TruyenHHH.com

Edit Bjyx Xin Chao Toi Tu Chuc Roi



Bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu vang vọng trong không gian của bảo tàng nghệ thuật, phòng triển lãm trên tầng ba tương đối ít người lại càng yên tĩnh hơn.

Tiêu Chiến bước đi rất chậm, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút chột dạ, mỗi một bước đi tựa như đều sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc anh đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, cuộc điện thoại của Vương Nhất Bác cũng sắp kết thúc, hắn nói với người ở đầu dây bên kia tuần sau gặp, sau đó cúp máy.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ kính sát đất rọi vào, Tiêu Chiến khẽ nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác, đợi Vương Nhất Bác lên tiếng trước.

"Phòng trưng bày ở lầu hai cũng xem xong rồi sao?"

"Vẫn chưa," Tiêu Chiến hơi nhích sang một bên, ánh mặt trời rọi vào sau gáy khiến anh có chút nóng: "Ở lầu hai đang có một hội nghị nhỏ, khá đông người."

Anh và Vương Nhất Bác dường như cũng bớt câu nệ hơn nhờ một màn thẳng thắn đêm hôm đó.

Vương Nhất Bác giơ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, hỏi Tiêu Chiến: "Phòng trưng bày ở lầu ba, còn muốn xem không?"

Tiêu Chiến muốn nói, anh vốn lên lầu ba là để tiếp tục xem, nhưng vì Vương Nhất Bác vẫy tay gọi anh, cho nên anh mới không vào phòng triển lãm.

Chẳng qua, Vương Nhất Bác cũng không phải thật sự muốn nghe câu trả lời của Tiêu Chiến, hỏi xong câu này, hắn tự mình đưa ra quyết định, nói: "Thời gian vẫn còn dài, đợi lát nữa lại xem."

Tiêu Chiến không hiểu ý của Vương Nhất Bác lắm: "Vì sao?"

"Vì bây giờ có chút muốn hôn anh."

"Hả?" Bởi vì câu nói bất ngờ này của Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến hơi ngẩn ra, hai mắt mở to, Vương Nhất Bác thẳng thắn đến mức khiến anh trở tay không kịp, thậm chí còn nghi ngờ có lẽ mình nghe lầm.

Anh đã gặp qua rất nhiều người ngay từ lần gặp đầu tiên đã thẳng thắn khen ngợi vẻ ngoài điển trai của anh, cũng có một số người dùng ánh mắt ám chỉ một số gợi ý nào đó với anh, nhưng Vương Nhất Bác không giống với người khác, Vương Nhất Bác khi đưa ra một câu nói trắng trợn lại còn kèm theo một câu hỏi khách sáo dư thừa.

"Bây giờ có chút muốn hôn anh, có được không?"

Tiêu Chiến quả thực bị dọa đến mức tim lỡ vài nhịp, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, rõ ràng là một hành lang trống trải không có bất kỳ ai ngoài hai người bọn họ, nhưng cho dù là âm thanh nhỏ nhất như tiếng quần áo cọ xát vào nhau, cũng khiến anh hoảng sợ đến trông gà hóa cuốc.

"Không thể, đây là nơi làm việc." Tiêu Chiến bình tĩnh từ chối Vương Nhất Bác, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự hoài nghi của anh, rằng bản thân hiện giờ có phải bị ánh nắng mặt trời chiếu đến đầu óc choáng váng, cho nên mới cố tình để lại sơ hở trong câu nói của mình, để Vương Nhất Bác có thể thừa nước đục thả câu hay không.

Vương Nhất Bác nghe anh nói vậy thì ngẩn ra, sau đó lộ ra một nụ cười không mấy lương thiện, lòng mang ý xấu mà bước đến gần Tiêu Chiến, thanh âm rất trầm, dùng một câu hỏi với ý đồ dẫn dắt xuyên tạc lời của Tiêu Chiến: "Không phải nơi làm việc thì có thể sao?"

"Tôi không có ý đó." Trong lòng Tiêu Chiến bỗng có cảm giác hoảng loạn, bởi vì sự tiếp cận đột ngột của Vương Nhất Bác mà lần nữa lui về phía sau một bước nhỏ, anh mơ hồ có dự cảm không ổn lắm.

