TruyenHHH.com

Edit Bjyx Qua Hai Duong Knowyou






Tang lễ xong xuôi, buổi chiều sau khi trả hết bàn ghế mượn về, toàn bộ lầu hai lại khôi phục dáng vẻ hiu quạnh, nói chính xác thì, so với trước kia còn hiu quạnh hơn.

Trương Siêu đi rồi, quay về Thâm Quyến, hắn muốn về kịp 520 cùng bạn gái về quê cô ấy lãnh chứng.

Mãn Tiểu Phong vẫn còn ở lại, vóc dáng cao trên một mét chín của hắn, ở dưới hàng hiên dọn tới dọn lui, trái lại mang đến chút cảm giác chen chúc giả dối cho không khí lạnh nhạt sau khi náo nhiệt qua đi này.

Tiêu Chiến cầm chổi cẩn thận quét tước, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Vương Nhất Bác ở phòng khách sắp xếp bàn thờ, đặt ảnh bà chụp khi nộp đơn đăng ký trợ cấp xã hội lên, sau đó bắt đầu ngẩn người.

Buổi chiều nay, khoảnh khắc hũ tro cốt được đặt xuống đáy mồ, nước mắt Vương Nhất Bác liền như thác lũ, rơi lộp bộp trên hộp, Tiêu Chiến thậm chí còn trông thấy cả giọt nước bắn lên.

Vương Nhất Bác rất kiên cường, cho dù có khóc đến hai mắt sắp mờ, cũng không hề quên lưu trình.

Tuổi tuy còn nhỏ, lại là người chịu trách nhiệm chính của tang lễ này. Cậu chỉ đạo việc dựng bia, sau khi tất cả các nghi thức kết thúc, lại quỳ trước mộ khóc lớn một hồi. Khóc đủ rồi, mới đứng lên phủi đất dính trên đầu gối, xoay người rời đi.

Tiêu Chiến nhớ đến câu Vương Nhất Bác từng nói kia, lúc còn sống cười nhiều một chút, tốt hơn rất nhiều so với khóc lóc sau khi chết.

Bà rất thích cười, đời này có một đại tôn tôn yêu bà như vậy, cũng xem như viên mãn.

Tiêu Lộ lại mang một hộp thức ăn đến, lần này trong nhà chỉ còn lại bốn người họ, cũng không cần phải tránh né ai.

Bốn người ngồi xung quanh bàn, ăn bữa cơm no đầu tiên trong suốt mấy ngày này.

Tất cả đều có chút trầm mặc, ngoại trừ Tiêu Lộ, ba người còn lại ai nấy đều có tâm sự riêng.

Mãn Tiểu Phong ăn xong trước, hút xong điếu thuốc cũng rời đi.

Tiêu Chiến ngăn hắn lại, hai người cũng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn một lúc lâu.

Tiêu Chiến không biết phải nói làm sao, vừa rồi trước khi Trương Siêu đi, hai người có trò chuyện một lúc.

Là về người bạn gái kia.

"Cậu là muốn kết hôn, hay là muốn kết hôn với cô ấy?"

Lý tưởng muốn lấy vợ sinh con kia của Trương Siêu, đã từng là lý do để chia tay với Mãn Tiểu Phong, chấp niệm kiểu này, Tiêu Chiến hiểu được.

"Lỡ như cậu ... Người ta sẽ thảm lắm đó, cậu đừng có không làm người."

Trương Siêu vui vẻ: "Xem tôi là thứ gì thế? Tôi từng thích nam, không có nghĩa là tôi sẽ không thích nữ. Tôi thật sự rất thích cô ấy, cô ấy cực kỳ thích cười, cực kỳ hào phóng, chăm chỉ lại thông minh."

Tiêu Chiến cảm thấy không thú vị, hắn nói: "Vậy xem như tôi chưa nói gì, chúc cậu hạnh phúc."

Trương Siêu nhìn bầu trời đằng xa, một lát sau mới nói: "Cái gì mà hạnh phúc với không hạnh phúc, đi bước nào hay bước đó đi."

Trương Siêu đã đi rất xa rồi, giơ tay lên vẫy vẫy với Tiêu Chiến, không hề quay đầu lại.

Vẫn đi cương quyết đến như vậy.

Cảm xúc chua xót liên tục ảnh hưởng đến Tiêu Chiến, hắn thật sự rất muốn nói chút gì đó với Mãn Tiểu Phong.

