TruyenHHH.com

Edit Cao H Ga Ty

Chương 17: Dâm phụ thâu hoan thấu cực lạc, hiếu tử bốc thuốc tỉ mỉ gài (H)

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Đêm nay âm thanh gõ mõ canh ba vừa vang lên, lập tức có người gõ cửa, âm thanh cực thấp cực nhẹ.

Bọn nha hoàn sớm đã bị Đổng di nương ra lệnh tản đi, nàng khép áo choàng [1] sa mỏng lại, bên trong chỉ mặc một chiếc yếm thêu uyên ương, cách cửa sổ dịu dàng hỏi: “Ai đấy?”

“Di nương...” Tiếng nói trầm thấp của nam nhân từ bên ngoài truyền tới, trước sau vẫn lắp bắp như một: “Tiểu nhân... tiểu nhân giội nước rồi…”

Đổng di nương mở ra một khe hở để người tiến vào.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn của giai nhân đầy sắc xuân, da thịt trắng như tuyết, một nửa cánh tay lộ ra ngoài, nàng tựa như tiên tử Dao Trì, hán tử nhìn tới ngây ngẩn, hai bàn tay to thô ráp đầy vết chai muốn duỗi tới ôm lấy nàng lại không dám.

“Đẹp không?” Ánh mắt Đổng di nương quyến rũ như tơ [2], chủ động ghé sát vào lòng ngực nam nhân, bị mùi vị nam nhân trên người hắn xông tới mềm nhũn nửa người: “Lá gan ngươi cũng thật to, lại thật sự dám đến đây.”

Lưu Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, bế ngang mỹ nhân da trắng như tuyết, dung mạo như hoa lên, nhanh chóng đi tới màn giường: “Di nương triệu đến... tiểu nhân không dám không đến.”

Đổng di nương mềm nhũn cả người, tùy ý để hắn đặt nàng xuống chăn gấm trải trên giường, sau đó đè lên kín kẽ.

Hình thể nam nhân cường tráng như trâu, thứ dưới háng cưng cứng kia chọc vào eo thon của nàng, khiến nội tâm khát tình của nàng nhộn nhạo, cũng không hề cảm thấy hắn nặng, ra vẻ giận dỗi nói: “Đáng ghét, ngươi không sợ ta kêu lên lộ ra chuyện này thì bọn hộ viện sẽ tới đánh chết ngươi sao?”

Lưu Nguyên dán đầu vào ngực nàng, dùng răng xé rách lụa mỏng, bàn tay to kéo dây thắt yếm xuống, nâng lấy bầu mật đào no đủ hút lấy núm vú, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm đầu vú rồi lại ngậm vào trong miệng mút [4], mút thẳng đến khi Đổng di nương ngâm nga không ngừng, đôi chân nhỏ quơ loạn, hắn mới vừa ngậm trân châu vừa mơ hồ [5] trả lời: “Có thể gần gũi với di nương một lần như vậy, chết cũng cam lòng.”

Bình thường khi làm việc giường chiếu với Tạ Thao nàng đều cẩn thận săn sóc, dùng hết thủ đoạn của mình dỗ hắn vui vẻ, nào từng được nam nhân thô lỗ lại nhiệt tình mà xoa bóp đùa bỡn giống như vậy?

Đổng di nương sợ kinh động tới người khác, đôi môi đỏ tươi cắn chặt khăn nhưng lại không sao đè được tiếng rên rỉ vui thích từ trong cổ họng, tay trắng như ngọc chống đẩy lồng ngực nam nhân, lại không ngăn được nước xuân chảy giàn giụa giữa hai chân, không bao lâu liền bị hán tử cởi tới trần truồng, làn da trắng tựa tuyết rơi, hương thơm nồng nàn quanh quẩn, nàng mềm mại như bông, thân thể như ngọc phô bày [6].

Dục vọng của nam nhân cuồn cuộn, vài động tác đã cởi lưng quần, thả dương vật thô dài tím đen ra, gấp không chờ nổi mà muốn vào cửa động.

