Edit Cap Tren Ty Ty Truoc Lieu Ta Moc Anh Lac
Hạ Ngôn thật sự không hiểu, vì sao Nam Thiên Ức lại lo lắng như vậy, đến mức muốn từ chức vì một việc như thế này?Nam Thiên Ức chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: "Cậu không hiểu."Thực ra, trong suốt quãng thời gian đại học Nam Thiên Ức đã uống say vài lần. Vì cơ thể nàng không chịu được rượu, chỉ cần uống một chút là đã say. Tuy nhiên, mỗi lần say xỉn, nàng lại rất yên tĩnh, chỉ ngả đầu là ngủ, không bao giờ nói những điều linh tinh.Hạ Ngôn đã từng nhắc nhở nàng, lúc say, Nam Thiên Ức sẽ nói ra những điều thật lòng. Nhưng đối với Nam Thiên Ức, đó chẳng phải vấn đề, bởi nàng luôn tự tin là mình sẽ không làm gì mất kiểm soát.Không ngờ rằng, đêm qua, nàng lại chủ động... gần gũi Toàn Khuynh Từ.Nếu Nam Thiên Ức mà kể cho Hạ Ngôn nghe chuyện này, chắc chắn Hạ Ngôn cũng sẽ không dám tin.Hôm nay là cuối tuần, Hạ Ngôn rủ Nam Thiên Ức ra ngoài ăn lẩu cay.Giữa mùa đông lạnh giá, ngồi bên nồi lẩu nghi ngút khói, ăn một bát lẩu cay nóng hổi thật sự thoải mái vô cùng.Tuy vậy, Nam Thiên Ức cả buổi ăn đều thất thần, đầu óc cứ mãi quay cuồng với những suy nghĩ về đêm qua, về lời kết bạn từ Toàn Khuynh Từ mà nàng vẫn chưa dám đồng ý.Thứ Hai này, nếu gặp phải Toàn Khuynh Từ, nàng phải làm thế nào? Hơn nữa, không hiểu vì sao Toàn Khuynh Từ lại muốn kết bạn với nàng, trong khi công việc của hai người đâu có liên quan trực tiếp đến nhau... Nghĩ đến những điều này, Nam Thiên Ức lại cảm thấy đau đầu.Hạ Ngôn nhìn Nam Thiên Ức thất thần, mỉm cười nói:"Thiên Ức, cậu còn đang nghĩ chuyện từ chức sao?"Nam Thiên Ức dịch người về phía ghế dựa, lẩu cay nghi ngút khói từ từ bay lên.
"Đúng vậy.""Không có gì phải lo, Thiên Ức. Cũng chỉ là uống say thôi mà, bữa tiệc cũng là chuyện bình thường. Bây giờ công việc không dễ kiếm đâu."Màn cửa sổ phủ đầy sương mù, Nam Thiên Ức dùng ngón tay vẽ những vòng xoắn ốc trên lớp kính.Nàng không phải lo vì chuyện say rượu, mà là vì... nàng còn ngủ với người ta nữa.Nam Thiên Ức đột nhiên hỏi: "Cậu nói, Toàn tổng có yêu thích ai không?"Hạ Ngôn suýt chút nữa bị sặc, không ngờ chủ đề lại chuyển đến nhanh như vậy!"Cậu hỏi cái này làm gì? Nhưng mà, tớ nghĩ chắc số người thích Toàn tổng không phải ít đâu, nên xác suất... chắc cũng không cao đâu."Lúc này, cửa lớn mở ra rồi lại đóng lại, một luồng khí lạnh ập vào trong phòng, nhưng chỉ trong vài giây đã bị máy sưởi làm ấm lại.Nam Thiên Ức vừa hỏi câu này đã khiến Hạ Ngôn không thể không tò mò, muốn thăm dò thêm.Nàng nghiêng người lại gần Nam Thiên Ức, nói nhỏ:
"Tớ nghe mấy đồng nghiệp cũ trong công ty nói, trước đây có một anh chàng rất đẹp trai, thuộc phú nhị đại, hình như là con trai của chủ tịch một tập đoàn lớn. Anh ta đã thổ lộ với Toàn tổng."Nam Thiên Ức nhíu mày: "Kết quả sao?"Hạ Ngôn đáp: "Đương nhiên là bị Toàn tổng từ chối rồi."Nam Thiên Ức suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy nếu cô ấy bị ai đó ngủ rồi thì sao?"Hạ Ngôn: "??? Cậu đang nói về Toàn tổng sao? Chẳng lẽ cậu đã ngủ với cô ấy?"Nam Thiên Ức: "Đúng vậy."Hạ Ngôn suýt chút nữa bị nghẹn viên thức ăn trong miệng, nếu không thì chắc nó đã bay ra ngoài rồi.Nam Thiên Ức chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ lại thành ra như vậy, nàng cảm thấy chuyện này không thật chút nào.Lúc này, Hạ Ngôn rốt cuộc cũng hiểu tại sao Nam Thiên Ức lại muốn từ chức: "Thiên Ức, cậu đúng thực là trâu bò, Toàn tổng cũng bị cậu 'thu phục' rồi."Nam Thiên Ức chỉ "hư" một tiếng, đưa tay che miệng, giả vờ nghiêm túc: "Cậu là chị em tốt của tớ, có thể đừng la lớn như vậy không?"Hạ Ngôn chỉ biết đưa tay ra làm dấu