Edit Cang Do Da Vu Du Tuyet Trung Sinh
Mùa đông năm 1994 của HongKong lặng lẽ trôi qua. Ánh nắng chiều ngày cuối tuần đầu xuân phát ra vừa phải, luồn qua kẽ lá cây đa ở sân sau, xuyên vào khung cửa sổ rồi rải trên bàn học của Khổng Tuyết Nhi. Trên bàn, cuốn "Người là tháng tư của nhân gian" đang được chủ nhân đọc đến trang cuối cùng, bóng những ngón tay mảnh khảnh đung đưa trên mặt giấy. Radio với ăng-ten dài đang đưa tin sự cố khí độc thần kinh Sarin trên tàu điện ngầm Tokyo cách đây vài ngày, gây bởi một tổ chức tà giáo Nhật Bản. Khổng Tuyết Nhi nghiêng tai lắng nghe cẩn thận các chi tiết của tin tức. Giọng nói đạt chuẩn của nữ phát viên ưa nhã mà tri thức đọc số liệu thương vong đều đều, không chút tình cảm. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút bất an nên đưa tay chuyển tần số của đài phát thanh sang kênh ca nhạc, vừa vặn đài đang phát "Truy" của Leslie (Trương Quốc Vinh), nhạc đệm của bộ phim "Cành vàng lá ngọc" nổi tiếng.Cả cuộc đời mải miết tiến tớiGiây phút này lại bỏ lỡ aiTôi sẽ nói, em là người duy nhất mà tôi chẳng thể đánh mấtNếu để Esther nghe thấy, nàng ấy sẽ không màng hình tượng mà sẽ dùng âm điệu khoa trương cùng hát vang. Trong lòng nàng ấy, Leslie là một anh chàng đẹp mã kinh thiên động địa hiếm có, và thậm chí nàng ấy đã lôi kéo nàng cùng xem "Cành vàng lá ngọc" không dưới mười lần. Nghĩ đến đây, Khổng Tuyết Nhi không khỏi lắc đầu cười khẽ, giơ tay cầm lấy thẻ kẹp sách nhét vào trang đầu của tập thơ, quay đầu liền bắt gặp đứa nhỏ đang lén lút phía sau đang muốn hù dọa nàng: "A, xem chị vừa bắt được một tên tiểu tử định làm phiền này, để đoán xem tên hắn gọi là gì nào?"Cậu bé mặc yếm trong lòng nàng cười ngây ngô, mái tóc ngắn mềm mại toát lên mùi thơm của sữa. Cậu dụi vào trong vòng tay chị gái mà làm nũng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hắn là Louis, tên tiếng Trung gọi là Khổng Thế Nhất nha." Khổng Tuyết Nhi bế cậu nhóc năm tuổi đặt trên đùi và nghe cậu ngắc ngứ kể về Miss Rose ở trường tư thục thân thiện và tốt bụng như thế nào. "Lớn lên em nhất định phải cùng Miss Rose kết hôn!" Cậu bé Khổng Thế Nhất tuy còn nhỏ mà tinh ranh dõng dạc tuyên bố, thực sự chọc cười được chị gái của mình. Khổng Tuyết Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của đứa trẻ, lại nghe cậu ghé vào tai mình thần thần bí bí tiết lộ bí mật mà hôm nay cậu phát hiện ra: "Tỷ tỷ, trong cốp xe của baba ở hậu viện chắc chắn có chú chó rất dễ thương đó. Em nghe thấy tiếng động!"Khổng Tuyết Nhi cau mày, trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Cha nàng là một thương nhân vô tình, hắc bạch lẫn lộn, ông ghét nhất bị gán ghép với những sinh vật có liên quan đến hai từ "dễ thương" này. Nếu không phải vì nhu cầu nối dõi tông đường thì ông cũng không bao giờ thích bọn trẻ con ồn ào cả ngày. "Đi với em, em đưa chị đi xem." Tiểu Louis đã nói là làm, không thể chịu được sự không tin tưởng của chị gái mình nên đã vùng ra khỏi vòng tay nàng mà nhảy xuống sàn, kéo tay Khổng Tuyết Nhi đi về phía hậu viện.