TruyenHHH.com

Edit Caoh Ten Luu Manh O Thon No Thanh Dang

Con sông lớn chảy qua Hà Tử này vào mùa hè nước dâng rất cao, tràn ra lòng sông hai ba trượng, trẻ em trong thôn chơi ở trong nước cả ngày. Buổi chiều, mọi người tụ tập dưới gốc cây phát lộc ở đầu làng, cùng nhau đánh bài và tán gẫu.

Ngày nay không còn nghiêm ngặt như mấy năm trước, hoàn toàn không được phép thảo luận về các vấn đề chính trị, từ sau khi phần tử trí thức từ nông thôn trở về cấp trên càng ngày càng buông lỏng tự do. Lúc trước một thôn nào đó được biết đến rộng rãi vì chuyện phân chia đất đai, chuyện đó không được phát trên báo, nhưng trong lòng những người ở hương trấn quanh đó đã sớm thấp thỏm.

Trên đường Tiếu Duyên xách giỏ đi ra ruộng, mấy thím trong thôn dựa vào tường đầu thôn nói chuyện, lại có cán bộ thôn nào to gan giao đất cho các hộ dân, lúc nào lãnh đạo thôn Hà Tử cũng mạnh dạn một lần, mọi người mới cao hứng chứ.

Hà bí thư coi hai mảnh đất tư nhân của gia đình mình như báu vật, không cho phép người ngoài nhúng tay, tự mình quyết định trồng cây gì. Một mảnh đất nhỏ trồng đậu Hà Lan, khoai mỡ, dưa chuột, bí đao, bí ngô các loại, phong phú, Tiếu Duyên ở bên trong chạy tới chạy lui hái rau đào củ cải, chỉ chốc lát rổ đã đầy.

Lúc nghỉ ngơi nhìn thấy một người đứng trên đường cái, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào cô một cách ác ý. Đột nhiên thoáng thấy làm Tiếu Duyên sợ hết hồn, cô chỉnh lại mũ rơm: "Tiểu Diễm? Chuyện gì vậy."

Lý Tiểu Diễm hừ một tiếng, trong mắt cô ta Tiếu Duyên đã cướp Hà Triệu, quả thực không thể tha thứ. Nếu cô ta có thể ở bên Hà Triệu, gia đình sẽ không ép cô ta gặp những người đàn ông mà cô ta không thích, càng nhìn càng cảm thấy những người đó không bằng Hà Triệu, cho nên cô ta mới làm chuyện ngu ngốc, mới khiến người ta chê cười, tất cả đều tại Tiếu Duyên hại cô ta.

Lý Tiểu Diễm nghĩ Tiếu Duyên không hề ngây thơ như vẻ ngoài của cô ta, xấu xa từ tận đáy lòng, nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Ván đã đóng thuyền, cô ta trước kia không nên chờ đợi. Lý Tiểu Diễm hung hăng lau nước mắt trên mặt, "Đồ xấu xa, ta xem ngươi có thể đắc ý bao lâu."

Dì cả của Tiếu Duyên ở đầu bên kia sông gọi cô, khi Tiếu Duyên chào hỏi, Lý Tiểu Diễm đã biến mất. Dì cả mừng rỡ chạy tới hỏi Tiếu Duyên người vừa rồi đi qua là ai: "Con gái của tổng chỉ huy hội chiến công xã Lý Đạt thúc."

Dì cả gật gật đầu, "Nương ngươi bọn họ ở nhà à?"

"Có ở nhà, hai ngày nay cháu không về."

"Chị ngươi đâu? Bên nhà dì của ba ngươi có người họ hàng cũng trạc tuổi chị ngươi, ta nói giới thiệu cho nó, hắn là người tốt, làm việc ở bưu điện trên trấn có thu nhập ổn định, kiếm rất tốt, hai ngày nữa ta dẫn hắn tới đây, ngươi cũng trở về nhìn xem. " Việc xem mắt này em gái bà đã sớm giao cho bà, bởi vì Tiếu Duyên lấy chồng tốt, cho nên không thể ủy khuất Tiếu Lan, thật vất vả tìm được một gia đình như vậy, bà đã nhanh chóng tới đây báo tin.

Tiếu Duyên lau mồ hôi trên mặt, nhớ tới tình huống của Tiếu Lan, để cho cô ấy đi gặp mặt cũng là chuyện tốt, cô hỏi thêm vài câu về nam nhân nhà kia. Dì cả khen không dứt miệng, nói không thua gì nhà họ Hà, là đại hộ ở chỗ bọn họ.

