TruyenHHH.com

[Edit - Full] Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp

Chương 18

_AnsBly_

Editor: Bly

Wattapd: _AnsBly_

Đã beta.

_____

"Lớp trưởng, cậu. . ."

Đường Viễn nhận ra, sau khi thầy Trương nói ra điều đó, sắc mặt của lớp trưởng đã liền thay đổi. Dù vẻ ngoài vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng nhìn cây bút bị lớp trưởng siết gãy, Đường Viễn muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Kế tiếp, thầy Trương đọc nốt những cái tên còn lại, chỗ ngồi trong lớp sẽ được sắp xếp lại hoàn toàn. Đọc xong, thầy bắt đầu giảng bài.

Hết tiết học đầu tiên, Đường Viễn an ủi lớp trưởng: "Lớp trưởng, ngồi chung cũng không sao đâu. Sau này sẽ chẳng ai dám vẽ bậy vào sách của cậu, mà chắc gì đã ngồi lâu. Biết đâu một thời gian nữa lại đổi chỗ khác ấy chứ."

Đường Viễn còn có chút không nỡ: "Lớp trưởng, cậu đừng buồn quá. Tạ Bệnh Miễn hôm nay còn đứng ra giúp cậu đấy, biết đâu cậu ta muốn làm bạn với cậu thì sao."

Lời vừa nói xong, khóe mắt Đường Viễn liếc thấy gì đó, lập tức ngậm miệng.

Trên bàn đặt một chiếc hộp tinh xảo. Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn cũng biết là cậu đang giận. Hắn ấn nhẹ ngón tay lên bàn, giọng nói có phần uể oải: "Lớp trưởng, sáng nay cậu có ăn sáng không? Bị thương rồi thì phải bổ sung nhiều protein hơn."

"Đừng giận mà, lúc đó tôi chỉ hứa sẽ nói với lão Trương thôi, cậu cũng đâu có quy định là tôi phải nói gì với lão Trương đâu."

Ánh mắt Hạ Thanh Từ rời khỏi đầu ngón tay đối phương, dời lên khuôn mặt mang nụ cười kia. Cậu khẽ siết đầu ngón tay lại, chậm rãi thu ánh mắt về.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu cố kiềm chế không lên tiếng, sợ rằng nếu mở miệng, cảm xúc sẽ mất kiểm soát.

Cậu không trả lời, đối phương cũng ở bên cạnh không chịu buông tha.

"Lớp trưởng, thời gian hỗ trợ nhau cũng chẳng dài đâu, tôi chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho cậu. Đừng lơ tôi nữa mà."

"Nhớ ăn sáng sớm đó." Tạ Bệnh Miễn thường thấy Hạ Thanh Từ ăn trứng sau tiết học thứ hai. Hình như mỗi ngày trong túi cậu đều có một quả trứng.

"Trưa nhớ chuyển chỗ nha. Nếu không muốn tự dọn thì tôi giúp cậu, lúc đó cứ gọi tôi là được."

Nói xong, người nào đó liền rời đi. Đường Viễn đứng bên cạnh trợn to mắt, vẫn chưa kịp hoàn hồn. Không chỉ có cậu ta, các bạn học xung quanh cũng vậy.

Giọng điệu và thái độ của Tạ Bệnh Miễn vừa rồi hoàn toàn không giống thường ngày. Hai người này từ khi nào lại thân thiết đến vậy?

Hạ Thanh Từ nhìn bữa sáng trên bàn, lúc này làm sao còn không nhận ra mình đã bị trêu chọc. Lồng ngực dâng lên cơn giận, tự mình thấy khó chịu, càng nhìn bữa sáng trên bàn càng thấy ngứa mắt.

"Đây là của tiệm Vân Ký à? Lớp trưởng, quán đó phải xếp hàng hai, ba tiếng đấy..."

