TruyenHHH.com

Edit Bjyx Xin Chao Toi Tu Chuc Roi


Ở một mức độ nào đó mà nói, xin thuốc lá của một người xa lạ cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ hay quá phận.

Tuy nhiên, vì những lời vừa rồi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có chút định kiến từ ấn tượng đầu tiên - mặc định rằng Tiêu Chiến dường như đang ở trước mặt mình trực tiếp bày tỏ sự bất mãn với mình, cho nên khi nghe Tiêu Chiến hỏi vậy, hắn vẫn hơi ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng lại, hỏi Tiêu Chiến: "Anh đang hỏi tôi sao?"

Tiêu Chiến gật đầu, ừ một tiếng.
Vương Nhất Bác giống như có chút cố ý, nói với Tiêu Chiến: "Trông tôi giống người có thuốc lá à?"

Tiêu Chiến lập tức bối rối, nhận ra giọng điệu của Vương Nhất Bác cũng không tính là thân thiện, khiến anh chẳng hiểu ra làm sao.

"Trông cậu có vẻ như muốn bắt chuyện với tôi." Anh nói như vậy, hoàn toàn là vì nhất thời chợt nổi lên chút cảm xúc, có ý phân tranh cao thấp với Vương Nhất Bác trong cuộc đối thoại này.

Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây, có lẽ là đột nhiên phát hiện ra, hành vi vừa rồi của mình có hơi ấu trĩ.

Hắn tựa hồ có chút bất đắc dĩ mỉm cười, khóe miệng chỉ nhếch lên một biên độ rất nhỏ không dễ thấy, khe khẽ lắc đầu, cảm thấy cuộc gặp tình cờ tối nay cũng thú vị. Vì thế sờ sờ túi quần bên trái lấy ra một gói thuốc đưa về phía Tiêu Chiến, còn rất ân cần mà đặt hộp quẹt của mình lên trên bao thuốc lá.

Tiêu Chiến chậm chạp nhìn Vương Nhất Bác hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận lấy gói thuốc lá và chiếc bật lửa kia, đang do do dự dự không biết có nên nói lời cảm ơn hay không thì đúng lúc này, chuông điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên, người lái thay đã đến cửa khách sạn, đang chờ Vương Nhất Bác đi xuống.

Giọng Vương Nhất Bác cách một lớp khẩu trang nghe rất nhẹ, hơi nghèn nghẹt, hắn nói với tài xế lái thay chờ vài phút, bây giờ sẽ xuống ngay.

Sau đó hắn đứng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, như thể đang chào hỏi một người bạn rất quen thuộc, kéo khẩu trang xuống dưới cằm, dùng khẩu hình nói, tôi đi trước.

Mà Tiêu Chiến không hiểu sao cũng gật gật đầu, nói, được.

Mãi đến khi Vương Nhất Bác rời khỏi khu vực nghỉ, cửa thang máy khép lại rồi, Tiêu Chiến mới nhìn gói thuốc lá trong tay mình, chết lặng.

Nhân viên phục vụ nhà hàng của khách sạn đi tới dọn chén trà Vương Nhất Bác vừa uống, nhẹ giọng hỏi Tiêu Chiến có cần một tách trà nóng hay không? Tiêu Chiến hoàn hồn, lắc đầu nói không cần.



Leo phát hiện Tiêu Chiến ra ngoài nhận điện thoại công việc quá lâu, lúc này ra ngoài tìm người liền thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở khu vực nghỉ.

"Còn chưa xong à?"

"Xong rồi." Tiêu Chiến nói rồi đứng lên, thuận tay nhét bao thuốc lá và chiếc bật lửa vào trong túi, né tránh bàn tay của Leo đã uống đến hơi say đang định đưa tới khoác tay anh, có chút ghét bỏ nói: "Uống nhiều như vậy."

"Không thể lăn lộn thêm được nữa, ngày mai còn phải đi công tác." Leo giải thích, lại nói món chính còn chưa ăn được bao nhiêu, bảo Tiêu Chiến mau về phòng ăn thêm một chút, đợi lát nữa thuận đường cho hắn quá giang một đoạn.

"Cậu không lái xe à?"

"Còn không phải là không lái xe đến nên mới có thể dành chỗ đậu riêng của tôi cho cậu sao? Nghĩ đến đêm nay tôi nhất định phải uống nhiều một chút."

Tiêu Chiến ậm ừ, tâm tình không được tốt lắm.

