Edit Bjyx May Bay Giay Bi Duoi Nuoc
"Tình bạn" giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác được xây dựng từ viên kẹo sữa bò.Ít nhất thì Tiêu Chiến nghĩ thế.Anh thường mang theo một ít kẹo sữa bò trong túi, với nhãn hiệu cố định và hương vị cố định, không bao giờ thay đổi. Mỗi lần Vương Nhất Bác đến tìm anh vào giờ giải lao, anh đều đang ăn kẹo.Đã là bạn tốt thì nên chia sẻ với nhau, Tiêu Chiến cảm thấy ngại khi ăn một mình, vì vậy anh đã cho Vương Nhất Bác mỗi lần một viên.Thật ra Vương Nhất Bác không thích đồ ngọt chút nào, nhưng vì Tiêu Chiến đưa cho nên dù ăn đến bị sâu răng, hắn cũng sẽ ăn. Mỗi ngày đến lớp Tiêu Chiến để lấy kẹo đã trở thành điều hạnh phúc mỗi ngày của Vương Nhất Bác."Giấy gói kẹo này có thể dùng để gấp máy bay nhỏ." Tiêu Chiến gấp cho Vương Nhất Bác xem, anh đã nghiên cứu rất kỹ, giấy gói kẹo của viên kẹo sữa bò có hình vuông, đây là loại giấy gói kẹo thích hợp nhất để gấp máy bay nhỏ. Anh đã gấp rất nhiều và đem chúng bỏ vào vài lọ ở nhà."Cậu ăn xong thì đưa nó lại cho tôi." Tiêu Chiến vươn tay ra hiệu cho Vương Nhất Bác.Nếu là người khác có thể Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy loại hành vi này có phần ấu trĩ, nhưng nếu là Tiêu Chiến thì hắn lại cảm thấy bình thường thậm chí có chút đáng yêu. Tiêu Chiến cho hắn kẹo, hắn trả lại giấy gói kẹo, một qua một lại, giống như là sự ăn ý ngầm. Trái tim Vương Nhất Bác ngọt lịm đến nỗi suýt nữa hắn không nếm được vị kẹo.Mãi cho đến sau này, bác sĩ tâm lý của Vương Nhất Bác - Xylia trầm ngâm phân tích."Mối tình đầu của cậu thật sự rất thông minh, hắn hẳn là rất thành thạo trong việc kiểm soát tâm trí."Hay còn được gọi là Pua."Ngày nào anh ta cũng cho cậu một viên kẹo, đợi đến khi cậu hình thành thói quen, thì đó cũng là lúc cậu rơi vào cạm bẫy của anh ta." Xylia đặt một viên kẹo trên bàn, "Kẹo này có thể là kẹo bò sữa, cũng có thể là tình yêu và anh ta sử dụng nó như một mối đe dọa để kiểm soát cậu với tư cách là bên chiếm ưu thế, khiến cậu bởi vì điều đó mà lo được lo mất, giống như không có anh ta thì không được.""Khi cậu đã hoàn toàn nằm trong túi" Xylia chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, "Thái độ của anh ta sẽ bắt đầu thay đổi, không thừa nhận tính cách của cậu, không thừa nhận tình cảm giữa hai người, cậu sẽ cầm lòng không đặng bắt đầu nghĩ, sao anh ta lại thay đổi thành thế này? Chẳng lẽ cậu thật sự chưa đủ tốt?""Và đó," Xylia đập bàn, "Là khởi đầu cho sự suy sụp của cậu.""Cậu mắc bẫy quá sâu rồi, Vương Nhất Bác." Xylia thở dài.Vương Nhất Bác ngồi lặng im trên ghế tựa, trong phòng phục hồi tâm lý hắn luôn trầm mặc.Bởi vì ngoài việc thừa nhận sự thông minh của Tiêu Chiến và sự ngu ngốc của chính mình, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Thời tiết thoáng cái đã trở nên âm u, buổi sáng trời vẫn còn quang đãng không thấy một gợn mây, đến buổi chiều bầu trời lập tức bị mây đen xám xịt bao phủ, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể vắt ra một nắm nước.Khi Tiêu Chiến ra ngoài mua xe không mang theo ô, trên tay ôm một chiếc xe ô tô đồ chơi cỡ lớn đã hoàn toàn che khuất tầm nhìn của anh, thậm chí ngay cả việc đi ra khỏi trung tâm thương mại cũng khó khăn.Có nhiều người xung quanh vì cơn gió bất chợt thổi mạnh phải trốn dưới những mái hiên nhỏ, với tình hình này không ai có thể biết liệu trời có mưa trong vài phút tới không, những người không mang ô đợi dưới mái hiên, bắt đầu liên lạc cho bạn bè hay người nhà đến đón. Tiêu Chiến liếc nhìn bầu trời u ám, anh chỉ cảm thấy nếu không rời đi bây giờ đợi trời mưa xuống