Cậu cố gắng bình tĩnh lại, dù bên ngoài trông cậu đã rất điềm tĩnh, không chút biểu cảm. Cậu đẩy phần bữa sáng sang bàn của Đường Viễn.

"Lớp trưởng?"

Hạ Thanh Từ nói: "Cho cậu."

Ai muốn thì cứ lấy.

Đường Viễn hơi bất ngờ, hỏi đi hỏi lại hai, ba lần để chắc chắn lớp trưởng thật sự cho mình. Đến khi lớp trưởng mất kiên nhẫn, cậu ta mới vui vẻ nhận lấy.

Ở dãy bàn phía sau, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ đều nhìn thấy. Thấy Hạ Thanh Từ đưa bữa sáng cho Đường Viễn, cả hai đều có cảm giác "chẳng ra gì."

"Lớp trưởng không có ném, xem ra thua rồi."

Diệp Kỳ không nói nên lời và chuyển tiền, Mạnh Phi Du cũng làm như vậy.

Trước đó ba người họ còn đang cá cược, đoán xem lớp trưởng có vứt phần bữa sáng mà Nhị Ca mang đến hay không. Cả hai đều đặt cược rằng lớp trưởng chắc chắn sẽ ném đi, không ngờ cậu không làm vậy, mà chỉ đưa cho người khác.

Tạ Bệnh Miễn nhận tiền, lười biếng nói: "Lần trước ăn cơm, các cậu không nhận ra à? Cậu ấy sẽ không lãng phí thức ăn đâu."

"Dù không ném, chắc lớp trưởng cũng tức chết rồi." Mạnh Phi Du nói: "Tiết học vừa rồi, tôi chẳng thấy cậu ấy nhúc nhích gì cả, cứ ngồi yên bất động như vậy."

Tạ Bệnh Miễn nhướng mày: "Ít nhất tôi đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy."

Mạnh Phi Du: "..." Tôi không còn gì để nói.

Một nam sinh ngồi cuối lớp đến tiết học thứ hai mới quay trở lại, chỉ có một người trở về, người còn lại xin nghỉ để đi bệnh viện. Việc đầu tiên nam sinh này làm khi quay lại là đến xin lỗi Hạ Thanh Từ.

"Lớp trưởng, sáng nay là lỗi của tôi. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu. Sau khi cậu ấy khỏe lại cũng sẽ tự mình đến xin lỗi cậu. Thật sự xin lỗi."

Nam sinh với đôi mắt đỏ hoe cúi gập người xin lỗi trước mặt cậu, đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Hạ Thanh Từ ngồi trên chỗ của mình, ngòi bút khựng lại. Nghe lời xin lỗi, cậu không có phản ứng gì. Một lúc lâu sau, người kia vẫn đứng trước mặt, cậu ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao đối phương vẫn còn đứng đó.

"Lớp trưởng, nếu đánh nhau trong trường, chúng tôi có thể bị ghi kỷ luật. Kỷ luật sẽ ảnh hưởng đến việc xét tuyển vào trường thể thao. Cậu có thể nói giúp với Nhị Ca, bảo cậu ấy đừng ghi kỷ luật chúng tôi được không?"

"Xin lỗi."

Cậu ta lại cúi người lần nữa, giọng nói đầy chân thành: "Chúng tôi thực sự biết sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ không dám nữa. Thật xin lỗi."

Hạ Thanh Từ thoáng sững người. Cậu nhìn nam sinh, cảm giác người kia như thể sắp quỳ xuống trước mặt mình. Hình ảnh đó gợi lại ký ức như chồng lấp lên hiện tại.

Kiếp trước, khi cậu bị vu oan buộc phải thôi học, cha cậu cũng từng hạ mình cầu xin lãnh đạo nhà trường như vậy, nhưng đổi lại cũng chẳng có kết quả gì.

Về lý do, cậu đã không muốn nhớ lại nữa. Khi đó là học kỳ một của lớp 12, còn rất xa so với thời điểm đó.

