TruyenHHH.com

Edit Di Ung Nguyen That Ngu Chiet Snh48 Ngo Triet Ham X Hua Giai Ky

Cậu là tình yêu mình vĩnh viễn không đổi, là bí mật mình không mang theo nghi ngờ mà vượt qua.

———— Lời tựa

Lúc ngẩng đầu lên từ trong đống bản vẽ, đồng hồ điện tử trên bàn đã nhảy tới 1:03 am. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, chỉ thấy được ánh đèn lấp lóe nơi tầng lầu xa xa. Đoàn Đoàn dựa trên bàn làm việc không chịu đi, dùng đầu cọ lên mặt bàn, kêu meo meo.

Ngô Triết Hàm lấy mắt kính xuống, mệt mỏi xoa xoa cặp mắt, đem giấy bút ngổn ngang trước mặt đẩy qua một bên, duỗi người. Hai quyển tạp chí bên cạnh bàn rơi xuống đất, Ngô Triết Hàm cúi người xuống, nhặt lên. Bìa in logo nhãn hiệu phục sức nào đó, để một cái tựa đề lớn —— nhà thiết kế hàng hiệu xuất thân từ nhóm nhạc thần tượng, Ngô Triết Hàm.

Nhắc tới cũng buồn cười, khi đó thuận miệng nói chuyện muốn làm lại thật sự đi làm, từ sau khi tốt nghiệp SNH tự đi thi học chuyên ngành thiết kế thời trang, danh xứng với thực trở thành một nhà thiết kế, lại còn là một nhà thiết kế có chút tên tuổi nhỏ như vậy, cho nên cũng luôn chỉ nhận thiết kế một ít trang phục cao cấp.

Từ Thượng Hải chạy tới Bắc Kinh, từ thượng phiêu biến thành bắc phiêu, nàng cũng thường xuyên cùng Đới Manh trêu đùa nói rằng, sợ có khi cả đời chính là đi làm số mệnh như vậy, bay tới bay lui không yên ổn được. Tại sao lại là Đới Manh? Bởi người kia sau khi tốt nghiệp được một luật sư ở Sở Công vụ mời về làm, trùng hợp cũng là ở Bắc Kinh.

Lúc mới đầu Ngô Triết Hàm hỏi người kia: "Manh đệ đệ, đệ sẽ không thật sự thích Triết ca ca của đệ chứ?"

Đới Manh vì đùa giỡn nàng, khoác cánh tay dựa vào vai nàng: "Triết ca ca người rốt cuộc đã thấy rõ tấm lòng của người ta rồi, thật ra thì năm đó thường xuyên cùng chơi với Hứa Giai Kỳ, chỉ là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của người thôi." Nói xong còn không quên ngẩng đầu nhìn Ngô Triết Hàm.

Cho đến khi Ngô Triết Hàm nghe thấy ba chữ kia đột nhiên cứng người, Đới Manh mới phản ứng được mình nói sai, tự lấy tay vỗ vào mặt mình vì không dừng được miệng.

Ngô Triết Hàm giữ lại Đới Manh còn đang tự trách: "Em không sao, có cái gì không thể nói chứ."

Đúng, không có gì không thể nói, chỉ là ba chữ mà thôi, chỉ là tổ hợp sắp xếp cho dù trước kia lúc ở cùng nhau cũng không nỡ gọi mà thôi, chỉ là Hứa Giai Kỳ mà thôi.

"Đoàn Đoàn tới ăn cơm, đừng ngủ trước nữa"

"Con cái miệng kén ăn này, đồ hộp mới mua có phải đã ăn quen rồi phải không"

Thời gian trôi qua thật nhanh, Đoàn Đoàn đã nuôi mười mấy năm, không còn là Đoàn năm đó bị cười nhạo là trung niên độc thân mập trạch nữa, bây giờ đã lên cấp đến tuổi lão nhân rồi.

Cuộc sống Ngô Triết Hàm không có gì thay đổi, 9 giờ tới 5 giờ về ở phòng làm việc làm việc đúng giờ, khuya về nhà vẽ bản phác thảo một hồi rồi lại sờ mèo. Có lẽ là do tuổi tác cao, có chút tính sinh lý bài xích người mới tiến vào thế giới của mình, hoạt động duy nhất có thể gọi là có sinh khí chính là thỉnh thoảng cùng Đới Manh tới quán bar uống chút rượu, đại sơn đĩnh đạc, tâm sự về người trong quá khứ, trong lúc say mới nói ra một ít nhớ nhung lúc thanh tỉnh không nói ra được.

"Cái đó, Ngũ Chiết chị cùng em nói chuyện." Cuối tuần ngày đó bọn họ theo thường lệ gặp mặt ở chỗ cũ, chỉ là ngày đó Đới Manh cứ ấp a ấp úng khác thường, xoắn xúy nửa ngày mới mở miệng.

"Hử?"

"Hứa Giai Kỳ nói... Em ấy hai ngày nữa tới Bắc Kinh một chuyến"

"Sau đó?" Ngô Triết Hàm nghe xong uống một hớp bia, mặt không đổi sắc, một bộ dạng bình tĩnh.

"Em ấy muốn đến tìm em thiết kế trang phục..."

"Tới đi, hoan nghênh"

"Là váy cưới....."

Đới Manh nhìn Ngô Triết Hàm, lon bia trong tay nàng đã bị nàng bóp bẹp hoàn toàn, nhưng chính nàng cũng không chút nào phát hiện

"Chị giúp em nói với cậu ấy, em từ trước tới giờ không nhận thiết kế váy cưới."