càng tệ hơn, vì vậy anh ôm hộp đồ chơi cỡ lớn đi đến ga tàu điện ngầm.Nhưng người xui xẻo dù uống nước lạnh cũng bị mắc răng, vừa đi được vài bước, trời thật sự "Ào ào" trút xuống một trận mưa lớn, giống như một chậu nước giội xuống người Tiêu Chiến.Tiêu Chiến không nói nên lời, đổi từ đang ôm thân hộp chuyển sang cầm hai bên, đặt xe hơi nhỏ của Tiêu Cổn Cổn lên trên đầu.Anh đành phải tìm một trạm xe buýt gần đó trú tạm, tóc mái ướt sũng dính bết vào trán, Tiêu Chiến lặng lẽ vò đầu bứt tóc.Ghét những ngày trời mưa, Tiêu Chiến lén lút giậm chân.Điện thoại nãy giờ vẫn luôn "Đing đing đang đang" reo lên liên tục, Tiêu Chiến không cần nhìn cũng biết là giáo viên đại học mà chủ đơn đã đùn đẩy sang cho anh, như muốn khiêu khích anh, rất khó chịu.Người đó đơn giản chỉ là một tên ngốc, luôn nghi ngờ tính xác thực trong những câu trả lời của Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến không còn muốn giải thích."Cậu tự làm cái này?""Cậu là ai?""Cậu tốt nghiệp trường nào?"Tiêu Chiến đánh rắn phải đánh dập đầu, trực tiếp hỏi cậu ta: "Tại sao cậu lại để ý nhiều như vậy? Là bởi vì tôi tìm ra cách giải nhưng cậu thì không thể?""Tôi nghĩ câu hỏi này rất dễ." Tiêu Chiến nói.Trạng thái "Đang soạn tin nhắn" của người đó đã hiển thị trong một thời gian dài, sau đó chuyển thành "Đang ghi âm giọng nói", một lúc sau đó lại không có gì xảy ra, không nói một lời.Tiêu Chiến phớt lờ cậu ta, tắt điện thoại và ra ngoài mua xe cho Tiêu Cổn Cổn.Lúc này điện thoại di động trong túi lại vang lên, Tiêu Chiến nhíu mày cầm lên xem, phát hiện tên ngốc này chụp lại một câu hỏi gửi cho anh kèm dòng tin nhắn."Cậu làm được cái này thì tôi mới tin."Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ về lý do tại sao anh phải giành được sự tin tưởng của người này, nhưng giây tiếp theo anh đã không nhịn được bị chính đề bài này thu hút. Thoạt nhìn nó có vẻ là một câu hỏi về những điều cơ bản của ứng dụng toán học ở trường đại học, nhưng hướng câu hỏi rất hóc búa, Tiêu Chiến tập trung vào các phép tính nhẩm trong đầu, không chớp mắt.Đến nỗi mà có người lái ô tô đến bên cạnh trạm xe buýt, bấm còi gọi Tiêu Chiến nhưng Tiêu Chiến thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
"Tiêu Chiến."Vương Nhất Bác vừa hạ cửa kính xe xuống, mưa bên ngoài bắt đầu ra sức luồn vào."Lên xe."Vương Nhất Bác hướng bên ngoài cửa sổ xe hét lớn, hắn từ xa nhìn thấy Tiêu Chiến trú ở trạm xe buýt trên đầu đội một cái hộp lớn đứng bất động không khác gì tên ngốc, đứng ở nơi dễ nhìn thấy như vậy tựa như đang đợi hắn.Vương Nhất Bác phát cáu vì bản thân đã mềm lòng, "Nhanh chút đi, có lên hay không?"Tiêu Chiến như vừa từ giấc mơ bừng tỉnh, lúc lên xe vẫn duy trì tư thế ngơ ngơ ngác ngác, ngồi ở ghế lái phụ ôm hộp đồ chơi xe hơi xuất thần.Vương Nhất Bác có điểm hoài nghi sau nhiều năm không gặp, não anh có phải có vấn đề không."Tỉnh táo lại đi." Vương Nhất Bác đưa cho anh chai nước ấm, Tiêu Chiến thường hay bị lạnh ở tay và mặt khi trời mưa.Tiêu Chiến đột nhiên "Chậc" một tiếng, như tìm về được trí thông minh của bản thân, đề bài mà giáo viên đại học đưa ra thiếu điều kiện, cho nên không có nghiệm duy nhất.Cố tình muốn làm khó anh, khiến anh suýt nữa cho rằng bản thân không giải được.Tiêu Chiến đắc ý đến mức lập tức lấy điện thoại ra "Tách tách tách" gõ chữ, tìm vị giáo viên kia thảo luận.Trên tay cầm chai nước ấm đưa sang mà mãi không thấy Tiêu Chiến nhận lấy, Vương Nhất Bác dùng đáy chai chạm vào khuỷu tay Tiêu Chiến, "Này?"Tiêu Chiến "Hửm?" một tiếng, hất cằm lên một cách tự nhiên, nghiêng má trái về