TruyenHHH.com

Edit Bjyx Chuyen Tinh O Lan Dao


Cuối tháng ba, dòng hải lưu ấm áp đã tới theo đúng hẹn, chuẩn bị cho lễ cầu ngư. Nhưng năm nay, hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương không chào đón loài cá chuồn như mọi năm mà được bao quanh bởi những tảng đá bọt lớn màu xám.

Hai ngày sau khi cơn bão qua đi, Lan Đảo khôi phục lại đường dây thông tin liên lạc, đồng thời, cả thế giới cũng được biết trận động đất lớn ở miền Đông Nhật Bản đã gây ra sóng thần, dẫn đến vụ nổ và rò rỉ nhà máy điện hạt nhân Fukushima, biến toàn bộ Thái Bình Dương trở thành nơi phải gánh chịu hậu quả. Mức độ thiệt hại ngang với sự cố Chernobyl ở thế kỷ trước. Đồng thời, sóng thần cũng đi kèm với các vụ phun trào núi lửa dưới đáy đại dương, dung nham nóng chảy nhiệt độ cao được nước biển làm lạnh đột ngột, biến thành những đá bọt, rải rác trôi nổi trên mặt biển.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn đang sống tạm trong tiệm BoBo không cửa ra vào, không cửa sổ và thiếu mất một bức tường, mỗi ngày đều chú ý đến sự thay đổi của đại dương. Biển xanh thẫm và êm đềm, không có gì thay đổi ngoại trừ những tảng đá bọt đang dạt vào bờ biển.

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Đá bọt cũng có thể trôi nổi đến đây, em nói xem ô nhiễm hạt nhân ở Fukushima thì sao? Có phải đã lan rộng khắp đại dương từ lâu rồi phải không?"

Vương Nhất Bác nhặt một hòn sỏi ném vào mặt nước, nhưng chỉ tạo ra một vệt sóng nhỏ do có những tảng đá bọt cản trở. Cậu lắc đầu và thử lại lần nữa.

Vẫn không khác gì.

Cậu đành quay sang nhìn Tiêu Chiến, "Anh nghĩ sao?"

"Tại sao Lan Đảo lúc nào cũng phải chịu tai họa cả từ bên trong và bên ngoài?"

Vương Nhất Bác tiếp tục ném đá lên mặt biển, "Không chỉ Lan Đảo, anh nghĩ Đài Bắc có nằm ngoài tai họa này không? Hay là Cáp Nhĩ Tân, Matxcova, New York có thể tránh khỏi?"

Vương Nhất Bác luôn đi trước một bước so với suy nghĩ của Tiêu Chiến, đối diện với câu hỏi như vậy Tiêu Chiến ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, vừa nhẹ nhõm vừa có chút bi ai.

"Đột nhiên anh nhớ tới bộ phim chúng ta cùng nhau xem ở Đài Bắc năm ngoái, nói rằng năm 2012 là năm tận thế."

"Ừm, lúc đó anh không tin, còn ngủ suốt cả bộ phim."

"Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ anh có hơi tin rồi, làm sao bây giờ, còn có tám tháng nữa."

"Không cần sợ."

"Vậy em thì sao, em có sợ không?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác suy nghĩ trong chốc lát, "Lúc đó em có hơi sợ, giờ thì không."

Tiếng ồn ào trên đường lớn càng lúc càng gần, cắt ngang cuộc đối thoại trên bờ biển của hai người, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

"Wow, một đoàn xe đang đến."

Thì ra Lan Đảo oanh oanh liệt liệt nghênh đón một đoàn thi công, một đội đến khu phố thương mại mới mở và một đội đến khu nhà ngầm cũ. Có vẻ như lễ hội Xuân Hè năm nay hòn đảo sẽ sôi động trở lại, chỉ khác là lễ cầu ngư đã được thay thế bằng lễ hội xây dựng công trình mới.

Tháng Năm, bản phác thảo Bảo tàng Lan Đảo lần đầu được công bố, là một ngôi nhà ngầm được phóng đại hàng chục lần, kiến trúc tương tự như nhà ngầm truyền thống, chỉ thay đổi cột gỗ tự nhiên đặc trưng của đảo thành cột bê tông cốt thép. Con quái vật khổng lồ này trổ lên từ mặt đất, thoạt nhìn có rất nhiều chỗ không vừa mắt, Tiêu Chiến ngượng ngùng nói trong ý tưởng ban đầu của anh, nó không to lớn đến vậy. Vương Nhất Bác nói hiện tại nhìn đúng là có hơi ngớ ngẩn một chút nhưng nhìn lâu thì cảm thấy cũng hơi hơi thích.

Như thế xem ra, thiết kế tổng thể của bảo tàng vẫn là theo bản thiết kế tổng thể ban đầu của Tiêu Chiến. Trong nhiệm kỳ một năm ở Cục Văn hoá và Du lịch Đài Đông, anh cũng không phải là không hoàn thành được việc gì, nếu có một phương án tốt hơn thì  có thể kế hoạch của anh đã bị loại bỏ.

Hai người cùng nhau vận chuyển xe gạch ngói đổ vỡ cuối cùng của tiệm BoBo đến khu tập kết rác thải xây dựng. Như vậy, tương lai từ cửa sổ trên tầng hai của bảo tàng sẽ không còn cảnh quan không đẹp mắt nào nữa, phía trước chỉ có đại dương bao la. Hai người đều mang dép tông, đội mũ rơm của ngư dân, thật sự trông không khác ngư dân là bao, đặc biệt là Tiêu Chiến, vừa phơi nắng xong cả người đều là ba chữ "người Đạt Ngộ".


