TruyenHHH.com

Edit Bjyx Mua Mua Khong Tro Lai




Kỳ thực, Vương Nhất Bác cũng đã quên mất tình hình sau khi về đến nhà hôm đó là thế nào, tóm lại, ba cậu không đánh cậu, còn mang về một cái thùng lớn. Bà ngoại lầm bầm lầu bầu trách ba cậu không nói sớm chút, hại bà chuẩn bị cả một bàn đồ ăn lại không ai ăn, thế nhưng vừa oán trách vừa ăn thật sự rất vui vẻ. Bà ngoại rất thích ăn đồ ngọt, vừa cắn miếng bánh tart trứng đầu tiên hai mắt đã sáng lên. Nghĩ lại thì, dường như trong cuộc đời có rất nhiều chuyện, vào lúc nó vừa đến trông có vẻ như là một trở ngại to lớn, nhưng thời gian qua lâu rồi nhìn lại, chỉ giống như một bữa cơm chiều, một hành trình chậm chạp về nhà trên con đường bên bờ ruộng.

Vương Nhất Bác dán trang tạp chí mà Tiêu Chiến cho mình lên tường, cùng với tấm poster Luffy và một tấm bản đồ thế giới hơi phai màu. Cậu nghiêng đầu nhìn nó một lúc, sau đó bật máy tính lên tìm kiếm, dùng bút marker đối chiếu vẽ một hình tam giác trên bản đồ thế giới, đánh dấu vị trí của Kilimanjaro, quyết tâm trước khi kết thúc mùa Hè, nhất định phải tìm được chuyện mà mình muốn làm.

Tuy Vương Nhất Bác vẫn còn quẩn quanh trong sương mù của tuổi dậy thì, nhưng Vương Tông Khôn đã không phụ lòng mong đợi của mọi người mà có kết quả thi rất tốt, Vương Nhất Bác và Cảnh Thịnh tự đáy lòng vui mừng cho cậu ta, cũng rất ăn ý mà quyết định đãi cậu ta một bữa, mời cậu ta đi ăn tôm hùm đất.

Chi trấn vào Hè, chợ đêm cũng càng lúc càng thêm náo nhiệt, trong nhà không đủ để bày bàn đón khách thì dựng một mái che bằng plastic ngoài sân xi măng lộ thiên, một chiếc nồi lớn nấu tôm đến đỏ rực, ăn đến mồ hôi đầy đầu, lấy nóng trị nóng.

Vỏ tôm hùm đất chất đống trước mặt ba người họ, cũng không ai nghĩ đến nói vài lời chúc mừng khách sáo, đều chỉ vùi đầu say sưa ăn. Vương Nhất Bác bị cay đến không nói nên lời, uống hết hai lon Coca, quanh miệng tạo thành một vòng đỏ ửng, hơi hả miệng hít hà, nhưng động tác bóc vỏ tôm trong tay không hề dừng lại. Cảnh Thịnh gõ gõ đũa lên chén, nói: "Đừng chỉ lo ăn, không phải còn muốn bàn chính sự à?"

Vương Nhất Bác và Vương Tông Khôn lúc này mới ngẩng đầu lên từ đống đồ ăn, quai hàm vẫn phình lên nhai nhai nuốt nuốt, vẻ mặt không hiểu ra sao, cả hai huynh đệ ai nấy đều ngốc y như nhau.

"Chậc, chuyến du lịch mừng tốt nghiệp á! Hai người không phải đã quên rồi đấy chứ?" Cảnh Thịnh gấp đến mức vỗ một cái lên bàn: "Kết quả thi Đại học đều đã công bố cả rồi, thế mà vẫn chưa quyết định đi du lịch ở đâu, nếu còn chậm trễ nữa lại đến lúc Vương Tông Khôn phải nhập học rồi!"

Vương Tông Khôn cười ngây ngô một lát, sau đó nghiêm mặt nói: "Quyết định đi, bây giờ quyết định luôn, chủ đề hội nghị đêm nay của chúng ta chính là địa điểm du lịch mừng tốt nghiệp!"

Vương Nhất Bác cũng ngồi thẳng người dậy, gỡ đôi bao tay bằng nilon bóng nhẫy ra, lại uống thêm một ngụm Coca áp vị cay xuống. Thành viên tham dự hội nghị đều đã có mặt đông đủ, bắt đầu chính thức bàn bạc xem rốt cuộc nên đi chơi ở đâu.

Đầu tiên, bọn họ thống nhất nơi này phải đủ xa, không thể là cái thành phố kế bên chỉ ngồi xe mấy chục phút là có thể đến được, tốt nhất là nên đi bằng máy bay, bọn họ còn chưa từng đi máy bay đâu. Tiếp theo, không cần phải là thành phố lớn, bọn họ không quá có hứng thú với những tòa nhà cao chọc trời hay công viên giải trí gì đó, hơn nữa thành phố nào xem ra cũng giống nhau cả, không đủ đặc biệt, chỉ có một chuyến du lịch mừng tốt nghiệp, nhất định phải đến một nơi đủ khác biệt.

