Edit Chanhun Noi Chuyen Voi Mat Trang
Can Xun / Can Xun Wen / Nói với mặt trăng Chương 7: Hóa ra là anh ấy nhận ra tôi
Chuyến lưu diễn Nhật Bản kéo dài một tuần diễn ra suôn sẻ, đặt nền móng vững chắc cho 94 Line ra mắt chính thức tại Nhật Bản. Lúc này, Oh Sehun và Kim Jong-in đang lê cơ thể mệt mỏi về phía cổng lên máy bay, và họ muốn nhanh chóng trở về Hàn Quốc để tham gia buổi hòa nhạc từ thiện buổi tối.
Sehun quay cuồng mỗi ngày, và cậu không có thời gian để nghĩ về những thứ khác. Bây giờ cuối cùng cậu đã có cơ hội để thư giãn và nửa nằm trên ghế của máy bay. Sehun lấy ra điện thoại di động của mình và phát hiện ra tin nhắn của Park Chanyeol đã gửi cho cậu một tuần trước đây, "Đó có phải là chủ sở hữu của điện thoại?"
Mặc dù nói Oh Sehun là người muốn liên lạc với Park Chanyeol , nhưng khi cậu nhận được tin nhắn sau đó, cậu dường như sợ hãi và cậu không dám trả lời lại . Có vẻ như không có câu trả lời nào là thích hợp. Sehun có nên nói rằng cậu là chủ nhân của chiếc điện thoại không? Nhưng sau đó thì sẽ thế nào ? Oh Sehun không thể tự mình lấy lại điện thoại được. Nếu câu trả lời là không, nó sẽ còn buồn cười hơn. Cậu không biết phải giải thích thế nào về cuộc điện thoại mà mình đã gọi trước đó ? Kể từ hôm đó, Park Chanyeol không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Rốt cuộc đã qua một tuần, Oh Sehun đoán rằng Park Chanyeol đã chú ý đến cuộc điện thoại khuya hôm đó từ lâu, nhưng cậu vẫn lo lắng không biết có nên trả lời hay không? Rốt cuộc cậu vẫn không trả lời, có vẻ như dù sao thì cậu cũng đã bỏ lỡ cơ hội trả lời rồi.
Trong giờ ăn tối, tại tầng hầm thứ hai của đài SBS, tất cả nhân viên đang tất bật chuẩn bị, buổi biểu diễn từ thiện do tập đoàn Park gia tài trợ sẽ được tổ chức tại đây vào buổi tối. Có rất nhiều nghệ sĩ đến tham gia, và Buyn Baekhyun tất nhiên là một trong số đó.
Park Chanyeol đang ngồi trong phòng chờ của Buyn Baekhyun , và Buyn Baekhyun đang nói chuyện phiếm trong khi đang xem buổi tập của các nghệ sĩ khác trên TV. Vốn dĩ hôm nay Park Chanyeol không cần đến, thường thì anh trai Kim Junmeon của anh sẽ là người tham dự những dịp như vậy. Nhưng vì hôm nay anh trai có cuộc họp rất quan trọng phải gấp rút đi Mỹ nên Park Chanyeol tạm thời phải làm.
“Đến giờ rồi, đi thôi.” Không đợi câu trả lời của Baekhyun, Park Chanyeol đứng dậy chỉnh lại cà vạt, bước ra ngoài phòng chờ. Sở dĩ anh đến là để Buyn Baekhyun dẫn anh vào phòng chờ của từng nghệ sĩ tham gia để chào hỏi và bày tỏ lòng biết ơn. Anh chưa bao giờ chú ý đến ngành công nghiệp giải trí và cần một người có thể giới thiệu chi tiết cho anh về từng nghệ sĩ.
Từng người một bước ra khỏi phòng chờ, mọi người bàn tán xôn xao về mọi nơi mà Park Chanyeol đã đến. Bởi về sắc vóc và ngoại hình, anh không chỉ cực kỳ mảnh mai mà thậm chí còn bắt mắt hơn nhiều nghệ sĩ hiện nay. Sau khi vào phòng, Buyn Baekhyun giới thiệu ngắn gọn, sau đó bước sang một bên nhìn Park Chanyeol bắt tay. Park Chanyeol đã mỉm cười một cách cứng nhắc , vừa phải nhưng vẫn giữ khoảng cách. Buyn Baekhyun đã quá quen thuộc với Park Chanyeol, từ khi gia nhập tập đoàn Park, nụ cười thương mại của Park Chanyeol ngày càng nhiều. Buyn Baekhyun vỗ nhẹ vào lưng Park Chanyeol và ra hiệu cho anh đến phòng chờ tiếp theo.