Mãn Tiểu Phong trừng hắn đến mệt rồi, phất phất tay: "Cậu muốn nói gì tôi đều biết, tôi không sao, cũng đã qua mấy năm rồi."

"Cũng chỉ mới có hai năm."

"Hai chúng tôi ở bên nhau cũng chưa đến hai năm." Mãn Tiểu Phong nhàn nhạt nói.

Tiêu Chiến im miệng.

Mãn Tiểu Phong vỗ vỗ hắn: "Sao trông cậu còn không cam lòng hơn cả tôi vậy."

Tiêu Chiến thở dài, phải, đứng giữa hai người họ, hắn có thể làm được gì đâu.

Còn không phải xem bọn họ là hình mẫu sao? Còn không phải là chân tình thực lòng mà mong bọn họ cùng hạnh phúc sao?

"Ai biết a." Tiêu Chiến lung tung đáp một câu, sau đó nói tạm biệt với Mãn Tiểu Phong.

Mãn Tiểu Phong bán ra một bước chân với sức mạnh lục thân không nhận, thật sự tiêu sái hơn rất nhiều so với Tiêu Chiến.

Thôi bỏ đi, nào có tư cách gì mà muốn làm quân sư tình cảm cho người ta kia chứ, ngay cả phần mình còn chưa có rõ ràng đâu.

Lúc vào nhà, Vương Nhất Bác đang đo huyết áp cho Tiêu Lộ.

Tiêu Chiến bước đến, Tiêu Lộ xua xua tay, chỉ chỉ Vương Nhất Bác, làm một động tác không có việc gì.

Vương Nhất Bác tay cầm máy đo huyết áp, nghiêm túc nhìn vạch thủy ngân nhảy lên, một lát sau, cậu mới đặt cánh tay lão hán xuống, nói: "Huyết áp bình thường."

Tiêu Chiến nhìn cậu, nhướng nhướng mày.

Vương Nhất Bác nói: "Sợ làm thúc thúc mệt, đúng lúc ở nhà có, nên lấy ra đo chút."

/

Tinh thần buổi chiều Vương Nhất Bác vừa mới lấy lại được một chút, trong lúc thu dọn phòng bà lại bay biến.

Phòng bà rất sạch sẽ. Đây là một lão thái thái thích ở sạch, cho dù nằm trên giường cho đến ngày cuối cùng, cũng sẽ sai sử đại tôn tôn bận rộn đến đầu óc choáng váng đúng hạn phải thay.

Vương Nhất Bác cầm chiếc áo len còn chưa đan xong đang đặt ở đầu giường, nước mắt lại rớt xuống.

Bà thích màu xanh lá, áo len của Vương Nhất Bác phần lớn đều là màu này.

Chiếc áo len mới chỉ đan chưa được một nửa, kim đan gài bên trên, không biết đã lẳng lặng nằm đó bao nhiêu ngày rồi, không chờ được vận mệnh hoàn chỉnh.

Vương Nhất Bác gấp gọn chiếc áo len mới đan được một nửa kia lại, cất vào trong ngăn tủ. Đây sẽ là báu vật cả đời cậu trân quý, là minh chứng cho tình thân còn sót lại trong suốt quãng đời cằn cỗi còn lại của cậu.

Vương Nhất Bác lẳng lặng lau bàn, Tiêu Chiến chỉ ở sau lưng nhìn, không quấy rầy, để yên cho cậu rơi vào vòng xoáy tưởng niệm kia.

Cửa hé ra một khoảng, radio đặt trên cửa sổ, chăn gấp gọn gàng đặt ở đầu giường, hết thảy đều giống như lúc bà vẫn còn.

Thu dọn xong hết mọi thứ, Vương Nhất Bác rũ đôi mắt đẫm lệ, quay về phòng mình.

Ảo giác lơ lửng phiêu đãng càng lúc càng nặng, bên tai dường như vẫn luôn có gió thổi, Vương Nhất Bác không cảm nhận được trọng lượng.

Cậu nhắm mắt lại, bay đi, bay đến nơi nào thì bay, dù sao cũng sẽ vẫn phải rơi xuống.

Khẽ giật giật ngón tay, thân thể lại không chút sứt mẻ.

Cậu cụp mắt nhìn xuống, hai chân vẫn đang vững vàng đứng trên mặt đất, thì ra đều là ảo giác.

