TruyenHHH.com

Edit Bjyx Qua Hai Duong Knowyou




Wattpad như kiểu chơi du kích, lúc đc lúc k, sáng tôi tới cty thấy vào phè phè tưởng ok rồi, về đến nhà lại y như mấy ngày trước. Giờ tự nhiên lại được, vui ghê, hehe.

———--


Bận rộn xong cũng đã nửa đêm, mấy người bước chân mỏi mệt rời khỏi võ trường.

Trương Siêu lấy một bao thuốc ra, chỉ có Tiêu Chiến từ chối, ngại thuốc của hắn từng vào WC.

Trương Siêu vui vẻ, ghì đầu Tiêu Chiến để hắn ngửi mùi trên người mình, Tiêu Chiến thiếu chút nữa lôi dao ra xử hắn.

Trương Siêu nói: "Cậu có biết ý nghĩa của câu cáo chúc tết gà là gì không?"

Tiêu Chiến nhìn hắn: "Có rắm mau thả!"

"Từ lúc cậu bắt đầu mời khách, tôi đã cảm thấy chuyện này không đúng lắm rồi. Mãi cho đến hôm nay ở chỗ Nghĩa ca kia, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, tiểu tử cậu tiêu tiền mời bọn tôi uống rượu, chuốc cho bọn tôi say đến mơ mơ màng màng, hồ hồ đồ đồ mà kết bái với các cậu, Vương Nhất Bác một lần có đến ba người ca ca, cậu có hai người, mẹ nó chuyện tốt như này, sao lại không đến lượt tôi!" Trương Siêu đầu óc dần tỉnh táo sau khi trúng 'mê hồn dược', càng nói càng kích động.

"Chẳng phải cậu cũng có thêm một người đó sao?" Tiêu Chiến mới không trúng chiêu.

"..."

"Phong ca, sao anh không nói lời nào vậy?"

"...Tiêu Chiến, tôi xem như đã nhìn ra, cậu nha, giả vờ giả vịt làm một tên lương thiện vô hại, thực tế đầy một bụng âm mưu quỷ quái." Trương Siêu chỉ chỉ hắn, lắc lắc.

"Cậu có ý kiến gì? Cậu không muốn nhận đệ đệ hay không muốn nhận ca ca?"

"..."

"Ghét bỏ bọn tôi đúng không?" Tiêu Chiến quay phắt đầu lại: "Phong ca, Trương Siêu nói..."

Trương Siêu vội vàng bịt miệng hắn: "Gào cái gì mà gào, ý tôi là thế à?"

Tiêu Chiến đẩy mạnh hắn ra, ọe vài tiếng.

"...Tôi rửa tay rồi, được chứ!" Trương Siêu sắp kiệt sức luôn rồi, từ phía sau đạp hắn một cái: "Tôi xem như đã nhìn ra, cậu mẹ nó thật xấu xa!"

"Mắng tôi đừng có dùng phương ngữ Bắc Kinh!" Thánh địa đó không thể chấp nhận để cậu làm ô uế được.

"..."

(Trong câu mắng Tiêu Chiến, Trương Siêu dùng từ 丫(ya) (你丫挺的真坏啊) là một trợ từ khiếm nhã trong phương ngữ Bắc Kinh, nhưng cũng thường được những người bạn thân với nhau dùng, thể hiện sự thân thiết.)

Trương Siêu đẩy hắn ra, không muốn nói thêm gì nữa.

Tiêu Chiến thực hiện được ý đồ rồi, cười hắc hắc, từ sau lưng đặt tay lên vai Trương Siêu: "Siêu ca, con người cậu tốt như vậy, không nhận cậu làm ca thì nhận ai chứ."

Trương Siêu hất tay hắn ra, hừ một tiếng: "Học ai thế, miệng ngọt như vậy."

Khóe miệng Tiêu Chiến hạ xuống, quay đầu lại nhìn nhìn Vương Nhất Bác đang nói chuyện với Mãn Tiểu Phong, cũng hừ một tiếng.

--- Còn có thể là ai.

Một màn vừa rồi cũng đủ để Tiêu Chiến mất ngủ hai đêm.

Tiêu Chiến vốn không muốn trả lời, lại bị Vương Nhất Bác túm chặt tay áo, cậu tựa hồ không hề ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, còn vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Anh làm gì mà đi thế?"