Sự thật chứng minh mỗi lần gặp Vương Nhất Bác, trực giác luôn luôn đúng, anh còn chưa kịp giải thích ý mình, cho dù hiện giờ không phải đang ở nơi làm việc, anh cũng không muốn Vương Nhất Bác hôn mình.

Hy vọng của anh chính là, mối quan hệ kỳ quặc của bọn họ sẽ không tiếp tục nữa.

Nhưng Vương Nhất Bác lại bất ngờ nắm cổ tay anh, không một lời phân trần liền kéo anh xoay người đi theo hướng ngược lại với khu vực làm việc. Thời điểm này hầu hết các nhân viên đều đang bận rộn trong phòng triển lãm, cho nên không ai để ý đến bọn họ đã bước vào một phòng làm việc nào đó.

Ngay khi cửa vừa đóng lại, Vương Nhất Bác mạnh mẽ áp người đến gần, Tiêu Chiến luống cuống tay chân vội chống lên chiếc kệ trang trí sau lưng, cực kỳ kinh hãi nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, không đợi anh kịp phản kháng, Vương Nhất bác đã hôn lên môi anh.

Nụ hôn cuồng nhiệt này khiến Tiêu Chiến gần như không thở nổi, anh thậm chí còn quên thở, để mặc Vương Nhất Bác tùy tiện cắn mạnh lên môi dưới của mình, như thể muốn bày tỏ sự bất mãn với Tiêu Chiến đang không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiêu Chiến bị đau kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng nhớ ra phải thở, lúc này mới miễn cưỡng đẩy Vương Nhất Bác lui lại vài centimet, ấp úng nửa ngày cũng chỉ tức giận thốt ra được ba chữ: "Vương Nhất Bác!"

Thế nhưng, Vương Nhất Bác cũng không có ý định dừng lại, chỉ đợi sau khi Tiêu Chiến vừa nói xong, lợi dụng khoảng trống mà vươn đầu lưỡi đến cuốn lấy lưỡi Tiêu Chiến, quấn quýt dây dưa, khiến nụ hôn càng sâu hơn, cứ như thể hắn đã âm mưu từ lâu, chỉ đợi giờ khắc này liền xuất quân thần tốc.

Tiêu Chiến lúc đầu còn giãy giụa một chút, sau cùng lựa chọn từ bỏ.

Vừa rồi trong tình huống không kịp đề phòng bị Vương Nhất Bác đè ra hôn, anh vô tình làm đổ một món đồ trang trí trên kệ, hoảng hốt vội vàng bắt lấy, món đồ kia hình như là bức tượng một chú chó nhỏ, bởi vì anh cầm rất chặt, cho nên lòng bàn tay có chút cảm giác đau đớn.

Cùng lúc đó, nụ hôn của Vương Nhất Bác tiếp tục cướp đi lượng oxy xung quanh anh, khiến anh cảm thấy hai chân mình đều trở nên vô lực, chỉ có thể thay đổi tư thế, vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, phối hợp tiếp tục kéo dài nụ hôn này.

Lúc tách ra, cả hai đều đổ một lớp mồ hôi mỏng, giống như vừa mới tập thể dục khởi động làm nóng cơ thể vậy. Hơi thở của Tiêu Chiến có chút hỗn loạn, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị Vương Nhất Bác áp sát.

Chiếc nút trên cùng của áo sơ mi bị Vương Nhất Bác cởi ra, lúc đôi môi ướt át nóng bỏng dán chặt lên cần cổ thon mảnh của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến buộc phải ngửa người ra sau, cả người giống như bị cố định tại chỗ, từ sau lưng cho đến tứ chi tựa như có một dòng điện nhỏ xẹt qua.

Vương Nhất Bác lại kéo vạt áo của Tiêu Chiến ra, lòng bàn tay ấm áp ấn lên vùng nhạy cảm sau eo anh ve vuốt lên xuống từng chút từng chút, không thèm che giấu bản thân hiểu rõ thân thể mẫn cảm của Tiêu Chiến như lòng bàn tay.

Tiêu Chiến không thể nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, món đồ trang trí chó con đang cầm trên tay cũng vì sự run rẩy vừa rồi mà rơi xuống sàn, lộc cộc lăn hai vòng phát ra vài tiếng càu nhàu.

