TruyenHHH.com

Edit Bjyx Mua Mua Khong Tro Lai



Lúc đến tìm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đụng phải bác sĩ Cố ở cửa biệt thự. Đi theo sau bác sĩ Cố còn có một người đàn ông mặc vest mang giày tây, dáng vẻ bọn họ thoạt trông có vẻ rất vội vàng, trước khi chui vào xe bác sĩ Cố mới nhìn thấy Vương Nhất Bác, không có tủm tỉm cười nói vài câu trêu đùa với cậu như thường ngày, mà dừng lại vài giây mới lên tiếng gọi cậu.

"Bác sĩ Cố."

Vương Nhất Bác bước đến gần, đôi mắt không nhịn được mà nhìn vào trong xe. Người đàn ông ngồi trong xe đeo chiếc kính gọng đen mảnh, cà vạt màu xám thắt gọn gàng, trong tay cầm một chồng tài liệu và một chiếc laptop, nếp gấp giữa hai hàng lông mày rất sâu, lúc mặt không hề có chút biểu cảm nào nhìn cũng như đang nhíu mày thật chặt. Bác sĩ Cố cũng liếc vào bên trong một cái, sau đó vịn cửa xe cười cười, nói: "Đến sớm vậy sao, tích cực quá đấy nha." Dứt lời liền bất động thanh sắc mà đóng cửa xe lại.

Vương Nhất Bác thu lại ánh mắt bị cản trở tầm nhìn, quay sang nhìn bác sĩ Cố, nói: "Gần đây tiết trời mát mẻ."

"Rất mát mẻ." Cố Ngụy khẽ cười: "Hết mùa mưa là đến mùa Thu rồi."

Vương Nhất Bác "Vâng" một tiếng, thoạt nhìn cũng không có ý muốn tiếp tục tán gẫu với bác sĩ Cố, mà bác sĩ Cố cũng đang có việc cần làm, vì thế vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, sau đó vòng qua bên kia lên xe.

Sau khi chiếc xe màu đen lái ra ngoài, Vương Nhất Bác đi vào biệt thự, vừa vào cửa lại không nhịn được mà quay đầu nhìn về sau, chỉ thấy đuôi chiếc xe đã chạy rất xa. Không thể nói được là vì sao, cậu luôn có dự cảm đối với một số chuyện, tựa như lúc còn nhỏ khi cùng bạn bè chạy đến khuôn viên của căn biệt thự này chơi, Vương Nhất Bác đã có dự cảm sẽ có một cú ngã rất mạnh xuống cái sân xi măng cứng ngắc này; tựa như ngay từ ánh mắt đầu tiên khi cậu nhìn Tiêu Chiến liền biết, mùa Hè này, ngoại trừ thời tiết nóng bức trăm năm khó gặp, lại bỗng nhiên cảm nhận một nỗi đau ly biệt ân ẩn trong lòng. Loại dự cảm này, khiến cậu càng thêm bức thiết muốn nhìn thấy Tiêu Chiến hơn bao giờ hết, thúc giục cậu phải thật nhanh chạy đến lầu hai gặp anh.

Thật may, Tiêu Chiến vẫn đang ngồi trong phòng chờ cậu giống như thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh xám, đeo chiếc đồng hồ mà đã rất lâu rồi anh không đeo, nhìn qua không khác gì so với bình thường. Vương Nhất Bác chạy quá nhanh, thiếu chút nữa thì đụng phải ngạch cửa, thở phì phò ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước mặt Tiêu Chiến.

"Chạy nhanh như vậy làm gì." Tiêu Chiến đưa chiếc ly bên tay mình cho cậu. Vương Nhất Bác nhận ly uống hai hơi, vừa uống vừa chú ý tới hai chiếc ly khác trên mặt bàn, trà pha bên trong vẫn còn bốc hơi, cậu đặt chiếc ly thủy tinh rỗng bên chân, quay lại nhìn Tiêu Chiến, như thể muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt anh. Mà trên mặt Tiêu Chiến, ngoại trừ nụ cười tươi tắn vẫn luôn treo trên môi, không hề có bất kỳ điều gì khác nữa, tĩnh lặng tựa như một cánh đồng tuyết, chôn vùi tất cả mọi thứ bên dưới.

Vương Nhất Bác lấy mu bàn tay lau giọt nước dính trên cằm, vẫn không nhịn được mà hỏi anh: "Người vừa rồi cùng đi với bác sĩ Cố là ai vậy?"