Tiêu Chiến muốn cho cậu một cái bạt tai, để cậu cút ra xa một chút.

"Anh trả lời em đi." Vương Nhất Bác lại thúc giục.

Tiêu Chiến biết nếu còn không chịu nói lời nào chính là thừa nhận, vì vậy cưỡng ép bản thân lên tinh thần, chọc chọc vào ngực Vương Nhất Bác: "Huynh đệ, tôi là nam đó, từ nhỏ đã có một lý tưởng cao cả, chính là tìm một người vợ vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp lại có tiền."

Không ngờ Vương Nhất Bác thế mà nhếch miệng cười vui vẻ, ghé sát thêm chút nữa, nói: "Em đây cũng trắng nha."

"....."

"Bà em từ nhỏ đã khen em trắng rồi."

"....."

"Anh xem đi, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp lại có tiền, đó là lý tưởng, nhưng thực tế có thể đạt được một phần ba lý tưởng cũng đã không tồi rồi nha, cũng xem như không hề vi phạm sơ tâm đi?"

"....."

Trong suốt hai phút im lặng, Tiêu Chiến đi từ bị tẩy não mơ mơ hồ hồ đến tỉnh ngộ, sau đó là nghi ngờ, cuối cùng là phẫn nộ, nói: "Cút!"

Đừng nghĩ có thể gài tôi.

Con đường lúc rạng sáng đã chìm vào giấc ngủ say, vài tiếng cười đùa cùng đèn đường mờ tối làm bạn, là 'bài hát ru' quý giá nhiều năm nay của Vương Nhất Bác, mỗi lần nhớ đến, cậu đều cảm thấy an lòng.

Một khúc hát đi vào giấc mộng, trong bóng đêm cũng có đồng thoại đẹp nhất.

"Cảm ơn Phong ca."

Mãn Tiểu Phong nhả một vòng khói, lắc lắc đầu: "Khách sáo cái gì."

"Em vẫn luôn mang phiền phức đến cho các anh..." Vương Nhất Bác cúi đầu, ngữ khí một bộ tự trách.

Mãn Tiểu Phong ây dà một tiếng: "Chịu không nổi cậu. Trong mắt anh, cậu rất ghê gớm, chuyện không muốn làm liền cự tuyệt, cũng sẽ không chìm đắm trong vinh quang và nghĩa khí vô nghĩa."

Mãn Tiểu Phong nhìn luồng khói dần tan: "Nếu cậu là anh..."

Hắn vẫn thường dùng chữ 'Nếu' để hồi tưởng lại nửa đầu cuộc đời mình trong đầu, nhưng hắn phát hiện, lúc vận mệnh che trời, không ai có thể tránh khỏi cuộc đời vạn vô nhất thất, hắn cần phải có vô số chữ 'Nếu' mới có thể tu bổ ra một con đường chính xác không có sai lầm.

Cho dù hắn thường vẫn hối hận, nhưng mỗi lần nghĩ tới, hắn cũng không dám tự tin bản thân có thể thoát ra khỏi hoạn lộ thênh thang.

Giờ hắn lại nghĩ, nếu là Vương Nhất Bác thì sao...

Vương Nhất Bác trên võ đài quyền anh vốn có cơ hội nổi danh, nhưng Mãn Tiểu Phong vẫn còn nhớ rõ câu nói của cậu: "Em muốn học hành cho đàng hoàng, chỉ là giờ em không có tiền", từ tận đáy lòng, Mãn Tiểu Phong cực kỳ bội phục những người như thế này, 'Làm' và 'Không làm', đều chỉ là để đạt đến mục tiêu bằng cách thức khác nhau mà thôi.

Mãn Tiểu Phong mới nói được một nửa câu, đã đầy mắt mịt mờ.

"Phong ca," Vương Nhất Bác gãi gãi đầu: "Hóa ra anh lại buồn nôn đến vậy..."

Mãn Tiểu Phong đập một cái lên sau đầu cậu, tiếp theo lập tức bật cười.

Nếu là Vương Nhất Bác, mục tiêu chưa từng thay đổi, cũng sẽ không có nhiều 'Nếu' như vậy, giả thiết không có giá trị.

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, bước song song cùng hắn, Tiêu Chiến dư quang thấy cậu, chân phải dừng một bước, đi chậm một bước, chen vào bên cạnh Mãn Tiểu Phong.