Cậu ngẩn người đứng ở đầu giường, để mặc linh hồn và thân thể rơi vào một mảng chân không, cậu ở trong yên lặng trôi nổi, tựa như hết thảy đều đã chết, ngay cả đồng hồ cũng không quay.

Tiêu Chiến nhìn cậu thật lâu, mới bước đến: "Bác ca, đi tắm một cái nhé?"

Giọng nói mềm mại phá vỡ kết giới của khoảng chân không này, thân mình Vương Nhất Bác đột nhiên khẽ lung lay, được Tiêu Chiến giữ chặt.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, Tiêu Chiến nhíu mày nhìn cậu: "Không thoải mái sao?"

Vương Nhất Bác động đậy ngón tay, lắc lắc đầu, nói: "Vừa rồi hình như ngủ thiếp đi."

Nước lạnh xối lên người, cảm giác đau buốt trên da kéo dây thần kinh của Vương Nhất Bác lại, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ, còn cả sự mệt mỏi của cơ thể.

Cố gắng tắm xong, tùy tiện lau người một chút, liền lăn lên giường cuộn tròn lại.

Tiêu Chiến lấy máy sấy tóc đến, chậm rãi sấy cho cậu.

Vương Nhất Bác cứ nằm nghiêng như thế, không ngẩng đầu, cũng không nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thở dài.

Đã hai ngày một đêm Tiêu Chiến không hề chợp mắt, suy nghĩ cũng có chút chậm chạp, hắn thậm chí còn quên cả xin nghỉ. Lúc lãnh đạo gọi điện thoại tới nghe thấy hắn nói trong nhà có đám tang, mới nuốt những bất mãn lại.

Tiêu Chiến mượn sườn núi dắt lừa xuống, thuận tiện xin nghỉ phép mười ngày. Công việc gì đó, cứ bỏ đấy đi, Vương Nhất Bác quan trọng nhất.

Tiêu Chiến cũng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm xuống dán vào sau lưng Vương Nhất Bác.

Hắn nằm cùng tư thế với cậu, một bàn tay đặt lên lưng cậu, chầm chậm vỗ vỗ.

Vương Nhất Bác còn có cảm xúc khác, thần kinh nhạy cảm của Tiêu Chiến hôm nay đến rất trễ, cuối cùng cũng nắm được rồi --- là vào khoảnh khắc mà Vương Nhất Bác gọi Tiêu Lộ hai tiếng 'thúc thúc' kia.

Lúc ban đầu là vì không quen nên Vương Nhất Bác vẫn gọi như thế, nhưng về sau đều học theo Tiêu Chiến gọi 'lão hán'.

Giờ này hai tiếng 'thúc thúc' có ý nghĩa gì, có lẽ chỉ có trong lòng Vương Nhất Bác hiểu rõ nhất.

Vương bát đản, đồ nhãi ranh, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy.

Tiêu Chiến chống trán lên lưng Vương Nhất Bác, khe khẽ thở dài, ôm chặt eo cậu.

"Bác ca, còn thức không?"

Vương Nhất Bác khẽ động một chút, xem như đáp lại.

"Nói chuyện chúng ta chút nhé?" Tiêu Chiến chống người dậy, nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không đáp lại, cũng không nhìn hắn.

"Bác ca, đừng để anh phải tự đoán, được không?"

Ngữ khí Tiêu Chiến thập phần ôn nhu, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu nằm thẳng người lại.

Trong bóng tối, cậu nhìn vào mắt Tiêu Chiến.

Thật lâu sau, mới nói: "Tiêu Chiến, anh có nhìn thấy em không?"

Tiêu Chiến không rõ nguyên do, nhưng vẫn chạm lên má cậu, nói: "Soái như này, sao có thể không nhìn thấy được."

"Anh nhìn không thấy." Vương Nhất Bác chắc nịch nói.

"....." Tiêu Chiến không hiểu.

"Vì em đang bay, ngay cả bản thân em cũng không nhìn thấy chính mình."

Lời Vương Nhất Bác rất có hơi hướng văn vẻ bi thương, không hề phù hợp với hình tượng của cậu, thế nhưng Tiêu Chiến lại có thể hiểu được ý cậu.

Cậu văn vẻ, nhưng Tiêu Chiến không thể cũng văn vẻ theo, không thể bị cậu dẫn dắt xuống hố.

