Edit Bsd Bta Dia Nguc Co Doc Da An Mocha
---Hắn có thể lừa gạt người khác, lại lừa gạt không được chính mình.Thanh niên bày ra một bộ dáng cự tuyệt giao lưu, Nakajima Atsushi gắt gao mà nhìn chăm chú vào Akutagawa, từ đường cong bằng phẳng của sườn mặt người đó, hànng mi tựa như khép lại rồi mở ra, di chuyển đến tận đôi môi mỏng mím nhẹ. Cậu chợt kinh ngạc phát hiện, Akutagawa nhìn thì vô cùng cường đại thế nhưng cũng sẽ cho cậu một loại cảm giác yếu ớt, giống như khối băng sắp tan vỡ, lạnh băng lại yếu ớt.Có lẽ không phải cự tuyệt, mà là không có lời nào để nói.Nakajima Atsushi đột nhiên nghĩ vậy, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Dazai-san đang hiếm khi trầm mặc không nói, ánh mắt của đối phương vẫn luôn trú ngụ trên người thanh niên ngồi ở giường bệnh, dường như quên mất hết thảy.Vì sao… sẽ tự sát… Lời nói tới bên miệng rồi lại trốn đi, Dazai Osamu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Akutagawa Ryunosuke, người đệ tử vốn vô cùng quen thuộc giờ phút này trên mặt là sự thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt sáng rực ấy, ánh mắt rực lửa lại cố chấp chỉ thuộc về hắn, hắn không còn có thấy.Dường như lúc lơ đãng đã có thứ gì đó đã không một tiếng động sụp đổ, tiêu tán trong không khí. Dazai nghĩ, Dazai Osamu nghĩ, rõ ràng sự cố chấp của đối phương trong quá khứ chính là nguyên nhân khiến hắn phiền chán, nhưng tại sao lúc này hắn lại không cảm thấy một tia vui vẻ.
Bình tĩnh xem xét, Akutagawa Ryunosuke quả thực là một đầu gỗ ngoan cố, ngu xuẩn lại tự cho là đúng, quyết làm theo ý mình không hiểu hối cải, hắn vẫn luôn có một dự cảm mãnh liệt, rồi một ngày thanh kiếm sắc bén này sẽ bị gãy ở một nơi nào đó mà hắn không thể nhìn thấy.“Thật đúng là vô dụng, lãng phí thời gian ngủ quý giá của tôi, thật là một tên ngoan cố ngu xuẩn không chịu thay đổi, vô dụng như vậy còn nhảy hồ tự sát, làm Atsushi-kun mệt mỏi khiêng cậu về Cơ quan Thám tử.”Không xong, hắn đang nói cái gì, cho tới nay thói quen nói ra những lời lãnh khốc đó giờ bất tri bất giác liền vô cùng trôi chảy buột miệng thốt ra. Những người khác của Cơ quan Thám tử Vũ trang đều mang ánh mắt ẩn chứa khiển trách hướng vào hắn, đặc biệt là Nakajima Atsushi, cậu một bên khẩn trương nhìn chăm chú Akutagawa Ryunosuke phòng ngừa đối phương nổi điên, một bên hy vọng Dazai-san không cần đi quá xa, rốt cuộc mỗi lần người bị Rashomon đuổi theo đánh đều là cậu.Trong không khí như cũ là một sự xấu hổ và yên lặng không lời.
Đôi mắt như pha lê màu đen tro của thanh niên kia không có bất cứ phẫn nộ nào, chỉ có một phần nỗi buồn yên tĩnh, và vài phần hơi lãnh đạm không thể thấy.
