TruyenHHH.com

Edit Bjyx Minh Chau

Thời cuộc đầy sóng gió và bấp bênh, Ngụy Nhược Lai từ năm 16 tuổi đã vào Công ty Lập Tín học tập, sau đó là vào Ngân hàng Trung ương, trong thời gian này đã trải qua rất nhiều chuyện.

Mặc dù từ Thái Đinh anh biết được việc phát hành tiền mới sẽ không diễn ra suôn sẻ, nhưng anh đã thông qua suy đoán và thảo luận để thông báo cho Thẩm Đồ Nam về vấn đề này, một mặt Thẩm Đồ Nam nói anh suy nghĩ nhiều, mặt khắc lại nói với anh rằng chính phủ đã có biện pháp đối phó riêng, sẽ đảm bảo sự ổn định ngay cả khi thị trường hỗn loạn.

Từ lâu Ngụy Nhược Lai đã hiểu rằng mối quan hệ thầy trò giữa anh và Thẩm Đồ Nam đã dần xa cách do sự khác biệt về lý tưởng và quan niệm. Thẩm Đồ Nam một lòng với Chính phủ của Quốc dân đảng, lúc đó Chính phủ của Quốc dân đảng bất tài tham nhũng khiến người dân dần mất lòng tin, Ngụy Nhược Lai cũng không còn tin tưởng Thẩm Đồ Nam.

Dù có kiên trì thế nào, anh ta cũng hy vọng chính phủ tăng cường thực thi nhiệm vụ chống buôn lậu của hải quan nhưng chính phủ không lắng nghe ý kiến ​​của anh ta.

Cho đến cuối năm 1935, trong vòng chưa đầy một tháng, hoạt động buôn lậu của Nhật Bản ở Bắc Trung Quốc ngày càng lộng hành, cấm Hải quan Trung Quốc thực hiện các nhiệm vụ chống buôn lậu và hải quan đường sắt, mở rộng cảng Đông Hải, các tổ chức buôn lậu Nhật Bản có vũ trang hộ tống hoạt động buôn lậu ra vào Bắc Trung Quốc một cách công khai, buôn lậu số lượng lớn bạc trắng ở các cảng lớn, thậm chí còn công khai phát hành tiền Nhật Bản ở Thượng Hải, bằng mọi cách phá hoại việc phát hành tiền mới.

Mà tất cả những điều này Thái Đinh đã đề cập với Ngụy Nhược Lai trước khi chúng xảy ra, Thái Đinh chỉ nhớ đại khái, vì vậy mới nhắc Ngụy Nhược Lai phải thảo luận với chính phủ vào những thời khắc mấu chốt, nhưng thực tế chỉ có thể như quả trứng của một kẻ thấp cổ bé họng đặt trên một tảng đá lớn.

Thị trường ngoại hối đã xảy ra hỗn loạn một thời gian, Ngụy Nhược Lai và Thái Đinh cùng ý thức được trong thời đại hỗn loạn như vậy, ngay cả khi họ đã biết trước được tương lai, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân của bọn họ thì cơ bản không thể thay đổi hướng đi của mỗi một sự kiện.

Cho dù đó là Ngụy Nhược Lai ở Thượng Hải thời Trung Hoa Dân Quốc hay Thái Đinh du hành xuyên thời gian từ thế kỷ mới, họ cũng chỉ là những con người bình thường trong làn sóng thời đại, không thể thay đổi được cục diện hiện tại.

Tất cả những sự kiện Thái Đinh dự đoán đều đã thực sự xảy ra, vì điều này, Ngụy Nhược Lai đã không còn nghi ngờ về thân phận của Thái Đinh, và chuyện làm thế nào để giúp Thái Đinh quay trở lại cũng tự nhiên được đưa ra bàn bạc.

Anh cũng hỏi Thái Đinh liệu có cách nào giúp Thái Đinh quay trở lại thời đại cậu sống ban đầu hay không, đây chắc chắn là câu hỏi lớn trong đầu Thái Đinh.

Thái Đinh nói với anh, đến nay vẫn chưa có manh mối, cậu không biết lý do gì cậu lại đến đây, điều duy nhất cậu có thể nói và chắc chắn chính là cậu rơi xuống một cái hồ trên núi rồi đến nơi này.