Một tay cầm áo khoác đặt trên ghế mặc vào liền đi "Em có chút nhức đầu, về trước, lần sau em mời."

Từ sự tôn trọng đối với nghề thiết kế này, Ngô Triết Hàm từ khi làm nghề này liền không ở nhà uống rượu, đây cũng là lí do nàng vẫn luôn hẹn Đới Manh ở quán bar gặp mặt. Đêm đó, nàng cầm bút hướng về phía giấy nháp trống trơn không biết đặt bút từ đâu, trong giấc mộng Đoàn Đoàn không ngừng bị tiếng mở lon đánh thức. Nàng ở trên bàn thiết kế uống đến say mèm, nằm sấp tới bình minh, trong mộng, nàng cuối cùng tháo xuống được cái mặt nạ gọi là thành thục kia, thật giống như trở lại thuở thiếu niên nàng mong muốn trở về nhất kia.

——————————————————————————————

"Cô có nuôi thú cưng gì hay không?" Bác sĩ nhìn Ngô Triết Hàm hỏi nàng

"Er... Tôi có nuôi mèo" Mũi Ngô Triết Hàm bị nghẹt, giọng nói cũng nghẹn lại.

"Trở về đừng nuôi nữa, cô dị ứng lông mèo, không cần kiểm tra nguyên nhân nữa" vừa nói vừa cầm bút viết gì đó trong sổ khám bệnh.

"Tôi quay về đeo khẩu trang có được không?"

"Cô nếu như không muốn sau này sẽ được loại trạng thái cảm mạo phát sốt này thường xuyên đến chơi, thì cô đàng hoàng đưa mèo đi đi, người tiếp theo!"

"Đoàn Đoàn, bác sĩ nói mẹ bị dị ứng với con này, con nói mẹ có nên đem con đưa cho bà ngoại nuôi không"

Ngô Triết Hàm sau khi về phòng ngồi đối mặt với Đoàn Đoàn thật lâu, thời gian lâu tới mức Đoàn Đoàn cũng bị dọa sợ chạy tới trong góc. Khó chịu đã lâu, mở cửa phòng chuẩn bị xuống lầu hóng gió một chút, lại nghe thấy tiếng Hứa Giai Kỳ cùng Đới Manh đi ra ngoài vừa trở về. Hứa Giai Kỳ vốn muốn mở cửa về phòng, lại nhìn thấy Đoàn Đoàn mới chạy ra, cúi người xuống ôm lấy. Đoàn Đoàn chạy đến trong ngực Hứa Giai Kỳ không hôn được, không ngừng đưa đầu lưỡi liếm mặt nàng.

"Ra ngoài ăn cơm?" Ngô Triết Hàm ở bên cạnh dò xét hỏi

"Ừ, cùng Đới Manh đi ăn lòng lợn gà"

"Đến, Đoàn Đoàn đến đây để mama hôn hôn" hôn xong Hứa Giai Kỳ để Đoàn Đoàn xuống

"Cả người toàn mùi lẩu, mình về tắm trước, ngủ ngon Ngũ Chiết"

"Ngủ ngon"

Bằng mặt không bằng lòng, có lẽ là từ sát nhất hình dung bọn họ khi đó. Nàng không biết giữa hai người là ra sao, lạnh nhạt đến mức mỗi lần đều muốn ở cửa lặng đi một lát.

"Đoàn Đoàn, chuyện mẹ bị dị với con phải giúp mẹ giấu đi nha"

"Mẹ sợ, sợ con không ở đây, mẹ cũng sẽ không giữ được mama nữa"

Mèo nhìn cá trong bể nước thật lâu, mỗi lần động móng vuốt cá kiểu gì cũng sẽ đi theo phương hướng của nó, cho nên mèo luôn muốn khi dễ cá.

Trong hồi ức, đối với Hứa Giai Kỳ mấy từ mấu chốt chỉ có "chiếm làm của riêng".

Thời niên thiếu khinh cuồng luôn là một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, ở trong thế giới tưởng tượng hưởng thụ tình yêu của mọi người từ bốn phương tám hướng. Có lẽ là những chuyện quá mới mẻ đốt cháy đôi mắt người ta, có lẽ là tình yêu xung quanh quá mức nóng bỏng, Ngô Triết Hàm luôn sẽ như vậy, lơ đãng quên mất người vẫn luôn ở bên cạnh. Thói quen lâu ngày, luôn cho là người ta rời đi thì mới có thể trở lại, luôn cho là thiếu bớt một trong mấy phần kia cũng có thể không chút băn khoăn mà tiếp tục hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng khi phần tươi đẹp kia rời đi, mới phát hiện, vốn là 100 % nhiệt tình trong cuộc sống lại chỉ tới từ một phần trăm của người kia, chỉ tới từ Hứa Giai Kỳ đã trở thành một phần của người khác.

Thật nhớ đã từng là tất cả cũng đã theo đêm tối biến thành không nhìn thấy nhau nữa, một chút ích kỷ, một chút tự phụ, một chút ngạo mạn, một bản thân không biết quan tâm cậu ấy. Nàng lần đầu tiên biết, Hứa Giai Kỳ vẫn luôn coi nàng là trung tâm thế giới cũng có thể xoay quanh người khác lâu như vậy.

Ngô Triết Hàm vẫn luôn là một người không có may mắn, nhưng nàng vui mừng, vì lần này dường như nàng không tỉnh dậy trễ như vậy.

Có lẽ là khơi lên dũng khí lớn nhất suốt mấy năm qua, nàng lôi kéo Hứa Giai Kỳ vào phòng. Lúc hành động thì quả quyết thế nhưng đến khi đối mặt lại biến thành do dự vụng về.