"À, là Luật sư." Tiêu Chiến ứng phó rất nhẹ nhàng, như thể đã sớm chuẩn bị sẵn vô số lời giải thích hợp lý: "Công ty luật sư, đến nói chút chuyện."

Thoạt trông anh không có vẻ gì là đang nói dối, ở một mức độ nào đó, tại thời điểm này, Tiêu Chiến quả thật cũng không xem là đang nói dối, chẳng qua đã bỏ qua phần quan trọng nhất của vấn đề, chỉ đưa ra một đáp án râu ria.

Có lẽ, cậu hẳn là nên tiến thêm một bước mà truy hỏi, chẳng hạn truy hỏi anh vị Luật sư kia đến để nói chuyện gì; vì sao cần phải đến nhà nói chuyện riêng; vì cái gì phải đến cùng bác sĩ Cố... Nhưng Vương Nhất Bác không làm như thế, ngay lúc này, cậu dường như cũng sợ phải biết đáp án chính xác, vô thức mà hùa theo Tiêu Chiến cùng nhau phạm tội, cùng anh xây dựng cảnh thái bình giả tạo. Có đôi khi Vương Nhất Bác cảm thấy hơi sợ Tiêu Chiến, cảm giác sợ này không xuất phát từ thật sự sợ hãi hay cảm thấy áp bách, mà giống như bỗng nhiên có một con bươm bướm đậu lại trên đầu ngón tay cậu, khiến cậu bỗng nín thở, chỉ sợ bất kỳ lúc nào nó cũng có thể bay đi mất. Cho nên Vương Nhất Bác không dám hỏi, không dám tiến thêm một bước về phía trước, chỉ sợ Tiêu Chiến vì bị kinh động mà sẽ càng xa cách với cậu hơn.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nghĩ đến vừa rồi bác sĩ Cố hỏi anh: "Cậu định nói với Vương Nhất Bác thế nào?"

Lúc ấy anh đang cúi đầu ký tên xác nhận đồng ý trên từng trang giấy, ngòi bút dừng lại một lúc mới nói: "Em không định nói với em ấy."

Có lẽ là vì bên cạnh còn có Luật sư, bác sĩ Cố cũng không tiếp tục đề tài này nữa, đứng ở bên cạnh im lặng nghe Luật sư thảo luận hết thảy những việc cần làm trước khi đi Thụy Sĩ, cảm thấy ngực nặng tựa như một khối bọt biển đã hút no nước, Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn lựa chọn làm chuyện này. Làm bác sĩ đã nhiều năm như vậy, từng chứng kiến rất nhiều những cuộc sinh ly tử biệt, anh cảm thấy mình cũng đã đủ vững vàng, đủ thành thục, thành thục đến mức có thể thong dong mà đối diện với bất cứ sự ra đi nào của bệnh nhân. Nhưng đối mặt với lựa chọn của Tiêu Chiến, anh bỗng cảm thấy bản thân như quay trở lại thời điểm mới bắt đầu công tác, cảm thấy cực kỳ áy náy khi phải đối mặt với những sinh mệnh không cách nào giữ lại được, đặc biệt là trong lúc Tiêu Chiến thân thể khỏe mạnh không hề có bệnh tật hay đau đớn nào ngồi trước mặt anh như lúc này – ít nhất thoạt nhìn là vậy.

Mãi cho đến khi Luật sư gọi anh, mời anh ký tên ở vị trí bác sĩ chủ trị, bác sĩ Cố mới hồi phục tinh thần, nhìn cây bút anh ta đưa đến trước mặt mình, lại nhìn thoáng qua Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gật đầu rất nhẹ, như thể đã đạt được sở nguyện, như thể đang thỉnh cầu anh hỗ trợ mình hoàn thành một nguyện vọng nào đó. Khoảnh khắc cây bút được đặt vào trong tay, nặng trĩu, trước khi viết tên mình lên trang giấy, bác sĩ Cố đột nhiên nghĩ đến Vương Nhất Bác, cậu nhóc kia mỗi lần nhìn anh luôn là vẻ mặt khẩn trương lo lắng, anh đột nhiên cảm thấy chính mình trong lúc vô ý lại đã hùa theo Tiêu Chiến mà cố ý lừa gạt cậu.

Tất cả giấy tờ cần ký tên đều đã được ký xong, vị Luật sư vẫn luôn cau mày nghiêm túc rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, bỏ từng trang giấy vào lại túi văn kiện, kẹp dưới nách đi ra ngoài nhận điện thoại. Bác sĩ Cố đổi sang vị trí ngồi đối diện với Tiêu Chiến, nói: "Cậu không sợ cậu ấy sẽ trách cậu sao?"

