Edit Con Thuyen Tinh Ban Noi Lat La Lat
21.
Thỏ tinh nấu cơm xong liền bưng vào hầu hạ mỹ nhân. Trong căn phòng thanh nhã thoang thoảng mùi hương, mỹ nhân ngồi trên giường, áo đen khoác hờ, chân để trần, ôm đàn khẽ gảy.Y giống như biết bộ dáng mà thỏ tinh mê luyến nhất, một ánh mắt, một cái vuốt tóc đều khiến nó mặt đỏ tim đập. Thỏ tinh đưa cơm xong liền muốn chuồn. Ngoại trừ lúc phải đưa cơm, bưng trà, rót nước, còn lại thỏ tinh đều chạy nhanh hơn bất kỳ ai, nửa giây cũng không dám nán lại.Bởi vì nó thật sự rất xấu hổ. Mỗi lần nhìn thấy mỹ nhân nó đều đỏ mặt, nếu còn nấn ná bên cạnh y, nó sợ máu mũi mình cũng phải chảy ra, hình người duy trì không nổi mất.Đừng nói gì đến cùng nhau ngắm trăng ngắm sao.Thật sự là tính sai rồi. Nó đâu ngờ bản thân lại không có biện pháp sống chung với người trong lòng như thế.Còn nấn ná trong phòng, ngửi mùi mỹ nhân thêm lúc nữa thì cái đuôi của nó cũng lòi ra vẫy như điên mất.22.
Ai ngờ lần này mới chỉ co giò chưa kịp chạy, nó đã bị mỹ nhân túm cổ áo kéo lên giường. Người mỹ nhân hơi lạnh. Tay mỹ nhân thật mềm.Thỏ tinh nghe được mỹ nhân dịu dàng ghé vào tai nó nói nhỏ: "Ân công có vấn đề gì với ta sao? Vì sao cứ vừa thấy ta là bỏ chạy, y như... thỏ con vậy."Thỏ tinh chấn kinh.Nó giãy dụa muốn leo xuống.Mỹ nhân ôm chặt eo không cho nó thoát ra: "Ân công không thích ta đến vậy sao? Ngay cả nhìn một cái cũng không muốn? Thật là khiến người thương tâm mà.""Không...... Không có.""Hả?""Không phải không thích ngươi.""Vậy sao mấy ngày qua ân công luôn lạnh nhạt, thậm chí còn không thèm nói chuyện với ta nữa?"Thỏ tinh cố gắng xoay eo, bất lực phát hiện mình giãy ra không nổi.Chỗ xương cụt ngứa quá, đuôi thỏ sắp tòi ra mất rồi.Thỏ tinh đỏ bừng mặt, gấp muốn chết, dùng hết sức giãy giụa: "Không phải không thích ngươi. Mau buông ta ra, ta không... không thoải mái."Mỹ nhân nhìn con thỏ con bị chọc đến đỏ mặt trong ngực mình, cảm thấy vui vẻ.Đây là lần đầu tiên trong suốt bao ngày qua, y gạt chuyện phiền lòng qua một bên, cười đến run cả người.23.
Thỏ tinh giãy giụa hồi lâu, biết mình cố cũng không thoát liền từ bỏ.Thậm chí nó còn cam chịu nghĩ, nếu lỡ có hiện nguyên hình khiến mỹ nhân xảy ra chuyện không may, nó học theo Bạch nương tử đi trộm tiên thảo là được.Mỹ nhân ôm thỏ tinh, cảm thấy xúc cảm rất tốt nên tâm trạng càng thoải mái hơn, cười hỏi thỏ tinh tên gì.Thỏ tinh không có tên, mấy trăm năm qua đều như thế.Nó và trúc tinh đều chỉ gọi nhau là con thỏ chết tiệt, cây trúc ngu ngốc.Nó nghĩ lâu thật lâu, mới lặng lẽ chớp mắt, dè dặt trả lời: "Ta không có tên.""Không có?""Ừ, không có."Mỹ nhân không hỏi vì sao, chỉ dịu dàng nói: "Ta đặt cho ngươi một cái tên, được không?""...... Được.""Ngươi gọi Bộ Tiễn đi, tự Đồ Chi.""Ngươi thì sao? Tên của ngươi là gì?""Ta tên Mạnh Xà, tự Tuân Nhạc."24.
