TruyenHHH.com

Edit Dan Xac Khach Thue Nha Mua Ha


Nhìn thấy thang máy xuống đến tầng 20, Trịnh Đan Ny trong lòng không rõ lý do liền khẩn trương.


Thôi xong, nàng quên mất không hỏi chị ấy ở căn nào, Trịnh Đan Ny nghĩ thầm, nhưng mà có khi nào chị ấy ở cùng dãy với nàng không nhỉ, Trịnh Đan Ny muốn thử xem.

Cốc Cốc Cốc

Trịnh Đan Ny lo lắng đứng chờ ở cửa, sợ rằng cửa mở ra lại không phải chủ nhà của nàng.

Cửa mở ra, là chị ấy, Trịnh Đan Ny thở phào.


"Đến rồi?" Chủ nhà nghiêng đầu mỉm cười.

"Vâng." Trịnh Đan Ny cảm thấy trái tim mình lại hung hăng đập nhanh thêm một chút nữa rồi.


16 tuổi, có lẽ là thời điểm khiến trái tim dễ dàng xao động như vậy.


"Vào đi nào, hôm nay vất vả rồi."

"Oh, vẫn ổn vẫn ổn ạ." Trịnh Đan Ny ngửi thấy mùi thức ăn thật thơm.

"Đi rửa tay đi, sắp ăn được rồi."

"Vâng."


Trịnh Đan Ny bước vào phòng vệ sinh của chủ nhà, cùng phòng khách giống nhau, sạch sẽ và ngăn nắp, không quá nhiều màu sắc cầu kỳ.

Trịnh Đan Ny cúi đầu rửa tay, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, tại sao mặt lại đỏ như vậy chứ? Trịnh Đan Ny ngươi sao lại thế này? Có tiền đồ chút được không hà? Trịnh Đan Ny thở dài, lấy nước vỗ lên mặt.


Vừa ra ngoài nhìn thấy chủ nhà đang đặt đĩa lên bàn, nàng liền vội vàng tiến lại trợ giúp.

"Thật lợi hại"

"Lợi hại gì thế?"

"Chị nấu cơm."

"Kỹ năng cần thiết để sống một mình thôi."

"Chị chỉ sống một mình sao?"

"Không thì sao? Em có thấy ai khác trong phòng chị không?" Chủ nhà cười đáp.

"Cũng đúng ha."


Giờ phút này Trịnh Đan Ny xấu hổ đến ngón chân cũng muốn quắp lại, rõ ràng cũng không phải lần đầu tiên cùng người khác mặt đối mặt cùng nhau ăn cơm, như thế nào lần này lại xấu hổ như vậy chứ. Please~

Trịnh Đan Ny cúi đầu ăn cơm, ngon quá, quả nhiên người lớn lên xinh đẹp thì nấu ăn cũng ngon nữa.


"Thế nào? Tùy tiện làm thôi."

"Không tồi nha, ăn rất ngon."

"Vậy là tốt rồi, ăn nhiều một chút."

Chủ nhà chậm rãi ăn cơm cùng Trịnh Đan Ny ăn như hổ đói hình thành sự đối lập rõ nét.


Ăn được một lúc, Trịnh Đan Ny quyết định mở miệng tìm đề tài.

"Tại sao chị lại sống một mình thế."

"Chị sống ở đây từ lâu lắm rồi, trường trung học ở ngay khu bên cạnh."

"Ra là vậy a"

"Bố mẹ chị vẫn ở nhà cũ, họ không thích ở thành phố, nên chị ở một mình."

"Oh Oh"

"Vậy còn em? Em có vẻ vẫn chưa trưởng thành nhỉ?"

"Em thích nơi này, liền cố ý thi lại đây" Trịnh Đan Ny thở dài.

"Trung học?"

"Ưm, em mới 16"

"Bố mẹ không lo lắng sao? Em vẫn còn là một cô bé aiz~"

"Lo lắng a, nhưng họ nói chủ nhà tốt lắm, nói đến thì, chị biết ba mẹ em sao?"

"A? Xem như biết đi, có cùng nhau ăn cơm vài lần."

"Trách không được, hai người bọn họ đối với danh tiếng của chị khen ngợi không ngớt."

Chủ nhà không nói gì.

"Chị bao nhiêu tuổi rồi? E cảm giác chị cũng không lớn lắm."

"Gần 22, tháng 8 sinh nhật" chủ nhà nhìn vào di động trả lời nàng.

"Vậy chỉ lớn hơn em có 6 tuổi thôi."

"Ừm, nhưng chị tốt nghiệp trung học đã tự kinh doanh rồi."

"Vậy chị thật là lợi hại"

"Cái kia, em gọi là Trịnh Đan Ny, làm quen một chút nhé."

"Ừ, chị gọi là Trần Kha" Trần Kha vươn tay.

"Ừm" Trịnh Đan Ny nắm lấy tay cô.


Chuyện xưa của Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny liền như vậy mà bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com