Vào giữa tháng 12, Ngụy Nhược Lai đề cập đến ý định rời ngân hàng với Thẩm Đồ Nam. Đúng lúc ngân hàng đang thiếu nhân tài nhất nên Thẩm Đồ Nam không đồng ý đơn từ chức của anh, đưa ra mức lương cao hơn ban đầu như một điều kiện, hy vọng Ngụy Nhược Lai ở lại.

Ngụy Nhược Lai không muốn biểu hiện quá rõ ràng, việc anh nhất quyết phải nghỉ sẽ khiến người ta nghi ngờ. Đến ngày thứ ba, anh liên lạc với người trong tổ chức đảng, sau khi bàn bạc thì thống nhất Ngụy Nhược Lai sẽ tiếp tục ở lại Ngân hàng Trung ương, yểm hộ tổ chức ngầm.

Sau Tết Dương lịch, Ngụy Nhược Lai được chuyển đến văn phòng Ngân hàng Trung ương ở Bến Thượng Hải.

Nói về Tết, Tết Dương lịch ở Thượng Hải vào thời điểm này kém sôi động hơn nhiều so với sau này. Những người từng yêu thích Tết xưa sôi động, người trên đường phố Thượng Hải trong những ngày đầu năm mới đều tất bật, ai bận việc gì vẫn cứ bận, không có không khí lễ hội.

Sáng sớm một ngày trước năm mới, Thái Đinh tỉnh dậy, hiếm khi thấy người bên cạnh còn chưa dậy, đang nghiêng người đối diện với cậu ngủ rất sâu, cậu đưa tay ra khỏi chăn làm ra một cử chỉ kỳ quái, che mắt Ngụy Nhược Lai một lúc, nhìn thật kỹ nửa khuôn mặt dưới, một lúc thì che môi, dùng ánh mắt miêu tả chiếc mũi của đối phương, động tác của cậu rất nhẹ, sợ quấy rối giấc mơ của người nọ.

Nhìn một lúc, Thái Đinh lặng lẽ thở dài, cậu đang chuẩn bị đón năm mới 1936 ở đây, không biết ở thế giới hiện tại là năm mấy, cha mẹ cậu, bạn bè cậu, mọi thứ đã trở thành một ký ức rất xa xôi, không thể chạm đến.

Ngụy Nhược Lai chầm chậm tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy Thái Đinh đang thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Nghĩ gì đó?"

Thái Đinh nghe vậy chớp mắt, nhẹ nhàng "À" một tiếng, nở nụ cười có phần gượng ép, thành thật nói với Ngụy Nhược Lai: "Không biết bây giờ cha mẹ tôi thế nào rồi, ở đây sắp đón năm mới, chỗ tôi không biết đang năm nào tháng nào rồi."

Ngụy Nhược Lai không trả lời được câu hỏi này, chỉ có thể im lặng nhìn Thái Đinh hồi lâu, lâu đến mức Thái Đinh cảm thấy vẻ mặt của mình sắp không được tự nhiên, Ngụy Nhược Lai mới lại lên tiếng hỏi cậu: "Vậy chỗ cậu đón năm mới thế nào?"

"Thật ra cũng vui lắm, không khí lễ hội rất náo nhiệt. Vào dịp năm mới, mọi người cùng nhau đếm ngược, dùng bữa hay gì đó, một cảm giác rất nghi lễ, à, còn có!" Nói đến đây, mặt mày Thái Đinh tràn đầy hớn hở, chuyển từ nằm nghiêng sang nằm sấp, chống khuỷu tay lên ván giường: "Mọi người còn thích đăng lên vòng bạn bè hoặc Weibo vào 0 giờ năm mới, vòng bạn bè hay Weibo tức là, ừm, để tôi nghĩ xem nói với cậu thế nào, à, đúng rồi, giống như một cuốn nhật ký vậy á, nhưng không phải là giấy, chỉ cần cậu không hạn chế người xem thì bạn bè của cậu đều có thể nhìn thấy vòng bạn bè của cậu, rất là tiện, chỉ cần một vài thao tác là có thể đăng bài."