ok.Qua cửa sổ, Nam Thiên Ức nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài kia, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói:"Như vậy có tính là chiếm tiện nghi của người ta không..."Hạ Ngôn ngập ngừng: "Có lẽ... đại khái... chắc là tính."Hạ Ngôn tối đó muốn đi hẹn hò với bạn trai, còn Nam Thiên Ức thì về nhà một mình.Nàng nằm trên giường, nhìn mãi tin nhắn gửi kết bạn từ Toàn Khuynh Từ mà vẫn không dám mở ra. Nàng ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không dám nhấn xác nhận.Sáng thứ Hai, trời lạnh đến mức bất thường, Nam Thiên Ức ấn đồng hồ báo thức rơi xuống đất rồi, chẳng muốn dậy chút nào. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn phải rời khỏi cái chăn ấm áp.Tối hôm qua nàng đã nghĩ sẵn rồi, sẽ đối phó với những gì cần đối phó, sẽ chào hỏi ra sao. Nhưng nói thì dễ, đến khi thật sự phải đối mặt với Toàn Khuynh Từ, Nam Thiên Ức cảm thấy như bị nghẹn lại, không biết phải làm sao.Buổi sáng, tổ trưởng yêu cầu Nam Thiên Ức đến văn phòng Toàn tổng để báo cáo. Trên đường đi, nàng đã nghĩ kỹ lời xin lỗi, sẵn sàng đối mặt.Đến trước cửa văn phòng, Nam Thiên Ức hít sâu một hơi để lấy dũng khí, rồi gõ cửa. Bên trong vang lên giọng nói bình tĩnh: "Vào đi."Nam Thiên Ức đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên nàng đến văn phòng của Toàn Khuynh Từ. Không gian rộng rãi, được bài trí tinh tế, thậm chí còn có khu vực nghỉ trưa dành riêng.Toàn Khuynh Từ ngồi trước bàn làm việc, các ngón tay gõ đều trên bàn phím. Một vài sợi tóc mái rủ xuống trán, làm nổi bật vẻ đẹp tinh tế và hoàn mỹ của cô.Khi làm việc, ánh mắt của Toàn Khuynh Từ mang theo sự lạnh lùng, như được phủ bởi một lớp băng mỏng, không để lộ chút ôn nhu nào, tỏa ra khí chất uy nghiêm khó tiếp cận.Thấy Nam Thiên Ức bước vào, Toàn Khuynh Từ dừng động tác gõ bàn phím.Tiếng "cạch" nhẹ vang lên, như thể lớp băng mỏng quanh cô vỡ tan. Khi Toàn Khuynh Từ ngẩng đầu nhìn Nam Thiên Ức, ánh mắt ấy lại dịu dàng đến lạ, khiến người ta khó mà không rung động."Ngồi đi."Cô nhẹ nhàng chỉ vào vị trí đối diện, ý bảo Nam Thiên Ức ngồi xuống.Dũng khí mà Nam Thiên Ức cố gắng tích góp trên đường đi, vào giây phút này bỗng chốc tan biến, đầu óc hoàn toàn trống rỗng."Em tại sao không chấp nhận lời mời kết bạn của tôi?"Câu hỏi bất ngờ của Toàn Khuynh Từ nhất thời khiến Nam Thiên Ức đứng hình, không biết trả lời thế nào, cả người như bị đóng băng tại chỗ.Nam Thiên Ức miễn cưỡng tìm đại một cái cớ: "Tôi quên mất."Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng cảm thấy lý do này quá gượng gạo, không thuyết phục nổi.Toàn Khuynh Từ hơi nghiêng người dựa vào ghế: "Cuối tuần của em bận rộn đến vậy sao?"Nam Thiên Ức không dám nhìn thẳng cô, ánh mắt rơi xuống góc áo mình, ngón tay không ngừng xoay xoay vạt áo như muốn xoa dịu cảm giác bối rối. Hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng nói ra:"Thật sự xin lỗi, Toàn tổng. Đêm đó đã làm phiền ngài, là lỗi của tôi, tôi uống say."Toàn Khuynh Từ đứng dậy, Nam Thiên Ức lễ phép cũng định đứng lên theo, nhưng Toàn Khuynh Từ nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai nàng, ấn nàng ngồi xuống.Giọng nói vừa ôn nhu vừa như cố ý:"Em là đang nói đến chuyện gì vậy?"Nội tâm Nam Thiên Ức: Cô rõ ràng đã biết, lại cố tình hỏi!"Tôi..."Nam Thiên Ức vừa mở miệng đã nghẹn, câu nói không cách nào trọn vẹn. Nàng ngồi trên ghế, bộ dáng ủy khuất, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ bị trách phạt.Toàn Khuynh Từ chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Nam Thiên Ức, ánh mắt dịu dàng đối diện nàng:"Đừng căng thẳng như vậy."Nam Thiên Ức ma xui quỷ khiến gật đầu. Đột nhiên, nàng nhớ tới lời Hạ Ngôn từng nói: Nếu nữ hài tử gặp phải chuyện khó xử, thỉnh thoảng khóc một chút có thể làm tình huống dễ giải quyết hơn.Nam Thiên Ức hít sâu một hơi, nhớ tới bữa tiệc kia, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nàng nhỏ giọng nghẹn ngào:"Nếu không phải hôm đó bị ép uống rượu... tôi cũng sẽ không gây ra nhiều phiền phức như vậy..."Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, Toàn Khuynh Từ nhìn nàng, nhất thời hơi luống cuống vội vàng lấy khăn giấy đưa qua:"Đừng khóc, không sao cả. Là tôi không tốt, đáng ra không nên để em uống quá nhiều."Người luôn luôn bình tĩnh như Toàn tổng, giờ đây nhìn Nam Thiên Ức khóc lại có chút bối rối, động tác lau nước mắt cũng không được tự nhiên.Nam Thiên Ức nhìn cô, trong lòng nhịn không được nở hoa: Không ngờ Toàn tổng cũng sẽ hoảng loạn như vậy!Không được mình không thể cười, diễn viên phải biết chuyên nghiệp....Rời khỏi văn phòng, Nam Thiên Ức vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó trở về chỗ ngồi.Hạ Ngôn nhắn tin hỏi nàng: "Sao rồi? Toàn tổng không làm khó cậu chứ?"Nam Thiên Ức trả lời: "Không có đâu."Trong văn phòng yên tĩnh, Toàn Khuynh Từ nửa nằm trên ghế, nghĩ mãi mà không hiểu: Mình vừa rồi dữ lắm sao? Sao em ấy lại khóc?Toàn Khuynh Từ, người từng trải qua vô số tình huống, tự tin rằng việc nắm bắt được Nam Thiên Ức không phải là điều khó khăn. Vậy mà lại thất bại liên tiếp.Năm nay, Toàn Khuynh Từ đã 28 tuổi. Vì lý do công việc, cô luôn bận rộn, không có thời gian yêu đương. Nhưng, là người trưởng thành, nhu cầu vẫn phải có.Cô tham gia vài nhóm trò chuyện, nhưng toàn là những người dày dạn kinh nghiệm, kiểu "tài xế già" mà cô không ưa. Cô không muốn tùy tiện chấp nhận như vậy.Toàn Khuynh Từ đã phấn đấu đến hiện tại, sự nghiệp thành công, tiền bạc không thiếu, chỉ thiếu một người phù hợp.Nếu có ai vừa có thể đáp ứng nhu cầu thể xác, vừa thỏa mãn được tâm hồn cô, thì thật là hoàn hảo. Tuy nhiên, với yêu cầu cao như vậy, cô cũng không kỳ vọng nhiều trong cái thời đại vật chất này. Mọi chuyện thay đổi khi cô gặp Nam Thiên Ức.Ngay từ khi Nam Thiên Ức đến công ty phỏng vấn, Toàn Khuynh Từ đã chú ý đến nàng.Nam Thiên Ức có dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, đôi mắt trong trẻo. Vừa mới tốt nghiệp, nàng hoàn toàn là kiểu người Toàn Khuynh Từ yêu thích.Tuy nhiên, một người là sếp lớn của công ty, một người chỉ là nhân viên mới, khoảng cách giai tầng khiến cơ hội tiếp xúc giữa họ trở nên hiếm hoi.Toàn Khuynh Từ không thích dựa vào quyền lực hay tiền bạc để ép buộc ai đó. Vì vậy, để tạo cơ hội, cô đã tổ chức một bữa tiệc mời toàn bộ nhân viên công ty cùng ăn tối.Bàn ăn hình chữ nhật, đồ ăn dọn lên không ngớt, cô chọn ngồi ở góc bàn, cố tình để trống một chỗ bên phải mình. Tất cả đều được cô tính toán tỉ mỉ từ trước.Nếu không có gì bất ngờ, Nam Thiên Ức - người luôn thích đi sát giờ làm việc - chắc chắn sẽ làm điều đó trong bữa tiệc. Toàn Khuynh Từ đã sớm nắm rõ thói quen này của nàng. Vì thế, vị trí bên cạnh Toàn Khuynh Từ khả năng rất cao sẽ thuộc về Nam Thiên Ức.Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, nhưng Toàn Khuynh Từ không ngờ rằng Nam Thiên Ức lại chủ động hôn mình.Thế nhưng, sau lần đó, cô vẫn không rõ vì sao mọi chuyện lại trở nên mơ hồ.Còn khiến người ta khóc cơ chứ!Toàn Khuynh Từ khẽ cười, khóe miệng mang chút bất đắc dĩ.Gần 6 giờ chiều, Nam Thiên Ức đã hoàn thành công việc vượt chỉ tiêu, tâm trí bắt đầu lơ đễnh.Mãi đến khi Hạ Ngôn gọi, nàng mới nhận ra đã đến giờ tan tầm.Hai người hẹn nhau đi ăn lẩu. Nam Thiên Ức vừa bước tới quầy lễ tân thì thấy Toàn Khuynh Từ từ thang máy văn phòng trên lầu bước xuống.Không nghĩ ngợi gì, Nam Thiên Ức lập tức chạy về chỗ làm việc, núp sau màn hình máy tính để che mình lại.Chỉ cần vài giây, Hạ Ngôn đã hiểu ngay hành động của nàng.Hai người không hẹn mà cùng trao đổi qua tin nhắn trên điện thoại, đầy sự ăn ý.Hạ Ngôn: "Tớ đi trước, đợi cậu ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu."Nam Thiên Ức: "Được."Lúc này, Toàn Khuynh Từ sải bước nhanh về phía văn phòng tổng giám, khí thế áp đảo, tràn đầy uy nghiêm.Mọi người đoán già đoán non rằng tổng giám chắc sắp bị mắng thê thảm, bởi Toàn tổng đích thân xuống lầu "thăm hỏi" chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.Nghe động tĩnh bên ngoài, Nam Thiên Ức phán đoán có lẽ sẽ mất một lúc lâu, liền vội xách túi, lén lút chạy thẳng tới cầu thang bộ.Lúc này thang máy đang đi xuống, nàng đành đứng chờ một chút.Trong lòng Nam Thiên Ức lo lắng, chỉ sợ Toàn Khuynh Từ bất ngờ xuất hiện, cả hai lại chạm mặt đúng lúc... Nhưng, cái gì sợ nhất thì lại đến ngay lập tức.Cửa văn phòng tổng giám mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần. Nam Thiên Ức đứng chờ thang máy mà lòng như lửa đốt, mắt nhìn chằm chằm vào con số:"21, 22, 23... Mau lên nào!"Cuối cùng, cửa thang máy cũng mở ra với tiếng "ting". Nam Thiên Ức vội vàng bước nhanh vào, nhấn nút xuống tầng một, thở phào nhẹ nhõm.Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa thang máy lại mở ra.Nam Thiên Ức: "!!!!!"Toàn Khuynh Từ xuất hiện, mặc sơ mi trắng kết hợp với bộ vest tôn dáng, gương mặt vẫn còn sót lại vẻ giận dữ chưa tan. Đôi mắt sắc lạnh như chứa đầy băng giá, khiến không khí trong thang máy đột nhiên trở nên nặng nề đáng sợ.Lúc này, trong lòng Nam Thiên Ức vô cùng rối bời - Sao lại trùng hợp thế này? Đã thế còn gặp Toàn Khuynh Từ đang bực mình? Đúng là số khổ của dân làm công, muốn nghi ngờ cả cuộc đời luôn.Thang máy rộng rãi, nhưng Nam Thiên Ức lại co mình vào một góc, như thể thang máy chật ních người vậy.Toàn Khuynh Từ nhìn thấy dáng vẻ của nàng, bỗng thấy đáng yêu. Không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ giận dữ biến mất, ánh mắt sắc lạnh cũng dần tan chảy.Hai người không nói một lời, không khí tĩnh lặng. Toàn Khuynh Từ bất chợt nghiêng người về phía Nam Thiên Ức một chút.Thang máy đến tầng 15 thì có thêm ba nam sinh bước vào, khiến không khí bớt phần ngượng ngùng.Nam Thiên Ức vẫn chăm chú nhìn con số tầng, chờ đợi từng giây. Cuối cùng, khi thang máy đến tầng một, nàng như trút được gánh nặng, vội vàng lao ra ngoài.Vào cửa hàng tiện lợi, nàng tìm thấy Hạ Ngôn:
"Đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu. Vừa rồi làm tớ sợ muốn chết, Toàn tổng đang phát hỏa với tổng giám."Hạ Ngôn tròn mắt: "Thật hả? Là chuyện dự án sao?"Nam Thiên Ức nhún vai: "Có lẽ thế."Hai người quyết định tới một tiệm lẩu gần đó, đi bộ khoảng mười phút là tới. Trên đường, họ vừa trò chuyện vừa cảm thấy bụng bắt đầu cồn cào vì thèm lẩu."Ủa? Trên tóc cậu là cái gì thế?" Hạ Ngôn bất ngờ gỡ ra từ tóc Nam Thiên Ức một chiếc hoa tai."Ây da, đau quá, cậu rút cả tóc tớ rồi!" Nam Thiên Ức nhăn mặt.Hạ Ngôn trợn tròn mắt, giọng đầy kinh ngạc: "Không thể nào, đây không phải hoa tai của Toàn tổng sao? Cậu vừa rồi gặp Toàn tổng à?"Nam Thiên Ức: "Không thể nào, cậu chắc đây là của cô ấy chứ?"Hạ Ngôn gật đầu chắc nịch: "Chắc chắn luôn, hôm liên hoan, tớ để ý thấy Toàn tổng đeo đúng cái hoa tai này."Nam Thiên Ức hồi tưởng lại cảnh trong thang máy, khoảnh khắc Toàn Khuynh Từ nghiêng người về phía mình. Chẳng lẽ là lúc đó hoa tai của cô ấy vướng vào tóc mình?!