Vương Tông Khôn nói cậu ta muốn đến một nơi có cổ trấn để ngắm cảnh, tốt nhất là có núi có sông, cảnh vật xinh đẹp. Cảnh Thịnh lại nói, những nơi đầy ông già bà cả như thế này cũng chẳng có gì thú vị, cuộc sống về đêm cũng quá nhàm chán. Vương Nhất Bác ngược lại không có yêu cầu gì, ngồi ở bên cạnh nghe hai người họ cậu một câu tôi một lời sàng lọc lựa chọn địa điểm thích hợp, chống cằm phát ngốc, đột nhiên nghĩ tới tấm poster mà cậu dán trên tường kia, nhấc tay xuống nói: "Tôi vẫn muốn đi ngắm núi tuyết."

Cảnh Thịnh 'xùy' một tiếng hít một hơi, vẻ mặt khó xử, nhíu mày nói: "Đỉnh Everest sao? Nếu vậy phải ra nước ngoài..."

"Cậu đúng là cái đồ mù chữ." Vương Tông Khôn hét vào đầu cậu ta: "Vân Nam nha, Vân Nam không phải cũng có núi tuyết đấy à."

Cảnh Thịnh ôm đầu, thật giống như bị hét cho mở mang đầu óc, vui vẻ nói: "Chết tiệt, đúng thế! Vân Nam không chỉ có núi tuyết, còn có cổ trấn nữa."

Vương Nhất Bác khẽ cười hỏi: "Vậy cậu không muốn cuộc sống về đêm nữa hả?"

"Cậu không hiểu." Cảnh Thịnh thò tới, cười đến hèn mọn, nói: "Đại Lý, tình một đêm thiếu gì."

Vương Nhất Bác dùng khuỷu tay hất cậu ta ra, Vương Tông Khôn trợn trắng mắt. Tuy mục đích không giống nhau, nhưng ít nhất cũng đã đạt được thống nhất về điểm đến, ba người bắt đầu hào hứng, lên kế hoạch cụ thể về thời gian khởi hành. Trong vòng hai tuần tới chắc chắn là không được, Vương Tông Khôn còn phải tiếp tục nghiên cứu xem điền nguyện vọng vào Đại học của mình thế nào, cố gắng tranh thủ từng giây từng phút, hơn nữa nhất thời cũng chưa thể đặt vé máy bay và khách sạn ngay được. Cảnh Thịnh không hổ là lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến cuộc sống về đêm, vỗ trán nói: "Bác ca của tôi, hình như cậu còn chưa có thành niên đâu nhỉ?"

Mặc dù ngoài miệng được gọi là Bác ca, nhưng Vương Nhất Bác là người nhỏ tuổi nhất trong số ba người họ, cậu vẫn còn đang tập trung ăn đậu nành, đầu cũng không thèm ngẩng lên mà trả lời Cảnh Thịnh: "Đúng vậy, làm sao thế?"

Cảnh Thịnh thật hận sắt không thể rèn được thành thép, nói: "Vị thành niên không được phép vào quán bar."

"Vậy các cậu đi đi thôi," Vương Nhất Bác phun vỏ hạt đậu nành ra khỏi miệng: "Tôi đi dạo loanh quanh là được."

"Vậy không được, như thế chẳng thú vị tí nào." Cảnh Thịnh cười hắc hắc đẩy ghế dựa, cố ý làm ra vẻ nịnh nọt, nói: "Hơn nữa, chỉ cần có cậu ngồi ở đó, xác suất thành công của tôi sẽ tăng thêm 50%."

Vương Nhất Bác lại ném một hạt đậu nành vào miệng, bật cười, không mấy hứng thú với đề nghị của Cảnh Thịnh, nhưng cũng không phản đối gì. Vương Tông Khôn cũng cảm thấy một mình hành động không an toàn, vì thế sau khi suy nghĩ một hồi, quyết định ngày khởi hành sẽ là ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, bọn họ dẫm lên cái đuôi của tuổi mười bảy đi du lịch, đồng thời cũng để chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bật cười đập cho mỗi tên một cái, ngoài miệng tuy nói 'Có cần phải như vậy không' nhưng trong lòng đã bắt đầu chờ mong đối với chuyến du lịch chào mừng tuổi mười tám này.

"Ài, đúng rồi," Hưng phấn được một nửa, Vương Tông Khôn đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Cậu muốn đi ra ngoài mấy ngày, có cần phải xin nghỉ với tiểu xe lăn kia không?"

Cảnh Thịnh hùa theo, nói: "Phải nha, tiểu xe lăn có cho phép cậu đi không?"

"Vì cái gì không cho phép? Nói với anh ấy một tiếng là được rồi." Vương Nhất Bác cau mày, thật không hiểu vì sao bọn họ lại có suy nghĩ như vậy về Tiêu Chiến, rõ ràng chưa từng tiếp xúc với người ta mà.

Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn đang định nói 'Vậy thì tốt rồi', Vương Nhất Bác dừng lại một chút, lại bổ sung: "Hơn nữa, người ta có tên, gọi là Tiêu Chiến."

Ngữ khí và biểu tình của Vương Nhất Bác lúc nói chuyện vẫn luôn không nặng không nhẹ, nhưng có thể nhìn ra, cậu có chút không vui. Cảnh Thịnh lanh lợi, nói vài câu giảng hòa liền qua, chỉ là từ đó về sau, hai người họ quả thật không còn gọi Tiêu Chiến là 'Tiểu xe lăn' nữa.



Tiêu Chiến lúc không ngồi xe lăn thoạt trông hoàn toàn không chút khác biệt với người bình thường. Thỉnh thoảng anh cũng phá lệ xuống lầu phơi nắng, ngồi trên một chiếc ghế mây trong sân.

