Edit Cuu Vot Co Chap Cuong Nam Phu Son Huu Thanh Moc
Đám thây ma vừa thối lui vẫn chưa rời đi, giống như một đám cây cột đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào Quý Thính, một bộ rất thèm nhưng không dám tiến tới, nhìn cô như nhìn một đĩa giò lớn.Mà bản thân cục giò lớn đáng lẽ phải run bần bật, kết quả nghe Thân Đồ Xuyên hỏi một câu không thể hiểu nổi như vậy, đầu óc bỗng nhiên ngẩn ra.Thân Đồ Xuyên thấy cô 'lảng tránh' vấn đề anh hỏi, đôi mắt hơi nhướng lên, đàn thây ma phía sau lập tức nhe răng trợn mắt tiến tới một bước. Áp lực đột nhiên tăng lên, Quý Thính đành hạ giọng: "Anh có thể làm tụi nó đi ra ngoài không... À cũng đừng đi ra ngoài, ra đó sẽ hại bạn em, anh làm chúng nó nằm xuống đi."Thân Đồ Xuyên đạm mạc đứng im một chỗ.Quý Thính dừng lại, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn anh chăm chú, lại nhìn ra được giống như cảm xúc "tức giận" trên mặt Thân Đồ Xuyên. Cô chớp mắt: "Sao anh lại không vui?""Em nói đi?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.Quý Thính nghĩ nghĩ, hiểu ra: "Là trách hôm nay em không đi tìm anh sao?"Thân Đồ Xuyên không nói."Em có đi, chỉ là hơi trễ một chút, đến bên kia tìm không thấy anh thì đi ngay," Quý Thính thở dài, sau đó đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Đúng rồi, sao anh lại xuất hiện ở đây?""Đi theo em lại đây." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.Quý Thính "à" một tiếng, ánh mắt lại dừng ở đám thây ma ngo ngoe rục rịch phía sau, nuốt nước miếng: "Nếu anh cũng đã tới, vậy có thể giúp bạn em được không? Hiện tại họ hẳn là rất nguy hiểm."Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính không chỉ không giải thích, còn dám nói đến những người này trước mặt mình, môi lập tức mím chặt lại."Thân Đồ Xuyên?" Quý Thính nhỏ giọng kêu một tiếng.Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn, Quý Thính bị ánh mắt bọc băng quét qua, tuy rằng không cảm thấy mình làm chuyện gì sai, nhưng vô cớ lại chột dạ: "Thế... thế nào?""Cho em thêm một cơ hội để giải thích," Giọng Thân Đồ Xuyên trầm xuống, "Người đàn ông kia là ai, có quan hệ gì với em, nếu không nói rõ ràng thì tự gánh lấy hậu quả."Lời vừa dứt, giống như giúp anh tạo thế, đám thây ma đột nhiên gào rống lên.Quý Thính: "......" Cô hoài nghi, cái người này lợi dụng thây ma mà tra tấn bức cung cô.Nhưng mà, rốt cuộc là muốn cô giải thích chuyện gì?! Đầu óc Quý Thính như một bãi bùn, cố gắng kết nối những lời anh lại với nhau, đột nhiên như có ánh sáng chiếu rọi: "Anh là nói Bắc Vân hả?""Bắc Vân," Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi vỡ lẽ ra, "Cái người chúa cứu thế kia?"Quý Thính cả kinh, lúc này mới nhớ lại mình đã kể lại chuyện tương lai cho Thân Đồ Xuyên nghe. Lúc ấy anh vẫn còn là nhân loại, sẽ cùng Bắc Vân đi cứu vớt thế giới, nhưng hôm nay anh ấy đã trở thành thây ma, đứng ở mặt đối lập với