Ban đầu, Ngụy Nhược Lai cảm thấy rất hứng thú với lời mô tả về cuộc sống trong thế kỷ mới của Thái Đinh, có thể im lặng lắng nghe rất lâu, nhưng giờ đây, sau khi nghe Thái Đinh kể về chúng, anh không còn thấy những chuyện hay đồ vật đó mới lạ nữa.

Anh nhìn Thái Đinh, thấy rằng so với những điều mới mẻ xa xôi đó, vẻ mặt sống động và tâm trạng vui vẻ rõ ràng của Thái Đinh khi nói về những điều đó càng khiến anh quan tâm hơn.

Nếu không có cách nào giúp Thái Đinh trở lại cuộc sống ban đầu, Ngụy Nhược Lai nghĩ, vậy ít nhất anh cũng muốn Thái Đinh có thể sống tốt ở đây, cậu luôn có quyền được vui vẻ.

Thái Đinh không chú ý Ngụy Nhược Lai vẫn luôn nhìn cậu, nghiêm túc giải thích vòng bạn bè với Weibo là gì.

Một lúc sau, Ngụy Nhược Lai không rõ nét cười hỏi cậu: "Vậy bình thường cậu sẽ đăng cái gì?"

"Đăng ảnh, những bức ảnh đẹp ngày thường tôi chụp được, ghi lại mấy thứ về cuộc sống xung quanh."

"Cậu thích chụp ảnh à?"

"Chút chút." Thái Đinh nói, đột nhiên vỗ tay, đôi mắt xinh đẹp vui vẻ nhìn Ngụy Nhược Lai: "Thời này đã có máy ảnh! Chúng ta tranh thủ thời gian đi chụp một tấm với nhau đi, được không?"

Ngụy Nhược Lai không tránh kịp, đón nhận ánh mắt như biết cười của người trước mặt, cảm giác hoảng loạn như lần trên xe kéo vào đêm nọ lại ập đến, anh trở mình, xốc chăn xuống giường, nhỏ giọng đáp: "Ừm, sắp xếp đi."

"Á, cậu động ít thôi, gió lạnh vào rồi nè." Thái Đinh bất mãn dùng tay ấn mép chăn, không chú ý Ngụy Nhược Lai hơi khác thường. Giây tiếp theo, cậu thỏa mãn cảm thán: "Ấm quá, tôi không muốn dậy đâu."

Ngụy Nhược Lai làm việc hiệu suất cao, hành động nhanh chóng, ngoài miệng nói sắp xếp thời gian, ngày 1 tháng 1 năm 1936, anh dẫn Thái Đinh đi gặp một bác thợ chụp ảnh quen có tiệm trên đường Nam Kinh, Ngụy Nhược Lai quen biết với bác qua công việc, thường xuyên qua lại mà thành quen.

Tiệm ảnh trên đường Nam Kinh này là một trong những cửa hàng đầu tiên phát triển ngành công nghiệp nhiếp ảnh ở Thượng Hải, những thước phim âm bản và nước thuốc tráng in đều được bác chủ tiệm tuyển chọn nhập khẩu, bác trò chuyện với Ngụy Nhược Lai, bảo như vậy có thể giúp giữ ảnh lâu hơn, không bị ố vàng.

Khi học đại học Thái Đinh cũng có chơi máy ảnh phim, cậu chăm chú lắng nghe, khi cậu và Ngụy Nhược Lai được bác thợ chụp ảnh sắp xếp đứng trước một khung cảnh trống, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình thực sự ở thời đại này gặp Ngụy Nhược Lai.

Chuyện xưa, lịch sử, có thể truyền miệng, hoặc bịa ra, nhưng ảnh chụp sẽ không biết nói dối, ảnh chụp không thể là giả.

Cậu sắp có bức ảnh đầu tiên với Ngụy Nhược Lai, trong thời gian và không gian không ai biết đến cậu, đối với cậu, chỉ có Ngụy Nhược Lai mới là chân thật.

"Sao ngẩn ra đó thế?" Ngụy Nhược Lai nhìn thấy Thái Đinh như đã đi vào cõi thần tiên nào rồi, duỗi ngón trỏ gõ nhẹ lên trán Thái Đinh.

