Edit Bjyx May Bay Giay Bi Duoi Nuoc
Nhiều người nói rằng những đứa trẻ có thể bắt đầu ghi nhớ mọi thứ vào khoảng từ ba đến sáu tuổi và chúng thường không thể nhớ được mọi thứ sớm hơn.Nhưng những người mắc hội chứng Asperger thì không giống như vậy, mô hình kết nối não bộ của họ khác với người bình thường ngay từ khi còn nhỏ, khả năng tích hợp trung tâm cao khiến họ có trí nhớ siêu sớm.Mọi người đều nghĩ rằng Tiêu Chiến chưa bao giờ gặp ba mẹ của mình, nhưng chỉ có bản thân Tiêu Chiến biết, anh đã gặp qua rồi.Anh thậm chí còn nhớ được mùi hương tã bọc quấn quanh người anh khi nhỏ, có mùi thoang thoảng dưới ánh nắng mặt trời, giống như tin tức tố của anh.Anh còn nhớ được có một người phụ nữ giọng nói rất to, rất ồn ào, ồn ào đến mức một đứa trẻ sơ sinh như anh không thể nhắm mắt ngủ được. Bà cãi nhau với một người đàn ông khác, ông ta trầm mặc không nói, sau đó đi đến bế anh lên, bỏ anh ở lại một nơi hôi hám.Anh ghét nơi này, anh nhớ có một con chó đi đến liếm mũi anh. Lưỡi nó nhớp nháp, nước dãi bốc mùi khiến anh ghê tởm.May mắn thay anh không ở lại đó quá lâu, bởi vì bà nội đã đến tìm anh, vừa lẩm bẩm "Tạo nghiệt, tạo nghiệt" vừa nhặt anh mang về bỏ vào thùng carton giữ nhiệt.Trở lại bệnh viện một lần nữa, người đàn ông và người phụ nữ đã biến mất, Tiêu Chiến không bao giờ gặp lại họ nữa. Mãi sau này Tiêu Chiến mới lờ mờ nhận ra rằng đó là ba mẹ của anh.Bộ não của Tiêu Chiến có khả năng lưu trữ và truy xuất dữ liệu nội dung ký ức rất mạnh mãi cho đến năm 19 tuổi, anh vẫn có thể nhớ lại cảnh này trong đầu.Nhưng không phải anh vô duyên vô cớ nhớ đến cảnh này, anh lần nữa nhớ lại bởi vì anh đang ôm một đứa bé được quấn trong tã. Tiêu Chiến đặt đứa bé xuống đất, anh thậm chí còn không thèm tìm một chiếc thùng carton.Đứa bé nằm trên mặt đất không biết chuyện gì, khó khăn mở mắt ra, chỉ có một khe hở. Làn da bé rất trắng, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, phảng phất tùy thời có thể tan chảy.Tiêu Chiến khi ấy chỉ mới 19 tuổi, anh nhìn đứa bé bằng da bằng thịt nằm trên mặt đất trong thời gian dài. Anh đang nghĩ, tại sao anh không khóc? Có lẽ anh không thích đứa trẻ này, anh nghĩ thế. Bởi vì anh ghét ba của đứa trẻ và những gì mà ba của đứa trẻ đã làm với anh.Điều đó khiến anh không có cách nào tiếp tục thi vào Học viện Hàng không, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa là anh có thể vào đó.Tiêu Chiến càng nghĩ càng tức giận, cho nên anh bỏ đi, để lại đứa bé ở đó.Nhưng đi được một đoạn, Tiêu Chiến đột nhiên chạy trở lại. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy đứa bé vẫn được quấn trong tã.Thế là anh bế đứa bé lên, nhìn chằm chằm vào bé, hết chạm vào chỗ này lại chạm vào chỗ khác, chạm vào bàn tay nhỏ nhắn, chạm vào khuôn mặt của bé."Con chưa bị chó liếm phải không?" Tiêu Chiến hỏi đứa bé, "Cha không thích có mùi hôi."Đứa bé không hiểu gì, nhưng nhếch miệng cười.Bé không khóc ngược lại còn cười, lúc đó Tiêu Chiến đã nghĩ, thật buồn cười làm sao. Nếu đứa bé cứ ngoan ngoãn không khóc suốt như thế này, anh vẫn có thể đưa bé đi cùng.Tiêu Chiến lại ôm đứa bé vào lòng và bế bé về nhà.Mặc dù sau đó anh thường hay hối hận, anh hối hận vì đã không nhìn thấu sự lừa dối của Tiêu Cổn Cổn khi đó. Đứa bé không những thích khóc mà giọng còn rất lảnh lót, đặc biệt là vào lúc nửa đêm.Bị giày vò đến nỗi suy nhược thần kinh Tiêu Chiến thường thường nhe nanh múa vuốt, lộ ra chiếc răng thỏ hung dữ."Cha sẽ ném con đi đấy!" Tiêu Chiến hung dữ nói.