"Có anh kéo em lại đó, anh sao có thể không nhìn thấy em được? Em có thể bay đi đâu được chứ? Hơn nữa, nếu em biết bay, vậy mang theo cả anh bay luôn đi, Bắc phiêu lâu như vậy rồi, anh hẳn là bay giỏi hơn em nha."

Tiêu Chiến cười cười giơ tay lên mười ngón tay nhau với cậu, lắc lắc.

Vương Nhất Bác bị nụ cười này của Tiêu Chiến làm cho có chút ủy khuất, những bất an giấu trong đáy lòng rốt cuộc ào ạt tuôn ra, cậu nói: "Hôm đó, anh lên xe của chị ta, em trông thấy anh, nhưng anh lại không thấy em, anh còn đang cười, cười đến... vô cùng thoải mái."

Tiêu Chiến xoay chuyển đầu óc vài giây, mới hiểu cậu đang nói gì.

Hắn mở đèn đầu giường lên.

Cảm xúc trong mắt Vương Nhất Bác quá phức tạp, không cam lòng, ủy khuất, thương tâm, còn có sợ hãi. Cậu bị Tiêu Chiến 'vứt bỏ', còn chưa kịp thương tâm, lại gặp phải chuyện sinh ly tử biệt của bà.

Mấy ngày ngắn ngủi, những tình cảm Vương Nhất Bác có trong cuộc đời này đều trở nên lung lay sắp đổ.

Cậu sao có thể không sợ hãi cho được.

"Hôm đó, ngày 13 hôm đó, em ở Bắc Kinh?"

Vương Nhất Bác không đáp lời hắn, lại chuyển ánh mắt lên nhìn trần nhà.

Đi Bắc Kinh một chuyến không chỉ không tìm được Tiêu Chiến, còn thiếu chút nữa bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng với bà.

Trước khi rời đi, cậu đã nhờ vả chị dâu hỗ trợ chăm sóc bà một chút. Tinh thần bà không tốt lắm, nếu không phải nhớ Tiêu Chiến, nhớ đến sắp điên luôn rồi, Vương Nhất Bác tuyệt đối không dám rời khỏi Nam thành.

Hết thảy đều phát triển theo hướng tồi tệ nhất, chiếc xe chở Tiêu Chiến nghênh ngang rời đi, Vương Nhất Bác lại nhận được điện thoại của chị dâu.

Vương Nhất Bác giống hệt một con ruồi mất đầu, không mua được vé tàu phù hợp nhất bèn chạy đến sân bay, không có chuyến bay đêm lại chạy ngược về nhà ga, một đường nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng cũng kịp về đến Nam thành.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu, bà cười khanh khách một trận.

"Đại tôn tôn vẫn ngốc như thế."

Bà không hỏi cậu đi đâu, chỉ ôm cậu vỗ vỗ lưng cậu, nói với cậu thật nhiều. Nói đông nói tây, dần dần Vương Nhất Bác liền hiểu, đây là dặn dò hậu sự.

"Bà nói với em, bà có một vạn giấu dưới dát giường, là để dành cho em đi học. Em bảo bà, nếu bà sớm lấy ra một chút, có phải chúng ta sẽ bớt phải chịu khổ hơn một chút rồi không."

Tiêu Chiến bật lửa châm thuốc, hút một hơi, sau đó đặt bên miệng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hút một hơi thật mạnh, thở ra, nói tiếp: "Bà liền cười em, nói nhìn em chịu khổ mà lớn lên, bà mới có thể yên tâm được."

Vương Nhất Bác dừng lại, liên tục hút thuốc.

Bà nói xong thì nhắm mắt lại, cũng không mở ra lần nào nữa.

Vương Nhất Bác nắm tay bà, không ngừng gọi 'Bà', cũng không thể làm bà mềm lòng mà hé mắt ra nhìn một cái.

Điếu thuốc cháy hết, Tiêu Chiến lấy đầu lọc ra, dập tắt trên cửa sổ.

Suốt quá trình này hắn đều không nói một lời, lúc Vương Nhất Bác kể chuyện bà, hắn có cảm giác hít thở không thông.

Tiêu Chiến rất nhớ bà, vô cùng vô cùng nhớ, một người thích cười như thế, cũng sẽ khiến người khác cười từ trong lòng cười ra ngoài miệng.

Chỉ là bây giờ, hắn còn có chuyện cần phải làm, chỉ có thể tạm thời để chuyện nhớ bà này ra phía sau.

Tiêu Chiến lấy tờ khăn giấy trên đầu giường tới, chậm chậm nước mắt hai bên má Vương Nhất Bác.

