TruyenHHH.com

Edit Caoh Tro Choi Sinh Ton Sac Tinh Nhat Da Thu Binh

Sau khi thỏa mãn, Giang Đình mặc quần áo ngồi trên ghế sô pha hút thuốc. Ngón tay thon dài kẹp đầu thuốc lá, ánh lửa mỏng manh khiến gương mặt anh ta bên sáng bên tối.

Trông hệt như một tên boss lớn không thể dây vào.

Kỷ Nịnh lấy hết can đảm đi đến trước mặt Giang Đình, vùi vào lòng anh ta cứ như thuốc vẫn chưa hết tác dụng.

Nơi camera không thể nhìn thấy, tay cô đặt lên cổ tay của Giang Đình, chạm vào cọng dây xâu hai chiếc chìa khoá.

Để có thể phục vụ khách chu đáo hơn, bệnh viện tâm thần sẽ cung cấp cho mỗi vị khách hai chiếc chìa khóa để mở còng tay và còng chân cho các bệnh nhân nữ.

Nhiệm vụ của Kỷ Nịnh là thoát khỏi bệnh viện tâm thần, vậy nên cô rất cần chìa khóa trên tay anh ta.

Giang Đình cảm nhận được động tác nhỏ trên tay mình, anh ta khẽ phun ra một luồng khói trắng mang theo hương bạc hà thoang thoảng, nhìn về cô gái nhỏ vừa khiến anh ta thoả mãn.

Cô quay lưng về phía camera, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, trong đó chứa đựng sự cầu xin.

Nhiệm vụ của Giang Đình là phá hủy bệnh viện tâm thần, anh không hề biết nhiệm vụ của cô là gì, nhưng nhìn hành động này của cô, anh ta cũng đoán được phần nào.

Chìa khoá trên tay anh ta đương nhiên không chỉ dùng cho việc phục vụ chuyện trên giường, mà nó còn là đạo cụ quan trọng hệ thống cung cấp cho người chơi nữ.

Đưa cô chìa khoá là chuyện đơn giản, nhưng khi Giang Đình nhìn thấy dấu tay hằn đỏ trước ngực cô, đột nhiên anh ta lại muốn đổi ý.

"Lợi ích?" Anh ta cúi người lại gần Kỷ Nịnh, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Kỷ Nịnh cho rằng cùng lắm thì bị người ta từ chối, dù sao đây cũng là một chuyện khá mạo hiểm. Nhưng không ngờ Giang Đình lại muốn đòi lợi ích từ cô.

Một bệnh nhân tâm thần như cô thì lấy gì để trao đổi với anh ta đây?

Sau khi bình tĩnh lại, Kỷ Nịnh hỏi: "Nhiệm vụ của anh là gì? Tôi có thể giúp anh."

Giang Đình yên lặng nhìn cô.

Anh ta hiếm khi dấy lên sự hứng thú vừa nhàm chán lại ấu trĩ như vậy, thế nhưng cô gái này dường như không hiểu.

Thôi vậy...

"Không cần." Giang Đình trả lời, đứng dậy dụi thuốc lá vào gạt tàn, tiếp đó cầm lấy một viên kẹo cao su từ trên đĩa đựng đồ ăn vặt, xé đôi ra bỏ vào trong miệng.

Lấy hết can đảm để cầu xin nhưng lại bị từ chối khiến Kỷ Nịnh cảm thấy có chút mất mát.

Lần đầu tiên hợp tác cùng một người chơi nam khó tiếp xúc và không dễ đoán tâm tư làm Kỷ Nịnh nhịn không được nhớ lại sự ân cần chăm sóc của Hình Dạ và Tống Nguy Dương ở hai phó bản trước.

Sau đó, Kỷ Nịnh bị Giang Đình đè trên ghế sô pha.

Cô có thể ngửi thấy mùi kẹo cao su và mùi thuốc lá thoang thoảng vị bạc hà trong hơi thở của Giang Đình. Mùi hương này thật giống con người của anh ta, vừa lạnh lùng lại vừa cay độc.

Giang Đình tiến sát lại gần cô, trước đó anh ta chưa từng hôn cô, hiện tại cũng không.

Anh ta ôm eo cô vuốt ve, hệt như cô là một món đồ thuộc quyền sở hữu của anh ta, cũng có thể là một cái gối ôm không chút cảm xúc.