Tiêu Chiến gần đây đang bị mắc kẹt trong tâm trạng chán nản của bản thân, khi anh nhìn thấy trên máy tính trang web chính thức của Học viện Hàng không đã ghim một bài viết lên đầu với bốn chữ lớn màu đỏ -"Bản phát hành mới nhất", biểu thị cho việc nghiên cứu và phát triển phi hành khí đã thành công được phê duyệt, sự tiêu cực trong lòng Tiêu Chiến lên đến đỉnh điểm.Anh cũng nhìn thấy tên của Vương Nhất Bác trên giao diện đoàn kết đội được cập nhật, bên cạnh Trương Văn Đào, với chức danh "Trưởng nhóm kiểm tra".Tiêu Chiến nhấp vào siêu liên kết của tên Vương Nhất Bác, nhìn tên hắn từ màu đỏ chuyển sang màu xanh và nhảy đến trang chủ sơ yếu lý lịch, chỉ cần nhìn đến đôi mắt ba phần kiêu ngạo trong ảnh thẻ, Tiêu Chiến đã cảm giác có một loại áp bức kỳ lạ.Nhìn từng dòng lý lịch được viết bên dưới làm cho Tiêu Chiến cảm thấy dường như chưa từng biết Vương Nhất Bác trước đây.2015-2016 Tân Chu-60 (MA60), người thực hiện thí nghiệm trên mặt đất quanh năm, chứng nhận phi công thử nghiệm đủ điều kiện để bay.2016-2018 Nhóm thử nghiệm máy bay chiến đấu phản lực cận âm cao, J-8I, J-8II, nhà thiết kế J-8IIM.2018-2019 Kỹ sư cải tiến hệ thống điện xoay chiều ba pha của máy bay Y7H-500, chứng nhận loại Y7H-500 hợp lệ đã được thông qua thẩm định, chuyến bay thử nghiệm đủ điều kiện bay có tính năng vượt trội đã thành công.2019-2020 Tổ trưởng tổ "Báo bay" Tây Bắc, điều hành chính máy bay tiêm kích Báo bay (FBC-1), Kiêu Long (FC-1), từ hạng nặng đến hạng nhẹ, nay đã được chuyển về trụ sở Học viện Hàng không.Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, im lặng một lúc lâu.Vương Nhất Bác hiện giờ đã trở nên quá lợi hại, Tiêu Chiến chỉ nhìn thấy những thứ hắn đã tiếp xúc trong cuốn sách "Minh họa hàng không" mà anh lật xem đến nỗi nhàu nát, trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.Lão Trần đã giải thích cho anh bằng ví dụ về thí nghiệm cân vật lý, anh đã hiểu, cũng vì đã hiểu anh mới cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ có thể tận dụng sự bất lợi mà trút hết những phẫn uất trong lòng, nhưng hiện tại dường như đã bị sự thật tát vào mặt, tỉnh ngộ.Anh đã sớm bị Vương Nhất Bác bỏ lại một khoảng rất xa rồi. Vương Nhất Bác đã tự mình tích lũy bản lý lịch và các loại máy bay mà hắn đã điều khiển. Hắn thật sự đã phải thức trắng đêm và bị thương vì điều này, nuốt phải cát bay và phong sương ở vùng Tây Bắc, thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng trong chuyến bay thử nghiệm của máy bay chiến đấu.Tiêu Chiến dựa vào cái gì, chỉ bằng dựa vào một bản phác thảo thiết kế xa rời thực tế mà nghĩ rằng bản thân có đủ tư cách để ngồi ngang hàng với Vương Nhất Bác?"Ngay cả khi tôi cho anh thông qua, anh định giới thiệu bản thân như thế nào?" Câu nói của Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, "Anh có kết quả thi tốt nghiệp để báo không?"Vào ngày anh lén lút đến Học viện Hàng không để nộp hồ sơ tự tiến cử, chắc chắn ngay cả những nhân viên bảo vệ cũng nghĩ rằng anh thật lố bịch.Tiêu Chiến ngồi trước máy tính, lại mất ngôn ngữ trong thời gian một tiếng.
Tiêu Chiến nhớ rằng lúc đầu, Vương Nhất Bác thậm chí còn không biết Học viện Hàng không là gì, hắn chỉ biết rằng Tiêu Chiến thích những thứ bay trên bầu trời. Hắn cũng sẽ không hiểu, thực chất đây là một kiểu hành vi "Rập khuôn" của người mắc hội chứng Asperger.Thông thường người mắc chứng Asperger vô cùng hẹp hòi và cố chấp hứng thú với một thứ, nhưng không có sự hướng dẫn của người có thể can thiệp, Tiêu Chiến rất thông minh đã tự học để tìm ra cách cân bằng giữa sở thích hạn hẹp và các mối quan hệ xã hội.Anh rất thích những thứ có thể bay, nhưng anh sẽ bị bà mắng khi dùng súng cao su bắn rơi một con chim, ngược lại giáo viên khoa học lại khen nức lời vì con chuồn chuồn tre tự chế bay cao nhất của anh. Anh nghĩ chắc là anh đã hiểu.Lôi kéo những thứ từ trên trời xuống đất là không tốt, nhưng gửi những thứ từ dưới đất lên trời thì không sao.Anh nhớ vào thời điểm đó thích nhất là chạy đến văn phòng của Trần Trung Bình, bởi vì ở đó có một bản sưu tập <Minh họa Hàng không>.Anh đã nhiều lần thể hiện sự hứng thú say mê về <Minh hoạ Hàng không>, nhưng Trần Trung Bình dường như không có ý định cho anh mượn mang về nhà. Tiêu Chiến cũng không dám hỏi, chỉ có thể mỗi ngày đều chạy đến văn phòng của lão Trần để xem.Đây quả thực là một bảo bối tốt, Trần Trung Bình không muốn cho anh mượn cũng là hợp lý, Tiêu Chiến tỏ vẻ hiểu rõ.Nhưng Trần Trung Bình phải đi công tác nửa tuần, Tiêu Chiến có chín mươi tám giờ bảy phút không thể vào văn phòng để xem <Minh họa Hàng không>, điều này Tiêu Chiến không muốn hiểu.Tiêu Chiến không nhịn được trở nên nôn nóng, anh nhớ nhung cuốn <Minh hoạ Hàng không> như đói như khát. Vào buổi tối khi Trần Trung Bình trở lại trường học, anh phải đến văn phòng bằng mọi giá.Lần đó, Vương Nhất Bác đi cùng anh.Kể từ khi Vương Nhất Bác giúp anh gấp DC-03, mỗi ngày vào giờ giải lao giữa các tiết đều chạy đến lớp vật lý năm ba để tìm Tiêu Chiến.Lúc đầu Tiêu Chiến sẽ nhắc nhở rằng hắn không cần phải đến trong giờ giải lao, những người đó sẽ không thể bắt nạt hắn trong vòng mười phút. Nhưng sau khi đã quen với việc Vương Nhất Bác đến lớp như một cái đuôi nhỏ, Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì nữa.