TruyenHHH.com

Edit Bjyx Mua Mua Khong Tro Lai



Lúc tỉnh lại, Tiêu Chiến không nghĩ mình đã ngủ lâu như thế, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người một lúc, lại vươn tay ra sờ sờ bên cạnh, đã trống trơn. Khi anh bắt đầu hoài nghi có phải đêm qua mình nảy sinh ảo giác không, Vương Nhất Bác đã mở cửa phòng anh bước vào, cậu mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, ngồi xuống mép giường nhìn anh.

"Lúc anh đang ngủ bác sĩ đã vào phòng đo nhiệt độ một lần, nói hạ sốt rồi." Vương Nhất Bác như thể không yên tâm, áp mu bàn tay lên trán Tiêu Chiến, khẽ nhíu mày nói: "Sao em chạm vào vẫn thấy nóng như vậy."

Tiêu Chiến bị chăn quấn kín mít, gần như chỉ chừa ra đôi mắt và cái mũi, chớp chớp mắt, Vương Nhất Bác cũng chớp mắt theo anh, hai người đều không nói lời nào, cứ như đang dùng chớp mắt làm tín hiệu giao tiếp vậy. Cuối cùng Vương Nhất Bác không nhịn được, cười nói: "Anh như này thật giống tiểu bảo bảo."

Tiêu Chiến cũng cười ngây ngô theo cậu, hơn nữa còn cảm thấy bản thân quả thật là bị bệnh đến ấm đầu rồi, nếu không vì sao lại không thể phân biệt được bị bệnh đến tột cùng là tốt hay xấu, chỉ thật hưởng thụ việc Vương Nhất Bác đối xử với mình như một em bé.

"Cảm thấy khá hơn chút nào không? Đói bụng không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, chỉ một mực mím môi cười, thỉnh thoảng khẽ cắn môi, cứ như thể nếu thả ra sẽ bật cười thành tiếng liền vậy, sau đó vươn hai cánh tay từ trong chăn ra, muốn Vương Nhất Bác đỡ anh dậy.

Vương Nhất Bác cũng chẳng có biện pháp với anh, bế Tiêu Chiến lên đưa anh vào phòng tắm. Sau khi phun bọt kem đánh răng ra, Tiêu Chiến lại ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác.

"Làm gì mà cứ nhìn em cười mãi thế." Vương Nhất Bác lấy khăn lau tay cho anh, cách chiếc khăn nhéo nhéo lòng bàn tay anh.

"Muốn hôn em." Tiêu Chiến thật thẳng thắn thành khẩn nói: "Nếu anh không bị bệnh, giờ anh nhất định sẽ hôn em."

Vương Nhất Bác bị câu thổ lộ bất ngờ không hề che giấu chút nào của anh làm cho đỏ mặt, Tiêu Chiến chưa từng thẳng thắn nói ra anh muốn gì như thế này, anh hầu như đều quá mức hiểu chuyện, thế cho nên anh vừa lên tiếng đề nghị như vậy, Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể hữu cầu tất ứng với anh.

Cúi người khẽ chạm lên môi Tiêu Chiến như chuồn chuồn lướt nước, Vương Nhất Bác cười hỏi anh: "Còn có yêu cầu gì khác nữa không?"

"Có." Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói: "Lại hôn thêm chút nữa đi được không?"

Vương Nhất Bác giả bộ không tình không nguyện, nhưng nụ cười trên môi lại không thể che giấu được, chống hai tay lên tay vịn xe lăn của Tiêu Chiến hôn anh vài cái, mỗi lần hai đôi môi tách ra lại mở to mắt nhìn đối phương, sau đó lại nhẹ nhàng dán vào. Không biết bắt đầu từ lần nào, nụ hôn này bỗng trở nên thay đổi, bốn cánh môi không hề tách ra, hai người cũng không hề mở mắt nữa, từ vô số những nụ hôn rời rạc biến thành một nụ hôn vừa sâu vừa dài, bàn tay Tiêu Chiến cũng đổi vị trí từ trên gối, đáp xuống mu bàn tay Vương Nhất Bác.

Một giọt nước đọng trên vòi nước nhỏ xuống, Vương Nhất Bác nếm được hương bạc hà lành lạnh của kem đánh răng trong miệng Tiêu Chiến, đồng thời cảm nhận được Tiêu Chiến có chút khẩn trương mà nắm chặt tay mình.

Đầu lưỡi Tiêu Chiến tựa như thân sò hến, vừa mềm vừa ngọt, khiến cậu nhịn không được mà cắn một cái, Tiêu Chiến cũng thật ngoan ngoãn mà giao đầu lưỡi mình cho cậu, như thể đang chia cậu một viên kẹo bạc hà.

Tiêu Chiến được hôn đến thoải mái, hai mắt nhắm chặt không tự chủ được mà khẽ rên rỉ mấy tiếng, rơi vào tai Vương Nhất Bác lại giống như anh chưa được hôn đủ mà có chút bất mãn.

Vương Nhất Bác cũng không giống như thường ngày bế Tiêu Chiến lên, chỉ đặt hai tay anh vòng qua cổ mình, sau đó không nói một lời mà nhấc anh lên, đặt hai bàn chân anh dẫm lên hai chân mình.

Tiêu Chiến siết chặt vai Vương Nhất Bác, 'đứng' trên hai chân cậu, lập tức tay chân luống cuống, cả người đều muốn sụm xuống. Nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh đã ôm eo anh, để Tiêu Chiến dựa vào người mình mà đứng thẳng, sau đó quay sang nhìn Tiêu Chiến cười.

Đây là lần đầu tiên hai người ở tư thế đứng như thế này mà nhìn thẳng vào nhau, Vương Nhất Bác không cần phải cúi người, Tiêu Chiến cũng không cần ngửa đầu, hơn nữa thân thể hai người dán sát vào nhau, cả hai đều phải nghiêng đầu qua mới có thể nhìn được đối phương, giống như hai chiếc cổ thiên nga vậy.

"Trước kia anh đã từng nghĩ, khi nào mới có thể không cần ngẩng đầu mà hôn em." Tiêu Chiến gối lên vai Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác không đáp lời, chỉ ôm Tiêu Chiến càng chặt hơn, cứ thế đưa Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ, đoạn đường vài bước ngắn ngủi, nhưng hai người đi rất chậm. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chân hai người, hai bàn chân trần trụi đạp lên nhau, chưa từng nghĩ bản thân còn có thể làm như vậy.

Lúc đi đến mép giường rồi, Vương Nhất Bác mới bế Tiêu Chiến lên, sau đó ngồi xuống mép giường, để Tiêu Chiến tách hai chân ra ngồi trên đùi mình. Cánh tay Vương Nhất Bác vẫn quấn quanh eo Tiêu Chiến, lòng bàn tay ấn sau lưng anh, như thể chỉ cần có đôi tay này, anh vĩnh viễn không sợ bị ngã.