"Sao vậy" Giọng nói ôn nhu của Hứa Giai Kỳ tựa như đã cách một đời,

Cảm giác tất cả lời nói đều nghẹn lại ở cổ họng không cách nào nói ra, chỉ biết thô bạo ôm Hứa Giai Kỳ một cái thật chặt, dùng sức siết chặt đến mức Hứa Giai Kỳ có chút không thở nổi.

Lời nói ở bên miệng ngược lại biến thành ưu tư, Ngô Triết Hàm run rẩy ôm chặt Hứa Giai Kỳ bất ngờ khóc thành tiếng.

"Đừng sợ, mình không đi", Hứa Giai Kỳ một tay ôm lấy nàng một tay từ từ vuốt tóc.

Đoàn Đoàn dường như cũng cảm nhận được bất thường, bò qua tới nằm trên đùi Ngô Triết Hàm.

"Thật ra thì mình rất để ý" đôi mắt khóc xong đỏ bừng, Hứa Giai Kỳ nhìn về phía Ngô Triết Hàm như vậy đột nhiên xì một tiếng bật cười.

"Cậu nguyện ý làm mama của Đoàn Đoàn sao?"

"Mình vẫn luôn là vậy a."

Mèo cuối cùng vẫn không thể quên được dao động ban đầu đối với cá, giống như dù muốn che giấu như thế nào đi chăng nữa, Ngô Triết Hàm cũng không cách nào lừa gạt được mình, năm ấy lúc Hứa Giai Kỳ bắt chuyện với nàng, nàng đã nhận định người này.

"Hứa Giai Kỳ một lát sẽ đến..." Đới Manh lúc nói lời này ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ngô Triết Hàm nghe xong đứng dậy muốn đi "Em không phải đã nói với chị là nói cho cậu ấy biết em không nhận thiết kế váy cưới sao?"

"Là mình cũng không được sao?" Bên tai truyền tới thanh âm khiến cho Ngô Triết Hàm cả người tê dại, từ tim truyền tới toàn thân. Ngô Triết Hàm tựa như đông cứng nhìn người kia. Hứa Giai Kỳ đã thay đổi, mái tóc ngắn chững chạc trước đây lại nuôi dài lần nữa, màu vàng chói mắt cũng lại nhuộm đen. Năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt người kia, lại khiến cho khí chất cả người cũng ôn uyển chững chạc hơn nhiều.

Hứa Giai Kỳ đột nhiên tiến tới lau đi chất lỏng trên mặt Ngô Triết Hàm, một khoảnh khắc nước mắt chảy qua bàn tay, giống như bị cảm xúc đốt cháy.

"Sinh lý tính nước mắt, cậu vẫn thích mình."

"Tự luyến của cậu ngược lại vẫn không đổi" trong miệng lẩm bẩm không được, tay cũng yếu ớt đẩy ra, trong lòng lại nói không bỏ được.

Đã qua lâu như vậy, Ngô Triết Hàm vốn cho rằng lòng mình đã sớm hoang vu, không còn một ngọn cỏ, không nghĩ tới chỉ bởi vì người kia đột nhiên tới mà bắt đầu lan tràn.

"Mình đã nói, mình không nhận thiết kế váy cưới."

"Mình và tiên sinh sẽ cử hành hôn lễ sau một tháng nữa, mình hy vọng...." Hứa Giai Kỳ thật giống như không nghe thấy lời Ngô Triết Hàm nói, tự mình nói tiếp.

"Cần mình lập lại lần nữa sao?"

"Mình chỉ muốn cậu tới."

"Con mẹ nó cậu thật tàn nhẫn." Nói xong liền đứng dậy, bước nhanh tới cửa.

Trái tim Hứa Giai Kỳ trở nên nặng nề, thân thể căng cứng, giống như bị một dòng điện bao lấy, không tự chủ bắt đầu run rẩy.

"Đới Manh chị nói tại sao cậu ấy cứ thích khi dễ em như vậy" Hứa Giai Kỳ vừa nói vừa bắt đầu nghẹn ngào cười lớn, cười đến nước mắt từ khóe mắt chảy xuống cũng không biết.

Mèo vô cùng đói muốn ăn hết cá, cá rất thương tâm lại không thể chảy nước mắt, nó ở trong nước, có chảy nước mắt mèo cũng không thấy được.

Ngày đó lúc tối muộn Đới Manh nói với nàng, hôn lễ Hứa Giai Kỳ xác định ở Bắc Kinh. Hơn nữa, Hứa Giai Kỳ nói không nhận được váy cưới cũng sẽ không kết hôn.

Ngô Triết Hàm vốn đã hồi phục tốt tâm tình, tin tức này lại khiến nàng chợt cảm thấy trong dạ dày cuộn trào, ghé lên bồn rửa tay bên cạnh nôn rất lâu, nôn đến mức đã có chút ù tai hoa mắt mới ngẩn ngơ một hồi.

Tất cả hồi ức không cách nào kể ra, chỉ ở trong đầu quay cuồng quanh quẩn. Dáng vẻ của Hứa Giai Kỳ, dáng vẻ của hai người bọn họ, không biết những thứ kia phải chăng đã trở thành những mảnh vụn vỡ tan trong năm tháng đã qua.

Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, trước mắt thậm chí bắt đầu hiện lên ảo giác những chuyện ở quá khứ, như ẩn như hiện, phảng phất giống như ngày hôm qua.

"Quãng đời còn lại sau này, phong tuyết là cậu, bình thản là cậu, nghèo khó là cậu, vinh hoa là cậu, đáy lòng ôn nhu là cậu, ánh mắt tìm đến cũng là cậu." Lúc nàng nói với Hứa Giai Kỳ những lời này vô cùng nghiêm túc.