Tiêu Chiến biết chủ đề vừa bị bỏ qua khi nãy lại được tiếp nối ở đây, cũng biết người bác sĩ Cố nhắc đến là ai, anh khẽ cười một chút, như thể không có biện pháp nào: "Có lẽ không có cách nào để không trách em được đi."

Lá trà trong ly nở to, trôi trôi nổi nổi trên mặt nước, một lúc lâu sau cả hai người đều không nói gì, mãi cho đến khi Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, tựa như thất thần mở miệng nói: "Kỳ thật, trách em cũng tốt."

Bác sĩ Cố nhìn anh, tựa hồ không hiểu lắm.

"Cho dù về sau không còn gặp lại, cũng không hy vọng em ấy sẽ quên mất em." Tiêu Chiến nhìn chiếc nhẫn cười cười, nói: "Có điều cũng đừng nhớ em quá nhiều, vừa đủ để oán trách em thôi là được rồi."

Bác sĩ Cố cũng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Oán trách rất nhanh sẽ dễ dàng bị quên lãng, chỉ có thích mới tương đối khó quên."

Lúc anh nói lời này, Tiêu Chiến đang nhìn ra bên ngoài, đúng lúc trông thấy bóng dáng Vương Nhất Bác ở trên con đê đang cắm đầu đi về phía trước. Bác sĩ Cố cũng nhìn theo ánh mắt anh, lại quay qua nói: "Vẫn còn hai tháng nữa, cứ nghĩ kỹ xem nên cáo biệt thế nào đi."

"Ừm." Tiêu Chiến nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác đang đi tới, bỗng nhớ đến những lời trước kia bác sĩ Cố từng nói với mình, xem ra người ích kỷ cũng không hề nhẹ nhàng gì cho lắm. Bất kể có cho anh thêm bao nhiêu cái hai tháng, Tiêu Chiến đều không cách nào thẳng thắn nói cho Vương Nhất Bác biết anh sắp đi đâu, vẫn nên bỏ đi thôi.



Trong hai tháng còn lại, Tiêu Chiến vốn có vô số cơ hội cáo biệt cùng Vương Nhất Bác, nhưng mỗi một lần đều bị anh bỏ qua.

Lúc dựa vào nhau hóng gió Vương Nhất Bác thường thích nằm gối đầu lên đùi Tiêu Chiến, nếu muốn nói chuyện sẽ lấy cuốn truyện tranh đang che trên mặt mình ra, ngước mắt nhìn anh: "Hai tháng nữa là đến sinh nhật anh rồi."

"Ừm." Tiêu Chiến rất thích chạm vào mái tóc của Vương Nhất Bác, đặc biệt là gần đây khi cậu cắt ngắn phần tóc mai, lúc chạm vào có cảm giác ngưa ngứa như bị thứ gì đó cào vào. Nghe Vương Nhất Bác nhắc đến sinh nhật, bàn tay của Tiêu Chiến dừng lại.

"Không mong đợi món quà em sẽ tặng cho anh sao?" Lúc Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn lên, hai mắt đều mở lớn, tròn xoe nhìn Tiêu Chiến, nhìn đến thật khẩn thiết, khiến người ta cảm thấy bất kể cậu có đưa ra yêu cầu gì cũng đều muốn đáp ứng.

"Siêu cấp mong chờ nha." Tiêu Chiến cười rộ lên, thầm tính toán thời gian trong lòng, sau đó hỏi: "Vậy có thể đưa cho anh ngay bây giờ được không?"

"Quà sinh nhật chẳng ai tặng trước sớm đến vậy." Vương Nhất Bác cười, tựa như câu hỏi của Tiêu Chiến là một câu hỏi quá ngốc nghếch vậy. Cười xong lại hỏi: "Sinh nhật hôm đó, anh có sắp xếp nào khác không?"

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt vẫn pha trộn giữa yêu thương và bất lực, lắc lắc đầu nói: "Không có."

Vương Nhất Bác cảm thấy hài lòng ôm tay mỉm cười, tiếp tục khoe khoang món quà của mình, nói Tiêu Chiến nhất định sẽ cực kỳ thích, lại chỉ úp úp mở mở, cho dù nói thế nào cũng không chịu tiết lộ cho Tiêu Chiến biết là thứ gì. Tiêu Chiến năn nỉ ỉ ôi mãi mà không có kết quả, quyết tâm bảo vệ bí mật của cậu thật vững chắc, Tiêu Chiến chỉ đành mỉm cười: "Được thôi."