"Lại đứt cầu dao à?" Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh anh, tùy tiện bắt chéo hai chân. Nhà xây dựng đã lâu hệ thống điện không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ nhảy cầu dao một lần, không có điều hòa nóng đến ngu người, Tiêu Chiến cũng không thể không ra ngoài hít thở không khí, đón gió tự nhiên.

"Ừm, hệ thống điện quá cũ rồi."

Tiêu Chiến vừa nhắm mắt vừa nói chuyện, ánh nắng rọi lên mí mắt, dù nhắm hai mắt cũng có thể thấy được một mảng ánh sáng đỏ rực rỡ xuyên qua mạch máu. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn lại mỏng manh của Tiêu Chiến trong suốt như một trang giấy trắng, trông anh giống như có một ngọn nến đang cháy bên trong.

Tiêu Chiến nghĩ đến lần trước cầu dao bị ngắt, Vương Nhất Bác giật mình hoảng sợ, không nhịn được lôi chuyện cũ ra cười nhạo cậu lần nữa.

Vương Nhất Bác không phục, gục đầu xuống nói: "Em có bóng ma tâm lý đối với ngôi nhà này của anh, được không."

"Bóng ma tâm lý gì?" Tiêu Chiến cảm thấy nhàm chán, mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác, muốn nghe chuyện cười.

Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy chuyện sợ ma sợ quỷ thì có gì là mất mặt, huống chi chuyện cậu đụng phải ma lúc nhỏ khiến bất cứ ai nghe cũng phải kinh sợ, vì thế thành thành thật thật kể lại chuyện khi còn nhỏ 'ma' ở biệt thự nhà Tiêu Chiến đã sửa lại đường đua cho cậu. Kể chuyện ma quỷ dưới ánh nắng chói chang khiến sau gáy Vương Nhất Bác rất nóng, nhưng hơi nóng này lại giúp cậu cảm thấy rất an tâm.

Kết quả kể xong Tiêu Chiến một chút phản ứng cũng không có, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện Tiêu Chiến đang nhìn mình cười rất tươi, nụ cười kia cũng không phải chế nhạo, biểu tình thậm chí có chút khó tin, qua một hồi lâu sau, mới nói.

"Hóa ra là em à?"

Đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến đến Chi trấn, theo ông nội đến ngôi nhà cũ ở nông thôn ở, mới vào ở ngày đầu tiên đã thấy một cậu bé đang ở trước sân nhà anh chơi xe Scooter. Tiêu Chiến muốn chơi cùng cậu, nhưng lại cũng chẳng quen biết, đang nghĩ làm sao xuống lầu lôi kéo làm quen với cậu, thì một cơn mưa lớn ập đến, những nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng phấn của cậu bé kia bị mưa cuốn trôi cả. Tiêu Chiến thầm nghĩ, đúng lúc, anh biết vẽ tranh, đợi mưa tạnh rồi sẽ vẽ lại một đường đua đẹp hơn, đợi ngày mai cậu bé kia quay lại, anh có thể nói: Đây là anh vẽ cho em đó, chúng ta có thể cùng chơi không?

Tiêu Chiến ngồi xổm vẽ hơn nửa ngày, đầu gối nhỏ chống lên ngực, lúc đứng lên còn hơi choáng váng một hồi, nhưng anh cảm thấy thật mỹ mãn mà nhìn thành quả của mình, cảm thấy mình vẽ thật không tồi. Chẳng qua, không ngờ ngày hôm sau thật vất vả ngóng trông mới đợi được người tới, vừa mới đến cậu đã vội xách xe scooter chạy mất, Tiêu Chiến muốn đuổi theo nhưng không kịp. Sau đó đợi thêm vài ngày, cậu nhóc kia rốt cuộc cũng không hề quay lại.

Sang năm nghỉ Hè lại gặp vậy, lúc Tiêu Chiến rời đi có chút tiếc nuối nghĩ. Lúc này là một tháng trước khi anh phải ngồi xe lăn, năm sau và mỗi một mùa Hè sau đó nữa, anh đương nhiên cũng không thể quay về.

Vương Nhất Bác không thể tin được ngọn nguồn khiến mình sợ ma sợ quỷ vậy mà lại là Tiêu Chiến, liên tục lặp lại, hỏi: "Không thể nào, thật hay giả vậy?"

Nhưng Tiêu Chiến có thể mô tả rõ ràng từng đường nét hoa văn cũng như màu sắc của chiếc scooter kia, giống màu con lừa điện nhỏ của cậu, là màu bạc.

Vương Nhất Bác cảm thấy thật mất mặt, cũng rất buồn cười, ngoại trừ điều này còn có một cảm giác không thể nói rõ thành lời, hóa ra cậu và Tiêu Chiến, hai người bọn họ đã sớm gặp gỡ, hoặc là nói, đã quen biết nhau từ lâu rồi.



Có thể là vì mối 'tiền duyên' kỳ diệu này, Vương Nhất Bác cảm thấy quan hệ giữa mình và Tiêu Chiến trở nên thân thiết hơn không ít, khác hẳn sự thân thiện khách sáo trước kia, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ 'vượt rào' một chút, quan tâm những chuyện không đâu của Tiêu Chiến.