"Nói đi, lần này lại lấy từ trang mạng nào" Hứa Giai Kỳ giả bộ sinh khí nhìn nàng

"Trên baidu trực tiếp tra ra, một chữ không đổi"

"Cười cười cười! Cậu còn cười! Cho cậu mười giây nghĩ một từ biểu đạt thành ý" vừa nói Hứa Giai Kỳ vừa bắt đầu dựng ngón tay đếm ngược

"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm....."

"Canh cánh trong lòng cũng là cậu"

"Được được được, miễn cưỡng cho cậu qua." Hứa Giai Kỳ nghe xong đứng dậy lạch cạnh chạy đi, tiếng pháo hoa nở rộ trong lòng, chạy xa một chút sẽ không bị Ngô Triết Hàm nghe trộm được.

Mèo bị bệnh, bệnh gọi là ỷ lại, nghe nói ở trong loài mèo là bệnh nan y, chín cái mạng cũng không đủ, thật là một con mèo cố chấp cứng đầu.

Ngô Triết Hàm có một trợ lý, là một cô gái gọi là Dung Dị. Dung Dị trông rất đẹp, một trợ lý tiêu chuẩn tóc ngắn chững chạc, một đầu vàng rực chính là niềm kiêu ngạo mà nàng nên có ở cái tuổi này. Dung Dị luôn nghe Đới Manh nói mình lớn lên giống một người, nhưng cho đến tận ngày hôm đó ở dưới lầu phòng làm việc nhìn thấy mới biết, hóa ra lại có người giống như vậy.

Dung Dị thích Ngô Triết Hàm rất lâu rồi, nhưng Ngô Triết Hàm luôn chỉ để cho nàng làm tốt bổn phận công việc của mình. Hôm đó tan làm, ở cửa đi qua cô gái rất giống mình kia, Ngô Triết Hàm đột nhiên kéo tay nàng lại, nói buổi tối muốn cùng nàng đi ăn cơm. Đầu óc nàng có chút mơ màng, nhưng vẫn theo bản năng mà đồng ý.

Hai người đi tới một nhà hàng Pháp xa xỉ, đèn đuốc trong nhà hàng sáng rực nguy nga lộng lẫy, đèn neon chiếu lên người tựa như đang tham dự một buổi lễ long trọng. Người chơi đàn violon ở bên cạnh từng lần một trình diễn khúc nhạc hôn lễ trong mơ, ngay cả nước tương trên món ăn giờ khắc này Dung Dị đều xem như là dung tình mật ý, nhưng Ngô Triết Hàm trên mặt không chút biểu tình cũng không nói một lời.

"Hẹn hò" cứ như vậy kết thúc trong trầm mặc, lúc đưa nàng về nhà Ngô Triết Hàm cũng chỉ dặn dò nàng sớm nghỉ ngơi.

Khi tất cả rơi vào hiểu lầm, yên lặng chính là câu trả lời tốt nhất. Về nhà rửa mặt nàng mới hiểu được, người Ngô Triết Hàm hôm nay hẹn đại khái không phải là nàng, mà là cô gái đi ngang qua dưới lầu hôm nay.

"Thật xin lỗi Đoàn Đoàn, mẹ về trễ." Ngô Triết Hàm sau khi trở về vội vàng đổ đồ hộp ra cho Đoàn Đoàn ăn.

Nàng ngồi nhìn Đoàn Đoàn ăn, ngồi một hồi, đột nhiên đứng dậy ngồi vào trước bàn, sau đó cầm bút chì lên bắt đầu vạch xuống vài đường, từ trong giấc mộng ban đầu của mình từ từ nhớ lại mà vẽ lên dáng hình của người kia.

Cá ở trong bể nước bị dời đi, vì dỗ mèo mà mọi người cầm tới cho nó con cá khô nhỏ, mèo cho rằng mình có thể giả bộ thích, nhưng cá khô nhỏ cuối cùng chỉ là lớn lên giống cá mà thôi.

Cẩn thận chạm lấy phong cảnh chính xác, có chút ly biệt, là có thể mỉm cười đối mặt.

Năm ấy tốt nghiệp, bữa cơm giải tán ngày đó, mọi người đều cười.

Bữa tiệc linh đình, mượn rượu đỏ mắt. Hứa Giai Kỳ cũng theo mọi người điên cuồng, giơ ly rượu uống một hơi cạn sạch. Tầm mắt rơi vào trên người Ngô Triết Hàm, lại có chút rời rạc.

Ngô Triết Hàm luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được. Bầu không khí trên bàn cơm quá nhiệt liệt, rất nhanh cũng quên mất cái suy nghĩ này.

Cho tới nửa sau bữa tiệc, Hứa Giai Kỳ gọi một mình Ngô Triết Hàm ra ngoài.

"Chúng ta chia tay đi" lúc nói lời này Hứa Giai Kỳ là đang cười.

"Sao? Xảy ra chuyện gì hả Kiki?" Đề nghị chia tay đột nhiên xuất hiện khiến cho Ngô Triết Hàm luống cuống tay chân, ngơ ngác nhìn người trước mắt đang cười.

"Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi rồi."

"Mình mình mình... Sau khi tốt nghiệp mình có thể đi Đài Châu tìm việc! Tiền tiết kiệm mấy năm nay đủ để mình thuê nhà tìm việc!"

"Quên đi, Ngũ Chiết."

Nói xong Hứa Giai Kỳ cũng không quay đầu lại, chỉ để Ngô Triết Hàm lại một mình ngây ngốc đứng đó.

