TruyenHHH.com

Edit Bjyx Close Primsix




31 (Hoàn)

Ông trời ưu ái, mưa ngớt đi, Vương Nhất Bác vừa bước vào cửa nhà, đã lại ào ào trút xuống, mưa gió càng lúc càng lớn.

Trong mắt chỉ có thể thấy được Tiêu Chiến, rõ ràng Tiêu Chiến đã cao hơn so với năm năm trước, chỉ là giờ phút này trong mắt Vương Nhất Bác, người đang ngồi cạnh cửa tựa hồ vẫn chỉ là thiếu niên năm nào ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới gốc đa rửa cà chua.

Thời gian có lẽ không biến Tiêu Chiến trở thành một người trưởng thành, nhưng thời gian lại mang Tiêu Chiến trở lại bên cạnh Vương Nhất Bác, mà Tiêu Chiến chỉ cần xác nhận muốn tiếp bước cùng cậu, vậy chặng đường còn lại Vương Nhất Bác sẽ biến thành hoạn lộ thênh thang.

Như thể cậu chắc chắn rằng, chỉ cần cậu đứng ở chỗ cũ, Tiêu Chiến cũng sẽ mãi như lần đầu gặp gỡ hôm đó, không chút do dự mà chạy về phía mình.

Không hỏi Tiêu Chiến vì sao lại khóc, Vương Nhất Bác rảo bước thật nhanh đi đến trước mặt anh, túi đồ ăn vừa ra ngoài mua về được cậu tiện tay đặt trên chiếc tủ năm ngăn bên cạnh.

Cùng ngồi xuống với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đưa tay lau vầng trán đã toát mồ hôi vì tốn hết sức lực mà khóc của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hoảng hốt nhìn Vương Nhất Bác, hai mắt đỏ hoe, gương mặt ướt đẫm nước mắt, cứ thế nhìn cậu thật lâu, tựa như muốn xác nhận người đang ở trước mắt này là thật.

Thật ra cũng không phải người thích làm ra vẻ yếu ớt, nhưng khi đau đớn cùng cực hay cảm giác được yêu đã khắc sâu, con người khó có thể kiểm soát được phản ứng của mình trước những cảm xúc như thế này.

Thế nên mới khóc trước mặt Vương Nhất Bác, vì khổ sở, cũng vì thấy đủ.

Tiêu Chiến đưa tay lên, che mu bàn tay lên ngăn trở đôi mắt nóng lên vì khóc, bởi vậy màn hình đồng hồ cũng sáng lên, hiện ra giao diện đánh thức vừa rồi còn chưa kịp thoát khỏi.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, hiểu ra lý do vì sao Tiêu Chiến bỗng cảm xúc vỡ òa.

"Đứng lên được không?" Cậu chạm thật nhẹ lên cổ tay Tiêu Chiến, sau đó mới khẽ kéo nó ra khỏi hai mắt anh, trông thấy vùng da dưới mí mắt Tiêu Chiến cũng đã đỏ hồng.

Tiêu Chiến ngây người lắc đầu, hít sâu một hơi, giọng mũi thật nặng, nói: "Chắc là không được, chân hơi tê."

"Từ từ đứng lên." Nắm lấy tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cực kiên nhẫn đỡ anh dậy.





Mất gần nửa tiếng cảm xúc mới dần trở về trạng thái bình thường, Tiêu Chiến đầu óc trống rỗng ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, mí trên được Vương Nhất Bác dùng chai nước khoáng lạnh lót một lớp khăn chườm lên.

Tuy tác dụng không lớn, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho hai mắt thoải mái hơn một chút.

Yên lặng thật lâu, Tiêu Chiến mới đột ngột lên tiếng: "Đồng hồ."

Vương Nhất Bác đáp lời anh: "Ừm."

"Thật ấu trĩ." Giọng Tiêu Chiến khẽ run, nói rồi khóe miệng lại xụ xuống một chút: "Sao em lại như thế chứ."

"Vậy trả lại cho em." Bàn tay còn lại của Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, bóp nhẹ lên lòng bàn tay anh.

Biết Vương Nhất Bác lại cố ý, Tiêu Chiến không thèm để ý cậu, nhỏ giọng hít hít mũi, cuộn ngón tay lại cào cào vào lòng bàn bàn tay Vương Nhất Bác.

Một lát sau, mới gọi: "Vương Nhất Bác."

"Ừm, em đây."