Động tác hắn rất thô lỗ, Vương Nhất Bác bị ấn đến đau, sau khi ủy khuất tức giận cũng tràn lên đầu.

Cậu ngồi dậy: "Anh làm gì!"

Tiêu Chiến ném khăn giấy lên bàn, đối diện với cậu: "Lại gào?"

Vương Nhất Bác bất mãn Tiêu Chiến không chịu giải thích, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, cậu nhịn rồi lại nhịn, nhịn tới nhịn lui, cuối cùng vẫn phun ra tất cả những lời trong lòng.

"Cái người tên Andy kia, còn không phải cô gái mẫu hình lý tưởng mà anh vẫn muốn tìm sao? Có tiền lại xinh đẹp, còn cực kỳ trắng trẻo nữa. Những lời anh nói em vẫn luôn nhớ rõ. Anh vẫn luôn trốn em, là vì muốn đến lúc thích hợp sẽ tiện để ném đi đúng không? Anh càng ngày càng lạnh nhạt với em, là vì làm việc với chị ta càng lúc càng vui vẻ đúng không? Trương Siêu cũng đã tìm được người để kết hôn rồi, có phải cũng muốn dẫn dắt cho anh? Trước nay anh chưa từng hứa hẹn trực tiếp gì với em, chính là muốn đợi đến ngày này, có đúng không?"

Mỗi lần Vương Nhất Bác lên án Tiêu Chiến, ngữ tốc đều trở nên rất nhanh, đều thái độ tự cho là đúng.

Điều này khiến Tiêu Chiến tức giận, chỉ là chút tức giận này còn chưa kịp bùng lên, đã lại bị dập tắt. Bởi hắn vừa mới nhớ đến bà, cảm giác ấm áp này còn chưa biến mất; cũng bởi so với khiến cho người ta tức giận, Vương Nhất Bác lại càng khiến người ta phải đau lòng hơn.

Dáng vẻ Vương Nhất Bác nổi giận đùng đùng, ngược lại khiến Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, ít nhất không có bà, vẫn còn có chuyện khiến cậu để ý.

Chỉ là Tiêu Chiến cần phải cho Vương Nhất Bác tự cho là đúng một đòn thật nặng, nếu không, cái loại cãi vã khắc khẩu này lúc ở nơi đất khách ắt sẽ không thể tránh khỏi.

Cảm giác an toàn, có đôi khi không phải chỉ có lời ngon tiếng ngọt mới có thể cho được.

Tiêu Chiến cứng rắn ép mình lên tinh thần, thò lại gần, ở khoảng cách một nắm đấm thì dừng lại nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.

Sữa tắm vẫn là mùi muối biển, là mùi vị mà Tiêu Chiến từng để lại trên chiếc giường này cả một mùa Hè, Vương Nhất Bác không nỡ đổi, nên vẫn luôn dùng. Thế nhưng chỉ khi Tiêu Chiến dùng, mới có mùi dễ ngửi như vậy.

Không thể không nói, mùi hương này ít nhiều cũng đủ để trấn an sự nóng nảy của Vương Nhất Bác.

Cậu lại có chút hối hận, đặc biệt khi thấy ánh mắt tức giận của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bóp cằm cậu, gằn từng chữ mà nói: "Anh không nhìn thấy em, là anh sai, anh mà cặn bã anh không phải người, nhưng anh không cảm thấy đó chỉ là lỗi của một mình anh. Em không gọi điện thoại chỉ có thể chứng tỏ em là đồ chó thiếu tâm nhãn; đổ mọi hờn trách lên đầu anh chỉ có thể chứng tỏ em là một tên khốn!"

Vương Nhất Bác thoát khỏi bàn tay hắn, tức giận lại bùng lên: "Anh..."

