TruyenHHH.com

Edit Cai Gi Quy

"Có phải vì ánh đèn sai vị trí nên sinh ra ảo ảnh không?" Vương Hạo nghi ngờ hỏi.

"Tôi thấy có lẽ do độ phân giải bị mờ đi sau khi phóng ảnh lớn lên." An Tuệ nói, "Người bên đội quản lý giao thông vẫn còn đang chờ ở trên, nếu có thể học cách giám sát, sau này chúng ta có tra án cũng đỡ tốn công hơn."

Bọn họ nói cũng không phải không có lý, Cố Dịch Chỉ nhìn chằm chằm cái bóng kia, nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói: "Xem tiếp đi."

Video tiếp tục chạy, Đường Hiểu Ý đứng dậy, đi về phía con đê, lúc này đã là 10 giờ 47 phút. Cô ấy đi xuống sông, tay duỗi thẳng, đờ đẫn đi về phía trước rồi dần dần biến mất khỏi video.

"Cô ấy thật sự tự sát?" An Tuệ há to miệng.

"Tôi đã gặp bạn cùng phòng của cô ấy, bọn họ đều nói cô ấy là một người phóng khoáng, rất yêu đời, không có lý do gì để tự tử." Cố Dịch Chỉ nói, "Huống hồ, hành động này của cô ấy cũng không hợp với điều kiện."

"Sao tôi cứ có cảm giác..." Vương Hạo sờ cằm, nói ra suy đoán của mình: "Giống như bị trúng tà?"

"Thôi cho tôi xin, chúng ta là cảnh sát đấy, sao anh lại có thể nói ra mấy lời mê tín dị đoan này thế." An Tuệ đẩy anh ta một cái.

"Cô đừng có mà không tin, có một số việc thật sự không thể dùng khoa học để giải thích." Vương Hạo nói, "Lúc còn bé ở quê tôi có một người bị trúng tà, cả ngày cứ lầm bầm lầu bầu, không cho ai tới gần, sau đó mời bà cốt về dựng một chiếc đũa, ngay ngày hôm sau đã khỏe!"

"Dựng đũa gì?" An Tuệ nghi ngờ hỏi.

"Mẹ tôi nói trẻ con không thể đụng mấy thứ dơ bẩn nên không cho tôi xem, nhưng tôi nghe người lớn nói là cầm một cái chén không lên gõ, gõ xong thì dựng chiếc đũa ở trong chén, như thế được tính là đã hoàn thành nghi thức." Vương Hạo dựa theo ký ức kể lại.

"Chỉ dựng mỗi chiếc đũa mà đã đuổi được quỷ? Chuyện này của anh quá huyền ảo rồi!" An Tuệ bĩu môi, không tin, "Tôi cảm thấy có lẽ sau khi uống thuốc gì đó nên Đường Hiểu Ý mới xuất hiện ảo giác, không khống chế được cơ thể. Dịch Chỉ, cậu nghĩ sao?"

"Không thể loại trừ khả năng này. An Tuệ, cô đi điều tra thử xem gần đây Đường Hiểu Ý có tiếp xúc với thứ gì giống thế không." Cố Dịch Chỉ nói.

"Được, tôi đi ngay." Tính cách An Tuệ thuộc dạng ngay thẳng, trước khi đi còn không quên chọc Vương Hạo, "Nhớ kỹ, chúng ta là cảnh sát nhân dân xã hội chủ nghĩa, phải tin vào khoa học!"

"Thà rằng tin là có, còn hơn là không tin!" Vương Hạo không cam lòng hô to với bóng lưng của cô ấy.

Video giám sát vẫn còn đang chạy, hình ảnh chỉ còn lại mỗi phong cảnh, nước sông chậm chạp cọ rửa mặt đê, cũng xóa đi dấu chân của Đường Hiểu Ý. Lúc Vương Hạo chuẩn bị tắt video, Cố Dịch Chỉ bỗng nhiên đoạt lấy con chuột ấn vào nút tạm dừng, dùng ngón tay vẽ một cái vòng lên trên màn hình, nói: "Anh xem chỗ này đi."