Đêm đó Vương Nhất Bác lại tìm đến lớp, Tiêu Chiến biết rằng hắn sẽ đến, anh nóng lòng chờ đợi. Thật ra anh chỉ muốn nói với Vương Nhất Bác một câu: "Tối nay tôi không lên lớp, tôi muốn đến chỗ lão Trần xem sách, cậu có muốn đi cùng tôi không?"Vương Nhất Bác đồng ý mà không hề do dự, hắn vui vẻ theo sau Tiêu Chiến đến tòa nhà văn phòng.Nhưng học sinh kém bẩm sinh đã sợ giáo viên, Vương Nhất Bác không dám công khai bước vào văn phòng. "Tôi ra ngoài đợi anh." Vương Nhất Bác gãi đầu, thường thường cúi xuống đập mấy con muỗi đang bay loạn xạ quanh chân.Tiêu Chiến nghĩ một lúc, lấy cuốn sách đi ra ngồi xổm trên cầu thang bên ngoài văn phòng với Vương Nhất Bác, hai cái đầu nhỏ chụm lại, xem từng trang <Minh hoạ Hàng không>.Tiêu Chiến xem rất nghiêm túc, anh đọc thầm từng chữ xem kỹ từng trang, nhưng thật ra Vương Nhất Bác xem không hiểu lắm, cho nên hắn nhìn Tiêu Chiến.Lông mi của Tiêu Chiến rất dài, dưới ánh trăng tạo thành một bóng mờ giống như một chiếc quạt nhỏ. Khi tập trung vào thứ gì đó anh sẽ cắn ngón tay của mình trong vô thức, từ góc độ của Vương Nhất Bác, anh dường như đang mài răng thỏ. Vương Nhất Bác cứ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi dưới môi.Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến có đôi khi không phải là Alpha, anh chỉ trông giống như là Alpha thôi.Vương Nhất Bác ngập ngừng vươn tay ôm lấy vai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lập tức ngồi thẳng lưng lên, Vương Nhất Bác bị dọa sợ rụt tay về.Nhưng Tiêu Chiến chỉ muốn vận động gân cốt một chút, sự chú ý của anh vẫn tập trung vào cuốn sách, vì vậy Vương Nhất Bác bạo dạn ôm anh lần nữa.Lần này Tiêu Chiến không cử động nữa, anh nghĩ rằng Vương Nhất Bác không vừa ý khi anh ngồi quá xa khiến hắn không xem được sách, vì vậy anh nhích lại gần dán sát vào Vương Nhất Bác."Thấy được không?" Tiêu Chiến hỏi hắn."Hả? À, tôi thấy được."Trong lòng Vương Nhất Bác như đang nổ pháo hoa đì đùng."Anh thích mấy thứ này lắm hả?" Vương Nhất Bác chỉ vào một chiếc máy bay trong sách, hắn muốn nói điều gì đó để kìm nén khoé miệng đang nhếch lên.Tiêu Chiến ra sức gật đầu."Vậy sau này anh muốn thi vào trường đại học nào?""Không thi.""Hả, sao lại không thi?""Tôi muốn vào Học viện Hàng không.""Học viện Hàng không là cái gì?" Vương Nhất Bác sẽ biến thành một người nói luyên thuyên khi hắn vui hay khẩn trương.Tiêu Chiến rơi vào phiền não, anh đành phải nói, "Viện thiết kế công trình hàng không vũ trụ.""Đó là gì?"Tiêu Chiến lần đầu tiên thở dài, anh có chút hối hận vì đã cho phép Vương Nhất Bác đến đây, nói nhiều đến nỗi anh không thể tập trung xem <Minh hoạ Hàng không>.Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ một lúc, cảm thấy không có cách nào đuổi Vương Nhất Bác đi, bèn kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa bò đưa cho Vương Nhất Bác như dỗ trẻ con, buộc hắn phải ngậm miệng lại mắt tập trung nhìn vào cuốn sách."Học tập chăm chỉ, được không?"Đừng làm phiền tôi nữa, Tiêu Chiến nghĩ thầm.Vương Nhất Bác sửng sốt, nắm trong tay viên kẹo sữa bò Tiêu Chiến đưa, trên mặt lại nở nụ cười để lộ dấu ngoặc nhỏ, thế là chưa đến vài phút hắn lại tiến sát vào tai Tiêu Chiến."Tại sao lại muốn thi vào Học viện Hàng không, có thể lái máy bay không?"Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác rất phiền phức, tốc độ trả lời của anh với Vương Nhất Bác cũng trở nên nhanh hơn. "Có thể lái máy bay, nhưng lái máy bay là vì để chế tạo ra máy bay.""Thật hay giả vậy, nghe có vẻ thú vị."Đại ngốc, thực sự là một tên đại ngốc. Tiêu Chiến bịt tai, úp mặt vào cuốn sách thở dài lần thứ ba trong ngày hôm nay."Vậy thì tôi đi với anh, tôi cũng sẽ thi vào Học viện Hàng không." Vương Nhất Bác xem đó như là một điều hiển nhiên và nhanh chóng quyết định.Tiêu Chiến lắc đầu, không nghiêm túc gì cả. Anh cảm thấy Vương Nhất Bác không chỉ là quỷ học kém mà còn là quỷ phiền phức, anh nhẹ nhàng đẩy đầu Vương Nhất Bác, như muốn nói, cậu làm sao vượt qua được kỳ thi khó thế này?Nhưng đáng tiếc, sau này của sau này, đó là tương lai mà không ai có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.Vương Nhất Bác thực sự có thể tiến vào Học viện Hàng không nghiên cứu và phát triển cơ khí.Thay vào đó là Tiêu Chiến người giành được hạng nhất cuộc thi Olympic Vật lý của trường, vào đầu năm nhất cao trung anh đã nhiều lần từ bỏ cơ hội đi du học, ở trường trung học phổ thông An Thành có thể nói anh là nhân vật cao cao tại thượng, không đặt ai vào mắt.Nhưng vĩnh viễn *Danh lạc tôn sơn, biệt vô âm tín biến mất trong biển người.*Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi thăm Tôn Sơn con mình có trúng cử không? Tôn Sơn cười nói: "Người cuối cùng trong bảng danh sách là Tôn Sơn tôi đây, tên của con trai ông còn ở sau tôi, tức là con trai ông đã thi trượt rồi."
Sau này người ta dùng "Danh Lạc Tôn Sơn" để chỉ người không thi đậu hoặc không trúng tuyển.
