TruyenHHH.com

[EDIT] Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 19

lywsyx_wx

Từ buổi trưa Lê Phi Phàm đã không thấy Hoắc Uẩn Khải.

Thay vào đó, Cao Thăng đi theo cậu.

“Anh theo tôi làm gì?” Lê Phi Phàm hoàn toàn không hiểu.

Cậu đi qua hành lang nối sảnh trước và sân sau, thấy người giúp việc đi qua vội vàng cúi đầu với mình, cậu cau mày, quay sang nói với Cao Thăng: “Tôi lại không phải thiếu nữ mới lớn, không cần thiết làm như vậy.”

“Đây là ý của Nhị gia, tôi cũng hết cách.”

Câu nói của Cao Thăng làm cậu cạn lời.

Có lẽ vì vẻ mặt cậu quá cạn lời, Cao Thăng nói thêm: “Nhị gia nghĩ cậu dễ bị lừa nên hôm nay tạm thời để tôi trông chừng cậu.”

Được rồi, cậu thừa nhận, đầu tiên là bị Dư Thành Nam lừa đến nhà tổ rồi nhốt trong từ đường Hoắc gia, hôm sau lại bị người của Hoắc Kính lừa đến xem xuân cung đồ trực tiếp sống động cả buổi sáng. Tuy nhiên Lê Phi Phàm vẫn không nhịn được mà hỏi: “Không cần nói thẳng thế. Anh không phải là trợ lý chuyên nghiệp hả? Sao một chút kỹ xảo nói chuyện cũng không có?”

Cao Thăng liếc nhìn cậu: “Tôi có thể thay đổi.”

“Không cần.” Lê Phi Phàm xem thường: “Anh đã lỡ cơ hội tốt nhất để lấy lòng tôi. “

Lê Phi Phàm dừng lại dưới mái hiên, ôm tay dựa vào cột nhà, nhìn vào trong sân.

Lúc này khoảng hai giờ chiều, khách khứa đã tản dần.

Trời mưa nhỏ, hạt rơi tí tách tí tách ướt sân, những người giúp việc có nhiệm vụ quét dọn mang theo bàn ghế vội vã băng qua con đường lát đá, mây đen phủ kín khoảng không, trong không khí có mùi khẩn trương khác thường.

Lê Phi Phàm nhìn một hồi, cũng không nhìn tiếp, chỉ bình tĩnh hỏi: “Nhị gia không chỉ bảo anh trông chừng tôi thôi nhỉ, tiệc sinh nhật này có kế hoạch gì đúng không?”

Cao Thăng chậm rãi tiến lên, đứng song song với cậu nhìn vào sân.

Thấy anh ta không nói, Lê Phi Phàm nhìn sang: “Không tiện nói? Hay anh thấy không thể nói cho tôi?”

Lê Phi Phàm không mù cũng không ngốc.

Hoắc Uẩn Khải sẽ không vô duyên vô cớ gặp những người đó vào buổi trưa, mặc dù không nghe ra được gì trong bữa tiệc, nhưng cậu vẫn có linh cảm được. Thật ra thì điểm mấu chốt nằm trên người Cao Thăng, nếu muốn ngăn cậu bị lừa thì tùy tiện tìm vệ sĩ nào chẳng được. Nhưng đó lại là Cao Thăng, sao lại để một người luôn bên cạnh Hoắc Uẩn Khải đi theo cậu?

Cao Thăng quay đầu, nhìn vào mắt Lê Phi Phàm: “Nhị gia không cho tôi nói với cậu, tôi không thể nói.”

“Hiểu được.” Lê Phi Phàm nhìn những giọt nước đọng trên mái hiên: “Chẳng qua là liên quan đến tranh đấu của Hoắc gia. Tôi còn biết có dính líu tới con cả của Hoắc gia, Hoắc Kính.” Lê Phi Phàm thu lại tầm mắt: “Các anh hẳn đã lên kế hoạch. Không khéo chính là Hoắc Kính gặp riêng tôi. Các anh không chắc tôi có thực sự thỏa thuận hay hợp tác với Hoắc Kính hay không, vì vậy anh đến trông chừng tôi, đảm bảo rằng tôi không có bất kỳ hành động nào.”