Cơ hội có thể từ biệt từng lần lại từng lần vuột mất. Vào lúc Vương Nhất Bác đang lên kế hoạch sau khi mùa Mưa kết thúc muốn cưỡi motor chở anh đi Vang Thủy chơi lần nữa; vào lúc Vương Nhất Bác khát khao mùa Đông năm nay Chi trấn có thể có tuyết rơi hay không; vào mỗi lần Vương Nhất Bác nhắc đến 'về sau', Tiêu Chiến vốn đều có cơ hội nói với cậu, nói cho cậu biết hai người họ vốn sẽ chẳng có 'về sau', vốn sẽ ly biệt trước khi tất cả những chuyện này xảy đến. Thế nhưng Tiêu Chiến không thể, anh tựa như một người đói khát, đói khát đến mức cho dù có phải nuốt thạch tín vào bụng cũng vẫn đầy lòng tham mà hy vọng chút vui vẻ hạnh phúc này, liên tục lần lữa kéo dài.

Vì để kéo dài thêm chút thời gian này, Tiêu Chiến đã tự tìm cho mình rất nhiều cái cớ. Vị Luật sư phụ trách kết nối với phía Thụy Sĩ đã gọi cho anh ba cuộc điện thoại, hỏi anh có muốn xác định một ngày cụ thể trước không, những email cũng được gửi đến mấy lần, những con chữ tiếng Anh nhắc nhở anh, nếu  ký thư xác nhận hối hận hoặc đơn xin quá hạn, vậy sẽ không còn đủ điều kiện để nộp đơn lần thứ hai nữa, vì thế hãy chắc chắn xác nhận thời gian. Vào những thời điểm này, câu trả lời của anh luôn là: Chờ thêm một chút.

Mùa mưa còn chưa kết thúc, không tiện để khởi hành, xin chờ thêm một chút; hôm nay hiếm có được ngày trời không mưa, phong cảnh chạng vạng trời trong trên đê rất đẹp, chờ một chút; ngày mai Vương Nhất Bác nói muốn xem một bộ phim, xem phim xong lại nói, cho nên hãy chờ thêm một chút. Tiêu Chiến cũng cảm thấy bản thân thật sự rất mâu thuẫn, đến tột cùng là muốn có muốn rời đi thật hay không?

Cứ chờ thêm một chút như vậy thật lâu, mãi cho đến khi mẹ Tiêu Chiến gọi điện thoại đến chất vấn anh đơn xin của anh được thông qua khi nào, anh lại khi nào không hề nói một tiếng mà đưa ra quyết định? Bà tưởng rằng hết thảy đều đã trở nên tốt đẹp hơn rồi, tưởng rằng Vương Nhất Bác chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện chuyển biến tốt đẹp, làm sao cuối cùng kết quả lại vẫn như nhau?

Tiêu Chiến chỉ có thể an ủi bà: "Không phải đã sớm thương lượng xong rồi sao."

Mẹ anh ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang khóc, Tiêu Chiến giữ chặt điện thoại, đột nhiên bình tĩnh tỉnh táo lạ thường. Anh nhìn chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ đặt trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy kim đồng hồ và kim giây giống hệt một cây kéo, cắt nát tất cả những ngày anh có thể ăn vạ bên người Vương Nhất Bác, cho đến khi tự bản thân Tiêu Chiến cũng biết, anh không thể lấy cớ thêm được nữa. 



Sau khi tất cả hành lý đều đã được xếp vào cốp xe, Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn xung quanh, bóng dáng kia rốt cuộc cũng xuất hiện, đi được nửa đường bỗng khựng lại ở nơi xa sửng sốt vài giây, sau đó lập tức chạy về phía Tiêu Chiến.

"Đây là định đi đâu vậy?"

Lúc Vương Nhất Bác chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, vẫn thở hổn hển, hai tay chống gối hít thở hỏi. Mỗi lần đến gặp Tiêu Chiến đều gấp gáp như đang chạy trốn vậy, Tiêu Chiến lần nào cũng nhắc nhở cậu chậm một chút, lần này cũng không ngoại lệ. Tiêu Chiến ngồi trên xe lăn, khẽ cau mày nói: "Đừng chạy nhanh như vậy."