"Nói với em một chuyện."

"Đang nghe." Vương Nhất Bác nói.

"Làm lành rồi."

"Đã biết." Vương Nhất Bác khẽ cười, lấy chai nước trên mắt Tiêu Chiến ra, anh chầm chậm mở mắt, chớp chớp vài cái thích nghi với ánh sáng, Vương Nhất Bác rất nhanh đã lại áp sát đến, có chút trịnh trọng lại nghiêm túc mà hôn lên xương lông mày anh một cái, sau đó lên môi, mới nói: "Lần cuối cùng."

"Gì cơ?" Tiêu Chiến không hiểu gì nhìn cậu, vẻ mặt tò mò.

"Không có gì." Vương Nhất Bác đứng dậy, ánh mắt Tiêu Chiến vì đuổi theo cậu mà hơi ngẩng lên, nhưng Vương Nhất Bác không chỉ không có ý muốn nói rõ ràng, thậm chí còn cúi đầu nhìn anh khẽ cười, giọng tuy không lớn, anh vẫn có thể nghe được rất rõ ràng. Vương Nhất Bác nói: "Ngốc."

Giờ phút này Tiêu Chiến cực kỳ nghi ngờ, nụ cười vừa rồi kia của Vương Nhất Bác hoàn toàn là đang chế giễu anh, cậu cố ý, bởi anh không biết Vương Nhất Bác nói lần cuối cùng có nghĩa là gì.

Cũng không sao cả, Tiêu Chiến thầm nghĩ, đàn ông chính là như vậy, có được trong tay rồi liền không biết quý trọng.

Nhìn Vương Nhất Bác mang đồ ăn mua về đặt lên bàn ăn, Tiêu Chiến cũng chậm chạp đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, thành thật nói: "Cũng may anh thông minh, có thể đoán được câu lệnh của ghi âm, không biết em nghĩ gì nữa, không chịu nói với anh.

"Vì anh thông minh." Vương Nhất Bác không mặn không nhạt nói: "Tiêu Chiến thông minh."

Tiêu Chiến không thể phân biệt được đây là lời nói thật lòng hay lại đang chọc anh, thế nhưng mặt vẫn hơi đỏ lên một chút, cúi đầu lầm bầm: "Tốt nhất là em thật sự khen anh!"





Cơm trưa là đồ ăn của nhà hàng hải sản mà Tiêu Chiến thích ăn nhất ở vịnh Ling Lung, giá cả so với năm năm trước cũng chẳng tăng bao nhiêu, ông chủ chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Vương Nhất Bác, trấn nhỏ vịnh Linh Lung trước kia cũng chẳng có bao nhiêu người, người dân trên đảo ai nấy đều rất nhiệt tình, lúc trước khi Vương Dụ Mẫn vẫn còn sống, thỉnh thoảng lại đến nhà chơi.

Gọi mấy món nóng, ông chủ đóng gói cẩn thận cho cậu xong lại không chịu lấy tiền, nói trước kia Vương Dụ Mẫn còn ở vịnh Linh Lung, trẻ con trong trấn đến cửa hàng ăn sáng của bà ăn không uống không rất nhiều lần, Vương Dụ Mẫn cũng chưa từng tính tiền mấy đứa trẻ.

Tiêu Chiến chỉ ăn một miếng đã biết chính là hương vị của quán ăn mà anh thích kia, híp mắt khẽ cười, nói: "Anh còn tưởng ngày mưa quán sẽ đóng cửa cơ."

"Ngày mai chắc trời ngừng mưa rồi, em phải về công ty trước, có một cuộc họp sản phẩm." Vương Nhất Bác bỏ con tôm đã lột vỏ xong vào chén Tiêu Chiến, nói thật tự nhiên.

"Được." Tiêu Chiến tiếp lời cậu: "Anh còn chưa thu âm xong, có lẽ phải ở lại thêm hai ngày mới về."

"Về chỗ nào?" Vương Nhất Bác bất ngờ hỏi anh.

"Hả?" Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không rõ nguyên do, nói: "Về... nhà ở Tân Cảng."

Nói xong lại không quá chắc chắn mà nhìn Vương Nhất Bác, thầm nghĩ mình không nói bất kỳ chữ nào liên quan đến việc phải về Los Angeles mà, Vương Nhất Bác hỏi như này có chút khó hiểu.

"Ò." Vương Nhất Bác nhàn nhạt lặp lại, nói: "Về nhà Tân Cảng."