Kỷ Nịnh chỉ nghĩ vậy thôi rồi mặc kệ, điều khiến cô quan tâm nhất hiện tại chính là làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần.

Tuy chưa từng nhìn thấy toàn bộ bệnh viện tâm thần, nhưng những nơi Kỷ Nịnh từng đi qua đều được canh gác nghiêm ngặt, càng đừng nói đến chuyện cô đang bị còng tay còng chân như thế này.

Vậy nên vấn đề cấp thiết nhất bây giờ chính là giải quyết sự bất tiện này.

Nếu Giang Đình không giúp đỡ đưa chìa khóa cho cô, vậy thì Kỷ Nịnh chỉ đành nghĩ cách trộm nó từ tay anh ta.

Kỷ Nịnh nghĩ tới mức ngẩn ngơ, không chú ý đến Giang Đình đã nhả kẹo cao su ra, cầm trên tay chờ nó cứng lại.

"Nghĩ gì vậy?" Giọng nói trầm khàn của Giang Đình đột nhiên vang lên.

Chuyện này cũng không có gì để phải giấu giếm, thành ra Kỷ Nịnh nói thẳng: "Nghĩ cách để qua ải."

Cô gái này cũng nỗ lực thật đấy, Giang Đình cười khẽ, nhẹ tới mức không thể nhận ra.

Nụ cười này nhẹ đến mức nào, chính là kiểu cho dù Kỷ Nịnh có nhìn thẳng vào mặt anh ta thì cũng không thể xác định là anh ta có cười hay không, chỉ tưởng là mình hoa mắt.

Thậm chí hành động kế tiếp của Giang Đình khiến cô bắt đầu hoài nghi có phải bản thân quá nóng vội mà sinh ra ảo giác hay không.

Cô thấy Giang Đình âm thầm ấn hai chiếc chìa khoá lên miếng kẹo cao su vì lạnh mà trở nên cứng rắn khiến trên đó hằn lên vết răng chìa khoá.

Giang Đình thấp giọng giải thích: "Không thể trực tiếp đưa chìa khoá cho cô được, làm thế này sẽ ổn thoả hơn. Lần sau gặp lại, tôi sẽ đưa nó cho cô."

Tình thế đảo ngược quá nhanh khiến Kỷ Nịnh không thể nào bắt kịp được suy nghĩ của Giang Đình. Cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nói một câu: "Cảm ơn... cảm ơn anh."

Bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp:

"Đường trộn thuỷ tinh [1] đó, sóc đất Marmot thét gào [2]."

"Anh Đình của tôi tuy miệng cứng nhưng lòng mềm lắm."

"Ảnh thế này khiến mị thấy không quen."

"Tôi quen rồi, khiến Giang Đình chết mê chết mệt luôn đi!!!"

***
Lời tác giả:

Tôi xin lỗi vì chương hôm nay khá ngắn, bởi vì Giang Đình khiến tôi băn khoăn khá lâu, không biết phải làm sao để làm tan tảng băng này mà không khiến các bạn cảm thấy phản cảm.

Hôm nay ở phần bình luận đã có một bạn độc giả đoán được kế hoạch của tôi trong phần tiếp theo! Vậy nên tôi sẽ tiết lộ luôn kkk, phần tiếp theo có tên là "Trường Trung Học Truỵ Lạc", cả ba nhân vật nam chính sẽ xuất hiện cùng nhau, ruồi nhặng xoa tay [3].

***
[1] Đường trộn thuỷ tinh: từ này thường dùng để phàn nàn về những tác phẩm hoặc cốt truyện có vẻ "ngược" (trong có vẻ là truyện ngọt nhưng trên thực tế lại "ngược", hoặc lúc đầu rất vui nhưng khúc sau lại buồn). Tưởng rằng mình đang ăn kẹo nhưng thực ra lại đang nhai thuỷ tinh.

[2] Sóc đất Marmot gào thét: meme này nè, chắc nhiều bạn thấy quen kk

[3]: Ruồi nhặng xoa tay: Từ ngữ lưu hành trên mạng, chỉ những cảnh tượng khiến người khác cực kỳ hưng phấn, chờ mong... nhưng lại mang theo cảm giác có chút biến thái, đáng khinh.


***********************************************
Nếu yêu thích truyện hãy vote 1 sao để Neko có động lực ra chương mới nhoaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com