Mãn Tiểu Phong khẽ cười một tiếng.

"Phong ca, không phải đã nói trước không gọi em ấy đến rồi sao?"

Lần này vốn là Tiêu Chiến lên kế hoạch, ba người đến tìm Nghĩa ca, lén giải quyết xong mọi chuyện, tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của Vương Nhất Bác.

Mãn Tiểu Phong vỗ vỗ vai Tiêu Chiến: "Không cho thằng nhóc này biết xã hội hiểm ác, lần sau cậu ta lại lỗ mãng như này thì phải làm sao."

"..." Tiêu Chiến thở dài.

"Đừng thở dài, lo lắng nhiều làm gì, không có cậu thì cậu ta sống cũng khá tốt."

Đúng vậy, nếu không gặp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không biết đã đang tiêu sái ở nơi nào rồi.

Vương Nhất Bác sắp thi, gần đây đơn hàng đều do Tiêu Chiến làm một mình, hoặc chờ cuối tuần hai người cùng nhau hành động, cứ như thế này Tiêu Chiến cũng sợ ảnh hưởng đến việc học của Vương Nhất Bác.

Chút tiền này không biết có đủ cho cậu sống không; chút thành tích này không biết có thể học được cái gì.

Trong lòng nôn nóng trên mặt lại không thể hiện bất cứ thứ gì, nếu không lại có một tên ngốc đến hỏi có phải mày thích em ấy rồi hay không.

Loại chuyện bên trong hiểu rõ mà không thể nói ra này có thể đừng nhắc đến được không? Nhắc rồi lại phải dùng thân phận 'người tử tế' để kìm nén chính mình, lại còn muốn tự vả vào miệng mình.

Tạo nghiệt hay không, học sinh trung học a!

Xem đi, nhóc ngốc lại đến nữa rồi!

Vương Nhất Bác túm chặt tay Tiêu Chiến: "Anh về nhà cùng em đi, không có xe buýt."

"....." Tôi mẹ nó cảm ơn cậu.

"Không đi!" Hôm nay cho dù có phải bò, Tiêu Chiến cũng sẽ bò về nhà, không thể lại bị dụ dỗ.

Nhưng Vương Nhất Bác túm chặt Tiêu Chiến không buông: "Lão sư bảo em ngày mai mời phụ huynh đến, ca anh đi giúp em chút nha? Đúng lúc đi từ nhà em gần hơn một chút."

Mới nãy còn hỏi có phải thích em không, giờ đã lại ca này ca nọ. Cậu đa nhân cách đấy à, tiểu gia hỏa?

Tiêu Chiến ngửa mặt lên trời thở dài, nhận mệnh mà theo Vương Nhất Bác đi về một hướng khác.

"Gây chuyện gì rồi?" Tiêu Chiến thuận miệng hỏi.

"Là mấy chuyện yêu sớm á mà."

"....."

"Aiz, aiz, Tiêu Chiến! Đừng đi mà!"

/

Tiêu Chiến đứng trong văn phòng, Tần lão sư trước mặt đang thao thao bất tuyệt.

Lúc này đang là giờ giải lao, các giáo viên khác đều đang ở văn phòng nghỉ ngơi, thuận tiện quan sát vị ca ca này của Vương Nhất Bác.

Hắn mặc một chiếc áo khoác màu trắng phối cùng quần jeans, dáng người cao gầy, dù đang đeo kính cũng không làm ảnh hưởng đến độ xinh đẹp của đôi mắt thụy phượng kia, khí chất sạch sẽ, có hơi giống với Vương Nhất Bác, lại cũng khác biệt rất lớn, là vẻ đẹp nội tâm không hề phô trương.

Tiêu Chiến vào tai này ra tai kia, thành thành thật thật làm một vị 'Phụ huynh' đứng nghe phê bình. Vương Nhất Bác đứng ở cửa lớp, theo sau cậu là Lý Oánh Oánh, Mạnh Tân Khoát và Lưu Mộng Kiều, đang lén lút nhìn xung quanh, bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Chiến đảo qua, lại rụt đầu về.

"Đã biết, thưa lão sư, về nhà em sẽ bảo ban em ấy." Tiêu Chiến lắc lắc đầu, nói.