Chuyện ăn uống của Tiêu Chiến thật sự khiến người khác phải đau đầu, mỗi lần mang đồ ăn vào cho anh, lúc sau là mang ra gần như nguyên vẹn, hoặc chỉ ăn một chút xíu. Vương Nhất Bác nhìn những đĩa đồ ăn trên khay, bên trên còn đặt một chiếc bánh ú còn chưa được cắt chỉ, tức giận nói: "Bảo người ta mang tới lại không chịu ăn, về sau không bao giờ mang đến cho anh nữa."

Tiêu Chiến tự biết đuối lý, cười cười làm lành, nói: "Nóng quá, thật sự không muốn ăn, bánh ú anh chưa động đến, để bữa sau hâm nóng lên rồi ăn cũng được."

"Em không tin." Vương Nhất Bác đặt khay xuống, xách chiếc bánh ú kia lên, đưa đến trước mặt Tiêu Chiến: "Ăn cái này đi."

Nói xong còn chủ động cò kè mặc cả với Tiêu Chiến: "Thật sự ăn không nổi, vậy ăn chút nhân là được rồi."

Tiêu Chiến không có biện pháp nào với cậu, chỉ đành ngoan ngoãn ăn hơn nửa chiếc bánh ú, Vương Nhất Bác lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.

Sau đó, Vương Nhất Bác được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thường xuyên lôi kéo Tiêu Chiến xuống lầu một cùng ăn cơm với mình, nói mình ăn một mình không ngon. Vương Nhất Bác ăn cơm rất ngon miệng, từng miếng từng miếng lớn mà ăn, trông cũng không hề thô tục. Tiêu Chiến không biết có phải bị Vương Nhất Bác ảnh hưởng hay không, thỉnh thoảng cũng ăn hết một chén cơm, mỗi lần thu dọn chén đũa dì Trân đều tủm tỉm cười rất vui.

Có đôi khi hai người cũng sẽ cùng bắt chéo chân xem một bộ phim. Làn da Tiêu Chiến sẽ thay đổi theo sự thay đổi của ánh sáng và màu sắc trên màn ảnh, anh ngồi ở đó, sinh mệnh đang chảy trong huyết quản, sống động, thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng khỏe mạnh, thanh thoát, khiến Vương Nhất Bác đôi khi sẽ quên mất, có một chứng bệnh không đau đang ăn mòn anh.

"Em không thích bộ phim này à?"

Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác đang ngẩn người nhìn mình, nhịn không được nhẹ giọng dò hỏi. Vương Nhất Bác lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng, lắc đầu nói: "Không có, vẫn ổn." Chẳng khác nào một học sinh hư thất thần bị lão sư tóm được điểm mặt gọi tên khiển trách, thành thành thật thật mà ngồi ngay ngắn lại, quay lên nhìn màn hình chiếu màu trắng phía trước. Lúc Vương Nhất Bác quay lại với bộ phim rồi, hai vị nam chính trong phim không biết từ bao giờ đã trở nên thân thiết hơn, bọn họ cùng đi chung một con thuyền, chôn kho báu dưới gốc liễu, lẻn vào tòa lâu đài, phóng đi trên chiếc xe của vị nữ chủ nhân – cũng là mẹ của một trong hai người – khi lão nhân gia trở về.

Vương Nhất Bác không thể nói có thích hay không, cậu chưa từng xem bộ phim nào có cảm giác như vậy, chỉ là cũng không cảm thấy nhàm chán. Tòa lâu đài màu trắng liên tục xuất hiện trong phim không hiểu vì sao khiến cậu cảm thấy có chút giống với ngôi biệt thự nhà Tiêu Chiến, cậu hỏi bộ phim này tên là gì.

"Thăm lại chốn xưa." Tiêu Chiến đáp: "Hay còn gọi là 'Cố hương sau gió mưa'." (Brideshead Revisited).

"Cố hương sau gió mưa." Vương Nhất Bác lặp lại một lần, sau đó nói: "Em cảm thấy cái tên này nghe hay hơn chút."

Tiêu Chiến quay mặt sang cười rộ lên: "Phải không, anh cũng cảm thấy như vậy."

Sau này, Vương Nhất Bác cảm thấy bộ phim này giống như một dự báo trước dành cho mình, hoặc là Tiêu Chiến cố ý làm như vậy. Lúc Tiêu Chiến hỏi cậu có muốn xem phim không, rõ ràng có thể chọn rất nhiều, vì cái gì nhất định phải là "Cố hương sau gió mưa" chứ?

Đáng tiếc Vương Nhất Bác tuổi mười bảy quá trì độn, chỉ phát giác ra tòa lâu đài trắng kia có chút giống với ngôi biệt thự, lại không phát hiện vị thiếu gia xinh đẹp cùng cậu học trò nghèo trong phim giống như một loại ẩn dụ. Khi vị thiếu gia quý tộc vì bị gãy xương mà phải ngồi trên xe lăn đùa giỡn cùng cậu học trò nghèo, Vương Nhất Bác trộm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, anh thoạt trông không có bất kỳ phản ứng gì; mà khi hai người dựa lên cây cột khắc hoa văn La Mã hôn nhau giữa trời chiều, Vương Nhất Bác đến nhìn trộm cũng không dám.

Dường như cậu đã từng trông thấy một mảng màu xanh như thế ở đâu đó, Vương Nhất Bác cẩn thận tìm kiếm trong đầu, mới nhớ ra ngày hôm đó lúc cậu đến bưu điện lấy thư cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng đang chìm giữa màu xanh như vầy mà hút thuốc.