Akutagawa Ryunosuke lẳng lặng nhìn mọi người, bình tĩnh gật đầu, hỏi:"Phí chữa bệnh bao nhiêu? Tôi sẽ trả."Y nhìn mọi người, ánh mắt bình đạm không gợn sóng.Không có tức giận, không có nổi điên, không có Rashomon phẫn nộ... Ngay cả người trì độn nhất cũng có thể phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Nakajima Atsushi mỗi thời khắc luôn đề phòng đối phương, sau khi lòng rối rắm một hồi, vẫn là dùng một giọng điệu thật cẩn thận hỏi: “Anh thực sự là…… Akutagawa Ryunosuke sao?”Vấn đề này thật khó có thể trả lời, Akutagawa Ryunosuke không có bất cứ cảm xúc biến hóa gì trên mặt, y trong lòng nghĩ: Dù có như thế nào, y đều không thể đối với bất cứ ai phủ định thân phận của Akutagawa Ryunosuke, thân thể này không thuộc về y, y không có bất cứ tư cách nào đi phủ định sự tồn tại của cậu ấy, cũng không thể phủ định sự tồn tại của chính mình.Trừ bỏ Akutagawa Ryunosuke, y đã hai bàn tay trắng.Akutagawa Ryunosuke hướng mắt về thiếu niên tóc trắng, số lượng ký ức không nhiều lắm đã nói cho hắn biết đối phương đến tột cùng có tính cách như thế nào, đối với loại Chúa Cứu Thế này, y cũng không có quyền lợi gì đi chỉ trích lý tưởng hồn nhiên này của đối phương, thậm chí cảm thấy hâm mộ từ đáy lòng.Thật tốt... còn có thể tiếp tục sống với hy vọng, điều này có nghĩa là cậu ấy đã có một kho báu để mình coi trọng, tương lai dành cho họ chính là ánh sáng, mà một ma quỷ bị thiên đường cự tuyệt như y nên thống khoái xuống địa ngục.Akutagawa Ryunosuke không ngừng suy nghĩ, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó nhận thấy.
Chỉ là đơn thuần vì tồn tại mà sống, cố tình lại là việc y không thể chịu đựng được nhất.Trên cánh tay truyền đến đau đớn, suy nghĩ phiêu tán nháy mắt thu hồi, y trầm mặc ngẩng đầu, một bàn tay quấn băng vải bắt lấy cánh tay y, hướng lên trên nhìn lại, cặp mắt sắc diều như đựng đầy hoàng hôn đang nhìn thẳng y.Trong chốc lát, Dazai Osamu chợt có một dự cảm kỳ dị, người trước mặt này dường như giây tiếp theo liền sẽ hóa thành bọt biển rời đi, hắn không kịp nghĩ nhiều liền nắm lấy cánh tay của đối phương, ở khoảng cách gần như thế, hắn thấy được rõ cặp mắt đen như màu mực kia không chút che giấu sự xa cách và lạnh nhạt.“Tiên sinh, làm ơn buông tay tôi ra.”Akutagawa Ryunosuke dùng miệng lưỡi bình đạm nói, y rũ mắt xuống, vâng theo cái giả thiết gọi là “mất trí nhớ” lúc trước.Ngươi thật là kẻ đáng thương nhu nhược, Akutagawa Ryunosuke trong lòng cười nhạo chính mình.
Hắn không còn có cái gì có thể coi trọng, Akutagawa hiện tại đều không muốn ở chỗ này thêm một giây nào, dù là nơi này hoặc là bên kia, những người xa lạ lại mang những cái tên quen thuộc đó đã sắp làm y nổi điên.Y đã sắp điên rồi, biến thành kẻ điên y sợ hãi nhất.“Cậu gọi tôi là cái gì?”Dazai Osamu dùng một miệng lưỡi vội vàng gần như ép sát để hỏi, rồi ngữ điệu của hắn trầm xuống trong phút chốc.Akutagawa Ryunosuke nhìn hắn, băng sơn lẳng lặng mà ngự ở đáy mắt.Y nâng một bàn tay khác lên, nắm lấy tay của Dazai Osamu, từ trên cánh tay mình chậm rãi dời đi tay của đối phương, đối phương cũng mặc kệ động tác của y, chỉ là ánh mắt như cũ ngừng ở trên người y.“Ồ, nửa đêm đi gọi cho thám tử lừng danh tôi đây, kết quả căn bản chẳng có chuyện gì sao.”Edogawa Ranpo khoan thai tới muộn mới đẩy cửa vào thì đã thấy cảnh tượng này, anh một bên lắc đầu không sao cả, một bên thuận tay đeo mắt kính lên.
