng mấy giây để xóa đi phương thức liên lạc của Hứa Giai Kỳ. Dùng mấy phút để xóa đi tất cả lịch sử trò chuyện. Dùng mấy giờ để ném đi tất cả mọi thứ liên quan tới người kia mấy năm nay. Dùng mấy ngày để bình phục tâm tình. Dùng mấy tháng để giả bộ như đã quên người kia. Kết quả bởi vì một câu nói của người kia. Tất cả hồi ức trong chốc lát lại hiện về. Mình khiến cho cậu khổ sở sao?
"Cậu vì sao lại cùng chị ấy đi ra ngoài?" "Mình muốn cậu ghen" Hứa Giai Kỳ tiến lên bóp lấy khuôn mặt nàng đang xìu xuống vì tức giận. Ngô Triết Hàm sửng sốt, rồi sau đó hai tay mở ra năm ngón tay. "Cậu đang làm gì vậy?" "Không có gì" nàng thu tay lại giả bộ như không có chuyện gì.
Nghe nói, đó là pháo hoa, là thanh âm lúc động tâm, nàng nhìn bóng lưng Hứa Giai Kỳ xoay người thầm nhủ trong lòng.
Có năm Giáng sinh người kia nói muốn ngắm tuyết. Khi đó Ngô Triết Hàm nghĩ, nếu như nàng là thiên thần thì tốt biết bao, sẽ cho Hứa Giai Kỳ một trận tuyết lớn, cái loại tuyết không qua mắt cá chân đó. Nàng có thể dắt Hứa Giai Kỳ xoay tròn ở trong tuyết, cầm lên bông tuyết mà rải xuống.
Nàng nghĩ, nàng chưa từng nói, cho nên, Hứa Giai Kỳ sẽ khổ sở đi.
Nàng vội vàng kết nợ, ở trên giấy tính tiền viết một câu để lại cho Đới Manh, mặc vào áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Mình muốn gặp cậu. Mình không phải đứa ngốc cố chấp, nhưng hiện tại, ít nhất là hiện tại, mình phát hiện mình không còn muốn trốn tránh chuyện thích cậu nữa.
Đặt vé máy bay gần nhất, tay không đến Đài Châu. Đổi xe đến Lâm Hải, một khoảnh khắc gió biển thổi tới kia, Ngô Triết Hàm cảm thấy mình nhất định là điên rồi. Nhận lấy văn kiện Đới Manh gửi cho nàng địa chỉ cùng các loại phương thức liên lạc của Hứa Giai Kỳ. Muốn chạy như bay tới, nhưng lấy thân phận gì để tới lại còn không có nổi dũng khí, mà rời đi thì lại không nỡ. Đi tới bờ biển hóng gió một chút đi, nàng nhớ Hứa Giai Kỳ thích nhất là biển.
Bước chậm ở bãi biển, gió thổi ấm áp, Hứa Giai Kỳ, đột nhiên lại nghĩ tới cậu. Trước mắt hẳn là xuất hiện ảo giác đi, nàng hướng người kia đi tới, trên bờ biển còn thật giống như xuất hiện dấu chân của người kia. "Ngô Triết Hàm, thất thần làm gì?" Người kia theo thói quen chọt vào mặt nàng trêu chọc. "..." Ngô Triết Hàm muốn há miệng nhưng phát hiện đã không cách nào lên tiếng, tay chân luống cuống đến không biết tay phải để ở đâu, giống như là lại trở về năm tháng thanh xuân ấy. "Mình không trốn tránh nữa" Mấy năm sau mình cuối cùng đã gặp lại cậu, không phải tình cờ, cậu hoàn toàn như trước đây. "Thật xin lỗi Hứa Giai Kỳ, lần này không nhịn được mà ôm lấy cậu."
Trái tim nếu như ở nơi không có khí tức, tới nơi nào cũng đều là lưu lạc. Cho nên cho dù lấy thân phận gì, dáng vẻ gì, chúng ta thế nào cũng sẽ gặp lại. Nhớ rõ nhiều năm trước chúng ta cùng nhau hát 《Lonely》, sau này sẽ không vậy nữa. Mình sẽ không trốn tránh nữa.
Ở siêu thị gần đó theo thói quen mua hai phần cheese nửa chín, mở ra một phần đưa cho Hứa Giai Kỳ, trong nháy mắt lại khóc. Xa nhau mấy năm, lại cũng không yêu ai.
Hứa Giai Kỳ ngồi bên cạnh nàng, lẳng lặng không lên tiếng, hai người an tĩnh nghe tiếng gió biển. Lâm Hải một ngày rất thanh, rất tịnh. "Hứa Giai Kỳ, chúng ta đếm sao đi" Ngô Triết Hàm đánh vỡ yên lặng. "Số học không tốt liền yên tĩnh một lát đi." Hứa Giai Kỳ gõ đầu nàng một cái. Lại nghe được câu này, Ngô Triết Hàm nhất thời không kìm nén cảm xúc, kêu lên một tiếng. "Cậu ở đây, thật tốt " Hứa Giai Kỳ ôm nàng, để cho Ngô Triết Hàm an tâm ở trong ngực nàng mà khóc. Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế kia, không ngừng xoa đầu nàng nói không sao nữa rồi.
"Mình muốn ở lại Lâm Hải" lúc Ngô Triết Hàm nói lời này còn chưa ngẩng đầu lên. "... Được" "Ở lại bên cạnh cậu" "Chờ mình mấy ngày" "Phiền phức sao?" "Cậu tới, không phiền phức."
Ngô Triết Hàm, cậu xem, mình đã nói, chỉ cần cậu chịu chờ mình, mình kiểu gì cũng sẽ đuổi kịp. Đang trải qua chính là chuyện tốt đẹp nhất mình từng nghĩ tới, lúc bất lực, thời điểm cậu cuộn tròn tỉnh dậy, bên cạnh có mình.
Về sau có bản thảo sách, giới thiệu vắn tắt không giải thích được, viết "Mèo nhảy vào trong nước, thì sẽ thế nào, đại khái chỉ có cá biết mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com