TruyenHHH.com

Edit Dam My Sau Khi Ket Hon Than Phan Dai Lao Dai Bai Lo

Editor: Yuki

Kỳ Giản là bác sĩ tại bệnh viện này, ban đầu anh xin nghĩ phép để tham dự hôn lễ nhưng bây giờ hôn lễ đã bị hủy anh cũng quay về với chiếc Blue trắng.

ngay sau khi cận ngật rời đi anh đã đến phòng bệnh gặp Lâm dược.

Kỳ Giản: ''Cảm thấy khá hơn chút nào không.''

Lâm Dược gật gật đầu.: '' Tốt hơn nhiều, Làm phiền mọi người lo lắng.''

Kỳ Giản đứng ở cuối giường đẩy đẩy cặp kính không gọng ''Chắc cậu sợ lắm, vô duyên vô cớ gặp phải loại chuyện này.''

Lâm Dược gật đầu: '' đúng thật là rất đáng sợ.'' khi nghe thấy một nhóm người lên làm cậu rất sợ hãi.

Kỳ Giản hỏi cậu: ''Lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cậu có nhớ rõ không, khi chúng tôi đến hiện trường đã thấy những người đó đều bị thương một số người hiện tại vẫn đang được chăm sóc đặc biệt, họ không phải là bọn bắt cóc sao, như thế nào lại bị thương.''

Kỳ Giản luôn mang cho người khác cảm giác ôn hòa và dễ gần, Lâm Dược không biết có phải cậu bị ngược đãi trong một thời gian dài hay không mỗi lần nhìn thấy Kỳ Giản cậu luôn có cảm giác không thể nói được,nghe anh ta hỏi về sự kiện này Lâm Dược không khỏi đưa mắt nhìn anh ta.

Trước khi cận ngật miên ôm cậu từ trên sân thượng xuống cậu còn chưa ngủ, lúc ấy cậu cũng nghe Kỳ Giản hỏi cận ngực miên về vấn đề này.

Lâm Dược nói: ''Bọn họ không thống nhất ý kiến nên đã tự đánh nhau.''

Kỳ giản mỉm cười:''Làm sao mà bọn bắt cốc lại có thể tự mình đánh nhau.''

Lâm dược Nhìn anh ta: '' Làm sao anh biết bọn họ sẽ không như vậy.''

Kỳ Giản: '' Tôi chỉ là tò mò, cậu đừng quá kích động trên người cậu vẫn còn vết thương.''

Lâm Dược nhất thời không nhìn ra kỳ Giản có vấn đề hay không cậu nói: ''Bọn họ chính là tự mình đánh nhau nếu không chẳng lẽ là tôi đánh.''

Kỳ Giản mỉm cười: ''Được rồi tôi vẫn phải đi xem các phòng bệnh khác , thấy cậu không sao tôi cũng an tâm cậu an tâm nghỉ ngơi thật tốt có việc gì thì kêu hộ sĩ.''

Nhìn Kỳ Giản rời khỏi phòng bệnh, Lâm Dược cầm lấy điện thoại đặt đầu giường chuyển khoản cho S 1 vạn.

Lâm Dược: '' Bác sĩ khoa não bệnh viện thành phố Kỳ Giản.''

S đã nhận chuyển khoản: ''Chờ.''

Buổi tối Cận Ngật Miên không đến Lâm Dược ở lại bệnh viện một đêm ngày hôm sau Lâm Dược nhận được điện thoại của Cận Ngật Miên.

''Tôi có chuyện tạm thời không thể rời đi Kỳ Giản tan làm lúc 8:30, lát nữa tôi bảo cậu ấy đưa cậu về nhà, đồ dùng trong nhà cậu cứ tùy tiện dùng, ngủ trong phòng ngủ chính ,cậu muốn ăn gì nói với gì ở nhà chị Lý nấu ăn cũng không tệ lắm, cậu có thể nếm thử, buổi tối tôi sẽ cố gắng trở về.''

Lần đầu tiên gặp nhau Cận Ngật Miên nói anh công việc rất bận không có nhiều thời gian chăm sóc cậu, nhưng bây giờ dưới sự sắp xếp tỉ mỉ này khiến Lâm dược cảm thấy rằng việc cận ngật Miên không có thời gian chăm sóc cậu hình như không giống với cách hiểu của cậu.

Lâm Dược sáng sớm đã bị hộ sĩ đánh thức, tâm trạng lúc này không được tốt lắm, Cận Ngật Miên nói một đống trong điện thoại chỉ nhận được một câu thờ ơ từ cậu: ''Đã biết.''