Đôi mắt ngọc lục bảo lập tức mở ra, ánh mắt của Akutagawa Ryunosuke ngừng ở trên người người đàn ông tóc rối này, giây tiếp theo lại dời đi.Nói chung là không cùng với y có bất cứ quan hệ gì.Tiếng chuông chói tai vang lên, Ryunosuke Akutagawa lấy điện thoại từ trong túi áo ra trước sự chú ý của mọi người, dường như điện thoại này cho dù có bị ngâm trong nước vẫn có thể gọi được. Y mở điện thoại lên, nhấn nút trả lời, tuy vẫn còn có chút mới lạ, nhưng sau vài ngày y đại khái đã biết cách sử dụng món đồ này. "Akutagawa, bây giờ cậu đang ở đâu?"Là âm thanh của Nakahara Chuuya, dường như không cẩn thận đi chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất, tất cả mọi người đều hướng mắt tới cái điện thoại kia. Bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, Akutagawa Ryunosuke vẫn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Hình như ở một nơi gọi là Cơ quan Thám tử.”“Tch, cậu mở loa lên. Nghe được không, người của Cơ quan thám tử! Các người tốt nhất đừng đụng chạm gì Akutagawa, đón được Akutagawa rồi bọn ta sẽ tự động rời đi!”Dường như âm thanh không chỉ truyền đến từ tiếng điện thoại, Akutagawa Ryunosuke quay đầu nhìn xuống hướng ngoài cửa sổ, người đàn ông mặc tây trang đội mũ với vẻ mặt tức giận đứng ở dưới lầu giơ điện thoại lên.Đương nhiên, những người khác ở Cơ quan Thám tử Vũ trang cũng nhìn thấy, rồi bọn họ đem ánh mắt chuyển hướng Akutagawa Ryunosuke đã đứng lên, thanh niên một tay giơ di động một tay cắm trong túi, dường như không ý thức được giờ phút này đang tràn ngập mùi thuốc súng không khí: “Còn chưa trả tiền thuốc men.”
“Tch, tôi sẽ trả, nhanh xuống dưới đi!”Nakahara Chuuya nửa đêm đang nằm trên giường, kết quả nhận được cuộc gọi từ người tự xưng là Higuchi Ichiyo - thuộc hạ của Akutagawa, nói rằng cô thấy Akutagawa Ryunosuke bị người của Cơ quan Thám tử Vũ trang bắt đi, anh vội vàng thay quần áo, chạy như điên tới đây đòi người. Tên Dazai Osamu khốn nạn kia hiện tại làm việc tại nơi này, Nakahara Chuuya hung tợn nghĩ, nếu không phải sợ Akutagawa đang mất trí nhớ sẽ xảy ra chuyện gì đó khi bị con cá thu xanh khốn kiếp ấy kích thích, anh mới không muốn gặp lại cá thu xanh chết bầm.“Vậy thì không còn gì để nói nữa.” Akutagawa Ryunosuke cất điện thoại vào lại túi, dựa tường đứng dậy, nước vẫn còn dính trên tóc tí tách nhỏ giọt. Thanh niên không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, chống đỡ thân thể có khả năng bị một trận gió thổi bay bất cứ lúc nào, đi từng bước về phía cửa.