Trở lại phòng riêng, mấy người bạn đã nghiêm túc ăn bữa chính được một lúc, hát bài chúc mừng sinh nhật cho Leo, sau đó mới tan cuộc ai về nhà nấy.

Ngồi trên xe, Leo nhớ ra hôm nay còn chưa nhận được quà của Tiêu Chiến, ồn ào hỏi quà của mình đâu.

"Không phải năm ngoái cậu nói sau này sinh nhật không nhận quà nữa sao, vì không muốn đối mặt với sự thật mình đang già đi đó." Tiêu Chiến chọc ghẹo hắn, đánh vô lăng ở ngã tư phía trước, lại hỏi: "Gửi cho cậu một bao lì xì nhé?"

Leo hừ một tiếng, tiện tay chỉ vào một chiếc máy bán vé số phúc lợi tự động bên đường, nói: "Đi mua cho tôi hai tấm vé cào cho vui đi. Hôm nay là sinh nhật của tôi, nói không chừng có thể may mắn."

Buổi tối tan tầm Stella còn nhắc đến chuyện này, tâm tình Tiêu Chiến cũng không tệ, nghe Leo nói xong thì lái xe qua bãi đỗ tạm thời rồi xuống xe. Leo nói đau đầu không muốn ra khỏi xe, Tiêu Chiến nói được, sau đó một mình đi vào trạm bán vé số, lúc đi ra trong tay có thêm hai xấp vé số cào.

Leo nhìn thấy cực kỳ thích thú, tinh thần cũng vui vẻ: "Tôi sẽ cho cậu cả hai xấp, cậu chỉ cần cho tôi hai tấm là được. Như thế cậu sẽ có nhiều tiền hơn."

"Hai xấp cũng chỉ có một ngàn, biết đâu vận khí cậu tốt."

"Thôi đi, tôi cũng chỉ nói vậy thôi." Leo xé hai xấp vé cào ra, tiện tay rút lấy mấy tờ bên trong: "Mấy tấm này mang về cho vợ tôi cào chơi, còn lại cậu tự mang về chơi đi."

"Vậy cậu mang cả về cào cho chị dâu."

"Tôi và chị dâu cậu đã có rất nhiều tiền rồi, không thể giàu thêm được nữa." Leo cười ha ha, đặt những tấm vé cào còn lại thành một chồng để sang một bên.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn chồng vé cào kia, thầm nghĩ có lẽ phải cào đến trầy tay mất, có thể thu hồi vốn cũng coi như vận khí tốt rồi.

"Quán bar của cậu thế nào rồi?"

Tiêu Chiến thuận miệng hỏi, Leo có khoản tiền riêng, gia đình cũng hỗ trợ thêm một chút, đầu năm nay mở một quán bar ở trung tâm thành phố, trước sau cũng mất hơn nửa năm sắp xếp bố trí.

"Aizz, nói đến thì, ngày mai bắt đầu thí điểm kinh doanh, cậu có đến không? Vốn nghĩ cậu không uống rượu, cũng chưa chính thức khai trương, cho nên không định mời cậu đến góp vui, nhưng đúng lúc tôi phải đi công tác, chị dâu cậu cũng đi với tôi, hay là cậu qua xem giúp tôi chút đi?"

"Kinh doanh thí điểm cơ sở mình làm ông chủ mà cậu còn không đến thì tôi đến tham gia náo nhiệt làm gì?"

"Tối mai kinh doanh thí điểm, người đến tham dự đều là khách mời thôi, yên tâm đi."

"Xem thế nào đã."

Đi thêm khoảng một cây số về phía trước là đến khu nhà Leo, sau khi đến nơi, Tiêu Chiến thả người trước cửa toà nhà, Leo nhắc lại một lần nữa, bảo Tiêu Chiến tối mai đến giúp hắn xem qua một chút.

Tiêu Chiến xua tay ý bảo hắn mau chóng về nhà với vợ, chuyện ngày mai để ngày mai nói.

Mùi rượu trong xe không rõ rệt lắm, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy không thoải mái, anh mở cửa sổ, gió mát đầu thu lùa vào, tinh thần cũng sảng khoái không ít.

Về đến nhà, lúc đổi giày ở cửa chính mới nhớ ra xấp vé cào kia còn vứt ở trong xe, thầm nghĩ mua về cào chơi, cũng chẳng thể nào tùy tùy tiện tiện lại trúng độc đắc được, cho nên không quá để tâm. Anh lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm định tắm rửa, lúc cởi quần ra bên túi có chút nặng, Tiêu Chiến lấy bao thuốc và chiếc bật lửa trong túi ra, cầm bật lửa giơ lên trước mắt xem xét một chút, cảm giác có vẻ còn rất đắt tiền.