Đồ trang trí chó con dừng lại, Tiêu Chiến cũng khôi phục lý trí, xoay người lại giữ chặt tay Vương Nhất Bác, thành công ngăn cản hành động của Vương Nhất Bác, thở hổn hển, sau đó khẽ áp trán lên vai Vương Nhất Bác.

Biết đủ mà dừng, Tiêu Chiến thật sự sợ mình và Vương Nhất Bác củi khô bốc lửa mà ở trong văn phòng của bảo tàng nghệ thuật trang nhã này làm ra chuyện gì đó, thật quá hoang đường.

Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Đủ rồi..."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nguyện ý buông Tiêu Chiến ra, đôi môi ẩm ướt ấm áp vì nụ hôn vừa rồi như dính vào vành tai đỏ thấu của Tiêu Chiến, giống như người yêu mà thì thầm bên tai anh, hỏi Tiêu Chiến: "Buổi tối có muốn cùng đi ăn khuya không?"

Đối phương vốn đã rất thẳng thắn, Tiêu Chiến cũng không thể giả vờ hồ đồ không hiểu, anh biết Vương Nhất Bác có ý gì, chỉ là tối nay thật trùng hợp, anh có chuyện riêng cần giải quyết.

Nhưng anh vẫn ngẩng đầu lên khỏi vai Vương Nhất Bác, lựa chọn hỏi Vương Nhất Bác trước: "Có phải vì muốn lên giường không?"

"Nếu tôi trả lời phải thì sao?"

Tiêu Chiến nghĩ, nếu anh chưa từng trải nghiệm sự thẳng thắn của Vương Nhất Bác, có lẽ anh sẽ không thể nói được lời nào với câu trả lời không hề che giấu như vậy.

Sự thật là bây giờ anh đã miễn nhiễm với sự trung thực của Vương Nhất Bác.

"Hôm nay tôi thật sự có chút chuyện cá nhân cần phải xử lý." Tiêu Chiến không muốn cuộc trò chuyện giữa hai người có vẻ quá ái muội, vì vậy anh không nói rõ chuyện mình cần phải giải quyết là chuyện gì.

Nghiêm túc mà nói, hiện giờ bọn họ càng giống như đang thử xem đối phương có nguyện ý trở thành bạn giường của mình hay không, và cả hai đều có quyền lựa chọn của riêng mình.

Vương Nhất Bác nhíu mày, im lặng nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu, cho rằng đây lại là lời từ chối khéo léo của Tiêu Chiến, hơn nữa hắn cũng tiếp nhận, vì thế hắn dùng ngữ khí tự hỏi tự trả lời: "Đây có được xem là từ chối không?"

Tiêu Chiến cau mày tỏ ý không vui, hỏi hắn: "Cậu rất thích dùng suy nghĩ của bản thân để lý giải những gì người khác nói nhỉ?"

"Sao cơ?"

"Tôi nói chính là ý trên mặt chữ, những ngày này tôi có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết." Tiêu Chiến dứt khoát phá quán phá tử suất*, nhấn mạnh.

(*) Raw 破罐子破摔 - Phá quán phá tử suất, nghĩa bóng ý chỉ nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục.

Hoàn toàn quên mất trước khi bị Vương Nhất Bác tự chủ trương kéo mình vào căn phòng này, anh đã nghĩ mình sẽ không bao giờ liên lạc với Vương Nhất Bác nữa.

Mà giờ khắc này, thông điệp của anh lọt vào tai Vương Nhất Bác thành công đạt được hiệu quả truyền tin, quan hệ bạn giường giữa hai người bọn họ ở trạng thái phát triển bền vững.

"Vậy bây giờ tôi có thể hiểu rằng anh không từ chối tôi, đúng không?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Tiêu Chiến, sau đó rời ánh mắt đi, nhìn thẳng vào Tiêu Chiến: "Đúng không?"



Lúc rời khỏi văn phòng đã là hơn nửa giờ sau, Tiêu Chiến ra trước, đi thẳng đến toilet, đứng trước bồn rửa tay dùng nước lạnh tạt lên mặt vài lần cuối cùng mới có thể bình tĩnh lại.