Cận Ngật Miên nhìn điện thoại đã cúp cảm thấy, tâm trạng của Lâm Dược thật sự có chút không ổn định, giống như mỗi lần anh nói không về cậu đều sẽ tức giận xem ra sau này anh vẫn phải về nhà càng nhiều càng tốt.

Lâm dược vừa thay xong quần áo, Kỳ Giản liền gõ cửa bước vào: ''Ngật Miên chắc đã nói với cậu rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu về nhà cậu ấy.''

Lâm Dược gật đầu: '' Làm phiền anh rồi.''

Kỳ Giản. '' không phiền gì cả, cậu ấy vội đi công tác ngày thường không có nhiều thời gian về nhà ,cậu không để bụng là được.''

Kỳ Giản đưa Lâm Dược đến chỗ Cận Ngật Miên,trên đường đi Kỳ giảng hỏi một số tình huống sức khỏe của Lâm dược, tình trạng cơ thể cậu bác sĩ còn biết rõ hơn ,Kỳ Giản với tư cách là bác sĩ trong bệnh viện muốn biết, chỉ cần hỏi đồng nghiệp của mình là được ,Lâm Dược chỉ nghĩ anh ta đang tìm gì để nói.

Nơi Cận Ngật miên Sống là một tòa nhà nhỏ hai tâng dành cho gia đình, trước cửa có một khoảng sân nhỏ không lớn bằng biệt thự lớn, nhưng hai người ở tuyệt đối không nhỏ.

Chị Lý thấy họ đến vội vàng tiến lên đón.

Chị Lý đến từ nhà lớn, thường ngày chỉ dọn dẹp nhà cửa khi cận ngật miên ở nhà chị phụ trách nấu ăn công việc nhàn rỗi, nhưng tiền lương không thấp.

chị Lý nhiệt tình chào hỏi kỳ giản, kỳ giản mỉm cười nói : ''chị Lý, em không phải người ngoài chị đừng

chào hỏi em, đây là Lâm dược sau này phiền chị phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.''

Chị Lý đánh giá một chút về Lâm Dược nụ cười trên mặt phai nhạt hơn nhiều so với lúc chào hỏi Kỳ Giản: ''cậu cận đã nói qua, cậu Lâm đúng không, Tôi đã thu dọn phòng của cậu rồi, phòng ở phía bắc lầu hai là phòng của cậu.''

Lâm Dược đã trải qua nhiều ấm lạnh, thái độ không thích cậu liếc mắt một cái liền biết được.

Kỳ Giản nói sức khỏe của Lâm Dược không tốt, phòng ở phía bắc khá ẩm ướT vẫn nên đổi phòng phía nam đi.

''Không cần.'' Lâm dược không muốn bắt lỗi, nhưng cậu cũng không phải tới đây để chịu sỉ nhục cậu nói: ''Tôi ngủ ở phòng của Ngật Miên.''

Chị Lý không kiên nhẫn liếc cậu một cái: '' Cậu Cận không thích người khác vào phòng của cậu ấy.''

Sức khỏe của Lâm dược không tốt, hôm qua lại bị kinh hãi, Lúc này người cậu nhìn qua mong manh như giấy, cậu nhìn chị Lý rồi mỉm cười, nụ cười này càng thêm mỏng manh yếu đuối: ''Vậy ư? nhưng anh ấy vừa nói chuyện điện thoại với tôi, muốn tôi ở trong phòng anh ấy, không tin thì chị gọi điện hỏi xem.''

Chị Lý nghe vậy nhìn qua kỳ Giản, giống như Kỳ Giản có quyền quyết định việc này.

Kỳ Giản quả thật quyết định: '' Nếu Ngật Miên kêu cậu ở phòng ngủ chính, vậy thì ở phòng đó đi, phòng của Ngật Miên có ánh sáng tốt, cậu ở đó cũng rất thích hợp .''

Chị Lý nghe Kỳ Giảng nói vậy, cũng không nói gì thêm, cô mời Kỳ Giản vào ngồi, Kỳ Giản từ chối: '' hôm trước trực đêm em cũng mệt mỏi, em về trước đây.'' Anh ta nói với Lâm Dược: ''Có việc gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào.''

Lâm Dược gật đầu: ''Cảm Ơn Anh Kỳ Giản.''

Sau khi kỳ Giản rời đi trong căn nhà lớn chỉ còn lại hai người là Lâm Dược và chị Lý, chị Lý đưa Lâm Dược đến cửa phòng ngủ chính trên lầu hai: '' Cậu Cận không thích người khác chạm vào đồ của mình, cậu tốt nhất.....''