Cao Thăng đẩy kính trên sống mũi.

“Cậu giống như sẽ vì lợi ích mà chọn hợp tác với người khác, hơn nữa cậu cũng có năng lực này.”

Lê Phi Phàm cười cười: “Đây là khen tôi à?”

“Ờ.” Cao Thăng nói: “Nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi. Tôi nói trước, suy đoán của cậu cũng không phải ý của Nhị gia”.

“Ừm?”

“Ý ban đầu của Nhị gia là việc Hoắc Kính gặp cậu chỉ để thử. Ông ta không đơn giản như cậu nghĩ, nên tôi sẽ đích thân đi theo cậu đến khi mọi việc kết thúc.” Cao Thăng thở dài một hơi, nói: “Dựa trên những lần tôi tiếp xúc với Hoắc Kính thì ông ta là kẻ điên. Cho nên cậu xem, tôi và cậu mới thật sự có cùng suy nghĩ, chứ không phải Nhị gia.”

Lê Phi Phàm nhướng mày bất ngờ.

Cho dù trước đó cậu đã chủ động thảo luận điều kiện với Hoắc Uẩn Khải và hắn cũng nói chỉ cần cậu không đi quá giới hạn, hắn sẽ cho cậu quyền lợi tương ứng. Nhưng trong nhận thức của Lê Phi Phàm, mặc dù họ có vẻ khá hòa thuận và thân thiết hơn, nhưng họ vẫn nên đề phòng lẫn nhau.

Bởi vì Lê Phi Phàm biết rất rõ một mối quan hệ bắt đầu từ sự lợi dụng sẽ chỉ có hai kết cục.

Một, cậu không làm bất cứ điều gì khác thường, hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật trong sách. Cuối cùng, họ sẽ kết thúc trong hoà bình.

Hai, cậu khiến Hoắc Uẩn Khải nghi ngờ, đụng phải dây điện cao thế, sau đó cậu sẽ có kết cục tương tự với thế thân.

Cho nên ngay cả khi Hoắc Uẩn Khải nói những điều như vậy, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng việc hắn đề phòng mình là không đúng.

Nhưng những lời nói của Cao Thăng đã khiến cậu ngạc nhiên.

Đột nhiên cậu nhớ ra những gì Hoắc Uẩn Khải nói đêm đó: “Tôi không phải là người vô lý như cậu nghĩ.”

“Cậu cười cái gì vậy?” Cao Thăng đột nhiên hỏi.

Lê Phi Phàm nhìn sang: “Không có gì, đại khái là tôi thấy mình chưa hiểu anh ấy lắm.”

Cao Thăng: “Kỳ thực tôi cũng rất ngạc nhiên, Nhị gia thế mà tin cậu.”

“Mặt tôi không uy tín à?”

“Mặt cậu có tướng hồng hạnh xuất tường.”

“Ngoại tình cùng Hoắc Kính? Cao Thăng, anh đang vũ nhục tôi. Tôi báo cho anh biết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đá anh xuống khỏi vị trí trợ lý đặc biệt.”

Sau khi khách ban ngày đi hết, cũng không còn nhiều người ở lại nhà chính Hoắc gia.

Lúc ăn tối, người trong sân có thể gom đủ chừng bảy tám bàn, trong đó có ít nhất một nửa là người của Hoắc gia.

Đây là lần đầu tiên Lê Phi Phàm nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Diêu Chiếu Hồng dẫn đầu một nhóm người vái lạy bài vị tổ tiên dựng ở đây. Nhìn giống như một đại gia tộc vào những năm 90.

Phía sau Diêu Chiếu Hồng chỉ có hai vị trí.