“Ồ, xin chào, xin chào, sao ông lại ở đây.” Trước khi vào phòng , người quản lý của 94 line đã vội vàng chào hỏi. “Jongin, Sehun, mau tới đây.” Người quản lý thúc giục bên trong phòng . Park Chanyeol đi theo và bước tới chỗ một nghệ sĩ da ngăm, xa hơn một chút, một bóng người đang bị vây quanh bởi vài nhân viên. Park Chanyeol hơi giật mình, anh đã nhìn thấy phía sau, một chiếc áo khoác bóng chày màu đen có in số '94'.
Oh Sehun nghe thấy lời chào của người quản lý và bước ra khỏi một nhóm nhân viên đang vây quanh cậu để chỉnh trang lại phong cách của mình. Cậu đã bị choáng ngay khi vừa bước một bước. Trên máy bay vào buổi chiều, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu , vì đây là buổi hòa nhạc do Park gia tài trợ, cậu sẽ gặp người đó chứ ? Lúc này, người đó đang đứng trước mặt cậu .
Người đại diện đã hết lời khen ngợi Park Chanyeol, nhưng Park Chanyeol lại nhìn thẳng vào Oh Sehun đang đứng ở một bên. Trái ngược với Park Chanyeol, Oh Sehun lấy tay che trán một cách mất tự nhiên, cố gắng tránh ánh mắt của người trước mặt. Kim Jongin chạm cùi chỏ vào Oh Sehun và ra hiệu cho cậu ngẩng đầu lên để đáp lại ánh nhìn của Park Chanyeol, Oh Sehun lúng túng ngẩng đầu lên. Tuy nhiên,cậu không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trong mắt Park Chanyeol , anh không vui cũng không nghi ngờ, thậm chí không một chút chiếu lệ.
Oh Sehun đột nhiên cảm thấy tức giận, lần đầu tiên ở trong xe, Park Chanyeol không nhận ra cậu, nhưng bây giờ đứng đối diện, Park Chanyeol vẫn không nhận ra cậu. Không phải cậu nghĩ vì mình nổi tiếng và được phải được công nhận, mà Oh Sehun chỉ cảm thấy mình dường như cậu bị phớt lờ.
Park Chanyeol cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang người quản lý và nói chuyện một cách lịch sự, nhã nhặn. "Tôi là Oh Sehun ", câu nói của Sehun khiến tất cả mọi người có mặt đều dừng lại. “Ồ, tôi… tôi là Kim Jongin , cảm ơn vì đã mời chúng tôi tham gia buổi biểu diễn từ thiện hôm nay. Chúng tôi sẽ trình bày một sân khấu đẹp và mượt mà.” Kim Jongin nhận ra sự lúng túng từ bên cạnh và cố làm giảm bớt bầu không khí hơi xấu hổ.
“Cảm ơn, tôi đã chú ý đến các hoạt động của các bạn và tôi rất mong chờ màn trình diễn tối nay.” Khi Park Chanyeol cười và nói điều này, mắt anh đang nhìn vào Oh Sehun . Park Chanyeol nói điều tương tự ở hầu hết mọi phòng chờ. Nhưng chỉ có lần này là chân thành, ít nhất Park Chanyeol đã nghĩ như vậy.
Sau khi Park Chanyeol rời đi, Oh Sehun có chút nản lòng. Cho dù đã nói rõ tên của mình một cách táo bạo nhưng Park Chanyeol vẫn tỏ vẻ bất động. Ngoài ra, để những người ở tầng lớp đó nhớ và nhận ra mình vốn dĩ rất khó.
“Số 94 nghĩa là gì?” Park Chanyeol hỏi sau khi trở lại phòng chờ của Buyn Baekhyun. “À? Cái gì?” Buyn Baekhyun lời khi anh ấy xoa thái dương của mình. “Vừa rồi số 94 được in trên lưng áo của người đó.” Park Chanyeol vừa nói vừa lấy di động ra. "Ai? Ồ, anh nói Oh Sehun ? Đó là số của cậu ấy. Hai người họ có số riêng để người hâm mộ nhận dạng. Cậu ấy sinh năm 1994." Buyn Baekhyun trả lời.
Cậu ấy nhỏ hơn chính mình hai tuổi, chẳng trách anh luôn cảm thấy cậu vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ. Park Chanyeol nghĩ thầm, nhanh chóng gõ ngón tay lên bàn phím điện thoại.
Oh Sehun ở trong phòng chờ nhàm chán lật điện thoại di động, không theo thứ tự xuất hiện của họ. Đột nhiên nhận được một tin nhắn ngắn, cho biết rằng nó được gửi bởi Black. "Cậu không cần lấy lại điện thoại của mình sao?" Tin nhắn văn bản .
Oh Sehun đi đi lại lại trong khi cắn ngón tay một cách lo lắng, lần này cậu vẫn không biết phải trả lời như thế nào, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội trả lời lại. Còn đang do dự thì một tin nhắn khác đến, “Tôi là Park Chanyeol, cậu để quên điện thoại trong xe của tôi, Oh Sehun .”
Hóa ra là anh ấy nhận ra tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com