Anh ngẩn người ngẩng đầu nhìn mình trong gương, áo sơ mi đã được chỉnh trang ổn thỏa, trên cổ có một dấu hôn nhỏ màu hồng nhạt, là vừa rồi bị Vương Nhất Bác hôn lên, anh không cách nào cản lại, cũng may diện tích không lớn, nhìn chỉ như một nốt muỗi đốt.

Toilet này ở gần khu vực làm việc, thời điểm Từ Vân đẩy cửa bước vào, Tiêu Chiến khẽ giật mình, trong tiềm thức cảm thấy bản thân quả thực có tật giật mình.

Từ Vân thấy Tiêu Chiến thì rất tự nhiên mà chào hỏi: "Tiêu tổng giám, tôi tưởng anh đang nghe tọa đàm ở lầu hai cơ."

"À, hơi đông người, cho nên tôi lên lầu ba trước."

"Thế nào? Anh có thích tác phẩm nào không? Nếu có, anh có thể nhờ Vương tổng giúp anh thương lượng một mức giá tốt hơn với các vị lão sư."

Tiêu Chiến sửng sốt, lúc nói chuyện thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Sao cơ? Thích tác phẩm nào sao? Tôi, à, vì sao tôi phải nhờ Vương tổng giúp đỡ?"

Từ Vân mỉm cười nói: "Hẳn là nhờ người đứng đầu của PM ra mặt thì cơ hội các nghệ thuật gia giảm giá sẽ càng cao hơn, không phải sao?"

"À, đúng, quả thực là như vậy." Tiêu Chiến nhận ra vừa rồi xém chút nữa mình nói sai rồi, nheo mắt cười đồng tình, sau đó tìm một cái cớ nhanh chóng rời khỏi toilet.



Stella trả lời điện thoại xong quay lại, cùng Tiêu Chiến đi xem đủ các tác phẩm trưng bày ở ba tầng. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chiến không nói riêng thêm lời nào với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cực kỳ bận rộn, liên tục trò chuyện với các phóng viên truyền thông hoặc các nghệ thuật gia, cho dù Tiêu Chiến xem xong triển lãm chuẩn bị rời khỏi bảo tàng nghệ thuật PM, hắn cũng không cố ý đến chào hỏi Tiêu Chiến, như thể người làm những chuyện thân mật với Tiêu Chiến trong một phòng làm việc nào đó không phải là hắn.

Tiêu Chiến cũng không quá để ý chuyện này, vốn anh cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác, giả vờ như không quen biết với hắn mà nói, sẽ càng thuận tiện hơn.

Xem xong triển lãm cũng đã hơn năm giờ chiều, Tiêu Chiến không định trở về công ty mà muốn về thẳng nhà. Stella hỏi anh đã đọc thông cáo báo chí về buổi khai mạc triển lãm nghệ thuật được đăng trong nhóm chưa?

"Đọc rồi, không phải tôi đã nói là OK rồi sao?"

"Đúng vậy, sau đó tôi mới gửi cho Từ Vân và đoàn đội của bọn họ, bản thảo đã được thông qua, thông cáo báo chí vậy mà chỉ cần một bản thảo liền được thông qua, quả nhiên là sau khi Vương tổng của bọn họ đích thân giám sát, mọi chuyện liền suôn sẻ."

"Gần đây cô đối với bên A PM này có vẻ rất hài lòng nhỉ." Tiêu Chiến nói đùa.

"Cái đó là đương nhiên, bên B chúng ta chính là như vậy, cực kỳ biết trân trọng mọi bên A tốt."

Tiêu Chiến đang lái xe, bị những lời này của cô làm cho thích thú, tâm trạng rất tốt. Lúc chờ đèn xanh đột nhiên nhớ tới, nói với Stella: "Có một chuyện tôi muốn nói với cô, tuy cô cũng không cần phải chuẩn bị gì về mặt tinh thần, nhưng cô không cần phải quá kích động."

"Chuyện gì thế? Ngay cả chuyện từ chức anh cũng đã nói với tôi rồi, còn chuyện gì có thể khiến tôi kích động được nữa?"

"Tôi trúng số."

