TruyenHHH.com

Edit Blue Pink Collection 94x91 Wenrene

Author: btbasty

Link gốc: https://btbasty.loftercom/post/2009125e_12dd3494a

Trans: QT, gg,...

Editor: Ace

------------

Bae Joohyun cùng nhóm sang Nhật Bản công diễn thì biết được khái niệm này.

Vừa diễn tập xong, nàng cầm một danh sách mua sắm thật dài kéo Son Seungwan cùng đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó. Ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy tấm bảng đèn LED nho nhỏ có ánh đèn neon sáng chói mắt.

Trên mặt tấm bảng đều là những từ tiếng Nhật mà Bae Joohyun có thể miễn cưỡng phân biệt.

"Năm...năm giây..."

"Là người yêu năm giây, unnie." Son Seungwan bên cạnh nói tiếp.

Bae Joohyun kỳ thật có thể đọc lưu loát nhưng nàng theo bản năng muốn nhìn xem người bên cạnh đang chú ý đến đâu.

Có được đáp án vừa lòng tâm tình nàng hơi vui sướng một chút. Nàng lại ôm chặt cánh tay của Son Seungwan, khí lực hơi lớn làm cô có chút mất thăng bằng.

Cho dù như vậy Son Seungwan cũng không nói gì. Cô tính cách luôn luôn dịu dàng cùng bình tĩnh, luôn dễ dàng tha thứ vô điều kiện những hành động tùy hứng của các thành viên, nhất là đối với Bae Joohyun.

Cô luôn chú ý đặc biệt tới nàng, dù cho trên sân khấu, sau cánh gà hay là cuộc sống hằng ngày. Cho nên cô luôn có thể đỡ lấy khi nàng thất thần vài giây, nàng cũng giả bộ thiếu tinh ý để không ảnh hưởng đến suy nghĩ chú ý cẩn thận của cô.

"Đây là kế hoạch của một công ty Nhật Bản đưa ra vào lễ tình nhân năm ngoái." Son Seungwan nhìn bộ dạng nàng giống như có hứng thú liền nhẹ nhàng nghiêng đầu mà giải thích. Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt đường dưới đất. "Là chị quản lý trên xe có nói qua, một hành động diễn ra rất nhanh, chính là tình yêu năm giây, thế là thế nào nhỉ?"

Son Seungwan cảm thấy nực cười, khóe miệng cong lên thành nụ cười hàng lông mày hơi nhướn lên. Bae Joohyun chính là im lặng mà nghe cô nói, kiên định ngắm nhìn sườn mặt của cô.

"Quan niệm này hoạt động thế nào? Hiện nay rất nhiều người thích chậm rãi và hướng nội, ý thức tự vệ cũng rất mạnh mẽ, vai trò người yêu thân mật như vậy làm sao năm giây qua loa mà đảm nhiệm được....Unnie chị nhìn đường đi."

"Seungwan là một người có trách nhiệm nhỉ." Bae Joohyun vẫn như cũ chăm chú nhìn sườn mặt cô.

"Đương nhiên" Son Seungwan trẻ con nhướn mày với nàng.

Son Seungwan thật sự là một người dịu dàng.

Bae Joohyun từ lâu đã biết.

Từ thời điểm còn là thực tập sinh, cô đã cẩn thận chăm sóc mọi người, cố gắng thu liễm tài năng của chính mình, kiên nhẫn nghe người khác chỉ đạo, vì mọi người chuẩn bị tốt điểm tâm ngon miệng, cho dù bị Kim Yerim thỉnh thoảng đùa giỡn cũng chỉ ngạc nhiên sau đó cúi đầu bất đắc dĩ cười.

Nhưng Bae Joohyun nhận thấy được sự dịu dàng của cô dành cho nàng có chút khác biệt, nàng nhớ tới lúc cô đứng sau nàng, lúc cô xoa tay nàng, lại nhớ tới ánh mắt tránh né của cô, liệu có thực sự đáng để nàng theo đuổi không.

"Không thể nhìn vào mắt của Joohyun unnie quá lâu, bạn sẽ yêu chị ấy mất."

Nàng nhớ tới một lần đi radio, Son Seungwan đã nói với host như vậy.

Bae Joohyun không biết bản thân có năng lực như vậy, Son Seungwan cũng vẫn không biết ánh mắt nàng nhìn cô khác với ánh mắt nàng nhìn người khác.

Bae Joohyun đi cửa hàng tiện lợi một chuyến giống như chỉ mua tâm sự về nhà, Park Sooyoung cười tủm tỉm cùng Kim Yerim trêu trọc. Bộ dạng nhóm trưởng đại nhân tâm trạng nặng trĩu, nghiêm trọng đến mức Kang Seulgi không thể vui vẻ đứng một bên.

Cô Gấu lặng lẽ ngồi bên cạnh Son Seungwan, lấy cánh tay hích cô một cái, "Này, cậu làm unnie tức giận à?"

"Ngày mai còn phải biểu diễn, cho nên đêm nay chị ráng dỗ bằng được nhóm trưởng đại nhân đi." Park Sooyoung từ phía sau cô bước đến, cậy khoảng cách chiều cao mà ôm lấy cổ cô, Son Seungwan hoảng hốt, cố gắng thoát ra.

Son Seungwan từ khi còn bé đã đi qua hai châu lục lớn, sống trên ba quốc gia, còn có cái gì mà cô chưa thấy qua.

Cô thực sự chưa từng thấy qua cảnh này.

