[Edit/Đam] THẾ THÂN CÀNG NGÀY CÀNG ĐÁNG YÊU THÌ PHẢI LÀM SAO ĐÂY?
Chương 1: Tiểu Tống, về tôi mời anh ăn cơm nhé
Khuya hè nóng nực, xe cứu thương lao vùn vụt giữa dòng xe cộ đông nghịt, còi xe inh ỏi, cố gắng chạy đua với Hắc Bạch Vô Thường."Cử động rồi, mắt cậu ấy động rồi!"Mí mắt Chu Thanh Lạc còn chưa nâng lên, một giọng nữ trẻ tuổi mừng rỡ đập vào màng nhĩ cậu.Cậu muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại như bị Diêm Vương giữ lại.Nghe được tiếng của xe cứu thương, Chu Thanh Lạc có phần an lòng.Cậu bị bệnh tim, là kẻ thù đã lâu của Diêm Vương, lần này PK với Diêm Vương, xem ra phần thắng lại thuộc về cậu.Cậu vốn là một tác giả manhua* có chút danh tiếng, thỉnh thoảng vẽ một ít truyện tranh ngốc nghếch, viết một ít joke hài hước, không ngờ lại hot, thành một tác giả manhua và một blogger hài hước nổi tiếng, là một người đàn ông thành công.* Manhua là thuật ngữ dùng để chỉ những dòng truyện tranh được xuất bản ở Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông. Manga chỉ truyện tranh được xuất bản tại Nhật Bản.Một nhà xuất bản manhua không ngại cậu bị bệnh tim, cho cậu đi làm.Chu Thanh Lạc vốn dĩ không muốn đi, thu tiền bản quyền manhua và độ hot trên Weibo đã có thể giúp cho cậu cả đời không lo chuyện cơm áo.Có điều, nhân chi sơ tính bản tiện (hèn), cậu muốn trải nghiệm cảm giác gánh năm loại bảo hiểm(*) bị hiện thực vùi dập.(*) Năm loại bảo hiểm: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc và vảo hiểm thai sản kèm quỹ dự phòng nhà ở. Đây là những điều cơ bản trong đãi ngộ nhân viên của các công ty Trung Quốc.Chỉ là cậu không ngờ, đi làm không chỉ có năm loại bảo hiểm mà còn có làm thêm giờ, còn có boss không bình thường mất dây thần kinh hài hước, thích bắt người khác sửa bản thảo.Vì vậy, lúc cậu viết joke chạy deadline thêm giờ, tim không thoải mái, trước mắt tối đen, bất tỉnh nhân sự.Hài ghê, hoá ra là làm việc tới mức mất mạng.Lần này tỉnh lại, cậu nhất định sẽ đập đơn xin nghỉ việc vào mặt sếp, sau đó học dáng vẻ chỉ vào mũi mắng chửi người của ông ta---Ông tự mà sửa bản thảo đi! Bố mày không làm nữa! Ghê tởm! Ngu ngốc! Lòn!Dù sao thì cũng kiếm được tiền thay tim rồi, cho dù không thay được tim nữa thì số tiền này cũng đủ cho cậu sống cả đời.Dù sao thì cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cuộc sống một người ăn cả nhà no đã quá tự tại rồi.Chỉ cần sống thôi thì sẽ có hi vọng.Chu Thanh Lạc suy nghĩ bậy bạ, gia tăng ý chí sống sót của bản thân, giọng nữ lại vang lên bên tai: "Cười rồi, cậu ta cười rồi!"Một giọng nam trầm thấp khác nói trêu: "Bệnh nhân này hài hước thật đấy, giờ mà còn cười được."Lúc này, mí mắt Chu Thanh Lạc bị Diêm Vương giữ lại được người khác vén lên, một tia sáng mạnh rọi vào con ngươi của cậu, trước mắt sáng bừng lên, những địa ngục tối tăm hỗn độn trong đầu bỗng nhiên biến mất."Tạm thời không có việc gì làm rồi."Giọng nam còn chưa dứt, Chu Thanh Lạc đã nghe được tất cả mọi người như trút được gánh nặng, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.Bầu không khí nhất thời thả lỏng hơn rất nhiều, âm thanh bên tay vẫn còn tiếp tục."Tuổi trẻ bây giờ không thương tiếc thân thể mình, bản thân mình dị ứng với đồ uống có cồn mà còn dám uống rượu thành cái dạng này.""