Mấy năm trước, khi nông thôn bị chia cắt, nhiều địa chủ lão tài bị quy thành phú nông, là đối tượng phê phán của quần chúng nhân dân. Đồng thời một số nông dân nghèo nổi lên và trở thành cán bộ cơ sở hạ tầng cách mạng, là đối tượng cấp trên muốn lôi kéo.

Một khi có chuyện tốt và công việc tốt, đối tượng đầu tiên nghĩ đến chính là bọn họ, dì cả nói nhà kia mấy năm trước nghèo đến không nhấc nổi nồi, nhưng người ta có thể chịu khổ còn biết xem tình thế, chỉ vài năm mà cuộc sống đã thay đổi rất tốt. Dì cả nói người kia là con một trong nhà, Tiếu Lan đã đuổi vài đối tượng xem mắt, trong thôn đã sớm có người nói ánh mắt cô ấy cao, người đàn ông này tốt nên nắm chắc.

Tiếu Duyên từ dưới ruộng đứng lên, hỏi rõ ràng khi nào dẫn người đến, cô cũng giúp trong nhà thu dọn một chút, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt. Dì cả cười híp mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt giống như một cây quạt nhỏ, "Có thể thu thập tốt bao nhiêu, đến lúc đó ngươi khuyên chị ngươi là được, ta nghe nương ngươi nói, lúc trước cô ngươi cũng từng nói với nó, sao một người cũng không nhìn trúng. Người nông thôn chúng ta không thích lựa chọn như vậy, nói ra thật không dễ nghe."

Tiếu Duyên có chút hiểu Tiếu Lan, người mà Tiếu Lan nhìn trúng chị ấy không dám nói với người trong nhà, quan hệ giữa Tiếu Lan và người đó theo kiểu người thì có lòng người thì vô tâm, trong nhà lại thúc giục gấp gáp, đương nhiên việc không thể thành. Dì cả nhìn thoáng qua Tiếu Duyên, "Một mình con ra đồng? Hà Triệu nói khi nào thì đi chưa."

"Cuối tháng này, sắp rồi."

"Ơ, còn mấy ngày nữa thôi à. Ra ngoài làm việc là chuyện tốt, chỉ là hai người vừa lập gia đình đã tách ra, ngươi nên nhìn thoáng một chút. " Dì cả sợ Tiếu Duyên luyến tiếc, khuyên giải cô.

Tiếu Duyên đương nhiên hiểu, dì cả lại hỏi cuộc sống Hà gia nhà cô thế nào, cha mẹ Hà Triệu dễ ở chung không, cô còn ra đồng nữa không. Lại nói tiếp, từ khi gả cho Hà Triệu, Tiếu Duyên đã thoải mái hơn, mỗi ngày đều bận rộn việc nhà, không có chuyện để cô phải lo lắng.

Dì cả che miệng cười: "Thì ra là tốt, ngươi gả tốt, khó trách chị ngươi cái này chướng mắt cái kia chướng mắt, từ nhỏ chị ngươi đã thích so với ngươi."

"Chủ yếu là chị ấy không thích mấy người kia, nói là xem mắt không có tình cảm."

Dì cả lắc đầu, đưa ra chủ ý cho Tiếu Duyên: "Hà Triệu rời nhà vài năm, ngươi làm sao bây giờ? Theo dì nói, không bằng ra ngoài tìm việc làm. Dượng con nói là tỉnh bên cạnh mở không ít nhà máy, ngươi đến nhà máy may tìm việc còn tốt hơn so với nhàn rỗi ở nhà ."

Giữa người với người ở chung, xa thơm gần thối, đạo lý này vĩnh viễn không thay đổi. Tiếu Duyên cũng sợ Hà Triệu đi rồi cô một mình đối mặt với cha mẹ chồng, lâu ngày sinh ra mâu thuẫn, cô kỳ thật đã sớm muốn tìm việc gì đó để làm.

Chỉ là cô vẫn luôn ở một nơi nhỏ như thôn Hà Tử, thân thích trong nhà cũng không có mấy người có kiến thức rộng rãi, căn bản không nghĩ ra nên làm gì, dì cả vừa nói như vậy Tiếu Duyên liền nổi lên tâm tư. Buổi tối trở về thương lượng với Hà Triệu, Hà Triệu phải ra ngoài nên hiếm khi thấy hắn cầm một quyển sách đọc.

Nghe cô nói xong lơ đễnh, Tiếu Duyên chống hai tay lên mép giường hỏi: "Thế nào?"

"Không sao cả, trong nhà có anh bận rộn là được rồi, em cứ yên tâm ở nhà chờ." Hắn thật sự cảm thấy như vậy, lúc Tiếu Duyên ở nhà mẹ đẻ sống không tốt, bây giờ ở trên địa bàn của hắn, tại sao cô phải nghĩ đến việc kiếm sống nuôi gia đình.