Tiêu Chiến từng xem bộ phim này rồi sao, anh đã biết cốt truyện rồi sao, biết trước sẽ có cảnh này trong phim sao? Vương Nhất Bác không biết, cậu đang do dự có nên nói câu gì đó không thì đèn đóm bỗng tắt phụt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

"Lại đứt cầu dao rồi." Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến nói như vậy.




Lúc còn đi học, người mà Vương Nhất Bác không muốn gặp nhất là giáo viên chủ nhiệm, giờ đã tốt nghiệp trung học, đang trong ba tháng Hè tự do tự tại không ai quản lý này, lại vẫn có người mà cậu không muốn gặp như vậy, tỷ như bác sĩ Cố.

Đương nhiên bác sĩ Cố rất tốt, tuy mới chỉ gặp mặt trực tiếp hai lần, nhưng lần thứ hai bác sĩ Cố đến đã nhớ rõ tên Vương Nhất Bác, còn rất kiên nhẫn mà hướng dẫn cậu một số điều cần chú ý khi chăm sóc cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lắng nghe, ngoan ngoãn gật đầu, mỗi một điều đều cẩn thận ghi nhớ. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn không hy vọng bác sĩ sẽ tới, bởi vì chỉ cần anh tới, nhất định là Tiêu Chiến có chuyện. Lần đầu là do bị phỏng ở đùi, lần sau là do cảm mạo, sức đề kháng của Tiêu Chiến yếu hơn so với người bình thường, chỉ cảm lạnh nhẹ cũng có thể bị sốt. Lần đó anh ho kéo dài mấy ngày, mẹ Tiêu Chiến và dì Trân thay phiên nhau canh chừng, lo lắng thân nhiệt tăng cao, khiến Vương Nhất Bác cũng sốt ruột theo, mang chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh Tiêu Chiến một tấc không rời.

Hôm nay, bác sĩ Cố lại đến nữa, không mặc áo blouse trắng mà chỉ xách theo hòm thuốc tùy thân, lúc Vương Nhất Bác bước vào đến sân, anh đang chuẩn bị lên xe.

"Bác sĩ Cố." Vương Nhất Bác bước đến chào hỏi, nhìn nhìn hòm thuốc trên tay trái của anh, lại ngước mắt nhìn ban công phòng Tiêu Chiến, hỏi: "Anh ấy lại bị làm sao vậy ạ?"

Bác sĩ Cố đặt hòm thuốc vào cốp xe, đóng sầm cốp xe xuống, nói: "Móng chân bị sút." Bác sĩ Cố có chút bất đắc dĩ cười cười, giống như đang nói: Đúng vậy, cậu ấy chính là có đủ loại thương tích không thể tưởng tượng được.

Vương Nhất Bác cũng không hỏi gì thêm, không chờ bác sĩ Cố lái xe ra khỏi sân đã hai bước thành một mà sải bước lên lầu. Tiêu Chiến đang ngồi trên xe lăn, một chân bắt chéo, ngón cái quấn một miếng băng gạc lớn trông thật đáng thương, trông thấy Vương Nhất Bác tới, anh có chút chột dạ nở một nụ cười yếu ớt.

"Còn cười." Vương Nhất Bác ngồi xuống mép giường, không có gì cũng tức giận mà nói: "Thật phục anh, làm sao mà chỉ ngồi thôi móng chân cũng có thể đâm loạn được."

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác nhất định sẽ nói như vậy, vì thế tủm tỉm cười nhận lỗi: "Lúc đẩy xe lăn hơi mạnh chút, bị đâm vào chân bàn."

Vương Nhất Bác vỗ mu bàn chân anh, nói: "Xe lăn siêu tốc, thu hồi và hủy bằng lái."

Đây là lần đầu tiên có một người lấy xe lăn ra để nói giỡn, Vương Nhất Bác lại nói rất nghiêm túc, chọc cho Tiêu Chiến bật cười. Anh nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười của Vương Nhất Bác, càng cảm thấy bạn nhỏ này rất thú vị, mím môi thu lại ý cười, bất động thanh sắc nhích xe lăn đến gần hơn một chút, đầu gối anh khẽ đụng vào đầu gối Vương Nhất Bác, nói: "Móng chân nếu để dài, sẽ rất dễ gãy."

Chỉ nhẹ bẫng mà buông một câu như vậy, không hề nói gì thêm, nhưng Vương Nhất Bác lại tự động nhặt lên, sau khi do dự một chút, hỏi: "Vậy, em cắt cho anh nhé?"

Tiêu Chiến không nói được, cũng chẳng nói không, Vương Nhất Bác tự mình bổ sung: "Anh không chê em tay chân vụng về là được."

Tiêu Chiến lúc này mới cười rộ lên, hai mắt cong cong, nói: "Không chê, cảm ơn em nha."

Vương Nhất Bác quả thật tay chân vụng về, từ nhỏ đến lớn chưa từng chăm sóc người khác, hiện giờ tay chân vụng về nhấc chân Tiêu Chiến lên đặt lên đầu gối mình, cầm chiếc bấm móng tay, có chút khẩn trương nói: "Vậy em cắt đây."

"Cắt đi."

Vương Nhất Bác cũng không biết bản thân là vì sợ không cẩn thận cắt phải thịt Tiêu Chiến, hay là vì cái gì khác, tóm lại vừa chạm phải ánh mắt của Tiêu Chiến tim lập tức đập thình thịch, vì thế cậu cúi đầu xuống, tập trung cắt móng chân cho Tiêu Chiến.