Bắc Vân, nếu vì để tuyệt hậu hoạn mà anh ấy giết Bắc Vân..."Hiện tại tương lai đã thay đổi!" Quý Thính vậy nói, "Anh đã quên sao? Bắc Vân cứu thế giới là dựa vào thuốc giải, nhưng thuốc đã bị anh hủy đi, cho nên anh ấy không thể làm chúa cứu thế, anh yên tâm..."Thân Đồ Xuyên nhìn dáng vẻ Quý Thính vô cùng khẩn trương như vậy, ánh mắt anh tối sầm, "Em vì anh ta mà nói chuyện." Đây là một câu trần thuật.Quý Thính chớp mắt, nếu nói khi vừa mới bắt đầu xuyên qua, cô nhất định sẽ nghiêm túc kể ra Bắc Vân tốt như thế nào. Nhưng hiện giờ từ một câu không có cảm tình gì của Thân Đồ Xuyên, cô đã phân biệt ra được ý anh muốn biểu đạt là gì.Giống như hiện tại."Bắc Vân giống như là anh của em, anh ấy thích một cô gái cũng ở trong căn cứ, mấy ngày nữa dẫn anh về, em sẽ giới thiệu anh với họ," Quý Thính ngoan ngoãn, "Nhưng mà lúc đó anh phải lễ phép chút, gọi cô ấy là chị dâu nha."Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nhìn Quý Thính: "Đã biết."Tuy rằng vẫn là một con thây ma không hề có cảm tình gì, nhưng hiện tại rõ ràng tâm tình đã tốt hơn rất nhiều. Quý Thính thầm mắng một tiếng cái lu dấm, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Xuyên nha, cho nên vừa rồi là anh ghen hay sao?"Câu hỏi này làm Thân Đồ Xuyên sửng sốt, anh ngẩng lên, đối diện với đôi mắt đầy chờ mong của Quý Thính. Ngần ngừ một lát, anh nói: "Em điên rồi hay sao? Tới tức giận anh còn không biết, như thế nào lại có cảm xúc phức tạp như "ghen"?""Anh xác định vậy sao?" Quý Thính nhướng mày, "Nhưng sao em thấy vừa rồi giống như anh thật tức giận."Thân Đồ Xuyên không còn lời gì để nói, mặt vô cảm, chỉ có mấy ngón tay hơi giật giật, an tĩnh vài giây, đám thây ma bỗng nhiên gào rống muốn xông tới, Quý Thính giật mình bổ nhào vào trong lòng ngực Thân Đồ Xuyên, không còn tâm trạng cười nhạo nữa, mà Thân Đồ Xuyên vốn định lên tiếng răn dạy Quý Thính theo bản năng ôm lấy cô thật chặt.Đến khi nhận ra mình đang làm gì, anh nhăn mặt, duỗi tay định đẩy người ra.Quý Thính ôm lấy anh thật chặt, khuôn mặt cô hoàn toàn vùi vào trong lòng ngực Thân Đồ Xuyên, hãi hùng: "Chúng, chúng nó sao không nghe lời anh nữa?!""Sợ?" Thân Đồ Xuyên hỏi.Quý Thính cắn môi, đáng thương gật đầu, sau đó thấy Thân Đồ Xuyên vẫn nhìn mình với ánh mắt vô cùng xa lạ, cô sợ anh một khi không cao hứng sẽ mặc kệ mọi thứ. Quý Thính không dám tiếp tục ăn vạ bên người Thân Đồ Xuyên nữa, cô cẩn thận lùi ra, chịu thua: "Rất sợ, anh đuổi chúng nó đi đi, được không?"Trong lòng ngực Thân Đồ Xuyên bỗng nhiên trống trải, làm anh chợt nghĩ tới những ngày vừa mới bị chuyển hóa, không có Quý Thính bên cạnh, chính mình lúc đó vô dục vô cầu không bi không hỉ, giống như tồn tại mà cũng giống như không tồn tại. Loại cảm giác hư không này làm anh không thích chút nào, sau khi Quý Thính rời khỏi lòng ngực, tay Thân Đồ Xuyên vẫn còn giơ cao, cả nửa ngày mới hạ xuống, sau một lúc mới lãnh đạm nói: "Chúng nó tiến hóa, không nghe anh nữa."Quý Thính sửng sốt, mắt trừng lớn: "...... Vậy làm sao bây giờ?""Tuy rằng không nghe lời, nhưng cũng không dám tới gần," Thân Đồ Xuyên nhìn cô, "Nếu ở gần sát bên anh, chúng nó có lẽ sẽ không tới gần em.""