"Đúng, anh! Anh mẹ nó mỗi ngày đều phải tự nhắc nhở bản thân em ở Nam thành học hành vất vả, rằng em đang phải ngày ngày cố gắng nâng cao thành tích để thi đến Bắc Kinh. Anh không dám à ơi với em, vì sợ trong đầu em đều chỉ chứa màu vàng phế phẩm, làm ảnh hưởng đến chuyện học hành; lại sợ anh không thể quan tâm được hết cảm xúc của em, khiến em phân tâm. Anh mẹ nó sắp trở thành thợ may đến nơi rồi, ngày ngày đều phải cầm thước đo qua đo lại cho đúng mực, thấy ngắn thì bổ sung, dài phải cắt bớt! Anh mẹ nó chỉ còn thiếu nước xẻ chính mình ra làm đôi! Trong đầu anh mỗi ngày tâm tâm niệm niệm đều chỉ có em, lo lắng em ăn uống không đủ dinh dưỡng, liền tìm tòi thay đổi thực đơn liên tục, còn phải từ xa dặn dò ba anh làm cho em. Không dám quấy rầy em đành phải để ba anh lăn lộn, ba anh bị anh lải nhải đến mất kiên nhẫn luôn rồi, ông ấy còn có thể nhìn ra, em lại ở đây giả ngu với anh! Là anh ích kỷ, anh sợ phải gánh tội danh, anh bo bo giữ mình, anh làm bộ làm tịch, anh lạnh anh nhạt. Nhưng anh tuyệt đối không có ghê tởm như em nói, em mẹ nó sao lại chửi bới anh như vậy, tim em để đâu rồi? Chó ăn mất rồi đúng không!"

Lồng ngực Tiêu Chiến phập phồng, hai mắt đỏ hồng, rống một hồi, đến giường cũng rung.

Vương Nhất Bác không biết phải làm sao: "Không có, anh không phải..." Cậu muốn sửa đúng lời Tiêu Chiến, lại bị cắt ngang.

"Vương Nhất Bác, anh rốt cuộc là vì cái gì, em thật sự không biết sao?"

Tiêu Chiến dán trước mặt Vương Nhất Bác chất vấn, từng chút từng chút đâm vào tim Vương Nhất Bác.

"Em..."

Tiêu Chiến đột nhiên đẩy cậu ra, đứng lên đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác lập tức bật dậy khỏi giường, còn chưa kịp túm được Tiêu Chiến, đã bị hắn gào một tiếng: "Ngồi mẹ nó yên ở chỗ đó cho anh!"

Sau đó liền sập cửa mà đi.

Vương Nhất Bác giống như bị Tiêu Chiến mạnh mẽ túm lại ném xuống đất, bên tai vang vọng tiếng cửa đóng 'rầm', đau đớn mười phần, đau đến mức khiến cậu có chút ngây ngốc.

Những mảnh băng vụn trong lòng dường như đã bị tiếng gào này làm cho vỡ vụn, tan chảy.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi.

Chân đạp trên mặt đất vững chãi, cậu nắm chặt điện thoại Tiêu Chiến để trên bàn, tựa như nắm chặt cọng rơm cứu mạng.

/

Lại nghe thấy tiếng bước chân lần nữa, Vương Nhất Bác bình tĩnh từ hành lang vọt vào phòng, giả bộ chưa từng rời khỏi, thành thành thật thật ngồi ở mép giường.

Tiêu Chiến ném túi đồ xách trong tay lên giường, Vương Nhất Bác chưa kịp thấy rõ là thứ gì, đã bị Tiêu Chiến chắn ngang trước mặt.

Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu, ánh sáng đèn bàn khiến cho bầu không khí trở nên tối tăm, trong mắt Tiêu Chiến cất giấu thứ gì đó, Vương Nhất Bác vừa nhìn đã hiểu.

Vương Nhất Bác đón ánh mắt hắn, biểu lộ cảm xúc tương tự trong mắt mình.

Anh muốn làm gì?

Tiêu Chiến cắn lên cằm cậu một miếng.

Biết rõ còn cố hỏi.

Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng, Tiêu Chiến lại liếm liếm vị trí dấu răng, cọ cọ lên chóp mũi cậu, nói: "Làm không?"

Vương Nhất Bác nhìn hắn, không đáp lời.

Tiêu Chiến vươn tay, vén áo sơ mi Vương Nhất Bác lên, chạm lên eo cậu. Cơ bắp rắn chắc nằm gọn trong lòng bàn tay Tiêu Chiến, giống như đang châm lửa, thiêu trụi tinh thần vừa được dậy lên.

"Đây không phải an ủi." Tiêu Chiến giải thích.

Vương Nhất Bác khàn giọng hỏi: "Vậy là gì?"

"Quyến rũ." Tiêu Chiến hôn lên môi cậu.

"Nếu làm ác nhân của em, vậy anh nguyện ý, Vương Nhất Bác."

Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn trở thành tội nhân quyến rũ trẻ vị thành niên, cho dù vị thành niên này chỉ còn hơn hai tháng nữa sẽ thành niên, nhưng dù thế thì đây vẫn là chứng cứ phạm tội của Tiêu Chiến.

Hắn có cả trăm cách để mang đến cho Vương Nhất Bác cảm giác an toàn, nhưng hắn vẫn chọn cách thô tục nhất này.

Bởi Tiêu Chiến ích kỷ, hắn muốn nhanh chóng nắm Vương Nhất Bác trong tay, hắn chờ không nổi nữa.

Hắn nhìn không nổi Vương Nhất Bác khổ sở, càng nhìn không nổi Vương Nhất Bác thế mà dám nghĩ đến việc nếu không có Tiêu Chiến sẽ thế nào.

Hắn sợ Vương Nhất Bác nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng sẽ chấp nhận, sẽ thỏa hiệp, sẽ buông tay.

Vương Nhất Bác hẳn nên sớm giác ngộ một chút, vào thời điểm cậu ép Tiêu Chiến phải từ bỏ lý tưởng, ép Tiêu Chiến không thể không đối kháng với thế tục, nên có giác ngộ này --- cậu phá nát lý tưởng của Tiêu Chiến, bởi thế, cậu phải dùng chính mình để bù đắp.

/

Lúc Tiêu Chiến bị đè xuống, hắn kỳ thật muốn nói chút gì đó, tinh thần phụng hiến thế này, không đáng để hát một khúc hay sao?

Nhưng Vương Nhất Bác quá mức nghiêm túc, lại quá mức cẩn thận. Lúc cậu hôn lên người Tiêu Chiến, môi còn đang run run, bàn tay vuốt ve trên người Tiêu Chiến cũng cứng còng.

Tiêu Chiến gì cũng không nói, thật tự nhiên mở hai chân ra, đón nhận hết thảy.

Khi quần lót Tiêu Chiến bị cởi ra, hắn lại tắt đèn đầu giường đi.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, từ môi hắn hôn xuống cổ, lại hôn đến hai điểm trước ngực, thành kính mà an tĩnh.

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân chẳng khác nào một tờ giấy thi, chờ Vương Nhất Bác nghiêm túc viết đáp án xuống.

Mặc kệ đúng hay sai, sự chuyên chú này, đều xứng đáng được điểm cao.

Trong bóng tối, các giác quan đều bị phóng đại.

Vành tai Tiêu Chiến đều bị hơi thở thô nặng cùng âm thanh liếm láp của Vương Nhất Bác bao phủ, còn cả âm thanh cơ thể cọ xát.

Sắc tình lại mỹ diệu.

Trời tháng Năm đã không còn lạnh nữa, nhưng làn da Tiêu Chiến để trần lâu trong không khí, vẫn nổi một lớp da gà mỏng manh.

Khi Tiêu Chiến bị động đón nhận những nụ hôn cùng vuốt ve, trong đầu vẫn luôn nghĩ, nét bút đầu tiên của Vương Nhất Bác, nên hạ xuống thế nào, lại chạm vào như thế nào đây.

Khi Tiêu Chiến nghe thấy tiếng quần rơi xuống đất, khi Tiêu Chiến cảm thấy một thứ đồ nóng rực càng lúc càng đến gần, khi Tiêu Chiến bị thứ đồ nóng rực kia chạm lên gốc đùi, cả người hắn bỗng khựng lại.

Vương Nhất Bác dường như cũng phát hiện thấy, cậu thò đến hôn lên môi lên mắt Tiêu Chiến, lên mặt cùng khóe miệng, dịu dàng trấn an.

Cây bút kia theo động tác của Vương Nhất Bác rướn lên hôn Tiêu Chiến, đã chạm đến bụng hắn.

Dần dần, nó hạ xuống, chọc vào trên rốn, chặt chẽ, nóng bỏng.

Tiêu Chiến run lẩy bẩy.

Sự đụng chạm của nó là một loại trấn an, Tiêu Chiến bị nó chọc vào, chậm rãi thả lỏng thân thể.

Giữa lúc đè ép và đụng chạm, nó thật cẩn thận mà bày ra toàn bộ bản thân. Cho dù trong bóng tối không thể nhìn thấy, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó.

Cứng rắn, nóng bỏng, thẳng tắp, thô dày.

Tiêu Chiến cảm thấy đấy chính là căn nguyên của mình, đúng, không phải Vương Nhất Bác, mà là Tiêu Chiến hắn.