Tần lão sư uống một ngụm nước, điều chỉnh lại tâm tình, nhìn Tiêu Chiến dáng vẻ một học trò, máu thuyết giảng vừa mới đè xuống lại nhanh chóng vùng lên.

"Chúng ta làm phụ huynh, luôn phải chịu trách nhiệm với con cái trong nhà, không phải sao? Hôm nay cậu ta dám viết thư tình, nói không chừng ngày mai còn dám đến phòng con gái nhà người ta."

"....." Tiêu Chiến nheo mắt, nói: "Không đến mức đó đâu, em ấy không phải hạng người như thế."

"Cậu làm sao biết không đến mức? Tâm tư không để vào chuyện học hành, làm sao cậu biết đầu óc cậu ta không nghĩ đến những chuyện này, không nghĩ đến những chuyện này sao lại đi viết thư tình?"

Mặt Lưu Mộng Kiều lúc này đã đỏ bừng, không chỗ dung thân đến muốn nhảy lầu.

Tần lão sư nhất thời kích động ăn nói không lựa lời, nói xong cũng cảm thấy có chút không ổn, bà muốn sửa lời một chút, ai biết sắc mặt Tiêu Chiến đã trầm xuống, vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bước đến, Tiêu Chiến hỏi: "Có nghĩ đến những thứ này không?"

Vương Nhất Bác nhìn Tần lão sư, nói: "Không có."

"Cô xem, em trai em nói không có." Tiêu Chiến ngữ khí đương nhiên nói.

Vương Nhất Bác cố gắng ngăn lại khóe miệng đang muốn nhếch lên.

Tần lão sư sắc mặt âm trầm như muốn nói gì đó, lại bị một giáo viên bên cạnh cắt ngang, nói: "Cậu nhóc biết sai thì tốt rồi, Tần lão sư cũng là lo lắng quá mà thôi, không phải sắp đến kỳ thi trung học rồi sao, lúc trước ở trường khác xảy ra vài chuyện, nói như vậy hẳn em cũng rõ, công việc của giáo viên chính là đề phòng từ lúc chuyện còn chưa xảy ra."

Tiêu Chiến lười phải cãi cọ với mấy vị giáo viên này, hắn tháo mắt kính xuống, đồng thời gỡ bỏ lớp ngụy trang, đè đầu Vương Nhất Bác khom người cúi xuống đối diện với Lưu Mộng Kiều đang sắp khóc.

"Yên tâm đi, sẽ không có lần sau, nếu em ấy dám tái phạm, cô cứ tìm tôi." Tiêu Chiến mắt cười cong cong, khiến tim Lưu Mộng Kiều đập càng loạn, mặt càng đỏ.

Tiêu Chiến cười rộ lên cũng có lực sát thương nhất định, tự hắn không biết đến mà thôi. Mạnh Tân Khoát đứng ngoài cửa đã bị nụ cười của Tiêu Chiến làm cho ngu người luôn rồi.

Đợi lúc Vương Nhất Bác bước ra, đầy cõi lòng đụng phải Mạnh Tân Khoát, cậu ta mới lấy lại tinh thần, nói: "Đại ca cười với tôi."

Vương Nhất Bác bị 'Đại ca' nhấn đầu tóc tai lộn xộn bực bội chậc một tiếng: "Biến!"

Vẻ đẹp nội tâm gì đó Tiêu Chiến giả vờ không nổi nữa, một bộ lãnh đạm tột cùng, nói: "Tần lão sư, em có thể hỏi vài câu được không?"

"Gì cơ?" Tần lão sư vẫn còn chưa thoát khỏi cảm xúc khó chịu, giọng điệu có chút bất bình.

"Vương Nhất Bác bị thương nhiều lần như vậy, sao chưa từng thấy cô tới hỏi một câu lý do vì sao?"

"....."

Tiêu Chiến thay mặt cha mẹ đến đây, Tần lão sư cũng không hỏi thêm một câu dư thừa, hẳn là biết rõ tình hình gia cảnh Vương Nhất Bác. Tần lão sư thần sắc mất tự nhiên, Tiêu Chiến trong lòng hiểu rõ.

"Là vì không phải bị ở trường, cho nên không có liên quan đúng không?"

Loại học sinh như thế này, không gây chuyện ở trường chính là chuyện mà Tần lão sư thắp nhang cầu khẩn, ai còn quan tâm cậu ta có trêu vào thị phi ở bên ngoài hay không.