Chỉ mấy chữ đơn giản, lại khiến Tiêu Chiến đột nhiên không hiểu ra làm sao, khả năng lý giải tạm thời về 0, nhai kỹ nuốt chậm hết nửa chén cơm, vẫn nhịn không được mà hỏi Vương Nhất Bác: "Vừa rồi có phải em âm dương quái khí với anh không?"

Động tác gắp một miếng gà muối tiêu vào chén cho anh của Vương Nhất Bác dừng lại một chút, tựa hồ khẽ cười, lại chuyển hướng đưa đến bên miệng Tiêu Chiến. Hai mắt Tiêu Chiến nhìn cậu không chớp, nhưng vẫn rất phối hợp mà há miệng ra cắn miếng gà Vương Nhất Bác gắp đến, hai má phồng lên, thật giống một con hamster.

Không hề có chút chột dạ xấu hổ vì bị vạch trần nào, Vương Nhất Bác bình tĩnh tự gắp cho mình một miếng rau xanh xong mới nói: "Này cũng bị anh nghe ra được rồi, Tiêu Chiến thật thông minh."

"Làm gì." Tiêu Chiến không giận, lại cố tình giơ tay che che đôi mắt vừa rồi vì thống khổ quá độ mà sưng đỏ, nói: "Anh lại làm gì rồi?"

"Người bạn đó của anh khi nào thì về?" Một tay rảnh rỗi của Vương Nhất Bác từ cạnh còn lại của bàn vươn đến, khẽ nắm cổ tay Tiêu Chiến kéo ra, nói: "Đừng cứ dụi mắt mãi."

"Ngày mai về tới." Tiêu Chiến cố sức nheo nheo mắt.

"Anh ở nhà anh ta có tiện không?" Ngữ khí Vương Nhất Bác nhàn nhạt, hỏi anh.

"Tiện mà." Tiêu Chiến trả lời rất thành thật: "Bọn anh từ nhỏ đã thân với nhau rồi, cậu ấy hẳn sẽ không để ý chuyện anh tạm thời ở nhờ."

"Vậy sao." Vương Nhất Bác mặt không cảm xúc gật gật đầu.

Nhận thấy có chút cảm xúc gì đó vi diệu, Tiêu Chiến chậm chạp bắt đầu phân tích, một lúc lâu sau mới do dự nói từng chữ, tựa như đang hỏi, lại giống như sửa đúng lại câu nói vừa rồi của cậu: "Vậy, không... tiện sao?"

Vương Nhất Bác thong thả nhấc mí mắt lên, nhìn qua: "Sao có thể, hai người quen biết nhau đã mười mấy năm rồi kia mà."

Như thể đột nhiên được giải khai bế tắc, Tiêu Chiến cảm thấy mình hẳn là biết ý tứ Vương Nhất Bác muốn nói là gì, vì thế cực kỳ trực tiếp đưa ra nghi ngờ: "Không phải em, giấm này cũng ăn đấy chứ?"

"Làm sao? Không cho phép à?" Chưa từng nghĩ đến Vương Nhất Bác lại trực tiếp hơn nhiều so với mình như này, Tiêu Chiến lập tức bị hỏi đến trở tay không kịp, tim đập thình thịch mấy cái, vành tai cũng hơi nóng lên.

Anh có lệ mà cười ha ha hai tiếng, sau đó xấu hổ vội vàng cúi xuống, đôi đũa chọc chọc trong chén cơm, nửa ngày cũng nghĩ không ra phải nói gì tiếp theo.

Vương Nhất Bác nhìn anh mười mấy giây, lại chỉ có thể nhìn được cổ và tai đang đỏ bừng của Tiêu Chiến, không quá đúng lúc mà nhớ đến dáng vẻ của anh lúc cao trào trên gường, khi ấy Tiêu Chiến cũng sẽ giống như bây giờ, từ xương quai xanh cho đến xương cùng đều đỏ hồng, sẽ khiến cậu có chút ác ý mà muốn xem xem Tiêu Chiến có thể chịu được đến mức nào.

Chẳng qua cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, không muốn Tiêu Chiến phải chịu bất kỳ khó chịu nào, đặc biệt lúc khóc lóc dữ dội nhất, Vương Nhất Bác sẽ không có lý do mà cảm thấy sợ hãi.

