Edit Bsd Bta Dia Nguc Co Doc Da An Mocha
---Tôi bắt đầu nhớ một người, nhớ đến chẳng thể nào nguôi ngoai. "Nếu có thể chết trong địa ngục với Akutagawa-sensei, thì em cũng là một chiến binh dũng cảm." Nụ cười của Dazai Osamu mềm mại và ngây thơ, đôi mắt màu vàng kim và ánh sáng rực rỡ phía chân trời hòa lẫn vào nhau, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua tóc hắn. Thanh niên tóc đỏ cọ cọ vào cánh tay của Akutagawa, trong mắt không chút che giấu sự nhớ nhung và hoài niệm. Y đứng đó, toàn bộ tầm nhìn đều là hình bóng của thanh niên tóc đỏ này. Trong mắt Akutagawa Ryunosuke lộ ra một tia kinh ngạc hiếm hoi, nụ cười của Dazai Osamu phản chiếu trong đôi mắt trong veo của y, và cả nỗi buồn vui thuần khiết đọng lại dưới đáy đôi mắt vàng kim ấy. Y vươn tay, nhẹ nhàng che trái tim mình, đôi mắt không tự giác được mà hơi mở to. Sự thôi thúc ẩn chứa nơi sâu kín trong trái tim kia, tia lửa tượng trưng cho niềm đam mê cuộc sống, tia lửa mà anh vốn tưởng rằng đã tắt trong cái đêm mưa đó, những tia lửa màu tím bùng lên không báo trước, kêu răng rắc và nổ tung thành một đống hỗn độn sáng chói. "Tại sao..." Akutagawa Ryunosuke khẽ thì thầm trong vô thức, đôi mắt sâu thẳm như đại dương khuấy động sóng to gió lớn, "Tại sao Dazai-kun lại nghĩ như vậy? Rõ ràng chỉ cần một mình tôi... Chỉ cần một mình tôi là ổn rồi..." Y trước đây vẫn luôn sợ hãi sự cô độc, nhưng sau khi tỉnh dậy thì dần ỷ vào sự cô độc mà không ai có thể hiểu được này, khi nỗi tuyệt vọng dần dần lấn át y, y lại đột nhiên gặp phải một loại tuyệt vọng khác. Hai nỗi tuyệt vọng chồng lên nhau, và niềm hy vọng nảy sinh từ sự va chạm giống như một ngọn lửa nhỏ, nhưng nó dần dần khôi phục lại nhiệt độ cơ thể vốn chưa từng có cảm giác ấm áp trước kia của y. "Bởi vì thầy là Akutagawa-sensei!" Dazai Osamu nắm lấy tay Akutagawa Ryunosuke, đôi mắt vừa ngừng thút thít tựa như tia nắng sau khi được rửa sạch, dưới chân họ, hoa dạ anh thảo đang đung đưa những cánh hoa vàng dịu dàng, Dazai Osamu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, giống như một con thiên nga, nhìn thật sâu vào mắt Akutagawa Ryunosuke, "Những ngày thầy rời đi, em thực sự rất rất nhớ thầy." Hắn nhớ giọng nói của đối phương, nhớ hình bóng của đối phương, nhớ hơi thở phập phồng và nhiệt độ của ngón tay đối phương, nhớ cách nói chuyện của đối phương, nhớ đến chẳng thể nào nguôi ngoai. Nỗi nhớ nhung luôn hiện hữu đã ăn mòn trái tim hắn, nuốt chửng máu thịt hắn. Dazai Osamu đã từng cho rằng hắn sẽ bị sự đau khổ lại vui vẻ vì nhớ y này tra tấn đến chết. Nhưng có lẽ, chính vì trước đây hắn cũng đã đủ đau khổ nên hiện tại mới có thể vui vẻ như vậy. "Em nhớ thầy đến mức gần như sắp chết." Hắn