Mới sáng sớm đã bị Tiêu Cổn Cổn đánh thức, Tiêu Chiến vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mập ú đó, chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng, lập tức ngã ra sau kéo chăn trùm kín đầu."Cha."Tiêu Cổn Cổn bất mãn cởi giày ra, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường tóm lấy Tiêu Chiến."Con đã thức dậy được hai giờ rồi, cha đừng ngủ nữa.""Trên bàn không phải có sữa và bánh mì sao?" Âm thanh của Tiêu Chiến cách một lớp chăn truyền ra ngoài, anh không cần nghĩ cũng biết quỷ phiền phức này nhất định phải gọi anh dậy là để tìm ăn."Đâu có ạ, cha nhớ nhầm rồi, hôm qua đã ăn sạch ráo." Cổn Cổn đẩy lưng Tiêu Chiến bày tỏ kháng nghị.Được rồi, Tiêu Chiến miễn cưỡng ngồi dậy.Tiêu Cổn Cổn đã từ sớm thức dậy tự mặc quần áo, trẻ con không nhạy cảm với việc phối màu, khi cậu bé ra cửa nửa thân trên là màu đỏ nửa thân dưới là màu xanh lá cây.Tiêu Chiến liếc nhìn đứa nhỏ một cái, cũng lười để ý, mang Tiểu thịt viên này đi ra ngoài tìm đồ ăn.Thế là khi Tiêu Cổn Cổn đi xuống tầng dưới của tiểu khu, vừa liếm cây kem vừa tò mò hỏi Tiêu Chiến: "Cha, tại sao tất cả bọn họ đều nhìn con?"Tiêu Chiến bận dùng điện thoại để nhận đơn, không có thời gian cùng bé nói chuyện, mắt không di chuyển nói vài câu lấy lệ, "Con đẹp trai."Cổn Cổn nghe vậy vô cùng đắc chí, liếm thêm hai ngụm kem, "Con biết, con biết mà."Trong tiểu khu có rất nhiều trẻ con, chúng thường tụ tập ở dưới lầu để chơi, ồn ào ầm ĩ. Chúng lớn tiếng hét to khi đi ngang qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy tư duy bản thân bị đơ trong một giây, anh suýt mắc lỗi trong chính bài toán khó mà anh đã lập trình.Tiêu Chiến cau mày bất mãn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng vừa quay đầu lại liền phát hiện Tiêu Cổn Cổn đang nhìn chằm chằm đám trẻ con không chớp mắt.Cảm nhận được ánh mắt của cha, Cổn Cổn thu lại tầm mắt gãi gãi đầu."Muốn đi thì đi." Tiêu Chiến không nói nên lời, quả nhiên những kẻ ngu ngốc thường tụ tập chơi với nhau, con trai anh cũng không ngoại lệ.Ai ngờ Tiêu Cổn Cổn nghe vậy có vẻ tủi thân, cúi đầu chọc chọc ngón tay, "Không đi."Như thể không để Tiêu Cổn Cổn từ chối, Tiêu Chiến lại nói, "Con đi.""Không đi.""Con rõ ràng muốn đi." Tiêu Chiến không nể tình vạch trần, so với Tiêu Cổn Cổn anh còn muốn bướng bỉnh trẻ con hơn.Cổn Cổn mím môi, đột nhiên không khống chế được âm thanh của mình lớn tiếng, "Con không có xe, làm sao đi!"Tiêu Chiến chớp chớp mắt, "Xe gì?"Nỗi tủi thân trong lòng Cổn Cổn như bị đứt phanh, nói vài câu nước mắt bé đã rưng rưng, "Bọn họ đều có xe nhỏ, con không có, bọn họ sẽ không cho con chơi cùng."Không còn thèm ăn kem ốc quế nữa, qua một lúc kem đã tan hết vào vỏ, Cổn Cổn bĩu môi, một tay lau nước mắt, một tay giữ cây kem đã bị chảy.Tiêu Chiến quay đầu quan sát nhóm trẻ con chơi ở dưới lầu."Ý con là chiếc xe đó?" Tiêu Chiến chỉ vào một chiếc xe hỏi Cổn Cổn, đó là kiểu mô phỏng xe đua nhỏ có thể ngồi vào lái.Cổn Cổn không dám trả lời."Nói cho cha biết." Tiêu Cổn Cổn trước đây khi còn nhỏ rất biết lựa chọn, sữa bột rẻ tiền một chút là không chịu uống, chỉ uống loại đắt nhất, ăn không ngon là oa oa miệng khóc, Tiêu Chiến vì chiều chuộng vị tổ tông này mà muốn suy sụp, bây giờ lớn rồi sao lại trở nên vâng vâng dạ dạ như vậy."Con có nói hay không? Không nói thì không mua."Cổn Cổn lập tức "A" một tiếng, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chằm chằm bé.Tiểu thịt viên nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng bối rối."Con muốn..." Tiêu Cổn Cổn thò tay nắm lấy ngón tay của Tiêu Chiến, "Nhưng nhìn có vẻ rất đắt."Tiêu Chiến vẻ mặt không vui, nắm lấy tay đứa nhỏ, dẫn bé đi về hướng nhà của họ."Không phải cha không có tiền." Tiêu Chiến tự mình tức giận, hai má phồng lên, chọc chọc vào đầu Tiêu Cổn Cổn, "Sao lại coi thường cha như vậy."Sau khi trở về nhà, nhớ đến chiếc xe Tiêu Cổn Cổn muốn, càng nghĩ càng thấy giận.Vốn là muốn đi ngủ một giấc bù lại, nhưng vì quá tức giận nên ngồi dậy tiếp tục nhận đơn.Anh thế nhưng đã từ bỏ rất nhiều, chỉ việc nuôi dưỡng con cái thôi, nhìn dáng vẻ không mấy tự tin của Cổn Cổn, dường như ngay đến cả việc này anh cũng không thể làm tốt.Tiêu Chiến buồn bực lướt vào trang đặt hàng của mình, anh muốn kiếm tiền ngay bây giờ, cho đến chiều hôm nay anh muốn một chiếc xe giống hệt như vậy ngay lập tức xuất hiện trên ban công nhà mình.Chưa kịp click vào topic để xem kỹ thì cái icon góc dưới bên phải bỗng nhấp nháy, chính là chủ của đơn hàng anh vừa nhận lúc đi mua kem, là khách quen, một sinh viên chưa tốt nghiệp ngành toán học."Cha Tiêu, trước tiên khai thông cho tôi, cha có viết đáp án gì vô lý không?"Tiêu Chiến trả lời bằng dấu chấm hỏi."Tôi vừa đi nộp bài, lão sư đã gọi tôi đến văn phòng." Cậu ta là sinh viên đại học, vì sao lại bị gọi đi văn phòng uống trà.Tiêu Chiến liếc nhìn đề bài, không có gì sai."Cmn tôi là lần đầu tiên được mời, xảy ra chuyện gì vậy? Cha thật sự không có viết bậy bạ gì chứ, cái này tôi xem cũng không hiểu."Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại vài lần, nhưng anh không thấy có vấn đề gì. Cuối cùng anh mất kiên nhẫn trả lời một câu khô khan "Đáp án không sai" sau đó nhấp vào dấu X lớn màu đỏ để thoát ra, phớt lờ suy nghĩ của cậu ta.Thật phiền phức, làm bài hộ thôi không đi kèm dịch vụ hậu mãi.Tiêu Chiến tập trung tinh thần vào hải dương kiếm ra tiền.