Nó được để lại cho Hoắc Kính và Hoắc Uẩn Khải.

Với tư cách là con dòng chính, họ là hai người duy nhất phải đích thân đến mộ của cố gia chủ để dâng hương.

Những người ở lại ai cũng có thể thấy được Hoắc gia đã đến mức ngay cả vỏ bọc bình yên cũng không thể duy trì nổi nữa. Các phe phái được phân chia rõ ràng, trong lời nói cũng ẩn chứa dao găm.

Không rõ mọi thứ bắt đầu hỗn loạn từ khi nào.

Ban đầu người giúp việc bên cạnh Diêu Chiếu Hồng làm đổ tách trà, Diêu Chiếu Hồng nổi giận không rõ lý do muốn đuổi việc người kia. Sau đó có người phát hiện cô giúp việc đó đã ở bên Diêu Chiếu Hồng nhiều năm. Người bên dưới xì xào cho rằng Diêu Chiếu Hồng vô nhân tính, đối phương ra sức xin lỗi, thiếu điều quỳ xuống mà bà cũng không tha.

Lê Phi Phàm đứng trong góc cách Diêu Chiếu Hồng không xa.

Cậu thấy rõ cô giúp việc đó trùng hợp là người đã gian díu với Hoắc Kính.

Chưa kịp định thần, người phụ nữ này đột nhiên nổi điên, hất tung hai người đang kéo tay kéo mình ra, bất chợt chạy tới đẩy mạnh Diêu Chiếu Hồng.

Hướng đó tình cờ đối diện với chỗ của Lê Phi Phàm, cậu vô thức đỡ bà dậy trong những tiếng kinh hô.

“Ngài không sao chứ?” Lê Phi Phàm cau mày hỏi.

Diêu Chiếu Hồng đứng vững, bà có chút ngạc nhiên khi thấy Lê Phi Phàm.

“Không sao.” Bà nói sau đó.

Khi Lê Phi Phàm đến gần hơn, cậu nhận ra Diêu Chiếu Hồng thực sự gầy hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng. Người phụ nữ luôn uy nghiêm trông có vẻ vô tâm, nhưng xương sống sau lưng lại gầy đến cộm đau tay người.

Lê Phi Phàm không biết lý do, cậu cứ đứng sau lưng đỡ bà như thế.

Dường như ban đầu Cao Thăng muốn ngăn cậu lại, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của cậu, anh ta dừng hai giây rồi yên lặng lùi lại.

Người phụ nữ bị mang ra sân đột nhiên hét lên: “Diêu Chiếu Hồng!”

Vẻ mặt ả méo mó: “Bà già xấu xa! Đừng tưởng rằng tôi không biết tại sao hôm nay bà lại đột nhiên làm khó tôi. Ai cũng biết bà là người không có chừng mực! Đồ điếm gian díu với con riêng, bà ... Chát!”

Người phụ nữ bất ngờ bị tát.

Là Hoắc Kính.

Không biết sao lễ dâng hương còn chưa xong mà cậu cả đã về rồi. Có người đặt một chiếc ghế dựa ở phía trước đám người, ông ta hùng hổ bước lên.

“Đã liên lụy tới mẹ rồi.” Vẻ mặt ông ta cung kính cúi đầu trước Diêu Chiếu Hồng: “Là con trai làm liên lụy mẹ, lát nữa sẽ đích thân xin lỗi ngài.”

Lê Phi Phàm đứng bên cạnh Diêu Chiếu Hồng, cậu có thể cảm nhận được sự bình tĩnh của bà.

Đầu tiên, cậu chưa bao giờ nghĩ Diêu Chiếu Hồng sẽ trừng phạt người phụ nữ bên ngoài kia vì Hoắc Kính, cũng không nghĩ với tính tình kiêu ngạo của bà thì có liên quan gì đến Hoắc Kính.