...... Có lẽ?" Cô chỉ có một cái mạng nhỏ này thôi, làm sao cho chắc đây?Thân Đồ Xuyên nhìn là hiểu ra Quý Thính lo lắng, anh chớp chớp mắt: "Chúng nó nhất định không dám tới gần."Quý Thính tức khắc yên tâm, níu chặt lấy cánh tay anh, khẩn trương hạ giọng: "Chúng ta đi thôi."Thân Đồ Xuyên lại không hài lòng nhìn tay Quý Thính, từ từ lạnh lùng đi về hướng cửa. Quý Thính khẩn trương nắm chặt cánh tay anh, cả người cô banh cứng còng.Đám thây ma dữ tợn nhìn Quý Thính, giống như đang nhìn một miếng thịt kho tàu to đùng đi tới, đầy mặt toát ra vẻ tham lam. Quý Thính càng tới gần chúng, cô càng dán sát vào người Thân Đồ Xuyên, cánh tay bị cô níu chặt, nhưng trong đầu anh lại như có giọng nói, bảo rằng như vậy vẫn không đủ, còn lâu mới đủ.Bước chân Quý Thính quá nhỏ, đi một đoạn đường ngắn tới cửa cũng tốn không ít thời gian, Quý Thính nhìn đàn thây ma càng lúc càng gần, khẩn trương trong lòng càng đạt tới cực hạn. Cũng may đàn thây ma thấy Thân Đồ Xuyên đi tới thì không tự giác đều tránh đường, lúc này Quý Thính mới hơi thả lỏng một chút, nắm tay Thân Đồ Xuyên cũng thả ra chút.Lực độ dán vào người mình đột nhiên trở nên nhẹ đi, đồng tử Thân Đồ Xuyên thoáng biến hóa, hơi đổi bước chân, đàn thây ma đột nhiên xao động lên, gào rống muốn vọt tới chỗ Quý Thính. Cô sợ hãi kêu một tiếng, lắc người chui tọt vào trong lòng ngực Thân Đồ Xuyên, đôi tay vòng ôm chặt eo anh.Mặt Thân Đồ Xuyên lúc này mới giãn ra, ngoài miệng còn ra vẻ không vui: "Em như vậy thì chúng ta làm sao đi ra ngoài?""Nếu không...... anh ôm em?" Quý Thính khóc không ra nước mắt.Giống như ôm em bé, Thân Đồ Xuyên ẵm Quý Thính lên, chân Quý Thính nhanh chóng vòng quanh eo Thân Đồ Xuyên, đôi tay ôm lấy cổ, mặt chôn lên vai anh không dám nhìn chỗ khác.Thân Đồ Xuyên cong môi, được giây lát thì trở lại nghiêm trang, ôm lấy người đi ra ngoài, đàn thây ma cũng phối hợp đi theo, Quý Thính vừa có ý hơi ngẩng đầu lên, chúng liền gào rống thật to, dọa Quý Thính lại dấu mặt đi.Mãi cho đến khi đi ra ngoài viện bảo tàng, tới bên cạnh xe Thân Đồ Xuyên, đàn thây ma mới không theo nữa."Như thế nào lại đột nhiên an tĩnh thế?" Mặt Quý Thính còn chôn trên vai Thân Đồ Xuyên, không dám nhìn quanh.Thân Đồ Xuyên nhìn không một bóng người chung quanh: "Hẳn là kêu nhiều quá mệt.""