[Edit] BÔNG HỒNG HOANG DÃ- Uý Không
CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 1. Phụ nữ có mái tóc dài, chân dài, trong sáng và xinh đẹp chính xác là kiểu đàn ông thích---- "Bạn yêu, đã xuống xe lửa chưa?"---- "Có cần tới đón không?"---- "Cậu nhẫn tâm nhìn mình một con chó khoa viễn thông bị kẹp trong một đống người đẹp khoa tài chính? Cô độc! Nhỏ yếu! Đáng thương!" Vừa ra khỏi trạm xe lửa, Wechat liên tục nhảy ra một loạt tin nhắn từ Tiêu Vũ. Diệp Mân nhìn thời gian trên góc phải của màn hình di động, năm giờ rưỡi, cách bữa tiệc liên hoan sinh nhật của bạn cùng phòng Triệu đại mỹ nữ vẫn còn sớm, bảy giờ tối, ngồi xe đi tới hẳn dư sức có thừa. Cô trả lời Tiêu Vũ: "Vừa mới tới nhà ga, kẻ hèn mọn này lập tức tới bồi cậu đây, cầu thương xót."
Tiêu Vũ nhanh chóng gửi tới một loạt chuỗi icon mặt mày vui vẻ, sự phấn khích gần như tràn ngập trên màn hình. Diệp Mân buồn cười lắc đầu cầm điện thoại bỏ vào túi xách. Đầu tháng chín ở thành phố phía nam vẫn như lò lửa, từng làn gió nhẹ mang theo hơi nóng, một làn rồi lại một làn lướt qua. Nhưng khi tiếp xúc sự oi bức quen thuộc này lại làm cho Diệp Mân có từng đợt sóng cuồn cuộn trong lòng, có chút sợ hãi. Rõ ràng mới chỉ xa cách nửa năm. Cô đem bóng người chợt lóe trong đầu gạt đi, nhìn đám đông nhộn nhịp xung quanh, thở dài nặng nề kéo rương hành lý đi về hướng trạm xe buýt. Diệp Mân sống trong một ký túc xá hỗn hợp, cô cùng Tiêu Vũ, Triệu Đình và Lý Thanh Thanh, hai người khoa viễn thông hai người khoa tài chính. Cô với hai người đẹp khoa tài chính trên danh nghĩa là bạn cùng phòng một năm, nhưng thời gian sống chung tính tới tính lui cũng không vượt quá một tháng. Hai người kia đều đã có bạn trai, nữ sinh độ tuổi hai mươi cùng người yêu ở bên ngoài xây dựng tổ ấm để hưởng thụ cuộc sống tiện lợi, đương nhiên không cần phải ở chung trong ký túc xá đơn sơ. Mà cô lại đi nước ngoài trao đổi học kỳ vừa rồi. Thật sự không tính là thân thiết. Nhưng dù sao cũng là bạn học cùng phòng, Triệu mỹ nữ thịnh tình mời toàn bộ ký túc xá, cô lại vừa vặn trở lại trường về tình về lý cũng phải đến góp mặt một chút. Huống chi bữa tiệc sinh nhật này cũng chỉ có Tiêu Vũ là nữ sinh khác khoa, nếu cô không đi, bạn học Tiêu sẽ một mình bị kẹp giữa một đống người xa lạ, quả thật có chút đáng thương. Nơi mà Triệu Đình mời ăn là ở Túy Tiên Cư, bên ngoài cổng phía tây của trường. Túy Tiên Cư là nhà hàng Tứ Xuyên có khẩu vị rất tốt, số một xung quanh trường, giá cả thì đương nhiên cũng là số một. Các sinh viên tụ tập liên hoan bình thường rất ít chọn nhà hàng này, Diệp Mân một sinh viên nghèo kiết xác ở Đại học Giang bốn năm năm cũng chỉ được ăn hai ba lần.
Dù sao cũng phải cảm ơn Triệu đại mỹ nữ hào phóng, cô rời trường được nửa năm, khi phong trần mệt mỏi quay lại lần đầu đã có lộc ăn.
