TruyenHHH.com

Edit Cao H Ga Ty

Chương 49: Tỷ đệ cùng cưỡi thân mật vô hạn, lòng dạ hỗn loạn cứ thế mất hồn

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Cho dù trong lòng có để ý thế nào đi nữa, Tạ Tri Phương cũng không thể hiện ra ngoài vì không muốn khiến tỷ tỷ mất vui.

Trên dưới Tống gia đối xử với hai tỷ đệ bọn họ đều thân mật, hoàn toàn không có chỗ nào để bắt bẻ.

Biết Tạ Tri Chân muốn đi cùng, lão thái thái sai người đưa tới cho nàng chiếc áo choàng gấm mới may, viền ống [1] được khâu tỉ mỉ từ chỉ vàng, trên mặt lụa được thêu hồ điệp rất sống động, hơn nữa bà còn dặn đi dặn lại mấy người Tống Vĩnh Lan phải chăm sóc tốt cho muội muội, trước khi trời tối cần phải trở về gấp.

Mười mấy hộ vệ khí thế bàng bạc mở đường, thêm vào Tạ Tri Phương thì tổng cộng có năm vị lang quân tuấn tú cưỡi tuấn mã cao lớn, vây quanh một chiếc xe ngựa tinh xảo vô song thẳng tiến về hướng núi Trùng Minh.

Đến trại nuôi ngựa dưới chân núi, Tống Vĩnh Nghi đã sớm an bài hạ nhân đi chuẩn bị trước, chỉ thấy bảy tám vú già khoẻ mạnh đứng rẽ hai bên sườn chào đón, cẩn thận đưa Tạ Tri Chân tới phòng ốc sạch sẽ nghỉ ngơi, cởi áo choàng đi, dâng lên trà hảo hạng nhất.

Tống Vĩnh Nghi đứng ở ngoài cửa, cười nói với chúng huynh đệ: "Mọi người lên núi chơi trước đi, ta cùng Chân muội muội đi dạo xung quanh, lát nữa sẽ chạy tới đó tụ họp với mọi người."

"Sao dám để tam ca hao tâm tổn sức?" Tạ Tri Phương tươi cười ôn hoà lễ độ, hoàn toàn không phát hiện ra thói vô lại ngày xưa: "Không sợ mấy ca ca chê cười, ta cũng từng nghiêm túc học thuật cưỡi ngựa mấy năm, tỷ tỷ vốn nên do ta chăm sóc."

"Đệ đệ đi đường mấy ngày liền vất vả, nếu một chút việc nhỏ này cũng cần đệ phải ra tay thì chứng tỏ người làm ca ca ta tiếp đãi không chu đáo." Tống Vĩnh Nghi một bước cũng không nhường.

"Tam ca cho rằng ta là kẻ vô dụng sao? Trên đường đi luôn nằm dài trên thuyền, ngay cả thân thể cũng biếng nhác vô lực rồi, vừa hay bây giờ cưỡi ngựa hoạt động gân cốt." Tạ Tri Phương cười hì hì cự tuyệt.

Đến cuối cùng, vẫn do Tạ Tri Chân tới giải vây: "A Đường, đệ đi lên trước đi, chúng ta sẽ theo sau ngay."

Chuyện còn chưa tới đâu, cái gì các ngươi [2] chúng ta!

Một ngọn lửa tà ác bỗng dấy lên trong lòng hắn, giữa giây lát đã thiêu đốt hừng hực [3], sắc mặt Tạ Tri Phương như đêm đen kéo tới, lại không thể trút ra ngoài, sau một lúc lâu mới lên tiếng, nối bước theo đám người Tống Vĩnh Lan đi về một hướng khác.

Khi leo đến hơn một trăm bậc thang, hắn đột nhiên dừng bước chân lại, nói với mấy vị huynh đệ: "Túi tiền của ta không biết rơi ở đâu, ta quay lại tìm xem, chốc nữa đuổi theo mọi người."

Hắn trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy không hề an tâm khi để tỷ tỷ ở riêng với vị tam biểu ca đã qua lễ nhược quán kia.

Thôi, vẫn nên trở về trông chừng nàng mới được.

Khi trở về trại nuôi ngựa lần nữa, xa xa đã thấy Tạ Tri Chân cưỡi con tiểu hồng mã [4] kia, nàng cúi khuôn mặt trắng nõn như ngọc, thấp giọng nói gì đó với Tống Vĩnh Nghi đang đi cạnh ngựa đích thân dắt dây cương cho nàng.

Thiếu niên cười tới mặt mày hớn hở, không nhanh không chậm mà dẫn ngựa đi loanh quanh, thấy ven đường có một khóm hoa dại hồng nhạt đang nở rộ thì liền khom lưng hái mấy cành, dâng cho giai nhân.

Trai tài gái sắc, xứng đôi không nói nên lời.

Tạ Tri Phương tức muốn bốc khói [5].

Hắn bịch bịch tiến lên, đứng trước mặt hai người giống như môn thần mặt đen.

Tống Vĩnh Nghi "ơ" một tiếng, hỏi: "Sao Minh Đường đệ đệ quay về rồi?"