Thái Đinh ngơ ngác chớp mắt, định thần lại, sờ lên vùng da trán vừa bị Ngụy Nhược Lai chạm vào, ngơ ngác cười, không nghĩ ngợi gì bèn hỏi: "Ngụy Nhược Lai, nếu, ý tôi là, nếu tôi có thể xuyên không trở về, tôi có thể mang ảnh chụp chung của chúng ta theo không?"

Ngụy Nhược Lai nghe vậy, ngẩn ra một chút, giống như không quá cân nhắc tới vấn đề này, khẽ cau mày.

Bác thợ chụp ảnh không nghe bọn họ đang thì thầm với nhau chuyện gì, sau khi kiểm tra máy ảnh xong, ông yêu cầu hai người đứng yên, xích lại gần hơn, cười lên.

Cho nên câu hỏi này trong lòng Ngụy Nhược Lai rất không muốn trả lời liền dễ dàng bị chuyển chủ đề, Thái Đinh chỉ như thuận miệng mà đề cập đến, quay lại nhìn bác thợ chụp ảnh, ngoan ngoãn đáp dạ, theo thói quen kéo ống tay áo của Ngụy Nhược Lai, hai người đứng gần nhau hơn, hai cánh tay dán vào nhau, tự nhiên thân mật.

Ảnh đã được chụp, bác thợ chụp ảnh bảo sau hai ngày nữa thì ghé lấy.

Tâm trạng Thái Đinh đặc biệt tốt, trên đường về không ngừng ríu rít chuyện trò, nói máy ảnh hiện tại ra sao, máy quay phim sau này, máy ảnh kỹ thuật số, điện thoại di động, chia sẻ mọi thứ mình biết và có thể nghĩ ra với Ngụy Nhược Lai.

Bữa tối đi ăn ở nhà hàng - khách sạn Quốc Tế, Ngụy Nhược Lai đều coi tiền bạc là vật ngoài thân, bình thường sống giản dị, tiết kiệm, hôm nay anh cố ý đưa Thái Đinh đến nhà hàng - khách sạn Quốc tế vì không khí đón năm mới của người nước ngoài náo nhiệt hơn.

"Có đắt không? Hay là chúng ta đi đi." Thái Đỉnh hơi nghiêng người về phía Ngụy Nhược Lai, nhỏ giọng hỏi.

"Không đắt, một số tiền nhỏ thôi." Ngụy Nhược Lai bị cậu chọc cười: "Cậu quên mất tôi làm việc ở đâu hả, tốt xấu gì tôi cũng là người thượng lưu đó."

Thái Đinh hiếm khi thấy Ngụy Nhược Lai nói đùa, ngày thường là một người vô cùng chính quy đứng đắn, đột nhiên trêu chọc mình như thế, khiến cậu cảm thấy rất thú vị.

Cậu che miệng, giả vờ ngạc nhiên, rất phối hợp: "Trưởng phòng Ngụy thật có tiền nha, tối nay trưởng phòng Ngụy thiết đãi tôi một bữa tiệc thịnh soạn, năm nay sẽ bổ nhiệm cậu làm Giám đốc Ngụy."

"Ồn ào." Ngụy Nhược Lai hết cách với cậu, đành lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười.

Lúc trở về đã rất muộn, tâm trạng cả ngày nay của Thái Đinh đều vui vẻ, ngâm nga vài giai điệu, trước khi ngủ, cậu vẫn như một đứa trẻ chưa hết kích động, kéo Ngụy Nhược nói cho cậu biết món nào ở nhà hàng - khách sạn Quốc Tế ngon, món nào chưa chín kỹ.

Ngụy Nhược Lai vẫn im lặng kiên nhẫn nghe cậu nói, thỉnh thoảng đáp một câu, nói xong câu cuối, bỗng nhiên Thái Đinh hơi ngượng ngùng, giọng nói nhỏ nhẹ hơn, nhẹ nhàng hỏi Ngụy Nhược Lai: "Có phải tôi ồn quá làm phiền cậu không?"

"Không có." Ngụy Nhược Lai phủ nhận, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, hỏi Thái Đinh: "Vui không?"

"Vui."

"Vậy hôm nay có được xem là có tính nghi lễ không?"

