TruyenHHH.com

[Edit-Đam mỹ] Ly hôn năm thứ năm - Kiểu Uổng Quá Chính

Chương 68

caphoinang

Chương 68

Ngàn dặm tới Giang Lăng, nhân gian muôn cảnh đẹp

Ngày diễn ra đám tang của Giang Lăng, thời tiết u ám, mưa rơi rả rích.

Bầu không khí tĩnh mịch bao trùm khắp nơi.

Không biết liệu vận mệnh con người có liên quan gì với thiên nhiên không, cớ sao lại ứng với cảnh này như vậy.

Chủ đề "chống bạo lực mạng" đã lọt hot search trên Weibo nhiều ngày, sau khi trải qua bi thương và phẫn nộ, mọi người đều muốn làm gì đó để giải tỏa tinh thần. Thế nhưng chống bạo lực mạng cũng chỉ là hướng bạo lực mạng vào một người khác mà thôi.

Tôi nghĩ, cái chết của Giang Lăng sẽ khiến tội ác này biến mất được sao? Rõ ràng là không.

Cái ngành này mang lại nhiều lợi ích hơn người khác, nếu không trải qua một chút bạo lực, không chết đi một hai người, chẳng phải là quá dễ dàng cho chúng tôi rồi sao.

Những tội phạm thực sự sẽ có pháp luật xét xử.

Dù cho suy đồi đạo đức, vi phạm pháp luật, họ vẫn có cơ hội biện hộ. Nhưng chúng tôi cuối cùng chỉ có thể chết trong lời chửi rủa của người khác.

Sống thì đay nghiến, chết lại ca ngợi.

Những chuyện này đã xảy ra không ít lần.

Nhưng cũng chẳng ai dám đứng lên bảo vệ họ, bởi kẻ buông ra những lời nói kia đâu chỉ là một người, mà là vô số người.

Tôi cũng muốn làm điều gì đó, những ý nghĩ xấu xa điên cuồng nảy lên trong đầu tôi, mỗi ngày mỗi đêm ăn mòn đi cả lý trí.

Khi uất hận đỉnh điểm, tôi thậm chí muốn giết người.

Lúc Trần Niệm đến, khắp phòng đều là mùi rượu. Một người trưởng thành như tôi đáng ra không nên mượn rượu giải sầu, nhưng tôi khó chịu quá, nếu không có men say tôi không biết phải làm thế nào để trút hết nỗi lòng này.

Khi nàng đẩy cửa bước vào, tôi đã tỉnh rượu. Nàng nhìn tôi, mắt đỏ hoe.

Mấy ngày này tôi giam mình trong nhà, ngay cả rèm cửa cũng không hé, chìm trong bóng tối.

"Anh Tần rất lo lắng cho anh.."

Những ngày qua Tần Vị Ký gọi điện lúc nào tôi cũng không biết, tôi còn chẳng nhớ mình đã vứt điện thoại vào xó nào, có lẽ là đã rơi trong đêm đi tìm Giang Lăng rồi.

Giọng tôi khàn đặc, đốt một điếu thuốc, dựa vào giường, "Em gọi điện cho anh Tần nói là anh không sao, ông nội mới mất, đừng để anh ấy phiền lòng..."

Tôi bật lửa mấy lần nhưng không được, trước đây tôi còn tự nhận bản thân là người hút thuốc rất nghệ thuật, ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy điếu thuốc, ung dung thong thả.

Nhưng bây giờ cầm điếu thuốc trong tay, mặt mày tôi cau có khi không châm được lửa, mãi đến khi khói đen bay lên mới vứt cái bật lửa sang một bên.

Nghệ thuật là cái thá gì.

Trần Niệm định tiến tới lấy đi điếu thuốc trong tay tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo liền dừng lại.

"Hôm nay là tang lễ của Giang Lăng."

Tôi im lặng, tang lễ này là tôi giao phó cho Trần Niệm giúp bố mẹ cậu ấy làm, tôi không tham gia, vì thế người trong giới đều truyền tai nhau rằng tôi không vừa mắt Giang Lăng.

Nếu không thì tại sao khi bạn thân mình mất tôi lại không rơi giọt nước mắt nào, cũng không đăng bài chia buồn. Cư dân mạng bắt đầu chỉ trích tôi.

Tôi không quan tâm, cũng không sợ họ.

"Anh có đi không?"

Tôi không muốn đi nhưng vẫn nhanh chóng hút hết điếu thuốc rồi dập lửa, "Đi."

Tôi đứng dậy, bước chân loạng choạng, Trần Niệm đưa tay đỡ lấy tôi, cảm giác chóng mặt sau cơn say khiến tôi buồn nôn.

"Ăn sáng rồi hãy đi nhé?"