Mỹ nhân ôm thỏ tinh từ phía sau, dạy nó cầm bút viết tên.Hai cái tay nho nhỏ trắng trẻo của thỏ tinh cầm bút lông mãi mà không quen, chỉ một lúc đã dính đầy mực. Mỹ nhân cũng không giận, chậm rãi dạy nó từng nét từng nét.Thỏ tinh lỡ dùng lực hơi mạnh, mực bắn ra, vài giọt văng lên mặt mỹ nhân, làm y ngẩn người.Thỏ tinh theo bản năng lè lưỡi liếm.Tiếng nước bọt chóp chóp nhẹ vang, mực trên mặt mỹ nhân được liếm sạch sẽ.Thỏ tinh thỉnh thoảng cũng liếm lông để làm sạch mấy chỗ trên người bị dính bẩn.Đây là bản năng của nó mà thôi, đến lúc liếm xong tỉnh táo lại, mới phát hiện ra.Thôi xong... nó vừa làm chuyện động trời rồi.Mỹ nhân bị nó liếm.25.
Mỹ nhân chỉ ngây người vài giây, sau đó vuốt mặt nhìn thỏ tinh cười: "Sau này không được liếm người khác như vậy.""Ta...... Ta chỉ là không cẩn thận.""Không có lần sau.""Được."Thỏ tinh buồn bã quay đầu lại, tiếp tục viết chữ. Ai ngờ mỹ nhân lại nhéo cằm nó: "Không có lần sau ý là, lần sau đến lượt ta."Thỏ tinh ngơ ngác quay đầu lại, nhìn mỹ nhân khó hiểu: "Đến lượt ngươi làm gì cơ?""Làm cái này..."Lời chưa nói hết biến mất giữa đôi môi dính lại của hai người. Đầu thỏ tinh bốc khói. Đuôi thỏ lòi ra rồi.
Thỏ tinh nấu cơm xong liền bưng vào hầu hạ mỹ nhân. Trong căn phòng thanh nhã thoang thoảng mùi hương, mỹ nhân ngồi trên giường, áo đen khoác hờ, chân để trần, ôm đàn khẽ gảy.Y giống như biết bộ dáng mà thỏ tinh mê luyến nhất, một ánh mắt, một cái vuốt tóc đều khiến nó mặt đỏ tim đập. Thỏ tinh đưa cơm xong liền muốn chuồn. Ngoại trừ lúc phải đưa cơm, bưng trà, rót nước, còn lại thỏ tinh đều chạy nhanh hơn bất kỳ ai, nửa giây cũng không dám nán lại.Bởi vì nó thật sự rất xấu hổ. Mỗi lần nhìn thấy mỹ nhân nó đều đỏ mặt, nếu còn nấn ná bên cạnh y, nó sợ máu mũi mình cũng phải chảy ra, hình người duy trì không nổi mất.Đừng nói gì đến cùng nhau ngắm trăng ngắm sao.Thật sự là tính sai rồi. Nó đâu ngờ bản thân lại không có biện pháp sống chung với người trong lòng như thế.Còn nấn ná trong phòng, ngửi mùi mỹ nhân thêm lúc nữa thì cái đuôi của nó cũng lòi ra vẫy như điên mất.22.