phía Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác sửng sốt, năm giây sau mới kịp phản ứng, hắn chần chừ, chậm rãi đặt chai nước ấm lên má trái của Tiêu Chiến.Tiêu Chiến thở ra một hơi dài vì thoải mái."Cảm ơn." Tiêu Chiến nhẹ giọng lên tiếng, vẫn không có ý định đưa tay giữ chai nước, thoải mái hưởng thụ "dịch vụ chăm sóc".Vương Nhất Bác nhịn rồi lại nhịn, tiếp tục giúp anh giữ chai nước áp bên má, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời."Này, đừng có quá đáng."Tiêu Chiến áp lên thêm vài phút nữa, cho đến khi cơ thể dần dần ấm lên, lỗ chân lông trên khuôn mặt cũng giãn ra, mới nói với Vương Nhất Bác, "Được rồi." Anh tỉnh táo lại không ít, dương dương tự đắc ra hiệu Vương Nhất Bác có thể đem cất đi.Vương Nhất Bác ném chai nước trở lại ngăn chứa đồ với vẻ mặt khó coi."Nhà anh ở đâu?" Vương Nhất Bác thiếu kiên nhẫn vặn chìa khóa xe, nhìn thấy Tiêu Chiến đang nghịch điện thoại, không khỏi tức giận trừng anh, "Tôi không biết đường, anh làm ơn chú ý chút đi có đi sai đường thì anh tự chịu trách nhiệm đấy.""Được." Tiêu Chiến gật gật đầu, cũng không nhìn Vương Nhất Bác, anh đang bận truyền đạt ý kiến cho giáo viên đại học để giải quyết vấn đề.Vương Nhất Bác không có việc gì làm chỉ muốn kiếm chuyện gây sự với Tiêu Chiến nhưng chẳng mảy may nhận được sự chú ý của Tiêu Chiến, không khác gì như đấm vào bông.Nhưng Vương Nhất Bác không quen thuộc với điều kiện đường xá ở đây là sự thật, hắn mới được chuyển đến thành phố này không lâu, rất nhiều nơi còn chưa đi qua. Cách chỉ đường của Tiêu Chiến cũng không quá chuyên nghiệp lắm, thường xuyên chạy đến giữa giao lộ rồi mới thông báo rẽ phải, khiến hắn phải đạp phanh gấp nhiều lần trên đường."Cậu không thường xuyên lái xe hả?" Sau khi bị va vào trán ba lần liên tiếp, kẻ đầu sỏ Tiêu Chiến bắt đầu lên tiếng chất vấn kỹ năng lái xe của Vương Nhất Bác."Tôi có bằng lái xe, và tôi có thể lái rất tốt." Vương Nhất Bác hung hăng chặn miệng Tiêu Chiến.Cuối cùng, khi họ đạp phanh lần thứ tám ở ngã tư đường, Vương Nhất Bác đâm vào một chiếc xe Cadillac phía sau."Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nghiến răng.Sau khi hai xe đâm vào nhau khuôn mặt Vương Nhất Bác tối sầm lại khi nhìn thấy logo của chiếc xe ở phía sau.Tiêu Chiến rụt cổ vào trong cổ áo, nhỏ giọng lầm bầm: "Này cũng muốn trách tôi." Anh không phải là bản đồ, làm sao có thể biết phía trước ngã tư có phải đường một chiều hay không.Chủ chiếc xe Cadillac đã gọi điện báo cảnh sát giao thông, khi cảnh sát giao thông đến họ quyết định Vương Nhất Bác phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.Mưa càng lúc càng nặng hạt, kèm theo tiếng sấm ầm ầm như sắp có giông bão.Sau khi Vương Nhất Bác trả tiền phạt, hắn và Tiêu Chiến trơ mắt đứng bên đường nhìn cảnh sát giao thông kéo chiếc xe đi. Người cảnh sát nọ tốt bụng đã ân cần tặng cho hai người một cái áo mưa trước khi lên xe rời đi."Chỉ còn một cái thôi, không có nhiều đâu." Người cảnh sát giao thông vẫy tay với họ.Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng cạnh cột mốc đường, dùng áo mưa che trên đỉnh đầu hai người. Vương Nhất Bác không nói gì, đứng khoanh tay tựa vào cột quay lưng lại với Tiêu Chiến.Bộ não của Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhận được tín hiệu, đưa ra phán đoán có tên là "Áy náy".Tiêu Chiến chọc chọc vào lưng Vương Nhất Bác, hỏi hắn, "Có phải cậu chưa từng ngồi tàu điện ngầm đúng không?"Trong mắt Tiêu Chiến, chỉ có bạn tốt mới cùng nhau ngồi trên phương tiện công cộng, anh chân thành mời Vương Nhất Bác, "Tôi mời cậu ngồi tàu điện ngầm nhé."