"Đây là trách nhiệm của phụ huynh các người!"

"Phải," Tiêu Chiến gật đầu: "Vì cô nói cùng nhau dạy dỗ quan tâm, nên em mới hỏi."

Tiêu Chiến đi ra ngoài, hai mắt nheo lại, hệt như hai con dao nhỏ, chém Vương Nhất Bác cả trăm nhát.

Vương Nhất Bác cười hắc hắc, nói Tiêu Chiến tan làm về nhà chờ cậu tan học.

Mạnh Tân Khoát lúc này mới tin hai người là anh em, đi theo sau lưng Vương Nhất Bác, muốn tiễn Tiêu Chiến ra cổng.

Mạnh Tân Khoát xoa xoa tay, hầm hè kích động: "Ý kiến này không tồi nha, lần sau tôi cũng nhờ anh trai tôi tới, nhìn dáng vẻ bị làm khó của Tần lão sư quá sung sướng."

Tiêu Chiến nhìn Mạnh Tân Khoát: "Chúng ta từng gặp rồi sao?"

"..." Tim Mạnh Tân Khoát rơi tọt xuống đáy, bắt gặp ánh nhìn của Tiêu Chiến rất nhanh lại trở về vị trí: "Phải, ở tiệm bida lần đó, ca, gặp nhiều chút anh sẽ không quên em."

"Ca là để cậu gọi đấy à!" Vương Nhất Bác gõ đầu cậu ta.

Tiêu Chiến hôm nay vẫn lười không buồn nói chuyện với Vương Nhất Bác, không có tâm trạng, lúc này tâm tư mới khẽ động, hắn vỗ vỗ vai Mạnh Tân Khoát: "Được, vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại."

"....."

"....."

Mạnh Tân Khoát ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Tiêu Chiến, nói: "Ca vỗ vai tôi."

Vương Nhất Bác truyền thừa ánh mắt hình viên đạn của Tiêu Chiến, bắn lên người Mạnh Tân Khoát.

"Sao không vỗ chết cậu luôn đi!"

/

Lúc Tiêu Chiến đến nhà Vương Nhất Bác đã hơn tám giờ, hắn về nhà lấy một thố chè đậu xanh tán nhuyễn ướp lạnh mà Tiêu lão hán làm, cùng một hũ thịt bò ngâm tương mang tới.

Thời tiết ấm áp hơn, bà ngoại cũng có thể xuống đất được, hôm qua Tiêu Chiến trông thấy chút mì sợi còn sót lại trong nồi và chén nước chấm đã pha sẵn* nên trong lòng có chút không thoải mái.

(*) 调好的三合油: Ba loại gia vị của Tam Hà là dầu mè, nước tương và giấm pha lẫn với nhau.

Bà nuôi trẻ con thật qua loa, đối với bản thân càng qua loa hơn nữa.

Lúc đến nơi bà đã ăn cơm xong, nhưng nghe mùi thịt thơm, bà vẫn cảm thấy hơi đói, lại ăn thêm một miếng bánh nướng và một chén chè đậu xanh.

Bà cười tủm tỉm nói: "Đồ ăn ba con nấu rất ngon."

Tiêu Chiến lấy chiếc áo len trong tay bà cầm lên, nói: "Lần này đan rất đẹp, không hề đan sai mũi."

Đây là áo len mùa thu, đan một chiếc áo len tiết kiệm được hai ba mươi tệ, còn giết thời gian.

"Đan cho tôn tôn có thể sai, đan cho người khác thì không được!"

Tiêu Chiến bật cười.

Đèn sưởi trong phòng đã tắt, đèn hơi tối, trên đường đến đây Tiêu Chiến đã mua một cái sáng hơn, định lát nữa sẽ thay.

Buổi tối mắt bà sẽ không nhìn rõ đồ đạc, Tiêu Chiến cuộn len lại, dặn bà ban ngày dưới ánh sáng mặt trời hãy đan.

Tiêu Chiến hầu hạ bà ngày càng thành thục, có đôi khi còn giúp bà vén tóc lại, búi thành một búi tóc nhỏ sau đầu.

Bà cẩn thận đánh giá Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang yên yên tĩnh tĩnh mà thu dọn phòng, bà vốn là người thích giả bộ hồ đồ, hôm nay không biết làm sao, có hơi nhiều lời.