Mu bàn chân Tiêu Chiến rất trắng, chân cũng rất nhỏ, nghe bà ngoại nói người có vóc dáng cao chân tay thường lớn, vóc dáng nhỏ chân tay sẽ nhỏ. Vương Nhất Bác không hiểu vì sao nổi lên dục vọng thắng bại, khẽ cười nói: "Anh hẳn là thấp hơn em ha."

"Không biết nữa." Tiêu Chiến nói: "Lần trước đi kiểm tra sức khỏe, người ta đo cho anh là 1m82, chỉ là lâu rồi không đo."

Vương Nhất Bác không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt trợn tròn: "Anh 1m82!" cậu dẩu môi, lại ngây ngô nói: "Em mới 1m79..."

"Không sao, vẫn còn một chằng đường dài ở phía trước." Tiêu Chiến an ủi cậu.

Chẳng qua việc an ủi này dường như không có tác dụng, Vương Nhất Bác cúi đầu lầm bầm lầu bầu: "Nhưng tháng sau em đã mười tám rồi."

Tiêu Chiến nghe xong liền hỏi: "Ngày mấy?"

"Ngày 5." Vương Nhất Bác đặt chân Tiêu Chiến xuống, lại nhấc chân kia lên, sau đó hỏi lại anh: "Anh thì sao?"

"Cũng là ngày 5, ngày 5 tháng 10."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, không nói thêm gì khác, hết sức chuyên chú cắt móng chân cho anh. Tiêu Chiến nhìn mái tóc rậm rạp đã hơi nhạt màu của cậu, xoáy tóc nhỏ ẩn trong chân tóc màu đen, đột nhiên muốn vươn tay chạm vào. Bàn tay nắm chặt chiếc khăn trên đùi, không biết nói gì nên tìm lời để nói.

"Thật tò mò muốn biết, mái tóc đen của em trông như thế nào."

"Hả? Thì là như vậy thôi." Vương Nhất Bác chu chu môi, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Làm sao vậy, màu này không đẹp à?"

"Anh nào có nói không đẹp." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác vẻ mặt nghiêm túc, chiếc cổ lộ ra dưới áo thun rất trắng, rất sạch sẽ, cảm giác mà Vương Nhất Bác mang lại cho anh chính là rất sạch sẽ, giống như mùa Hè ở Chi trấn. Anh nhìn một lát mới nói: "Có điều dáng vẻ thanh đạm hẳn là cũng rất đẹp."

Vương Nhất Bác chỉ 'Ò' một tiếng, sau đó không nói gì nữa, xung quanh chỉ còn tiếng bấm móng tay kêu lên lách cách, đến khi cắt xong hết rồi mới thả chân Tiêu Chiến xuống, sau đó xỏ đôi giày vải vốn dĩ khó mang của mình đi ra ngoài.



Hành lang lầu hai có một sân thượng lộ thiên nhỏ, lúc Vương Nhất Bác đi ngang qua trông thấy mẹ Tiêu Chiến và dì Trân đang đứng dưới lầu, còn có một vị sư phó đeo một túi dụng cụ bên mình, đều đang hướng về phía mặt trời, không biết đang nheo mắt nhìn cái gì. Vương Nhất Bác nghiêng nửa người ra, chống tay lên lan can tò mò nhìn, mới phát hiện bọn họ đang kiểm tra hộp điện.

Căn biệt thự cổ này xây dựng cũng đã gần bốn mươi năm, hệ thống điện già nua là chuyện bình thường, chẳng qua vốn dĩ cho rằng chỉ cần tu bổ là được rồi, không ngờ vị sư phó được mời tới nói cần phải đại tu, thay lại hộp điện khác, một số chỗ cũng cần phải thay dây mới.

Mẹ Tiêu Chiến mang thêm một ly trà lạnh thảo dược mang tới, mỉm cười nói: "Xin hỏi phải mất bao lâu mới có thể tu sửa xong?"

"Cái này khó mà nói trước được." Vị sư phó kéo cổ áo màu xanh công nhân lau mồ hôi trên mặt, nói: "Ít nhất phải mất một tuần."

"Vậy không phải trong vòng một tuần không thể sử dụng điện được sao?" Bà có chút hối hận, trước khi đưa Tiêu Chiến đến đây đã không kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng ngôi nhà. Bản thân bà thật ra không có vấn đề gì, dù sao ngày mai cũng phải quay về Bắc Kinh xử lý công việc, vấn đề là Tiêu Chiến, bất kể có dùng phương tiện giao thông nào, thì việc đi đi lại lại cũng không phải chuyện dễ chịu gì. 

Mẹ Tiêu Chiến và dì Trân nhìn nhau, cực kỳ lưỡng lự không biết có nên tu sửa lại hệ thống điện cho ổn thỏa hay không, nếu cứ luôn đứt cầu dao như vậy sẽ rất bất tiện, hơn nữa cũng không an toàn.

"Tới nhà con đi." Vương Nhất Bác từ trên lầu nói vọng xuống, cậu vịn lan can nói: "Căn phòng của ba con đang để trống, có thể dọn đến nhà con ở."