Hơn nữa hắn còn có chút ích kỉ, hắn thật vất vả cưới bảo bối về nhà, chính mình không có biện pháp trông coi đã đủ nghẹn khuất, còn thả cô đi ra ngoài gặp gỡ nhiều nam nhân hơn, không thể yên tâm. Tiếu Duyên theo lý tranh luận, cùng hắn giảng đạo lý bày ra sự thật.

Hà Triệu mặc kệ, ném sách, đi tới ôm người lăn lên giường, Tiếu Duyên tức chết, đẩy khuôn mặt hắn ra, "Em nói chính sự với anh, đồ lưu manh thối, tránh ra."

Trên miệng hắn ngậm quả anh đào nhỏ, mơ hồ không rõ, "Ta cũng đang làm chính sự."

Hai người sắp chia lìa, Hà Triệu mỗi tối đều lăn qua lăn lại đến rất muộn, nếu Tiếu Duyên cự tuyệt, hắn liền nửa uy hiếp nửa năn nỉ, "Anh sắp phải đi tận vài năm không gặp, em nhẫn tâm để anh nóng ruột nóng gan."

Nói như vậy, Tiếu Duyên chắc chắn không có cách nào, đành thuận theo ý hắn, trong nháy mắt củi khô gặp lửa cháy lăn thành một khối. Hà Triệu không biết học từ đâu nhiều kiểu dáng như vậy, mỗi ngày đều có cách chơi mới, quấn lấy Tiếu Duyên kiệt sức.

Hắn tay dài chân dài, người lại rắn chắc, giống như lồng sắt khóa cô lại, hai khuỷu tay chống ở trên giường, tay nâng mặt cô hôn môi. Hiện tại không vội vàng như mấy ngày hôm trước, đâu vào đấy chậm rãi, như vậy càng khiến người ta chống đỡ không được, làm cũng rất kéo dài.

Eo bụng chứa đầy lực đạo, lần lượt chậm rãi đẩy vào, nhẹ nhàng đút vào rồi từ từ rút ra, chậm rãi khiến mỗi nếp nhăn trong âm đạo đều căng đến cực hạn. Mỗi lần hắn nâng hông đi vào một lần, Tiếu Duyên liền rầm rì một tiếng. Hư Hư ôm lấy lưng rắn chắc, chân dài nhỏ kẹp lấy eo hắn, bàn chân nhỏ dịch lên dịch xuống trên tấm lưng màu lúa mạch của hắn.

Sự tương phản giữa nhỏ yếu và tráng kiện, sự kết hợp giữa màu trắng như tuyết và màu lúa mì, Hà Triệu thở hồng hộc, ngậm lấy vành tai của Tiếu Duyên, chậm rãi tăng nhanh lực đạo. Hắn thúc rất nhanh, cặp mông rắn chắc điên cuồng co rút, dưới thân phát ra tiếng va chạm bốp bốp.

Tiếu Duyên cái gì cũng không nghe thấy, trong tai chỉ còn lại loại thanh âm này, nơi riêng tư một luồng nhiệt nóng như lửa đốt bùng lên, sự kích thích như thiêu đốt nhanh chóng thiêu đốt toàn thân. Toàn thân cô toát mồ hôi và nóng bừng, tiếng rên rỉ cũng càng ngày càng to hơn, nức nở không thể nói thành câu trọn vẹn.

Hà Triệu điên cuồng ra vào một lúc lâu, cảm nhận được sự co bóp điên cuồng của âm hộ chặt chẽ, hút đến côn thịt ngứa ngáy tê dại, từng tế bào đều sảng khoái đến mức giãn ra, lông tơ trên lưng giống như đang khiêu vũ, da đầu nổ tung, ầu óc trống rỗng.

Chiếc giường mới không thể chịu được sự rung lắc điên cuồng, cót két cót két bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, Tiếu Duyên rất sợ bọn họ kết hôn không bao lâu, đồ dùng đầu tiên hỏng chính là giường mới, vậy cô cũng không cần gặp người. Mặt của cô nhăn lại, từng đợt khoái cảm từ bụng dưới lần lượt truyền đến, đủ để đem người bao phủ đến hít thở không thông, cô nhỏ giọng nức nở, thân thể theo va chạm của hắn mà run lên, "Hà Triệu...... Anh xong chưa...... A...... Ân tê...... Nhẹ một chút...... Ô ô ân......"