"Đúng vậy.""Không có gì phải lo, Thiên Ức. Cũng chỉ là uống say thôi mà, bữa tiệc cũng là chuyện bình thường. Bây giờ công việc không dễ kiếm đâu."Màn cửa sổ phủ đầy sương mù, Nam Thiên Ức dùng ngón tay vẽ những vòng xoắn ốc trên lớp kính.Nàng không phải lo vì chuyện say rượu, mà là vì... nàng còn ngủ với người ta nữa.Nam Thiên Ức đột nhiên hỏi: "Cậu nói, Toàn tổng có yêu thích ai không?"Hạ Ngôn suýt chút nữa bị sặc, không ngờ chủ đề lại chuyển đến nhanh như vậy!"Cậu hỏi cái này làm gì? Nhưng mà, tớ nghĩ chắc số người thích Toàn tổng không phải ít đâu, nên xác suất... chắc cũng không cao đâu."Lúc này, cửa lớn mở ra rồi lại đóng lại, một luồng khí lạnh ập vào trong phòng, nhưng chỉ trong vài giây đã bị máy sưởi làm ấm lại.Nam Thiên Ức vừa hỏi câu này đã khiến Hạ Ngôn không thể không tò mò, muốn thăm dò thêm.Nàng nghiêng người lại gần Nam Thiên Ức, nói nhỏ:
"Tớ nghe mấy đồng nghiệp cũ trong công ty nói, trước đây có một anh chàng rất đẹp trai, thuộc phú nhị đại, hình như là con trai của chủ tịch một tập đoàn lớn. Anh ta đã thổ lộ với Toàn tổng."Nam Thiên Ức nhíu mày: "Kết quả sao?"Hạ Ngôn đáp: "Đương nhiên là bị Toàn tổng từ chối rồi."Nam Thiên Ức suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy nếu cô ấy bị ai đó ngủ rồi thì sao?"Hạ Ngôn: "??? Cậu đang nói về Toàn tổng sao? Chẳng lẽ cậu đã ngủ với cô ấy?"Nam Thiên Ức: "Đúng vậy."Hạ Ngôn suýt chút nữa bị nghẹn viên thức ăn trong miệng, nếu không thì chắc nó đã bay ra ngoài rồi.Nam Thiên Ức chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ lại thành ra như vậy, nàng cảm thấy chuyện này không thật chút nào.Lúc này, Hạ Ngôn rốt cuộc cũng hiểu tại sao Nam Thiên Ức lại muốn từ chức: "Thiên Ức, cậu đúng thực là trâu bò, Toàn tổng cũng bị cậu 'thu phục' rồi."Nam Thiên Ức chỉ "hư" một tiếng, đưa tay che miệng, giả vờ nghiêm túc: "Cậu là chị em tốt của tớ, có thể đừng la lớn như vậy không?"Hạ Ngôn chỉ biết đưa tay ra làm dấu ok.Qua cửa sổ, Nam Thiên Ức nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài kia, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói:"Như vậy có tính là chiếm tiện nghi của người ta không..."Hạ Ngôn ngập ngừng: "Có lẽ... đại khái... chắc là tính."Hạ Ngôn tối đó muốn đi hẹn hò với bạn trai, còn Nam Thiên Ức thì về nhà một mình.Nàng nằm trên giường, nhìn mãi tin nhắn gửi kết bạn từ Toàn Khuynh Từ mà vẫn không dám mở ra. Nàng ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không dám nhấn xác nhận.Sáng thứ Hai, trời lạnh đến mức bất thường, Nam Thiên Ức ấn đồng hồ báo thức rơi xuống đất rồi, chẳng muốn dậy chút nào. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn phải rời khỏi cái chăn ấm áp.Tối hôm qua nàng đã nghĩ sẵn rồi, sẽ đối phó với những gì cần đối phó, sẽ chào hỏi ra sao. Nhưng nói thì dễ, đến khi thật sự phải đối mặt với Toàn Khuynh Từ, Nam Thiên Ức cảm thấy như bị nghẹn lại, không biết phải làm sao.Buổi sáng, tổ trưởng yêu cầu Nam Thiên Ức đến văn phòng Toàn tổng để báo cáo. Trên đường đi, nàng đã nghĩ kỹ lời xin lỗi, sẵn sàng đối mặt.