Lúc cô tìm được phòng bao mọi người đều đã tới đông đủ, nhân viên phục vụ đang chuẩn bị mang thức ăn lên. "Cuối cùng cũng tới!" Thấy cô đi vào, Tiêu Vũ ánh mắt sáng lên, từ chỗ ngồi hưng phấn nhảy dựng kéo cô tới chỗ ngồi đã giữ bên cạnh. Diệp Mân cười đụng bạn tốt một cái, cầm ra món quà kỷ niệm đem về từ Mỹ cho nhân vật chính: "Người đẹp, sinh nhật vui vẻ!" "Cám ơn." Triệu Đình cười khanh khách nhận lấy, "Còn chờ mỗi cậu thôi." Diệp Mân cười ngồi xuống lặng lẽ nhìn quanh mọi người trên bàn. Đều là nữ, trừ ba người cùng phòng, trên bàn còn lại sáu bảy người cô không nhận ra, hẳn cũng đều là nghiên cứu sinh bên khoa tài chính.
Không thể không nói, những nữ sinh học khoa tài chính ở trường học của bọn họ mặc dù không phải quá xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc hết sức trang nhã, giản dị, không màu mè khoa trương theo mốt như nữ sinh bên khoa kỹ sư. Có một câu nói, ba phần nhan sắc, bảy phần dựa vào lối ăn mặc. Mà cả hai thứ cộng lại cũng đã trở thành một người đẹp xuất sắc.Dĩ nhiên, trong những người đẹp xuất sắc này, xứng đáng nhất vẫn là Triệu Đình.Nửa năm không gặp, Triệu đại mỹ nữ từ kiểu tóc cho đến trang điểm đều tinh tế hơn, nếu so với năm ngoái lúc nhập học thì cao lên một bậc. Quần áo trên người nhìn cũng ngày càng sang trọng hơn, trên ghế còn treo một túi xách lớn với logo rõ ràng. Lúc Diệp Mân trở về nước tình cờ thấy được quảng cáo túi xách này ở sân bay, là thiết kế mùa mới nhất, ở Mỹ cũng phải bán hơn 2.000 đô. (Hiuhiu sinh viên mà giàu dữ á @@ tui có edit nhầm k vậy :((( ) Dù sao cơ hội sống chung cũng không nhiều nên cô đối với Triệu mỹ nữ hiểu biết rất ít. Chỉ biết bạn trai cô ấy là nhân tài học khoa học ở trường kế bên, hai người ở đất khách quê người yêu nhau đã nhiều năm, cô ấy vì bạn trai thi tới nơi này, thi hai năm mới đỗ.
Sở dĩ gọi là người đẹp là bởi vì cô ấy thật sự phải công nhận là một đại mỹ nữ. Triệu Đình có một đôi chân dài và đẹp, vừa vào cổng trường đã xách theo một chiếc túi lớn với nhãn hiệu nổi tiếng. Nhìn qua đã biết chín mười phần là bạch phú mỹ.Diệp Mân còn nhớ ngày vừa mới khai giảng hồi đó, cô ấy đã đưa bạn trai qua ký túc xá mời ăn cơm, so với cô ấy thì vị nhân tài khoa học kia có phần giản dị hơn. Bất quá tên gọi nhân tài khoa học cũng không phải để gọi không, nghe nói đã làm nhiều hạng mục đạt giải thưởng lớn, ngay cả đến sinh viên như Diệp Mân cũng có nghe qua tên anh ta. Năm ngoái lúc tuyển dụng, vị nhân tài này đã ký được hợp đồng với một nhà máy lớn cộng thêm mức lương năm trăm ngàn đã tạo nên oanh động không nhỏ ở trường học khi đó.Năm trăm ngàn tiền lương hàng năm, thực ra mà nói đối với người có tiền chỉ là vài đồng bạc lẻ, nhưng đối với phần lớn sinh viên mà nói nó lại là một con số quá xa không thể với tới. Diệp Mân còn nhớ mỗi lần Triệu đại mỹ nữ nhắc đến bạn trai, trong lời nói luôn luôn không thể che giấu được sự kiêu ngạo.
Nhân tài và mỹ nhân, ở nơi đất khách yêu nhau tu thành chính quả, cũng coi như là một giai thoại đáng nhắc tới.Trong đầu cô còn đang mải suy nghĩ, Triệu Đình đem người hướng qua giới thiệu: "Đây là bạn cùng phòng với mình Diệp Mân, sinh viên đứng thứ nhất khoa viễn thông hàng năm đều đoạt được học bổng của trường, cùng thầy hướng dẫn với Tần Mặc, mới từ Mỹ trao đổi trở lại đây."
