TruyenHHH.com

[Edit - Full] Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp

Chương 11

_AnsBly_

Editor: Bly

Wattapd: _AnsBly_

Đã beta.

_____

Thầy Trương không nói thêm gì mà chỉ mỉm cười nhìn hai người họ: "Vừa vặn có Hạ Thanh Từ, em cứ ngồi đây làm bài, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lớp trưởng nhé."

Hạ Thanh Từ giữ thẳng lưng, nghe thấy giọng nói quen thuộc, bên tai vẫn còn tiếng Tống Viễn đang trách mắng Tạ Bệnh Miễn, nhưng khi quay lại, bên cạnh đã có thêm một người.

"Lớp trưởng có muốn dạy tôi không?"

Tạ Bệnh Miễn ngồi xuống cạnh cậu, sách bài tập vật lý mở ra trên bàn, rồi lại gọi cậu một tiếng.

"Lớp trưởng, cậu đang nghĩ gì thế?"

Một bàn tay trắng lạnh thon dài vẫy vẫy trước mặt, Hạ Thanh Từ hoàn hồn, nhìn thầy Trương ở đối diện và Tống Viễn cách đó không xa đều đang chú ý đến động tĩnh của họ.

Những lời từ chối đã ở trên môi, nhưng cậu lại buộc phải nuốt xuống. Hạ Thanh Từ mím môi, nhìn vào sách bài tập vật lý trên bàn, giọng nói lạnh lùng.

"Chỗ nào?"

"Tất cả phần trống trên đó tôi đều không làm được." Tạ Bệnh Miễn chỉ vào chỗ trống trên cuốn tập. "Lớp trưởng, cậu dạy tôi từ câu đầu tiên đi."

Thực sự không khách khí chút nào.

"Thằng nhóc này bình thường trong lớp không chịu chú ý nghe giảng." Tống Viễn hừ một tiếng: "Tạ Bệnh Miễn, nếu hôm nay không làm xong thì ngày mai chép lại cả bài này hai mươi lần cho cô."

"Hạ Thanh Từ, em giám sát nó, nhất định phải để nó tự làm cho xong."

Hạ Thanh Từ không nói gì, vừa rồi thầy Trương còn chưa nói xong chuyện với cậu, xem ra thầy có vẻ sẽ không đề cập đến nữa, chỉ có thể tìm cơ hội khác.

Bây giờ đã là giờ tan học, cậu phải giảng cho xong sớm, nên bắt đầu từ câu đầu tiên.

Cậu nhìn qua các lựa chọn của Tạ Bệnh Miễn, ABCD, Tạ Bệnh Miễn lại chọn E viết ở trong ngoặc, chữ viết nguệch ngoạc lộn xộn.

"Đầu tiên là xem đề bài, cậu phải chọn những gì người ta cho. Phía trên chỉ có bốn đáp án là ABCD, cho nên cậu chỉ có thể lựa chọn trong bốn cái này."

Không thể chọn E.

Cái này hoàn toàn là coi đối phương như thiểu năng trí tuệ, nhưng Hạ Thanh Từ lại nói với giọng lạnh lùng, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, không hề có chút châm chọc nào.

Câu đầu tiên là câu định lý, Hạ Thanh Từ giảng qua một lượt, giảng xong thì hỏi hắn: "Nghe hiểu không?"

"Có một chỗ tôi không hiểu lắm." Tạ Bệnh Miễn lại gần, hai người ngồi chung một bàn, khoảng cách gần hơn, trước mũi cậu truyền đến mùi bạc hà nhè nhẹ.

Đầu bút chỉ vào lựa chọn thứ hai: "Tại sao không thể chọn cái này?"

"Bởi vì định lý mà tôi vừa nói với cậu trong trường tĩnh điện, theo hướng của điện trường từ M đến N, có thể kết luận rằng thế năng của các electron tại điểm M thấp hơn so với thế năng tại điểm N."

Cậu giải thích từng lựa chọn một cách cẩn thận, dùng phương pháp loại trừ từng cái, rồi kiểm tra lại đáp án đúng. Các thầy cô trong văn phòng đã về gần hết, thầy Trương và Tống Viễn cũng đã rời đi, chỉ còn lại là các giáo viên ở văn phòng bên cạnh.