Đổng di nương đã thèm khát lại còn giả vờ [7]: “Đừng vội, ngươi chậm một chút...” Phía dưới đã bị hắn không quan tâm mà đâm vào căng đầy.

Chỗ sâu chưa bao giờ được Tạ Thao chạm đến nay lại rơi vào sự xâm lấn ngang ngược, nàng vừa ngứa ngáy vừa chết lặng [8], vừa đau lại vừa căng, sung sướng tột đỉnh mà bật khóc, đến đây mới biết được hương vị của cực lạc.

Lưu Nguyên nâng hai cẳng chân ngọc đặt ở đầu vai, eo cùng mông đưa đẩy mãnh liệt, dương vật giã dữ dội, trong chốc lát đã hơn trăm cái, đâm tới khi giọng mỹ nhân như hoàng oanh hót, thân thể như ngọc nát [9], mới nhân lúc này mà trêu chọc nàng, lời nói cũng đã trở nên làm càn: “Dương vật của tiểu nhân thọc di nương có nhanh không? Phía dưới của di nương sao lại giống như có cái miệng nhỏ vậy, cắn dương vật tiểu nhân không chịu nhả ra?”

“Ngươi... ngươi...” Đổng di nương thốt không nên lời, rên rỉ không ngừng, thân dưới lại cực kỳ thành thật mà thít chặt quấn quít bảo bối hiếm có này: “Không được... ta không chịu nổi nữa...”

Chơi mỹ nhân tới bắn ra nước, Lưu Nguyên lại ôm lấy nàng đâm vào từ bên sườn, hắn vừa chơi vú nàng vừa mút lấy nước bọt thơm ngọt trong miệng nàng, tiếng "chóp chép" cùng "lạch bạch" hoà lẫn vào nhau, không dứt bên tai.

“Bình thường lão gia chơi ngài thế nào? Dâm phụ thèm khát như thế, chỉ một nam nhân làm sao đút no ngài được? Không bằng ta về nói với đám huynh đệ làm việc chung, hẹn bọn họ thay phiên nhau tới thọc ngài được không?” Một khi nam nhân đã ăn được, lập tức bại lộ ra khía cạnh hạ lưu thô tục, nhưng Đổng di nương bị hắn đùa bỡn tới dục tiên dục tử, hơi đâu làm bộ làm tịch nổi giận với hắn?

Đổng di nương ngậm bên dưới của hắn làm hơn nửa canh giờ, được rót cho đầy tinh dịch đặc sệt, thế nên nàng nếm được ngon ngọt liền muốn ăn nữa, quấn lấy nam nhân không rời, yêu kiều nói [10]: “Đồ ngốc, thời gian còn sớm, ngươi lại vào ta một lần đi.”

Lưu Nguyên chơi cánh môi âm hộ bị hắn đâm tới sưng đỏ banh rộng ra của nàng, quệt lấy chất lỏng trắng đục dính đầy tay rồi đút tất cả vào miệng nàng, nhìn mỹ nhân ngoan ngoãn vô cùng mà liếm ăn sạch sẽ, lại liếm tới ngón tay của hắn, hắn bất giác hứng lên, bày nàng thành tư thế bò như ngựa, xoạc vào từ phía sau.

Eo bụng rắn chắc [11] mạnh mẽ không ngừng va chạm với mông thịt đầy đặn, bàn tay to của hắn tìm tới trước người nàng, dùng lòng bàn tay thô ráp xoa núm vú cửng lên của nàng, một tay còn lại chui vào nơi ướt át hồng hào bắt lấy viên thịt nhỏ không ngừng nghiền lại day, chơi tới khi nàng rên thảm xin tha mới ép bức nàng nói mấy câu linh tinh như "Sau này mỗi đêm đồ dâm đãng đều cho đại lão gia chơi", "Đồ dâm đãng phải sinh một tên nhóc béo cho đại lão gia, xin đại lão gia đút tinh dịch cho thiếp nhiều hơn", lúc này hắn mới cắm sâu mấy chục phát rồi bắn tất cả tinh dịch hiệp hai vào.