Akutagawa đương nhiên biết mọi người đang nhìn mình, nhưng y không có tràn đầy tình yêu với nhân loại, thế giới này chỉ mang cho y sự đồng tình, không có tình yêu.Thế giới này dường như không có mang đến ảnh hưởng gì cho y, nhưng thống khổ ban đầu dường như còn gia tăng.Akutagawa Ryunosuke có chút bừng tỉnh nghĩ, sự cô độc thống khổ thực chất không chỉ có khái niệm, mà còn có ý nghĩa.Thống khổ có ý nghĩa ở chỗ nó chứng minh rằng y vẫn còn sống, nhưng Akutagawa Ryunosuke vốn là một người đã chết.
Y chịu đựng gấp đôi thống khổ, nhưng lại không nhận được một nửa niềm vui.Akutagawa Ryunosuke đưa lưng về phía mọi người, không tiếng động nở nụ cười, tay phải gắt gao mà ấn ở ngực, y ho khan vài tiếng, chậm rãi ra khỏi cửa.Trên sàn nhà còn sót lại một loạt vết nước sẫm màu.
Bình tĩnh xem xét, Akutagawa Ryunosuke quả thực là một đầu gỗ ngoan cố, ngu xuẩn lại tự cho là đúng, quyết làm theo ý mình không hiểu hối cải, hắn vẫn luôn có một dự cảm mãnh liệt, rồi một ngày thanh kiếm sắc bén này sẽ bị gãy ở một nơi nào đó mà hắn không thể nhìn thấy.“Thật đúng là vô dụng, lãng phí thời gian ngủ quý giá của tôi, thật là một tên ngoan cố ngu xuẩn không chịu thay đổi, vô dụng như vậy còn nhảy hồ tự sát, làm Atsushi-kun mệt mỏi khiêng cậu về Cơ quan Thám tử.”Không xong, hắn đang nói cái gì, cho tới nay thói quen nói ra những lời lãnh khốc đó giờ bất tri bất giác liền vô cùng trôi chảy buột miệng thốt ra. Những người khác của Cơ quan Thám tử Vũ trang đều mang ánh mắt ẩn chứa khiển trách hướng vào hắn, đặc biệt là Nakajima Atsushi, cậu một bên khẩn trương nhìn chăm chú Akutagawa Ryunosuke phòng ngừa đối phương nổi điên, một bên hy vọng Dazai-san không cần đi quá xa, rốt cuộc mỗi lần người bị Rashomon đuổi theo đánh đều là cậu.Trong không khí như cũ là một sự xấu hổ và yên lặng không lời.
Đôi mắt như pha lê màu đen tro của thanh niên kia không có bất cứ phẫn nộ nào, chỉ có một phần nỗi buồn yên tĩnh, và vài phần hơi lãnh đạm không thể thấy.
Akutagawa Ryunosuke lẳng lặng nhìn mọi người, bình tĩnh gật đầu, hỏi:"Phí chữa bệnh bao nhiêu? Tôi sẽ trả."Y nhìn mọi người, ánh mắt bình đạm không gợn sóng.Không có tức giận, không có nổi điên, không có Rashomon phẫn nộ... Ngay cả người trì độn nhất cũng có thể phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Nakajima Atsushi mỗi thời khắc luôn đề phòng đối phương, sau khi lòng rối rắm một hồi, vẫn là dùng một giọng điệu thật cẩn thận hỏi: “Anh thực sự là…… Akutagawa Ryunosuke sao?”Vấn đề này thật khó có thể trả lời, Akutagawa Ryunosuke không có bất cứ cảm xúc biến hóa gì trên mặt, y trong lòng nghĩ: Dù có như thế nào, y đều không thể đối với bất cứ ai phủ định thân phận của Akutagawa Ryunosuke, thân thể này không thuộc về y, y không có bất cứ tư cách nào đi phủ định sự tồn tại của cậu ấy, cũng không thể phủ định sự tồn tại của chính mình.Trừ bỏ Akutagawa Ryunosuke, y đã hai bàn tay trắng.Akutagawa Ryunosuke hướng mắt về thiếu niên tóc trắng, số lượng ký ức không nhiều lắm đã nói cho hắn biết đối phương đến tột cùng có tính cách như thế nào, đối với loại Chúa Cứu Thế này, y cũng không có quyền lợi gì đi chỉ trích lý tưởng hồn nhiên này của đối phương, thậm chí cảm thấy hâm mộ từ đáy lòng.Thật tốt... còn có thể tiếp tục sống với hy vọng, điều này có nghĩa là cậu ấy đã có một kho báu để mình coi trọng, tương lai dành cho họ chính là ánh sáng, mà một ma quỷ bị thiên đường cự tuyệt như y nên thống khoái xuống địa ngục.Akutagawa Ryunosuke không ngừng suy nghĩ, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó nhận thấy.