Cửa sổ phòng bếp bị gió to thổi đến rung lên, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân tâm viên ý mã, suy nghĩ cũng theo cánh cửa cũ kia đập rầm rầm.

Ăn cũng không còn ngon miệng nữa, anh đang nghĩ xem nên nói gì mới giảm bớt sự xấu hổ vừa rồi, thì điện thoại đặt bên tay phải bỗng rung nhẹ, là chuông báo tin nhắn.

Anh lặng lẽ liếc mắt một cái, bỗng sửng sốt một chút, là Vương Nhất Bác gửi cho anh.

Không hiểu vì sao đang ngồi đối diện nhau còn phải gửi tin nhắn cho mình, Tiêu Chiến ngẩng đầu vội liếc Vương Nhất Bác một cái, lại cúi đầu mở khóa màn hình, mở giao diện trò chuyện ra.

Trong khung thoại hiện lên ba tin nhắn, cái thứ nhất là định vị một địa chỉ, cái thứ hai là địa chỉ bằng ký tự, cái thứ ba là sáu con số.

Tiêu Chiến không nói gì, ngẩn người khoảng hơn nửa phút, mới lại lần nữa nhìn Vương Nhất Bác, môi mắt xinh đẹp hơi đỏ mở to, như thể đang lặng yên đặt câu hỏi với Vương Nhất Bác, hơn nữa còn chân thành tha thiết muốn nhận được câu trả lời.

"Mật khẩu vào nhà."

"Mật khẩu vào nhà em sao lại giống ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt vậy?" Vô thức hỏi ra xong, Tiêu Chiến hậu tri hậu giác phát hiện thâm ý trong đó, hầu kết nhỏ xinh xắn khẽ nuốt nuốt.

Bình tĩnh liếc anh một cái, Vương Nhất Bác không trả lời mà trực tiếp ra lệnh: "Hai ngày tới em tương đối bận, nếu đồ của anh nhiều, vậy tạm thời anh về nhà ở trước đợi em xong việc sẽ đưa anh đến thu dọn, nếu không nhiều lắm thì anh tự mình dọn về nhà trước."

"Sống chung sao?"

"Không phải." Vương Nhất Bác nói: "Thu lưu anh."

Tiêu Chiến 'xùy''một tiếng thật nhẹ, mím môi cười: "Đã biết, cảm ơn em, người tốt Vương Nhất Bác!"





Hôm sau trời tạnh mưa, phà về Tân Cảng đã hoạt động trở lại, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác tản bộ đến bến cảng.

Lúc tới ngoại trừ chiếc đồng hồ kia, trên tay cậu không có bất cứ thứ gì, hiện giờ nắm tay Tiêu Chiến đi trong gió biển sáng sớm nhẹ nhàng thổi, Vương Nhất Bác cảm thấy trong tay và trong lòng mình đều nặng thêm một trọng lượng nào đó, không hề khiến cậu cảm thấy áp lực, mà vẫn luôn muốn nắm lấy, về sau cũng sẽ không bao giờ buông.

Thời gian phà chạy in trên vé là hai mươi phút sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng ở cổng bến cảng, gió thổi đến, là cơn gió đặc biệt trong lành tươi mát sau cơn mưa.

Phà hoạt động trở lại, thỉnh thoảng có hành khách lần lượt lui tới, cũng sẽ có người tò mò liếc mắt nhìn hai người họ, Vương Nhất Bác cũng chẳng chút để ý, vẻ mặt thoạt nhìn lạnh lùng, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với Tiêu Chiến, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.

"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em." Trước khi lên phà, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

"Biết rồi, đừng dông dài nữa." Tiêu Chiến làm bộ đẩy đẩy sau lưng Vương Nhất Bác: "Mau về làm việc trước đi."

"Tiêu Chiến."

"Làm sao?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một lát, nói: "Không có gì."





Tiễn Vương Nhất Bác lên phà xong, dù biết cũng chỉ cách xa một ngày, nhiều nhất là hai ngày sẽ lại gặp nhau, thế nhưng từ lúc buông tay nhau ra, trong lòng bỗng có chút buồn tủi, Tiêu Chiến đứng im tại chỗ nhìn con phà di chuyển tạo ra tiếng sóng oàm oạp.