Mẹ Tiêu Chiến nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên, không biết lần thứ mấy cảm khái Vương Nhất Bác quả là tiểu phúc tinh do ông trời an bài đưa tới nhà bọn họ, phảng phất như ngay cả ngọn gió ở Chi trấn cũng hiểu được lòng người, thổi cậu đến bên cạnh Tiêu Chiến, bà một lòng trung can, đổi được một Vương Nhất Bác.

Sau đó, dì Trân thu dọn hành lý đơn giản cho mẹ Tiêu Chiến xong, mới lại thu dọn hành lý cho chính mình, mang một lọ thuốc Tiêu Chiến cần uống theo, sau đó đến phòng Tiêu Chiến lấy một ít quần áo mà anh sẽ thay giặt trong vòng một tuần. Tiêu Chiến nhìn bóng dáng dì Trân và mẹ mình bận rộn tới lui trước mặt mình, mím môi trầm mặc ngồi một lúc, chỉ sau khi dì Trân ra khỏi phòng mới âm thầm thở ra một hơi, nói: "Quyết định đến nhà Nhất Bác ở là lúc nào vậy ạ?"

Động tác trên tay mẹ Tiêu Chiến vẫn không ngừng, đóng tủ quần áo lại mở ngăn kéo, lấy mấy món quần áo xếp gọn gàng vào trong vali, đáp lời: "Vừa mới lúc nãy, hệ thống điện trong nhà cần phải sửa lại, không thể ở được."

"Cho nên mọi người cứ như vậy mà quyết định, không cần phải hỏi ý kiến của con sao?"

Giọng Tiêu Chiến ở sau lưng bà, bình tĩnh mà xa cách, bà tựa hồ cũng biết như vậy có chỗ không ổn, bởi vì chột dạ cho nên không hề quay người lại, vẫn đưa lưng về phía Tiêu Chiến vừa bận rộn việc trong tay vừa nói: "Con và Nhất Bác là bạn bè mà, cũng chỉ ở vài ngày thôi, không sao."

"Có sao hay không, hẳn là con nói mới tính chứ."

Cuối cùng mẹ Tiêu cũng dừng lại, tấm lưng trước mặt anh cứng đờ, lòng bàn tay khẽ vuốt chiếc áo thun trắng của anh.

Tiêu Chiến nói tiếp: "Các người cảm thấy đưa con đến Chi trấn là có lợi cho con, các người cảm thấy con cần một người bạn, hiện giờ các người lại cảm thấy một kẻ tàn phế không thể tự mình ngồi lên toilet đến nhà người khác ở vài ngày không có vấn đề gì."

Tiêu Chiến nhắm hai mắt lại, thật lâu không nói gì, không biết qua bao lâu mới mệt mỏi mở miệng: "Mẹ, mẹ biết con sẽ còn tiếp tục gửi đơn, đừng đặt một số gánh nặng không thuộc về Vương Nhất Bác lên người em ấy."

Mẹ Tiêu Chiến rốt cuộc cũng chịu quay người lại, hai mắt đỏ hoe, giọng nói cố nén tức giận: "Ít nhất trước khi đơn của con được thông qua, cái gì mẹ cũng phải thử một lần, đây là chuyện mà con đã đồng ý với mẹ." Nói xong nhanh chân rời đi, để lại một mình Tiêu Chiến ngồi trong phòng.

Trong tay anh là cuốn "Địa lý quốc gia" mà Vương Nhất Bác mới xem được một nửa, nhớ đến mấy ngày trước Vương Nhất Bác đột nhiên nói với anh: "Em quyết định về sau sẽ bớt đọc truyện tranh, anh có cuốn sách nào có thể cho em mượn được không?"

Tiêu Chiến trái lo phải nghĩ, cảm thấy cuốn tạp chí vừa có hình ảnh vừa có chữ viết trước mặt rất phù hợp với cậu, hơn nữa Vương Nhất Bác quả thật thỉnh thoảng cũng lật xem một lúc, cho nên anh bảo cậu cầm cuốn này xem.

Vương Nhất Bác đầy lòng hùng tâm tráng chí nói: "Được, chờ em từ từ nâng cấp, sớm muộn gì cũng sẽ mượn cuốn 'Lược sử thời gian' kia của anh đọc."

"Được nha." Tiêu Chiến cười nói: "Chờ em tới mượn."

Tiêu Chiến đặt cuốn tạp chí lại lên đùi, cúi đầu suy nghĩ chuyện sau khi mình rời đi. Về sau, nếu Vương Nhất Bác muốn mượn quyển sách kia, có lẽ bản thân anh đã không còn nữa, vậy phải làm sao đây.

Lý do Tiêu Chiến không muốn đến nhà Vương Nhất Bác ở thật ra rất đơn giản. Ở biệt thự, Vương Nhất Bác chỉ là trải qua một ngày với anh, chưa từng trông thấy những bất tiện thật sự trong sinh hoạt của anh. Mà 24 giờ cùng chung đụng, đồng nghĩa với tất cả những lúng túng khó xử, những nỗi xấu hổ của Tiêu Chiến đều sẽ bị vạch trần trước mặt Vương Nhất Bác.

Nhưng cũng giống như mẹ Tiêu Chiến nói, anh đã hứa với bà, trước khi đơn xin an tử của anh được duyệt, bà sẽ cố gắng hết sức để loại bỏ ý niệm kia, mà Tiêu Chiến cũng phải phối hợp với nỗ lực của bà. Cho nên cho dù Tiêu Chiến có không tình nguyện, trước mắt cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Anh nhìn mẹ mình bỏ hành lý vào cốp xe, sau đó chính mình cũng bị nâng lên xe giống như một món đồ. 