lặp lại lời nói của mình lần nữa, nói một cách cường điệu, "Vì vậy em tuyệt đối sẽ không cho phép Akutagawa-sensei rơi vào địa ngục một mình." "Em hiểu rõ sự đau khổ của người muốn tự sát, cho nên em không thể ngăn cản tâm nguyện của thầy, em còn chán ghét những người không hiểu được cảnh khốn cùng của người tự sát mà cứ thích tùy tiện buông lời 'Thế tại sao mày lại sống'." "Cho nên việc duy nhất em có thể làm, chính là đi theo Akutagawa-sensei, cùng thầy rơi vào địa ngục." Khóe miệng của chàng trai tóc đỏ nhếch lên một tia ngây thơ, mang theo nụ cười ranh mãnh của trẻ con, "Xin đừng lo lắng, em vẫn rất am hiểu tuẫn tình, đặc biệt là cùng Akutagawa-sensei." Hắn dường như đang bước trên mây, cả người đều biến thành một con chim mềm mại, nói với một giọng điệu mơ màng và chân thành: "Đây sẽ là tình yêu duy nhất trên thế gian đối với em." Khoảng khắc đó, Akutagawa Ryunosuke nghĩ tới *Laclos, Molière, và Paul, y đã từng tự đáy lòng hâm mộ những người muốn cùng bạn bè tự sát kia, mà giờ đây y cảm thấy bức tường mơ hồ xây dựng trong lòng mình đã trở nên mỏng như tờ giấy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa... *3 cái tên này thực ra không rõ là ai tại tra trên mạng không có kết quả, lên hỏi chat gpt thì nó trả lời là:
拉西奴 (Có thể là Laclos, Pierre Choderlos de Laclos): Nhà văn người Pháp.
摩利耶尔 (Molière): Nhà viết kịch và diễn viên người Pháp, nổi tiếng với các tác phẩm hài.
包尔: Phát âm là Paul, mà có nhiều người liên quan đến văn học cũng tên Paul nên không rõ là ai. Vì thế Akutagawa Ryunosuke nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi, lộ ra vẻ suy nghĩ mơ hồ và hoang mang. "Vì sao?" Akutagawa Ryunosuke lặp lại lời nói của mình lần nữa, "Ngay cả khi Dazai-kun nói như vậy, tôi cũng khó có thể nói ra bất cứ điều gì đáng để tán dương." Trong mắt y dần dần khôi phục một chút thần thái, nhưng vẫn tiếp tục hỏi với giọng điệu đều đều đó. Dazai Osamu lại mỉm cười: "Không quan trọng, em sống là vì Akutagawa-sensei, chết vì Akutagawa-sensei cũng hoàn toàn không quan trọng." "Nếu Akutagawa-sensei bỏ rơi em và rời đi, mới là điều tàn khốc nhất." Trong đôi mắt màu vàng kim của Dazai Osamu tràn ngập dịu dàng gần như bi thương, "Em chỉ quan tâm đến bản thân Akutagawa-sensei." Akutagawa Ryunosuke hơi mở miệng, muốn nói gì đó, rồi cuối cùng lại trở thành trầm mặc. Ban đầu khi mới tỉnh dậy, y vừa không muốn một bản thân khác bởi vì mình mà ở thế giới kia biến mất, lại khó có thể vượt qua được nguyện vọng muốn bất chấp tất cả ra đi ở sâu trong nội tâm. Y đứng ở giao điểm giữa sự sống và chết, lý trí và cảm tính, cố gắng giữ thăng bằng như bước trên một sợi dây. Một thế giới khác cũng không phải nơi