Sau khi Tiêu Chiến khéo léo cất cái áo mưa ở lối vào tàu điện ngầm, anh nhìn Vương Nhất Bác đang giúp anh mang hộp lớn ô tô đồ chơi, "Cảm ơn, có nặng không?"Vương Nhất Bác không nói gì, hắn không muốn nói.Tiêu Chiến coi Vương Nhất Bác như một đứa trẻ chưa từng đi tàu điện ngầm, anh nắm cổ tay Vương Nhất Bác như vẫn thường làm với Cổn Cổn ra khỏi thang máy, chen lên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối.Toàn bộ hành trình Vương Nhất Bác không hề giãy ra.Từ lúc cùng Tiêu Chiến chen chúc dưới một cái áo mưa, suốt đường đi hắn đều nổi da gà vì nhiệt độ cơ thể toả ra từ Tiêu Chiến.Có lẽ giác quan của hắn không nhạy, tay cũng không còn sức lực để rút ra.Vì vậy ngay cả khi Tiêu Chiến đứng dán sát vào hắn trên tàu điện ngầm, khuôn mặt của hắn vẫn đơ ra, không cử động.Một ông chú ở phía sau đang nhóp nhép nhai bánh bao cứ ép vào người anh, Tiêu Chiến có chút sợ bị dính nước bọt lên người nên cứ dán sát vào người Vương Nhất Bác, vì để giữ thăng bằng anh vòng tay ôm lấy eo Vương Nhất Bác, mặt vùi vào hõm vai của hắn.Vương Nhất Bác vẫn bất động suốt thời gian đó giống như một khúc gỗ.Tiêu Chiến rất hài lòng với cách hoà hợp này, anh cảm thấy như thể đã trở về như trước đây. Anh đơn phương tuyên bố rằng khoảng cách giữa anh và Vương Nhất Bác đã được xóa bỏ, Vương Nhất Bác sẽ không hung dữ với anh nữa, anh cũng không cần phải thận trọng mỗi khi nói chuyện với hắn.Tàu điện ngầm còn rất lâu nữa mới đến nơi, Tiêu Chiến kéo kéo áo Vương Nhất Bác, "Trò chuyện với tôi đi."Vương Nhất Bác cúi đầu, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng đôi mắt của Tiêu Chiến."Nói cái gì?" Vương Nhất Bác nghẹn ra vài từ từ trong cổ họng."Tôi muốn biết cậu ở Học viện Hàng không đã làm gì!" Khóe miệng Tiêu Chiến cong lên, "Cậu lái máy bay hả?""Ừm." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, "Chính là lái kiểu máy bay hồi cao trung anh muốn lái."Có một loại cảm xúc mang tên "Ngưỡng mộ" đong đầy trong mắt Tiêu Chiến. "Lợi hại quá." Anh bùi ngùi."Tôi thấy viện sĩ Trương nói rằng máy bay trực thăng Osprey hiện có thể thay thế cho máy bay trực thăng cánh cố định tầm ngắn và máy bay VTOL, có thật không?" Tiêu-bách khoa toàn thư về máy bay-Chiến bắt đầu cùng Vương Nhất Bác thảo luận."Ừm.""À, nhưng mà liệu một chiếc máy bay cánh quạt nghiêng có thể thật sự bay ngang bằng với một chiếc máy bay cánh cố định không?""Ừm.""Vậy chúng ta có thể bắt đầu chế tạo trực thăng hạng nặng chưa?"Lần này Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến "À" một tiếng tiếp tục hỏi, "Chuyện này không thể nói sao?""Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác rốt cuộc không chịu được nữa, ngăn Tiêu Chiến lải nhải."Đừng hỏi về máy bay nữa." Giọng hắn mất kiên nhẫn.Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác không vui, "Ồ" một tiếng không hé môi nữa. Anh chậm rãi đứng thẳng người lên, trượt ra khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, nhích ra xa Vương Nhất Bác một chút."Tôi làm phiền cậu hả?" Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi.Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến thật sự là bậc thầy của bậc thầy Pua, có thể khiến cho bức tường phòng bị tâm lý mà hắn đã xây dựng trong nhiều năm ngay lập tức sụp đổ. Hắn tiếp nhận điều trị phục hồi thoát khỏi Pua bấy lâu nay giống như một trò đùa, khi vũng nước này một lần nữa xuất hiện, hắn vẫn sẽ cầm lòng không đậu chìm xuống như thể không có sức chống cự.Vương Nhất Bác vòng tay qua eo Tiêu Chiến, "Không phiền, nhưng anh không có điều gì khác muốn biết ngoài máy bay sao?"Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đưa ra một vài ví dụ: "Ví dụ như tôi có đối tượng chưa, tôi đã kết hôn chưa, tôi..."Có nhớ anh không. Vài từ này Vương Nhất Bác nuốt ngược vào lòng.Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, thật sự có chút tò mò, vì vậy anh làm theo lời của Vương Nhất Bác hỏi hắn: "Vậy cậu có chưa?""Không có."Tiêu Chiến gật đầu, không biết phải nói gì tiếp theo."Vậy anh có không?" Vương Nhất Bác run giọng hỏi.Tiêu Chiến quả quyết lắc đầu.Vương Nhất Bác như người sắp chết đuối cuối cùng cũng ngoi lên được để hít thở không khí trong lành, hắn thở ra một hơi mạnh trong bầu không khí vẩn đục của toa hành khách."Thật không? Đừng nói dối tôi.""Tôi không nói dối cậu."Vương Nhất Bác vắt kiệt chút không khí cuối cùng giữa hắn và Tiêu Chiến, ôm chặt lấy anh."Vậy Cổn Cổn làm sao có?"Tiêu Chiến cau mày khi nghe điều này, anh không thích câu hỏi này, "Tôi không muốn nói."Câu hỏi làm anh khó chịu."Đừng bao giờ hỏi tôi điều đó."Vương Nhất Bác nhìn anh cũng không ép buộc nữa, chỉ nói, "Được."