Thái Đinh sửng sốt ngay lập tức, từ trong chăn thò đầu ra, lăn người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Ngụy Nhược Lai, nghĩ tới lời hôm qua nói với Ngụy Nhược Lai, hóa ra Ngụy Nhược Lai có ghi nhớ.

Cậu nhớ nhà, nên Ngụy Nhược Lai đã đưa cậu đi đón năm mới theo nghi lễ, ăn ngon, chụp ảnh và cố gắng hết sức để cho cậu một ngày đầu năm như trong suy nghĩ.

Thái Đinh cảm thấy mũi đau nhức, mím môi không nói, cậu nghĩ, tại sao Ngụy Nhược Lai lại tốt với cậu như vậy, tốt đến mức khiến cậu cảm thấy đây chính là giấc mộng đẹp mà cậu mơ từ rất lâu.

Cậu đã muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nhưng cậu cũng sợ khi tỉnh dậy và phát hiện thực sự chỉ là một giấc mơ.

Ngụy Nhược Lai thấy cậu ngơ ngác, bèn đặt cậu lại vào trong chăn: "Ngủ đi."

Khoảng mười lăm phút sau, Ngụy Nhược Lai cũng hơi buồn ngủ, chuẩn bị ngủ, thì nghe Thái Đinh dùng giọng mũi nói với mình: "Ngụy Nhược Lai, đây là năm mới mà tôi có cảm giác nghi lễ nhất."

Ngụy Nhược Lai dường như khẽ cười, xoay người lại, vén chăn lên một chút.

"Ừm, biết rồi."

Từ trung tuần đến cuối tháng 1 là Tết Nguyên đán. Sáng ngày 23, đường phố trở nên sôi động, trẻ em người lớn cùng nhau tụ tập đốt pháo, tiếng pháo vang vọng khắp thành phố, không khí tràn ngập mùi pháo.

Ra khỏi cửa, dù là ở nhà hay ở nhà hàng đều tất bật chuẩn bị cho bữa cơm tất niên tối nay.

Sáng sớm Thái Đinh và Ngụy Nhược Lai đã đến ngân hàng trên Bến Thượng Hải để giải quyết một số việc. Sau đó, Ngụy Nhược Lai bảo Thái Đinh cùng về nhà anh, lâu như vậy nhưng Thái Đinh chưa từng đến nhà Nguỵ Nhược Lai.

Cậu không tránh khỏi căng thẳng, sợ không được tự nhiên nên xua tay từ chối, nhưng trước nay cậu chưa bao giờ từ chối được quyết định của Ngụy Nhược Lai.

Ngụy Nhược Lai nói cậu không quen biết ai ở đây, không cùng anh về nhà dịp Tết Nguyên đán là vì muốn ở một mình trong tòa nhà lãnh lẽo buồn bã ở Nam Thị đúng không.

"Cũng không thê thảm đến vậy." Thái Đinh sờ sờ chóp mũi, áy náy nói: "Gia đình cậu sum vầy, tôi đến kỳ lắm."

"Nghĩ nhiều rồi." Ngụy Nhược Lai nói với cậu.

Không lay chuyển được Ngụy Nhược Lai, Thái Đinh đề nghị đi mua sắm mấy món chứ tay không đến gặp người lớn, còn là mẹ của Ngụy Nhược Lai, cậu cảm thấy không hợp lễ nghĩa.

Thái Đinh không ngờ Thượng Hải nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, khi cậu và Ngụy Nhược Lai đang đi dạo trên đường Nam Kinh, bàn bạc xem mua gì thì gặp Thẩm Cận Chân.

Tâm trạng Thẩm Cận Chân trông có vẻ không tốt nên cũng mua vài món, bảo tài xế đưa lên xe, cô quay lại thì trông thấy Ngụy Nhược Lai và Thái Đinh, trên mặt liền nở nụ cười thân thiện.

"Tiểu Thái Đinh, lâu rồi không gặp, hai người đi mua sắm à?"

"Chị Cận Chân." Thái Đinh ngoan ngoãn gọi lại.

"Mua một vài món đồ mang về nhà." Ngụy Nhược Lai trả lời: "Còn cô thì sao? Sao hôm nay không ở nhà cùng gia đình mà đi đâu một mình thế này?"