để y có thể thoát khỏi thống khổ, mà càng khiến thống khổ trở trên sâu sắc hơn. Cô độc là cái bóng vĩnh viễn không thể thoát khỏi, y đã biết điều này sau khi tỉnh dậy, rõ ràng y giống như đang nhìn vào một người lạ trong gương, nhưng khi tất cả mọi người dùng ánh mắt khát cầu nhìn y, y liền không thể tự do chạy tới cái chết thay cho một bản thân khác. Y rơi vào địa ngục cô độc của bóng tối vĩnh cửu, cũng sớm đã từ bỏ ý định chạm vào ánh sáng. Nhưng vào lúc này, hy vọng đến mà không hề báo trước, Akutagawa Ryunosuke nhìn chăm chú vào đôi mắt vàng kim của Dazai Osamu, như thể muốn khắc sâu nó vào trong đầu vĩnh viễn không quên. Tia điện trong tim đang nở rộ, Akutagawa Ryunosuke chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mắt. Cùng với sự hiu quạnh, đau khổ đang đè nén trong lòng mà trước đây không thể nói với bất cứ ai ở thế giới kia, lại thông qua cái ôm này dường như được an ủi. Chỉ khi con người gặp phải bi kịch tương tự mới có đủ tư cách để hiểu được người khác, Akutagawa Ryunosuke ôm lấy đứa trẻ tóc đỏ này, nhiệt độ từ trên người đối phương truyền đến trái tim từng tấc một. Ánh trăng thanh tịnh chậm rãi trèo lên trên vòm trời, rồi sau đó toàn bộ không gian rung chuyển giống như bị sóng nước đánh vào. Akutagawa Ryunosuke rũ mắt nhìn vào hai tay mình, y thấy cơ thể của bản thân dần dần trở nên trong suốt, linh hồn lại phát ra âm hưởng sâu lắng như tiếng chuông. "Xem ra, cậu phải về rồi, Dazai-kun." Akutagawa Ryunosuke chậm rãi buông tay ra, bình tĩnh nói. Một tia sáng từ phía trên chiếu xuống, Dazai Osamu cảm giác được bản thân đang bị một lực hút không thể chống cự kéo ra bên ngoài. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Akutagawa Ryunosuke, người đang dần dần trở nên trong suốt, nắm lấy cổ tay đối phương, dùng tất cả sức lực hét lớn. "Akutagawa-sensei, thầy nhất định phải chờ em, em nhất định sẽ tìm được thầy, cho dù có là địa ngục hay là nhân gian, em tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ!" Như thể hắn muốn bộc phát toàn bộ dũng khí còn sót lại trong đời ra khỏi phổi mình ngay lập tức, tiếng khóc nức nở vang vọng giữa trời và đất. "Vì vậy, trước khi em tìm được thầy, cầu xin thầy, cầu xin thầy nhất định phải kiên trì sống!" Trong mắt Akutagawa phản chiếu bóng dáng đối phương vì bị ánh sát hút đi mà trở nên cách xa, chính cơ thể y cũng dần dần trong suốt. Đây có lẽ sẽ là một ước định không thời hạn, y nghĩ. Nhưng Akutagawa Ryunosuke lại thoải mái nở nụ cười bởi vì nội tâm chưa bao giờ từng vui vẻ cả. "Được..."
拉西奴 (Có thể là Laclos, Pierre Choderlos de Laclos): Nhà văn người Pháp.
摩利耶尔 (Molière): Nhà viết kịch và diễn viên người Pháp, nổi tiếng với các tác phẩm hài.