Bừng tỉnh nghĩ đến năm năm trước, cũng ở vịnh Linh Lung này, Vương Nhất Bác cũng nhìn theo anh rời đi như thế, khi ấy tâm tình Vương Nhất Bác thế nào, Tiêu Chiến nghĩ, có lẽ cho đến tận giờ phút này anh mới thật sự hiểu được, là chỉ cần rời xa một giây cũng cảm thấy dày vò, cho dù lúc ở bên nhau không làm gì, cũng cảm thấy an tâm, cảm thấy đủ.

Phà dần rời khỏi tầm mắt, biến thành một hình chữ nhật thật nhỏ, không biết chạy thêm bao xa mới biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt mình, Tiêu Chiến mở chức năng ghi âm của điện thoại thu lại âm thanh một lúc lâu, mãi cho đến khi có cuộc gọi cắt ngang đoạn ghi âm này.

Là Vương Nhất Bác gọi đến, Tiêu Chiến không chút do dự, nhấn nghe.

Trong điện thoại có tiếng gió, Vương Nhất Bác có thể tưởng tượng được dáng vẻ Tiêu Chiến đang ngây người đứng ở bến cảng, kể từ lúc bắt đầu tương ngộ cho đến mãi về sau này, có đến 90% là khoảng thời gian hai người chia xa, 5% còn lại là tiễn đối phương rời đi, bởi vậy thời gian ở chung chỉ còn ít đến đáng thương, tất cả đều không đủ cho một mùa Hè hoàn chỉnh.

"Tiêu Chiến."

"Sao vậy?"

"Định đứng bao lâu nữa vậy?" Vương Nhất Bác hỏi anh trong điện thoại.

Sửng sốt một chút, Tiêu Chiến thậm chí còn theo bản năng nhìn quanh bốn phía một lần, nếu không làm sao Vương Nhất Bác biết anh vẫn đang còn ở bến cảng vậy.

Ấp úng nói: "Sao em biết được thế?"

Không trả lời câu hỏi này, Vương Nhất Bác chỉ im lặng vài giây, nói: "Quay về sớm chút đi."





Hoảng hốt một lát, trên thực tế suốt mấy ngày từ sau khi về nước cho đến nay, kỳ thật Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy không chân thật, ngôi nhà lớn lên từ nhỏ ở Tân Cảng đã không thể về, nhà cũ ở vịnh Linh Lung không bao lâu sau cũng sẽ bị dỡ bỏ, anh quay về như thể chỉ là để cáo biệt, sau đó tiếp tục về lại Los Angeles, bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống mới không hề có Vương Nhất Bác.

Chỉ là lại lần nữa được gặp Vương Nhất Bác, như thể đã mơ một giấc mộng thật lâu, sau khi tỉnh lại Vương Nhất Bác đã ở bên cạnh mình.

Vì thế anh biết, anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống hoàn toàn mới mà trong đó có cả Vương Nhất Bác bồi anh đi suốt quãng đường còn lại.

Ngốc nghếch gật gật đầu, lại ý thức được Vương Nhất Bác cũng không nhìn thấy, Tiêu Chiến nhẹ giọng đáp: "Được."

Vài giây sau, Vương Nhất Bác vẫn chưa kết thúc cuộc gọi, Tiêu Chiến lại gọi: "Vương Nhất Bác."

"Ừ?"

"Ngày mai anh về."

"Ừm." Vương Nhất Bác nhẹ giọng khẽ cười, nói: "Đã biết."





Chương Du có chìa khóa riêng, vừa về nước liền về nhà đánh một giấc đến trời u đất ám, Tiêu Chiến cho rằng có gửi tin nhắn hắn cũng không thấy được.

Hành lý không có gì nhiều, lúc về cũng chỉ có một chiếc vali không lớn, Tiêu Chiến đơn gản thu dọn vài món quần áo là được.

Nhắn cho Vương Nhất Bác mình đã đặt vé phà quay về, chuyến buổi chiều, đoán Vương Nhất Bác vẫn đang ở công ty, Tiêu Chiến săn sóc nhắc nhở cậu không cần đến đón mình.

Tin gửi đi được mười mấy giây, liền nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác.

"Mọi chuyện đều xử lý xong hết rồi sao?" Vương Nhất Bác hỏi là về công việc thu âm của anh.

"Đều xong hết rồi." Tiêu Chiến ngồi trên khoang thuyền ở vị trí cạnh cửa sổ, thuận miệng hỏi: "Giờ này em không bận à?"