Lúc này dường như bà đã rơi vào một cái bẫy đã được thiết kế sẵn.

Bị nói thẳng mặt có quan hệ không rõ ràng với con riêng, bị chỉ vào mũi nói không có chừng mực.

Dù vậy Lê Phi Phàm đứng bên cạnh cũng không hề nhận ra một tia run rẩy từ bà.

Bà chỉ đứng đó, giống như đã cầm cự trong nhiều năm, và vì lý do nào đó mà bà vẫn có thể tiếp tục.

Lê Phi Phàm nhìn Hoắc Kính đứng bên dưới, ánh mắt nhìn người khác của ông ta đã không còn trắng trợn và ầm trầm như vào ban sáng. Ông ta trông có vẻ đáng tin hơn, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt khi cúi đầu cũng lộ rõ vẻ tham vọng hiếu thắng của mình.

Lê Phi Phàm nhìn ông ta xoay người lại, nói với người bên dưới: “Mẹ đã quản lý Hoắc gia nhiều năm, các ngươi cũng biết Hoắc gia là như thế nào mới có thể yên ổn lại trong mưa gió. Hôm nay nếu bát nước bẩn này dội lên người ngài, Hoắc Kính tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”

Đúng là chúa tể tự biên tự diễn, Lê Phi Phàm nghĩ thầm.

Quả nhiên xung quanh dậy lên tiếng ồn ào.

“Chung quy những tin đồn như vậy không có lợi cho sự ổn định của Hoắc gia.”

“Đúng, đúng, tôi thấy việc Hoắc gia đổi chủ chỉ là vấn đề thời gian, nhân cơ hội này giải quyết ổn thỏa luôn đi.”

“Hoắc Đại gia danh chính ngôn thuận, tôi đồng ý.”

“Năm đó mặc dù sau khi chết gia chủ cũng chưa quyết định người thừa kế, nhưng mấy năm nay cơ nghiệp Hoắc gia ngày càng vững chắc, tôi cũng ủng hộ Hoắc Đại gia lên tiếp quản.”

Các ý kiến có xu thế nghiêng về một phía.

Nhưng không phải không có ai ở đây ủng hộ Hoắc Uẩn Khải.

Lập tức có người lớn tiếng quát: “Ai không biết Hoắc gia mấy năm nay căn bản do Nhị gia quản lý, dựa vào đâu các ông được quyết định!”

“Tôi thấy có vài người muốn nhân cơ hội này nâng bản thân mình lên!”

“Chúng tôi sẽ không đồng ý!”

“Ừ! Không đồng ý!”

Lúc hai bên tranh cãi gay gắt nhất, âm thanh càng lúc càng lớn, đột nhiên có người chỉ vào Lê Phi Phàm nói: “Người kia! Tôi biết cậu ta! Là người bên cạnh Nhị gia, Lê Phi Phàm!”

“Người ở trong Ngọc Kinh Viên? Nhị gia càng ngày càng không ra gì, quả thực không để những lão già này vào mắt.”

Ngọn giáo đột nhiên nhắm vào Lê Phi Phàm.

Mọi câu khó nghe đều đến.

Một trong những ông lão râu bạc phơ trông lớn tuổi nhất chắp tay sau lưng đứng ra.

Hiện trường dần dần yên tĩnh, thậm chí Diêu Chiếu Hồng còn kính cẩn gọi: “Lão Lương.”

Lão Lương vuốt râu, dừng vài giây rồi nhìn Diêu Chiếu Hồng nói: “Tôi ở Hoắc gia mấy chục năm, đã qua hai đời gia chủ. Hôm nay tôi sẽ nói vài câu công lý. Loại chuyện này có phải là thật hay không thì đều tổn hại danh tiếng của cô, hiển nhiên không còn thích hợp phụ trách Hoắc gia, năng lực của Nhị gia chúng tôi đều thấy rõ, nhưng gia chủ tương lai của Hoắc gia không thể thích đàn ông. Ở điểm này, Hoắc Đại gia thích hợp hơn.”