Hà Triệu cắn răng, đột nhiên phát ra một tiếng rên trầm và dài, lập tức mãnh liệt đến thao khô mấy chục cái, sau đó rút ra bắn trên cái bụng đang co giật của cô. Tiếu Duyên mê mang một hồi, dần dần hồi phục sau cơn co giật, Hà Triệu đã đem thứ trên bụng cô lau đi.

Cô có chút khó hiểu, "Sao anh..."

Hà Triệu vẻ mặt thỏa mãn sau khi ăn no, khẽ nhắm mắt lại, ôm người vào trong ngực, "Anh sắp phải xa nhà, em mang thai thì làm sao bây giờ?" Hắn sớm nghe người ta nói mang thai vất vả, sinh con lại một chân bước vào Quỷ Môn Quan, hắn làm sao yên tâm để Duyên Duyên một mình thai nghén, đem cô giao cho ai cũng không yên tâm, chính mình trông coi mới chắc ăn nhất.

Trong lòng Tiếu Duyên ngọt ngào, cằm Hà Triệu đặt trên vai cô, tay phải xoa ngực cô, dọc theo eo trượt xuống. Đợi đến khi ngón tay chui vào huyệt khẩu, Tiếu Duyên còn chưa hiểu hắn làm gì, nhẹ nhàng móc móc chọc cho thân thể cô run lên, hô hấp đều siết chặt, "Làm, làm cái gì..."

"Đều phải lấy ra..." Hắn ngậm vành tai của cô nói chuyện, chế trụ vai của cô đem người lật đến trên người mình, một lúc sau, cây cột to phía dưới đã vững vàng áp vào người cô. Thân thể Tiếu Duyên còn mềm nhũn, cô không muốn tiếp tục, đỡ lồng ngực cường tráng muốn đi xuống, Hà Triệu không cho, giữ lấy eo cô côn thịt trượt vài lần liền chen được vào lỗ nhỏ.

Tiếu Duyên nhất thời bị căng ra rên rỉ một tiếng, âm đạo bao chặt không để lọt một kẽ hở nào, hang nhỏ ấm áp mềm mại gắt gao bao lấy thân trụ cứng rắn, Hà Triệu thoải mái thở ra. Trên tay nâng cái mông nhỏ của cô, nhẹ nhàng ném lên, chờ lúc cô rơi xuống thì ưỡn lưng nghênh đón, lần này tiến vào thật sự quá sâu, tiếng rên nhỏ của Tiếu Duyên biến thành tiếng khóc nức nở.

Thậm chí còn cảm thấy cái lỗ nhỏ trong bụng mình đang bị chọc mở, côn thịt thoáng cái liền chui vào, kẹt ở nơi đó kéo căng miệng tử cung đến mức lớn nhất. Bụng dưới co giật một trận, không biết khối cơ bắp nào buông lỏng, một cỗ dâm dịch lớn phun ra, tuôn xối xả xuống đầu khấc, nóng bỏng khiến gậy thịt lập tức căng thẳng.

Cả người Hà Triệu kịch run rẩy dữ dội, toàn bộ cơ bắp dưới da đều căng cứng và tràn đầy sức lực, khoái cảm từ thân trụ truyền đến toàn thân. Hắn hít sâu một hơi, đem Tiếu Duyên nâng lên, gậy thịt liền từ cái miệng nhỏ kia 'Ba' được rút ra, trên tay hơi buông lỏng, cô lại rơi xuống, gậy thịt liền cắm thẳng vào cổ tử cung.

Hắn một mặt đưa côn thịt chui vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, một tay kéo tay của cô đặt ở trên bụng cô, thấy rõ nơi đó có vết lồi lên rất dài, theo hắn ra vào như ẩn như hiện. Tiếu Duyên không biết người khác có phải giống như Hà Triệu hay không, thứ kia lớn đến thái quá, cô luôn không chịu nổi hắn.

Trên người cô đổ một tầng mồ hôi, Tiếu huyệt điên cuồng phun nước, cô chống đỡ không nhịn được nằm ở trên người hắn, kịch liệt ra vào vào làm cho đầu óc cô mông lung, cảm giác cả người đều đạp trên sóng. Tiếu Duyên run giọng nói: "A... Đủ rồi, anh xong chưa... Quá sâu..." Bụng dưới co rúm giật giật, bủn rủn quấn chặt, cô không nhớ rõ đã tiết ra mấy lần. Lúc thì như nằm trên mây, lúc thì như ngã xuống đáy cốc, quá kịch liệt, kích thích quá lớn, cô cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Khi hắn dừng lại, một luồng hơi nóng khác xuất trên bụng cô, Tiếu Duyên cảm thấy cổ họng khàn khàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com