"Cái gì?" Stella có chút bối rối trước câu nói không đầu không cuối của Tiêu Chiến: "Trúng thưởng* gì?"

(*) 中奖 vừa có nghĩa trúng số, vừa có nghĩa giành được giải thưởng nào đó.

Tiêu Chiến khẽ ho khan, có chút ngượng ngùng nói: "Vé số cào."

"Chuyện tốt nha, trúng bao nhiêu tiền?" Stella vừa lướt điện thoại vừa hỏi Tiêu Chiến.

"20."

"20 tệ thôi mà anh cũng bảo tôi đừng kích động?" Stella phá lên cười.

"20 vạn."

Stella đột nhiên ngồi thẳng lưng dậy, khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến mặt không đổi sắc nói ra con số hai mươi vạn này, có chút lớn tiếng hỏi: "Bao nhiêu cơ?"

"20 vạn."

"Mẹ kiếp!" Con người ta khi đang ở trong tình thế cấp bách thường khó tránh khỏi không thể kiểm soát được hệ thống ngôn ngữ của bản thân, Stella cũng không ngoại lệ, cô gần như hét lên vì Tiêu Chiến: "20 vạn? Thật hay giả thế?"

"Tôi lừa cô làm gì." Tiêu Chiến đã không còn cảm xúc kích động lúc biết mình trúng thưởng hai mươi vạn nữa: "Hai ngày tới tôi sẽ sắp xếp thời gian đi lĩnh thưởng."

Stella không tiếp lời anh, cúi đầu gõ gõ trên điện thoại, hơn mười giây sau phát ra một tiếng thở dài đầy tiếc nuối, nói với Tiêu Chiến: "Tôi vừa giúp anh tính qua một chút, còn phải nộp một khoản 20% thuế thu nhập đặc biệt nữa, hút máu, mất tới 4 vạn."

"Khoản tiền từ trên trời rơi xuống, không phải như thế mới là đạo lý sao."

"Người trúng số có khác, cả người đều toát ra một loại hơi thở hòa bình bác ái, kiểu love and peace á, có vẻ như tôi so đo chuyện 4 vạn tiền thuế quả là thô tục."

Tiêu Chiến căn bản nói không lại Stella, đành mặc kệ cô trêu chọc.

Đùa giỡn đủ rồi, Stella vẫn không quên nhiệm vụ AD của bản thân, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc hỏi.

"Tiêu Chiến, tôi có một đề nghị, anh có muốn nghe không?"

"Đề nghị gì?"

"Bởi vì anh đã đệ đơn từ chức, cũng chưa có kế hoạch tìm một công ty nào tiếp theo, hay là anh tự làm một cái xem thế nào?"

"Tôi ư? Quả thật tôi chưa từng nghĩ tới phương diện này." Tiêu Chiến thành thật nói.

"Tôi cũng chỉ vừa mới nghĩ đến thôi. Tôi cảm thấy đây cũng coi như một cơ hội, anh xem, mười mấy vạn này kỳ thật cũng không phải nhiều, nhưng nếu đổi một góc độ khác suy nghĩ, anh có thể dùng số tiền này để trang trải chi phí trong thời gian đầu. Trên cơ sở đó, anh có thể yên tâm cố gắng tự mình làm Giám tuyển độc lập, có thể làm được đương nhiên là tốt rồi, sau đó cho dù có thất bại cũng vẫn có đường lui, ý tôi chính là như vậy.

Vì những lời này của Stella mà Tiêu Chiến rơi vào một khoảng trầm tư ngắn ngủi, anh đã chuyển nghề sang làm Giám tuyển bởi vì cảm thấy rất có hứng thú với công việc này, nhưng nếu tự mình gầy dựng sự nghiệp, trở thành một Giám tuyển độc lập, kỳ thật anh cũng không có quá nhiều tự tin với bản thân.

Như thể nhìn ra sự nghi ngờ của anh, Stella nói tiếp: "Cuộc đấu thầu hợp đồng năm tới của PM sẽ bắt đầu sau hơn hai tháng nữa, nếu anh có đoàn đội của riêng mình, cũng có thể tham gia đấu thầu. Mọi người đều biết, Bảo tàng nghệ thuật PM rất nổi tiếng trong ngành, việc trả phí hàng tháng của họ cũng rất đúng hạn, nếu anh giành được hợp đồng của PM, vậy anh sẽ không cần phải lo lắng về việc chi trả cho đoàn đội của mình. Thế nào? Anh có muốn thử xem không?"