"Bây giờ cũng không cần."

Ngơ ngác một giây, Tiêu Chiến mới phản ứng được là Vương Nhất Bác đang trả lời cho câu anh nói khi nãy.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên hôn anh, tiếng nước nhóp nhép phát ra giữa môi lưỡi hai người. Bàn tay Tiêu Chiến áp trên lồng ngực không ngừng phập phồng của cậu, chẳng khác nào một chiếc ống bễ, đang điên cuồng khơi dậy ngọn lửa trong lòng Vương Nhất Bác, khiến hai người dường như bị ngọn lửa này nung chảy, thông qua nụ hôn, hòa vào làm một, đúc thành một pho tượng, và rồi cứ thế tiếp tục hôn nhau, thời gian cứ thế dừng lại, mãi cho đến khi bọn họ trở thành mẫu vật của tình yêu được hậu thế khai quật.

Tiêu Chiến bị hôn đến ngả người ra sau, lúc gần như không thể hít thở được nửa Vương Nhất Bác mới chịu buông anh ra, sau đó nhìn không chớp vào môi anh. Nhân trung Tiêu Chiến rất sâu, bởi vậy môi trên luôn có vẻ hơi hếch lên, giờ đã bị Vương Nhất Bác hôn đến sưng lên, trông như không thể khép lại được, để lộ hai chiếc răng cửa và đầu lưỡi đỏ hồng, có chút thất thần thở hổn hển.

Vương Nhất Bác cọ cọ mũi lên cằm lên cổ Tiêu Chiến, thật giống một con cún nhỏ dụi tới dụi lui trên ngực Tiêu Chiến, khiến tóc mái trên trán anh tán loạn lộn xộn, lúc ngửa mặt nhìn Tiêu Chiến ánh mắt thuần lương, nhưng hạ thân như một chiếc bọc lớn cộm lên giữa hai người lại không cách nào bỏ qua được. Cánh tay đang siết chặt eo Tiêu Chiến cũng nới lỏng, một bàn tay dịch chuyển ra trước, bàn tay còn lại trượt xuống vói vào trong chiếc quần ngủ rộng thùng thình của anh.

Lúc bị Vương Nhất Bác nắm lấy, Tiêu Chiến theo bản năng siết chặt bụng dưới, đồng thời cúi người xuống chống trán lên trán Vương Nhất Bác, trông thấy quy đầu lộ ra dưới lớp quần chảy ra thanh dịch lại xấu hổ quay mặt đi, chẳng khác nào một con tôm luộc gục đầu trên vai Vương Nhất Bác.

"Trốn cái gì." Giọng Vương Nhất Bác sát ngay bên tai, Tiêu Chiến không nhìn thấy cậu, nhưng có thể nghe ra cậu đang cười.

Giọng Vương Nhất Bác thật giống đôi tay cậu, trễ nải lại thả lỏng, dùng lực vừa đủ khống chế Tiêu Chiến. Bàn tay cậu tựa như có một luồng điện nhỏ, du tẩu đến bất cứ nơi nào trên người Tiêu Chiến đều sẽ mang theo khoái cảm nóng bỏng, mà động tác của cậu càng nhanh, cảm giác này cũng càng trở nên mãnh liệt hơn, đấu đá lung tung trong thân thể Tiêu Chiến không thể tìm được đường ra.

Dưới những ngón tay Vương Nhất Bác, cơ thể Tiêu Chiến căng lên như sợi dây đàn, càng ngày càng ngửa ra sau, chỉ cần khảy một chút sẽ phát ra âm thanh êm tai.

"A... Chờ một chút, Nhất Bác, em chờ chút..."

Giọng Tiêu Chiến đột nhiên trở nên cao vút, giống như một bản nhạc cuối cùng cũng đến cao trào. Vương Nhất Bác đương nhiên không dừng lại, mà giữ chặt làn da mềm mại mịn màng sau gáy anh, diễn tấu đến cực kỳ tận hứng, Tiêu Chiến quẫn trí thất thần dựa đầu vào vai cậu, cậu có thể cảm nhận hơi thở run rẩy của Tiêu Chiến gần trong gang tấc, tựa như dư âm của sợi huyền cầm sau khi đứt đoạn vẫn còn vang vọng bên tai.

Tiêu Chiến vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm, dựa trên vai Vương Nhất Bác được cậu vỗ về trấn an, cho đến khi Vương Nhất Bác lên tiếng anh mới hồi phục tinh thần.

"Anh định cứ để em tiếp tục như thế này à?" Ngữ khí Vương Nhất Bác như thể trêu đùa, một bàn tay thong thả vuốt ve trên lưng Tiêu Chiến, bàn tay còn lại vẫn còn kẹp giữa hai người, trong lòng bàn tay còn đang giữ thứ mà Tiêu Chiến vừa bắn ra, tránh cho quần áo của hai người dơ đến không thể giải thích được.

Quần áo hai người đều bị dính vào ít nhiều, Tiêu Chiến thường ngày rất hiếm khi tự mình giải tỏa, vì thế vừa rồi bắn ra không ít, nếu không phải có bàn tay của Vương Nhất Bác chặn lại, có lẽ đã văng khắp nơi.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thoáng qua, lại lập tức quay đầu đi, hậu tri hậu giác mà bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

"Bỏ tay ra đi." Vương Nhất Bác khẽ vỗ vỗ sau lưng anh, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ một em bé: "Em đi rửa chút."

Gương mặt đỏ bừng kéo ra một khoảng cách với Vương Nhất Bác, nhưng cánh tay đang ôm cổ cậu lại không chịu buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn một chút, Tiêu Chiến tựa như đang hạ quyết tâm, tay phải bóp nhẹ cổ tay trái, giọng nhỏ như muỗi kêu, nói: "Vậy em... Chỗ này... phải làm sao bây giờ?"

Vương Nhất Bác ánh mắt bối rối đảo lung tung ho khan hai tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh thoải mái nói: "Đợi một lát tự nó sẽ ổn thôi."

Đáng tiếc thứ đồ vẫn luôn ngẩng cao bên dưới kia đã bán đứng cậu, vừa nóng vừa cứng chọc vào bụng Tiêu Chiến, nhìn qua chẳng có chút nào giống như có thể 'tự nó sẽ ổn' cả. Vương Nhất Bác cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì đó, chỉ là Tiêu Chiến vừa mới bệnh nặng, cậu nâng niu Tiêu Chiến tựa một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, không nỡ làm thêm chuyện gì khác với anh.