*hắc bạch lẫn lộn: không phân biệt rõ giữa giới xã hội đen và thương nhân bình thường..Có một chiếc Mercedes-Benz sang trọng đậu ở sân sau, Khổng Tuyết Nhi nhận ra rằng đây không phải là chiếc mà cha nàng vẫn thường đi. Louis chạy lon ton đến cốp xe của chiếc Mercedes-Benz, bàn tay mập mạp nhỏ bé của cậu vỗ vỗ lên nó, và đuôi xe ngay lập tức rung nhẹ. "A! Em đã nói là baba nhất định đã mua cho em một chú chó con mà!" Tiểu bằng hữu đắc ý, chống hông mà khoe với chị gái. "Im nào." Khổng Tuyết Nhi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, rón rén đi ra sau xe, nhẹ nhàng mở chiếc cốp đang không ngừng lắc lư."A!" Louis kinh hô một tiếng nhưng đã bị chị gái gắt gao che mắt cùng miệng rồi ôm chặt trong vòng tay. Hai chị em nhìn chằm chằm vào chiếc cốp mở toang. Bên trong có một nữ nhân đang nằm co quắp, áo đen quần đen, mái tóc dài được buộc lên cao, tay chân bị trói chặt, miệng bịt kín băng keo đen. Người đó nhìn họ mà phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.Khổng Tuyết Nhi thoáng thấy thân ảnh lão Trần tài xế đang dần tiến đến, đại não nàng nhanh chóng đưa ra quyết định. Nàng liền buông em trai đang ôm chặt trong lòng, dùng cả hai tay tháo sợi dây thừng khỏi chân nữ nhân kia, ngước mắt đối diện với đôi mắt câu nhân của cô ấy: "Đi theo tôi hoặc chết ở đây, cô tự mình lựa chọn." Nữ nhân rũ mắt, linh hoạt xoay người nhảy khỏi hộp xe nhỏ hẹp của chiếc Mercedes-Benz, Khổng Tuyết Nhi cũng không quên đóng cốp lại để che dấu vết. Nàng bế Louis lên và đưa cô ấy lên lầu. Dọc đường vắng bóng người qua lại không mấy nguy hiểm, nếu chẳng may gặp phải kẻ hầu người hạ sẽ rất dễ bị lộ ra ngoài.Tin tức về việc người trong cốp xe mất tích nhanh chóng được lan truyền, không ngoài dự liệu, đại tư bản giới hắc bạch Khổng Thiên Thành giận đến tím mặt. Không lâu sau đó, Khổng Trạch liền khắp nơi trên dưới đều lục tung để tìm kiếm dấu vết của kẻ khả nghi, nơi nơi hỗn loạn. Lão Trần tài xế mang theo rất nhiều thủ hạ của Khổng Thiên Thành một đường lục soát rồi tiến đến phòng Khổng Tuyết Nhi. Gõ cửa thì thấy vẻ mặt non nớt của Louis ra mở, Khổng Tuyết Nhi điềm tĩnh ngồi ở bàn đọc sách. Nàng nghe thấy tiếng động mới chậm rãi nâng mắt nhìn về phía đám người đang đứng ở cửa: "Chú Trần, có chuyện gì không?"*Khổng Trạch: nhà họ Khổng.Lão Trần là kẻ luôn nhút nhát và sống nội tâm, đứng ở khuê phòng thiên kim tiểu thư liền lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mặt mũi tràn đầy khó xử mà đưa tay gãi đầu rồi ngập ngừng: "Tam, Tam tiểu thư, cô có thấy xuất hiện người nào khả nghi không? Là một nữ nhân cao gầy, trông có vẻ..." "Không có." Khổng Tuyết Nhi bình tĩnh trả lời, ánh mắt lại rơi vào trang sách, "Những việc cha cần làm con vẫn luôn không có thắc mắc, nếu mọi người còn lo lắng, có thể tiến vào lục soát.""Không, không, không, tôi cũng đã hỏi rồi, tam tiểu thư nếu đã nói không có thì là không có." Lão Trần liên tục xua tay giải thích, đẩy một đám thủ hạ vẫn còn muốn nhìn vào trong phòng ra ngoài, thuận thế vừa vặn giúp thiên kim tiểu thư đóng cửa phòng. Cách một cánh cửa đóng kín vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện rộn ràng nhốn nháo dần dần đi xa."Lão Trần, nàng ta bất quá chỉ là con gái của bà hai. Ai mà không biết bà hai không được Khổng Gia thích, tại sao chú còn phải sợ nàng ấy?""Im miệng! Đến phiên các ngươi đem chuyện gia đình của Khổng Gia ra làm chuyện phiếm nói đông nói tây sao? Bất kể như thế nào, nàng cũng là tiểu thư nhà họ Khổng!""..."