Tiêu Chiến cau mày, đưa ra một câu hỏi mấu chốt: "Với một đội ngũ hoàn toàn mới, có lẽ rất khó có đủ tư cách để tham gia đấu thầu dự án của PM, đúng không? Chỉ sợ ngưỡng cửa cũng chưa thể chạm vào."

Stella một bộ nhất định làm được, nói: "Vậy Stella đại tỷ đây của anh nhiều năm làm AD như vậy cũng không phải chỉ là một chiếc bình hoa di động đâu nhỉ. Hôm nay chỉ cần anh nói muốn làm một mình, tôi có thể lập tức nộp đơn từ chức. Tư cách đấu thầu gì đó sao, thành thật mà nói, anh cho rằng hiện giờ các ngành công nghiệp bên ngoài đều thật sự minh bạch như vậy sao? Mặc dù tôi không thể đảm bảo anh nhất định sẽ trúng thầu, lấy được hạng mục này, nhưng tôi có thể giúp anh lấy được tư cách tham gia đầu thầu từ chỗ Từ Vân."

Không thể phủ nhận rằng gợi ý này của Stella quả thực rất hấp dẫn, điều này khiến Tiêu Chiến có những suy nghĩ mới về việc có nên bắt đầu gây dựng sự nghiệp riêng với tư cách là một Giám tuyển độc lập hay không, anh suy nghĩ một lúc rồi nói với Stella: "Cô để tôi suy nghĩ thêm một chút."

"Được, anh cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi."



Tiêu Chiến nói mình sẽ bận, thế mà thật sự bận rộn đến mức không có thời gian liên lạc với Vương Nhất Bác.

Triển lãm nghệ thuật kéo dài liên tục một tháng, vào ngày kết thúc cuối tháng, Vương Nhất Bác mới nhớ tới đã lâu mình chưa gặp Tiêu Chiến. Một phần nguyên nhân cũng bởi vì bản thân Vương Nhất Bác đã không có mặt ở trong nước kể từ sau ngày triển lãm nghệ thuật khai mạc.

Từ Vân nói, phía công ty giám tuyển nửa tháng trước đã bắt đầu dần bàn giao công việc điều phối cho người phụ trách mới, Vương Nhất Bác không đọc tin nhắn trong nhóm, cho nên không biết những chuyện này.

Hắn vốn cũng không đọc tin nhắn trong nhóm công tác có cả bên B, những công việc thường ngày đều do Từ Vân báo cáo cho hắn.

Từ Vân nói với hắn, Tiêu tổng giám sẽ phụ trách cho đến ngày làm việc cuối cùng của anh vào cuối tháng. Vương Nhất Bác liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, ngày làm việc cuối cùng của tháng này ở trong nước chính là ngày mai.

Hắn nhớ, từ lần đầu tiên hắn và Tiêu Chiến gặp nhau cho đến bây giờ, bọn họ dường như còn chưa từng trao đổi thông tin liên lạc, đến Wechat cũng chưa thêm.

Hắn nhấp vào danh sách các thành viên trong nhóm công tác phụ trách dự án xem qua một lượt, tìm được hình đại diện có ghi tên Tiêu Chiến, không chút do dự nhấp vào gửi một lời mời thêm bạn tốt.

Lại sau đó, mãi cho đến buổi tối ở bên này, khi đã sang ngày hôm sau ở Trung Quốc, hắn mới nhận được thông báo Tiêu Chiến chấp nhận đề nghị kết bạn của mình.

Cùng với một câu trả lời vừa lịch sự vừa xa cách của Tiêu Chiến.

Trên thực tế, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu Vương Nhất Bác là khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến, dáng vẻ giả vờ lạnh lùng nghiêm túc nhưng lại mang ý cười, có phần dễ thương mà trả lời hắn.

Câu trả lời của Tiêu Chiến gửi cho hắn là:

Xin chào, tôi đã từ chức rồi.


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com