Bắt đầu từ hôm ấy, Đổng di nương thường để cửa cho Lưu Nguyên, hai người vành tai chạm tóc mai [12], vì sung sướng mà hòa nhau [13] mấy chục lần, lại may mắn chẳng ai phát hiện ra.

Cũng do Tạ Thao được bệ hạ ân sủng, lệnh hắn làm thơ viết phú cho Trích Tinh Lâu mới xây xong, ngày nào cũng đi sớm về trễ, khi đến thăm Đổng di nương thì nàng lại lê thân thể mệt nhọc, buồn ngủ biếng nhác, Tạ Thao vì nghĩ cho con nối dõi nên cũng không tới quấy rầy nữa, ngủ ở phòng chính.

Nam nhân đúng là dễ bị thứ mới mẻ hấp dẫn [14], trải qua một thời gian như thế hắn đã cùng một nha đầu phụ trách chép việc [15] tên Dao Cầm dây dưa, mỗi ngày ở trong thư phòng mây mưa sung sướng, hồn nhiên không biết Đổng di nương đã sớm đội nón xanh cho mình.

Chưa trấn áp được kẻ này kẻ khác lại đến, Tạ Tri Phương bên này còn chưa thu lưới, phụ thân bên kia đã thu thêm một con yêu tinh mới kề cạnh, hắn tức tới mức không ngừng dậm chân mắng to.

Bình Phúc biết tâm trạng của chủ tử, cẩn thận khuyên nhủ: “Gia đừng tức giận, theo ý kiến ngu dốt của tiểu nhân, không bằng dụ lão gia nâng đồ điếm Dao Cầm kia lên làm di nương, tới đó đấu võ hát tuồng với vị ở viện đông lại hay!”

“Ngươi thì hiểu cái thá gì!” Tạ Tri Phương ra dáng đạp vào một chân gã: “Gia ăn no rửng mỡ nhìn hai ả xiếc khỉ [16] à? Mẹ nó, xiếc một hai năm nhảy ra một bầy khỉ con mới xúi quẩy đấy!”

Bình Phúc vội vàng tát miệng mình hai cái, cười làm lành nói: “Là tiểu nhân đần độn, vậy mà không rõ suy nghĩ của thiếu gia. Mối thắt này của thiếu gia, nói khó cởi thì thật sự khó cởi, nói đơn giản thì cũng có một cách thất đức, chỉ là không biết có nên nói hay không...”

Tạ Tri Phương liếc mắt nhìn gã một cái, Bình Phúc ghé vào tai hắn thì thầm thế này thế kia, hóa ra gã quen biết một lang trung trên giang hồ, không những biết trị bệnh nan y cho người khác, còn biết một phương thuốc đặc biệt.

Dựa vào phương thuốc này uống, nam tử sẽ không còn hy vọng có con nối dõi, lại không tổn hại đến thân thể, thậm chí không cảm nhận được gì, hành vi cử chỉ giống như người bình thường, cách này không khác gì chỉ làm một lần khỏi lo cả đời.

Tạ Tri Phương nghe vậy vui mừng, gấp gáp kêu gã bí mật đi bốc thuốc, lại âm thầm sai hạ nhân bỏ thêm nhiều băng vào đồ đựng đá trong thư phòng của Tạ Thao.

Tạ Thao dẫu sao cũng đã hơi có tuổi, thân thể lỏa lồ nằm trên giường đè Dao Cầm vài lần, quả nhiên vì thế bị nhiễm phong hàn.

Tạ Tri Phương mua chuộc được lang trung tới chẩn bệnh, tráo đơn thuốc kia vào, thần không biết quỷ không hay mà cho Tạ Thao uống xong, từ đây chặt đứt họa lớn trong lòng.

Chú giải:

[1] 披帛 - Phi bạch: Một loại phụ kiện khăn choàng lụa dành cho hán phục.