Âm thanh từ bên ngoài không còn lọt vào tai Khổng Tuyết Nhi, không ai nhận thấy cuốn sách của nàng vẫn dừng lại ở trang trống đầu tiên, hồi lâu vẫn chưa lật đi. Nàng rũ mắt xuống lắng nghe đến khi không còn nghe được tiếng động, mới tiến lại tủ quần áo nhẹ nhàng mở ra. Trong tủ quần áo kiểu châu Âu màu trắng bên cạnh giường, một nữ nhân mặc đồ đen đang thu mình trong đó. Khổng Tuyết Nhi ngồi xổm trước mặt cô, một bên đưa tay xé băng dính trên miệng, một bên nói: "Tôi sẽ không hỏi lai lịch của chị, chị cũng không cần làm tổn thương tôi và đứa nhỏ... A, chị bị thương sao?" Nữ nhân nhíu chặt lông mày không lên tiếng, vai áo khoác đen đã ướt đẫm. Khổng Tuyết Nhi vừa chạm vào, máu liền dính đầy trên tay nàng."Tỷ tỷ!" Louis tinh quái có đôi mắt sắc bén, nhanh tay liền nhón chân đi đến cầm hộp thuốc nhỏ trên bàn mà ôm tới, hết sức ân cần. Khổng Tuyết Nhi bật cười và làm động tác im lặng với đứa nhỏ. Tiểu bằng hữu cũng ngoan ngoãn gật đầu, học theo chị mình mà ngồi xổm xuống, mắt to tròn nhìn người đang cuộn mình trong tủ. Áo khoác của nữ nhân bị nàng cởi ra, lớp vải bông bên trong dính vào miệng vết thương đang chảy mủ, Khổng Tuyết Nhi vất vả lắm mới cắt được mảnh quần áo, vết thương vẫn còn lưu lại một nửa đầu đạn trong da thịt, nhìn qua thật dữ tợn và đáng sợ.Nàng dùng kẹp gắp viên đạn ra khỏi vết thương, rồi dùng cồn rửa sạch máu mủ. Nữ nhân kia im lặng từ đầu đến cuối, cho đến khi Khổng Tuyết Nhi cẩn thận từng li từng tí quấn băng, cô mới mở miệng: "Em gái, em thích thơ của Lâm Huy Nhân?" Khổng Tuyết Nhi vẫn không dừng động tác, đáp: "Tôi có thể đọc bất kỳ sách nào, không riêng Lâm Huy Nhân." Nữ nhân nọ dường như thở dài, cô tựa đầu vào vách trong của tủ quần áo, dường như là đang trầm thấp cười: "Rất tốt... Em tên gì?""Gọi Shirley là được." Khổng Tuyết Nhi phát âm thiên về âm điệu của người Anh, đầu lưỡi lướt qua răng nhọn cắn lại nữa nhịp, thục nữ tuyệt thế ôn nhu. "Shirley." Tiếng Anh từ miệng nữ nhân kia phát ra lại mang hơi hướng tự do của người Mỹ, các âm tiết được uốn lưỡi cường điệu. Đây là khẩu âm mà Khổng Tuyết Nhi hiếm khi nghe thấy ở trường nữ sinh, nàng không thể không ngẩng đầu lên nhìn khóe môi mỉm cười của nữ nhân, "Yểu điệu thục nữ, Shirley tiểu thư, em có sợ tôi không?""Có gì phải sợ?" Khổng Tuyết Nhi lại cụp mắt xuống để tập trung vào việc băng bó vết thương, nàng vẫn rất nghiêm túc thực hành lại những gì đã học trường nữ sinh. Kiều tiểu thư lại đột nhiên muốn sáng tạo, liền dùng băng trắng mà thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp, "Tôi vẫn là ân nhân của chị. Chị đã hỏi tên của tôi, tôi cũng nên lễ phép mà hỏi lại tên chị?""Dụ Ngôn." Nữ nhân trả lời ngắn gọn tên của chính mình. Cô muốn mặc lại áo khoác nhưng lại bị Khổng Tuyết Nhi đưa tay ngăn lại. Thiên kim tiểu thư Shirley hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt có chút thận trọng: "Hồng Hưng Dụ Gia?" Dụ Ngôn để ý đến sự cảnh giác trong mắt nàng liền nảy sinh hứng thú, cô duỗi cánh tay thuận thế chống lên đầu gối, gật gật đầu nhướng mày: "Đúng vậy, hiện tại đã biết sợ?" Khổng Tuyết Nhi không biết là đang nghĩ gì, sửng sốt một lúc lâu mới lắc đầu, nàng lấy ra trong tủ một bộ quần áo ngủ bằng vải bông màu trắng đưa cho cô: "Mặc cái này. Cởi quần áo của chị ra thay đi để không bị nhiễm khuẩn." Dứt lời, nàng ôm lấy Louis đang ngồi một bên đang nghe đối thoại say sưa ngon lành, che mắt tiểu bằng hữu và nói: "Nam tử không được nhìn nữ tử thay quần áo, phi lễ chớ nhìn."Khổng Tuyết Nhi mang theo em trai quay lưng lại để Dụ Ngôn có đủ thời gian thay đồ. Nàng nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu trên tường, dường như đang lẩm bẩm một mình: "Hồng Hưng... Hồng Hưng... Hóa ra có bộ dạng như vậy." Nàng đột ngột quay người lại, nhìn về phía nữ nhân đang xõa tóc dài phía sau, há hốc mồm nữa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng hoảng hốt thốt ra, "Khi vết thương lành, chị có thể lẻn đi. Tôi sẽ không nói với cha.".Tối đến, bầu không khí tại Khổng Gia rơi xuống mức đóng băng, đám người hầu phục vụ đồ ăn cũng không dám thở ra hơi. Khi Khổng Tuyết Nhi đưa Khổng Thế Nhất xuống cầu thang, bà hai dùng ánh mắt mà thúc giục họ nhanh lên. Nàng tăng tốc vài bước đi tới chỗ ngồi của mình, chào hỏi theo thứ tự: "Cha, mẹ cả, mẹ, mẹ ba, anh cả, chị hai, mọi người đã đợi lâu." "Tam tiểu thư thật quá phô trương, đến ăn cơm cũng phải để mọi người chờ đợi, đọc sách không biết là đọc được mùi vị gì." Đại phu nhân ngồi tại chủ vị liếc mắt, công khai châm chọc Khổng Tuyết Nhi. "Con đến muộn và biết mình sai, mẹ cả đừng tức giận." Khổng Tuyết Nhi khẽ cúi đầu, nhưng giọng điệu lại không kiêu ngạo cũng không tự ti.Khổng Thiên Thành liếc nhìn Khổng Tuyết Nhi đang cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: "Các người bớt nói một hai câu, cả ngày gia đình này đều không yên, tôi lâu nay là hiền quá rồi!" Người vợ ba vội vàng ngọt ngào giảng hòa, "Lão gia, chàng đừng vì những chuyện vặt vãnh mà bực tức. Hôm nay nhà bếp có hầm món canh gà đặc biệt cho chàng tẩm bổ, thử xem được không?" Người vợ hai cũng cẩn thận cười làm lành: "Phải rồi phải rồi, ăn cơm thôi." Mọi người nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Khổng Thiên Thành hòa hoãn đi mới dám cầm chén đũa lên ăn.Khổng Tuyết Nhi đã quá quen với cảnh ăn cơm mà phải nơm nớp nhìn sắc mặt gia chủ, nàng sau khi ăn vài ngụm tùy ý đã liền bảo no, rồi rời khỏi nhà ăn đầy áp lực. Khi đi ngang qua nhà bếp để lên lầu, vú Phúc, người phụ trách nấu ăn, lặng lẽ kéo tay nàng và nhét vào hộp cơm ba tầng bằng thiết vẫn còn nóng hổi: "Tam tiểu thư, ăn no đi." Khổng Tuyết Nhi trong lòng ấm áp, hướng vú Phúc mà nở nụ cười, tay cầm hộp cơm chạy nhanh lên phòng.Trong ngôi biệt thự vô tình này, ngay cả những người hầu cũng đối xử với nàng còn tốt hơn người nhà. Nàng từ lâu cũng đã rèn luyện cho mình trái tim kiên cường cùng binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yếm, có thể nói lại, có thể đối mặt với phong ba bão táp.*Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yếm: luôn có giải pháp khi gặp vấn đề.Nàng bước lên lầu liền thấy Dụ Ngôn đang đứng trong góc tối quan sát cảnh ăn cơm nhà họ. Khổng Tuyết Nhi giật mình, nàng vội vàng nhìn quanh không thấy ai mới vội vã kéo Dụ Ngôn về phòng khóa cửa lại, nhìn chằm chằm cô đầy kinh ngạc, thấp giọng nói: "Chị không muốn sống nữa? Bị người khác phát hiện thì làm sao? Tôi thật sự chưa từng thấy qua người nào tùy tiện như chị." "Hiện tại em đã gặp được." Dụ Ngôn nhún vai, thờ ơ ngồi xuống tại bàn học của nàng, cô đưa tay chạm vào hộp cơm ấm nóng: "Cho tôi?""