Đến trước cửa văn phòng, Nam Thiên Ức hít sâu một hơi để lấy dũng khí, rồi gõ cửa. Bên trong vang lên giọng nói bình tĩnh: "Vào đi."Nam Thiên Ức đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên nàng đến văn phòng của Toàn Khuynh Từ. Không gian rộng rãi, được bài trí tinh tế, thậm chí còn có khu vực nghỉ trưa dành riêng.Toàn Khuynh Từ ngồi trước bàn làm việc, các ngón tay gõ đều trên bàn phím. Một vài sợi tóc mái rủ xuống trán, làm nổi bật vẻ đẹp tinh tế và hoàn mỹ của cô.Khi làm việc, ánh mắt của Toàn Khuynh Từ mang theo sự lạnh lùng, như được phủ bởi một lớp băng mỏng, không để lộ chút ôn nhu nào, tỏa ra khí chất uy nghiêm khó tiếp cận.Thấy Nam Thiên Ức bước vào, Toàn Khuynh Từ dừng động tác gõ bàn phím.Tiếng "cạch" nhẹ vang lên, như thể lớp băng mỏng quanh cô vỡ tan. Khi Toàn Khuynh Từ ngẩng đầu nhìn Nam Thiên Ức, ánh mắt ấy lại dịu dàng đến lạ, khiến người ta khó mà không rung động."Ngồi đi."Cô nhẹ nhàng chỉ vào vị trí đối diện, ý bảo Nam Thiên Ức ngồi xuống.Dũng khí mà Nam Thiên Ức cố gắng tích góp trên đường đi, vào giây phút này bỗng chốc tan biến, đầu óc hoàn toàn trống rỗng."Em tại sao không chấp nhận lời mời kết bạn của tôi?"Câu hỏi bất ngờ của Toàn Khuynh Từ nhất thời khiến Nam Thiên Ức đứng hình, không biết trả lời thế nào, cả người như bị đóng băng tại chỗ.Nam Thiên Ức miễn cưỡng tìm đại một cái cớ: "Tôi quên mất."Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng cảm thấy lý do này quá gượng gạo, không thuyết phục nổi.Toàn Khuynh Từ hơi nghiêng người dựa vào ghế: "Cuối tuần của em bận rộn đến vậy sao?"Nam Thiên Ức không dám nhìn thẳng cô, ánh mắt rơi xuống góc áo mình, ngón tay không ngừng xoay xoay vạt áo như muốn xoa dịu cảm giác bối rối. Hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng nói ra:"Thật sự xin lỗi, Toàn tổng. Đêm đó đã làm phiền ngài, là lỗi của tôi, tôi uống say."Toàn Khuynh Từ đứng dậy, Nam Thiên Ức lễ phép cũng định đứng lên theo, nhưng Toàn Khuynh Từ nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai nàng, ấn nàng ngồi xuống.Giọng nói vừa ôn nhu vừa như cố ý:"Em là đang nói đến chuyện gì vậy?"Nội tâm Nam Thiên Ức: Cô rõ ràng đã biết, lại cố tình hỏi!"Tôi..."Nam Thiên Ức vừa mở miệng đã nghẹn, câu nói không cách nào trọn vẹn. Nàng ngồi trên ghế, bộ dáng ủy khuất, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ bị trách phạt.Toàn Khuynh Từ chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Nam Thiên Ức, ánh mắt dịu dàng đối diện nàng:"Đừng căng thẳng như vậy."Nam Thiên Ức ma xui quỷ khiến gật đầu. Đột nhiên, nàng nhớ tới lời Hạ Ngôn từng nói: Nếu nữ hài tử gặp phải chuyện khó xử, thỉnh thoảng khóc một chút có thể làm tình huống dễ giải quyết hơn.Nam Thiên Ức hít sâu một hơi, nhớ tới bữa tiệc kia, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nàng nhỏ giọng nghẹn ngào:"Nếu không phải hôm đó bị ép uống rượu... tôi cũng sẽ không gây ra nhiều phiền phức như vậy..."Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, Toàn Khuynh Từ nhìn nàng, nhất thời hơi luống cuống vội vàng lấy khăn giấy đưa qua:"Đừng khóc, không sao cả. Là tôi không tốt, đáng ra không nên để em uống quá nhiều."Người luôn luôn bình tĩnh như Toàn tổng, giờ đây nhìn Nam Thiên Ức khóc lại có chút bối rối, động tác lau nước mắt cũng không được tự nhiên.Nam Thiên Ức nhìn cô, trong lòng nhịn không được nở hoa: Không ngờ Toàn tổng cũng sẽ hoảng loạn như vậy!Không được mình không thể cười, diễn viên phải biết chuyên nghiệp....Rời khỏi văn phòng, Nam Thiên Ức vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó trở về chỗ ngồi.Hạ Ngôn nhắn tin hỏi nàng: "Sao rồi? Toàn tổng không làm khó cậu chứ?"Nam Thiên Ức trả lời: "Không có đâu."Trong văn phòng yên tĩnh, Toàn Khuynh Từ nửa nằm trên ghế, nghĩ mãi mà không hiểu: Mình vừa rồi dữ lắm sao? Sao em ấy lại khóc?Toàn Khuynh Từ, người từng trải qua vô số tình huống, tự tin rằng việc nắm bắt được Nam Thiên Ức không phải là điều khó khăn. Vậy mà lại thất bại liên tiếp.Năm nay, Toàn Khuynh Từ đã 28 tuổi. Vì lý do công việc, cô luôn bận rộn, không có thời gian yêu đương. Nhưng, là người trưởng thành, nhu cầu vẫn phải có.Cô tham gia vài nhóm trò chuyện, nhưng toàn là những người dày dạn kinh nghiệm, kiểu "tài xế già" mà cô không ưa. Cô không muốn tùy tiện chấp nhận như vậy.Toàn Khuynh Từ đã phấn đấu đến hiện tại, sự nghiệp thành công, tiền bạc không thiếu, chỉ thiếu một người phù hợp.Nếu có ai vừa có thể đáp ứng nhu cầu thể xác, vừa thỏa mãn được tâm hồn cô, thì thật là hoàn hảo. Tuy nhiên, với yêu cầu cao như vậy, cô cũng không kỳ vọng nhiều trong cái thời đại vật chất này. Mọi chuyện thay đổi khi cô gặp Nam Thiên Ức.Ngay từ khi Nam Thiên Ức đến công ty phỏng vấn, Toàn Khuynh Từ đã chú ý đến nàng.Nam Thiên Ức có dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, đôi mắt trong trẻo. Vừa mới tốt nghiệp, nàng hoàn toàn là kiểu người Toàn Khuynh Từ yêu thích.Tuy nhiên, một người là sếp lớn của công ty, một người chỉ là nhân viên mới, khoảng cách giai tầng khiến cơ hội tiếp xúc giữa họ trở nên hiếm hoi.Toàn Khuynh Từ không thích dựa vào quyền lực hay tiền bạc để ép buộc ai đó. Vì vậy, để tạo cơ hội, cô đã tổ chức một bữa tiệc mời toàn bộ nhân viên công ty cùng ăn tối.Bàn ăn hình chữ nhật, đồ ăn dọn lên không ngớt, cô chọn ngồi ở góc bàn, cố tình để trống một chỗ bên phải mình. Tất cả đều được cô tính toán tỉ mỉ từ trước.Nếu không có gì bất ngờ, Nam Thiên Ức - người luôn thích đi sát giờ làm việc - chắc chắn sẽ làm điều đó trong bữa tiệc. Toàn Khuynh Từ đã sớm nắm rõ thói quen này của nàng. Vì thế, vị trí bên cạnh Toàn Khuynh Từ khả năng rất cao sẽ thuộc về Nam Thiên Ức.Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, nhưng Toàn Khuynh Từ không ngờ rằng Nam Thiên Ức lại chủ động hôn mình.Thế nhưng, sau lần đó, cô vẫn không rõ vì sao mọi chuyện lại trở nên mơ hồ.Còn khiến người ta khóc cơ chứ!Toàn Khuynh Từ khẽ cười, khóe miệng mang chút bất đắc dĩ.Gần 6 giờ chiều, Nam Thiên Ức đã hoàn thành công việc vượt chỉ tiêu, tâm trí bắt đầu lơ đễnh.Mãi đến khi Hạ Ngôn gọi, nàng mới nhận ra đã đến giờ tan tầm.Hai người hẹn nhau đi ăn lẩu. Nam Thiên Ức vừa bước tới quầy lễ tân thì thấy Toàn Khuynh Từ từ thang máy văn phòng trên lầu bước xuống.Không nghĩ ngợi gì, Nam Thiên Ức lập tức chạy về chỗ làm việc, núp sau màn hình máy tính để che mình lại.Chỉ cần vài giây, Hạ Ngôn đã hiểu ngay hành động của nàng.Hai người không hẹn mà cùng trao đổi qua tin nhắn trên điện thoại, đầy sự ăn ý.Hạ Ngôn: "Tớ đi trước, đợi cậu ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu."Nam Thiên Ức: "Được."Lúc này, Toàn Khuynh