Tàu điện ngầm chạy ầm ầm trên đường ray, Tiêu Chiến nhìn ánh đèn quảng cáo nhấp nháy bên ngoài, cảm thấy có hơi giống đèn kéo quân trong đầu Tiêu Chiến đang xoay vòng phát lại cảnh tượng sinh ra Tiêu Cổn Cổn trong bồn tắm lớn, cảnh tượng trôi qua rất nhanh, nhưng chúng rõ ràng đến mức anh có thể nhìn rõ mọi thứ.Nhiều cảnh anh nhớ lại lúc đó có liên quan đến Vương Nhất Bác.Anh không khỏi bắt đầu cảm thấy hối hận trong cơn đau gần như nghẹt thở do sinh nở mang đến, hối hận vì dường như anh đã đánh mất đi một người bạn quan trọng trong cuộc đời.Khi đó anh thật sự muốn được như Vương Nhất Bác, nghĩ đến điều này anh suýt nữa thì khóc.Anh tự nhủ nếu Vương Nhất Bác xuất hiện lần nữa, anh nhất định phải giữ chặt Vương Nhất Bác để hắn làm bạn tốt bên cạnh anh suốt đời.Anh nghĩ, anh vẫn thích làm bạn với Vương Nhất Bác, không chỉ là người bạn có kỷ lục trò chuyện 13G mà còn là người bạn có thể nắm tay nhau mọi lúc, chia sẻ đau khổ, chia sẻ hạnh phúc và chia sẻ những bí mật.Cúi đầu nhìn xuống ngón chân, Tiêu Chiến đưa ra quyết định. Nếu đã nói như vậy rồi, anh sẵn lòng thực hiện bước đầu tiên.Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, cắt ngang suy nghĩ của hắn."Vương Nhất Bác tôi rất vui khi được gặp lại cậu."Mí mắt Vương Nhất Bác giật giật, yên lặng nhìn Tiêu Chiến.Tiêu Chiến ghé sát vào tai Vương Nhất Bác, thì thầm với hắn: "Thật ra tôi rất nhớ cậu."Dưới ánh sáng của đèn tuyp tàu điện ngầm, đôi mắt Tiêu Chiến sáng ngời,nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác không dám động đậy."Chúng ta làm hoà được không?" Tiêu Chiến cầu xin.
Thời tiết thoáng cái đã trở nên âm u, buổi sáng trời vẫn còn quang đãng không thấy một gợn mây, đến buổi chiều bầu trời lập tức bị mây đen xám xịt bao phủ, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể vắt ra một nắm nước.Khi Tiêu Chiến ra ngoài mua xe không mang theo ô, trên tay ôm một chiếc xe ô tô đồ chơi cỡ lớn đã hoàn toàn che khuất tầm nhìn của anh, thậm chí ngay cả việc đi ra khỏi trung tâm thương mại cũng khó khăn.Có nhiều người xung quanh vì cơn gió bất chợt thổi mạnh phải trốn dưới những mái hiên nhỏ, với tình hình này không ai có thể biết liệu trời có mưa trong vài phút tới không, những người không mang ô đợi dưới mái hiên, bắt đầu liên lạc cho bạn bè hay người nhà đến đón. Tiêu Chiến liếc nhìn bầu trời u ám, anh chỉ cảm thấy nếu không rời đi bây giờ đợi trời mưa xuống càng tệ hơn, vì vậy anh ôm hộp đồ chơi cỡ lớn đi đến ga tàu điện ngầm.Nhưng người xui xẻo dù uống nước lạnh cũng bị mắc răng, vừa đi được vài bước, trời thật sự "Ào ào" trút xuống một trận mưa lớn, giống như một chậu nước giội xuống người Tiêu Chiến.Tiêu Chiến không nói nên lời, đổi từ đang ôm thân hộp chuyển sang cầm hai bên, đặt xe hơi nhỏ của Tiêu Cổn Cổn lên trên đầu.Anh đành phải tìm một trạm xe buýt gần đó trú tạm, tóc mái ướt sũng dính bết vào trán, Tiêu Chiến lặng lẽ vò đầu bứt tóc.Ghét những ngày trời mưa, Tiêu Chiến lén lút giậm chân.Điện thoại nãy giờ vẫn luôn "Đing đing đang đang" reo lên liên tục, Tiêu Chiến không cần nhìn cũng biết là giáo viên đại học mà chủ đơn đã đùn đẩy sang cho anh, như muốn khiêu khích anh, rất khó chịu.Người đó đơn giản chỉ là một tên ngốc, luôn nghi ngờ tính xác thực trong những câu trả lời của Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến không còn muốn giải thích."Cậu tự làm cái này?""Cậu là ai?""Cậu tốt nghiệp trường nào?"Tiêu Chiến đánh rắn phải đánh dập đầu, trực tiếp hỏi cậu ta: "Tại sao cậu lại để ý nhiều như vậy? Là bởi vì tôi tìm ra cách giải nhưng cậu thì không thể?""Tôi nghĩ câu hỏi này rất dễ." Tiêu Chiến nói.Trạng thái "Đang soạn tin nhắn" của người đó đã hiển thị trong một thời gian dài, sau đó chuyển thành "Đang ghi âm giọng nói", một lúc sau đó lại không có gì xảy ra, không nói một lời.Tiêu Chiến phớt lờ cậu ta, tắt điện thoại và ra ngoài mua xe cho Tiêu Cổn Cổn.Lúc này điện thoại di động trong túi lại vang lên, Tiêu Chiến nhíu mày cầm lên xem, phát hiện tên ngốc này chụp lại một câu hỏi gửi cho anh kèm dòng tin nhắn."Cậu làm được cái này thì tôi mới tin."Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ về lý do tại sao anh phải giành được sự tin tưởng của người này, nhưng giây tiếp theo anh đã không nhịn được bị chính đề bài này thu hút. Thoạt nhìn nó có vẻ là một câu hỏi về những điều cơ bản của ứng dụng toán học ở trường đại học, nhưng hướng câu hỏi rất hóc búa, Tiêu Chiến tập trung vào các phép tính nhẩm trong đầu, không chớp mắt.Đến nỗi mà có người lái ô tô đến bên cạnh trạm xe buýt, bấm còi gọi Tiêu Chiến nhưng Tiêu Chiến thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
"Tiêu Chiến."Vương Nhất Bác vừa hạ cửa kính xe xuống, mưa bên ngoài bắt đầu ra sức luồn vào."Lên xe."Vương Nhất Bác hướng bên ngoài cửa sổ xe hét lớn, hắn từ xa nhìn thấy Tiêu Chiến trú ở trạm xe buýt trên đầu đội một cái hộp lớn đứng bất động không khác gì tên ngốc, đứng ở nơi dễ nhìn thấy như vậy tựa như đang đợi hắn.Vương Nhất Bác phát cáu vì bản thân đã mềm lòng, "Nhanh chút đi, có lên hay không?"Tiêu Chiến như vừa từ giấc mơ bừng tỉnh, lúc lên xe vẫn duy trì tư thế ngơ ngơ ngác ngác, ngồi ở ghế lái phụ ôm hộp đồ chơi xe hơi xuất thần.Vương Nhất Bác có điểm hoài nghi sau nhiều năm không gặp, não anh có phải có vấn đề không."Tỉnh táo lại đi." Vương Nhất Bác đưa cho anh chai nước ấm, Tiêu Chiến thường hay bị lạnh ở tay và mặt khi trời mưa.Tiêu Chiến đột nhiên "Chậc" một tiếng, như tìm về được trí thông minh của bản thân, đề bài mà giáo viên đại học đưa ra thiếu điều kiện, cho nên không có nghiệm duy nhất.Cố tình muốn làm khó anh, khiến anh suýt nữa cho rằng bản thân không giải được.Tiêu Chiến đắc ý đến mức lập tức lấy điện thoại ra "Tách tách tách" gõ chữ, tìm vị giáo viên kia thảo luận.Trên tay cầm chai nước ấm đưa sang mà mãi không thấy Tiêu Chiến nhận lấy, Vương Nhất Bác dùng đáy chai chạm vào khuỷu tay Tiêu Chiến, "Này?"Tiêu Chiến "Hửm?" một tiếng, hất cằm lên một cách tự nhiên, nghiêng má trái về phía Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác sửng sốt, năm giây sau mới kịp phản ứng, hắn chần chừ, chậm rãi đặt chai nước ấm lên má trái của Tiêu Chiến.Tiêu Chiến thở ra một hơi dài vì thoải mái."Cảm ơn." Tiêu Chiến nhẹ giọng lên tiếng, vẫn không có ý định đưa tay giữ chai nước, thoải mái hưởng thụ "dịch vụ chăm sóc".Vương Nhất Bác nhịn rồi lại nhịn, tiếp tục giúp anh giữ chai nước áp bên má, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời."Này, đừng có quá đáng."Tiêu Chiến áp lên thêm vài phút nữa, cho đến khi cơ thể dần dần ấm lên, lỗ chân lông trên khuôn mặt cũng giãn ra, mới nói với Vương Nhất Bác, "Được rồi." Anh tỉnh táo lại không ít, dương dương tự đắc ra hiệu Vương Nhất Bác có thể đem cất đi.Vương Nhất Bác ném chai nước trở lại ngăn chứa đồ với vẻ mặt khó coi."Nhà anh ở đâu?" Vương Nhất Bác thiếu kiên nhẫn vặn chìa khóa xe, nhìn thấy Tiêu Chiến đang nghịch điện thoại, không khỏi tức giận trừng anh, "Tôi không biết đường, anh làm ơn chú ý chút đi có đi sai đường thì anh tự chịu trách nhiệm đấy.""Được." Tiêu Chiến gật gật đầu, cũng không nhìn Vương Nhất Bác, anh đang bận truyền đạt ý kiến cho giáo viên đại học để giải quyết vấn đề.Vương Nhất Bác không có việc gì làm chỉ muốn kiếm chuyện gây sự với Tiêu Chiến nhưng chẳng mảy may nhận được sự chú ý của Tiêu Chiến, không khác gì như đấm vào bông.Nhưng Vương Nhất Bác không quen thuộc với điều kiện đường xá ở đây là sự thật, hắn mới được chuyển đến thành phố này không lâu, rất nhiều nơi còn chưa đi qua. Cách chỉ đường của Tiêu Chiến cũng không quá chuyên nghiệp lắm, thường xuyên chạy đến giữa giao lộ rồi mới thông báo rẽ phải, khiến hắn phải đạp phanh gấp nhiều lần trên đường."Cậu không thường xuyên lái xe hả?" Sau khi bị va vào trán ba lần liên tiếp, kẻ đầu sỏ Tiêu Chiến bắt đầu lên tiếng chất vấn kỹ năng lái xe của Vương Nhất Bác."Tôi có bằng lái xe, và tôi có thể lái rất tốt." Vương Nhất Bác hung hăng chặn miệng Tiêu Chiến.Cuối cùng, khi họ đạp phanh lần thứ tám ở ngã tư đường, Vương Nhất Bác đâm vào một chiếc xe Cadillac phía sau."Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nghiến răng.Sau khi hai xe đâm vào nhau khuôn mặt Vương Nhất Bác tối sầm lại khi nhìn thấy logo của chiếc xe ở phía sau.Tiêu Chiến rụt cổ vào trong cổ áo, nhỏ giọng lầm bầm: "Này cũng muốn trách tôi." Anh không phải là bản đồ, làm sao có thể biết phía trước ngã tư có phải đường một chiều hay không.Chủ chiếc xe Cadillac đã gọi điện báo cảnh sát giao thông, khi cảnh sát giao thông đến họ quyết định Vương Nhất Bác phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.Mưa càng lúc càng nặng hạt, kèm theo tiếng sấm ầm ầm như sắp có giông bão.Sau khi Vương Nhất Bác trả tiền phạt, hắn và Tiêu Chiến trơ mắt đứng bên đường nhìn cảnh sát giao thông kéo chiếc xe đi. Người cảnh sát nọ tốt bụng đã ân cần tặng cho hai người một cái áo mưa trước khi lên xe rời đi."Chỉ còn một cái thôi, không có nhiều đâu." Người cảnh sát giao thông vẫy tay với họ.Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng cạnh cột mốc đường, dùng áo mưa che trên đỉnh đầu hai người. Vương Nhất Bác không nói gì, đứng khoanh tay tựa vào cột quay lưng lại với Tiêu Chiến.Bộ não của Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhận được tín hiệu, đưa ra phán đoán có tên là "Áy náy".Tiêu Chiến chọc chọc vào lưng Vương Nhất Bác, hỏi hắn, "Có phải cậu chưa từng ngồi tàu điện ngầm đúng không?"Trong mắt Tiêu Chiến, chỉ có bạn tốt mới cùng nhau ngồi trên phương tiện công cộng, anh chân thành mời Vương Nhất Bác, "Tôi mời cậu ngồi tàu điện ngầm nhé."
Sau khi Tiêu Chiến khéo léo cất cái áo mưa ở lối vào tàu điện ngầm, anh nhìn Vương Nhất Bác đang giúp anh mang hộp lớn ô tô đồ chơi, "Cảm ơn, có nặng không?"Vương Nhất Bác không nói gì, hắn không muốn nói.Tiêu Chiến coi Vương Nhất Bác như một đứa trẻ chưa từng đi tàu điện ngầm, anh nắm cổ tay Vương Nhất Bác như vẫn thường làm với Cổn Cổn ra khỏi thang máy, chen lên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối.Toàn bộ hành trình Vương Nhất Bác không hề giãy ra.Từ lúc cùng Tiêu Chiến chen chúc dưới một cái áo mưa, suốt đường đi hắn đều nổi da gà vì nhiệt độ cơ thể toả ra từ Tiêu Chiến.Có lẽ giác quan của hắn không nhạy, tay cũng không còn sức lực để rút ra.Vì vậy ngay cả khi Tiêu Chiến đứng dán sát vào hắn trên tàu điện ngầm, khuôn mặt của hắn vẫn đơ ra, không cử động.Một ông chú ở phía sau đang nhóp nhép nhai bánh bao cứ ép vào người anh, Tiêu Chiến có chút sợ bị dính nước bọt lên người nên cứ dán sát vào người Vương Nhất Bác, vì để giữ thăng bằng anh vòng tay ôm lấy eo Vương Nhất Bác, mặt vùi vào hõm vai của hắn.Vương Nhất Bác vẫn bất động suốt thời gian đó giống như một khúc gỗ.Tiêu Chiến rất hài lòng với cách hoà hợp này, anh cảm thấy như thể đã trở về như trước đây. Anh đơn phương tuyên bố rằng khoảng cách giữa anh và Vương Nhất Bác đã được xóa bỏ, Vương Nhất Bác sẽ không hung dữ với anh nữa, anh cũng không cần phải thận trọng mỗi khi nói chuyện với hắn.Tàu điện ngầm còn rất lâu nữa mới đến nơi, Tiêu Chiến kéo kéo áo Vương Nhất Bác, "Trò chuyện với tôi đi."Vương Nhất Bác cúi đầu, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng đôi mắt của Tiêu Chiến."Nói cái gì?" Vương Nhất Bác nghẹn ra vài từ từ trong cổ họng."Tôi muốn biết cậu ở Học viện Hàng không đã làm gì!" Khóe miệng Tiêu Chiến cong lên, "Cậu lái máy bay hả?""Ừm." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, "Chính là lái kiểu máy bay hồi cao trung anh muốn lái."Có một loại cảm xúc mang tên "Ngưỡng mộ" đong đầy trong mắt Tiêu Chiến. "Lợi hại quá." Anh bùi ngùi."Tôi thấy viện sĩ Trương nói rằng máy bay trực thăng Osprey hiện có thể thay thế cho máy bay trực thăng cánh cố định tầm ngắn và máy bay VTOL, có thật không?" Tiêu-bách khoa toàn thư về máy bay-Chiến bắt đầu cùng Vương Nhất Bác thảo luận."Ừm.""