Ai ngờ lần này mới chỉ co giò chưa kịp chạy, nó đã bị mỹ nhân túm cổ áo kéo lên giường. Người mỹ nhân hơi lạnh. Tay mỹ nhân thật mềm.Thỏ tinh nghe được mỹ nhân dịu dàng ghé vào tai nó nói nhỏ: "Ân công có vấn đề gì với ta sao? Vì sao cứ vừa thấy ta là bỏ chạy, y như... thỏ con vậy."Thỏ tinh chấn kinh.Nó giãy dụa muốn leo xuống.Mỹ nhân ôm chặt eo không cho nó thoát ra: "Ân công không thích ta đến vậy sao? Ngay cả nhìn một cái cũng không muốn? Thật là khiến người thương tâm mà.""Không...... Không có.""Hả?""Không phải không thích ngươi.""Vậy sao mấy ngày qua ân công luôn lạnh nhạt, thậm chí còn không thèm nói chuyện với ta nữa?"Thỏ tinh cố gắng xoay eo, bất lực phát hiện mình giãy ra không nổi.Chỗ xương cụt ngứa quá, đuôi thỏ sắp tòi ra mất rồi.Thỏ tinh đỏ bừng mặt, gấp muốn chết, dùng hết sức giãy giụa: "Không phải không thích ngươi. Mau buông ta ra, ta không... không thoải mái."Mỹ nhân nhìn con thỏ con bị chọc đến đỏ mặt trong ngực mình, cảm thấy vui vẻ.Đây là lần đầu tiên trong suốt bao ngày qua, y gạt chuyện phiền lòng qua một bên, cười đến run cả người.23.
Thỏ tinh giãy giụa hồi lâu, biết mình cố cũng không thoát liền từ bỏ.Thậm chí nó còn cam chịu nghĩ, nếu lỡ có hiện nguyên hình khiến mỹ nhân xảy ra chuyện không may, nó học theo Bạch nương tử đi trộm tiên thảo là được.Mỹ nhân ôm thỏ tinh, cảm thấy xúc cảm rất tốt nên tâm trạng càng thoải mái hơn, cười hỏi thỏ tinh tên gì.Thỏ tinh không có tên, mấy trăm năm qua đều như thế.Nó và trúc tinh đều chỉ gọi nhau là con thỏ chết tiệt, cây trúc ngu ngốc.Nó nghĩ lâu thật lâu, mới lặng lẽ chớp mắt, dè dặt trả lời: "Ta không có tên.""Không có?""Ừ, không có."Mỹ nhân không hỏi vì sao, chỉ dịu dàng nói: "Ta đặt cho ngươi một cái tên, được không?""...... Được.""Ngươi gọi Bộ Tiễn đi, tự Đồ Chi.""Ngươi thì sao? Tên của ngươi là gì?""Ta tên Mạnh Xà, tự Tuân Nhạc."24.
Mỹ nhân ôm thỏ tinh từ phía sau, dạy nó cầm bút viết tên.Hai cái tay nho nhỏ trắng trẻo của thỏ tinh cầm bút lông mãi mà không quen, chỉ một lúc đã dính đầy mực. Mỹ nhân cũng không giận, chậm rãi dạy nó từng nét từng nét.Thỏ tinh lỡ dùng lực hơi mạnh, mực bắn ra, vài giọt văng lên mặt mỹ nhân, làm y ngẩn người.Thỏ tinh theo bản năng lè lưỡi liếm.Tiếng nước bọt chóp chóp nhẹ vang, mực trên mặt mỹ nhân được liếm sạch sẽ.Thỏ tinh thỉnh thoảng cũng liếm lông để làm sạch mấy chỗ trên người bị dính bẩn.Đây là bản năng của nó mà thôi, đến lúc liếm xong tỉnh táo lại, mới phát hiện ra.Thôi xong... nó vừa làm chuyện động trời rồi.Mỹ nhân bị nó liếm.25.
Mỹ nhân chỉ ngây người vài giây, sau đó vuốt mặt nhìn thỏ tinh cười: "Sau này không được liếm người khác như vậy.""Ta...... Ta chỉ là không cẩn thận.""Không có lần sau.""Được."Thỏ tinh buồn bã quay đầu lại, tiếp tục viết chữ. Ai ngờ mỹ nhân lại nhéo cằm nó: "Không có lần sau ý là, lần sau đến lượt ta."Thỏ tinh ngơ ngác quay đầu lại, nhìn mỹ nhân khó hiểu: "Đến lượt ngươi làm gì cơ?""Làm cái này..."Lời chưa nói hết biến mất giữa đôi môi dính lại của hai người. Đầu thỏ tinh bốc khói. Đuôi thỏ lòi ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com