Đêm hôm đó Ngô Triết Hàm sau khi trở về bàn rượu liền uống bất tỉnh nhân sự, được một đám người Đới Manh đưa trở về ký túc xá, quần áo đã sớm được xếp gọn đặt trong vali trước khi đi ăn, cuối cùng vẫn là từ chỗ Hứa Giai Kỳ lấy quần áo Ngô Triết Hàm vẫn còn để lại.

"Cần phải là hôm nay sao? Em không đau lòng sao a"

"Em ấy mới vừa rồi đều gọi tên em a, Hứa Giai Kỳ! Chị trước kia tại sao không nhìn ra em lại nhẫn tâm như vậy" Đới Manh cũng không biết mình đang tức giận cái gì.

"Chẳng lẽ phải chờ tới khi mẹ em đến tìm cậu ấy, rồi tuyệt vọng cúi đầu chấp nhận đến không còn bộ dạng nào nữa sao?" Hứa Giai Kỳ vừa nói vừa đỏ mắt

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngày đó về nhà đột nhiên hàng chuyển phát nhanh tới, điện thoại đặt trên bàn không khóa, mẹ em đã xem điện thoại của em."

"..." Đới Manh cắn môi, không nói ra lời. Chỉ có thể yên lặng vuốt lưng nàng an ủi.

"Hai đứa... Cứ như vậy?"

"Cứ như vậy."

Hứa Giai Kỳ suy nghĩ một hồi rồi nói "Em là cá, nhưng cậu ấy là mèo a."

Cá chỉ có trí nhớ bảy giây, mèo cảm thấy cá rất bạc tình, có thể dễ dàng quên mất nó, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, thật ra thì cá cũng muốn không quên đi.

Dung Dị cảm thấy gần đây Ngô Triết Hàm có chút khác thường. So với làm việc ở phòng làm việc, trước đây Ngô Triết Hàm càng thích về nhà vẽ, nhưng mấy ngày nay nàng luôn bận rộn vẽ gì đó, vẽ vẽ sửa đổi một chút chính là cả ngày, nhưng mỗi lần đến cuối cùng đều xé đi vo tròn, dùng sức ném vào thùng rác. Cơn buồn ngủ chợt tới khiến cho Ngô Triết Hàm cái gì cũng không để ý nằm trên bàn ngủ mất, Dung Dị sợ nàng bị cảm lạnh, lấy xuống áo khoác của nàng từ trên móc áo đắp cho nàng, nhưng đột nhiên bị Ngô Triết Hàm bắt lấy tay. Tay Ngô Triết Hàm lạnh như băng, gò má lại nóng đến bỏng tay, sợ là bị lạnh phát sốt rồi.

"Ngũ Chiết, Ngũ Chiết" Dung Dị vỗ lưng Ngô Triết Hàm, muốn gọi nàng dậy.

"Hứa Giai Kỳ, cậu đừng đi có được hay không..."

Dung Dị không nghe rõ Ngô Triết Hàm đang nói gì, thật giống như đang lầm bầm tên một người nào đó.

"Ngũ Chiết, đứng lên, chúng ta đi bệnh viện" Dung Dị nhấc lên cánh tay nàng.

Ngô Triết Hàm dường như đã tỉnh lại, đôi mắt hơi mở, mí mắt trên lại giống như muốn sụp xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy trong mắt phủ đầy tia máu.

"Mình thật ra rất để ý..." Ngô Triết Hàm trước khi mất đi ý thức vẫn còn nắm thật chặt bút vẽ.

Đến khi Ngô Triết Hàm tỉnh lại lần nữa, bản thân đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện rồi.

"Dung Dị" trong phòng bệnh chỉ có một mình, Ngô Triết Hàm hướng bên ngoài phòng bệnh gọi.

"Dung Dị Dung Dị, cái tên này gọi lên thật thuận miệng a." Hứa Giai Kỳ bưng chiếc bát mới mượn từ phòng ăn bệnh viện, thổi thổi canh gà bên trong đã được hầm tốt.

"Ai gọi cậu tới?" Ngô Triết Hàm nhìn thấy người mới tới vội vàng chống hai tay muốn ngồi dậy, nhưng không cẩn thận kéo rơi mũi kim vẫn còn đang truyền dịch.

Hứa Giai Kỳ nhìn thấy vội vàng đặt bát lên bàn

"Uống rượu đến viêm dạ dày cấp tính, cậu thật có bản lĩnh a Ngô Triết Hàm, mấy năm này cậu rốt cuộc có tự chăm sóc bản thân tốt hay không đây." Hứa Giai Kỳ vừa nói vừa cầm bát cháo lên thổi nguội.

"Mình có!"

"Cái này gọi là có?" Hứa Giai Kỳ đột nhiên không khống chế được lên giọng

"Trước khi cậu lại xuất hiện... a." Càng nói thanh âm càng thấp, trong giọng nói khàn khàn thậm chí còn nghe được chút nức nở.

"Ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn làm việc, nghe lời cậu không uống nhiều rượu, không bị thanh nẹp làm bỏng tay, cũng không thích những nữ sinh khác... Mình thật sự có chăm sóc thật tốt chính mình..."

Tay Hứa Giai Kỳ cầm muỗng có chút run rẩy, mái tóc tự nhiên rũ xuống chặn lại ánh mắt nàng, cảm thấy nhiệt độ không sai biệt lắm liền đem bát cháo nhét vào trong tay Ngô Triết Hàm.

Nàng hắng giọng, thật giống như muốn đuổi đi chút ưu tư vô hình.