Giữa những giọng nói phản đối, ánh mắt như dao sắc của ông lão nhìn thẳng vào Lê Phi Phàm.

Ông lão chỉ gậy vào cậu, nói: “Tuy nhiên, nếu Nhị gia bằng lòng xử lý người này thì chúng tôi không còn gì để nói, sẽ tiến cử Nhị gia thượng vị.”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Lê Phi Phàm đột nhiên nhìn vào mắt Hoắc Kính, đối phương hướng cậu nở nụ cười, như muốn ám chỉ “Ngạc nhiên sao?”

Xem ra đã chuẩn bị từ trước.

Lê Phi Phàm không ngờ rằng trọng điểm của chuyện lớn như vậy cuối cùng lại rơi vào người mình.

Nghe vừa hoang đường vừa vô lý, nhưng cậu biết trong cuộc chiến này, bản thân mình và Diêu Chiếu Hồng chỉ là công cụ gây áp lực cho những người ủng hộ Hoắc Uẩn Khải mà thôi.

Thân phận của cậu không quan trọng.

Nhưng nó quả thực là một bước đột phá.

Lê Phi Phàm có thể cảm nhận bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Diêu Chiếu Hồng đang dần siết chặt, rõ ràng đây không phải là điều bà dự đoán.

Lê Phi Phàm dùng ánh mắt biểu thị không có việc gì.

Sau đó cậu đi ra ngoài, lướt qua Hoắc Kính, đi tới trước mặt ông lão.

“Không biết ngài muốn xử lý tôi thế nào?” Lê Phi Phàm hơi cong môi, “Hay là để tôi nói thay ngài?”

Lê Phi Phàm hoàn toàn không giống một người đang bị nhắm vào, cậu bắt lấy cây gậy ông lão vung lên vì giận, đứng thẳng lên và cao giọng: “Hay là nói về việc hôm nay các vị tự biên tự diễn ra sao đi, sao lại nghĩ đến việc lợi dụng một người giúp việc. Hoặc là nói mỗi vị ai cũng đầy miệng là thanh danh, đạo đức, trên thực tế lại muốn mượn việc này bôi nhọ nữ chủ nhân của Hoắc gia, dùng thủ đoạn xấu xa mà cướp đoạt quyền lực?”

“Bắt cậu ta lại!” Hoắc Kính quát lớn.

Ngay lập tức một nhóm người vây lấy Lê Phi Phàm.

Nhưng trước khi họ có thể đến gần, tất cả đều bị chặn lại.

So với lần ở nhà tổ, quy mô lần này lớn hơn nhiều, hai lớp vệ sĩ mặc đồ đen xông qua cửa, bao vây tất cả những người trong sân.

Hoắc Uẩn Khải từ ngoài cửa đi vào.

Ánh mắt hắn chuyển từ Lê Phi Phàm sang Diêu Chiếu Hồng đứng trong góc, rồi quay lại chỗ Lê Phi Phàm.

Cuối cùng nhìn lướt qua Cao Thăng, đối phương im lặng cúi đầu không nói gì.

Lê Phi Phàm không để ý chi tiết này, cậu chỉ thấy sống lưng của Diêu Chiếu Hồng đột ngột thả lỏng xuống sau khi Hoắc Uẩn Khải xuất hiện.

“Nhị gia, đây là ý gì?”

“Đúng vậy, làm gì thế?”

“Có chuyện gì thì từ từ nói”

Hoắc Uẩn Khải bước tới.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, thiếu đi sự bình thản, giữa màn đêm đang dần buông xuống trông càng thêm sắc bén.

Hắn ném xấp tài liệu trên tay xuống đất.

“Các vị xem đi.”

“Nếu các vị rất hứng thú với việc nhà tôi, vậy xem kỹ vào.”

“Dù sao đây cũng là lần cuối các vị đứng ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com