Một giờ sau, biểu tượng ở dưới cùng bên phải của máy tính lại bắt đầu nhấp nháy.Nhưng Tiêu Chiến đã bật chế độ không làm phiền nên biểu tượng nhấp nháy trong hai giây trước khi trở lại yên lặng.Chỉ khi nhấp vào khung trò chuyện, mới có thể nhìn thấy nam sinh ngành toán học vừa rồi đang thao thao bất tuyệt gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến."Cha, sorry, tôi đã giới thiệu anh cho thầy hướng dẫn của chúng tôi, ông ấy nói trong lớp không có ai viết được đáp án đó, hỏi tôi làm sao tính được câu trả lời, tôi không còn cách nào ngoài việc thú nhận tội lỗi.""Anh đừng lo lắng, thầy hướng dẫn của chúng tôi chỉ muốn nghe anh nói ý nghĩa của thuật toán đó. Tôi nghĩ có lẽ anh cũng không muốn nói, vì vậy cứ bỏ nó sang một bên đi.""Cha, anh thật sự quá tài giỏi, rốt cuộc anh tốt nghiệp trường nào vậy?""Sẽ không phải dùng bằng tiến sĩ để làm công việc bán thời gian đấy chứ?"
Lời tác giả: Tiểu Vương trưởng thành cũng không chịu thua kém bị gạt sang một bên, gần đây cậu ấy không có vai trò gì, gặp cậu ấy vào chương sau nhé.
Tiêu Chiến gần đây đang bị mắc kẹt trong tâm trạng chán nản của bản thân, khi anh nhìn thấy trên máy tính trang web chính thức của Học viện Hàng không đã ghim một bài viết lên đầu với bốn chữ lớn màu đỏ -"Bản phát hành mới nhất", biểu thị cho việc nghiên cứu và phát triển phi hành khí đã thành công được phê duyệt, sự tiêu cực trong lòng Tiêu Chiến lên đến đỉnh điểm.Anh cũng nhìn thấy tên của Vương Nhất Bác trên giao diện đoàn kết đội được cập nhật, bên cạnh Trương Văn Đào, với chức danh "Trưởng nhóm kiểm tra".Tiêu Chiến nhấp vào siêu liên kết của tên Vương Nhất Bác, nhìn tên hắn từ màu đỏ chuyển sang màu xanh và nhảy đến trang chủ sơ yếu lý lịch, chỉ cần nhìn đến đôi mắt ba phần kiêu ngạo trong ảnh thẻ, Tiêu Chiến đã cảm giác có một loại áp bức kỳ lạ.Nhìn từng dòng lý lịch được viết bên dưới làm cho Tiêu Chiến cảm thấy dường như chưa từng biết Vương Nhất Bác trước đây.2015-2016 Tân Chu-60 (MA60), người thực hiện thí nghiệm trên mặt đất quanh năm, chứng nhận phi công thử nghiệm đủ điều kiện để bay.2016-2018 Nhóm thử nghiệm máy bay chiến đấu phản lực cận âm cao, J-8I, J-8II, nhà thiết kế J-8IIM.2018-2019 Kỹ sư cải tiến hệ thống điện xoay chiều ba pha của máy bay Y7H-500, chứng nhận loại Y7H-500 hợp lệ đã được thông qua thẩm định, chuyến bay thử nghiệm đủ điều kiện bay có tính năng vượt trội đã thành công.2019-2020 Tổ trưởng tổ "Báo bay" Tây Bắc, điều hành chính máy bay tiêm kích Báo bay (FBC-1), Kiêu Long (FC-1), từ hạng nặng đến hạng nhẹ, nay đã được chuyển về trụ sở Học viện Hàng không.Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, im lặng một lúc lâu.Vương Nhất Bác hiện giờ đã trở nên quá lợi hại, Tiêu Chiến chỉ nhìn thấy những thứ hắn đã tiếp xúc trong cuốn sách "Minh họa hàng không" mà anh lật xem đến nỗi nhàu nát, trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.Lão Trần đã giải thích cho anh bằng ví dụ về thí nghiệm cân vật lý, anh đã hiểu, cũng vì đã hiểu anh mới cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ có thể tận dụng sự bất lợi mà trút hết những phẫn uất trong lòng, nhưng hiện tại dường như đã bị sự thật tát vào mặt, tỉnh ngộ.Anh đã sớm bị Vương Nhất Bác bỏ lại một khoảng rất xa rồi. Vương Nhất Bác đã tự mình tích lũy bản lý lịch và các loại máy bay mà hắn đã điều khiển. Hắn thật sự đã phải thức trắng đêm và bị thương vì điều này, nuốt phải cát bay và phong sương ở vùng Tây Bắc, thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng trong chuyến bay thử nghiệm của máy bay chiến đấu.Tiêu Chiến dựa vào cái gì, chỉ bằng dựa vào một bản phác thảo thiết kế xa rời thực tế mà nghĩ rằng bản thân có đủ tư cách để ngồi ngang hàng với Vương Nhất Bác?"Ngay cả khi tôi cho anh thông qua, anh định giới thiệu bản thân như thế nào?" Câu nói của Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, "Anh có kết quả thi tốt nghiệp để báo không?"Vào ngày anh lén lút đến Học viện Hàng không để nộp hồ sơ tự tiến cử, chắc chắn ngay cả những nhân viên bảo vệ cũng nghĩ rằng anh thật lố bịch.Tiêu Chiến ngồi trước máy tính, lại mất ngôn ngữ trong thời gian một tiếng.