...... Cho nên chúng nó còn đi theo không?" Đàn thây ma này có phải quá chấp nhất cô hay không nhỉ?Thân Đồ Xuyên không trả lời, mà lại nói: "Chìa khóa xe ở trong túi trái anh."Quý Thính hỗ trợ tìm giúp, bởi vì không dám ngẩng đầu, cô chỉ dùng tay sờ, bàn tay sờ tới sờ lui trên người Thân Đồ Xuyên, thật khó làm người bỏ qua. Thân Đồ Xuyên không hiểu vì sao mình cảm thấy nóng nảy, anh nhíu mày, lại nhắc nhở: "Túi quần trái.""A......" Quý Thính lại bắt đầu tìm lung tung một hồi, làm Thân Đồ Xuyên càng lúc càng căng chặt, đến cuối cùng túi quần trái ở đâu cũng không biết. Cô sợ Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn sẽ ném mình xuống, đành phải mở mắt ra, kết quả vừa mở mắt mới thấy chung quanh chẳng có gì cả.Quý Thính: "......"Cô vô ngữ đứng thẳng dậy, đối diện Thân Đồ Xuyên: "Thây ma đâu?""Ở bên trong." Thân Đồ Xuyên thản nhiên, không một chút quẫn bách bị người vạch trần, không chỉ thế, anh còn có tâm tình trào phúng, "Không phải nói mình lợi hại lắm hay sao? Giết nhiều thây ma như vậy, mà còn sợ tới như vậy?""Lúc trước không sợ là bởi vì nghĩ anh không còn nữa, em sống hay chết cũng không khác gì, hiện tại anh còn ở đây, tay chân đầy đủ, đầu óc không ngốc, giống như lúc còn làm người, em đương nhiên phải giữ mệnh, bằng không để lại anh một mình lang thang bên ngoài hay sao?" Quý Thính giận dỗi, tay đấm đấm vào vai Thân Đồ Xuyên, kết cục anh chẳng có phản ứng gì, tay cô lại bị đau.Trong lòng Thân Đồ Xuyên như có một dòng suối mát tràn qua, tuy rằng đáy lòng vẫn một mảnh tĩnh mịch, nhưng lại giống như có gì đó thay đổi. Kể từ khi biến thành thây ma, đây là lần đầu tiên anh có cảm xúc phức tạp như vậy, trong lúc nhất thời không thể lý giải được, đành nhạt nhẽo nói một câu: "Em nhát gan còn đổ thừa cho anh?"Quý Thính tức giận trừng mắt, nhích người rời khỏi Thân Đồ Xuyên. Cánh tay Thân Đồ Xuyên nhẹ đi, cái gì đó vừa xuất hiện trong lòng lại trở nên hư vô."Vừa rồi là anh nói dối em phải không? Cái gì thây ma tiến hóa anh không khống chế được, đều là giả," Quý Thính nhớ tới bộ dáng chật vật của mình vừa rồi, cảm thấy thật mắc cỡ, lại nhìn bộ dáng thừa nhận của Thân Đồ Xuyên, đột nhiên nảy lên một ý, "Chờ đã, vì sao anh lại nói dối? Là để tiếp xúc thân thể với em?"Vừa hỏi xong, Quý Thính nhận ra toàn bộ hành vi vừa rồi của Thân Đồ Xuyên đều có thể giải thích được. Hợp lại là vì để ôm cô mà anh cố ý hù dọa người.Nhìn Quý Thính ra vẻ đã hiểu rõ, Thân Đồ Xuyên đạm mạc: "Anh không có hệ thống cảm xúc, em đối với anh chẳng khác gì người xa lạ, vì sao anh muốn có tiếp xúc thân thể với em?""Anh thích em chứ gì!" Quý Thính cười, "Không phải anh nói sao, ngay cả khi cảm xúc biến mất, nhưng thân thể vẫn còn nhớ rõ.""Em nghĩ nhiều quá, thân thể anh không phải thùng rác, cái gì cũng nhớ." Thân Đồ Xuyên lạnh lùng phá vỡ ảo tưởng của cô.Quý Thính bất mãn: "Cái gì kêu thùng rác? Anh coi em là rác rưởi?""Trong mắt anh cái gì vô dụng thì đều là rác rưởi," Thân Đồ Xuyên quét mắt lướt qua Quý Thính, "Ghen? Thích? Em điên rồi mới nghĩ ra anh có cảm xúc phức tạp như vậy."Quý Thính vừa muốn trả lời, đột nhiên nghĩ tới các bạn nhỏ còn bên trong, lập tức đổi sắc: "Bạn em còn bên trong, nếu anh có thể khống chế thây