"Cậu ăn nhanh đi, mình đi ra ngoài hóng gió một chút."

Nàng ở góc cuối hành lang lặng lẽ ngồi xuống, chôn mặt giữa khuỷu tay không muốn để cho người khác nhìn thấy.

"Cậu a cậu a... Cậu a cậu a..." Hứa Giai Kỳ không ngừng lặp lại, lẩm bẩm.

"Ngô Triết Hàm, cậu tại sao vẫn chưa trưởng thành... Không đụng nam tường không quay đầu lại (ý chỉ người cố chấp hành động) ..."

Ngô Triết Hàm cầm muỗng múc bát canh kia uống từng chút, uống rồi lại uống trong hốc mắt có cái gì đó không tự chủ rơi xuống bát, Ngô Triết Hàm không ngừng hắng giọng như muốn che giấu, lẩm bẩm.

"Ừ... Nhất định là uống nhanh quá bị sặc."

Thật ra thì cậu không ở đây, cái gì cũng không đổi, mình chỉ là đem gối đầu vốn chuẩn bị cho cậu ôm vào trong ngực, chỉ là nếu như cậu ở đây, sẽ qua đi tốt hơn một chút thôi.

Mèo không biết bơi, cá không thể lên bờ, Thượng Đế cho chúng ta quá nhiều cám dỗ, cũng không để cho chúng ta tùy tiện lấy được.

Ngày đó trôi qua, hai người cũng ăn ý không ai nói ra, Đới Manh cũng mượn cớ nói nhận một vụ đại án khó mà thoát thân không tới quấy rầy.

Cuộc sống thật giống như trở lại trước đây, Ngô Triết Hàm luôn bị bệnh, cảm mạo nóng sốt thường xuyên đến mức Hứa Giai Kỳ luôn cảm thấy nàng sinh bệnh gì đó. Mỗi lần tập thể dục trở về chuyện thứ nhất là sờ đầu nàng giúp nàng đo nhiệt độ, mỗi lần đi thông cáo về chuyện thứ nhất là xem một chút xem nàng hết sốt chưa, mỗi lần quay phim trở về chuyện thứ nhất là hỏi nàng có ngoan ngoãn hay không.

"Phải ăn cơm đàng hoàng, sáng trưa chiều mỗi bữa ăn đều phải đúng giờ ăn, không được uống rượu, buổi tối không có chuyện gì đừng đến phòng người khác làm loạn, trở về ngoan ngoãn ngủ, ngoan."

Ngô Triết Hàm vốn là bị cảm mạo làm cho buồn ngủ đến mơ màng, người trước mắt cứ luôn không dừng nói nàng nghe mà mí mắt cũng muốn sụp xuống, đem Hứa Giai Kỳ nhào lên giường một cái, ôm vào trong lòng.

"Biết rồi mà đừng ồn ào nữa, an tĩnh một lát đi."

"Er... Áo cưới nghĩ xem muốn dáng vẻ gì, có yêu cầu gì không? Thật ra thì mình mấy ngày nay có đang vẽ một ít, nhưng đều cảm thấy không phải cảm giác của cậu" Hứa Giai Kỳ như thường lệ cầm muỗng canh đút canh cho Ngô Triết Hàm, bị câu hỏi đột nhiên tới cắt đứt.

"Mình muốn vải đen" nàng suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói

"Vải đen? Hôn lễ có rất ít người sẽ muốn mặc lễ phục chính màu đen, cậu có thể suy nghĩ thêm một chút"

"Mình suy nghĩ kỹ rồi, muốn áp theo phong cách bộ đồ của mình ở Phong Thượng năm ấy, chiếc váy cưới giống bộ thiên nga đen." Không biết nghĩ tới điều gì, Hứa Giai Kỳ đột nhiên cúi đầu cười.

Ngô Triết Hàm nhìn người kia cười theo, là một lần cười thoải mái nhất suốt mấy năm qua.

Năm ấy hậu đài Phong Thượng, "Kỵ sĩ" dắt tay "Công chúa ", nói nàng là thiên nga đen, "Công chúa" tràn đầy cảm động.

"Cậu quả thật đen giống thiên nga đen" kỵ sĩ nói xong cũng xì một tiếng cười cười. Công chúa tức giận xách váy đuổi theo nàng chạy rất lâu.

Mèo có chín cái mạng cũng chỉ có một trái tim, cá có một trái tim nhưng lại chỉ nhớ có bảy giây.

Vì thiết kế của Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ đã sớm cùng khách sạn bàn giao chuẩn bị lùi lại bất cứ lúc nào, nhưng Ngô Triết Hàm vẫn đem áo cưới chạy tới trước hôn lễ một ngày. Sợi tổng hợp là đặt từ Italy, váy áo là tự mình khâu lấy từng mũi kim, trang trí cũng là nàng không kể ngày đêm đuổi kịp.

Mấy năm qua một thân bướng bỉnh đã sớm lắng đọng, thuở thiếu niên mang theo khinh cuồng đã sớm rút đi không còn. Thế nhưng ngày đó là một lần nàng tùy hứng nhất. Nàng thừa nhận nàng có tư tâm, nàng nói với Hứa Giai Kỳ, áo cưới mình làm xong rồi, tới nhà mình lấy đi.

Váy cưới giữ nguyên phong cách chính của bộ thiên nga đen năm ấy Hứa Giai Kỳ mặc, tăng thêm chút thiết kế thịnh hành gần đây, làm người khác chú ý mà không khoe khoang, trong ưu nhã còn lộ ra ôn nhu.

"Trông đẹp chứ?" Ngô Triết Hàm chắc chắn mình đã từng ở trong mơ trải qua thời khắc này, là dáng vẻ nàng đã từng tưởng tượng qua vô số lần.