Tiêu Chiến nhớ rằng lúc đầu, Vương Nhất Bác thậm chí còn không biết Học viện Hàng không là gì, hắn chỉ biết rằng Tiêu Chiến thích những thứ bay trên bầu trời. Hắn cũng sẽ không hiểu, thực chất đây là một kiểu hành vi "Rập khuôn" của người mắc hội chứng Asperger.Thông thường người mắc chứng Asperger vô cùng hẹp hòi và cố chấp hứng thú với một thứ, nhưng không có sự hướng dẫn của người có thể can thiệp, Tiêu Chiến rất thông minh đã tự học để tìm ra cách cân bằng giữa sở thích hạn hẹp và các mối quan hệ xã hội.Anh rất thích những thứ có thể bay, nhưng anh sẽ bị bà mắng khi dùng súng cao su bắn rơi một con chim, ngược lại giáo viên khoa học lại khen nức lời vì con chuồn chuồn tre tự chế bay cao nhất của anh. Anh nghĩ chắc là anh đã hiểu.Lôi kéo những thứ từ trên trời xuống đất là không tốt, nhưng gửi những thứ từ dưới đất lên trời thì không sao.Anh nhớ vào thời điểm đó thích nhất là chạy đến văn phòng của Trần Trung Bình, bởi vì ở đó có một bản sưu tập <Minh họa Hàng không>.Anh đã nhiều lần thể hiện sự hứng thú say mê về <Minh hoạ Hàng không>, nhưng Trần Trung Bình dường như không có ý định cho anh mượn mang về nhà. Tiêu Chiến cũng không dám hỏi, chỉ có thể mỗi ngày đều chạy đến văn phòng của lão Trần để xem.Đây quả thực là một bảo bối tốt, Trần Trung Bình không muốn cho anh mượn cũng là hợp lý, Tiêu Chiến tỏ vẻ hiểu rõ.Nhưng Trần Trung Bình phải đi công tác nửa tuần, Tiêu Chiến có chín mươi tám giờ bảy phút không thể vào văn phòng để xem <Minh họa Hàng không>, điều này Tiêu Chiến không muốn hiểu.Tiêu Chiến không nhịn được trở nên nôn nóng, anh nhớ nhung cuốn <Minh hoạ Hàng không> như đói như khát. Vào buổi tối khi Trần Trung Bình trở lại trường học, anh phải đến văn phòng bằng mọi giá.Lần đó, Vương Nhất Bác đi cùng anh.Kể từ khi Vương Nhất Bác giúp anh gấp DC-03, mỗi ngày vào giờ giải lao giữa các tiết đều chạy đến lớp vật lý năm ba để tìm Tiêu Chiến.Lúc đầu Tiêu Chiến sẽ nhắc nhở rằng hắn không cần phải đến trong giờ giải lao, những người đó sẽ không thể bắt nạt hắn trong vòng mười phút. Nhưng sau khi đã quen với việc Vương Nhất Bác đến lớp như một cái đuôi nhỏ, Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì nữa.Đêm đó Vương Nhất Bác lại tìm đến lớp, Tiêu Chiến biết rằng hắn sẽ đến, anh nóng lòng chờ đợi. Thật ra anh chỉ muốn nói với Vương Nhất Bác một câu: "Tối nay tôi không lên lớp, tôi muốn đến chỗ lão Trần xem sách, cậu có muốn đi cùng tôi không?"Vương Nhất Bác đồng ý mà không hề do dự, hắn vui vẻ theo sau Tiêu Chiến đến tòa nhà văn phòng.Nhưng học sinh kém bẩm sinh đã sợ giáo viên, Vương Nhất Bác không dám công khai bước vào văn phòng. "Tôi ra ngoài đợi anh." Vương Nhất Bác gãi đầu, thường thường cúi xuống đập mấy con muỗi đang bay loạn xạ quanh chân.Tiêu Chiến nghĩ một lúc, lấy cuốn sách đi ra ngồi xổm trên cầu thang bên ngoài văn phòng với Vương Nhất Bác, hai cái đầu nhỏ chụm lại, xem từng trang <Minh hoạ Hàng không>.Tiêu Chiến xem rất nghiêm túc, anh đọc thầm từng chữ xem kỹ từng trang, nhưng thật ra Vương Nhất Bác xem không hiểu lắm, cho nên hắn nhìn Tiêu Chiến.Lông mi của Tiêu Chiến rất dài, dưới ánh trăng tạo thành một bóng mờ giống như một chiếc quạt nhỏ. Khi tập trung vào thứ gì đó anh sẽ cắn ngón tay của mình trong vô thức, từ góc độ của Vương Nhất Bác, anh dường như đang mài răng thỏ. Vương Nhất Bác cứ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi dưới môi.Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến có đôi khi không phải là Alpha, anh chỉ trông giống như là Alpha thôi.Vương Nhất Bác ngập ngừng vươn tay ôm lấy vai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lập tức ngồi thẳng lưng lên, Vương Nhất Bác bị dọa sợ rụt tay về.Nhưng Tiêu Chiến chỉ muốn vận động gân cốt một chút, sự chú ý của anh vẫn tập trung vào cuốn sách, vì vậy Vương Nhất Bác bạo dạn ôm anh lần nữa.Lần này Tiêu Chiến không cử động nữa, anh nghĩ rằng Vương Nhất Bác không vừa ý khi anh ngồi quá xa khiến hắn không xem được sách, vì vậy anh nhích lại gần dán sát vào Vương Nhất Bác."Thấy được không?" Tiêu Chiến hỏi hắn."Hả? À, tôi thấy được."Trong lòng Vương Nhất Bác như đang nổ pháo hoa đì đùng."Anh thích mấy thứ này lắm hả?" Vương Nhất Bác chỉ vào một chiếc máy bay trong sách, hắn muốn nói điều gì đó để kìm nén khoé miệng đang nhếch lên.Tiêu Chiến ra sức gật đầu."Vậy sau này anh muốn thi vào trường đại học nào?""Không thi.""Hả, sao lại không thi?""Tôi muốn vào Học viện Hàng không.""Học viện Hàng không là cái gì?" Vương Nhất Bác sẽ biến thành một người nói luyên thuyên khi hắn vui hay khẩn trương.Tiêu Chiến rơi vào phiền não, anh đành phải nói, "Viện thiết kế công trình hàng không vũ trụ.""