"Lão thái bà đều bị người ta ghét bỏ."

"Không có mà," Tiêu Chiến cười cười: "Lúc còn nhỏ người khác đều có ông bà, con không có, nên rất ngưỡng mộ."

"Không có mẹ sao?"

Tiêu Chiến im lặng, vâng một tiếng.

"Con lớn lên rất tốt*!"

Bà nói không phải diện mạo, mà là cảm thán sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy, Tiêu Chiến có thể thuận lợi trưởng thành, khỏe mạnh vô ưu, là chuyện cực kỳ đáng để vui vẻ.

(*) 你长得很好: Câu này thường dùng để khen diện mạo một người nào đó trông rất đẹp, nhưng ở đây ý của bà không phải vậy.

Tiêu Chiến gật đầu: "Vương Nhất Bác cũng lớn lên rất tốt."

Bà lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

"Lần trước nằm viện tiêu hết bao nhiêu tiền vậy?" Bà hỏi.

"Không tốn tiền đâu bà, chẳng phải người già trên bảy mươi tuổi ở Nam thành khám bệnh không tốn tiền sao?"

Vương Nhất Bác đã sớm mớm cung cho Tiêu Chiến.

"Thật sự không cần sao?"

"Thật sự không cần!" Tiêu Chiến buông chổi xuống, nói: "Sao vậy ạ? Hôm nay đang yên đang lành bà lại hỏi những thứ này."

Tiêu Chiến biết bà có chuyện muốn nói, nhìn thẳng vào mắt lão thái thái, lúc này lão thái thái mới thở dài, nói: "Thời gian này bà luôn nghĩ, Nhất Bác phải chịu khổ với mình."

"Nào có chuyện đó chứ, Vương Nhất Bác đi theo bà mới là hưởng phúc."

Bà hơi ngẩn người hỏi Tiêu Chiến: "Nhất Bác nói với con như thế sao?"

Tiêu Chiến đưa thuốc đến cho bà: "Vâng, em ấy còn dẫn con đến nhìn bọn họ nữa từ xa."

Bà cười cười: "Thật không hồ là ca ca của Nhất Bác, chuyện gì thằng bé cũng nói cho con a."

Tiêu Chiến đứng trên ghế thay bóng đèn, có chút ngượng ngùng cười cười.

"Lúc trước từng có rất nhiều người khuyên bà, nói bất kể thế nào, đó cũng là cha mẹ ruột của thằng bé, cho dù có khổ thế nào cũng tốt hơn đi theo bà. Nhưng người ta nào biết..."

Lúc bà không cười, những nếp nhăn xung quanh mặt bị vuốt thẳng, mới để lộ sự già nua và ốm yếu. Bà dựa vào thành giường, suy nghĩ bay thật xa, Tiêu Chiến không làm phiền bà, đợi bà lấy lại tinh thần rồi mới nói tiếp: "Đi theo bà chỉ là nửa đời trước chịu khổ, đợi đến khi bà không còn nữa, thằng bé có thể hưởng phúc rồi; nếu ở trong cái nhà kia, đợi đến khi Nhất Bác trưởng thành, khổ mới ập tới, cả đời cũng không thể tránh thoát được."

Tiêu Chiến giơ ngón cái lên với bà, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, nói: "Bà còn thì em ấy mới được hưởng phúc chứ, làm đại tôn tôn được ôm trên đầu quả tim."

Bà khẽ cười xua xua tay: "Già rồi, là gánh nặng."

Lão tiên nữ hôm nay có chút tâm trạng, Tiêu Chiến không biết phải an ủi bà thế nào.

"Kỳ thật, mẹ nó nói cũng không hoàn toàn sai."

Tiêu Chiến ngước mắt lên, bà chỉ chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến nhìn qua, chỉ có một mảnh đen tuyền.

Bà nói: "Lúc còn nhỏ quả thật Nhất Bác rất giống cậu cả thằng bé."

"Bà không còn con trai, tim như phủ cát, nhìn đến thằng bé mới cảm thấy còn có thể," Bà nhìn Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Còn có thể sống tiếp."