"Ở nhà chẳng có ai cả." Thẩm Cận Cân không có ý định nói chuyện gia đình, vài năm nay cha mẹ và anh trai cô đều vắng nhà vào dịp Tết: "Anh về nhà ăn tết à? Tôi có thể cùng đến ăn ké một bữa cơm không?"

Thẩm Cận Chân thật sự chỉ nói đùa, nhưng Ngụy Nhược Lai không nghĩ gì cả, liếc nhìn Thái Đinh, Thái Đinh mờ mịt, dùng khẩu hình hỏi: "Cậu nhìn tôi làm cái gì?"

Vì thế rốt cuộc trò đùa lại thành thật, hôm nay Thẩm Cận Chân vốn dĩ không có nơi nào để đi, vì ham vui mà cùng Ngụy Nhược Lai và Thái Đinh trở về nhà họ Nguỵ.

Mẹ Ngụy Nhược Lai bận rộn một ngày, nhìn thấy Ngụy Nhược Lai dẫn bạn về nhà, bà cũng vui vẻ, gọi mấy đứa nhỏ phụ giúp dọn dẹp nhà cửa, buổi tối cả nhà quây quần quanh bàn ăn bữa cơm tất niên, thật sôi động.

Bà đã từng gặp Thẩm Cận Chân vài lần và rất thích cô gái này.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thái Đinh, Ngụy Nhược Lai kể lại đầu đuôi cho bà nghe về chuyện của Thái Đinh, nói Thái Đinh một mình ở Thượng Hải, không nơi nương tựa, cũng không phải là nói dối bà, mẹ Nguỵ nghe xong hốc mắc đỏ bừng, nắm lấy tay Thái Đinh, nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, con cứ xem nơi này như nhà của mình, khi nào muốn về đây thì cứ về."

Chuyện xảy ra đột ngột, khiến Thái Đinh suýt rơi nước mắt, vội gật đầu đồng ý.

Cơm nước xong xuôi, bọn trẻ ra ngoài chơi, người lớn ở trong nhà trò chuyện, đề tài câu chuyện của mẹ Ngụy như vô tình chuyển sang chuyện hôn nhân đại sự của Ngụy Nhược Lai.

Thái Đinh chưa từng nghĩ rằng tình cảm của mình lại không che giấu được như thế này. Sự yêu thích của cậu dành cho Ngụy Nhược Lai ngày càng lớn dần, nhưng trước nay cậu không dám cũng không dám nghĩ đến việc thăm dò xem tình cảm của Ngụy Nhược Lai dành cho cậu là có bao nhiêu là tình huynh đệ, và có bao nhiêu là thứ tình cảm mà anh sẽ cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ như cậu.

Cậu sợ nhất là Ngụy Nhược Lai không thẹn với lương tâm mà thẳng thắn nói chỉ xem cậu như một người em trai.

Đáp án rõ ràng như thế, mỗi lần Thái Đinh nghĩ đến đều phải kiềm chế, đè nén tình cảm của mình vào sâu trong góc con tim.

Mà khi cậu ở trong phòng, nghe mẹ Ngụy Nhược Lai yêu thích khen Thẩm Cận Chân, hàm ý rõ ràng trong lời nói của bà là muốn tác hợp Ngụy Nhược Lai và Thẩm Cận Chân, Thái Đinh vẫn thấy hoảng sợ.

Ngụy Nhược Lai đành phải bảo mẹ Ngụy không được nói lung tung, bởi vì không môn đăng hộ đối, cũng không muốn trì hoãn tiểu thư Thẩm.

Mẹ Ngụy giả vờ trách anh: "Không biết khi nào mẹ mới được bồng cháu."

Thẩm Cận Chân nói đùa rằng cô và Ngụy Nhược Lai có duyên nhưng không phận.

Cô không biết người duy nhất như ngồi trên đống lửa trong phòng lúc này là Thái Đinh.

Bên tai cậu tiếng cười nói vẫn tiếp tục, nhưng trong lòng Thái Đinh đã rối như tơ vò, càng nghe trong lòng càng sợ, sợ bản thân thất thố, một lúc sau mới cậu đứng lên, cảm thấy hơi chóng mặt, thất thần nói: "Tôi ra ngoài đi dạo xem náo nhiệt ngoài đó một chút."


tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com