ma, chúng ta nhanh nhanh đi cứu họ!""Họ chết sống gì đâu có liên quan gì tới anh?" Thân Đồ Xuyên mở cửa xe muốn leo lên, không định đi cứu người.Quý Thính sốt ruột, bắt lấy tay anh, nói: "Anh giúp đỡ nha, họ đều là bạn tốt của em, em không muốn họ xảy ra chuyện gì, anh Hướng Minh cũng ở đó."Nghe thấy cái tên quen thuộc, Thân Đồ Xuyên cũng không có phản ứng gì, lãnh đạm nhìn Quý Thính rồi leo vào chỗ tài xế: "Đi thôi."Quý Thính nhíu mày: "Anh thật không giúp sao?""Không giúp." Thân Đồ Xuyên diễn giải quyết định của mình.Quý Thính nhìn anh chằm chằm, sau đó cắn răng xoay người chạy về xe mình, cầm toàn bộ đám mũi tên trên xe rồi đi trở về viện bảo tàng. Không nói đến họ đã kề vai sát cánh chiến đấu với cô lâu như vậy, có nhiều người đã từng cứu cô cho nên cô không thể ngồi yên không làm gì, chỉ một chuyện Bắc Vân còn ở trong đó, cô nhất định phải trở về.Bởi vì một khi vai chính Bắc Vân bị chết, thế giới này sẽ ngay lập tức bị sụp đổ.Thấy Quý Thính bỏ đi như thế, đồng tử màu xám càng nhạt đi, bàn tay nắm chặt lấy tay lái, gân xanh nổi lên. Tới khi bình tĩnh lại, Thân Đồ Xuyên mới nhận ra cảm xúc này gọi là phẫn nộ.Quý Thính không biết phản ứng của Thân Đồ Xuyên ở phía sau, cô cũng hiểu được anh không phải rất vui, nhưng hiện giờ không rảnh lo nhiều như vậy, Quý Thính cầm súng bắn tên vọt vào trong.Đàn thây ma vừa rồi đi theo họ còn đang tụ tập ở lầu một, nhìn thấy Quý Thính thì gào rống vọt tới. Quý Thính cầm súng vội vàng đánh trả, chỉ chốc lát đã ngã xuống một đám. Nhưng mà số lượng thây ma ở đây rất nhiều, nhìn tưởng rằng cô chiếm ưu thế, nhưng thực tế vẫn bị bức lui về phía sau.Đúng lúc cô sắp bị đẩy ra, lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng súng tiếp ứng, nhìn lên trên, Quý Thính lấy bóng dáng Bắc Vân lóe qua. Thấy anh không có việc gì, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, vội tránh sang một bên nhường chỗ để Bắc Vân ngắm bắn thây ma.Thây ma ở lầu một bị hai người phối hợp tiêu diệt rất nhanh bị giảm đi rất nhiều, nương vào hỏa lực từ Bắc Vân, Quý Thính khom lưng chạy tới chỗ thang lầu, muốn đi tìm thêm những người khác.Vừa tới thang lầu, tiếng súng gỗ chợt biến mất, nghĩ tới Bắc Vân gặp chuyện gì khác, trong lòng Quý Thính càng thêm nóng nảy, cô vội bước nhanh hơn.Nhảy hai ba bước một, Quý Thính nhanh chóng gặp được Bắc Vân."Em thế nào?" Bắc Vân nhíu mày.Quý Thính lắc đầu: "Em không sao, đi tìm anh Hướng Minh đi.""Ừ." Tình huống khẩn cấp, Bắc Vân không dám trì hoãn, chỉ hỏi một câu rồi xoay đi tìm những người khác.Thây ma nhiều hơn họ nghĩ rất nhiều, chúng tiến hóa lên, năng lực cũng tăng, đối phó càng lúc càng nguy nan. Nhưng hai người phối hợp dù sao cũng mau hơn một người, chỉ một lát trên mặt đất đã chất đầy thi thể.Lục soát toàn bộ lầu hai, xác định không còn ai, hai người tiến đến cầu thang đi tiếp, vừa đi Bắc Vân vừa khen: "Em càng ngày càng giỏi."Quý Thính cười cười, trong lòng nghĩ tới Thân Đồ Xuyên bên ngoài, sợ anh giận dỗi sẽ bỏ đi mất.