Vị trí kia bất ngờ có một bóng người.

"Đây là cái gì?" Vương Hạo phóng to hình ảnh lên, lúc này đã có thể nhìn ra tứ chi và đầu của cái bóng đó. Tuy anh ta nói hành động của Đường Hiểu Ý rất giống trúng tà nhưng nội tâm vẫn tin tưởng vào khoa học nhiều hơn, nhưng bóng người sương đen trước mắt lại giống như một cây búa đánh nát thế giới quan của anh ta: "Không lẽ thật sự..."

"Lấy tất cả video giám sát của mấy nạn nhân khác ra." Cố Dịch Chỉ lạnh giọng nói.

Cảnh về đêm ở Nghi Thành rất đẹp, ánh đèn nên ông lập lòe đan xen với ánh đèn ô tô tạo thành một bức tranh hoa lệ, trên đường lớn chỉ có vài người qua lại, hương hoa trong không khí yên tĩnh càng đậm hơn, đèn đường như ánh sáng, bao phủ cả thành phố.

Cố Dịch Chỉ kéo cơ thể mệt mỏi không còn sức đi vào thang máy, ấn tầng bảy.

Cậu và Vương Hạo ở trước máy tính xem video giám sát đến tận hai giờ sáng mới mang theo cặp mắt giăng đầy tơ máu trở về nhà.

Cậu đoán không sai, người bị hại thứ ba thường xuyên ngẩng đầu khi vào thang máy không phải vì xem camera mà là nhìn "người" đang đứng ở đó. Đó là một bóng người rất không chân thực, dường như có thể hòa vào vách thang máy màu bạc, cho nên lúc ấy mới không có ai chú ý, nhưng ở trong video của người bị hại thứ nhất là Cao Đình Đình lại không có gì xuất hiện.

"Thật sự có quỷ?" Vương Hạo trợn mắt.

Cố Dịch Chỉ nhớ tới bóng đen bên cạnh Đường Hiểu Ý, không có cách nào trả lời Vương Hạo.

Bởi vì ở chỗ sâu nhất trong lòng cậu đang chống cự vấn đề này.

Cậu không có ký ức trước năm 7 tuổi, ba mẹ nói bởi vì cậu từng bị tai nạn xe nên phần đầu bị thương nặng, bị mất trí nhớ. Cậu nhớ sau khi cậu tỉnh lại ở bệnh viện, đôi nam nữ xa lạ kia đã ôm lấy cậu vừa cừa lại vừa khóc, xuyên qua cửa kính cậu thấy gương mặt của mình, nhưng lại không nhớ được bất cứ chuyện gì, bắt đầu từ lúc ấy, thế giới của cậu cũng bắt đầu từ số 0.

"Quên thì quên thôi, dù sao cũng chỉ là vài chuyện nghịch ngợm phá phách."

Mọi người đều nói như thế, cho nên không biết bắt đầu từ lúc nào cậu cũng dần dần quay lại cuộc sống bình thường. Có lẽ đối với một người, ký ức tuổi thơ cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Cố Dịch Chỉ thở dài, cửa thang máy mở ra, cậu tâm phiền ý loạn đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bảng số "9" ở trên tường.

Chuyện gì vậy? Ấn sai tầng?

Cậu gãi đầu, đi vào trong tháng máy, ấn mạnh xuống lầu 7. Thang máy từ từ di chuyển, đợi đến lúc cửa mở ra lần nữa, trên tường vẫn là cái bảng số "9" chói mắt kia.

Thang máy hỏng rồi hả?

Cậu đứng trong hành lang nhìn trái nhìn phải một hồi, dù sao cũng chỉ có hai tầng, đi thang bộ cũng được. Cậu đẩy cửa phòng cháy ra, dậm chân nhưng đèn cảm ứng không sáng lên, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh sáng của điện thoại để đi xuống.