Cậu thu lại dòng suy nghĩ của mình, định nói rằng chuyện này không phải do cậu quyết định, nhưng cuối cùng lại đổi ý: "Tôi sẽ cố gắng."

Nghe được câu này, cậu nam sinh lại cúi đầu trước Hạ Thanh Từ thêm vài lần nữa, chân thành cảm ơn. Đến khi chuông vào lớp vang lên, cậu ta mới trở về chỗ ngồi.

"Nhà cậu ta thực ra cũng không tệ, bình thường mà phạm lỗi thì cũng không đến mức bị ghi lỗi, càng không bị kỷ luật." Đường Viễn cảm thán: "Nhưng dù sao đi nữa, cũng chẳng thể so được với nhà họ Tạ."

"Ở Khang Thành, ngoài nhà họ Thẩm, nhà họ Tạ gần như chính là một tay che trời."

Hạ Thanh Từ không nói gì, cơn giận trong lòng càng thêm đè nặng. Ban đầu cậu vốn chẳng muốn để ý đến Tạ Bệnh Miễn, giờ lại phải đi tìm hắn.

Chưa nói đến việc Tạ Bệnh Miễn có nghe lời hay không, bảo cậu chủ động trước thì cậu hoàn toàn không muốn bước chân ra.

Nói lời mà không giữ lời, tùy hứng, độc đoán, tự cao tự đại, những khuyết điểm của Tạ Bệnh Miễn nhiều đến mức không thể nào đếm xuể.

Cậu không chủ động tìm Tạ Bệnh Miễn, nhưng đến giờ tan học, người nào đó tự động đến gần.

"Lớp trưởng, tôi giúp cậu chuyển bàn nhé. Cậu muốn ngồi cùng tôi ở hàng cuối hay để tôi lên hàng ba ngồi cùng cậu?"

Tạ Bệnh Miễn lưu luyến chỗ ngồi của mình, nghĩ một lát rồi nói: "Lớp trưởng, cậu vẫn nên xuống hàng cuối ngồi với tôi đi."

"Đúng vậy, lớp trưởng. Lấy gà làm gà, lấy chó làm chó." Mạnh Phi Du tiếp tục nói.

Diệp Kỳ: "..."

Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn thoáng ý cười, liếc nhìn Mạnh Phi Du, khiến cậu ta lập tức im bặt.

Hạ Thanh Từ giữ khuôn mặt không biểu cảm, đè tay lên bàn của mình, không nhúc nhích: "Tôi không muốn ngồi cùng cậu."

"Ngồi cùng cậu, trên diễn đàn lại có đầy ảnh của chúng ta." Hạ Thanh Từ tùy tiện tìm một cái cớ: "Tôi sẽ gặp thêm rắc rối, lần tới có khi không chỉ là xé sách hay phun sơn nữa."

Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_

Cậu không rõ trên diễn đàn là những bức ảnh gì, nhưng có thể đoán được chúng đều liên quan đến Tạ Bệnh Miễn, nếu không thì cậu đã chẳng bị nhắm đến.

Có thể tranh thủ chút nào hay chút đó, cậu không muốn ngồi chung bàn với Tạ Bệnh Miễn.

"Chuyện này thì có gì khó đâu." Tạ Bệnh Miễn cười: "Tôi đảm bảo, từ giờ trở đi, nếu cậu ngồi với tôi, sẽ không ai dám bắt nạt cậu."

"Ai dám bắt nạt cậu, tôi giết người đó trước."

Mạnh Phi Du muốn nhắc nhở Nhị ca của mình rằng, rõ ràng người suốt ngày bắt nạt lớp trưởng chính là cậu mà, nhưng cậu ta không nói, vì sợ lát nữa sẽ bị ăn đòn.

Diệp Kỳ nghĩ: Lời nói thì đúng, nhưng sao qua miệng của Nhị ca lại thành ra kỳ cục thế này.