Đang thất thần, đi tới một khúc quanh, một con thây ma chợt nhào tới, Quý Thính nghiêng người, phần eo bỗng dưng "rắc" một tiếng, sắc mặt Quý Thính trở nên trắng bệch.Thời điểm này cô thế mà bị... vặn eo."Quý Thính!" Bắc Vân rống lên, bắn ra một mũi tên, con thây ma trong nháy mắt bị bắn, cả người cứng còng đảo về phía Quý Thính.Nhìn con thây ma chỉ có nửa cái đầu sắp đè mình xuống, Quý Thính có loại cảm giác thôi rồi mạng ta thế là xong, lúc cô đang chờ thân thể mình bị lăn xuống lầu, một cánh tay cứng như đá nâng cô lên, vừa ổn trọng lại vô cùng đáng tin cậy....... Nếu không phải vừa lúc đụng trúng chỗ eo bị vặn thì càng tốt.Khuôn mặt vốn trắng bệch chợt thêm điểm hồng. Thật quá đau.Thân Đồ Xuyên đỡ người vào trong lòng ngực, dễ dàng tránh đi con thây ma đang ngã xuống."Em nghĩ mình giỏi tới cỡ nào mà dám phân thần ở chỗ này!" Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo.Quý Thính đau tới hít hà, nhưng vẫn không quên biểu lộ vui vẻ: "Thân Đồ Xuyên! Anh thật tới tìm em sao? Em biết mà, anh sẽ không mặc kệ em!"Thân Đồ Xuyên thật không thích Quý Thính ra vẻ thật hiểu biết mình, anh lạnh lùng: "Không đau hả?"Bị nhắc, Quý Thính lập tức hữu khí vô lực nắm lấy áo Thân Đồ Xuyên, run giọng: "Đau quá đau quá, muốn giáo huấn em thì chút nữa hãy nói, giờ đi cứu người trước đã..."Thân Đồ Xuyên lạnh mặt bế người lên, còn cố ý cường điệu: "Không có anh, em đã chết rồi.""Đúng vậy đúng vậy, nhờ có anh." Quý Thính liếc sang Bắc Vân, hai người ăn ý xem như trước khi Thân Đồ Xuyên tới, thây ma chưa bị chết ngắc.Thân Đồ Xuyên nghe được Quý Thính khẳng định công lao của mình, anh im im một chút rồi nhìn về phía Bắc Vân: "Tôi đi với các người đi tìm người khác.""A...... À," Bắc Vân trả lời, lại đột nhiên nhớ tới hỏi Quý Thính, "Vị này là?""A, Thân Đồ Xuyên, bạn trai của em." Đã tới lúc này, có giấu diếm cũng không còn ý nghĩa gì, Quý Thính thẳng thắn thừa nhận.Bắc Vân gật gật đầu, đi được một đoạn mới đột nhiên ngẩng đầu: "Thân Đồ Xuyên?!""Đúng vậy, chính là người suýt nữa bị chết giữa đám thây ma, anh ấy may mắn sống sót," Quý Thính chột dạ cười cười, giấu đầu lòi đuôi, bổ sung thêm, "Không phải em nói em có năng lực biết trước hay sao, năm ngoái đã nói cho mọi người rằng anh ấy không chết, mà mọi người không tin.""Nếu không chết, vì sao không đi tìm em?" Tuy rằng không biết chuyện vua thây ma khống chế đám thây ma tiến hóa, nhưng làm nam chính, Bắc Vân theo bản năng cảm thấy việc này có chút kỳ quái.Quý Thính vắt óc tìm nguyên nhân, còn chưa nghĩ ra được đã nghe Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt: "Đầu óc bị thương, tuy rằng còn ký ức nhưng không còn cảm xúc gì với họ, cho nên không đi tìm.""... Bị thương gì mà kỳ quái như vậy?" Bắc Vân vô ngữ, "Không đúng, hẳn là nên hỏi, cậu làm sao thoát khỏi đám thây ma?"