Chỉ là đơn thuần vì tồn tại mà sống, cố tình lại là việc y không thể chịu đựng được nhất.Trên cánh tay truyền đến đau đớn, suy nghĩ phiêu tán nháy mắt thu hồi, y trầm mặc ngẩng đầu, một bàn tay quấn băng vải bắt lấy cánh tay y, hướng lên trên nhìn lại, cặp mắt sắc diều như đựng đầy hoàng hôn đang nhìn thẳng y.Trong chốc lát, Dazai Osamu chợt có một dự cảm kỳ dị, người trước mặt này dường như giây tiếp theo liền sẽ hóa thành bọt biển rời đi, hắn không kịp nghĩ nhiều liền nắm lấy cánh tay của đối phương, ở khoảng cách gần như thế, hắn thấy được rõ cặp mắt đen như màu mực kia không chút che giấu sự xa cách và lạnh nhạt.“Tiên sinh, làm ơn buông tay tôi ra.”Akutagawa Ryunosuke dùng miệng lưỡi bình đạm nói, y rũ mắt xuống, vâng theo cái giả thiết gọi là “mất trí nhớ” lúc trước.Ngươi thật là kẻ đáng thương nhu nhược, Akutagawa Ryunosuke trong lòng cười nhạo chính mình.
Hắn không còn có cái gì có thể coi trọng, Akutagawa hiện tại đều không muốn ở chỗ này thêm một giây nào, dù là nơi này hoặc là bên kia, những người xa lạ lại mang những cái tên quen thuộc đó đã sắp làm y nổi điên.Y đã sắp điên rồi, biến thành kẻ điên y sợ hãi nhất.“Cậu gọi tôi là cái gì?”Dazai Osamu dùng một miệng lưỡi vội vàng gần như ép sát để hỏi, rồi ngữ điệu của hắn trầm xuống trong phút chốc.Akutagawa Ryunosuke nhìn hắn, băng sơn lẳng lặng mà ngự ở đáy mắt.Y nâng một bàn tay khác lên, nắm lấy tay của Dazai Osamu, từ trên cánh tay mình chậm rãi dời đi tay của đối phương, đối phương cũng mặc kệ động tác của y, chỉ là ánh mắt như cũ ngừng ở trên người y.“Ồ, nửa đêm đi gọi cho thám tử lừng danh tôi đây, kết quả căn bản chẳng có chuyện gì sao.”Edogawa Ranpo khoan thai tới muộn mới đẩy cửa vào thì đã thấy cảnh tượng này, anh một bên lắc đầu không sao cả, một bên thuận tay đeo mắt kính lên.