"Đang họp." Vương Nhất Bác đứng bên ngoài phòng họp, giơ tay thoáng nhìn đồng hồ, tranh thủ ra ngoài không tiện nói lâu, bộ phận nghiên cứu phát minh đang có một vấn đề về truyền cảm khí cần phải giải quyết gấp, vì thế dặn dò Tiêu Chiến: "Về nhà thì tắm rửa rồi ngủ một giấc trước đi."

Nghĩ Vương Nhất Bác còn đang họp. Tiêu Chiến đáp được, xong mới lại nghi hoặc hỏi: "Em đang họp, chúng ta lại nói chuyện điện thoại thế này có tiện không?"

Vương Nhất Bác đáp: "Mở loa ngoài mọi người cùng nghe."

"Hả?" Tiêu Chiến sửng sốt, có chút xấu hổ nói: "Này không tốt lắm đâu."

"Ừm." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Nhưng em là ông chủ."

"Được rồi." Biết đây lại là trò đùa nhạt nhẽo của Vương Nhất Bác, Têu Chiến nghiêm túc đốc thúc cậu: "Em mau về họp đi, đừng nói chuyện với anh nữa." Sau đó tâm tình đầy mong chờ mà kết thúc cuộc điện thoại này.

Nghĩ đến sắp được gặp nhau, tâm tình nhảy nhót như thủy triều, chỉ lên không xuống,

Về đến Tân Cảng, Tiêu Chiến đặt xe về nhà, vừa vào đã thấy một chiếc vali tùy tiện đặt ở phòng khách, thậm chí còn chưa mở ra, anh nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng ngủ thì thấy, quả nhiên Chương Du đang dang chân dang tay nằm trên giường ngủ khò.

Lấy vali của mình thu dọn quần áo xong, Tiêu Chiến tiện tay thu dọn gọn gàng căn phòng một chút, gần một tiếng trôi qua, Chương Du có lẽ là bị khát tỉnh, rời giường đi tìm nước uống, nhìn thấy máy tính của Tiêu Chiến đang đặt ở phòng khách, phản ứng một lát mới nói: "Cậu chờ tôi uống miếng nước cái, xong sẽ nói chuyện với cậu."

Chương Du là đang muốn hỏi chuyện Tiêu Chiến muốn dọn đến nhà Vương Nhất Bác ở.

Cùng lúc đó, chuông cửa vang lên, chuông cửa nhà Chương Du là một đoạn nhạc vui vẻ, không biết giờ này là ai gọi, Tiêu Chiến đứng dậy đi đến huyền quan, mở cửa ra lại ngây người tại chỗ.

"Vương Nhất Bác? Sao em lại đến đây?"

Nghe thấy ba chữ Vương Nhất Bác, Chương Du vừa mới rót hết nửa chai nước khoáng lạnh lập tức tỉnh táo, lẻn đến bên cạnh huyền quan, rốt cuộc cũng trông thấy người hàng xóm tốt bụng mà suốt năm năm qua Tiêu Chiến vẫn luôn miệng nhắc đến.

Là trực tiếp từ công ty đến, Vương Nhất Bác vẫn đang mặc bộ tây trang màu đen, theo thói quen không có biểu cảm hay động tác gì quá lớn, dáng người đĩnh bạt phảng phất có thể che mưa chắn gió cho Tiêu Chiến, thoạt nhìn không dễ gần, không phải kiểu người thân thiện.

Lời chào hỏi của Chương Du nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng mới cứng nhắc 'Hi' một tiếng: "Xin chào, tôi là bạn của Chiến Chiến, Chương Du."

"Xin chào, Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác gật đầu, đơn giản tự giới thiệu xong thì nghiêng người từ ngoài cửa đi vào, tự nhiên mà đỡ sau lưng Tiêu Chiến, cùng anh vào nhà.

"Tôi biết cậu, Chiến Chiến vẫn thường xuyên nhắc đến cậu, lần này rốt cuộc gặp được cậu rồi."

"Cảm ơn anh thời gian này cho Tiêu Chiến ở nhờ." Vương Nhất Bác quay đầu hơi mỉm cười với Chương Du, ngữ khí nghiêm túc nói: "Còn cả, vào thời gian anh ấy trị liệu cũng ở cạnh anh ấy."