Một số loại khăn choàng

Người mang khăn choàng

[2] 媚眼如丝 - Mị nhãn như tơ: Ánh mắt chứa nhu tình, quyến rũ, "như tơ" ám chỉ ánh mắt mềm mại, tinh tế như sợi tơ vậy.
[3] 阳刚气味 - Khí vị dương cương: Chỉ sự nam tính từ nội tâm, khí phách, lời nói và việc làm của nam nhân.
[4] Ở đây có ba động tác, mình miêu tả với nước cho dễ hình dung: Liếm mút (吸吮), thông qua môi, ống hút mà hút lấy nước, tóm lại nó là hút; Liếm (舔), vươn đầu lưỡi ra liếm bên ngoài hoặc là liếm chạm nhẹ vào rồi rụt lại (với trường hợp nếm vị); Ăn (吃) là ngậm vào trong miệng nhai, nuốt, đối với cảnh làm tình thì hiểu là bỏ vào trong miệng, ngậm và mút thôi.
[5] 含糊 - Hàm hồ: Do vừa ngậm đồ trong miệng vừa nói nên không nói được rõ ràng.
[6] 雪浪浪,香浓浓,软绵绵,玉体横陈 - Tuyết lãng lãng, thơm nồng nùng, mềm như bông, ngọc thể ngang dọc.
[7] 欲拒还迎 - Muốn cự còn nghênh.
[8] 麻 - Ma: Đổng di nương bị tê, nhưng mà làm tình mà tê chỗ đó đọc khó hiểu quá nên chuyển sang chết lặng, cùng trạng thái với tê, đại khái là mất cảm giác tại một bộ phận nào đó. Dùng từ này dễ thấy được Đổng ma ma bị đâm dữ dội cỡ nào.
[9] 莺啼玉碎 - Oanh đề ngọc nát: Chim hoàng oanh hót êm tai, mỹ diệu, ngọc nát là vẻ đẹp của ngọc bị vỡ. Toàn câu này ca ngợi vẻ đẹp của Đổng di nương lúc ấy, cũng diễn tả tình trạng "thê thảm" của Đổng di nương sau khi được yêu thương dữ dội.
[10] 食髓知味 - Thực tủy biết vị: Nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Nghĩa bóng là nghĩa tiêu cực, thường dùng miêu tả đạo tặc hoặc nam nữ vụng trộm yêu đương, ý nói làm được một lần không bị bắt liền nghĩ đến làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích. Túm quần lại thì là “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
[11] 紧实 - Khẩn thật: Cơ bắp rắn chắc, căng chặt.
[12] 耳鬓厮磨 - Nhĩ tấn tư ma: Ý chỉ hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi, vành tai chạm tóc mai là tư thế ôm nhau hoặc nằm bên nhau ấy.
[13] 欢好 - Hoan hảo: Ám chỉ làm tình, nhưng mà tác giả muốn thì sẽ dùng thẳng từ giao hợp ra rồi nên mình không muốn thay từ giao hợp, giữ nguyên "hoan hảo" cũng không ổn do từ này không có tiếng Việt, vì thế mới thành đoạn trên kia.
[14] 爱腥的猫儿 - Mèo thích tanh: Tanh ở đây ám chỉ cá hoặc có thể là toàn bộ động vật như tôm, cá,... có mùi tanh. Câu này so sánh đàn ông cảm thấy hứng thú đối với thứ mới hoặc quan hệ mới.
[15] 侍笔 - Hầu bút: Người giúp chủ nhân ghi chép lại mệnh lệnh, chỉ thị, công việc,.... có văn hóa và kỹ năng viết để viết lại đúng ý của chủ nhân.
[16] 做戏耍猴 - Tố hí sái hầu: Người nào đó biểu diễn hoặc bắt chước động tác hoặc hành vi của khỉ để mua vui, giải trí cho người khác.

Bản edit này được thực hiện bởi Đỉnh Biên Hồ và được đăng tải duy nhất trên wattpad tại tài khoản wuxie178. Vui lòng đọc bản edit này tại đây hoặc bản gốc tại trang web po18.

01/03/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com