Đôi mắt ngọc lục bảo lập tức mở ra, ánh mắt của Akutagawa Ryunosuke ngừng ở trên người người đàn ông tóc rối này, giây tiếp theo lại dời đi.Nói chung là không cùng với y có bất cứ quan hệ gì.Tiếng chuông chói tai vang lên, Ryunosuke Akutagawa lấy điện thoại từ trong túi áo ra trước sự chú ý của mọi người, dường như điện thoại này cho dù có bị ngâm trong nước vẫn có thể gọi được. Y mở điện thoại lên, nhấn nút trả lời, tuy vẫn còn có chút mới lạ, nhưng sau vài ngày y đại khái đã biết cách sử dụng món đồ này. "Akutagawa, bây giờ cậu đang ở đâu?"Là âm thanh của Nakahara Chuuya, dường như không cẩn thận đi chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất, tất cả mọi người đều hướng mắt tới cái điện thoại kia. Bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, Akutagawa Ryunosuke vẫn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Hình như ở một nơi gọi là Cơ quan Thám tử.”“Tch, cậu mở loa lên. Nghe được không, người của Cơ quan thám tử! Các người tốt nhất đừng đụng chạm gì Akutagawa, đón được Akutagawa rồi bọn ta sẽ tự động rời đi!”Dường như âm thanh không chỉ truyền đến từ tiếng điện thoại, Akutagawa Ryunosuke quay đầu nhìn xuống hướng ngoài cửa sổ, người đàn ông mặc tây trang đội mũ với vẻ mặt tức giận đứng ở dưới lầu giơ điện thoại lên.Đương nhiên, những người khác ở Cơ quan Thám tử Vũ trang cũng nhìn thấy, rồi bọn họ đem ánh mắt chuyển hướng Akutagawa Ryunosuke đã đứng lên, thanh niên một tay giơ di động một tay cắm trong túi, dường như không ý thức được giờ phút này đang tràn ngập mùi thuốc súng không khí: “Còn chưa trả tiền thuốc men.”
“Tch, tôi sẽ trả, nhanh xuống dưới đi!”Nakahara Chuuya nửa đêm đang nằm trên giường, kết quả nhận được cuộc gọi từ người tự xưng là Higuchi Ichiyo - thuộc hạ của Akutagawa, nói rằng cô thấy Akutagawa Ryunosuke bị người của Cơ quan Thám tử Vũ trang bắt đi, anh vội vàng thay quần áo, chạy như điên tới đây đòi người. Tên Dazai Osamu khốn nạn kia hiện tại làm việc tại nơi này, Nakahara Chuuya hung tợn nghĩ, nếu không phải sợ Akutagawa đang mất trí nhớ sẽ xảy ra chuyện gì đó khi bị con cá thu xanh khốn kiếp ấy kích thích, anh mới không muốn gặp lại cá thu xanh chết bầm.“Vậy thì không còn gì để nói nữa.” Akutagawa Ryunosuke cất điện thoại vào lại túi, dựa tường đứng dậy, nước vẫn còn dính trên tóc tí tách nhỏ giọt. Thanh niên không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, chống đỡ thân thể có khả năng bị một trận gió thổi bay bất cứ lúc nào, đi từng bước về phía cửa.
Akutagawa đương nhiên biết mọi người đang nhìn mình, nhưng y không có tràn đầy tình yêu với nhân loại, thế giới này chỉ mang cho y sự đồng tình, không có tình yêu.Thế giới này dường như không có mang đến ảnh hưởng gì cho y, nhưng thống khổ ban đầu dường như còn gia tăng.Akutagawa Ryunosuke có chút bừng tỉnh nghĩ, sự cô độc thống khổ thực chất không chỉ có khái niệm, mà còn có ý nghĩa.Thống khổ có ý nghĩa ở chỗ nó chứng minh rằng y vẫn còn sống, nhưng Akutagawa Ryunosuke vốn là một người đã chết.
Y chịu đựng gấp đôi thống khổ, nhưng lại không nhận được một nửa niềm vui.Akutagawa Ryunosuke đưa lưng về phía mọi người, không tiếng động nở nụ cười, tay phải gắt gao mà ấn ở ngực, y ho khan vài tiếng, chậm rãi ra khỏi cửa.Trên sàn nhà còn sót lại một loạt vết nước sẫm màu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com