Vẻ mặt lạnh nhạt một giây trước còn khiến Chương Du không hiểu sao có chút e ngại, giây tiếp theo đột nhiên không kịp đề phòng mà cảm ơn khiến hắn cứng họng, hết nhìn nhìn Tiêu Chiến lại nhìn nhìn Vương Nhất Bác, cảm thấy bản thân chẳng giống chủ nhà chút nào, Chương Du có chút khách khí nói: "Nên làm, cũng cảm ơn cậu trước kia ở vịnh Linh Lung chăm sóc Chiến Chiến, cậu ấy vẫn luôn nói cậu rất tốt bụng."

"Thế sao?" Không biết có phải Vương Nhất Bác đang cười không, có lẽ không phải, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Nên làm, dù sao tôi cũng là bạn trai Chiến Chiến."

Khẽ sửng sốt một chút, Tiêu Chiến lập tức nhíu nhíu mày, nghi ngờ quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, trên đầu như thể đang treo một dấu hỏi thật to.

Vương Nhất Bác chưa gọi anh như thế bao giờ, chỉ có người nhà và Chương Du, người bạn từ thuở nhỏ này mới gọi nhũ danh của anh, Tiêu Chiến đột nhiên có chút buồn cười, không hiểu vì sao có đôi khi Vương Nhất Bác lại ấu trĩ đến thế.

Nhưng nói thật lòng, anh thừa nhận mình cực kỳ hưởng thụ chuyện này.





Rời khỏi nhà Chương Du, Tiêu Chiến ngồi trên xe Vương Nhất Bác, lúc dừng đèn đỏ cuối cùng trước khi đến nhà họ, anh nhận được tin nhắn của Chương Du, liên tục mấy cái, vang lên không ngừng.

[Có ý gì? Bạn trai cậu bẩm sinh không thích cười à?]

[Tôi nghiêm trọng hoài nghi cậu có filter dành cho cậu ta.]

[Có phải cậu ta có hơi khoa trương rồi không, từ lúc vào nhà mắt lúc nào cũng dính chặt trên người cậu.]

[Bỏ đi, trực giác nói cho tôi biết, cậu ta là người rất tốt.]

[Chúc các cậu bách niên hảo hợp!]

Rời khỏi giao diện trò chuyện, Tiêu Chiến cúi đầu nhịn cười, nhưng thật sự nhịn không nổi, cười đến mức hai vai rung rung, sau khi bị Vương Nhất Bác phát hiện, mới đúng lý hợp tình ngẩng đầu lên quay sang nhìn cậu, hỏi: "Vừa rồi ở nhà Chương Du em gọi anh là gì?"

Vương Nhất Bác tập trung lái xe, không đáp anh.

"Em gọi lại lần nữa đi, anh muốn nghe."

"Anh nghe nhầm rồi." Vương Nhất Bác vô tình cự tuyệt.

"Bớt gạt người, anh nghe rất rõ ràng, em nói em là bạn trai của ai nha?" Tiêu Chiến cố ý không chịu bỏ qua.

"Ngốc." Vương Nhất Bác lại trở về lãnh khốc.

Tiêu Chiến tức giận 'xùy' một tiếng, đắc ý cười cười, nói: "Sách mua cho em mấy hôm trước đã tới rồi, nhân viên chuyển phát nhanh vừa mới gọi cho anh, anh bảo người ta để ở cửa."

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác cười nói.





Không dọn một phòng ngủ riêng, sau khi về đến nhà, Vương Nhất Bác lập tức kéo vali của Tiêu Chiến vào phòng ngủ chính, Tiêu Chiến vào phòng tắm dùng nước ấm rửa mặt, cả người lên tinh thần hơn không ít.

Lần trước đến không quan sát kỹ mọi ngóc ngách trong nhà, căn hộ một sảnh hai phòng ngủ, còn có một phòng kho, ngó vào nhìn thoáng qua, thế mà lại phát hiện chiếc xe đạp lúc trước anh mua ở vịnh Linh Lung được dựng bên trong, thoạt nhìn còn rất mới.

Vương Nhất Bác từ phòng ngủ đi ra, đón ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến, nhướng mày: "Nhìn cái gì, tặng em rồi chính là của em.'

"Sao lại còn mới như vậy?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Chi tiền bảo dưỡng." Vương Nhất Bác bước đến vuốt ve sau gáy Tiêu Chiến, bỗng hỏi: "Có muốn học không?"

"Bây giờ sao?" Tiêu Chiến mở to mắt, có chút mong chờ.

Giờ này, trong chung cư cũng không có mấy người qua lại, đi xe đạp cũng không sao, Vương Nhất Bác gật đầu, lấy xe từ phòng kho ra, nói: "Đi thôi, dạy anh."