Văn phòng này đã trở nên vắng lặng, khi có thầy Trương và Tống Viễn ở đây, dù Tạ Bệnh Miễn có hỏi lại bao nhiêu lần, cậu cũng có thể kiên nhẫn giảng lại. Nhưng khi mọi người đi hết, cậu không còn giảng lại bất cứ lần nào nữa.

"Lớp trưởng, câu này tôi vẫn không hiểu. Cậu giảng lại thêm lần nữa được không?"

Hạ Thanh Từ đặt cây bút trong tay xuống, giọng nói lạnh lùng: "Căn bản của cậu quá kém, trước tiên phải xem lại sách vật lý lớp 10, rồi làm bài sau."

"Bây giờ tôi có giảng, cậu cũng chẳng hiểu đâu."

Cậu cảm thấy cổ họng hơi khô, vốn dĩ đã lười phí thời gian với Tạ Bệnh Miễn, nhưng Tống Viễn vừa giao Tạ Bệnh Miễn cho cậu, cậu cũng không có lý do gì để từ chối.

"Lớp trưởng, giáo viên vừa đi thì cậu liền mặc kệ tôi à?" Tạ Bệnh Miễn cầm bút, mắt cười như không: "Cậu phải ở lại làm bài cho xong với tôi."

Hạ Thanh Từ nhìn vào đôi mắt của Tạ Bệnh Miễn, nụ cười không chạm đến đáy mắt, hắn dùng giọng điệu khẳng định, hoàn toàn không hỏi ý kiến của cậu.

Ngón tay cậu siết chặt rồi lại buông ra, hơi trắng bệch.

Cậu quay đầu đi, im lặng một lúc lâu rồi tiếp tục giảng bài mà không nói gì. Khi cậu giảng, ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn luôn dán chặt vào cậu, mạnh mẽ đến mức khó mà phớt lờ.

Mi mắt Hạ Thanh Từ run lên hai lần, cậu đã giảng xong câu cuối, ngửi thấy mùi bạc hà rất nhẹ trước mũi, đối phương từ từ tiến lại gần cậu.

Giọng nói mang theo ý cười, có chút trầm ấm, mang theo một chút hứng thú.

"Lớp trưởng, cậu nghe lời thật đấy."

Tạ Bệnh Miễn tiến lại gần hơn, gần đến mức gần như chạm vào má cậu, trên dái tai trắng trẻo của thiếu niên còn có một nốt ruồi son nhỏ.

Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, đầu ngón tay muốn chạm vào nốt ruồi trên tai của cậu. Nhưng chưa kịp chạm vào thì tiếng ghế ma sát phát ra âm thanh chói tai, cậu thiếu niên liền đứng bật dậy.

Hạ Thanh Từ vẫn nắm chặt cây bút trong tay, cúi đầu nhìn người đang ngồi ở đó, lồng ngực khẽ phập phồng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, siết chặt cây bút.

"Việc tôi có nghe lời hay không liên quan gì đến cậu." Hạ Thanh Từ tỏa ra một luồng khí lạnh, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần coi đối phương như bạn học bình thường là được, vốn dĩ giảng bài cho bạn học không có gì to tát.

Trong lớp cũng không phải là không có bạn nào tìm cậu hỏi bài. Ngược lại, có khá nhiều người tìm cậu, nhưng không ai có thái độ như Tạ Bệnh Miễn.

"Nếu cậu không nghe, thì tôi cũng không cần phải giảng."

Càng không cần đến gần cậu như vậy.

Câu này cậu không nói ra, bởi vì nếu nói ra thì Tạ Bệnh Miễn có thể sẽ coi đó là điều thú vị, sau này còn có thể cố tình chạm vào cậu nữa.

"Lớp trưởng, đừng giận mà." Tạ Bệnh Miễn như nhìn thấy một con mèo nhỏ xù lông, nhướng mày: "Tôi đâu có ý định làm gì cậu đâu, sao cậu lại làm như tôi đang bắt nạt cậu vậy."

Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_

"Những gì cậu giảng tôi nhất định sẽ nghe, đừng vội mà." Tạ Bệnh Miễn lười biếng nói, xoa dịu đối phương: "Còn một câu nữa thôi, cậu giảng xong chúng ta liền đi."

