TruyenHHH.com

Edit Bjyx Hoan Dung Mang Anh Trai Toi Di

08

Sau khi thấy toàn bộ cảnh Vương Nhất Bác trượt ván té ngã, tình cảm của mình đối với cậu ấy đột nhiên trở nên thật phức tạp, thỉnh thoảng vô tình gặp mặt mình cũng không thấy muốn bùng cháy như trước nữa. Anh trai mình là ngược lại hoàn toàn, anh ấy càng ngày càng thân thiết với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác hẹn ra chợ đêm ăn vặt này, em đi không?"

Anh ấy gọi Vương Nhất Bác là "Nhất Bác" kìa, aiyooo, nghe kỳ lạ ghê á!

Anh mình ôm điện thoại cười siêu ôn nhu dịu dàng. Không biết Vương Nhất Bác bên kia gửi cái gì mà anh ấy vừa nhìn đã vui như hoa, mắt phượng xinh đẹp nheo lại, khóe miệng cũng cong cong.

"Dạ." Mình vừa cầm cốc nước trả lời vừa ngồi cạnh nghiên cứu anh trai, nhất thời hoang mang không biết mình nên ghen với ai.

Anh trai hình như để ý thấy mình không giống bình thường, vội vã đặt điện thoại xuống rồi cẩn thận quan sát biểu tình của mình, hơi lo lắng hỏi: "Em không vui sao?"

Ha! Anh trai vẫn rất quan tâm mình đấy nha! Trong mắt anh ấy mình vẫn quan trọng hơn Vương Nhất Bác nha hahaha! Mình vừa nghĩ đã lập tức vui vẻ.

Ơ mà không đúng không đúng, anh ấy vốn luôn quan tâm mình nhất cơ mà, sao lại thêm đâu ra vụ quan tâm Vương Nhất Bác nữa thế này!

Vương Nhất Bác đến rất nhanh, còn đứng dưới tầng chờ bọn mình một lúc. Mà chẳng hiểu sao anh trai lại nôn nóng hơn cả mình, đồng phục cũng không thèm thay, chỉ cởi áo khoác rồi mặc nguyên áo sơmi và áo đen cổ chữ V trên người, lôi kéo mình ra ngoài.

Hôm nay Vương Nhất Bác mặc áo khoác da bên ngoài áo phông, tay xách mũ bảo hiểm, quần jeans đen ôm lấy đôi chân dài đang chống xuống hai bên chiếc motor. Lúc bọn mình đi ra, cậu ấy vốn đang cúi đầu nghịch điện thoại lại đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt phát sáng như sao.

Woaaaa motor phân khối lớn, ngầu chết mất thôi!! Mà như vậy thì có lẽ...

Tưởng tượng khung cảnh mình ngồi sau cậu ấy lãng mạn y như phim Hàn Quốc, ôi ai mà cưỡng lại được cảm giác ấy chứ! Hình như trái tim thiếu nữ bị Vương Nhất Bác đập nát của mình lại vừa được hồi sinh rồi!

Nhưng ai mà biết được Vương Nhất Bác vừa liếc mình một cái đã quay sang hỏi anh trai mình: "Con gái mặc váy thì hơi khó ngồi, em nghĩ anh lên lái thì tốt hơn. Em ngồi sau anh, để em gái anh ngồi trước."

... ... ... ... Rõ ràng làm sao, mớ ảo tưởng của mình lại bị đập nát rồi.

Ừ đúng rồi đó, mình, một mỹ nữ thanh thuần dịu dàng đáng yêu, ngơ ngác ụp cái mũ bảo hiểm to như cái nồi cơm điện lên đầu, hai mắt mờ mịt tội nghiệp nằm bò trên motor, mặt mũi lạnh tanh chấp nhận số phận, vừa ôm chặt bản thân vừa khóc thầm trong lòng, bay như gió trên đường cùng hai thanh niên to lớn cao mét tám.

Vận tốc bảy mươi hai... Mình... Con mẹ nó chỉ biết gào thét kêu cứu trong lòng...

(giả thiết Tiêu Thỏ biết lái motor. PS: kẹp ba trên motor rất nguy hiểm, mong các bạn nhỏ không học theo)

Trong cơn mơ màng choáng váng, mình nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Bác xen giữa tiếng động cơ ồn ào, vừa đứt quãng vừa dịu dàng lạ lùng. Cậu ấy hỏi anh trai mình rằng: "Học trưởng, em lạnh, có thể ôm anh chặt hơn một chút được không?"

Hình như anh mình đã ngây ngẩn một lúc, năm giây sau mới nhẹ nhàng trả lời cậu ấy một chữ: "Ừ."