Tiêu Chiến hào hứng bước theo sau, nắm áo Vương Nhất Bác hai mắt nheo lại vui vẻ nói: "Cảm ơn em!"

Cỏ ven đường xe chạy xanh um, bị những tán lá trên cao che khuất, chỉ còn những vạt nắng yểu điệu rơi xuống.

Xe đạp kỳ thật không khó học, lúc trước mua xe chưa được bao lâu mắt đã có vấn đề, thế nên mới không cách nào tập đi.

Hôm nay có Vương Nhất Bác hướng dẫn, chưa đến nửa tiếng, Tiêu Chiến đã có thể xiêu xiêu vẹo vẹo miễn cưỡng đạp về phía trước mà không té ngã rồi.

"Em đứng qua bên kia đi, đứng xa một chút, anh đạp tới, lần này nhất định có thể." Tiêu Chiến tự chủ trương sắp xếp Vương Nhất Bác đứng cách mình một đoạn, tràn đầy tin tưởng.

Vương Nhất Bác gật đầu, mặc anh an bài.

Đi đến khoảng cách gần một trăm mét, Tiêu Chiến ra sức vẫy tay với Vương Nhất Bác, sau đó làm một dấu OK, tỏ ý mình chuẩn bị đạp qua.

Bắt đầu có hơi loạng choạng, nhưng không ngã, Tiêu Chiến ổn định đầu xe lại, có chút vui vẻ nhỏ giọng reo lên một tiếng, sau đó tiếp tục đạp về phía trước.

Vương Nhất Bác đứng ở cuối đường hai tay đút túi, khuôn mặt thả lỏng tùy ý, nụ cười thật nhẹ như ẩn như hiện.

Tiêu Chiến đạp xe, xiêu xiêu vẹo vẹo đạp tới, đạp được một đoạn ngắn liền phát hiện mình thế mà đã thuần thục hơn, có thể thong thả vững vàng đi tới trước.

Càng đến gần Vương Nhất Bác, lại càng thấy rõ nét cười trên mặt cậu.

Trên con đường xe chạy trong khu chung cư, ngoại trừ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thì không có ai khác, một cơn gió nhẹ của mùa Hè thổi đến từ hồ nước cách đó không xa, thổi bay vạt áo sơ mi mỏng màu lam của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy tuy mình sẽ không học đi xe đạp trên dây, dù sao Vương Nhất Bác hẳn cũng sẽ không, bởi nó vốn chỉ là lời nói đùa thời còn son trẻ, nhưng giờ bản thân đã có thể tự đạp được một đoạn đường ngắn mà không ngã, anh cảm thấy cực kỳ hài lòng với kết quả giảng dạy của Vương Nhất Bác.

Lúc chỉ còn cách Vương Nhất Bác chưa đến nửa mét, Tiêu Chiến kịp thời bóp phanh lại, vui vẻ trên mặt không giấu được, nhanh chóng dừng xe lại thả chân xuống, nhìn Vương Nhất Bác nở nụ cười thật nhẹ nhàng lại thỏa mãn.

Anh nghĩ, thật ra có ngã cũng không sao, bởi so với bất kỳ ai, Vương Nhất Bác sẽ nhanh chóng chạy đến bên anh, đón được anh.

Bởi Vương Nhất Bác chính là miếng bịt góc nhọn hoàn hảo nhất của anh, là người dẫn đường 101 điểm.

Bởi Vương Nhất Bác sẽ khiến Tiêu Chiến lần nữa trở về thời thơ ấu năm anh năm tuổi, chỉ khao khát có được bể cá nhỏ, nuôi những chú cá mà mình yêu thích.

Sẽ không trách móc anh không thành thục, không tính toán chu toàn khi anh ngã.

Sẽ không nói những lời đao to búa lớn với anh, vào lúc anh tan nát cõi lòng muốn anh phải hiểu chuyện làm một người lớn.

Vương Nhất Bác sẽ chỉ mang đến cho anh những cưng chiều và không nói đạo lý, không cần để ý ánh mắt của người khác, Vương Nhất Bác hy vọng ở bên mình, Tiêu Chiến chỉ cần vươn tay ra, mãi mãi đều có thể có được thứ anh muốn.

Bởi Vương Nhất Bác, là hướng dẫn viên gần gũi không chút kẽ hở nào của Tiêu Chiến.


-----HOÀN CHÍNH VĂN-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com