Đối mặt với vấn đề này, Thân Đồ Xuyên chỉ nói bốn chữ: "Còn cứu người sao?""Cứu cứu cứu, trước cứu người đã, chuyện khác nói sau." Bắc Vân bị điều hướng, tiếp tục đi về phía trước, cẩn thận phòng ngừa thây ma chợt xuất hiện.Thân Đồ Xuyên đi chậm hơn chút, ôm Quý Thính đi theo phía sau. Quý Thính lo lắng, hạ giọng: "Chúng ta phải tìm lý do vạn toàn mới được, bằng không anh ấy sẽ nhìn ra sơ hở.""Quá phiền toái, giờ anh giết anh ta đi, đỡ phải bị hỏi không ngừng." Thân Đồ Xuyên quyết đoán trả lời.Quý Thính: "...... Cảm ơn, em cảm thấy giết người còn phiền toái hơn, còn có, đừng có hở một tí là có ý tưởng hung tàn với bạn của em như vậy." Thật là, giết đi nam chính, anh tưởng anh còn tồn tại sao, đồ ngốc!Thân Đồ Xuyên không vui nhìn cô một cái, nhưng cũng xem như đồng ý. Có Thân Đồ Xuyên trợ lực, Bắc Vân đi tìm người vô cùng thuận lợi. Khi tất cả mọi người đã vào trong xe, anh vẫn còn chút không tin tưởng: "Hôm nay sao vậy ta, bao nhiêu thây ma đột nhiên không thấy đâu cả, chẳng lẽ chúng dời trận địa?""Ai biết, có thể là gặp may." Quý Thính chột dạ nói một câu, giờ phút này cô còn đang ngồi trên đùi Thân Đồ Xuyên, khi nói lời này thì vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh.Anh mập ngồi cạnh bị cay mắt, không khỏi đưa ra kháng nghị: "Các người không thể chú ý chút sao? Tôi đây là người độc thân đó!""Không thể." Quý Thính cười hắc hắc.Bắc Vân như có như không nhìn thoáng qua: "Thân Đồ, cậu còn chưa nói cậu thoát ra được bằng cách nào.""Đúng vậy Tiểu Xuyên, mau nói cho mọi người biết đi." Nhìn thấy cố nhân còn tồn tại trước mắt, Lý Hướng Minh vô cùng vui sướng.Quý Thính vội giành mở miệng, bịa ra chuyện thiếu niên bị thây ma vây khốn, đột nhiên bùng nổ dị năng chạy thoát được, nhưng từ đó lại mất đi năng lực cảm xúc các loại.Mọi người nghe xong đều trầm lặng, hồi lâu Lý Hướng Minh nhíu mày: "Như vậy... dị năng Tiểu Xuyên là nhanh chóng hồi phục?"Quý Thính chột dạ nhìn Thân Đồ Xuyên, nhìn thấy ánh mắt cô, anh gật đầu, tùy tay cầm đồ cắt lên cổ tay, miệng vết thương xuất hiện một giây, sau đó hoàn toàn khép lại. Anh nhìn lướt qua vẻ kinh ngạc của mọi người, nhàn nhạt: "Nhanh chóng hồi phục và bách độc bất xâm, cho nên thây ma cắn tôi cũng vô dụng.""...... Cmn, cậu đây chẳng phải là vô địch?" Anh mập khiếp sợ tới nỗi há hốc miệng. Sau một hồi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì: "Hệ thống tình cảm bị hỏng là có ý gì? Cậu hiện tại không thích Thính Thính nữa?"Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt gật đầu.Anh mập nhìn Quý Thính được Thân Đồ Xuyên cẩn thận ôm chặt, tỏ vẻ không tin tưởng gì mấy, im lặng vài phút rồi đột nhiên nhéo má Quý Thính một cái.Quý Thính: "?""Như vậy cậu ghen không?" Anh mập cười hề hề, hỏi.Thân Đồ Xuyên: "......" Không ghen, muốn giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com