Nàng tiến lên kéo lấy váy Hứa Giai Kỳ, ánh mắt đều đang tỏa sáng.

Nàng từ cái hộp bên cạnh lấy ra một vật muốn đưa cho Hứa Giai Kỳ đeo lên.

Mái tóc dài nâu đậm, ôn nhu trong mắt, chỉ có đem sương mù sáng sớm tháo xuống cắt thành đầu sa mới có thể xứng với người kia.

Năm ấy trong giới giải trí một đôi vợ chồng kết hôn, chú rể ở hôn lễ vén lên đầu sa của cô dâu tiến tới hôn lấy, một đoạn lãng mạn kiều diễm này náo động cả nước.

"Thích đầu sa sao?" Ngô Triết Hàm lúc ấy nhìn thấy hỏi người kia như vậy.

"Thích, là dáng vẻ gả cho tình yêu a" thiếu nữ lòng đầy mơ mộng, Hứa Giai Kỳ lúc đó nói như vậy, Ngô Triết Hàm vẫn luôn yên lặng len lén ghi nhớ.

Đầu sa kia thật rất đẹp. Nhẹ như làn khói mỏng, theo mái tóc dài kia xõa xuống, tầng tầng chồng lên, cuối cùng đem gương mặt ngày nhớ đêm mong kia ẩn dưới lớp vải mòng.

Cặp mắt kia như cũ vẫn rất xinh đẹp. Mí mắt thoáng rủ xuống, giấu đi tất cả gợn sóng dưới đáy lòng.

Ngô Triết Hàm không dám nhìn nàng, sợ lại nhìn nhiều một chút, trong lòng sẽ có thứ gì đó, triệt để sụp xuống.

"Giúp mình vén lên có được hay không? ." Hứa Giai Kỳ đưa tay lên, cách đầu sa vuốt gương mặt Ngô Triết Hàm.

Nét mặt Ngô Triết Hàm có chút cứng ngắc, nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng, kéo xuống. Buông tay, không cầm tiếp nữa. "Ngày mai giao cho chú rể của cậu làm đi."

Hơi nước dưới đáy mắt trong nháy mắt ngưng tụ thành nước mắt, đột nhiên từ trong hốc mắt tràn ra.

"Nhưng cái hạnh phúc con mẹ nó kia không phải là tình yêu a"

Hứa Giai Kỳ vén đầu sa lên, lại không do dự.

Bàn tay giữ lại lấy cổ Ngô Triết Hàm, kiễng chân hôn lên.

Mang những thứ kia tàn phá, đem môi của nàng cắn giữa răng môi, gặm nhấm thậm chí cắn nát, dư quang nhìn thấy chân mày Ngô Triết Hàm nhíu chặt, đau đớn sâu sắc.

Thần kinh cẳng thẳng bỗng nhiên đứt đoạn, đáy lòng tự cho là tường thành rất kiên cố trong giây lát đó sụp đổ.

Hứa Giai Kỳ liều mạng hít thở, nàng khóc đến mức thiếu dưỡng khí có chút đứng không vững, Ngô Triết Hàm ôm chặt lấy nàng, nhìn nàng bây giờ thậm chí có chút chật vật,

"Mình nói rồi, không được khóc"

"Cậu khóc lên thật xấu xí, sau này không được khóc nữa" đây là sau tổng tuyển năm 17 ngày đó Ngô Triết Hàm trở về nói với nàng.

Quốc Mỹ lúc không cứu được đồng đội bị loại Hứa Giai Kỳ khóc, sinh nhật công diễn người hâm mộ cãi nhau Hứa Giai Kỳ khóc, tổng tuyển đồng đội thất bại Hứa Giai Kỳ khóc.

Thật ra thì ngày đó sau khi chia tay cậu mình đã khóc, thật ra thì ngày đó sau khi gặp lại cậu mình đã khóc, nói đi ra ngoài hóng gió đều là giả. Thật xin lỗi Ngô Triết Hàm, mình thật giống như luôn tự cho là mình đúng chuyện gì cũng giấu cậu.

Ngô Triết Hàm cắn răng ngẩng đầu lên, ôm Hứa Giai Kỳ nén nước mắt đến hai mắt đỏ bừng, thật con mẹ nó bực bội a.

Không phải chưa từng hận Hứa Giai Kỳ, nàng đã từng hy vọng mỗi lần Hứa Giai Kỳ đều có thể xuất hiện ở nơi nàng cần, ở thời điểm vô lực, ở thời điểm không tìm được nàng uống rượu uống đến dạ dày xuất huyết. Nhưng bây giờ nàng nghĩ, có cái gì ghê gớm chứ, đến hôm nay, cũng không còn liên quan tới thị phi nữa, nàng cùng người kia cũng có ai toàn thân lùi bước đâu.

Không thể quên được, không thể quên được đoạn hồi ức kia thời gian đặc biệt địa điểm đặc biệt kia, không thể quên được đoạn thời gian người kia vừa vặn xuất hiện, không thể quên được người mà nàng không có bản lĩnh đuổi ra khỏi trái tim mình.

Thời điểm mèo nhìn thấy cá chỉ là hương vị ham muốn nhất thời, nhưng chưa từng nghĩ tới sau này nó cùng cá cũng sẽ dựa vào nhau.

"Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh" (Có được là hạnh phúc của mình, mất đi là số phận của mình) Ngô Triết Hàm trên bao lì xì cho Hứa Giai Kỳ ngay ngắn viết lên tám chữ như vậy.