09

Đến chợ đêm, mình vừa tháo mũ bảo hiểm đã phải vội vàng sửa lại kiểu tóc, lại là một mỹ nữ đại sát tứ phương. Aiyaaaaa cảm giác được dạo phố với hai anh đẹp trai vẫn thật tuyệt vời, tâm tình của mình lại lần nữa hồi sinh!

Vương Nhất Bác nói muốn ăn đồ nướng, vậy nên cả ba người cũng tìm một hàng nướng để ngồi.

Vì mình khát nên anh trai đi mua đồ uống cho mình, Vương Nhất Bác vốn muốn đứng dậy đi cùng nhưng lại bị anh mình bắt ngoan ngoãn ngồi xuống, "Em tự chọn đồ ăn đi, không thì đến lúc bọn anh chọn món em lại không ăn được gì đâu, vì Tổ Nhi cũng ăn cay lắm."

Vương Nhất Bác lúc này mới miễn cưỡng ngồi chờ với mình.

Cả hai bọn mình đều im lặng đánh dấu tick vào từng món muốn ăn, cái này ngon, tick, này cũng ngon...

Không khí lúng túng phát điên, cuối cùng mình đành phải mở miệng cứu vớt.

Mình: "Vương Nhất Bác cậu thích ăn rau hẹ không?"

Vương Nhất Bác: "Thích."

Mình: "Tại sao vậy? Tớ chả thích ăn nó gì cả haha."

Vương Nhất Bác: "Vì ăn ngon."

Mình: "Hả? Ngon chỗ nào vậy?"

Vương Nhất Bác: "Lá rau hẹ ăn ngon."

Mình: "... À ừ, thế dạo này cậu có khóc vì bộ phim nào không?"

Vương Nhất Bác: "Có mấy phim bi thương đau khổ."

Mình giả bộ kinh ngạc: "Woa! Sao cậu lại khóc vậy?"

Vương Nhất Bác lạnh tanh: "Vì chảy nước mắt nên khóc."

Mình nội thương rồi: "Ồ... Vậy sao cậu lại chảy nước mắt?"

Vương Nhất Bác lời ít ý nhiều: "Cảm động."

Mình sắp không chống đỡ được nữa rồi: "Cái gì cảm động vậy?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu liếc mình, ánh mắt đầy thương hại: "Tình tiết."

Ai cứu với, mình khóc mất!!!!

Sau mấy cuộc đối thoại y hệt thế này, cuối cùng Vương Nhất Bác nhìn mình như đang nghiên cứu sinh vật lạ, và, chậm rãi, chủ động nói với mình câu đầu tiên trong đời.

"Cậu như thế này, người nhà cậu không chê cậu phiền à?"

Không chê cậu phiền à...

Cậu phiền à...

Phiền à...

À...

Con mẹ nó tui khóc thật cho cậu xem!

Đột nhiên Vương Nhất Bác bị đánh"Bộp " một cái sau ót, cũng kết thúc cuộc nói chuyện đau thương này của mình.

Anh trai mình lườm cậu ấy, vừa đưa trà sữa cho mình vừa nói với Vương Nhất Bác: "Anh không chê em gái anh phiền đấy!"

Vương Nhất Bác cậu nghe thấy chưa! ! ! Người nhà tui thay tui mắng cậu đó! ! Ha ha ha ha ha! ! Lúc này mình quên sạch tình cảm dành cho Vương Nhất Bác, trong đầu chỉ có niềm vui sướng khi được báo thù thành công.

Vương Nhất Bác liếm liếm môi, liếc mắt lén nhìn anh mình, khuôn mặt dần dần đỏ hồng.

10

Sau vụ ăn uống này, mình sức cùng lực kiệt, đồng thời cũng hiểu thêm rằng: Vương Nhất Bác, đẹp thì rất đẹp, nhưng mà, mình bỏ cuộc thôi.

Trong lúc mình đang khóc một dòng sông trên sofa phòng khách, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt cảm xúc thương xuân bi thu của mình. Mình lười mở cửa, anh trai tưởng mình không có nhà nên chạy xuống.

Thanh âm của anh mình truyền đến từ trước cửa.

"Em đến tìm em gái anh à?"

Ai? Ai vậy ai vậy? Mình trốn sau sofa nghe trộm, trong lòng vô cùng chờ mong. Thật ra nếu Vương Nhất Bác bỗng hồi tâm chuyển ý, tìm mình để xin lỗi, thì hehehe...

"Không, em đến tìm anh." Giọng Vương Nhất Bác cũng vang lên, kiên định rõ ràng.

Mình: ? ? ? ? ? ? ? ? Kịch bản có viết như vậy đâu? ? ? ?