Xe dừng hẳn trước khoảng sân nhỏ nhà Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã đợi sẵn ở cửa, kể từ lúc chắc chắn Tiêu Chiến sẽ đến nhà mình ở cậu đã chạy như bay về nhà thu dọn phòng, cùng bà ngoại thay chăn ga, gối đầu cũng tạm thời được mang ra phơi nắng.

Cửa xe tự động mở ra, Tiêu Chiến ngồi trong xe nhìn Vương Nhất Bác cười cười. Tài xế chạy ra cốp xe lấy hành lý xuống, lại vòng đến ghế sau định đỡ Tiêu Chiến ra, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh hơn một bước, cúi người chui vào xe ôm Tiêu Chiến ra.

Tiêu Chiến được nhẹ nhàng đặt lên xe lăn, mỉm cười chào hỏi bà ngoại Vương Nhất Bác, có chút cảm giác thân thiết và lễ phép quen thuộc, để lộ hai chiếc răng thỏ thật xinh đẹp, thật giống như một người bạn vẫn thường đến thăm nhà của đàn em.

Chỉ có Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không được tự nhiên. Ngay khi xe vừa dừng lại, mấy người hàng xóm đều mở cửa từ xa nhìn lại, muốn xem thiếu gia nhà họ Tiêu trông như thế nào, tuy không có ác ý, nhưng vì để tránh những ánh mắt đánh giá như thế Tiêu Chiến thậm chí còn không muốn ra ngoài, đừng nói bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.

Cho nên Vương Nhất Bác xua xua tay nói: "Được rồi, vào nhà rồi lại chào hỏi đi, em nóng chết mất rồi."

Chỉ là xe lăn đi chưa được hai bước đã dừng ở cửa. Lúc xây nhà, vì để tránh nước tràn vào nhà mùa mưa, một vách ngăn nhỏ chỉ cao ba centimet đã được xây lên, là thứ mà bất kỳ căn nhà nào ở Chi trấn đều có, không nghĩ tới giờ lại trở thành chướng ngại vật chặn Tiêu Chiến ngoài cửa. Vương Nhất Bác không hề do dự cúi xuống bế Tiêu Chiến lên, cũng không chờ người ở đằng sau mang xe lăn tới, lập tức bước vào trong nhà, đặt Tiêu Chiến xuống sofa trong phòng khách.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, hai má anh ửng hồng, không biết là bởi vì người khác nhìn nên không được tự nhiên, hay là bởi vì lý do gì khác. Mặt Vương Nhất Bác cũng đỏ, vệt đỏ kéo dài đến tận vành tai, cậu kéo kéo cổ áo kêu nóng, chẳng qua nói xong thì chạy ra ngoài giúp mang hành lý vào.

Thật ra hành lý cũng không nhiều lắm, chỉ có hai chiếc vali nhỏ và một chiếc túi xách, có điều để ở chỗ nào lại thành vấn đề. Nhà Vương Nhất Bác quả thật có một căn phòng trống, nhưng người đến ở không chỉ có mình Tiêu Chiến, dì Trân là người chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của anh từ nhỏ, đương nhiên cũng phải đến ở cùng anh. Theo lý thường, hẳn là nên để Tiêu Chiến ở căn phòng trống rộng rãi đó, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho anh, những người khác ở như thế nào đều không sao cả, Vương Nhất Bác có thể ngủ dưới đất trong phòng bà ngoại, hoặc dì Trân cũng có thể ngủ chung phòng với bà ngoại. Nhưng Tiêu Chiến không muốn, bản thân làm khách, không thể để Vương Nhất Bác ngủ ở phòng bà ngoại được, dì Trân cũng đã lớn tuổi phải ở tạm bợ một tuần cũng không được, tóm lại đều không phải cách.

Chỉ là dì Trân từ nhỏ đã quen che chở Tiêu Chiến, không hề nghĩ ngợi gì đã cự tuyệt: "Như vậy sao được, bất kể sắp xếp thế nào, cũng phải ưu tiên con trước."

Bà ngoại Vương Nhất Bác cũng nói: "Thân thể con không tiện, vẫn nên một mình ở một phòng sẽ tốt hơn."

Tiêu Chiến ngậm miệng, dựa vào sofa không nói lời nào.

Mọi người đều đã ngầm chấp nhận sự sắp xếp này, chỉ có Vương Nhất Bác không thức thời, nói: "Tiêu Chiến ở cùng phòng với con đi."

Ba người đồng loạt nhìn cậu, Vương Nhất Bác gãi gãi sau cổ, hoàn toàn không chút để ý, nói: "Lần trước anh ấy kéo con xem phim ma, hại con tối không dám ngủ, giờ đến bồi thường con đi." Nói xong lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến, hất cằm hỏi: "Không có ý kiến gì chứ?"

Chút nắng cuối cùng của ngày Hè sắp tắt, rơi trên lưới cửa sổ, tựa như tấm lưới dệt bằng những sợi chỉ vàng. Vương Nhất Bác hai tay đút túi quần, giả vờ cool ngầu chờ anh trả lời.

Tiêu Chiến ngẩn người nhìn cậu một lúc, sau đó mới bật cười, nói: "Không có ý kiến."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com