Tiêu Chiến nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, đột nhiên hiểu rõ, người bà đáng yêu kiên cường trong lòng Vương Nhất Bác, cũng chỉ là một người mẹ bình thường, một người phụ nữ bình thường, không có người yêu, không còn con trai, cũng không dễ dàng vượt qua như vậy được, chẳng qua bị một sinh mệnh khả ái ràng buộc giữ lại, mới bất đắc dĩ mà kiên cường bước tiếp.

Tiêu Chiến nắm lấy tay bà, nói: "Vậy em ấy chính là món quà mà ông trời ban cho bà, bà nhận quà rồi không thể lùi bước, phải sống thật tốt, Vương Nhất Bác đặc biệt đặc biệt cần bà."

"Ừm, sống."

Tâm tình bà không tốt lắm, trò chuyện một lát thì ngủ rồi, Tiêu Chiến tắt đèn, rời khỏi phòng, ngẩn người đứng ở hành lang thật lâu.

Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác về nhà, hắn mới lấy lại tinh thần.

Vương Nhất Bác theo thường lệ đẩy cửa phòng bà ra, bước vào cẩn thận kiểm tra một vòng, rời khỏi phòng mới nhẹ nhàng thở ra, phủ lên vai Tiêu Chiến: "Hôm nay mệt chết em rồi."

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, giục cậu đi rửa mặt.

Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Bà em hôm nay có phải có hơi khác khác không?"

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Hôm nay là ngày giỗ cậu cả em, cũng may có anh ở đây, bà em cũng không đến mức len lén khóc."

Tiêu Chiến xoa xoa mặt, bà đúng là không khóc, mà hắn, xém chút nữa khóc rồi.

Lưu a bà thật thông minh, biết nói thế nào sẽ khiến cho cái kẻ ca ca giả như hắn đây mềm lòng.

"Bà không có bản lĩnh, nuôi trẻ con không giỏi, nhưng tất cả những khổ sở mà Nhất Bác phải chịu, bà đều biết."

"Bà thường tự nhủ với chính mình, con cháu đều có phúc của con cháu, thằng bé mười sáu rồi, có thể tự nuôi sống chính mình."

"Còn cả đau lòng nữa, những vết thương kia trên mặt thằng bé, càng lúc càng nặng."

"Mãi cho đến khi con tới, cả nhà con đều là người tốt."

"Người tốt." Tiêu Chiến nằm trên giường, trong đầu cưỡi ngựa xem hoa tất cả đều là những chuyện về Vương Nhất Bác.

Hắn nhận mệnh thở dài, ngồi dậy mở cặp sách Vương Nhất Bác ra, lấy một tờ giấy thi môn Toán, nhìn những chỗ sửa sửa xóa xóa trên trang giấy kiểm tra, tâm như tro tàn.

Đến khi Vương Nhất Bác vào phòng, một tiếng 'Ca' còn chưa kịp gọi, đã bị Tiêu Chiến ấn ngồi xuống bàn, nói: "Sửa cho tôi!"

Tóc Vương Nhất Bác vẫn còn đang nhỏ nước, cả người ẩm ướt, áo ba lỗ quần đùi dính chặt trên người, vừa nhìn liền biết tắm xong không chịu lau người đã mặc vào.

Một giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống, cậu mới ngẩng đầu, mờ mịt mà 'A' một tiếng.

Tiêu Chiến ngồi trên giường, chỉ vào bài kiểm tra, nói: "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính thức bước vào giai đoạn học bù, tôi tan làm không có việc gì sẽ đến đây, cậu đừng hòng lười biếng, học hành cho đàng hoàng, chỉ còn chưa tới bốn tháng."

Hai mắt Vương Nhất Bác mở lớn hơn một chút, chớp chớp, không dám tin hỏi lại: "Chúng ta cứ như vậy mà sống chung sao?"

"....." Chung cái con mẹ cậu.

Tiêu Chiến đập một cái lên đầu Vương Nhất Bác, nước dính đầy tay, lại lau lên lưng cậu, nói: "Cũng không cho yêu sớm!"

Vương Nhất Bác ghé sát vào chút nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến: "Chẳng phải anh nói chỉ cần em vui vẻ là được sao?"

Tiêu Chiến đẩy đầu cậu ra: "Không chịu nổi mất mặt như vậy!"

Vương Nhất Bác cười ha ha: "Ca, thư kia là Lưu Mộng Kiều viết cho em, em không thích cô ấy."