Tôi lắc đầu, bỗng nhớ ra điều gì, "Mèo của Giang Lăng đâu?"

"Hôm đó anh bảo em đi đón mèo, thấy tình trạng của anh không ổn nên em mang về nhà em trước."

Tôi liếm đôi môi khô khốc, "Mang đến đây, anh sẽ nuôi nó."

"Không phải anh sợ mèo sao, có ổn không?"

"Không sợ."

Trần Niệm không lên tiếng nữa.

Tang lễ đông đúc, gần như một nửa những người trong giới đều tham gia, những người này lúc Giang Lăng còn sống chưa từng nói một lời nào tốt đẹp về cậu ấy, bây giờ lại đến để tưởng niệm, thật mỉa mai làm sao.

Tôi không có tâm trạng quan tâm đến bọn họ, cũng không bước lên phía trước, chỉ đứng ở một góc.

Đã mấy ngày không thấy ánh sáng, tôi mặc một bộ vest đen, tay cầm cán ô đen, khiến xương tay nổi rõ, làn da trắng bệch.

Tôi nhìn quanh một lượt, trong suốt tang lễ không có bất kỳ đơn vị truyền thông nào tham gia. Ngoài Chu Lận có lẽ không ai có thể làm được điều này, nhưng hắn ta lại không tham dự tang lễ.

Không đến cũng tốt, hắn ta đến rồi không biết tôi sẽ làm gì nữa.

Di ảnh ở đám tang là do chính tôi lựa chọn kỹ càng.

Trong ảnh Giang Lăng cười dịu dàng.

Không biết là do trưởng thành sớm hay không có gì có thể khiến cậu ấy vui mà Giang Lăng rất ít cười.

Tôi dùng ô che khuất một nửa tầm nhìn, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Lăng, cố gắng giữ bình tĩnh để không sụp đổ ngay tại tang lễ này.

"Tiểu Tạ?"

Tôi ngước mắt lên, là bố mẹ Giang Lăng.

Đôi mắt mẹ Giang sưng húp, không biết bà đã khóc bao lâu.

Ai cũng nói con người có lòng thương xót, nhưng nhìn bộ dạng của họ, tôi không thể nảy sinh chút lòng thương xót nào.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, "Mong hai bác bớt đau buồn."

Mẹ Giang quay đầu đi bắt đầu khóc không thành tiếng, phải được người khác an ủi rất lâu mới có thể ngừng lại.

Nỗi đau mất con tôi không thể đồng cảm, nhưng nỗi đau mất Giang Lăng của chúng tôi chắc hẳn giống nhau.

Bố Giang vỗ nhẹ lên vai tôi, chỉ trong vài ngày ông đã già đi rất nhiều, "Cháu cũng đừng quá đau buồn."

Tôi siết chặt tay cầm ô, nở một nụ cười lạnh nhạt, "Người cuối cùng Giang Lăng gặp trước khi chết là cháu."

Họ không hiểu ý tôi, tôi thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Cháu còn ôm cậu ấy, cơ thể cậu ấy vẫn còn ấm, vẫn nói chuyện với cháu, vẫn còn đang khóc..."

"Làm sao cháu có thể không đau lòng chứ?"

Mẹ Giang được người khác đỡ lấy, ánh mắt nhìn di ảnh Giang Lăng tràn ngập tuyệt vọng, "Là bác hại chết con trai mình..."

Tôi cũng muốn hỏi họ Giang Lăng là người như thế nào chẳng lẽ người làm cha làm mẹ như họ còn không hiểu sao, tại sao lại muốn ép cậu ấy vào đường cùng như thế?

Nhưng tôi không nói ra, Giang Lăng không trách cứ cha mẹ mình thì tôi không có tư cách làm thay cậu ấy, hơn nữa cậu ấy còn mong tôi coi họ như cha mẹ mình.

Họ không cho Giang Lăng con đường sống, nhưng tôi phải cho họ một con đường sống.

Bố Giang nhìn tôi, có lẽ ông đã nhiều năm không khóc, bây giờ rơi nước mắt liền khiến bầu không khí xung quanh trở nên đau buồn, "Tiểu Tạ, cháu có biết tại sao Giang Lăng tự sát không?"

Tôi nhìn xa xăm, giọng nói xa lạ đến khác thường, "Cháu không biết nữa, chờ cậu ấy báo mộng cho cháu đi..."

Họ sững sờ nhìn tôi, có lẽ cảm thấy lời nói của tôi không có thiện ý.

Trần Niệm kéo tôi ra phía sau, "Chú, là do anh Tạ quá đau buồn, không có ý thất lễ đâu ạ."

"Chú biết, nó là bạn thân nhất với Giang Lăng mà..."