À, nhưng mà liệu một chiếc máy bay cánh quạt nghiêng có thể thật sự bay ngang bằng với một chiếc máy bay cánh cố định không?""Ừm.""Vậy chúng ta có thể bắt đầu chế tạo trực thăng hạng nặng chưa?"Lần này Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến "À" một tiếng tiếp tục hỏi, "Chuyện này không thể nói sao?""Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác rốt cuộc không chịu được nữa, ngăn Tiêu Chiến lải nhải."Đừng hỏi về máy bay nữa." Giọng hắn mất kiên nhẫn.Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác không vui, "Ồ" một tiếng không hé môi nữa. Anh chậm rãi đứng thẳng người lên, trượt ra khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, nhích ra xa Vương Nhất Bác một chút."Tôi làm phiền cậu hả?" Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi.Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến thật sự là bậc thầy của bậc thầy Pua, có thể khiến cho bức tường phòng bị tâm lý mà hắn đã xây dựng trong nhiều năm ngay lập tức sụp đổ. Hắn tiếp nhận điều trị phục hồi thoát khỏi Pua bấy lâu nay giống như một trò đùa, khi vũng nước này một lần nữa xuất hiện, hắn vẫn sẽ cầm lòng không đậu chìm xuống như thể không có sức chống cự.Vương Nhất Bác vòng tay qua eo Tiêu Chiến, "Không phiền, nhưng anh không có điều gì khác muốn biết ngoài máy bay sao?"Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đưa ra một vài ví dụ: "Ví dụ như tôi có đối tượng chưa, tôi đã kết hôn chưa, tôi..."Có nhớ anh không. Vài từ này Vương Nhất Bác nuốt ngược vào lòng.Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, thật sự có chút tò mò, vì vậy anh làm theo lời của Vương Nhất Bác hỏi hắn: "Vậy cậu có chưa?""Không có."Tiêu Chiến gật đầu, không biết phải nói gì tiếp theo."Vậy anh có không?" Vương Nhất Bác run giọng hỏi.Tiêu Chiến quả quyết lắc đầu.Vương Nhất Bác như người sắp chết đuối cuối cùng cũng ngoi lên được để hít thở không khí trong lành, hắn thở ra một hơi mạnh trong bầu không khí vẩn đục của toa hành khách."Thật không? Đừng nói dối tôi.""Tôi không nói dối cậu."Vương Nhất Bác vắt kiệt chút không khí cuối cùng giữa hắn và Tiêu Chiến, ôm chặt lấy anh."Vậy Cổn Cổn làm sao có?"Tiêu Chiến cau mày khi nghe điều này, anh không thích câu hỏi này, "Tôi không muốn nói."Câu hỏi làm anh khó chịu."Đừng bao giờ hỏi tôi điều đó."Vương Nhất Bác nhìn anh cũng không ép buộc nữa, chỉ nói, "Được."
Tàu điện ngầm chạy ầm ầm trên đường ray, Tiêu Chiến nhìn ánh đèn quảng cáo nhấp nháy bên ngoài, cảm thấy có hơi giống đèn kéo quân trong đầu Tiêu Chiến đang xoay vòng phát lại cảnh tượng sinh ra Tiêu Cổn Cổn trong bồn tắm lớn, cảnh tượng trôi qua rất nhanh, nhưng chúng rõ ràng đến mức anh có thể nhìn rõ mọi thứ.Nhiều cảnh anh nhớ lại lúc đó có liên quan đến Vương Nhất Bác.Anh không khỏi bắt đầu cảm thấy hối hận trong cơn đau gần như nghẹt thở do sinh nở mang đến, hối hận vì dường như anh đã đánh mất đi một người bạn quan trọng trong cuộc đời.Khi đó anh thật sự muốn được như Vương Nhất Bác, nghĩ đến điều này anh suýt nữa thì khóc.Anh tự nhủ nếu Vương Nhất Bác xuất hiện lần nữa, anh nhất định phải giữ chặt Vương Nhất Bác để hắn làm bạn tốt bên cạnh anh suốt đời.Anh nghĩ, anh vẫn thích làm bạn với Vương Nhất Bác, không chỉ là người bạn có kỷ lục trò chuyện 13G mà còn là người bạn có thể nắm tay nhau mọi lúc, chia sẻ đau khổ, chia sẻ hạnh phúc và chia sẻ những bí mật.Cúi đầu nhìn xuống ngón chân, Tiêu Chiến đưa ra quyết định. Nếu đã nói như vậy rồi, anh sẵn lòng thực hiện bước đầu tiên.Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, cắt ngang suy nghĩ của hắn."Vương Nhất Bác tôi rất vui khi được gặp lại cậu."Mí mắt Vương Nhất Bác giật giật, yên lặng nhìn Tiêu Chiến.Tiêu Chiến ghé sát vào tai Vương Nhất Bác, thì thầm với hắn: "Thật ra tôi rất nhớ cậu."Dưới ánh sáng của đèn tuyp tàu điện ngầm, đôi mắt Tiêu Chiến sáng ngời,nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác không dám động đậy."Chúng ta làm hoà được không?" Tiêu Chiến cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com