Chẳng qua Tiêu Chiến nhắc nhở thì nhắc nhở, nhưng lần nào Vương Nhất Bác cũng đều như không nghe thấy, lần sau cũng vẫn giống như thường lệ chạy đến thật nhanh, chóp mũi luôn có một lớp mồ hôi mỏng.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, tóm tay Tiêu Chiến hỏi lại lần nữa: "Anh định đi đâu?"

"Về nhà a." Tiêu Chiến nặn ra nụ cười thuần thục khi lần đầu tiên hai người gặp nhau: "Chi trấn cũng chẳng phải nhà anh, dù sao anh cũng phải quay về nhà mình chứ."

"Vậy..." Vương Nhất Bác cảm thấy có lẽ là do mình chạy quá vội vàng, hai lá phổi như bị một vật sắc nhọn chọc phải, cực kỳ đau đớn, cổ họng tráng một lớp rỉ sắt nồng đậm, cho dù có nuốt thế nào cũng không trôi xuống, cậu lăn lăn hầu kết vài cái, mới hỏi được: "Vậy đi bao lâu, khi nào thì quay về?"

Cậu chờ mong Tiêu Chiến sẽ nói ra một thời hạn không lâu lắm, bởi vì món quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho anh còn chưa kịp tặng đâu, chưa đầy nửa tháng nữa là đến sinh nhật Tiêu Chiến rồi, Tiêu Chiến có thể quay về kịp trước ngày đó không?

Nhưng Tiêu Chiến lại chỉ lắc đầu, vẫn treo nụ cười trên môi như cũ, còn có chút ý tứ áy náy, mỗi lần anh cười như vậy, không cần phải mở miệng cũng đã đẩy người ta cách xa mình ngàn dặm. Vương Nhất Bác đương nhiên vừa nhìn liền hiểu, cậu sốt ruột đến mức đứng bật dậy, thật khó hiểu mà nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Vì sao?"

"Vì mùa Hè đã qua rồi a." Tiêu Chiến dùng ngữ khí thật tự nhiên, như thể mọi chuyện vốn là vậy, nói: "Anh vốn dĩ chỉ đến đây để nghỉ Hè, hết Hè rồi anh cũng phải về nhà mà."

Tiêu Chiến ngồi ở đó, đeo một chiếc đồng hồ mới mà Vương Nhất Bác chưa từng nhìn thấy trên tay, mặc một chiếc áo áo sơ mi sáng màu anh vẫn thường mặc, thoạt nhìn thong dong lại nhẹ nhàng. Trước mặt một Tiêu Chiến như vậy, sự hoảng loạn của Vương Nhất Bác có vẻ thật giống một đứa trẻ, thậm chí còn có chút buồn cười – vì chạy đến đây, mái tóc bị gió thổi loạn vẫn còn một nhúm dựng trên đỉnh đầu, mồ hôi trên chóp mũi sáng lấp lánh, ngực cũng phập phồng thở, thoạt nhìn cực kỳ chật vật. Vương Nhất Bác lại ngồi xuống, nhích đến gần Tiêu Chiến nhưng không nắm tay anh, chỉ dựa vào đầu gối Tiêu Chiến hỏi: "Lúc trước anh nói anh thích Chi trấn."

Tiêu Chiến bĩu môi, vẻ mặt khó xử nói: "Nhưng anh cũng không thể ở nông thôn mãi được."

Ở nông thôn, Vương Nhất Bác cẩn thận suy xét mấy chữ này, không hiểu Tiêu Chiến có ý gì. Cậu nhớ Tiêu Chiến từng nói, người ở Chi trấn đều thật tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, lúc chạng vạng Tiêu Chiến thường thích ngồi ở ban công hay cửa số sát đất ngắm con đê trước mặt. Ngay cả Vương Nhất Bác cũng không biết con đê bình thường kia thì có cái gì để ngắm, cũng cảm thấy trấn nhỏ mình sinh sống trước nay nào có phong cảnh đẹp gì đáng nói, chính Tiêu Chiến là người khiến cậu bắt đầu chậm rãi thưởng thức những thứ này, làm sao giờ lại nói là không thích được.

Thật ra cậu còn có một câu rất muốn hỏi, tỷ như 'Vậy em thì sao?', nhưng biểu tình khách khí lại lãnh đạm này của Tiêu Chiến khiến cậu không dám hỏi, cũng không thể thốt nên lời. Câu trả lời của Tiêu Chiến sẽ thế nào, bồi một cậu bé ở nông thôn như cậu vui vẻ trải qua một mùa Hè mà thôi; hay cậu chỉ là một hộ lý không xứng chức ở một cái trấn nhỏ? Dường như từ trước đến giờ Tiêu Chiến quả thật chưa từng nói thích cậu, Vương Nhất Bác chỉ có thể dùng những lời mà trước kia Tiêu Chiến từng nói hỏi lại anh: "Lúc trước anh còn nói, chúng ta đã ở bên nhau rồi."