Giọng của cô ấy quá mức tự nhiên, nếu như không phải còn có ba chữ thầy hướng dẫn, Diệp Mân cơ hồ cho là mình nghe lầm cái tên đó. Cô hơi sửng sốt một chút, phát hiện không chỉ có mình Triệu Đình nhắc tới cái tên này hết sức tự nhiên mà trên bàn phản ứng của mọi người cũng đều coi là chuyện thường tình. Đầu óc của Diệp Mân như đình trệ hơi choáng váng, có lẽ đây là danh tiếng của trường bọn ở bên ngoài, đối với những trường đại học khác khi nhắc đến khoa viễn thông của Đại học Giang đều sẽ nhắc tới anh như là một nhân vật tiêu biểu. Mà cô quả thật đúng là đồng môn cùng thầy dạy với anh. "Làm sao mình lại coi là học bá được?" Cô khiêm tốn cười một tiếng, quét mắt nhìn mọi người đột nhiên nhận ra không thấy bạn trai của Triệu Đình đâu liền thuận miệng hỏi: "Sao bạn trai cậu không tới?" Triệu Đình cười nói: "À, tối nay anh ấy bận." Lúc nói lời này, trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế của Triệu Đình ngoài một chút ngọt ngào thì không thể che giấu được sự tự hào. Loại tự hào này gần như là khoe khoang. Dĩ nhiên, Diệp Mân cũng không để ý. Cô đã ngồi sáu bảy giờ trên xe lửa, nửa đường chỉ gặm một chiếc bánh mì nên bây giờ đã sớm đói đến mức bụng muốn dán vào lưng, dù sao một bàn đều là nữ nên cũng không cần phải giữ ý, dường như chỉ cần động đũa một chút liền có thể đưa toàn bộ thức ăn ngon vào bụng. Những người khác cũng có chung ý nghĩ với cô. Bữa tiệc sinh nhật kết thúc trong sự vui vẻ thỏa mãn của cả chủ lẫn khách. Từ Túy Tiên Cư đi ra đã hơn tám giờ, trên đường cũng đã lên đèn. Hơi thở đường phố quen thuộc làm cho Diệp Mân không khỏi hài lòng mà hít sâu cái không khí tràn đầy khói này.
Mọi người sau khi nói tạm biệt, Tiêu Vũ chuẩn bị kéo Diệp Mân trở lại trường học để hảo hảo tâm sự liền thuận miệng hỏi Triệu Đình:" Tối nay cậu có về ký túc xá không?" Triệu mỹ nữ đang mải cúi đầu nhìn điện thoại di động không để ý nói:" Không, bạn trai mình sẽ tới đón. Hai cậu cứ về trước đi." Tiêu Vũ :" Gặp lại sau nhé." " Ừ, gặp lại sau." Tiêu Vũ vừa kéo Diệp Mân đi một mạch về phía trường vừa kích động nói:"Cậu biết không? Trong mấy tháng cậu không ở trường, ban ngày thì mình bị thầy bóc lột làm việc, buổi tối về ký túc xá thì phòng không nhà trống, không biết tâm sự với kể khổ với ai, mỗi đêm đều ngồi hướng đến cái giường của cậu mà chảy nước mắt. Nhớ cậu chết đi được. Rốt cuộc thì tối nay chúng ta cũng được sống thế giới hai người rồi."
Cũng không trách Tiêu Vũ như thế, cô ấy và Diệp Mân là bạn thân suốt năm học đại học. Năm ấy lúc vừa mới nhập học,khi hai người đẹp khoa tài chính không ở trường thì chó độc thân như hai người bọn họ vẫn rất vui vẻ tự tại. Tuy nhiên sau khi Diệp Mân đi Mỹ trao đổi du học sinh thì ở ký túc xá chỉ còn một mình cô ấy độc chiếm căn phòng trống. Ai có thể hiểu được nỗi khổ của một sinh viên độc thân lâu năm? Diệp Mân bị cô ấy chọc cười, trêu nói: "Qủa nhiên một người một khi độc thân lâu năm thật dễ bị biến thái a, cậu mau mau đi kiếm bạn trai đi!" Tiêu Vũ tức anh ách: "Cậu cho rằng mình không muốn tìm? Còn không phải là bị thầy suốt ngày hành hạ cho đến nỗi không có thời gian sao? Còn cậu a? Ở Mỹ mấy tháng có gặp mặt ai không?" Diệp Mân cười nói: "Ở phòng thí nghiệm thì gặp mặt được ai?" "Nói cũng đúng, hơn nữa đối tượng gặp không phải mật mã thì cũng là bảng mạch điện." "Cậu biến đi." "Tần Mặc------" Hai người đang cười đùa, sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc, vừa quen thuộc vừa mang một chút xa lạ mềm mại. Diệp Mân theo bản năng quay đầu.