Đúng vậy, đang sống khoẻ mạnh không tốt hả?"Nghe được mấy chữ "sống khoẻ mạnh", Chu Thanh Lạc vận động mưu cầu sống sót của bản thân, đột nhiên mở mắt ra.Sống khoẻ mạnh đương nhiên là tốt rồi.Mở mắt chỉ theo bản năng, trước mắt Chu Thanh Lạc vẫn là một màu trắng xoá.Cậu chớp mắt, tầm nhìn mới dần dần rõ ràng, lúc này cậu mới phát hiện ra bác sĩ vây quanh bên cạnh mặc áo choàng trắng.Chu Thanh Lạc hăng hái ngay, "Cảm ơn bác sĩ."Hơi thở quá ngắn, hai chữ "bác sĩ" chỉ có thể dựa vào khẩu hình để nói ra.Có bác sĩ thở phào một cái: "Ham muốn sống sót của chàng trai này thật mãnh liệt."Chu Thanh Lạc cũng nhếch mép cười: "Cảm ơn ạ, về sẽ biếu cho bác sĩ cờ thưởng(*)."(*) Cờ thưởng:
*
Tiểu Tống mà Chu Thanh Lạc trong lúc mơ màng muốn mời ăn cơm là Tống Lăng, nhị công tử tập đoàn Bảo Mộc của nhà họ Tống, xí nghiệp dẫn đầu thành phố Thanh Lăng.Tống Lăng ra khỏi bệnh viện, gọi taxi tới một địa chỉ.Tài xế công nghệ chắc là một người chơi cổ phiếu, mở kênh kinh tế tài chính trên radio.Chuyên gia trong radio bình luận rõ ràng mạch lạc, "Nửa năm đầu tập đoàn Bảo Mộc đều có tin tức tốt, tôi rất coi trọng biểu hiện nửa năm cuối của cổ phiếu tập đoàn Bảo Mộc.""Không sai, tập đoàn Bảo Mộc dưới sự hướng dẫn của ngài Tống Cẩm Dịch, ngày càng phát triển vượt bậc, không để cho người chơi cổ phiếu thất vọng.""Năm ngoái ngài Tống Cẩm Dịch được bình chọn là thanh niên kiệt xuất, tôi đoán là năm nay vẫn sẽ được chọn là thanh niên dẫn đầu, là một tin tức thuận lợi to lớn."Tài xế không nhịn được mà đâm chọc: "Đám chuyên gia này nói nhảm, tập đoàn Bảo Mộc là máy bay chiến đấu trong "bạch mã cổ"(*), ai cũng biết đâu cần ông ta phải phân tích?"(*) 白马股 (bạch mã cổ): là cổ phiếu có hiệu suất lâu dài, lợi nhuận và giá trị đầu tư cao.Tống Lăng nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm vào carputer(*), âm u nói: "Tắt đi."(*) Carputer: Màn hình máy tính trên ô tô.
*
Đêm khuya, Tống Lăng ngồi ở bồn hoa nhỏ dưới nhà Giang Thời Ngạn, gọi điện cho cậu."Thời Ngạn, tôi có thể lấy tài liệu chương trình học, tài liệu kết quả nghiên cứu của trường bọn họ, cậu..." Đừng ra nước ngoài.Giang Thời Ngạn yên lặng một lúc lâu, trách móc: "Tống Lăng! Hack trang web, ăn cắp tài liệu của người ta là phạm pháp!""Tôi sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, bọn họ không tra ra được đâu, thật đó, cậu đừng đi được không?"Tống Lăng cảm thấy hắn đã hèn mọn tới cực điểm rồi, nếu như Giang Thời Ngạn chịu ở lại, hắn không quan tâm đến những điều này làm gì."Khoa nghiên cứu về bệnh thận của trường học ở nước M kia trình độ đứng đầu thế giới, tôi vất vả lắm mới xin được học bổng.""Nhưng cậu đã nói cậu sẽ luôn ở bên cạnh tôi, cậu nói sau khi tốt nghiệp đại học xong sẽ cùng tôi..."Giang Thời Ngạn hít sâu một hơi, "Tống Lăng, giữa chúng ta không có gì cả."Tống Lăng mím môi thật chặt, đầu vẫn luôn ngẩng lên rốt cuộc cũng rũ xuống.Tiếp đó là sự yên lặng đáng sợ.Giang Thời Ngạn tự cảm thấy mình nói nặng lời, bèn nhẹ giọng trấn an: "Tôi muốn chữa trị cho anh cậu khỏi bệnh, cậu cũng có thể bớt đau khổ hơn đúng không?"Tống Lăng nhếch nhếch khoé miệng, "Nếu như anh ta không khỏi, sự đau khổ của tôi là cần thiết phải không?"Giang Thời Ngạn bị hỏi, im lặng một lúc rồi mới yên lặng thở dài, "Tống Lăng, cậu biết tôi không phải có ý này mà."Giang Thời Ngạn cúp điện thoại, Tống Lăng ngồi yên ở ghế dài, nhìn ánh đèn sáng ở phòng Giang Thời Ngạn đã tối đi.Hắn khép