Đó là gì?"Tiêu Chiến lần đầu tiên thở dài, anh có chút hối hận vì đã cho phép Vương Nhất Bác đến đây, nói nhiều đến nỗi anh không thể tập trung xem <Minh hoạ Hàng không>.Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ một lúc, cảm thấy không có cách nào đuổi Vương Nhất Bác đi, bèn kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa bò đưa cho Vương Nhất Bác như dỗ trẻ con, buộc hắn phải ngậm miệng lại mắt tập trung nhìn vào cuốn sách."Học tập chăm chỉ, được không?"Đừng làm phiền tôi nữa, Tiêu Chiến nghĩ thầm.Vương Nhất Bác sửng sốt, nắm trong tay viên kẹo sữa bò Tiêu Chiến đưa, trên mặt lại nở nụ cười để lộ dấu ngoặc nhỏ, thế là chưa đến vài phút hắn lại tiến sát vào tai Tiêu Chiến."Tại sao lại muốn thi vào Học viện Hàng không, có thể lái máy bay không?"Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác rất phiền phức, tốc độ trả lời của anh với Vương Nhất Bác cũng trở nên nhanh hơn. "Có thể lái máy bay, nhưng lái máy bay là vì để chế tạo ra máy bay.""Thật hay giả vậy, nghe có vẻ thú vị."Đại ngốc, thực sự là một tên đại ngốc. Tiêu Chiến bịt tai, úp mặt vào cuốn sách thở dài lần thứ ba trong ngày hôm nay."Vậy thì tôi đi với anh, tôi cũng sẽ thi vào Học viện Hàng không." Vương Nhất Bác xem đó như là một điều hiển nhiên và nhanh chóng quyết định.Tiêu Chiến lắc đầu, không nghiêm túc gì cả. Anh cảm thấy Vương Nhất Bác không chỉ là quỷ học kém mà còn là quỷ phiền phức, anh nhẹ nhàng đẩy đầu Vương Nhất Bác, như muốn nói, cậu làm sao vượt qua được kỳ thi khó thế này?Nhưng đáng tiếc, sau này của sau này, đó là tương lai mà không ai có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.Vương Nhất Bác thực sự có thể tiến vào Học viện Hàng không nghiên cứu và phát triển cơ khí.Thay vào đó là Tiêu Chiến người giành được hạng nhất cuộc thi Olympic Vật lý của trường, vào đầu năm nhất cao trung anh đã nhiều lần từ bỏ cơ hội đi du học, ở trường trung học phổ thông An Thành có thể nói anh là nhân vật cao cao tại thượng, không đặt ai vào mắt.Nhưng vĩnh viễn *Danh lạc tôn sơn, biệt vô âm tín biến mất trong biển người.*Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi thăm Tôn Sơn con mình có trúng cử không? Tôn Sơn cười nói: "Người cuối cùng trong bảng danh sách là Tôn Sơn tôi đây, tên của con trai ông còn ở sau tôi, tức là con trai ông đã thi trượt rồi."
Sau này người ta dùng "Danh Lạc Tôn Sơn" để chỉ người không thi đậu hoặc không trúng tuyển.
Mới sáng sớm đã bị Tiêu Cổn Cổn đánh thức, Tiêu Chiến vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mập ú đó, chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng, lập tức ngã ra sau kéo chăn trùm kín đầu."Cha."Tiêu Cổn Cổn bất mãn cởi giày ra, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường tóm lấy Tiêu Chiến."Con đã thức dậy được hai giờ rồi, cha đừng ngủ nữa.""Trên bàn không phải có sữa và bánh mì sao?" Âm thanh của Tiêu Chiến cách một lớp chăn truyền ra ngoài, anh không cần nghĩ cũng biết quỷ phiền phức này nhất định phải gọi anh dậy là để tìm ăn."Đâu có ạ, cha nhớ nhầm rồi, hôm qua đã ăn sạch ráo." Cổn Cổn đẩy lưng Tiêu Chiến bày tỏ kháng nghị.Được rồi, Tiêu Chiến miễn cưỡng ngồi dậy.Tiêu Cổn Cổn đã từ sớm thức dậy tự mặc quần áo, trẻ con không nhạy cảm với việc phối màu, khi cậu bé ra cửa nửa thân trên là màu đỏ nửa thân dưới là màu xanh lá cây.Tiêu Chiến liếc nhìn đứa nhỏ một cái, cũng lười để ý, mang Tiểu thịt viên này đi ra ngoài tìm đồ ăn.Thế là khi Tiêu Cổn Cổn đi xuống tầng dưới của tiểu khu, vừa liếm cây kem vừa tò mò hỏi Tiêu Chiến: "Cha, tại sao tất cả bọn họ đều nhìn con?"Tiêu Chiến bận dùng điện thoại để nhận đơn, không có thời gian cùng bé nói chuyện, mắt không di chuyển nói vài câu lấy lệ, "Con đẹp trai."Cổn Cổn nghe vậy vô cùng đắc chí, liếm thêm hai ngụm kem, "Con biết, con biết mà."Trong tiểu khu có rất nhiều trẻ con, chúng thường tụ tập ở dưới lầu để chơi, ồn ào ầm ĩ. Chúng lớn tiếng hét to khi đi ngang qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy tư duy bản thân bị đơ trong một giây, anh suýt mắc lỗi trong chính bài toán khó mà anh đã lập trình.Tiêu Chiến cau mày bất mãn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng vừa quay đầu lại liền phát hiện Tiêu Cổn Cổn đang nhìn chằm chằm đám trẻ con không chớp mắt.Cảm nhận được ánh mắt của cha, Cổn Cổn thu lại tầm mắt gãi gãi đầu."Muốn đi thì đi." Tiêu Chiến không nói nên lời, quả nhiên