Cũng không phải vì giọng nói này, mà là cái tên khi giọng nói đó kêu lên. Từ xa liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh bắt mắt từ từ đậu trước cửa hàng Túy Tiên Cư. Ký hiệu tiếng Anh trên đuôi xe cô vừa vặn nhận ra. Lamborghini. Bóng người thật cao từ chỗ ghế lái chậm rãi bước xuống, lười biếng dựa vào thân xe, giơ tay hướng cửa Túy Tiên Cư vẫy vẫy. Trong bóng đêm mọi thứ dường như bị phóng đại, Diệp Mân thậm chí còn thấy rõ côn trùng chớp cánh bay dưới ánh đèn đường. Cho nên, đương nhiên cũng sẽ nhìn rõ trên gò má của người đàn ông trẻ tuổi kia, nụ cười má lúm đồng tiền nhưng mang chút thờ ơ. Đó là sự phong lưu lẫn kiêu căng mà cô không thể quen thuộc hơn được nữa. Mà lúc này trước cửa của Túy Tiên Cư, ngoài nhân viên đứng cửa, cũng chỉ có mình Triệu Đình. Tiếng gọi mềm mại có thể vắt ra nước kia cũng chính là từ miệng Triệu mỹ nữ. Triệu Đình giơ tay đáp lại người đàn ông đứng cạnh xe, dưới chân đi đôi giày cao gót cao 8cm nhưng vẫn nhanh nhẹn như một con bướm, xuyên qua ánh đèn neon chạy thật nhanh về phía chiếc xe thể thao màu xanh kia. Đôi chân dài dưới tà váy ngắn trong bóng đêm tưởng chừng thật chói mắt.
Cô ấy chạy một mạch đến trước mặt người đàn ông, đưa tay vòng qua cổ hắn, thân mật trên môi khẽ hôn một chút. Anh ta đưa tay khẽ xoa xoa mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, hai người họ quay lưng leo lên xe rồi rời đi. Tiểu Vũ vẫn còn đang mải nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện Diệp Mân quay đầu liền thấy được chiếc xe thể thao phóng qua bên cạnh, oán thán một tiếng nói: "Tần giáo thảo* lại đổi xe? Tốc độ đổi xe của anh ta quả thật đúng là ngang với tốc độ đổi bạn gái a."( Trong nguyên văn tác giả để là 院草 có nghĩa là để chỉ những sinh viên nam đẹp trai và sang trọng nhất được công nhận hoặc bầu chọn bởi các trường đại học và cao đẳng. Vì hơi khó chọn từ nên mình để như trên, ai có từ hợp lí hơn có thể góp ý giúp mình nha xiaxiaaa :*) Trong lòng Diệp Mân thầm đồng tình, nửa năm trước lúc còn ở trường học thấy anh là lái một chiếc BMW màu đen, trước nữa là Ferrari màu đỏ, Mercedes-Benz, Land Rover...... Nói tóm lại, phải cảm ơn Tần Mặc, nhờ phong cách đổi xe của anh mà một học sinh nghèo kiết xác như cô được trải nghiệm qua việc chưa từng có, đó chính là đã nhận biết chừng mười logo của các hãng xe hơi khác nhau. Tiêu Vũ nhạo báng xong, ánh mắt nhìn qua mặt bạn tốt thấy chân mày cô hơi cau lại, kinh ngạc hỏi: "Cậu không biết sao?" "Biết cái gì?" Diệp Mân hoàn hồi hỏi lại. "Chuyện Triệu Đình với Tần Mặc a! Không lẽ-------" Tiêu Vũ mở to hai mắt, vẻ mặt không tưởng tượng nổi, "Cậu với Tần Mặc dù gì cũng là cùng một thầy, không có ai nói với cậu à? Mà cũng đúng, hai người dù sao cũng không quen, hơn nữa cũng chẳng có chung môn học nào a" Diệp Mân thực sự cảm thấy tán thưởng cái tính cách tự hỏi tự trả lời của bạn học Tiêu, đỡ cho cô phải trả lời cái vấn đề mà không tìm được câu trả lời này.