"Cậu ăn gì chưa? Lát nữa tôi dẫn cậu đi ăn nhé."

"Không cần." Hạ Thanh Từ lạnh lùng, cậu đã cố gắng hạ thấp giọng điệu hết mức có thể, nhưng vẫn nghe ra có chút không vui.

Cậu lại ngồi xuống, lần này Tạ Bệnh Miễn đã ngoan ngoãn hơn. Sau khi giảng xong câu cuối cùng, cậu nhanh thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi văn phòng.

"Lớp trưởng, đừng đi nhanh thế chứ."

Tạ Bệnh Miễn chậm rãi theo sau, thiếu niên phía trước đi rất nhanh, bóng dáng kéo dài, trông có vẻ lạnh lùng và xa cách.

Nói chính xác hơn, là xa cách với hắn.

Mặc dù đối phương đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra và hoàn toàn không hay biết rằng việc che giấu của mình chỉ gây ra hiệu quả ngược lại.

Chẳng hạn như, hắn thực sự rất muốn biết tại sao đối phương lại chống đối hắn như vậy, ngoài việc sợ phiền phức thì liệu còn có lý do nào khác hay không.

Và càng chống đối, hắn lại càng muốn đến gần.

Khi xuống đến dưới lầu, chuông điện thoại của Tạ Bệnh Miễn vang lên, hắn nhìn lướt qua người gọi, từ từ dừng bước, đổi hướng, đi về phía hành lang bên kia.

Hạ Thanh Từ biết có thứ gì đó phiền phức đang theo sau mình. Khi lên cầu thang và rẽ vào góc, cậu liếc nhìn qua khóe mắt, phát hiện phía sau không còn ai nữa.

Bước chân của cậu nhẹ nhõm hơn hẳn vì vừa mới tống khứ được một thứ phiền phức. Khi lên tới tầng năm, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa lớp.

Trần Tinh vẫn ở ngoài lớp học, không biết đã đợi bao lâu, nhìn dáng vẻ chắc là đã đứng ở đó một lúc rồi.

Quả là âm hồn bất tán.

Nghe được tiếng bước chân, Trần Tinh quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người cậu, đôi mày nhíu lại, biểu cảm không mấy vui vẻ.

Cậu vừa dọn xong đồ đạc trong lớp, bước ra ngoài hành lang thì bị Trần Tinh kéo lại.

"Hạ Thanh Từ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu."

Trần Tinh nghiêm túc nhìn cậu: "Đừng đi vội."

"Trước đây chẳng phải đã nói rõ rồi sao." Hạ Thanh Từ dừng lại, quay đầu nhìn Trần Tinh: "Cậu còn muốn hỏi gì nữa?"

"Tớ đã thấy ảnh rồi, hôm trước Tạ Bệnh Miễn dắt tay cậu ở chợ đêm, là cậu đúng không?" Trần Tinh nói với giọng điệu chắc nịch, trong ánh mắt chứa đầy sự thất vọng và có chút không vui, như thể đã nhìn thấu Hạ Thanh Từ.

"Tớ trước đây không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên không thèm quan tâm đến tớ. Giờ thì đã hiểu rồi, cậu là vì Tạ Bệnh Miễn mà xa lánh tớ."

"Chẳng trách trước đây cậu luôn bảo tớ đừng thích Tạ Bệnh Miễn. Hóa ra là vì cậu có tư tâm, haha. Thật đáng thương cho tớ trước đây đã tin tưởng cậu như vậy, cậu đã nói gì nhỉ, rằng ở bên Tạ Bệnh Miễn sẽ gặp xui xẻo, sẽ bị người khác nhắm vào, nói rằng cái tính xấu xa của hắn sẽ không coi tớ ra gì."

"Cậu nói nghiêm túc như vậy, kết quả là tự mình chạy đi quyến rũ Tạ Bệnh Miễn, thật buồn cười. "Trần Tinh cười nhạt, ánh mắt đầy sự chế giễu, từng chữ từng câu: "Cậu thật ghê tởm."