những kẻ ngu ngốc thường tụ tập chơi với nhau, con trai anh cũng không ngoại lệ.Ai ngờ Tiêu Cổn Cổn nghe vậy có vẻ tủi thân, cúi đầu chọc chọc ngón tay, "Không đi."Như thể không để Tiêu Cổn Cổn từ chối, Tiêu Chiến lại nói, "Con đi.""Không đi.""Con rõ ràng muốn đi." Tiêu Chiến không nể tình vạch trần, so với Tiêu Cổn Cổn anh còn muốn bướng bỉnh trẻ con hơn.Cổn Cổn mím môi, đột nhiên không khống chế được âm thanh của mình lớn tiếng, "Con không có xe, làm sao đi!"Tiêu Chiến chớp chớp mắt, "Xe gì?"Nỗi tủi thân trong lòng Cổn Cổn như bị đứt phanh, nói vài câu nước mắt bé đã rưng rưng, "Bọn họ đều có xe nhỏ, con không có, bọn họ sẽ không cho con chơi cùng."Không còn thèm ăn kem ốc quế nữa, qua một lúc kem đã tan hết vào vỏ, Cổn Cổn bĩu môi, một tay lau nước mắt, một tay giữ cây kem đã bị chảy.Tiêu Chiến quay đầu quan sát nhóm trẻ con chơi ở dưới lầu."Ý con là chiếc xe đó?" Tiêu Chiến chỉ vào một chiếc xe hỏi Cổn Cổn, đó là kiểu mô phỏng xe đua nhỏ có thể ngồi vào lái.Cổn Cổn không dám trả lời."Nói cho cha biết." Tiêu Cổn Cổn trước đây khi còn nhỏ rất biết lựa chọn, sữa bột rẻ tiền một chút là không chịu uống, chỉ uống loại đắt nhất, ăn không ngon là oa oa miệng khóc, Tiêu Chiến vì chiều chuộng vị tổ tông này mà muốn suy sụp, bây giờ lớn rồi sao lại trở nên vâng vâng dạ dạ như vậy."Con có nói hay không? Không nói thì không mua."Cổn Cổn lập tức "A" một tiếng, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chằm chằm bé.Tiểu thịt viên nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng bối rối."Con muốn..." Tiêu Cổn Cổn thò tay nắm lấy ngón tay của Tiêu Chiến, "Nhưng nhìn có vẻ rất đắt."Tiêu Chiến vẻ mặt không vui, nắm lấy tay đứa nhỏ, dẫn bé đi về hướng nhà của họ."Không phải cha không có tiền." Tiêu Chiến tự mình tức giận, hai má phồng lên, chọc chọc vào đầu Tiêu Cổn Cổn, "Sao lại coi thường cha như vậy."Sau khi trở về nhà, nhớ đến chiếc xe Tiêu Cổn Cổn muốn, càng nghĩ càng thấy giận.Vốn là muốn đi ngủ một giấc bù lại, nhưng vì quá tức giận nên ngồi dậy tiếp tục nhận đơn.Anh thế nhưng đã từ bỏ rất nhiều, chỉ việc nuôi dưỡng con cái thôi, nhìn dáng vẻ không mấy tự tin của Cổn Cổn, dường như ngay đến cả việc này anh cũng không thể làm tốt.Tiêu Chiến buồn bực lướt vào trang đặt hàng của mình, anh muốn kiếm tiền ngay bây giờ, cho đến chiều hôm nay anh muốn một chiếc xe giống hệt như vậy ngay lập tức xuất hiện trên ban công nhà mình.Chưa kịp click vào topic để xem kỹ thì cái icon góc dưới bên phải bỗng nhấp nháy, chính là chủ của đơn hàng anh vừa nhận lúc đi mua kem, là khách quen, một sinh viên chưa tốt nghiệp ngành toán học."Cha Tiêu, trước tiên khai thông cho tôi, cha có viết đáp án gì vô lý không?"Tiêu Chiến trả lời bằng dấu chấm hỏi."Tôi vừa đi nộp bài, lão sư đã gọi tôi đến văn phòng." Cậu ta là sinh viên đại học, vì sao lại bị gọi đi văn phòng uống trà.Tiêu Chiến liếc nhìn đề bài, không có gì sai."Cmn tôi là lần đầu tiên được mời, xảy ra chuyện gì vậy? Cha thật sự không có viết bậy bạ gì chứ, cái này tôi xem cũng không hiểu."Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại vài lần, nhưng anh không thấy có vấn đề gì. Cuối cùng anh mất kiên nhẫn trả lời một câu khô khan "Đáp án không sai" sau đó nhấp vào dấu X lớn màu đỏ để thoát ra, phớt lờ suy nghĩ của cậu ta.Thật phiền phức, làm bài hộ thôi không đi kèm dịch vụ hậu mãi.Tiêu Chiến tập trung tinh thần vào hải dương kiếm ra tiền.
Một giờ sau, biểu tượng ở dưới cùng bên phải của máy tính lại bắt đầu nhấp nháy.Nhưng Tiêu Chiến đã bật chế độ không làm phiền nên biểu tượng nhấp nháy trong hai giây trước khi trở lại yên lặng.Chỉ khi nhấp vào khung trò chuyện, mới có thể nhìn thấy nam sinh ngành toán học vừa rồi đang thao thao bất tuyệt gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến."Cha, sorry, tôi đã giới thiệu anh cho thầy hướng dẫn của chúng tôi, ông ấy nói trong lớp không có ai viết được đáp án đó, hỏi tôi làm sao tính được câu trả lời, tôi không còn cách nào ngoài việc thú nhận tội lỗi.""Anh đừng lo lắng, thầy hướng dẫn của chúng tôi chỉ muốn nghe anh nói ý nghĩa của thuật toán đó. Tôi nghĩ có lẽ anh cũng không muốn nói, vì vậy cứ bỏ nó sang một bên đi.""Cha, anh thật sự quá tài giỏi, rốt cuộc anh tốt nghiệp trường nào vậy?""Sẽ không phải dùng bằng tiến sĩ để làm công việc bán thời gian đấy chứ?"
Lời tác giả: Tiểu Vương trưởng thành cũng không chịu thua kém bị gạt sang một bên, gần đây cậu ấy không có vai trò gì, gặp cậu ấy vào chương sau nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com