Anh suy nghĩ một lát, sau đó đem đồ đặt ở đầu giường trong phòng ngủ.



Vương Nhất Bác vừa về đến nhà liền ngủ, điện thoại tiện tay ném ra, rơi xuống thảm cũng lười nhặt lên.

Hắn cứ như vậy ngủ trên sô pha liền ba tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại đã hơn hai giờ sáng. Căn phòng yên tĩnh không nghe được chút âm thanh nào, hắn ngồi dậy ngẩn người một lát, triệu chứng cảm lạnh đã ổn hơn rất nhiều.

Hơn nửa đêm tắm rửa xong đi ra, mới nhớ tới tìm điện thoại di động, hắn nhặt điện thoại lăn lóc dưới thảm lên, phát hiện có mấy tin nhắn được gửi đến. Cơ bản đều là những tin nhắn về tiến độ công việc trong nhóm chat của công ty, hắn căn bản không đọc những thứ này. Còn một tin nhắn do Vương Vu Phi gửi, hỏi hắn đã về nhà chưa.

Vương Nhất Bác nhìn thời gian, tin nhắn gửi lúc khoảng mười hai giờ, cho nên không trả lời nữa.

Hắn thoát khỏi tài khoản và đăng nhập vào một tài khoản riêng khác, thấy Tưởng công tử gửi đến một đường link, nói có một quán bar mới mở, tối mai có hoạt động thí điểm kinh doanh cho khách mời chọn lọc, rủ hắn cùng đi.

Vương Nhất Bác gửi qua hai chữ: [Không đi.]

Tưởng công tử bên kia hiển thị đang nhập, nhập cả nửa ngày, kết quả gửi tới một câu: [Tôi điền tên cậu rồi.]

Vương Nhất Bác lười trả lời lại.



Tối hôm sau, Vương Nhất Bác do dự giữa về nhà hay đến quán bar, suy nghĩ một lúc, nghĩ về nhà một mình cũng không có việc gì. Dạo gần đây sau khi tham gia một cuộc thi lướt sóng từ nước ngoài trở về, cuộc sống của hắn đặc biệt thanh tâm quả dục, chi bằng đi góp vui một chút.

Hắn nhấn vào định vị mà Tưởng công tử gửi tối qua, lái xe đến. Vừa xuống xe đã thấy quán bar kia, người qua đường đi ngang qua tò mò liếc vào, trước cửa có hai bảo vệ đang đứng, nói chỉ người có thiệp mời mới có thể vào trong.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, mở liên kết mà Tưởng công tử gửi cho mình, trực tiếp dẫn đến một giao diện có QR Code, hỏi nhân viên bảo vệ, đây có phải thiệp mời không.

Nhân viên bảo vệ lấy điện thoại quét mã QR, lễ phép đứng sang bên cạnh một chút, ý bảo Vương Nhất Bác có thể đi vào.

Hắn đã rất lâu không đến những nơi như thế này, đang nghĩ nên vào trong trước hay chờ Tưởng công tử đến rồi cùng vào, uống vài ly giết thời gian sau đó về nhà.

Hắn lách đám đông đi thẳng vào bên trong, chợt nhìn thấy một người quen mắt đang ngồi trước quầy bar. Vương Nhất Bác nhìn về hướng đó suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nhớ ra, hình như là người tối qua gặp ở nhà hàng trong khách sạn kia... chính là người đàn ông hỏi hắn thuốc lá.

Tiêu Chiến bịt một bên tai, bên kia đang áp vào nghe điện thoại, Leo hỏi anh có đến quán bar không, anh nói đến rồi, tiếp theo Leo bên kia lại nói gì đó nhưng anh nghe không rõ, định tìm một chỗ yên tĩnh để nghe.
Vừa xoay người bước được vài bước, trước mặt đã có một người chặn đường anh.

Tiêu Chiến cau mày lui về phía sau một chút, có vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn kiềm chế, lịch sự nói: "Phiền nhường đường một chút."

Nhưng đối phương hình như không có ý định nhường đường, thậm chí còn khẽ cười, dùng ngữ khí trêu chọc mà nói đùa: "Mượn được thuốc lá rồi liền giả vờ không quen biết?"

Giọng nói này có chút quen thuộc, Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, nhìn rõ người trước mắt.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com