"Những lời cậu nói, chẳng có ích gì cả." Hạ Thanh Từ bình thản đáp.

Thật sự là không ích gì. Dù có tránh được lần này, những chuyện như thế vẫn sẽ tiếp tục xảy ra.

"Vậy thì, nếu những chuyện như thế lại xảy ra, cậu có thể đổi lại chỗ ngồi." Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn pha chút ý cười, giọng điệu uể oải: "Lớp trưởng, cậu đừng được voi mà đòi Hai Bà Trưng nhé, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi ngày nào cũng theo sát để bảo vệ cậu?"

Nhìn thiếu niên trước mặt mím chặt môi thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lẽo đi nhiều, Tạ Bệnh Miễn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng nụ cười trên gương mặt lại càng sâu thêm.

"Nếu chuyện như vậy lại xảy ra, sau này cậu hãy tránh xa tôi ra, đừng có việc gì cũng đến tìm tôi."

Câu nói này vừa thốt ra, nỗi ấm ức trong lòng Hạ Thanh Từ vơi đi không ít. Cậu nhìn Tạ Bệnh Miễn, nhẹ nhàng nói: "Được không?"

"Được." Tạ Bệnh Miễn đồng ý. Hắn không hiểu vì sao thiếu niên trước mặt lại phản cảm mình đến như thế, nhưng sau này người đã ngồi bên cạnh, hắn muốn ngắm bao lâu thì ngắm.

Không cần phải nhìn theo bóng lưng của đối phương nữa.

Bàn được nhóm Tạ Bệnh Miễn giúp chuyển. Hạ Thanh Từ không cần phải làm gì, Tạ Bệnh Miễn còn giúp cậu thu dọn sách vở. Trong lúc thu dọn, hắn nhìn thấy hộp đồ ăn tinh xảo trong ngăn bàn của Đường Viễn nhưng không nói gì.

Bởi vì Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du là một đôi kèm nhau nên hai bọn họ ngồi ở phía trước Hạ Thanh Từ. Hạ Thanh Từ từ bàn thứ ba lại chuyển đến bàn cuối cùng.

Trong lớp học, hầu hết mọi người đã ra ngoài, phần lớn định ăn cơm xong mới quay lại đổi chỗ. Họ thì đã đổi chỗ trước.

"Lớp trưởng, cậu xuống căng tin ăn trưa không?"

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng. Diệp Kỳ nói: "Chúng tôi cũng xuống, tiện đường, đi cùng luôn nhé."

Lần này cậu không từ chối, sáng nay cậu đã đồng ý với nam sinh kia, mà thật ra trước đây cũng từng ăn chung với nhau rồi.

Chỉ có điều đây là trong trường học, sẽ dễ bị những người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn nhìn thấy. Nhưng vừa nãy Tạ Bệnh Miễn đã hứa với cậu, đảm bảo sẽ không để cậu gặp bất kỳ rắc rối nào nữa.

Việc đó có làm được hay không là chuyện của Tạ Bệnh Miễn, nếu không làm được, quan hệ của họ cũng chấm dứt tại đây.

Bốn người cùng nhau xuống tầng, khi đến căng tin thì gặp Kỷ Nguyện - Hội trưởng Hội học sinh. Kỷ Nguyện nhìn thấy họ, liền chào hỏi Tạ Bệnh Miễn.

"Này, Nhị ca, tay bị sao đấy?" Kỷ Nguyện thấy tay của Tạ Bệnh Miễn, ban đầu là băng cá nhân, giờ đã quấn băng gạc.

"Đụng phải tường, cậu đến trực à?"

Kỷ Nguyện còn đeo phù hiệu trực trên tay, nhìn qua Hạ Thanh Từ bên cạnh, cười nói: "Một người bị thương, hai người bị thương, người kia đụng phải tường tôi tin, còn cậu thì đánh nhau phải không?"

Tạ Bệnh Miễn nhướng mày, không nói gì.