Ừ." Trước khi Khổng Tuyết Nhi trả lời đã trông thấy cô mở nắp, không khách khí ăn đồ ăn bên trong, nên nàng đành phải lên tiếng thuận theo, đem mỹ vị nhường cho người trước mặt.Dụ Ngôn ăn rất nhanh, như gió thổi mây bay, nhanh chóng quét sạch thức ăn. Khổng Tuyết Nhi đang ngồi đọc sách trên giường bên cạnh cô, nghe thấy tiếng đóng nắp hộp cơm mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tầng cuối cùng đã rỗng tuếch, nàng không khỏi tặc lưỡi với tốc độ ăn này."Xem ra ở trong nhà em còn phải nhìn sắc mặt làm người. Tôi đã tưởng rằng làm thiên kim tiểu thư thật có bao nhiêu sung sướng." Đầu ngón tay Dụ Ngôn lướt trên bàn học bóng loáng của Khổng Tuyết Nhi mấy vòng, đưa mắt nhìn sang thiếu nữ ngoan ngoãn. Khổng Tuyết Nhi nghe vậy cười nhẹ, đóng quyển sách trên tay, chống cằm lên khuỷu tay đặt tại đầu gối và ngước mặt lên nhìn cô, nàng nói: "Có lẽ tôi không giống như trong tưởng tượng của chị, hoặc là do nhận biết của chị về thiên kim tiểu thư khác biệt, cũng có thể là tôi căn bản cũng không phải là thiên kim tiểu thư gì đó trong miệng chị. Vì sống còn, ai mà không phải nếm đủ thứ nóng lạnh? Tôi chỉ cần đời này tự do, bình an trôi đi. Tôi không quan tâm đến tên gọi của những thứ hư ảo này."Đôi mắt của kiều tiểu thư sáng lên khi nàng nói về những lý tưởng bình thường, Dụ Ngôn cứ như vậy mà bị hút vào ánh mắt nàng trong chớp mắt. Thật lâu cũng không thoát ra được..Màn đêm Hồng cảng chậm rãi buông, ngôi biệt thự của Khổng Gia cũng dần trở nên an tĩnh, rút đi hỗn loạn của ban ngày. Để không bị lộ tẩy, Khổng Tuyết Nhi đã từ chối mong muốn ngủ chung của Louis vào ban đêm, tiểu bằng hữu ôm gối quay về phòng tìm mẹ với vẻ mặt rầu rĩ. Nàng bình tĩnh khóa cửa cách ly mọi âm thanh. Cánh cửa tủ quần áo lặng lẽ bị đẩy ra, Dụ Ngôn đang co người ở bên trong nhìn nàng: "Em không phải thương em trai của mình lắm sao?" "Em ấy cũng phải trưởng thành, cũng nên biết nam nữ có những chuyện khác biệt." Khổng Tuyết Nhi cúi người, nàng vén chăn nằm trên chiếc giường mềm mại, lại cong người lên nhìn về phía cô, "Nếu chị muốn ngủ trong tủ, tôi cũng sẽ không ngăn cản."Nữ nhân khôn ngoan sẽ không tự chịu thua thiệt, Dụ Ngôn rất am hiểu đạo lý này. Ba chân bốn cẳng như mèo tiến vào chăn đệm mang theo mùi thơm của thiên kim tiểu thư. Mùi hương của Khổng Tuyết Nhi thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, thần kinh cảnh giác của Dụ Ngôn dần dần buông lỏng, ý thức bay xa khiến ánh mắt cô trở nên mơ hồ, hai mắt từ từ nhắm lại.Nghe thấy người bên cạnh chầm chậm thở đều, Khổng Tuyết Nhi mới quay mặt sang nhìn khuôn mặt đang say ngủ, trong lòng lại có chút lo lắng mà lặng lẽ kéo y phục cô ra để xem vết thương. Trên người Dụ Ngôn có rất nhiều vết sẹo đậm nhạt, có vẻ như là năm tháng đã để lại, lông mi Khổng Tuyết Nhi không khỏi run lên: "Đều là cha tôi nợ chị, ngủ ngon."Đèn trong phòng đã tắt, ánh sáng yếu dần, tối sầm lại.Dụ Ngôn trong bóng đêm từ từ mở mắt, đưa tay lên vuốt ve vết thương mà Khổng Tuyết Nhi đã chạm vào. Làn da xung quanh cô dường như trở nên bỏng rát khi nàng chạm đến. Thế nhưng căn phòng của Khổng Tuyết Nhi thực sự yên tĩnh đến không tưởng, hơi thở của nàng lại như một bài hát ru êm ái, tâm Dụ Ngôn không khỏi mềm đi, cô lần nữa nhắm lại hai mắt, chìm vào giấc ngủ sâu..TBC....Vì muốn giữ lại bối cảnh nên có vài từ Hán Việt mình vẫn giữ nguyên, nếu thắc mắc thì cmt để mình thêm chú thích nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com