Bất chợt, mình nghe thấy tiếng anh trai kêu lên giật mình vì bị kéo ra ngoài, sau đó tiếng cửa lớn đóng "Rầm!" một tiếng. Mình sợ anh trai xảy ra chuyện gì, nhảy dựng khỏi sofa rồi chạy đi mở cửa xem tình hình.

Trong góc khuất dưới cầu thang nhà bên cạnh, anh trai ưu nhã ôn nhu của mình, đang bị một thiếu niên hung hăng đè lên tường, cậu ấy nắm chặt vai anh mình, hôn môi anh thô bạo như đang cắn xé. Tấm áo sơ mi trắng lúc nào cũng thẳng thớm trên người anh mình, giờ này đã bị vò nát, cọ xát lên trường.

Mình chỉ biết ngây ngốc nhìn, anh mình như sắp khóc vậy, đôi mắt luôn đầy ý cười dịu dàng lúc này đã ửng hồng cả. Anh ấy vừa ngước cần cổ thon dài, cố gắng đẩy thiếu niên trên người ra, vừa buồn bã nói nhỏ: "Nhất Bác, không được..."

Anh trai cuối cùng cũng đẩy được cậu ấy ra, xoay người muốn đi vào nhà, mình cũng vội vàng trốn sau tường. Rồi mình nghe thấy giọng Vương Nhất Bác, giận dữ lại run rẩy, như một con sư tử nhỏ bị bỏ rơi đang gầm gừ. Cậu ấy gằn từng chữ: "Tiêu Chiến, anh có gan thì cứ đi đi!"

Anh mình không để ý đến cậu ấy, tiếng bước chân không hề dừng lại.

Nhưng mình vẫn biết, hôm ấy, anh trai mình đã lén khóc cả một đêm.

11

Mình đứng trước cửa lớp 5, lớn tiếng gọi: "Vương Nhất Bác, đi ra đây!"

Vương Nhất Bác có vẻ lo lắng nhìn mình, dáng người từ phòng học đi ra cao hơn mình hẳn một cái đầu.

Mình không sợ hãi chút nào, ngước đầu nhìn thẳng cậu ấy, tự thấy mình như một tiểu anh hùng.

Cả đời này có thể mình sẽ thích rất nhiều người, nhưng mình biết, người lớn lên cùng mình từ nhỏ, người cõng mình đi khắp nhà chỉ để dỗ mình khóc, giúp mình mua ván trượt để đem tặng crush, người lúc nào cũng ủng hộ mình vô điều kiện, chỉ có anh trai mình, cả đời này chỉ có duy nhất anh ấy thôi.

Nếu có người làm anh mình vui, mình sẽ cảm kích người đó. Nhưng nếu có người làm anh trai khổ sở, vậy mình nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo hộ anh ấy. Cũng như anh mình luôn luôn bảo vệ mình vậy.

Nhưng mình còn chưa kịp chất vấn Vương Nhất Bác thì cậu ấy đã mở miệng trước, giọng khàn khàn mệt mỏi. Vương Nhất Bác hỏi mình, dáng vẻ hơi dè dặt: "Tiêu Chiến, anh ấy vẫn khỏe chứ?"

Mình ngạc nhiên, cơn giận trong lòng cũng tắt ngóm, bĩu môi trả lời: "Tối qua anh ấy chỉ khóc thôi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy hả?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đáp: "Tôi thích anh ấy."

Bốn chữ này của Vương Nhất Bác như chìa khóa mở ra chiếc hộp ma thần bí, trong thoáng chốc, những chi tiết nhỏ khó hiểu, những dịu dàng lạ lùng mà mình không để ý, cứ thế hiện lên rõ nét như máy chiếu phim trong đầu mình.

Ra là cũng không đau lòng như mình nghĩ.

Dù sao anh trai mình tốt như vậy, ai có thể không thích anh ấy được cơ chứ? Hơn nữa thì, haha, chuyện này cũng tốt hơn là anh trai mình yêu đương với mấy cô nữ sinh khác.

Mình thở dài, hỏi: "Rồi sao này, sao chuyện lại thành thế này?"

Vương Nhất Bác buồn bực, bắt đầu trút giận lên mình: "Tôi tỏ tình anh ấy, còn... Hôn một cái. Cuối cùng thì anh ấy liều mạng cự tuyệt tôi, trốn tránh tôi, nói cái gì mà... Cậu sẽ buồn, còn linh tinh gì nữa ấy... Tôi cũng không biết rốt cuộc anh ấy có thích tôi không nữa..."

Nói xong cậu ấy còn lườm mình nữa, khuôn mặt mềm sữa lại tỏ vẻ hung ác, y như con hổ con nhe nanh vậy.

Ai cíu với, chẳng lẽ nam nhân khắp thiên hạ ai cũng ngu ngơ thế này sao?

Mình nghe Vương Nhất Bác nói xong, vô cùng khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com