Tạ Tri Phương cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bắt ta trơ mắt nhìn ngươi bắt cóc tỷ tỷ?

Trên mặt hắn tươi cười không khác gì ngày xưa, nhìn Tạ Tri Chân nói: "Ta sơ ý làm rơi mất túi tiền tỷ tỷ cho, sốt ruột tìm thẳng về đây, thế mà ngay cả góc túi cũng không nhìn thấy."

Tạ Tri Chân nghe vậy dịu dàng nói: "Chẳng qua là một túi tiền mà thôi, không đáng, trong rương đồ của ta còn mấy cái, trở về cho đệ chọn lựa thoả thích."

Tạ Tri Phương bây giờ mới được vuốt thuận lông, âm u trong lòng cũng dần dần tiêu tán, cướp lấy dây cương từ trong tay Tống Vĩnh Nghi, cười nói: "Biểu ca vất vả nửa ngày, mau lên núi đi dạo đi, nơi này có ta săn sóc, huynh không cần lo lắng."

Tống Vĩnh Nghi từ nhỏ đã theo phụ thân vào nam ra bắc, thấy rất nhiều hạng người [6], tầm mắt tự nhiên không phải người trẻ tuổi bình thường có thể so, lúc này hắn đã nhìn ra địch ý cùng phòng bị của biểu đệ đối với mình, tuy rằng không rõ chuyện gì, nhưng dẫu sao cũng không thể làm quá mức khó coi, mất đạo đãi khách, thế nên cũng không hề miễn cưỡng nữa.

Hắn lại nói thêm mấy câu với Tạ Tri Chân, thuật lại kỹ thuật cưỡi ngựa vừa mới dạy nàng một lần nữa, dặn dò nàng hành động cẩn thận, sau đó gọi mấy hạ nhân đi theo hầu hạ bọn họ chu toàn.

Thật vất vả chờ hắn rời khỏi, Tạ Tri Phương buông dây cương ra, thân thủ lưu loát mà nhảy lên lưng ngựa, ngồi phía sau tỷ tỷ, như có như không mà ôm lấy nàng, trong miệng oán giận: "Phiền chết."

Tạ Tri Chân quở trách: "Biểu ca đối xử với chúng ta thật lòng thật dạ, sao A Đường nói chuyện như vậy?"

"Ai biết hắn có ý đồ gì!" Giọng nói của Tạ Tri Phương mang theo mùi thuốc súng nồng nặc, một tay đáp lên eo nàng, tay còn lại bắt chặt dây cương, tâm trạng rốt cuộc cũng trở nên vui vẻ: "Tỷ tỷ, đệ đưa tỷ tỷ tới rừng cây bên kia đi dạo chốc lát."

Tạ Tri Chân dáng người yểu điệu uyển chuyển, Tạ Tri Phương lại vóc người chưa trưởng thành, hai người cùng cưỡi một con ngựa, trông không hề có cảm giác chật chội.

Chẳng qua khoảng cách gần như vậy đã thân thiết quá mức, Tạ Tri Chân có hơi không được tự nhiên, ở trong lòng đệ đệ không ngừng né tránh thân thể hắn, tìm cớ khiến hắn đi xuống: "Con ngựa này còn nhỏ, ta sợ nó không chịu nổi cả hai chúng ta, đệ kêu người của trại nuôi ngựa dắt ngựa của đệ tới đây đi."

"Không sao." Tạ Tri Phương sợ nàng ngã ngựa, tay đang ôm lấy eo thon siết chặt: "Tỷ tỷ đừng nhúc nhích, đệ không yên tâm để tỷ tỷ cưỡi ngựa một mình, nếu ngã thì không được."

Hắn quay đầu lệnh cho bọn hạ nhân nhắm mắt theo đuôi lui về, miễn cho bọn họ quấy nhiễu khoảng thời gian thanh tĩnh bên nhau của hai tỷ đệ.

Trong rừng, cây cối che rộp trời, sâu thẳm tĩnh lặng, lá cây ngả vàng rơi xào xạc xuống, tích thành một tầng lá thật dày trên mặt đất, khi vó ngựa bước qua tạo nên tiếng động cành lá gãy nát.

Tạ Tri Phương cúi đầu ngửi hương thơm ngào ngạt ở cổ của tỷ tỷ, nghi hoặc nói: "Không phải tỷ tỷ không dùng hương sao? Sao có mùi thơm ngào ngạt như vậy?"

Hơi thở ấm áp phả lên da thịt trắng nõn như ngọc, Tạ Tri Chân thật mẫn cảm mà run rẩy, thân thể cũng dịch về phía trước, nhẹ giọng nói: "Ta không dùng hương, nói không chừng do vừa rồi dính chút hương hoa."

Tạ Tri Phương cười gật đầu, kiềm lòng không được lại ngửi thêm một hồi.

Hắn dời lực chú ý lên y phục mới của tỷ tỷ, không thể không thừa nhận mắt nhìn của Tống Vĩnh Nghi cực tốt, bộ xiêm y này tôn lên phong tư thanh lệ của nữ tử vô cùng xuất sắc, vừa có anh khí hiên ngang, lại không mất đi nét dịu dàng.