Lâm dược đi vào quay lại nhìn chị ta: ''Cận Ngật Miên nói tôi có thể tùy tiện dùng đồ của anh ấy còn có chuyện gì khác không.''

Chị Lý: ''.....'' không phải là đứa con ngoài giá thú, thường xuyên bị bắt nạt ư ,miệng mồm sao lại lợi hại như vậy?

Thấy cô không lên tiếng , Lâm Dược đóng cửa lại nhốt người ở bên ngoài.

Điện thoại nhận được tư liệu S gửi tới.

Thông tin rất chi tiết, ngay cả điểm số từ tiểu học đến đại học cũng được điều tra rõ ràng, cha mẹ Kỳ Giản đều qua đời vào năm anh học lớp 11, một tháng sau ông bà nội vốn đang nuôi nấn anh cũng qua đời, bà nội uống thuốc độc, ông nội quá Buồn bã vô tình quên khóa ga gây ra hỏa hoạn, kể từ đó anh hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi về sau được nhà họ cận nhận nuôi.

Mẹ của Gỳ giản và Tiết Tĩnh là bạn cùng lớp từ thời trung học và cả hai cùng nhau vào viện nghiên cứu sinh vật làm việc.

Kỳ Giản có lẽ thừa hưởng gen của mẹ, khi còn nhỏ đã có chỉ số IQ cao đáng ngạc nhiên, thành tích học tập Luôn đứng đầu, lúc học tiểu học nhảy qua một cấp trực tiếp nhảy lên trung học, học cùng trường với cận ngật miên.

Những năm Cận Ngật Miên rèn luyện bên ngoài, thì Kỳ Giản cũng ra nước ngoài học chuyên sâu, sau khi trở về liền trở thành bác sĩ khoa não ở bệnh viện thành phố.

Lâm Dược ném điện thoại sang một bên ngửa người nằm trên giường.

Cái gì cũng không nhìn ra, chỉ nhìn thấy Kỳ Giản rất khốn khổ.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông điện thoại di động, âm thanh gần như dán trên cánh cửa, cậu quay đầu nhìn qua, âm thanh nhanh chóng dừng lại, tiếp theo là tiếng bước chân hoãng loạn.....

Về phía cục quốc phòng mặc dù CậN Ngận Miên cảm thấy Lâm Dược không có khả năng một chọi mười, nhưng anh vẫn kiểm tra hiện trường và dấu vân tay trên thanh sắc kết quả phát hiện ngoại trừ dấu vân tay của Bàng Mặc và máu của mấy tên bắt cóc khác, ở đầu bên kia trên đó không có một chút dấu vết của Lâm dược.

Cận Ngật Miên không biết là Lâm Dược đã cẩn thận xử lý hiện trường vào thời khắc khẩn cấp như vậy hay là thật sự giống như lời cậu nói bọn họ tự chém vết lẫn nhau.

nhưng anh luôn cảm thấy khả năng Lâm dược nói dối khá lớn.

.....

Lâm Dược ở trong phòng cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa cậu mới biết ở nhà ngoài chị Lý có thêm một dì khác, Lâm Dược thân thể ốm yếu bước đi nhẹ nhàng lúc xuống lầu cả hai người cũng không phát hiện.

Hai người thì thầm, ở trong bếp chị lý nói: ''Đây đâu có tính là kết hôn, nhà họ cận chẳng qua chỉ muốn tìm một nơi để nuôi cậu ta mà thôi.''

Một dì khác : ''Ai nói không phải, tính cách cậu Cận vốn dĩ rất nhạt, đột nhiên nhét người cho cậu ấy cậu ấy có thể chấp nhận mới là lạ.''

Lâm Dược chậm rãi uống hết một ly nước, lúc đặt cốc xuống cố ý phát ra tiếng động lớn, hai người kia Lúc này mới không nói nữa.

Bữa cơm trưa có ba món mặn, 1 món canh, trông không tệ, ăn một miếng suýt chút đem cổ họng Lâm dược hỏng hết.

''khụ khụ khụ khụ.....''

Chị Lý đứng một bên nhìn cậu: ''Cậu Lâm cảm thấy món ăn tôi làm không hợp khẩu vị của cậu sao.''

Lâm Dược liếc nhìn cô: ''Có chút mặn.''

Nghe cậu bắt bẻ chị Lý không nói gì mà xoay người rời đi.

Lâm Dược miễn cưỡng ăn được một chén cơm, đến buổi tối, chị Lý chỉ nấu cho cậu một bát mì, ước chừng trong mì đã cho hai cân muối, món ăn buổi trưa mặn còn có cơm kìm lại, nhưng mì mặn thành như vậy bảo cậu phải ăn làm sao.