Hai người họ đi phía trước, Kỷ Nguyện hạ giọng nói: "Giúp bạn trai nhỏ báo thù à?"

Tạ Bệnh Miễn cười như không cười: "Nghe ai nói vậy?"

Đừng nói là bạn trai nhỏ, giờ ngay cả bạn bè còn chưa có được.

"Xem như chưa nói gì đi." Kỷ Nguyện vỗ vai Tạ Bệnh Miễn: "Có vẻ như cậu ấy thường xuyên gặp rắc rối, mà rắc rối chắc cũng là vì cậu. Cậu theo đuổi thế này chắc không dễ dàng gì nhỉ."

"Không phiền cậu lo lắng." Tạ Bệnh Miễn mỉm cười, hắn cùng Kỷ Nguyện tách ra, dừng tại chỗ đợi một lúc, đợi cậu thiếu niên phía sau đi đến.

Xung quanh người qua kẻ lại, rất nhiều người ra vào căng tin, lúc Tạ Bệnh Miễn nói chuyện với Kỷ Nguyện, cả hai cố tình đi về phía trước, vì vậy đã tách ra một khoảng với nhóm của họ.

Tạ Bệnh Miễn dừng lại, trong đám đông hắn liếc mắt liền thấy được người cần tìm. Cậu thiếu niên đi chậm rãi, tay cầm thẻ cơm ngay ngắn, như sợ làm mất.

Hắn đứng đó một hồi, sau đó mới đi đến trước mặt của Hạ Thanh Từ, vô thức định nắm lấy cổ tay cậu, nhưng chưa kịp chạm vào thì cậu thiếu niên liếc hắn một cái, tránh xa.

"Lớp trưởng, sao cậu đi chậm vậy?" Tạ Bệnh Miễn phát hiện Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ không có ở đây, hai người bọn họ có lẽ đã đi trước rồi, chỉ còn lại một mình Hạ Thanh Từ.

"Tôi tự đi được." Hạ Thanh Từ nói, bước đi hơi xa, tạo một khoảng cách nhỏ với Tạ Bệnh Miễn.

"Được, cậu tự đi đi. Tôi sẽ không đụng vào cậu đâu." Tạ Bệnh Miễn đi theo bên cạnh Hạ Thanh Từ: "Cậu muốn ăn cái gì, tôi đi lấy cho cậu."

Người này có lẽ nghĩ rằng việc tỏ ra quan tâm sẽ khiến cậu tha thứ cho việc không giữ lời trước đây của hắn. Khi Hạ Thanh Từ vào căng tin, liếc mắt nhìn, cậu thường xếp hàng ở cửa sổ trong cùng, hôm nay có canh khoai tây, người đứng xếp hàng khá đông.

Bình thường thì ở đó không có ai.

Cậu đưa thẻ cơm cho Tạ Bệnh Miễn, không khách sáo chút nào: "Cửa sổ số 14, canh khoai tây và cơm."

Tạ Bệnh Miễn nhận lấy thẻ cơm: "Cậu đi tìm chỗ ngồi đi, tôi sẽ đến tìm cậu sau."

Lúc này, hai hàng ghế gần cửa ra vào của căng tin đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ. Các bạn học ngồi ở đó đồng loạt nghiêng tai, trao nhau cái nhìn.

Không nhìn nhầm đâu, chính là Tạ Bệnh Miễn.

Cùng lúc đó, những học sinh xếp hàng ở cửa sổ số 14 cũng rơi vào im lặng một cách kỳ lạ. Đây là cửa sổ rẻ nhất trong căng tin, bình thường không có nhiều người ăn, chỉ khi có canh khoai tây thì hàng người mới đông hơn một chút.

Và hôm nay, trong hàng người đó lại xuất hiện một người gần như không nên xuất hiện.

— Tạ Bệnh Miễn lại đang xếp hàng ở cửa sổ số 14.

_____

Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_

#Bly

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com