Tiêu Vũ kinh hãi khi bạn tốt vẫn không hề hay biết loại tin đồn gây sốc này, hưng phấn đánh máu gà: "Hai người đó cuối học kỳ liền bắt đầu ở bên nhau, có phải rất bất ngờ không?"(Đánh máu gà: là một hành vi châm biếm cảm xúc bất chợt của một người hoặc một vật cụ thể, và cũng có ý nghĩa chế giễu.)Thật ra thì..... cũng khá tốt. Mái tóc dài, chân dài, trong sáng và xinh đẹp, chính là kiểu mà người đó thích. Cũng không phải chuyện gì bất ngờ.Diệp Mân suy nghĩ một chút hỏi: "Triệu Đình không phải ở bên Chung Dương nhiều năm rồi sao? Cũng rất vất vả mới thi được lên thành phố, làm sao lại chia tay rồi?"
Chung Dương chính là vị bạn trai nhân tài tiền tương năm trăm ngàn kia của Triệu Đình. Tiêu Vũ nói: "Chuyện này nhắc đến cũng thật là máu chó, đáng tiếc là lúc đó cậu không có ở trường, bỏ lỡ mất một vở tuồng kịch." Diệp Mân theo bản năng hỏi: "Tuồng kịch gì?" Tiêu Vũ hơi ngẩng đầu, thần bí nói: "Để mình kể từ từ cho cậu nghe." Vừa nói vừa nhìn ánh mắt bình tĩnh của người nào đó, bất mãn: "Cậu không thể lộ ra chút vẻ mặt tò mò được sao? Hơn nữa nhân vật chính còn là giáo thảo khoa viễn thông với bạn cùng phòng của hai ta a. Lúc mình vừa nhắc chuyện này với người khác, ai chả hưng phấn đến nỗi muốn đánh máu gà." Diệp Mân vẫn bình tĩnh như cũ: "Nói đi, mình nghe đây." "Chuyện này nói ra thì thật là dài." Tiêu Vũ thấy cô không lên tiếng, lại kêu một tiếng,"Tại sao cậu không bảo mình nói tóm tắt lại?" Diệp Mân nheo mắt nhìn một cái "Lâu như vậy không gặp, bạn yêu muốn chơi trò chơi gì mình đều có thể thỏa mãn bạn a." Tiêu Vũ ha ha cười to: "Rồi mình sẽ kể cho cậu từ từ." Nói xong còn khoa trương hắng giọng một cái mới tiếp tục, "Trước kia lúc Triệu Đình ở ký túc xá, không phải rất thích kể chuyện Chung Dương với chúng ta sao? Nhưng đại khái bắt đầu từ giữa học kỳ mỗi khi cậu ấy trở về phòng liền bắt chuyện với mình hỏi thăm về Tần giáo thảo đủ thứ. Mình khi đó cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cho là nữ sinh đều thích nói chuyện phiếm về anh chàng đẹp trai thôi." Diệp Mân không chút lưu tình nói: " Dây thần kinh của cậu so với dây điện còn to hơn đấy." Tiêu Vũ tạm thời coi đây là lời khen ngợi, cười ha ha: "Sau đó đã xảy ra một việc lớn. Bởi vì trường học đã đè ép tin đồn xuống, những người biết chuyện này không nhiều. Nếu không phải Triệu Đình thì mình cũng không biết. Cậu có đoán được chuyện gì xảy ra không?" Diệp Mân nghiêm mặt hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?" Tiêu Vũ cười hắc hắc: "Thật ra thì tình huống cụ thể mình cũng không rõ lắm, nghe nói Chung Dương cho rằng Tần Mặc cướp bạn gái mình, chạy đi tìm người ta lý luận. Cậu cũng biết, Tần giáo thảo vốn là người ăn ngay nói thẳng. Hai người không hiểu sao lại đánh nhau, kết quả Chung Dương bị gãy xương bắp chân. Chuyện này cũng không coi là nhỏ, nói nghiêm trọng hơn thì có thể bị kết án tội cố ý gây thương tích. Nhưng với thân phận của Tần Mặc, Chung Dương lại sắp tốt nghiệp, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này nên khi trường học ra mặt giảng hòa thì cũng đồng ý nhận tiền bồi thường."