Từ sải bước nhanh về phía văn phòng tổng giám, khí thế áp đảo, tràn đầy uy nghiêm.Mọi người đoán già đoán non rằng tổng giám chắc sắp bị mắng thê thảm, bởi Toàn tổng đích thân xuống lầu "thăm hỏi" chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.Nghe động tĩnh bên ngoài, Nam Thiên Ức phán đoán có lẽ sẽ mất một lúc lâu, liền vội xách túi, lén lút chạy thẳng tới cầu thang bộ.Lúc này thang máy đang đi xuống, nàng đành đứng chờ một chút.Trong lòng Nam Thiên Ức lo lắng, chỉ sợ Toàn Khuynh Từ bất ngờ xuất hiện, cả hai lại chạm mặt đúng lúc... Nhưng, cái gì sợ nhất thì lại đến ngay lập tức.Cửa văn phòng tổng giám mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần. Nam Thiên Ức đứng chờ thang máy mà lòng như lửa đốt, mắt nhìn chằm chằm vào con số:"21, 22, 23... Mau lên nào!"Cuối cùng, cửa thang máy cũng mở ra với tiếng "ting". Nam Thiên Ức vội vàng bước nhanh vào, nhấn nút xuống tầng một, thở phào nhẹ nhõm.Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa thang máy lại mở ra.Nam Thiên Ức: "!!!!!"Toàn Khuynh Từ xuất hiện, mặc sơ mi trắng kết hợp với bộ vest tôn dáng, gương mặt vẫn còn sót lại vẻ giận dữ chưa tan. Đôi mắt sắc lạnh như chứa đầy băng giá, khiến không khí trong thang máy đột nhiên trở nên nặng nề đáng sợ.Lúc này, trong lòng Nam Thiên Ức vô cùng rối bời - Sao lại trùng hợp thế này? Đã thế còn gặp Toàn Khuynh Từ đang bực mình? Đúng là số khổ của dân làm công, muốn nghi ngờ cả cuộc đời luôn.Thang máy rộng rãi, nhưng Nam Thiên Ức lại co mình vào một góc, như thể thang máy chật ních người vậy.Toàn Khuynh Từ nhìn thấy dáng vẻ của nàng, bỗng thấy đáng yêu. Không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ giận dữ biến mất, ánh mắt sắc lạnh cũng dần tan chảy.Hai người không nói một lời, không khí tĩnh lặng. Toàn Khuynh Từ bất chợt nghiêng người về phía Nam Thiên Ức một chút.Thang máy đến tầng 15 thì có thêm ba nam sinh bước vào, khiến không khí bớt phần ngượng ngùng.Nam Thiên Ức vẫn chăm chú nhìn con số tầng, chờ đợi từng giây. Cuối cùng, khi thang máy đến tầng một, nàng như trút được gánh nặng, vội vàng lao ra ngoài.Vào cửa hàng tiện lợi, nàng tìm thấy Hạ Ngôn:
"Đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu. Vừa rồi làm tớ sợ muốn chết, Toàn tổng đang phát hỏa với tổng giám."Hạ Ngôn tròn mắt: "Thật hả? Là chuyện dự án sao?"Nam Thiên Ức nhún vai: "Có lẽ thế."Hai người quyết định tới một tiệm lẩu gần đó, đi bộ khoảng mười phút là tới. Trên đường, họ vừa trò chuyện vừa cảm thấy bụng bắt đầu cồn cào vì thèm lẩu."Ủa? Trên tóc cậu là cái gì thế?" Hạ Ngôn bất ngờ gỡ ra từ tóc Nam Thiên Ức một chiếc hoa tai."Ây da, đau quá, cậu rút cả tóc tớ rồi!" Nam Thiên Ức nhăn mặt.Hạ Ngôn trợn tròn mắt, giọng đầy kinh ngạc: "Không thể nào, đây không phải hoa tai của Toàn tổng sao? Cậu vừa rồi gặp Toàn tổng à?"Nam Thiên Ức: "Không thể nào, cậu chắc đây là của cô ấy chứ?"Hạ Ngôn gật đầu chắc nịch: "Chắc chắn luôn, hôm liên hoan, tớ để ý thấy Toàn tổng đeo đúng cái hoa tai này."Nam Thiên Ức hồi tưởng lại cảnh trong thang máy, khoảnh khắc Toàn Khuynh Từ nghiêng người về phía mình. Chẳng lẽ là lúc đó hoa tai của cô ấy vướng vào tóc mình?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com