Nhưng Tiêu Chiến cũng không hề cố kỵ mà càng dán sát vào Vương Nhất Bác hơn, lời nói ra lại chẳng giống hành động dứt khoát của mình, giọng nhỏ như muỗi kêu, nói: "Nhưng mà anh muốn giúp em."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhướng mày, hai mắt mở to như thể bị câu nói này của anh khiến cho ngây ngẩn cả người, cũng không hề có động tác nào tiếp theo, chỉ có hầu kết lăn lộn một vòng. Chưa đợi cậu kịp phản ứng, Tiêu Chiến bỗng nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác đang cẩn thận nắm lại vì sợ làm bẩn tay anh, để bàn tay mình cũng dính đầy tinh dịch, sau đó dùng bàn tay cảm giác vừa trơn vừa dính đó kéo quần Vương Nhất Bác ra, nắm lấy cậu.

Trước kia khi còn ở Chi trấn bọn họ cũng thường làm như vậy, nhưng trước giờ đều là Vương Nhất Bác ham thích chuyện này hơn, luôn là cậu kéo tay Tiêu Chiến lại, giống như đang dạy anh phải làm thế nào, tuốt lộng cho cậu từ trên xuống dưới. Da mặt Tiêu Chiến mỏng hơn giấy, rất hiếm khi chủ động, càng chưa bao giờ giống như bây giờ, vừa nắm tính khí của Vương Nhất Bác tuốt lộng, vừa rũ mí mắt liếc nhìn cậu, như thể đang hỏi Vương Nhất Bác làm như vậy có được chưa.

Tiêu Chiến thích sạch sẽ, là người thích sạch sẽ nhất mà Vương Nhất Bác từng gặp, vì thế trước kia bất kể náo loạn đến muộn thế nào, bất kể bản thân Vương Nhất Bác có mệt hay không, chuyện đầu tiên mà cậu làm sau khi xong chuyện đều là ôm Tiêu Chiến đi tắm rửa, bởi cậu biết Tiêu Chiến không thích cảm giác dinh dính nhớp nháp. Nhưng lúc này, Tiêu Chiến lại cố ý khiến bản thân dính nhớp nháp như vậy, trên tay không chỉ có đồ mình bắn ra, còn có cả chút thanh dịch do Vương Nhất Bác tiết ra, tất cả hòa quyện vào nhau thành hỗn hợp trơn trượt.

Không thể nói là động tác của Tiêu Chiến kích thích hơn hay là gương mặt này càng tác động mạnh hơn, Vương Nhất Bác cảm thấy dây thần kinh sau tai nhảy loạn, tựa như có tiết tấu, giống như một kíp nổ đang đếm ngược.

Mà Tiêu Chiến trong lúc không nhanh không chậm loát động, ánh mắt cực kỳ ôn thuần, chẳng khác nào một con nai nhỏ đứng trước họng súng còn không biết sống chết.

Vương Nhất Bác cắn chặt quai hàm, muốn sợi dây thần kinh đừng tiếp tục nhảy lên nữa, mà cuối cùng cũng đã kích nổ gì đó, khiến lý trí Vương Nhất Bác không ngừng sụp đổ.

Ngữ khí ôn nhu, động tác lại hoàn toàn không như vậy, Vương Nhất Bác nắm cổ tay Tiêu Chiến, không thỏa mãn với nhịp độ chậm rì rì của anh, cầm tay anh loát động thật nhanh thật mạnh. Nhưng dường như như thế cũng chưa đủ để cậu thỏa mãn, bắt đầu không tự chủ được mà mở tay Tiêu Chiến ra, thao vào lòng bàn tay anh. Bàn tay kia so với cậu nhỏ hơn một vòng, được tay cậu bao phủ siết chặt, Vương Nhất Bác trông thấy quy đầu vừa cứng vừa đỏ của mình nhô lên từ hổ khẩu Tiêu Chiến sau đó biến mất, mỗi một lần như vậy đều khiến thứ gì đó trong lòng cậu sụp đổ thêm một chút.

Vương Nhất Bác thoạt trông có chút mất kiểm soát, nhưng trên người lại có một mối nguy hiểm khiến Tiêu Chiến xua như xua vịt nhưng vẫn không ngừng lao tới, giống như nhảy bungee hoặc tàu lượn siêu tốc, kích thích nhưng an toàn, đầu óc lộn xộn của Tiêu Chiến đột nhiên lóe lên suy nghĩ buồn cười này, có lẽ làm tình với Vương Nhất Bác, với anh mà nói, chính là một loại vận động cực hạn tuyệt đối an toàn.

Tiêu Chiến nghĩ như thế, bỗng nhiên thả lỏng tay ra, trong lúc Vương Nhất Bác còn chưa hiểu được anh muốn làm gì liền kéo bàn tay cậu ra phía sau mình, vói vào lưng quần. Giống như dội một chậu nước lạnh vào giữa đống lửa đang cháy, Vương Nhất Bác phảng phất có thẻ nghe thấy tiếng lách tách, làn da Tiêu Chiến tựa như một miếng ngọc bích được hơi nóng bao phủ, nóng bỏng dưới tay cậu.

Vương Nhất Bác phủ tay lên mông anh xoa nắn, giống như phản ứng bản năng, chỉ còn sót lại một tia tỉnh táo nhắc nhở Tiêu Chiến, nhưng càng giống nhắc nhở bản thân hơn: "Anh còn chưa khỏi bệnh."

"Làm sao? Sợ lây bệnh à?" Tiêu Chiến bĩu môi, không giống như đang không vui mà giống đang làm nũng hơn.

Vương Nhất Bác lột quần áo trên người Tiêu Chiến xuống, cũng cởi quần áo mình ra, khoảnh khắc toàn thân trần trụi dán sát lên nhau kia, Vương Nhất Bác cảm thấy hẳn là mình đã nhiễm bệnh rồi đi, bị nhiệt độ từ trên người Tiêu Chiến truyền tới, toàn thân nóng rực không lui.

Tiêu Chiến cảm thấy xương cốt bản thân đều bị những động tác vuốt ve làm cho mềm ra, ngả nghiêng trong lòng Vương Nhất Bác, đến ngồi cũng trở nên khó khăn, vì thế cùng Vương Nhất Bác ngã xuống giường. Tiêu Chiến nằm nghiêng, một chân vẫn đang đặt trên eo Vương Nhất Bác, anh vốn muốn lấy xuống, lại bị Vương Nhất Bác nâng lên cao hơn một chút, mở rộng thêm khoảng cách giữa hai chân anh, bàn tay kia của Vương Nhất Bác du tẩu ở nơi đó, cảm giác ướt lạnh, là dịch thể của cả hai người.