Mặc dù Diệp Mân không được biết cũng như tiếp xúc với việc này lúc đó, nhưng sau khi nghe Tiêu Vũ kể sống động như thật, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Bối cảnh của Tần Mặc có ai mà không biết? Cô nhớ lúc vừa mới học đại học, Tần gia đã quyên góp năm mươi triệu cho trường với danh nghĩa tài trợ cho học sinh, giống như cô là học sinh xuất sắc mỗi tháng cũng có thể được nhận một khoản không ít.
Với bối cảnh của anh như vậy thì giải quyết một chút phiền toái nhỏ cũng không coi là gì.
Tiêu Vũ nói đến mức hăng hái, ánh mắt cũng sáng lên: "Vốn là chuyện này đến đây là kết thúc. Nhưng Tần giáo thảo thật sự quá ác, dồn người ta đến đường cùng. Sau khi đưa tiền bồi thường liền dứt khoát hẹn hò với Triệu Đình, biến tội danh đoạt bạn gái thành sự thật. Cậu nói có phách lối hay không?"
Cũng tạm đi, dù sao những chuyện phách lối hơn nữa, Tần Mặc cũng không phải chưa làm qua.
Hai người vừa đi vừa nói đến ký túc xá, sau khi rửa mặt xong và dọn giường, cái miệng nhỏ của Tiêu Vũ vẫn không dừng lại.
Thấy Diệp Mân đeo bịt mắt chuẩn bị đi tìm Chu công, hiển nhiên Tiêu Mân không muốn thế giới hai người vì thế mà kết thúc quá nhanh liền vươn tay qua đầu giường chọt chọt cô: "Nói thật, mình thật không hiểu Triệu Đình nghĩ gì. Chung Dương đối với cậu ấy tốt biết bao, mặc dù bề ngoài không đẹp trai bằng Tần Mặc, nhà cũng không giàu có bằng nhưng người ta là nhân tài a, vừa tốt nghiệp liền có công việc tiền lương năm trăm ngàn, rất có tiền đồ, tính thế nào thì cũng là thanh niên tài giỏi đẹp trai hiếm có. Quan trọng nhất vẫn là một lòng với Triệu Đình, hai người lại ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, còn Tần giáo thảo là người thế nào? Bạn gái không một tháng thì một quý lại thay đổi, Triệu Đình cũng không phải là không biết a."
Trong bóng tối Diệp Mân trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Đại khái mỗi một cô gái khi gặp đàn ông phong lưu thì đều tin tưởng rằng mình sẽ trở thành người cuối cùng của đối phương."
Tiêu Vũ gật đầu: "Nói rất có đạo lý, không ngờ học bá của chúng ta lại hiểu rõ như vậy." Cô ngửa đầu nằm vật xuống, ngáp một cái, "Nói về Tần giáo thảo đẹp trai thì đúng là đẹp trai, chỉ tiếc là một người bạc tình mà không phụ nữ nào có thể nắm giữ được."
Diệp Mân im lặng.
Tiêu Vũ tựa như nhớ ra chuyện gì, trong bóng tối thở dài nói: "Cậu nói xem từ năm nhất đại học tới giờ, Tần Mặc đã có bao nhiều bạn gái? Ít cũng phải mười mấy người đi."
Mười ba.
Trong đầu Diệp Mân gần như là theo bản năng nhảy ra con số này.
Mười ba------------ đúng là không phải một con số tốt. Trong "Bữa ăn tối cuối cùng" của Kinh thánh,Chúa Giê-Su bị môn đệ Giu-đa phản bội, Chúa đã ăn bữa tối cuối cùng cùng với các môn đệ của mình trước khi bị đóng đinh. Tổng cộng có mười ba người tham dự bữa tối này.
Kể từ đó, con số mười ba đã trở thành biểu tượng của sự xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com