"Chú rể và cô dâu khi còn bé đã quen biết, từ nhỏ chính là trời định Kim đồng Ngọc nữ "

Trước kia lúc vẫn còn ở trong nhóm, người hâm mộ đã từng đem nàng và Hứa Giai Kỳ so với song sinh hoa, mức độ quen thuộc đến không cách nào sánh bằng, giống như là một người trong thân thể xuất ra hai linh hồn. Các nàng qua lại thế giới của nhau, xuyên thấu linh hồn nhau, trong thân thể quấn lấy vô số dấu vết đã từng tồn tại, giống như đinh ốc, một vòng lại một vòng khắc vào tim, lúc rút ra, không ngừng chảy máu.

"Chú rể và cô dâu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bọn họ cùng nhau vượt qua thời gian khi đó"

Rất nhớ cậu, muốn gặp cậu sớm một chút, ở thời niên thiếu ấy, cùng nhau chạy qua bờ biển, cùng nhau chạy dưới cơn mưa mùa thu, cùng nhau đón tuyết đầu mùa ngày đông, không cần sợ hãi sẽ không nói ra được câu "Mình thích cậu", không sợ mất đi cậu nữa.

"Chú rể nói anh ấy cưới được tình yêu từ đầu tới cuối..."

"Cô dâu nói...." Ngô Triết Hàm ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt Hứa Giai Kỳ nhìn tới.

"Cô dâu nói, cô ấy gả cho hạnh phúc."

"Cám ơn" Ngô Triết Hàm đối với nàng làm khẩu hình

Cám ơn cậu đã từng xuất hiện trước mắt mình, tươi đẹp như vậy.

Rời đi trước coi như là tùy hứng sau cùng đi, nàng không quay đầu nhìn nét mặt Hứa Giai Kỳ, nhưng nàng tin rằng, bóng lưng cuối cùng để lại cho Hứa Giai Kỳ, ý khí phong phát giống như thời thiếu niên mới quen vậy.

Hai năm sau, Đoàn Đoàn mất. Ngô Triết Hàm cũng không có đặc biệt khổ sở, Đoàn Đoàn đã không ưu sầu sống đến tuổi của một lão yêu tinh. Đới Manh ở một bên so với nàng còn khổ sở hơn nhiều, không tự chủ cứ rơi nước mắt lảm nhảm nói mình là mẹ nuôi, nhìn Đoàn Đoàn lớn lên.

Ngô Triết Hàm nhìn nàng khóc khó chịu, đứng dậy đưa cho giấy vệ sinh.

"Đoàn Đoàn của chúng ta thật khiến cho người ta yêu thích, nhớ lúc đó Hứa Giai Kỳ dù bị dị ứng lông mèo cũng không quan tâm mà muốn ôm con"

Ngô Triết Hàm sau khi nghe xong cánh tay đưa ra cứng ngắc ở giữa không trung, trong nháy mắt, vô lực tựa như bị một bàn tay kinh khủng tấn công tới, nắm thật chặt tim nàng.

Đới Manh nhìn Ngô Triết Hàm đột nhiên không ngừng hít thở sâu, cánh tay đưa ra sau lục lọi, giống như trong nháy mắt bị rút sạch khí lực, chợt lập tức dựa vào tường ngồi xuống đất.

"Đồ lừa gạt này... Hứa Giai Kỳ cái đồ lừa gạt này" Ngô Triết Hàm che mặt, nước mắt không không chế được từ trong kẽ ngón tay chảy ra, biến thành bộ dạng Hứa Giai Kỳ không thích nhất.

Nàng nghe tiếng bước chân, ác ma đi tới bên cạnh nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói ra ngàn lần sự thật đáng sợ mà nàng trốn tránh: Cậu ấy vẫn luôn rất yêu ngươi, nhưng ngươi xác xác thật thật mất đi cậu ấy rồi.

Mình đã mơ một giấc mơ, mình rơi vào một vùng biển không biết tên, biển rất lớn, cũng rất nhỏ, lớn đến không biết thời gian không gian, lại nhỏ đến như thể mình có thể cảm nhận được mỗi rung động nhỏ trên mặt biển, mình lơ lửng trên mặt biển, hồi ức không ngừng đi lại trong đầu mình. Tiếc nuối trong mộng, động tâm tâm trong mộng, cậu ở trong mộng, hồi ức đột nhiên giống như dòng thủy triều hướng về phía mình vọt tới, ập qua miệng mũi, gần như nghẹt thở, có thể coi là như vậy, cũng không tìm được người ẩn ở nơi góc khuất trong đầu sẽ cho mình mộng đẹp nữa.

Mộng cảnh mịt mờ, mình thật giống như lại thấy được cậu, vội vàng nhào về phía cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, một khắc kia trong trời đất chỉ còn lại hai ta, mình cười, vừa cười vừa khóc, nếu như có thể vĩnh viễn không tỉnh lại thì tốt biết bao nhiêu.

Ngô Triết Hàm đối với mèo bị dị ứng, bởi vì thích, sẽ cứ nuôi tiếp. Ngô Triết Hàm biết có lẽ không có kết quả, bởi vì thích, không đụng nam tường không quay đầu lại.

Hứa Giai Kỳ sau khi kết hôn hai năm nhận được một tin nhắn của Ngô Triết Hàm

: Đừng lừa gạt mình, cho dù mình cũng đã lừa cậu, đi chậm lại một chút được không, mình muốn giữ cậu lại.





Một con mèo nhảy vào bể nước, một khắc nhảy vào kia, nó cho rằng nó có thể có được cá.

Lần thứ mười của mèo là cái chết, giây thứ tám của cá là lãng quên.

—————— Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com