Hắn muốn theo căn nguyên này, hoàn toàn lớn lên cùng Vương Nhất Bác.

Kích động, sợ hãi và hưng phấn, liên tục mấy loại cảm xúc ập đến, hơi thở Tiêu Chiến cũng trở nên không có quy luật.

Hoặc là nặng nề, hoặc là không hề có tiếng động mà nuốt xuống.

Hắn cũng trở nên thành kính hơn, nghiêm túc chờ động tác tiếp theo của nó.

Nó tạm thời rời khỏi thân thể Tiêu Chiến, chậm rãi dịch xuống dưới, đến bên eo, đến bụng dưới, đến bắp đùi, cuối cùng, dừng lại ở tính khí Tiêu Chiến.

Lúc vật nóng bỏng chạm vào da thịt mềm mại của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy trên đỉnh mình phun ra chút đồ, thật mất mặt, cũng thật thoải mái.

Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được, cậu nắm lấy Tiêu Chiến, nhẹ nhàng xoa nắn kích thích.

Loại kích thích này đối với xử nam mà nói, gần như lập tức tước vũ khí đầu hàng, nhưng Vương Nhất Bác không hề ham chiến, vào lúc Tiêu Chiến thoải mái mà thở ra một hơi, cậu đã buông tay, nắm lấy thứ của chính mình, nhẹ nhàng đặt trên mông Tiêu Chiến.

Sảng khoái ngắn ngủi khiến Tiêu Chiến tạm thời quên mất nó, nhưng lập tức, nó đã bá đạo trở lại, không chấp nhận phản kháng, thẳng tắp chống vào mệnh môn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhịn không được khẽ run lên, rất nhanh, nhiệt độ của nó trấn an Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến ngừng run rẩy. Thậm chí vì sự tồn tại của nó, mà vô thức co rút hậu đình không theo quy luật nào.

Như là mời gọi, lại như kháng cự.

Túi nilon bị mở ra, niêm phong bị xé rách, sau tiếng vặn mở nắp, Tiêu Chiến nghe được thanh âm ướt át đè ép. Gel bôi trơn trực tiếp dừng ở kẽ mông Tiêu Chiến.

Lạnh đến khiến Tiêu Chiến phải hít vào một hơi.

Ngay sau đó, là ngón tay Vương Nhất Bác đưa vào, linh hoạt tự nhiên, thậm chí không cho Tiêu Chiến thời gian phản ứng, đã thần tốc tiến quân.

Tiêu Chiến hừ một tiếng, Vương Nhất Bác khẽ hôn lên đầu gối hắn.

Một lúc sau, khi Tiêu Chiến đã dần quen với cảm giác kỳ lạ này, lại đưa thêm ngón thứ hai vào.

Ngón tay vừa đào vừa ấn, căng thẳng của Tiêu Chiến cũng giảm bớt.

Cũng không khó chịu như tưởng tượng, hiển nhiên, Vương Nhất Bác cũng đã sớm làm tốt bài tập về nhà.

Bụng ngón tay ấn thôi quả thật cũng mang đến chút khoái cảm mới lạ, nhưng này không đủ để Tiêu Chiến trầm mê trong đó, bởi Tiêu Chiến vẫn đang chờ thứ đồ có sức sống nhất kia.

Tiêu Chiến nghĩ, chỉ cần được nó xâm nhập, hắn có thể lập tức biến thành một vũng nước, chảy vào trong thân thể Vương Nhất Bác, hòa làm một, cùng cậu dây dưa bên nhau, cùng nhau sinh trưởng, nở hoa kết trái, thậm chí cùng chết đi.

Lúc hậu đình Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón một lần vào đến đáy, hắn thậm chí còn rớt một giọt nước mắt.

Một tấc, hai tấc, ba tấc...

Đến khi cả cây đã hoàn toàn đi vào rồi, Tiêu Chiến cong người lên, không tiếng động mà rên rỉ.

Từ hôm nay trở đi, hắn và Vương Nhất Bác đã thành hai hòa làm một.

Bất kể quyến rũ có bẩn thỉu đến đâu, vẫn là tình yêu một lòng một dạ, hắn và Vương Nhất Bác đều phải dây dưa mãi mãi không thôi, cho đến tận khi không còn trên cõi đời này nữa.

Không còn thứ gì có thể tách họ ra được nữa.

.TBC

Tấc: 1 tấc = 3.33cm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com