包尔: Phát âm là Paul, mà có nhiều người liên quan đến văn học cũng tên Paul nên không rõ là ai. Vì thế Akutagawa Ryunosuke nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi, lộ ra vẻ suy nghĩ mơ hồ và hoang mang. "Vì sao?" Akutagawa Ryunosuke lặp lại lời nói của mình lần nữa, "Ngay cả khi Dazai-kun nói như vậy, tôi cũng khó có thể nói ra bất cứ điều gì đáng để tán dương." Trong mắt y dần dần khôi phục một chút thần thái, nhưng vẫn tiếp tục hỏi với giọng điệu đều đều đó. Dazai Osamu lại mỉm cười: "Không quan trọng, em sống là vì Akutagawa-sensei, chết vì Akutagawa-sensei cũng hoàn toàn không quan trọng." "Nếu Akutagawa-sensei bỏ rơi em và rời đi, mới là điều tàn khốc nhất." Trong đôi mắt màu vàng kim của Dazai Osamu tràn ngập dịu dàng gần như bi thương, "Em chỉ quan tâm đến bản thân Akutagawa-sensei." Akutagawa Ryunosuke hơi mở miệng, muốn nói gì đó, rồi cuối cùng lại trở thành trầm mặc. Ban đầu khi mới tỉnh dậy, y vừa không muốn một bản thân khác bởi vì mình mà ở thế giới kia biến mất, lại khó có thể vượt qua được nguyện vọng muốn bất chấp tất cả ra đi ở sâu trong nội tâm. Y đứng ở giao điểm giữa sự sống và chết, lý trí và cảm tính, cố gắng giữ thăng bằng như bước trên một sợi dây. Một thế giới khác cũng không phải nơi để y có thể thoát khỏi thống khổ, mà càng khiến thống khổ trở trên sâu sắc hơn. Cô độc là cái bóng vĩnh viễn không thể thoát khỏi, y đã biết điều này sau khi tỉnh dậy, rõ ràng y giống như đang nhìn vào một người lạ trong gương, nhưng khi tất cả mọi người dùng ánh mắt khát cầu nhìn y, y liền không thể tự do chạy tới cái chết thay cho một bản thân khác. Y rơi vào địa ngục cô độc của bóng tối vĩnh cửu, cũng sớm đã từ bỏ ý định chạm vào ánh sáng. Nhưng vào lúc này, hy vọng đến mà không hề báo trước, Akutagawa Ryunosuke nhìn chăm chú vào đôi mắt vàng kim của Dazai Osamu, như thể muốn khắc sâu nó vào trong đầu vĩnh viễn không quên. Tia điện trong tim đang nở rộ, Akutagawa Ryunosuke chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mắt. Cùng với sự hiu quạnh, đau khổ đang đè nén trong lòng mà trước đây không thể nói với bất cứ ai ở thế giới kia, lại thông qua cái ôm này dường như được an ủi. Chỉ khi con người gặp phải bi kịch tương tự mới có đủ tư cách để hiểu được người khác, Akutagawa Ryunosuke ôm lấy đứa trẻ tóc đỏ này, nhiệt độ từ trên người đối phương truyền đến trái tim từng tấc một. Ánh trăng thanh tịnh chậm rãi trèo lên trên vòm trời, rồi sau đó toàn bộ không gian rung chuyển giống như bị sóng nước đánh vào. Akutagawa Ryunosuke rũ mắt nhìn vào hai tay mình, y thấy cơ thể của bản thân dần dần trở nên trong suốt, linh hồn lại phát ra âm hưởng sâu lắng như tiếng chuông. "Xem ra, cậu phải về rồi, Dazai-kun." Akutagawa Ryunosuke chậm rãi buông tay ra, bình tĩnh nói. Một tia sáng từ phía trên chiếu xuống, Dazai Osamu cảm giác được bản thân đang bị một lực hút không thể chống cự kéo ra bên ngoài. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Akutagawa Ryunosuke, người đang dần dần trở nên trong suốt, nắm lấy cổ tay đối phương, dùng tất cả sức lực hét lớn. "Akutagawa-sensei, thầy nhất định phải chờ em, em nhất định sẽ tìm được thầy, cho dù có là địa ngục hay là nhân gian, em tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ!" Như thể hắn muốn bộc phát toàn bộ dũng khí còn sót lại trong đời ra khỏi phổi mình ngay lập tức, tiếng khóc nức nở vang vọng giữa trời và đất. "Vì vậy, trước khi em tìm được thầy, cầu xin thầy, cầu xin thầy nhất định phải kiên trì sống!" Trong mắt Akutagawa phản chiếu bóng dáng đối phương vì bị ánh sát hút đi mà trở nên cách xa, chính cơ thể y cũng dần dần trong suốt. Đây có lẽ sẽ là một ước định không thời hạn, y nghĩ. Nhưng Akutagawa Ryunosuke lại thoải mái nở nụ cười bởi vì nội tâm chưa bao giờ từng vui vẻ cả. "Được..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com