Tôi đưa tay ra, cảm thấy mưa đã tạnh, chỉ còn những giọt nước rơi từ mép ô xuống lòng bàn tay.

Thu ô lại, tôi bước lên phía trước, lấy từ trong túi ra một bông hồng trắng.

Tôi đặt hoa bên cạnh di ảnh của Giang Lăng. Ở đây nhiều hoa như vậy nhưng chẳng có bông nào đẹp như cậu ấy.

Tôi quay người đi, không nhìn cậu ấy nữa.

Biểu cảm của tôi trông thật lạnh lùng, không giống như một người bạn cũ đau buồn đến viếng.

Đó là vì tôi biết, thể hiện sự đau buồn như vậy cũng vô ích.

Tôi mất Giang Lăng rồi.

Vĩnh viễn mất đi cậu ấy.

Trên đường về tôi ngồi ghế sau trong im lặng, Giang Lăng qua đời tôi cũng không còn tinh thần nữa, không còn sức lực cũng không có mong muốn làm bất cứ điều gì.

Trạng thái không tốt, mỗi khi đêm về, tôi đều ép mình nghĩ về Tần Vị Ký.

Nếu tôi xảy ra chuyện, anh Tần sẽ không thể sống an ổn.

Nghĩ đến đây tôi mới có chút mong muốn sống tiếp.

Khi đi ngang qua mấy lối vào tàu điện ngầm, chỗ nào cũng có đám đông tụ tập. Tôi không định phân tâm vì chuyện này, nhưng lại nghe loáng thoáng họ giơ bảng và hô, "Ngàn dặm tới Giang Lăng, nhân gian muôn cảnh đẹp."

Tôi bảo Trần Niệm dừng lại, quay đầu nhìn họ một lúc, trên bảng viết, "Phản đối bạo lực mạng!"

"Bảo họ về đi."

Trần Niệm quay đầu nhìn tôi.

Mấy ngày này hiếm khi thấy tôi xúc động, "Nói với họ tôi sẽ lấy lại công bằng cho Giang Lăng, đừng để họ phí công vô ích."

Trần Niệm gật đầu, xuống xe chạy về phía đám đông.

Một lát sau họ đều quay đầu nhìn tôi, cách một hàng cây cúi đầu về phía tôi.

Là tôi nên cúi đầu trước họ mới phải.

Chính họ đã nhắc nhở tôi rằng tôi không thể tiếp tục suy sụp như thế này, tôi còn có việc phải làm.

Khi xe chạy đến Phong Hoa tôi mới tỉnh lại. Đã mấy ngày rồi tôi không có một giấc ngủ ngon, lúc này tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi.

Trần Niệm nhìn tôi, do dự lên tiếng, "Anh Tạ, hay là đợi một lát hãy xuống..."

Tôi mở mắt ra, "Sao thế?"

Nàng không lên tiếng, nhìn ra bên ngoài.

Tôi nhìn theo ánh mắt của nàng, người đứng trước cửa mặc đồ đen, trên ngực đeo một bông cúc trắng, nhìn qua là biết vừa trở về từ đám tang của Giang Lăng.

Mặc dù ăn mặc chỉnh tề nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tiều tụy trên cơ thể.

Tôi từ từ tháo đồng hồ trên tay, thong thả tháo cúc tay áo, xắn tay áo lên.

"Anh Tạ, anh đừng nóng giận."

Tôi mở cửa xe, đi thẳng đến chỗ anh ta giáng một cú đấm vào mặt Chu Lận.

Hắn ta không kịp phản ứng, lùi lại vài bước.

Nếu hắn đánh trả tôi chắc chắn không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn không làm gì.

Tôi túm lấy cổ áo hắn ta, từng cú đấm không thương tiếc rơi thẳng lên mặt hắn ta.

Khi tôi định lao đến thì Trần Niệm đã xuống xe cản tôi lại, "Anh Tạ, đừng đánh nữa..."

Mắt tôi đỏ ngầu, nhìn Chu Lận lại khiến tôi nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của Giang Lăng đêm đó, trái tim đau nhói như bị xé nát, "Anh còn dám đến đây?! Sao anh không đi chết đi?! Sao người chết không phải là anh?!"

Trần Niệm ôm tôi, khóc lóc hét vào mặt Chu Lận, "Anh mau cút đi!"

"Người đáng chết đúng là tôi..." Chu Lận vẫn không đi, hắn khẽ lau vết máu trên miệng, hờ hững nhìn tôi, "Di thư của Giang Lăng đâu?"

Tôi cười khẩy, nỗi tức giận trong lòng càng dữ dội hơn, ánh mắt ngày càng hung ác, "Anh mà cũng đáng lấy di thư của Giang Lăng sao?"