Tiêu Chiến nhìn cậu hừ lạnh một tiếng: "Ai quan tâm."

"Thật đấy ca, nếu anh không tin..."

"Có muốn học không?"

"Em bảo Mạnh Tân Khoát..."

"Có sửa không?"

"Nói cho anh..."

"Không sửa thì bỏ đi!"

Tiêu Chiến đứng lên, Vương Nhất Bác lập tức túm chặt hắn: "Học học học, sửa sửa sửa."

Tiêu Chiến lại ngồi xuống, chỉ vào lỗi sai nói: "Đề này điền sai công thức...'

"Không thể tìm Mạnh Tân Khoát, tiểu tử kia là một tên sắc quỷ, tìm Lý Oánh Oánh là được, ca, cho em mượn điện thoại chút!"

Vương Nhất Bác thò tay qua, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tiêu Chiến, hai ba giây sau đành nhận mệnh gãi gãi đầu, cúi đầu nói: "Lại sai chỗ nào rồi?"

Kể từ đây, Tiêu Chiến trở thành gia sư kiêm bảo mẫu của Vương Nhất Bác, buổi tối dạy bổ túc, làm ấm chăn, buổi trưa cuối tuần còn kiêm luôn chức đầu bếp.

Cứ như thế bận rộn nửa tháng, Tiêu Chiến tăng cân, làm sao lại béo lên hai cân rồi?

Tiêu Chiến không phục, cởi áo khoác ra lại đứng lên cân.

"....."

Cởi áo thun.

"....."

Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn còn chưa cam tâm, lại bị giọng nói của Vương Nhất Bác cắt ngang động tác của bàn tay đã đặt lên lưng quần.

"Tiêu Chiến, anh làm gì đấy!"

Tiêu Chiến nhìn qua, Vương Nhất Bác vừa mới về đến nhà sau khi tan học, quay lưng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

"..." Tiêu Chiến bước đến, bẻ mặt cậu lại: "Nhìn còn chưa đủ à? Giờ lại giả vờ làm đại cô nương cái gì?"

Tiêu Chiến tức giận rồi, khoảng thời gian này Vương Nhất Bác càng ngày càng kỳ lạ, thỉnh thoảng ngẩn người nhìn hắn, ánh mắt kia có thể vắt ra nước; thỉnh thoảng hai người không cẩn thận đụng chạm một chút, cậu lại làm như bị điện giật. Khiến Tiêu Chiến lúc nào cũng như đang đi trên băng mỏng, khó lòng phòng bị.

Thường ngày luôn trái ôm phải ấp mình, sao cũng chưa từng thấy cậu đỏ mặt ngượng ngùng? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân đen đốt đèn sao!

Bà nói, đừng để Vương Nhất Bác đi chệch hướng, lời vừa mới ra khỏi miệng, cậu lại càng đi càng lệch thì phải làm sao bây giờ?

Vương Nhất Bác cũng tức giận nha, Tiêu Chiến chính là một thẳng nam không thông suốt, chẳng thèm bận tâm chút nào đến cảm nhận của cậu, không phải để trần thân trên thì thỉnh thoảng lại phát ra mấy câu 'Ưm', 'Shhh' gì đó, thật chẳng khác nào yêu tinh!!!

Đẹp như thế, còn tìm vợ cái gì, làm vợ người khác mới là thích hợp nhất.

"Thường ngày hành vi của anh quá phóng đãng, không biết mấy quả phụ ngoài cửa nhiều thị phi..."

Một cây gậy đánh tới, Vương Nhất Bác nhảy lên tránh, bà ngoại bước đi như bay đến trước cửa: "Dám gài bà, nhãi ranh!"

"Ca, cứu em!" Vương Nhất Bác chạy đến trốn sau lưng Tiêu Chiến, chẳng chút ngượng ngùng, chẳng chút cố kỵ mà bám lấy bả vai Tiêu Chiến, nhờ gắn giúp chặn lại đòn công kích của bà.

"....."

"Mắt bà mù, bà chưa có trông thấy gì cả." Bà quơ gậy đánh lung tung, mặt hơi ửng hồng có chút mờ ám, không giống tức giận.

"....."

Phục!

===

Bà: Không thấy gì không thấy gì không thấy gì...

Vương: Thấy thấy thấy...

Tiêu: Hay là tôi đi nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com