Lúc ngón tay thứ nhất đi vào, Tiêu Chiến tựa như một con chim bị nghẹn cổ, hai môi khép mở nhưng không thể phát ra âm thanh, nhìn khẩu hình chính là đang gọi tên Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hoàn toàn dựa vào cảm giác mà làm chuyện này, cậu chăm chú quan sát biểu tình trên mặt Tiêu Chiến, đôi mắt kia dường như bị phủ kín bởi một tầng sương mù, tựa như một khối pha lê cũ, hoảng hốt lại mềm mại. Không biết lúc cậu đưa mấy ngón tay vào, Tiêu Chiến mới hắng cổ họng hừ hừ hai tiếng, bỗng nhiên nắm chặt cánh tay Vương Nhất Bác, sau đó một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, lúc này cậu mới hồi thần mà rõ bản thân đang làm gì.

"Khó chịu sao?" Vương Nhất Bác rút ngón tay từ trong thân thể Vương Nhất Bác ra, hôn lên bờ vai trần của anh.

"Không có."

Tiêu Chiến cuộn người lại, giọng nói cũng có chút run rẩy, khiến Vương Nhất Bác càng không an tâm.

"Làm anh đau rồi sao? Để em xem xem."

Vương Nhất Bác lo lắng đến mức quỳ xuống, vừa nói vừa định kéo chân Tiêu Chiến ra xác nhận xem có phải vừa rồi mình làm anh bị thương chỗ nào rồi không. Nhưng Tiêu Chiến lại ôm cậu thật chặt, giống như một con trai cố chấp, thế nào cũng không chịu mở miệng ra.

Bàn về sức lực, Tiêu Chiến sao có thể đánh bại Vương Nhất Bác, bị người ta nửa dỗ dành nửa mạnh mẽ mở hai chân anh ra, lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện, Tiêu Chiến lại bắn tinh một lần nữa rồi, hơn nữa lượng tinh dịch bắn ra còn không ít hơn so với lần đầu, đặc sệt dính trên bụng và ngực anh.

Nửa người dưới của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nâng lên, khiến anh căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể cứ như vậy mà tùy tiện mở rộng trước mặt Vương Nhất Bác, tính khí còn chưa hoàn toàn mềm xuống dường như khe khẽ co giật run rẩy.

"Rất khỏe mạnh nha." Vương Nhất Bác hạ quyết tâm, nghiêng người dùng ngón tay chấm một ít tinh dịch của anh, hôn lên sườn mặt vì xấu hổ mà quay đi của Tiêu Chiến, trêu chọc anh: "Xem ra em không nên đối xử với anh như bệnh nhân, em còn chưa làm gì cả, anh đã bắn hai lần rồi."

Tiêu Chiến tiện tay túm cái gối úp lên mặt, giọng nói có chút tức giận rầu rĩ truyền ra từ dưới gối: "Vậy em còn muốn làm hay không, không làm thì thôi!"

Nói xong đợi một lúc cũng không thấy Vương Nhất Bác lên tiếng, Tiêu Chiến chớp chớp mắt vài cái dưới gối, nửa ngày cũng không đợi được đáp án, anh cho rằng Vương Nhất Bác thật sự không định làm nữa, vừa định lấy gối ra thì một thứ vừa cứng vừa nóng bỏng kia lại dán lên bắp đùi anh, đặt trước huyệt khẩu vừa mới mở rộng của anh.

Tiêu Chiến biết đó là thứ gì, trong bóng tối nuốt xuống một ngụm không khí, nhưng cảm giác tim đập thình thịch trong ngực vẫn còn chưa tan đi, ngược lại càng giống lập tức muốn phá kén mà ra.

Vương Nhất Bác nhìn chăm chăm vào cái miệng nhỏ không ngừng phập phồng, thỉnh thoảng siết chặt lại kia, ánh mắt quấn quýt si mê, vuốt ve tính khí đã trướng đến mức có chút ủy khuất của mình, cuối cùng dùng chút lực đưa chính mình vào trong thân thể Tiêu Chiến, như thể một con thuyền đang thong thả vào cảng.

Sau khi mất đi thị giác, các giác quan xung quanh dường như cũng được phóng đại lên, Tiêu Chiến bị kích thích đến luống cuống tay chân, muốn kêu cũng không kêu được, chỉ có thể ôm chặt chiếc gối đang che trên mặt mình.

Trước khi anh tự khiến mình chết ngạt, Vương Nhất Bác đã lấy chiếc gối trong tay anh ra, gương mặt đỏ bừng lã chã nước mắt kia của Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt cậu, kích động Vương Nhất Bác đỉnh sâu thêm vào bên trong vài phần.

"Anh thật sự hạ sốt rồi sao?" Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kẹp đến nhíu mày, thở hổn hển nói: "Bên trong thật nóng."

"Anh không biết..."

Tiêu Chiến lắc đầu, đầu óc hỗn loạn căn bản không nghe rõ Vương Nhất Bác đang hỏi gì, chỉ theo bản năng mà kẹp chặt cơ mông, cắn đến mức khiến Vương Nhất Bác phải 'shhh' một tiếng, vỗ lên mông anh.

"Thả lỏng chút."

Tiêu Chiến bị căng trướng đến đầu óc choáng váng, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu, nắm chặt khăn trải giường ủy khuất vô cùng, nói: "Làm sao thả lỏng?"

Vương Nhất Bác vớt chân Tiêu Chiến đặt lên vai, vùng đất phước lành như bùn hoàn toàn mở ra trước mắt, cậu trông thấy Tiêu Chiến đang cố gắng nuốt chửng thứ đồ cứng rắn vẫn còn lộ ra bên ngoài, hậu huyệt mềm mại tựa như một sinh vật sống đang cố gắng mút vào. Cậu cúi người vuốt ve vòng eo Tiêu Chiến, da thịt dán sát vào khớp xương của Tiêu Chiến, gầy đến mức Vương Nhất Bác có thể ôm trọn bằng một tay, Vương Nhất Bác siết chặt vòng eo thon gầy kia, ấn hông Tiêu Chiến đỉnh tới, khẽ mím môi đẩy tới tận cùng.

Nửa người Tiêu Chiến hoàn toàn lơ lửng trên không trung, giống một cây cầu bạch ngọc hình vòm, lại giống như một mũi tên xuyên qua con mồi, hai mắt mở to, hơi mất tiêu cự mà nhìn nơi nào đó trong không khí. Phản ứng như thế khiến Vương Nhất Bác không dám lộn xộn, cho dù bên trong có mút cậu chặt đến đâu, cậu cũng chờ Tiêu Chiến thích ứng rồi mới có động tác tiếp theo.

Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn xoa dịu sự khó chịu của Tiêu Chiến, vuốt ve tính khí nửa mềm của Tiêu Chiến trong tay, nghiêng đầu hôn lên bụng chân anh đang đặt ở bả vai mình, nhìn gương mặt còn đang thất thần của Tiêu Chiến, giống như nói mớ mà thốt lên một câu: "Thật xinh đẹp."

Ba chữ này khiến Tiêu Chiến có chút lâng lâng, có thể so sánh với thuốc gây ảo giác, anh nhìn vào đôi mắt màu mật ong của Vương Nhất Bác, trong đôi mắt này chỉ có duy nhất một mình anh.

Cảm nhận được thứ đồ trong tay lại bắt đầu lên tinh thần, Vương Nhất Bác bắt đầu giữ eo nhẹ nhàng chầm chậm đẩy đưa, cắm vào hậu huyệt căng chặt ướt nóng của anh mà ma sát. Tiêu Chiến giống như một chiếc nghiên mực tốt nhất, dần bị nghiền đến ra rất nhiều ái dịch, làm ướt cả bắp đùi và lông mu Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác thoáng rút ra một chút, trông thấy tính khí mình sáng lấp lánh, tất cả đều là dịch thể của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác khẽ cười, mà Tiêu Chiến còn hồn nhiên không phát hiện ra, tựa như bất mãn vì Vương Nhất Bác rút ra, thế cho nên muốn dùng thịt mềm giữ cậu lại.

"Thoải mái rồi?" Vương Nhất Bác vừa dùng ngón tay kiểm tra xem Tiêu Chiến có bị thương hay không, vừa trêu chọc anh.

Chỉ là, Tiêu Chiến dường như đã không thể nghe được những gì cậu nói, không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, chỉ dùng giọng mũi phát ra tiếng rên ưm a. Trong lòng Vương Nhất Bác thỏa mãn cực kỳ, vốn cho rằng thâm nhập vào trong thân thể Tiêu Chiến cũng đã là cực lạc, thế nhưng nhìn dáng vẻ này của Tiêu Chiến, tựa hồ còn có gì đó nhiều hơn như thế, là tình yêu càng trọn vẹn hơn so với nhục dục, khiến người ta cảm thấy thỏa mãn hơn cả ham muốn xác thịt.

Xác nhận Tiêu Chiến không có bất kỳ chỗ nào không thoải mái rồi, Vương Nhất Bác cũng không còn nhẫn nhịn thêm nữa, từ chín nông một sâu chầm chậm thăm dò biến thành không hề có quy luật nào cứ thế mà thao lộng. Đôi chân không có cảm giác của Tiêu Chiến đặt trên vai cậu, theo động tác của cậu mà điên cuồng đung đưa, tựa một cánh buồm phiêu diêu trên mặt biển.

Giờ đã là mấy giờ, không ai biết. Ánh nắng xuyên thấu qua bức màn trực tiếp chiếu vào trong phòng, phản chiếu những hoa văn tinh xảo lên thân thể trắng nõn của Tiêu Chiến, vẽ ra một bức tranh dâm mỹ trên bụng anh, thật giống như đang mặc một chiếc áo cưới bằng vải ren trên người.

Tính khí Tiêu Chiến lại lần nữa lên tinh thần, run run rẩy rẩy chọc loạn, dịch thể tiết ra trộn lẫn với những thứ đã phun ra trước đó, thật muốn bắn, nhưng hai lần đầu đã bị Vương Nhất Bác nâng ngưỡng lên quá nhiều, anh có chút không thể phân biệt được đây là khoái cảm hay tra tấn.

Tiêu Chiến thoải mái đến mức có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể xin Vương Nhất Bác giúp đỡ: "A... Nhất Bác, anh lại muốn, anh lại muốn...."

"Làm sao vậy?" chóp mũi Vương Nhất Bác phủ một lớp mồ hôi mỏng, giọng trầm thấp hỏi anh: "Muốn bắn, đúng không?"

"Ừm, ưm..." Tiêu Chiến lung tung đáp lời.

"Chờ một chút." Tốc độ đỉnh hông của Vương Nhất Bác càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều đâm đến điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức bắn ra, chỉ là lần này tinh dịch đã gần như trong suốt, hơn nữa là thong thả từ từ chảy ra từ mắt mã, chứ không phun thành dòng như trước nữa. Anh ôm bụng, như thể thông qua lớp da thịt mỏng manh, có thể phác họa hình dáng của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã không còn bắn được gì, nhưng Vương Nhất Bác lại chưa có ý định dừng lại, vẫn duy trì tần suất thọc rút cực cao, cưỡng chế kéo dài cao trào của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến chịu không nổi muốn trốn, nhưng hai chân không thể di chuyển khiến anh căn bản không có chỗ trốn, chống hai cánh tay gian nan nhích lên một chút, lại lập tức bị Vương Nhất Bác kéo về, chỉ có thể uốn éo trên giường, hệt như một con cá bị ném lên bờ.

"Không được, không được!" Tiêu Chiến bị khoái cảm quen thuộc bao trùm, cảm giác này quá mức manh liệt, ép anh không cách nào che giấu, bàn tay tuyệt vọng đẩy đẩy đầu gối Vương Nhất Bác, cầu khẩn: "Nhất Bác, Vương Nhất Bác, tạm thời đừng làm nữa, tạm thời đừng..."

Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ, cúi đầu nhìn không chớp vào nơi giao hợp của hai người, rũ mắt lẩm bẩm: "Chờ thêm một chút, chờ thêm chút nữa..."

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân đã đạt đến đỉnh điểm, tình triều dâng lên ngập đầu, lúc đầu là một đường cong đẹp mắt, sau đó theo động tác đỉnh lộng của Vương Nhất Bác mà biến thành những đường lượn sóng có quy luật.

Cho đến khi Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng bắn vào trong thân thể anh rồi cũng không dừng lại, vẫn còn chưa đã thèm mà đỉnh thêm vài cái, Tiêu Chiến lại bắn ra lần nữa.

Tiêu Chiến ánh mắt tan rã nhìn vào một điểm nào đó trong hư không thất thần, trước mắt như xuất hiện những bông tuyết nhỏ dày đặc, Tiêu Chiến còn ngẩn người nghĩ, có gì đó không ổn, sau đó lại cảm nhận được ngón cái Vương Nhất Bác khẽ giơ lên trước mắt anh, hơi thở dồn dập hỏi anh: "Nước tiểu?"