Lâm Dược hỏi chị ta."Mì này chị đã nếm thử chưa.''

Chị Lý không kiên nhẫn nói: ''Cậu cận và cậu lý đều thích ăn mì tôi nấu, khẩu vị của cậu Lâm đây tôi không quá rõ, nếu cậu không thích lần sau tôi sẽ làm món khác cho cậu.''

Lâm Dược chịu đựng.

có lần hai, nhưng không thể có lần ba nếu ngày mai chị ta vẫn tiếp tục làm cơm như vậy cậu sẽ không chịu nổi.

Cận Ngật Miên trở về lúc 2 giờ sáng, đèn trong nhà tối om, anh đi lên lầu hai, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy chăn bông phồng lên chỉ chiếm một vị trí nhỏ bên phải giường, phía sau vẫn còn trống hơn một nữa.

cận ngật miên vắt áo khoác lên ghế nói lỏng cổ áo không tính đổi quần áo chỉ đứng đó nhìn một lúc, lúc rạng sáng liền đi.

Anh đi đến bên mép giường vừa ngồi xuống người bên cạnh đột nhiên bật dậy lưu loát lật người, hai tay siết chặt cổ anh, đầu cận ngật miên đập vào đầu giường một tiếng bốp sau đó nghe người đè lên người anh cảnh giác hỏi: ''Ai?''

Cận Ngật Miên bị cậu bóp yết hầu, vươn tay sờ sờ đèn đầu giường bên cạnh ấn vào: '' Tôi.''

Lâm Dược nheo mắt dưới ánh đèn nhìn thấy người trước mặt, cậu thả tay ra, cả người lùi nhanh ra phía sau: ''Sao anh lại về, khụ khụ khụ khụ.''

Cận Ngật Miên nhìn tư thế cậu ngồi trên đùi anh:''Tính cảnh giác còn rất cao.''

Lâm Dược cũng chú ý tới tư thế của mình, cậu dịch khỏi đùi cận ngật miên xuống dưới. ngồi xuống giường: ''Vừa mới ngủ tôi bị anh làm giật mình.''

Cận Ngật Miên ngồi dậy: ''Lần đầu tiên tôi thấy có người giật mình sẽ bóp cổ người khác đấy.''

Ở mạt thế mười năm, Lâm Dược sợ nhất là khi ngủ bị dị tộc tập kích, cho nên lúc ngủ cậu luôn giữ ba phần tỉnh táo, thân thể hiện tại không cho phép cậu có tinh thần như vậy, nhưng tối nay cậu không ăn cơm, cậu có chút không ngủ được, chỉ hơi buồn ngủ thì cảm nhận được bên cạnh có người này chỉ là phản xạ có điều kiện.

Lâm Dược nói: ''Di chứng sau khi bị bắt cóc, anh bị trói lâu cũng sẽ có phản ứng này, không tin anh thử xem.

Cận Ngật Miên không nói tin chính là anh không tin có thể sẽ có di chứng, nhưng phản ứng vừa rồi của cậu không phải là thứ có thể làm ra bằng phản xạ có điều kiện chút nào.

Cận Ngật Miên lấy ra một khẩu súng từ trong áo khoác đưa cho Lâm dược: ''cậu giữ cái này để tự vệ tôi đi tắm.''

Cận Ngật Miên liếc mắt nhìn cậu một cái, trước khi bước vào phòng tắm Lâm dược sững sờ nhìn khẩu súng trong tay như thể cậu chưa từng thấy nó bao giờ.

Cửa phòng tắm vừa đóng, Lâm Dược liền cầm lấy cây súng lục màu bạc kia lên ước tính trọng lượng nhưng lại rất thuận tay rắc rắc vài tiếng chỉ vài thao tác, cậu tháo súng thành từng mảnh, còn chưa kịp lắp lại thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.....

Lâm Dược: ''.....''

Trong lòng Lâm dược lời nói tục nào cậu cũng đều mắng tới người kia.

Mẹ nó ai vừa vào phòng tắm liền đi ra quần áo đã cởi hết rồi à?

Cận Ngật Miên đúng là chưa cởi hết anh quên lấy quần áo để thay.

Lâm Dược ngồi ngốc nghếch trên giường với khẩu súng trỗng trong tay vẫn là người trông yếu đuối nhưng nhìn thấy những mảnh linh kiện súng ánh mắt của Cận Ngật Miên còn phức tạp hơn

So với tâm tình của Lâm Dược giãy dụa hỏi: ''cái đó nếu tôi nói, vừa rồi chỉ vô tình làm rớt súng trên mặt đất mà vỡ.... liệu anh có tin không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com