"Vương Nhất Bác, đừng ấu trĩ như vậy." Chiếc xe dừng ở cổng lớn nhá đèn hai cái, như thể muốn thúc giục Tiêu Chiến mau mau kết thúc, Tiêu Chiến quay đầu nhìn thoáng qua, không nhìn lại Vương Nhất Bác nữa, chỉ nhẹ giọng nói: "Tình cảm bắt đầu vào mùa Hè, không thể coi là thật."

Vương Nhất Bác lui về sau hai bước, nhìn đường cằm sắc bén mà Tiêu Chiến chừa lại cho mình, không thể nghĩ ra tình cảm từ tận đáy lòng của mình, vì cái gì vào miệng Tiêu Chiến lại trở thành ấu trĩ. Hai người giằng co trong sân, giống như ngày đầu tiên Tiêu Chiến đến Chi trấn vậy. Vương Nhất Bác nghĩ, lúc anh tới không hề báo trước, đến khi đi cũng lặng im không tiếng động, không hề chào hỏi.

Tiêu Chiến nhìn bầu trời xám xịt, lại nghĩ, hôm nay thật sự là một ngày thích hợp để cáo biệt. Không phải ngày hội gì, cũng không phải ngày kỷ niệm của bọn họ, chỉ là một ngày bình thường trong vô số những ngày cực kỳ bình thường khác, ngay cả thời tiết cũng không nắng không mưa, thật sự rất tốt, có lẽ như vậy Vương Nhất Bác sẽ dễ dàng quên anh hơn một chút, sẽ không đến mức mỗi năm vào ngày này đều nhớ chính là ngày anh đã rời đi.

Tiêu Chiến lui về sau một chút, dì Trân bước từ trên xe xuống, gương mặt cực kỳ khổ sở khẽ liếc nhìn Vương Nhất Bác, tựa như muốn cầu xin sự giúp đỡ của cậu, nhưng cuối cùng cũng không nói bất cứ lời nào cả, chỉ bước đến đẩy xe lăn của Tiêu Chiến đi.

Vương Nhất Bác bước theo sau lưng Tiêu Chiến hai bước rồi dừng lại, trước khi Tiêu Chiến lên xe mới gọi anh: "Tiêu Chiến!"

Giọng cậu nghe có chút tức giận, nhưng càng nhiều ủy khuất hơn, giống như lúc còn nhỏ mẹ mang hành lý rời đi, trề môi nói: "Nếu anh dám lên xe, em thật sự sẽ hận anh!"

Dì Trân cũng xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến thì không, anh nhẹ giọng nói với di Trân: "Đi thôi." Sau khi ngồi vào xe thì kéo cửa xe đóng sầm lại, hoàn toàn chặn Vương Nhất Bác ở bên ngoài.



Chiếc xe trầm lặng lái xe ra ngoài, lúc này Tiêu Chiến mới quay đầu nhìn Vương Nhất Bác vẫn còn đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa cũng không quay lên. Trong xe im lặng đến đáng sợ, Tiêu Chiến trùm chiếc chăn mỏng qua đầu, nghẹn ngào nói: "Chú Từ, mở mấy bài nhạc lên đi."

"À, à, được." Chú Từ luống cuống tay chân mở radio, hỏi anh muốn nghe bài gì.

"Tùy tiện đi." Giọng Tiêu Chiến từ trong tấm chăn mỏng khẽ run rẩy: "Bài gì cũng được."

Tiêu Chiến nghiêng người, tấm chăn và tiếng nhạc trong radio rất nhanh đã che giấu tiếng khóc nghẹn ngào của anh. Dì Trân và chú Từ đều im lặng không nói gì, không đánh lòng nhìn Tiêu Chiến cuộn mình rúc vào cửa sổ xe. Sắc trời nơi xa âm u, có vẻ như sắp có mưa to, chiếc xe chạy dọc theo con đường nhỏ xuyên qua Chi trấn chạy lên cao tốc.

Cơn mưa lớn cuối cùng tuyên bố những ngày nóng bức của mùa Hè rốt cuộc cũng đã qua, Chi trấn kết thúc mùa mưa, ngay cả mối tình đầu vừa mới bắt đầu đã vội vàng kết thúc, cũng âm thầm trôi qua.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com