Mãi cho đến khi được tắm rửa sạch sẽ ôm về lại giường, Tiêu Chiến vẫn chưa nguôi giận, hoặc là nói so với tức giận, anh càng cảm thấy mất mặt hơn, thế mà lại mất khống chế trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bận rộn trước sau xong, Tiêu Chiến vẫn chỉ nằm đưa lưng về phía cậu, ngay cả sau gáy thoạt nhìn cũng đang tức giận, cậu nhẹ chân nhẹ tay quấn lên eo Tiêu Chiến ôm lấy anh, muốn dỗ dành lại không biết phải mở miệng thế nào. Tiêu Chiến cũng không trốn, để mặc Vương Nhất Bác ôm mình, ôm hơn nửa ngày Vương Nhất Bác mới thật cẩn thận hỏi: "Giận rồi sao?"

Tuy không nhìn thấy mặt Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác có thể trông thấy vành tai anh đỏ thấu, tốc độ nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.

"Xin lỗi mà, em cũng không biết anh sẽ..."

Từ kia còn chưa kịp nói ra miệng, Tiêu Chiến đã vội vàng xoay người lại bịt kín miệng Vương Nhất Bác, đỏ mặt cảnh cáo cậu: "Không cho phép nhắc đến!"

"Được rồi được rồi." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói, cầm tay Tiêu Chiến lên hôn lòng bàn tay anh, sau đó nựng trong tay mình: "Cũng chẳng liên quan gì, dù sao em cũng không chê anh."

Tiêu Chiến 'Chậc' một tiếng, trừng mắt phát tín hiệu cảnh cáo lần hai, lúc này Vương Nhất Bác mới thức thời mà ngậm miệng.

Nhìn Vương Nhất Bác như quả bóng bị xì hơi, Tiêu Chiến bỗng có chút buồn cười, như thể bất kể có qua bao nhiêu lâu, bất kể Vương Nhất Bác có trở nên thành thục thế nào, chỉ cần lúc cậu khẩn trương, sẽ lập tức trở thành thiếu thiếu niên chân tay vụng về nhưng vĩnh viễn thật lòng ở nơi trấn nhỏ kia.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến cong nhẹ ngón trỏ, khẽ cọ lên hầu kết của Vương Nhất Bác, nói: "Anh có cảm giác mình đang yêu đương với trẻ vị thành niên."

Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn anh, mái tóc mềm mại phủ trên lông mày, khiến cả người Tiêu Chiến giống như một cục len lông xù. Tiêu Chiến không để ý ánh mắt của Vương Nhất Bác, chỉ nhìn chằm chằm vào hầu kết cậu như đang tìm tòi, cho đến khi nghe thấy Vương Nhất Bác khẽ cười, mới nhấc mí mắt lên hỏi cậu: "Cười cái gì?"

Không biết là vì trí nhớ của Vương Nhất Bác quá tốt, hay là trí nhớ của Tiêu Chiến quá kém, lúc còn ở Chi trấn, Tiêu Chiến từng nói một câu tương tự. Vương Nhất Bác nhớ lại câu trả lời của mình khi đó, lặp lại nguyên văn: "Ừm, vậy hẳn là anh có cảm giác tội lỗi lắm nhỉ?"

Lần này đổi lại thành Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, nhìn khuôn mặt vương ý cười của Vương Nhất Bác một lát, sau đó cũng bật cười theo, lần này anh chủ động rướn tới ấn lên môi Vương Nhất Bác hôn hai cái, nói: "Đúng thế, vì thế anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

Mỗi lần ăn ý với Vương Nhất Bác như thế, trong lòng Tiêu Chiến đều có một cảm giác khó tả lấp đầy. Tâm tưởng hai người như thể sánh vai cùng đi, luôn có thể lập tức đoán biết đối phương đang dùng câu chữ nào để khởi động trò chơi với mình.

Vừa rồi mải làm bậy làm bạ nên không rảnh để chú ý đến, giờ an an tĩnh tĩnh nằm mặt đối mặt với nhau, Tiêu Chiến mới để ý đến sợi dây chuyền trên cổ Vương Nhất Bác, món đồ đeo trên sợi dây không biết đã chạy đến nơi nào, Tiêu Chiến lần theo, kéo một chiếc nhẫn bạc từ sau lưng cậu tới, là chiếc nhẫn mà Vương Nhất Bác mua về từ Vân Nam. Dựa trên tính cách của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến biết cậu chắc chắn vẫn còn giữ, chỉ là không ngờ, cậu sẽ luôn mang theo bên mình như vậy, hơn nữa cách thức này còn rất giống với anh, cũng như tình cảm của cậu dành cho Tiêu Chiến những năm gần đây, rõ ràng là tình yêu có thể vượt qua rất nhiều thử thách, nhưng lại vẫn không chịu thừa nhận, chỉ giống như một đứa trẻ mạnh miệng mang nó giấu đi.

Nhưng giờ Vương Nhất Bác đã không cần phải giấu giếm nữa, để mặc Tiêu Chiến cầm trong tay lật tới lật lui mà xem xét.

Tiêu Chiến xem đủ rồi, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt của Vương Nhất Bác, đồng tử nhạt tựa màu mật nhìn anh không chớp. Cũng không biết là chiếc nhẫn bí mật khiến anh cảm động, hay ánh mắt của Vương Nhất Bác khiến anh không chịu nổi, Tiêu Chiến thật sự có chút ngượng ngùng, chớp chớp mắt hỏi Vương Nhất Bác một câu vô nghĩa: "Em vẫn luôn đeo nó sao?"

"Đương nhiên rồi." Vương Nhất Bác một chút cũng không thèm để ý tâm tư mình vốn ẩn giấu thật lâu nay bị người ta chọc thủng, ngữ khí kiêu ngạo cứ như thể câu hỏi này của Tiêu Chiến chính là một sự mạo phạm đến tình yêu của mình, cậu ôm eo Tiêu Chiến lắc lắc, hỏi anh: "Vậy anh thì sao?"

Ngón tay Tiêu Chiến hiện giờ trống trơn, nhưng trên đó đã từng đeo một chiếc nhẫn khảm đá quý, tuy mới chỉ thấy một lần, nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn nhớ rõ. Thật sự cũng không phải cậu muốn chất vấn gì Tiêu Chiến, bất kể đó là chiếc nhẫn mình mua hay là người khác đưa, cũng bất kể chiếc nhẫn bạc không đáng giá sáu năm trước cậu tặng cho Tiêu Chiến kia có còn hay không, đối với Vương Nhất Bác giờ khắc này đều không quá quan trọng như vậy nữa.

"Hẳn là ở trong ngăn kéo tủ bên chỗ em." Tiêu Chiến hất hất cằm, tầm mắt lướt qua bả vai Vương Nhất Bác, nói: "Em tìm thử xem."

Vương Nhất Bác ngồi dậy xoay người sang tìm, vừa mở ngăn kéo ra đã có thể trông thấy, một hộp quà bằng nhung đen nho nhỏ nằm trong đó, mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn được chế tác, là chiếc nhẫn xa lạ kia, có gắn một viên đá màu xanh lam.

