TruyenHHH.com

Edit Cao H Ga Ty

Ngoại truyện 1: Ác mộng (2)

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Hắn từng gặp qua ngàn vạn dáng vẻ khác nhau của tỷ tỷ.

Lúc tám chín tuổi, nàng cố hết sức mà ôm lấy hắn to tròn béo lùn, nghe hắn không hiểu chuyện mà kêu từng tiếng “nương”, kiên nhẫn mà dỗ dành hắn, năm ấy lên mười một mười hai tuổi, tỷ đệ hai người thường nằm cùng nhau trêu đùa nói chuyện phiếm, tay nàng cầm lấy quạt tròn, không chê phiền phức mà quạt mát cho hắn, chờ đến khi hắn ngủ mất thì lại cẩn thận dùng chăn mỏng đắp lên bụng hắn, những ngày nàng ôm mong đợi đầy ắp cõi lòng chờ gả đi là những ngày nàng đẹp nhất, vào thời khắc hoa mẫu đơn nở rộ ấy, khi nhìn lâu sẽ khiến tim người ta đập nhanh...

Nhưng hắn chưa từng gặp qua dáng vẻ nàng hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, mặt vàng như giấy.

Bọn hạ nhân bưng từng bồn máu loãng chạy ra ngoài, màu sắc kia khiến hắn nhìn tới choáng mắt, không bao lâu sau liền có bà mụ hô to gọi nhỏ ôm một thai nhi đã thành hình chạy ra, trong miệng kêu: “Đáng tiếc, là một vị tiểu công tử!” Những kẻ ở gian ngoài mang danh trưởng bối đó liền giả mù sa mưa mà ai thán vài câu.

Hắn nghe thấy Tề đại phu nhân chất vấn Tì Ba: “Các ngươi hầu hạ chủ tử kiểu gì? Sao không cẩn thận như thế?”

Thanh Mai trả lời: “Do con mèo của biểu tiểu thư nuôi ghé vào cửa sổ, không biết vì sao thấy tiểu thư nhà chúng nô tỳ thì liền nhào tới trên bụng, tiểu thư trốn về sau không cẩn thận bị ngã, khi đó mới...”

“Chẳng qua là một con súc sinh, nó biết cái gì?” Tề đại phu nhân nghe thấy chuyện can hệ tới Liễu Liên Nhi, lập tức gấp gáp: “Nha đầu ngươi động tay động chân, không chăm sóc tốt cho chủ tử nhà mình còn muốn đổ lỗi cho người khác, thật là không hiểu quy củ!”

Tề Thanh Trình ngược lại có biểu hiện ra mấy phần quan tâm: “Con mèo kia luôn luôn dịu ngoan, có lẽ bị kích thích gì đó cũng chưa biết chừng, Thanh Mai cùng Tì Ba ngày thường vô cùng chu đáo, chẳng qua tình huống nhất thời cấp bách nên mới nói năng hồ đồ như vậy. Chân Nương hiện giờ đang không khoẻ, mẫu thân đừng tức giận, cũng đừng trách tội lên đầu bọn họ, không chỉ khiến Chân Nương đau lòng khổ sở, đối với thân thể của mẫu thân cũng không tốt.”

Hắn dường như dự tính vào trong thăm nàng, ai ngờ Tề đại phu nhân thấp giọng nhắc nhở một câu: “Phòng sinh nữ nhân đen đuổi, nhìn thấy máu đổ sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của con, con nghe lời mẫu thân, tới viện bên kia xem đứa nhỏ đã dậy chưa, hôm qua nó có chút ho khan, có lẽ do gió, con đi xem tình hình đi, nếu như còn ho khan thì lấy thiệp mời thái y tới đây khám xem.”

Bà tạm dừng một lát, nói: “Nếu còn mèo kia đả thương người, con cũng khuyên Liên Nhi chịu đau lòng tặng cho người khác đi thôi, nếu như sau này đứa nhỏ bị thương thì không tốt.”