Hắn cứng đầu nhìn tôi, "Tôi không lấy, tôi chỉ muốn đọc thôi."

Nhìn vẻ mặt hắn khiến trong lòng tôi nổi lên ác ý, giọng nói chuyển trầm thấp như có một cái lưỡi rắn bò khắp người, "Anh đừng mơ tưởng mà thấy được di thư của cậu ấy. Tôi nói cho anh biết, Giang Lăng một chữ cũng không viết cho anh."

"Không thể nào." Chu Lận khẽ nhíu mày, giọng nói ảm đạm, "Em ấy không buông tay tôi được."

Tôi thương hại nhìn hắn, nở nụ cười, "Cậu ấy không để lại cho anh bất kỳ thứ gì đâu. Tài sản để lại cho bố mẹ, căn nhà này dành cho tôi, ngay cả mèo cũng nhờ tôi chăm sóc, một câu cũng không nhắc đến anh. Cho đến lúc chết, cậu ấy vẫn không nỡ rời xa ai, chỉ buông tay một mình anh mà thôi."

Khuôn mặt Chu Lận trắng bệch, kiên quyết nói, "Không thể nào..."

"Giang Lăng đi theo anh mười mấy năm, cả thanh xuân đều dành cho một mình anh, đến cuối cùng chỉ để làm thế thân cho người khác. Chu Lận, giá như anh từng động lòng với Giang Lăng một lần thôi, sẽ không đến nỗi..." Tôi cắn môi, nuốt nghẹn ngào vào trong.

"Thế thân cái gì?" Chu Lận ngẩng đầu lên nhìn tôi, "Thế thân cho người khác là sao?"

"Anh chết rồi tự đi mà hỏi Giang Lăng." Tôi nhìn hắn, nụ cười mờ nhạt, "Mà không, anh cũng xứng được nhìn mặt cậu ấy sao?"

"Tôi cũng xứng được nhìn mặt cậu ấy sao?" Hai mắt hắn bỗng nhiên đỏ ngầu nhìn về phía tôi, "Cậu có biết tôi vì Giang Lăng mà đã mở ra bao nhiêu đường lui không? Tôi cho dù đánh đổi cả tương lai của Tinh Mộng cũng sẽ bảo vệ em ấy, tại sao em ấy không thể đợi tôi? Bao nhiêu năm qua tôi đã bao giờ để dư luận chèn ép em ấy chưa? Tại sao em ấy lại không tin tôi?"

Tôi nhếch mép cười lạnh, "Anh cho rằng Giang Lăng có thể sống đủ lâu để chờ đến cái tương lai ấy của anh sao? Giang Lăng bán mạng cho Tinh Mộng nhiều năm như vậy, cuối cùng các người nói một câu thay thế là thay thế, làm sao cậu ấy có thể tin anh đây? Nếu cảm thấy có hy vọng, cậu ấy tìm đến cái chết để làm gì? Chu Lận, con mẹ nó anh không cần phải giả tạo thâm tình này với tôi, Giang Lăng chính là do anh hại chết, anh nhớ cho kỹ."

Chu Lận sững sờ nhìn tôi, tuyệt vọng lùi về sau.

Tôi nghiêng người nhìn hắn, hai tay hắn đang run bần bật, khí chất trong phút chốc đã bị rút cạn.

"Anh sống cho tốt, đừng đến làm bẩn Hoàng Tuyền của cậu ấy."

Tôi bước qua cánh cửa, nhìn hàng trúc trong sân lay động trong gió.

Lòng tôi đau xót, tại sao tình yêu của Giang Lăng phải đến khi chết rồi mới được đáp lại cơ chứ.

-----------------
Xin chào mọi người, mình là Cá đây. Mình đã lặn thật lâu vì công việc quá bận, xin lỗi mọi người nhé. Một phần mình không làm tiếp bộ này là vì thương Giang Lăng quá, những chương cuối này sẽ là câu chuyện của Dao Dao đi tìm lại công bằng cho bạn mình, nên mỗi lần mở lên là mình lại phải chấp nhận Giang Lăng đã đi thật rồi :(

Tác giả đã ra truyện riêng cho Chu Lận và Giang Lăng, vẫn để tag BE nên mình nghĩ sẽ là kể lại câu chuyện của hai người, không có trọng sinh, trùng sinh gì cả, điều mà mình cũng không mong tác giả sẽ viết. Đã có nhà edit/dịch bộ này, nên mình sẽ không làm tiếp nữa. Mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ này coi như lời tạm biệt với cả Giang Lăng và Dao Dao, cảm ơn mọi người đã ghé qua và đọc những dòng này nhé.

Yêu mọi người rất nhiều 💕

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com