Cô cẩn thận đẩy cửa phòng, nhìn thấy Bae Joohyun vẻ mặt nghiêm túc ngồi xếp bằng trên giường, còn thiếu điều đem hai chữ "nghiêm túc" viết lên trên mặt.

"Unnie." Son Seungwan trong lòng hoang mang, cơ hồ nhón chân đi tới gần giường, cô thử thăm dò ánh mắt của Bae Joohyun, cởi giày ngồi xếp bằng đối diện nàng.

"Em tắt điện đi." Bae Joohyun đột nhiên nói.

Son Seungwan nghe theo liền đứng dậy, tắt đi công tắc ở đầu giường.

Trong nháy mắt căn phòng lâm vào bóng tối, Bae Joohyun đột nhiên đưa tay tới, đan lấy mười ngón tay của Son Seungwan, mỗi tấc khớp xương đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Tay nàng ra rất nhiều mồ hôi. Son Seungwan lúc này mới nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc ban nãy của Bae Joohyun có thể là vì hồi hộp.

Nhưng nàng vì cái gì quan trọng mà hồi hộp.

"Seungwan." Bae Joohyun mở miệng gọi cô, thanh âm vẫn luôn nhẹ nhàng êm dịu, giống như một khi tiến vào không khí sẽ biến mất ngay lập tức.

"Người yêu năm giây." Nàng như thể khó khăn mà hít một hơi, lực đạo trong tay cũng không tự giác mà tăng thêm, "Chúng ta thử nhé?"

Son Seungwan bị lời nói của nàng làm cho sửng sốt.

Cô khó có được một lần nhìn vào thẳng mắt Bae Joohyun lâu như vậy, quá kinh ngạc mà vất bỏ bộ dáng bình tĩnh thường ngày.

Cô nhìn biểu tình của nàng thật sự nghiêm túc, ánh mắt trong veo sạch sẽ ẩn chứa nội tâm như  nóng bỏng như lửa thiêu.

Bên cửa sổ không đóng kĩ, ánh trăng liền len lỏi vào phòng, theo từ phía sau Bae Joohyun tiến vào, trong bóng đêm xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt.

Rèm cửa được đóng kín, là Bae Joohyun vì cô mà đóng, nàng biết cô ghét ánh nắng mặt trời.

Một chút lý tính trong đầu hoàn toàn bị đập nát, suy nghĩ của cô giờ đã rõ ràng, Son Seungwan nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng cũng không di chuyển, gật gật đầu, ngừng trong chốc lát mở miệng nói "Được."

Âm thanh từ cổ họng không thể thốt ra thành lời, Bae Joohyun đột nhiên hôn lấy làm cô bỏ qua tất cả suy nghĩ vấn vương mà tập trung hết vào độ ấm trên đôi môi mình.

Thời gian dường như được kéo dài, những hình ảnh như ẩn như hiện xuất hiện trong tâm trí cô. Khuôn mặt Bae Joohyun gần ngay trước mắt, đôi môi ẩm ướt lại có chút ấm áp.

Tính cách Bae Joohyun từ trước đến nay luôn dũng cảm, thời điểm hôn môi cũng giống như mang theo khí thế nhất quyết thắng bại. Nàng trợn tròn mắt nhìn thẳng Son Seungwan, giống như đền bù cho những tránh né, những cái nhìn lén ngày trước.

Son Seungwan có thể tinh tường nhìn thấy lông mi nàng run rẩy, nhìn thấy những cảm xúc lắng đọng trong đối mắt chứa cả ngân hà vũ trụ, cũng thấy được hình ảnh chính mình trong đôi mắt nàng. Cô có thể ngửi được mùi hương nước xả vải mới trên cổ áo nàng, có thể nhìn thấy nốt ruồi nho nhỏ ở đuôi lông mày khiến người ta rung động.

Chờ lúc Son Seungwan phản ứng lại, cô không tự giác mà đáp lại nụ hôn của nàng.

Bae Joohyun hai vành tai đỏ bừng, tách khỏi môi cô, nói: "Hết giờ rồi."

"Vâng." Son Seungwan nhẹ nhàng phát ra tiếng, ánh mắt  vô định.

"Chị nói, Seungwanie." Bae Joohyun khắc chế ngượng ngùng cuồng cuộn trong đáy lòng, rốt cuộc mở miệng. Nàng lặp lại lời đã nói trên đường đến cửa hàng tiện lợi.

"Seungwan là một người có trách nhiệm nhỉ."

Em nói người yêu không thể qua loa mà đảm nhiệm, cho nên chị dành những năm tháng kia làm bạn cùng em. Em nói hiện tại rất nhiều người ý thức tự vệ rất mạnh mẽ cho nên chị thả chậm cước bộ chờ em.

Cho nên.

"Son Seungwan." Bae Joohyun hít sâu một hơi. "Em làm người yêu chị nhé."


"Ngày hôm qua mình nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Wendy." Bae Joohyun một bên lau mồ hôi, một bên cầm microphone cười nói.

Buổi công diễn diễn ra thuận lợi, fan hâm mộ ở dưới nhiệt tình hò reo, sức nóng tăng khắp nơi.

Son Seungwan đang cúi đầu nhìn vào ngón chân, nghe thấy nàng đột ngột nói liền hoảng sợ. "Từ từ....Unnie, đây là chuyện có thể kể à."

Cô quay đầu nhìn về phía Bae Joohyun, khó hiểu nhìn vào nụ cười giảo hoạt của nàng.

"À... là thế này, em ấy tối hôm qua ngủ rất ngon cho nên hôm nay tràn ngập năng lượng."


"Em làm người yêu chị nhé."

"...."

"Được."

- Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com