Không bao lâu sau mọi người giải tán sạch sẽ, Tạ Tri Phương ngơ ngác đứng trước giường, nhìn dung nhan tái nhợt như tuyết của tỷ tỷ, trong lòng sớm bị dao nhỏ thọc cho mấy chục lỗ máu, đau tới không thở nổi.

Hai nha đầu trung thành kia khóc lóc trở về quỳ gối bên mép giường, Tì Ba chỉ lo dập đầu, ôm tất cả tội lỗi lên người mình, Thanh Mai lại tức giận không chịu nổi, bắt đầu cáo trạng với Tạ Tri Phương, triệt để lôi những gì có thể nói không thể nói ra nói sạch sẽ.

“Tề gia bọn họ dùng mắt chó đối đãi người khác, khi tiểu thư vào cửa thì đã trong tối ngoài sáng làm khó dễ chúng ta. Vị đại phu nhân kia mặt hiền lòng ác, ngày ngày lập quy củ trước mặt đại tiểu thư, ba bữa bữa nào cũng muốn tiểu thư tự mình hầu hạ mới nuốt trôi, hồ ly tinh có danh phận đáng xấu hổ kia thì ngược lại có thể ngồi trên bàn dùng cơm. Còn nữa, chỉ cần thân thể nàng không khoẻ thì liền kêu tiểu thư ngủ dưới đất trước giường gác đêm, tiểu thư chúng ta cũng được nuông chiều từ bé lớn lên, lúc ở nhà mười ngón tay không đụng nước xuân [1], thiếu gia lại biết đau lòng cho ngài ấy, sao có thể chịu nổi cái khổ này? Nhưng vì hiền danh, ngài ấy không thể không nhịn nhục, hai chân đứng tới sưng vù, do ngủ nhiều dưới đất lạnh mà mắc phải bệnh nhức eo. Những con dao cùn đó cứ đâm thân khiến người ta chịu uất ức, tiểu thư sợ thiếu gia biết được sẽ tức giận nên ra lệnh cưỡng chế bọn nô tỳ không được hé răng nửa lời, ngày nào cũng nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu...”

Giọng Thanh Mai càng nói càng lớn, hất Tì Ba đang lôi kéo ống tay áo nàng ra, gân cổ nói: “Hôm nay ta phải bất bình thay cho tiểu thư chúng ta, để cho thiếu gia biết được phủ Tề Quốc Hầu bọn họ bề ngoài hoa lệ đàng hoàng, sau lưng lại tàn ác [2] ăn người thế nào! Tiểu thư chúng ta biết hồ ly tinh kia lòng dạ rắn rết, ngàn phòng vạn phòng, thật vất vả chờ đến ngày thai ổn mới báo cho thiếu gia biết, ai ngờ nàng lại tìm một con súc sinh ra tay thay, hại tiểu thư, đại phu nhân cùng cô gia lại bất công, vậy mà không hề có ý định truy cứu...”

Tạ Tri Phương phẫn nộ tới sắc mặt hết xanh lại trắng, rút bội kiếm bên hông ra, thở hổn hển mấy hơi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Ta đây liền đi giết đôi cẩu nam nữ kia, lại chém tiện phụ đó, báo thù cho tỷ tỷ!”

Thanh Mai bị hắn hù cho sợ ngây người, không dám lên tiếng, Tì Ba lại quỳ xuống đất sống chết ngăn cản: “Thiếu gia ngài mau tỉnh táo lại! Nô tỳ biết ngài một lòng muốn tốt cho tiểu thư, nhưng sao ngài không nghĩ tới, nếu như hôm nay ngài gây ra huyết án, bị Đại Lý Tự bắt đi, tuyên án xử trảm, đợi đến khi tiểu thư tỉnh lại thì chúng nô tỳ biết ăn nói thế nào với ngài ấy?”

Những lời này thành công ngăn lại được bước chân của Tạ Tri Phương.

Hắn cắn răng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ném bội kiếm xuống đất, sai Tì Ba mang áo choàng mặc ngày đông giá rét tới đây, bao lấy nữ tử hôn mê bất tỉnh kín mít từ đầu tới chân, ôm ngang người nàng bế lên, rồi lại cúi người xuống ghé đến bên tai nàng, thanh âm nghẹn ngào.