Đã hơn hai giờ sáng, hành lang đen như mực, duỗi tay cũng không thấy nổi năm ngón. Cố Dịch Chỉ đi rất chậm, cố gắng không phát ra tiếng động, tránh làm phiền người khác nghỉ ngơ, khúc quẹo có vài thứ lặt vặt chồng chất lên nhau nhưng vẫn miễn cưỡng đủ chỗ cho một người đi qua. Cậu cố gắng chen người qua, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải để ban quản lý dọn sạch, lối thoát hiểm bị kẹt thành thế này, nếu xảy ra hỏa hoạn thì chẳng có hy vọng nào chạy thoát.

Lúc này, ánh sáng trong điện thoại đột nhiên biến mất, cậu dừng chân, tay vô thức nắm lấy tay vịn, bỗng nhiên chạm vào một thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh, thậm chí còn cảm giác được khớp xương và lông của thứ đó.

Cố Dịch Chỉ giật mình, lui về sau, bấm điện thoại sáng lên, ngoài trừ tay vịn và bậc thang bụi bẩn, chỗ này chẳng còn thứ nào khác.

Làm cảnh sát ba năm, từng tiếp xúc qua vô số thi thể, hơn nữa với kinh nghiệm kiến tập khi còn ở trường cảnh sát, cậu chắc chắn đó là tay của một người.

Một cánh tay.

Cậu vội vàng quay lại căn hộ của mình, mở cửa ra, bật đèn lên, rồi đóng chặt cửa lại, dựa người vào tường thở hổn hển.

Chính cậu cũng không biết bản thân đang sợ cái gì, từ nhỏ cha mẹ đã dạy cậu thuyết vô thần, cho dù có phải đối mặt với án kiện phức tạp thế nào, cậu cũng đều có thể bình tĩnh xử lý, ngay cả Tề Chấn cũng khen cậu sinh ra đã hợp với nghề cảnh sát, cho dù vừa rồi đụng phải thứ kia, cũng không thể làm cậu nảy sinh ra cảm giác hiện tại.

Không phải cậu sợ cánh tay kia, đúng hơn là cậu sợ thứ gì đó.

Nhưng cậu không nghĩ ra đó là cái gì.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, đèn đuốc sáng trưng giúp cậu dần dần bình tĩnh, cậu hít sâu một hơi, đi đến cạnh bàn rót cho mình một ly nước, lúc xoay người lại, động tác của cậu cứng ngắc.

Trên vách tường trắng tinh bất thình lình có một dấu tay đỏ chót.

Một dấu tay của phụ nữ.

Chuông báo thức vang lên dồn dập, Cố Dịch Chỉ tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên sô pha trong phòng khách nhà mình, cậu vừa xoay hai huyệt Thái Dương vừa đi vào toilet, vặn vòi nước hứng nước lạnh rửa mặt, sau đó cởi quần áo ra chui vào chỗ tắm.

Từ nhỏ cậu đã rèn luyện cơ thể, hơn nữa mấy năm huấn luyện cơ thể ở cường độ cao trong trường cảnh sát, cậu đã tập ra một thân cơ bắp chắc nịch, cơ bụng của cậu còn làm Vương Hạo hâm mộ không thôi. Trên lưng cậu có vài vết thương, đó là vết thương bị đá cắt qua khi cứu một đứa bé rơi xuống nước trong đợt huấn luyện dã ngoại mấy năm trước, lần đó còn vì vậy mà nhận được giấy khen, ai ngờ lúc nghỉ về nhà kể việc này cho ba mẹ, lại dọa bọn họ sợ.

"Con trai à, con có thể đừng liều mạng như thế không, chúng ta còn dựa vào con để hưởng lão đó!" Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng giấy khen kia đến giờ vẫn còn được dán ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng khách, chẳng hợp với bầu không khí thư hương xung quanh chút nào.

Cố Dịch Chỉ tính thử một chút, hình như đã hơn nửa năm chưa về nhà, tháng sau là sinh nhật của ba, nên về một lần.

Cậu lấy khăn tăm lau sơ người, sau đó quấn nó quanh eo, để mái tóc ướt nhẹp đi chân trần ra khỏi phòng tắm.

Ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào, trong phòng rất sáng, cậu híp mắt mở tủ lạnh, lấy một ly bia và một cái bánh mì ra.

Vách tường trắng tinh, dưới ánh mắt trời hiện ra vẻ nhu hòa, dường như dấu tay máu mà tối qua cậu nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Có lẽ do xem video nhiều quá nên hoa mắt đi!

Cậu đi đến ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên giật bắn dậy, ném bánh mì và ly bia lên bàn, vọt vào phòng tắm lục lọi quần áo vừa mới thay ra rồi lại quay về tìm ở sô pha ở phòng khác, kệ đặt TV, ngăn kéo hơn nửa ngày.

.... Điện thoại của Đường Hiểu Ý đâu?

Biệt thự trên đỉnh núi, vật chứng mà Cố Dịch Chỉ không tìm thấy trong nhà đang bình yên vô sự nằm trên bàn nhà Phong Trạch, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong, trong sân cây xanh ấm áp, trăm hoa đua nở, Phong Trạch ngồi dưới ô che nắng, nhàn nhã ăn điểm tâm sáng do người giúp việc chuẩn bị.

Anh là một người rất bắt bẻ với đồ ăn, trang trí ở phòng bếp thậm chí còn hơn chứ không hề kém khách sạn 5 sao, đặc biệt là hai người đầu bếp kia, chỉ cần xào đại một món thôi cũng đủ coi là nghệ thuật, cho nên anh cảm thấy rất khó tin khi mà ngày hôm qua bản thân không những có thể ngồi lại cái quán nhỏ vừa dơ vừa cũ đó mà còn uống bia rẻ tiền với đối phương.

Có lẽ có những lúc con người sẽ làm ra một vài chuyện khó hiểu, giống như việc anh cầm lấy chiếc điện thoại kia, hay là việc Cố Dịch Chỉ lấy cớ ăn cơm để cho lão Lý tiền.

Dạ Hợp đi ra khỏi phòng, hơi khom người chào, nói: "Thiếu chủ, nhị gia tới."

"Ồ? Đây đúng là vị khách ít đến đấy!" Phong Trạch cười một chút, chậm chạp uống hết ly cà phê trong tay rồi mới đứng dậy đi vào phòng khách.

Có một người đàn ông 50 tuổi đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, mái tóc bạc phơ, nếp nhăn đầy trán, giống như chưa từng giãn ra.

"Chú hai, ngọn gió nào đưa chú tới đây vậy." Phong Trạch đi vào, không nóng không lạnh nói.

"Một thời gian không đến, căn nhà này vẫn như vậy." Phong Bách Xuyên không nhìn anh, mà đánh giá xung quanh.

"Phiền chú hai lo lắng rồi, đây là sản nghiệp do tổ tông truyền lại, tôi dĩ nhiên phải bảo vệ nó thật tốt." Phong Trạch cười nói, "Hay là tôi cho người thu dọn một phòng dành cho khách, chú hai ở lại đây vài ngày đi."

"Không cần, lần này ta tới đây là vì chuyện của Phong Nguyệt." Giọng của Phong Bách Xuyên rất trầm, lộ ra vài phần uy nghiêm, "Mấy ngày trước con bé đã về nước."

"Vậy chúc mừng chú hai trước, sau này có con gái ở bên cạnh, không còn tâm tư nhàn rỗi để làm chuyện khác nữa." Phong Trạch nhàn nhạt mà nói.

"Phong Trạch, cho dù hiện tại cậu có là chưởng môn nhân của Phong gia thì ta vẫn là trưởng bối của cậu!" Phong Bách Xuyên bày ra vẻ mặt không vui.

"Chuyện này là đương nhiên, tôi vẫn luôn ghi nhớ những gì chú hai dạy." Cả người Phong Trạch ngã về trước, nghiêm túc nói.

"Ta không muốn nhắc lại chuyện trước đây nữa, lần này ta chỉ muốn nói với cậu, hiện tại Phong Nguyệt đã về nước, cậu đã là chưởng môn nhân thì phải có khí độ của một chưởng môn nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com