Bàn tay không khác gì người trưởng thành của hắn khẽ vuốt ve vòng eo bó thon nhỏ của tỷ tỷ, rồi lại xoè năm ngón tay ra, ước lượng vòng eo của nàng, miệng lẩm bẩm nói: "Sao eo của tỷ tỷ nhỏ như vậy? Giống như đệ chỉ cần dùng hai tay thì đã có thể bóp chặt..."

"A Đường!" Tạ Tri Chân đè lại bàn tay hư hỏng [7] của hắn, hiếm khi lên tiếng quát lớn: "Đệ quá phận!" [8]

Tạ Tri Phương lúc này mới ý thức được mình đang làm chuyện hoang đường gì, tay chân hắn cứng đờ, không còn dám động đậy nữa, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên đỏ bừng.

Hai người đều có chút xấu hổ, im hơi lặng tiếng.

Bầu không khí trong bất tri bất giác trở nên vi diệu.

Qua một hồi lâu, Tạ Tri Phương mới lắp bắp mà lên tiếng giải thích: "Tỷ tỷ, do đệ sơ suất [9]... vừa rồi đệ không nghĩ nhiều như vậy..."

Ma xui quỷ khiến, đôi mắt hắn dừng lại trên hai bầu cao ngất trước ngực nàng, đầu óc trở nên hỗn loạn, suy nghĩ bắt đầu chạy khỏi quỹ đạo.

Nếu ngươi hỏi hắn, thời khắc này, trong đầu hắn đều đang nghĩ thứ gì?

Đại khái là...

Ngày ngày ở chung với tỷ tỷ, nói rằng quấn quít không rời cũng không quá, nhưng vì sao hắn không phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác tỷ tỷ đã trưởng thành xuất sắc như vậy?

Dung mạo đương nhiên không cần phải nói, từ nhỏ nàng đã là mỹ nhân tương lai, khi trưởng thành lại càng giống như hồng nhan hoạ thủy, mỹ mạo khuynh thành.

Nhưng sao cả dáng người cũng không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào? Ngực to mông vểnh, eo nhỏ chân dài, da cũng cực kỳ trắng, nơi nào cũng khiến người ta mất hồn, tương lai sợ rằng sẽ khiến cho nam nhân hận không thể chết trên người nàng.

Bộ phận kề sát mông của tỷ tỷ hoàn toàn không nghe hắn khống chế mà từ từ dựng thẳng lên.

Mới vừa rồi không nghĩ nhiều như vậy...

Bây giờ lại bắt đầu suy nghĩ rồi.

Anh vũ (vẫy vẫy cánh): Súc sinh... súc sinh... súc sinh...

Chú giải:

[1] 镶边 - Nạm biên: Trong may vá, viền ống hay viền cọc (English: Piping) là một loại trang trí gồm một dải vải gấp lại để tạo thành một "ống" được chèn vào đường may để xác định các cạnh hoặc đường kiểu của quần áo hoặc vật dệt khác.

[2] Tống Vĩnh Nghi vốn nói: "Các ngươi (你们) lên núi chơi trước đi [...]", vì bối cảnh câu mà mình để "các ngươi" (你们) thành "mọi người". Do đó "các ngươi" trong câu suy nghĩ này của Tạ Tri Phương là đang nói tới Tống Vĩnh Nghi.
[3] 熯天炽地 - Hãn thiên sí địa: Mô tả thế lửa cực lớn.
[4] Chương 48 có nhắc Tạ Tri Chân đuợc Tống Vĩnh Nghi tặng cho con ngựa con màu đỏ thẫm, màu đỏ chữ Hán là 红色 (hồng sắc), tuy đọc Hán Việt là "hồng" nhưng nó là màu đỏ nhé.
[5] Nguyên văn "谢知方的鼻子险些给气歪" (Tạ Tri Phương tức muốn nghiêng mũi).
[6] 叁教九流 - Tam giáo cửu lưu: Các trường phái trong tôn giáo, học thuật, cũng đề cập tới người các ngành nghề trong xã hội.
[7] Nguyên văn "不大老实的手" tức bàn tay không tuân quy củ, không nghe lời.
[8] 越矩 - Việt củ: Đi quá quy củ, vượt vòng pháp luật, vượt ranh giới, vượt rào,...
[9] 犯浑 - Phạm hồn: Khinh suất, bộp chộp, không cẩn thận, nói chuyện làm việc không biết nặng nhẹ, không hợp tình lý. Từ gần nghĩa: Mơ hồ, xằng bậy. Từ trái nghĩa: Lý trí, lý tính.
[10] 活脱脱 - Hoạt thoát thoát: Vô cùng tương tự, giống y như thật.

Bản edit này được thực hiện bởi Đỉnh Biên Hồ và được đăng tải duy nhất trên wattpad tại tài khoản wuxie178. Vui lòng đọc bản edit này tại đây hoặc bản gốc tại trang web po18.

27/05/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com