Cậu khó hiểu quay đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vươn tay lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, hỏi cậu: "Còn nhớ món quà đầu tiên mà em tặng cho anh không?"

Món quà đầu tiên tặng Tiêu Chiến? Là gì nhỉ? Vương Nhất Bác nghiêm túc nhớ lại.

Nhất định không phải vé vào cửa buổi hòa nhạc, cũng không phải chiếc nhẫn rẻ tiền mua ở Vân Nam kia. Cậu tựa hồ cũng không thể nhớ được món quá đầu tiên mình chính thức tặng cho Tiêu Chiến là gì, chỉ có vé xem phim ở rạp chiếu phim cũ nát, Coca không có ga, lên đê ngắm hoa dành dành, sông Vang Thủy, cùng những cơn mưa không dứt ở Chi trấn. Vậy rốt cuộc là thứ gì nhỉ?

"Là một viên đá màu xanh thẫm." Tiêu Chiến trông thấy cậu như thế, cũng không trông cậy cậu có thể tự mình nhớ ra được, vì thể khẳng khái công bố đáp án: "Anh mang hai món quà của em hợp lại làm một rồi."

Viên đá kia là Vương Nhất Bác khom lưng tìm dưới đáy sông Vang Thủy cho anh, sau khi Tiêu Chiến rời khỏi Chi trấn cũng chuyển nhà rất nhiều lần nhưng chưa từng quên mang nó theo, đáng tiếc trong một lần đóng gói hành lý chuyển nhà, bị người giúp việc lỡ tay làm rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, trong đó có một khối lăn đến bên chân Tiêu Chiến. Anh cúi đầu nhìn viên đá nhỏ gần mình nhất, không nói gì, cũng không để ý đến người giúp việc đang liên tục xin lỗi. Mẹ Tiêu Chiến lúc này lên tiếng hòa giải, tuy bà không rõ viên đá không đáng tiền có ý nghĩa gì với Tiêu Chiến, nhưng cũng không muốn Tiêu Chiến phát hỏa, chỉ là thấy anh vẫn luôn im lặng, trong lòng không khỏi có chút bất an. Thật lâu sau anh mới cúi người nhặt viên đá bên chân lên, nhàn nhạt nói: "Không sao, cũng không phải đồ vật quý giá gì, quét những thứ trên mặt đất đi một chút."

Nói xong Tiêu Chiến liền di chuyển xe lăn về phòng, chỉ để lại mẹ Tiêu lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm cánh cửa phòng anh. Bà biết tất cả những chuyện xảy ra ở Chi trấn đối với Tiêu Chiến mà nói, đều giống viên đã xanh thẫm này, anh ngoài miệng có thể xem như không có chuyện gì mà nói không sao, nhưng kỳ thật không thể vứt bỏ được. Có một lần bà đi qua phòng Tiêu Chiến vào ban đêm, hơn một giờ sáng nhưng bên trong vẫn có ánh đèn, cửa phòng khép hờ truyền ra một câu thoại:

"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi muốn một thứ đến vậy, chỉ là tôi không thể muốn."

Bà nghe xong câu thoại mới nhìn vào bên trong, Tiêu Chiến ngồi trên sofa đưa lưng về phía bà, khiến bà có ảo giác, câu nói vừa rồi rốt cuộc là lời thoại trong phim, hay chính là lời Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến mang viên đá vỡ còn lại cùng chiếc nhẫn bạc không có bất kỳ hoa văn nào đưa cho một thợ kim hoàn quen thân của gia đình chế tác lại, mặc kệ phản ứng kinh ngạc của đối phương, trả tiền công cao hơn rất nhiều so với giá trị của hai món đồ này, nhờ thợ kim hoàn chế tác chúng lại với nhau. Bản chất không thay đổi, chỉ là thoạt nhìn tinh xảo hơn rất nhiều, đeo trên tay Tiêu Chiến, ngược lại trông giống một viên đá quý không biết tên nào đó, nhưng chỉ có mình anh biết, chiếc nhẫn này đối với anh mà nói, chính là món đồ có muốn cũng không thể có thêm được nữa, là món đồ duy nhất anh có được.

Chưa từng nghĩ nó sẽ có cơ hội trở về trong tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn chiếc nhẫn trong bàn tay lớn hơn mình một vòng này, ngàn vạn lời cảm khái không thể nói rõ, chỉ cảm thật thật may mắn.

"Em..." Vương Nhất Bác lặng người, hầu kết lăn lộn vài vòng, lại không biết phải nói gì, nắm tay Tiêu Chiến khe khẽ xoa xoa ngón tay anh, qua một hồi lâu sau mới nói: "Em đeo lên cho anh nhé?"

Tiêu Chiến mỉm cười, không đáp lời, chỉ duỗi tay ra trước một chút.

Chiếc nhẫn được chỉnh sửa kích cỡ rất vừa vặn, thuận lợi đẩy đến gốc ngón tay, Vương Nhất Bác nhìn nó, có chút hổ thẹn cười cười: "Sau này em sẽ mua cho anh một cái khác nhé." Cậu hôn lên tay Tiêu Chiến: "Lần này sẽ mua đúng kích cỡ, đá quý cũng là loại đắt nhất."

"Em là nhà giàu mới nổi hay gì?" Tiêu Chiến cười rộ lên, bả vai cũng rung rung, cười đủ rồi mới nói: "Aiz, anh cũng đeo chiếc kia lên cho em nhé?"

"Ừm, được." Vương Nhất Bác trở tay tháo sợi dây chuyền xuống, đặt nhẫn vào trong tay Tiêu Chiến, dây chuyền vẫn để trên tay mình. Lúc Tiêu Chiến nhận chiếc nhẫn kia, trên thân nó vẫn còn vương thân nhiệt của Vương Nhất Bác, âm ấm trong lòng bàn tay anh, anh có chút khẩn trương cầm chiếc nhẫn lớn hơn mình một vòng của Vương Nhất Bác lên, nghiêm túc đeo lên tay cho cậu. Vương Nhất Bác không nhìn chiếc nhẫn mà chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt bỗng chốc trở nên có hơi trang trọng của Tiêu Chiến, cảm thấy anh thật đáng yêu, đợi anh đeo xong cho mình thì kéo anh lại hôn thật lâu.

Bị Vương Nhất Bác giam trong lòng hôn loạn một hồi, Tiêu Chiến vừa trốn vừa cười, sau lại giống như lúc còn ở Chi trấn vui đùa với nhau, lăn lộn cười đùa, cuối cùng, cười đủ rồi Vương Nhất Bác đột nhiên thở phì phò hỏi anh: "Tiêu Chiến, anh còn có bí mật nào khác nữa không?"