Chỉ nghe, hắn thủ thỉ rằng: “Tỷ tỷ, đệ đưa tỷ tỷ về nhà.”

Từ nay về sau, sẽ không để tỷ tỷ lại rời khỏi đệ nửa bước.

Đệ nhất định dốc hết sức lực, bảo vệ tỷ tỷ chu toàn.

Những kẻ từng khinh nhục tỷ tỷ, đệ nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá gấp mười lần trăm lần.

Tạ Tri Phương giật mình, từ trong ác mộng tỉnh lại.

Sau lưng đã sớm ướt đẫm, nơi lồng ngực vẫn còn đọng lại cảm giác đau đớn rõ ràng.

Hắn mở to mắt, hoảng hốt suốt một lúc lâu mới xác định được cảnh tượng khiến người ta muốn vỡ tim kia chỉ là một cơn ác mộng thật dài.

Bọn họ đã đá văng Tề gia ra xa, lúc này đang trên thuyền tới nhà ngoại tổ, sóng nước ngoài cửa sổ lăn tăn, một vầng trăng tròn treo nơi chân trời.

Hắn vẫn như cũ không an tâm, đứng dậy mặc áo ngoài vào đi tới phòng tỷ tỷ ở cách vách.

Tạ Tri Chân đang ngủ say, hắn làm động tác tay với Tì Ba vừa bừng tỉnh, ý bảo nàng đi ra ngoài, sau đó liền ngồi dưới sàn nhà, ngây ngốc nhìn dung nhan ngủ say an tĩnh của tỷ tỷ.

Không bao lâu sau, Tạ Tri Chân hình như có cảm giác, chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy đệ đệ, nàng hơi hơi nhíu mi, đang định kêu hắn nhanh trở về nghỉ ngơi thì lại thấy thiếu niên còn cao hơn nàng một cái đầu thò đầu tới, vô cùng quyến luyến mà dán lên cánh tay của nàng, trong âm thanh mang theo tiếng khóc.

Hắn rủ rỉ: “Tỷ tỷ, đệ mơ thấy ác mộng.”

Dường như trở về năm bốn năm tuổi, hai tỷ đệ vừa chia phòng ngủ, hắn sợ tối không ngủ được, thế nên mỗi đêm đều mang theo bộ dáng đầy nước mắt nước mũi trộm tới đây tìm nàng.

Tạ Tri Chân bỗng nhiên mềm lòng, tạm thời đặt nam nữ có khác sang một bên, giương tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, dịu dàng nói: “Mộng đều là giả, có tỷ tỷ ở đây, A Đường không sợ.”

Tạ Tri Phương mang theo giọng mũi “ừm” một tiếng, nắm chặt tay nàng, cứ như vậy ngoẹo cổ cong eo ngồi đấy, thế mà ngủ rồi.

Tạ Tri Chân không còn cách nào, dùng sức lực cả người kéo đệ đệ lên giường, dù làm thế nào cũng không kéo được tay mình ra khỏi tay hắn, cuối cùng chỉ đành phải chia cho hắn một nửa chăn, lại dùng khăn lau khô nước mắt trên mặt hắn.

Đêm khuya tĩnh lặng, nàng buồn ngủ vô cùng, nghe tiếng hô hấp đều đều của đệ đệ mà dần dần trở nên thả lỏng.

Tỷ đệ hai người đầu kề sát đầu, ngủ cùng nhau.

Chú giải:

[1] 十指不沾阳春水 - Thập chỉ bất triêm dương xuân thuỷ: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
[2] 魔窟 - Ma quật: Chỉ nơi thế lực tà ác tụ tập, so sánh với nơi hiểm ác hoặc bắt nguồn tội ác.

Bản edit này được thực hiện bởi Đỉnh Biên Hồ và được đăng tải duy nhất trên wattpad tại tài khoản wuxie178. Vui lòng đọc bản edit này tại đây hoặc bản gốc tại trang web po18.

12/05/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com