Cậu nam sinh đối diện vẫn không hề lay động, đèn trong lớp đã tắt, ánh sáng hành lang mờ ảo, rơi xuống làm nổi bật làn da nhợt nhạt của cậu nam sinh.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, Trần Tinh lại không kiềm được sự chán ghét trong lòng. Người kia lúc nào cũng bình thản vô cảm, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Nhìn vào đôi mắt ấy, Trần Tinh cảm giác như có thể nhìn thấy biểu cảm chế nhạo và méo mó trên khuôn mặt mình.

Trần Tinh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, giống như có một dòng máu đang vọt lên não, cảm xúc tiêu cực trong cậu ta vào giờ phút này đã đạt tới đỉnh điểm, đối phương càng bình tĩnh, cậu ta càng tức giận và không cam lòng.

"Cậu chờ đi... Người gặp xui xẻo sẽ là cậu, cậu sẽ bị người ta nhắm đến và sẽ bị Tạ Bệnh Miễn vứt bỏ. Chỉ có thể là cậu thôi. Tôi sẽ chờ cái ngày đó đến. Cậu đừng có mà hối hận."

"Vứt bỏ?" Hạ Thanh Từ nhắc lại từ này, như vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười, mặt vẫn không biểu cảm, nhìn Trần Tinh cũng không có gì thay đổi.

"Cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ, cậu tưởng... ai cũng như cậu, suốt ngày chỉ biết  quan tâm đến mấy cái nhàm chán, tẻ nhạt."

Hạ Thanh Từ không muốn nói nhiều với Trần Tinh, có lẽ sau này cậu ta sẽ không đến quấy rầy cậu nữa, chưa chắc đã là chuyện xấu.

Nói xong, cậu xoay người xách cặp bước về phía góc cầu thang, vừa quay lại đã thấy bóng dáng quen thuộc.

Tạ Bệnh Miễn không biết đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết đã nghe được cái gì.

Bước chân cậu hơi dừng lại, giả vờ như không nhìn thấy, bước qua bên cạnh Tạ Bệnh Miễn rồi tiếp tục đi xuống cầu thang.

Khi xuống lầu, dường như tai cậu vẫn còn nghe thấy giọng của Trần Tinh, hoàn toàn khác với khi nói chuyện với cậu, giọng bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng và dịu dàng.

"Tạ Bệnh Miễn... Cậu quay lại lớp lấy đồ à? A... Cậu vừa tới à? Tôi đến tìm người..."

Hạ Thanh Từ đi luôn không dừng lại, vừa vặn thoát được hai thứ phiền phức cùng lúc, trong lòng bất chợt hiện lên một ý nghĩ xấu xa.

Tốt nhất là hai người này ở bên nhau, mọi người đều hạnh phúc.

Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu nam sinh trước mặt, cậu ta xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ bừng, đầu tiên là căng thẳng, sau đó là phấn khích, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập cảm xúc.

Tạ Bệnh Miễn đã nghe hết những lời vừa rồi, cậu bạn này nói Hạ Thanh Từ rất nhiều, nhưng Hạ Thanh Từ lại chẳng trách móc bất cứ điều gì. Hắn không biết nên nói là tính tình của Hạ Thanh Từ quá tốt hay là quá nhẫn nhịn.

Hắn có thể bắt nạt lớp trưởng, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể.

"Tôi là Trần Tinh học lớp 2. Chắc trước đây cậu đã gặp tôi rồi. Tôi thường đến lớp của các cậu. Chúng ta đã gặp nhau vài lần ... Tôi thậm chí đã từng xem cậu chơi bóng rổ."

Người kia vẫn đang lải nhải giới thiệu, nhưng Tạ Bệnh Miễn không có hứng nghe.

"Cái này cậu không cần phải nói với tôi, tôi không quan tâm." Tạ Bệnh Miễn liếc mắt, vẻ mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.

"Điều tôi muốn nói là... cậu có nhầm lẫn gì không?"

Trần Tinh chưa kịp nói hết câu, cả người đã dần cứng đờ tại chỗ.

"Tôi vừa nghe cậu nói là cậu ấy quyến rũ tôi?" Tạ Bệnh Miễn nhếch môi, giọng điệu lười biếng pha chút lạnh lùng: "Cậu lầm rồi."

"Là tôi theo đuổi cậu ấy."

_____

Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_

#Bly

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com