Cậu là đột nhiên nghĩ đến, dường như rất nhiều chuyện về Tiêu Chiến, cậu đều là mãi gần đây mới biết được. Hóa ra Tiêu Chiến vẫn luôn theo dõi cậu thi đấu, hóa ra tài trợ của đoàn xe cũng không thể tách rời với Tiêu Chiến, hóa ra Tiêu Chiến trước giờ vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cậu tặng, hóa ra, Tiêu Chiến rời khỏi cậu là thật sự có lý do...

Bí mật của Tiêu Chiến cũng giống như tình yêu của anh, giống như một mạch khoáng chôn sâu dưới lòng đất, chờ Vương Nhất Bác không ngừng khai thác mới có thể tiếp cận được.

"Ừm..." Tiêu Chiến nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một chút, giống như muốn xác nhận thật sự có còn chuyện gì dối gạt Vương Nhất Bác nữa hay không, nếu nhất định phải nói, thì có một chuyện có lẽ Vương Nhất Bác cần phải biết.

"Có lẽ anh sẽ thực hiện một cuộc phẫu thuật." Tiêu Chiến không muốn giấu giếm: Có điều cũng chưa quá chắc chắn, cuộc phẫu thuật này anh đã chờ từ rất lâu rồi, gần đây bên phía nước ngoài mới trả lời cho anh."

"Phẫu thuật gì?" Vương Nhất Bác có chút bực bội nhéo nhéo eo Tiêu Chiến, bẹt miệng nói: "Thế mà thật sự vẫn có bí mật, nếu em không hỏi, anh định sẽ không nói cho em biết đúng không?"

"Là phẫu thuật thần kinh cột sống." Tiêu Chiến cười cười tránh né bàn tay cậu, một nửa là vì muốn những lời anh sắp nói nghe có vẻ không quá nghiêm túc: "Nếu phẫu thuật thành công, anh có thể đứng lên đi lại."

Những lời Tiêu Chiến nói tránh nặng tìm nhẹ quá rõ ràng, Vương Nhất Bác không hùa theo anh, hỏi lại: "Vậy nếu không thành công thì sao?"

"Nếu không thành công a..." Tiêu Chiến không cười nữa, nhìn Vương Nhất Bác cũng đang nhìn mình, thừa nhận một sự thật: "Vậy khả năng gì cũng có thể phát sinh, anh không biết."

Phẫu thuật cột sống, không cần phải nghĩ cũng biết không phải là tiểu phẫu gì, Tiêu Chiến vì sao đến giờ mới nói, Vương Nhất Bác có lẽ cũng đoán được.

Trước khi biết đến chuyện phẫu thuật này, Vương Nhất Bác vẫn còn đang nghĩ, nếu Tiêu Chiến hạ quyết tâm muốn trốn tránh mình, hơn nữa trốn một lần trốn luôn sáu năm, vì sao lại đột nhiên muốn quay đầu tìm mình? Cậu biết Tiêu Chiến khi đưa ra bất kỳ quyết định nào, đều không phải vô duyên vô cớ, cho nên mới hỏi Tiêu Chiến có còn chuyện gì muốn nói với mình không, tuy rằng câu trả lời của Tiêu Chiến không phải đáp án trong lòng cậu muốn, nhưng Vương Nhất Bác có thể xâu chuỗi hai sự việc này với nhau.

Nếu Tiêu Chiến nói anh đã chờ cuộc phẫu thuật này từ rất lâu, mãi cho đến gần đây mới nhận được câu trả lời, lại còn không thể xác định có hồi phục được hay không, như thế cho thấy cuộc phẫu thuật này cực kỳ bất ổn, mà kết quả của sự bất ổn này nhất định rất thảm khốc, thảm khốc đến mức khiến Tiêu Chiến vứt bỏ sáu năm kiên trì, vi phạm ước nguyện ban đầu cũng muốn gặp Vương Nhất Bác một lần. Bởi ngay bản thân anh cũng không thể xác định được, kết quả sau phẫu thuật sẽ thế nào, là có thể được như ý nguyện, đứng lên đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, hay là ngay cả cơ hội ngồi trên xe lăn trộm nhìn cậu một cái cũng bị tước đoạt, tất cả những chuyện này đều không nằm trong tầm kiểm soát của Tiêu Chiến.

Cho nên trước khi có thể biết kết quả, Tiêu Chiến thật sự rất muốn gặp lại Vương Nhất Bác.

Việc phẫu thuật thần kinh cột sống Tiêu Chiến đã nghiên cứu từ lâu, đáng tiếc vẫn chỉ là thực nghiệm trên động vật chứ chưa có trên người, cho dù là vậy xác suất thành công cũng không cao, gần hai năm sau mới xuất hiện thông tin có hy vọng thực hiện trên cơ thể người, chỉ là không có ai dám tình nguyện làm người đầu tiên nằm trên bàn giải phẫu. Tiêu Chiến không muốn đợi thêm nữa, nếu phải chờ đến khi khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển, không biết còn phải chờ đến bao lâu, anh và Vương Nhất Bác không có nhiều cái sáu năm như vậy.

Sau khi gửi báo cáo sức khỏe cùng đơn đăng ký qua email, rất nhanh Tiêu Chiến đã nhận được hồi đáp. Bên kia không lập tức đồng ý làm phẫu thuật, bởi vì điều kiện thân thể Tiêu Chiến cũng không hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bọn họ, chỉ dò hỏi Tiêu Chiến nếu có cơ hội thì đến trung tâm y học Cleverland một chuyến, họ cần thực hiện một cuộc kiểm tra toàn diện với anh. Thời gian là vào hai tháng sau, trước đêm Giáng Sinh.

Nói xong tất cả mọi chuyện với Vương Nhất Bác, phản ứng của cậu bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Chiến, cũng không hề kịch liệt phản đối phẫu thuật, mà chỉ thật nghiêm túc hỏi: "Vì sao anh muốn làm phẫu thuật này?"

"Bởi anh muốn đứng chung một chỗ với em." Tiêu Chiến cũng rất nghiêm túc trả lời cậu: "Anh cũng muốn biết sông Vang Thủy lạnh thế nào, anh muốn cùng em chơi trượt ván, cho dù có thể anh sẽ ngã rất khó coi, anh muốn sau khi em kết thúc thi đấu có thể chạy đến bên cạnh em chúc mừng, chứ không phải chỉ ngồi ở giữa đám người. Vương Nhất Bác, em không biết anh..."

Tiêu Chiến cắn môi, dừng một chút mới nói: "Em không biết anh sợ hãi thế nào đâu, sợ một ngày nào đó nhìn thấy dù chỉ một chút hối hận hoặc thương hại trong mắt em."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com