TruyenHHH.com

Edit Cao H Ga Ty

Đoạn ngắn: Giày

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Khi Tề Quốc Hầu phái người về phủ lấy lễ vật phải trả lại, Tề đại phu nhân đang ngồi trong phòng Liễu Liên Nhi tự tay đút thuốc cho mỹ nhân ốm yếu.

"Việc đã tới nước này, con cũng nhìn thoáng chút, tuy không còn hy vọng bình thê nhưng đợi khi thai nhi trong bụng này bình an sinh ra, mặc cho nha đầu đó kim tôn ngọc quý thế nào thì thân đã gả vào Tề gia ta, trước sau cũng phải suy nghĩ vì con nối dõi mà nâng con lên làm di nương." Đại phu nhân ôn hoà an ủi.

Liễu Liên Nhi ôm khổ nhưng không nói nên lời, chỉ đành phải dựa vào người di mẫu rơi lệ, run giọng nói: "Di mẫu, con nghe nói vị Nhạc An công chúa kia tính tình ương ngạnh, trong lòng con thật sự rất sợ. Nếu như nàng không dung được con cùng đứa nhỏ này, tùy tiện bắt lỗi đánh chết con thì phải làm sao? Nếu không di mẫu cho phép con được về nhà đi."

Đại phu nhân cũng từng nghe qua uy danh của Nhạc An công chúa, thấy vậy trong lòng cũng có chút lo lắng, do dự chốc lát mới nói: "Ta có một thôn trang ở Nam Giao, cực kỳ u nhã tĩnh mịch, nếu không con tới thôn trang dưỡng bệnh trước, tạm lánh sóng gió, đợi sau khi hài tử ra đời ta sẽ cùng Trình Nhi xoay chuyển tình thế, làm mọi cách để con không chịu uất ức."

Thần sắc của Liễu Liên Nhi lúc này mới dễ chịu hơn chút, cúi đầu nói lời cảm tạ: "Nếu thế thì tốt quá, đã gây thêm phiền phức cho di mẫu."

Đang nói, nương tử quản gia tới thì thầm với đại phu nhân hai câu, thưa chuyện Tạ gia muốn lấy lại lễ vật.

Nói tới cũng thật khéo, đôi giày cẩm Tạ Tri Chân đích thân may kia vừa lúc hôm nay được mang trên chân của đại phu nhân, nghe vậy, thần sắc của bà trở nên khó coi: "Chẳng qua chỉ là một đôi giày, lễ vật đã trao há có đạo lý đòi lại? Bọn họ muốn xé rách mặt với nhà chúng ta hay sao?"

"Đám người Tạ gia kia làm sao có lá gan này? Công tử Tạ gia kia nói, sợ sau khi công chúa gả vào cửa sẽ vì nhìn thấy những vật cũ này mà trong lòng không vui, từ đó gây thêm phiền phức cho hai nhà chúng ta, bởi vậy nên mới muốn thu hồi lễ vật lại, hầu gia đã đồng ý. Hơn nữa nô tài cũng cảm thấy kinh ngạc, Tạ công tử kia còn nhỏ như vậy mà đã có trí nhớ tốt vô cùng, viết một danh sách thật dài liệt kê tất cả đồ của nhà bọn họ đưa tới nhà chúng ta, nô tài cẩn thận đối chiếu, vậy mà không sai một món nào." Nương tử quản gia cười làm lành trả lời.

Không ngờ tới, Liễu Liên Nhi vừa mới ngừng khóc lại tiếp tục trào nước mắt ra, thút thít nói: "Đôi giày kia con làm cho di mẫu, sao di mẫu không mang? Hoá ra di mẫu cũng giống như biểu ca, trong miệng nói thích con nhưng trong lòng vẫn thiên vị tiểu thư Tạ gia hơn. Nàng là mây trên trời, con là bùn dưới đất, vốn nơi nào sánh bằng, hết thảy đều do con tự mình chuốt lấy nhục..."

Đại phu nhân khó có thể mở miệng nói thẳng được là do giày của Tạ Tri Chân làm càng vừa chân hơn, thậm chí càng mềm mại hơn, cuối cùng chỉ đành phải mệnh cho nha hoàn đi lấy đôi giày thêu do Liễu Liên Nhi làm tới, cởi đôi giày trên chân ra giao cho nương tử quản gia, sau đó nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với nàng.

Sau khi thật vất vả mới dỗ được người mảnh mai yếu ớt ngủ say, bà mỏi lưng nhức eo đứng lên, ai ngờ vì mang giày không vừa chân mà vừa đi tới cạnh cửa đã "ai da" một tiếng ngã lăn xuống đất.

Bản edit này được thực hiện bởi Đỉnh Biên Hồ và được đăng tải duy nhất trên wattpad tại tài khoản wuxie178. Vui lòng đọc bản edit này tại đây hoặc bản gốc tại trang web po18.

10/05/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com