mắt, nguồn sáng duy nhất trong lòng cũng lụi tàn theo, chỉ còn sự trống rỗng đen tối.Lúc này, tất cả đèn đường xung quanh bồn hoa nhỏ bị tắt hoàn toàn, Tống Lăng rơi vào bóng tối, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào màn đêm đen thui, bỗng cười thành tiếng.Cho nên bóng tối mới là màu sắc vốn có của thế giới, huỷ diệt mới là nơi nó thuộc về.Lúc này, trên tầng đối diện có người hét lớn: "Đờ mờ! Bị mất điện rồi! Bố mày đang tắm!""Bố mày chưa save file văn bản!""Bố mày đang đánh trận thăng rank!""Bố mày đang ngủ! Nóng vl!"Người ở trên tầng gào thét thảm thiết, phản ứng của nhân viên nghiệp vụ cũng nhanh, lập tức cầm loa phóng thanh trấn an mọi người: "Mùa hè mọi người đều mở điều hoà, máy biến áp chuyển sang lưu đốt rồi, đang sửa gấp, mọi người yên tâm, đừng nóng nảy."Tống Lăng cười lạnh như băng, tựa như những khói lửa này không liên quan gì đến hắn.Lúc này, điện thoại di động reo lên, mắt Tống Lăng sáng rực, nhìn người gọi tới, mắt hắn lại tối đi.Hắn còn đang đợi Giang Thời Ngạn gọi lại đó.Người gọi đến là bạn của hắn.Tống Lăng vừa mới gọi điện thoại, đầu dây bên kia đã gầm lên: "Con mẹ mày, không phải lại chạy đi tìm Giang Thời Ngạn đấy chứ?"Tống Lăng: "Làm gì có."Người kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ây yo, đm mày chứ, tao thích khẩu vị của mày đấy, hôm nay không phải anh em mày tìm cho mày một đứa giống với thằng lờ kia... úi, thằng nhóc giống Giang Thời Ngạn cho mày, mày biết chưa?"Trong đầu Tống Lăng dần dần hiện lên khuôn mặt người mới nãy.Thứ hàng giả đó liều mạng muốn dựa vào hắn.Cậu ta sở hữu gương mặt thanh tú, có vài phần giống với Giang Thời Ngạn.Nhưng Giang Thời Ngạn mặt mày thanh thuần, người nọ thì tướng mạo quyến rũ, mục đích và dục vọng viết hết ở trên mặt, trà xanh tự cho mình là đẳng cấp cao, có điều cũng chỉ là đồ ngốc vì cái lợi trước mắt thôi.Hôn mê cũng không quên dụ dỗ hắn.Lại còn muốn mượn ơn cứu mạng để mời cơm hắn?Tâm cơ của chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền thật dễ hiểu, nghèo kiết xác ngu xuẩn tự cho là mình đúng.Nếu như không phải có vài phần tương tự với Giang Thời Ngạn, cậu ta sống hay chết hoàn toàn hắn sẽ không để ý tới."Cậu ấy biết mày không thể uống rượu, tối nay đã giúp mày cản rượu, cản đến mức suýt thì chết, mày cũng không cảm động à? Cậu ấy không tốt hơn cái thằng lờ kia... ấy, Giang Thời Ngạn kia hả?"Tống Lăng xoa xoa huyệt thái dương, đứng lên, "Cúp máy đây."Đầu dây bên kia vẫn không ngừng lải nhải: "Cậu ấy tên gì í nhỉ, ầu, hình như là Chu Thanh Lạc." Hắn dừng một chút, khẳng định lại: "Đúng, là Chu Thanh Lạc."Tiếng nói ở đầu bên kia vừa dứt, tiểu khu đã có điện trở lại.Toà nhà đối diện nhất thời đèn đuốc sáng choang, đèn đường cũng đồng loạt sáng lên. Cứ như cái tên này mang đến ánh sáng vậy.Ánh đèn ban đêm rất dịu dàng, cũng rất mạnh mẽ, bóng tối giương nanh múa vuốt định chiếm đoạt đều lặng lẽ lui ra xa.Tròng mắt Tống Lăng khẽ động đậy, hắn nhắc lại cái tên này theo bản năng.Có điều cũng chỉ là một đứa nghèo kiết xác phí hết tâm tư muốn giành được sự chú ý của hắn thôi, đáng phải phô trương như vậy sao?__________________Tác giả có lời muốn nói: Chu Thanh Lạc: Cáo từ, tôi không đáng phải phô trương như vậy.Tống Lăng khóc khản tiếng: Vợ ơi, yêu anh đi, đừng đi mà.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com