Cũng không phải là hai người có chủ ý làm việc này, chỉ là sinh hoạt trên đảo cần phải tự thân vận động. Cơn bão đã thổi bay một nửa bức tường và cửa sổ của tiệm BoBo, sửa chữa cũng sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa việc xây dựng bảo tàng cũng quá ồn ào, nơi này thật sự không thích hợp để ở, vì thế hai người tìm một địa điểm khác xây nhà mới.

 
Ngôi nhà mới nằm cách khu phố thương mại 2km, cách đại lý xe của A Vỏ không xa. Những năm này Tiêu Chiến cũng có một số tiền tiết kiệm, số tiền này vừa vặn đủ dùng cho ngôi nhà liền kề hai tầng ở phố Đông Thanh. Thời điểm mua, Lan Đảo đang chờ được khôi phục và phát triển, nói không quá thì giá nhà cũng tương tự giá vé máy bay từ Đài Bắc đến Lan Đảo. Con phố đó rất tốt, hướng ra biển, yên tĩnh không ồn ào, nhiều người dân quay về đảo và nhiều người mới tới cũng chọn chỗ này.


Như thế thì, việc giữ lại tiệm BoBo cũng vô dụng. Vương Nhất Bác dứt khoát muốn thừa dịp đội công nhân xây dựng vẫn đang còn ở đây nhờ bọn họ hỗ trợ san lấp, năm sau sẽ xây mới sau.
Tiêu Chiến đang lên kế hoạch, năm sau bọn họ sẽ xây một ngôi nhà lớn hơn, cũng mở lại tiệm nước ngọt BoBo với đa dạng các sản phẩm, không chỉ bán kem đá bào khoai môn nhưng biển hiệu thì vẫn để như cũ. Khoai môn sẽ lấy từ nhà A Vỏ, cuối năm sẽ chia lợi nhuận cho cô.


Khắp nơi trên đảo đều đang bận rộn với tiến độ xây dựng. Tiêu Chiến mỗi ngày kéo Vương Nhất Bác chạy vào rừng, nói muốn tặng cậu một chiếc thuyền độc mộc, anh muốn tự tay mình chọn gỗ. Hai người đánh dấu cây gỗ yêu thích của mình bằng những ký hiệu riêng, cả một khu rừng trở thành nơi đi dạo của bọn họ, nhiều nơi không chỉ lưu lại ký hiệu mà còn để lại dấu vết của tình yêu.

Con trai Đạt Ngộ mười tám tuổi không chỉ nhảy cảng ở điểm cao nhất của cảng Khai Nguyên mà còn phải hoàn thành chiếc thuyền độc mộc đầu tiên trong đời, đương nhiên, là do cha và các chú trong tộc hướng dẫn. Vương Nhất Bác rời Lan Đảo từ năm mười lăm tuổi, lễ trưởng thành mười tám tuổi là một câu "không yêu" của Tiêu Chiến, vì vậy, Tiêu Chiến muốn năm nay nhất định phải bổ sung cho cậu một ngày lễ long trọng.

Thuyền lắp ráp cực kỳ cầu kỳ, phải chọn mười ba loại gỗ khác nhau được trồng ở Lan Đảo, cắt thành hai mốt khối, lắp ráp thành những bộ phận khác nhau, tất cả nối với nhau bởi các mộng gỗ. Tiêu Chiến mời một lão sư phụ người Đạt Ngộ hướng dẫn, và để kịp thời gian, anh mời thêm ba người thợ mộc đồng thời bắt đầu chế tác.

Tháng Tám sinh nhật Vương Nhất Bác, thuyền cũng lắp ráp đúng tiến độ. Hoa văn và đồ đằng* trên thân thuyền Tiêu Chiến tự mình vẽ, trên mũi thuyền cắm mấy chùm lông đuôi gà, trông vừa anh dũng vừa đẹp mắt. Ngày mồng năm, chiếc thuyền độc mộc đuôi cong được hạ thuỷ từ bến cảng Khai Nguyên, Tiêu Chiến đứng từ trên bục cao vẫy tay với Vương Nhất Bác.

(Đồ đằng: Totem, là một thuật ngữ mà tiếng Anh đã mượn từ một ngôn ngữ của người bản địa Châu Mỹ. "Từ điển tiếng Việt" của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là "động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt".)

Vương Nhất Bác tháo dép, lùi lại vài bước chạy nước rút, hai tay giơ lên trời, cơ bắp toàn thân căng ra bị ánh mặt trời chiếu đến lấp lánh, duyên dáng nhảy xuống nước, như con cá chuồn khoẻ nhất Thái Bình Dương.

"Wohooo – Vương Nhất Bác 24 tuổi!"

"Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến chèo chiếc thuyền mới tinh đến bên cạnh Vương Nhất Bác, chờ cậu bước lên thuyền liền đưa mái chèo qua, "Thuyền trưởng, đây là thuyền của ngài, xin mời."

Vương Nhất Bác cầm mái chèo, ôm eo Tiêu Chiến và hôn anh. Những đứa nhỏ ở cảng Khai nguyên học theo Vương Nhất Bác, liên tiếp nhảy từ trên cao xuống nước, từng đứa từng đứa trồi lên khỏi mặt nước, nhìn thấy hai người đang hôn nhau, trên mặt nước lại liên tiếp phát ra tiếng "woa woa".

Xác thực là cảng Khai Nguyên lại có trẻ con, đa số bọn chúng đã rời Lan Đảo từ khi chưa biết gì hoặc là được sinh ra ở nơi khác, nhưng bây giờ đều là trẻ nhỏ của Lan Đảo. Trẻ nhỏ của Lan Đảo trời sinh đã biết lặn.

Nhân viên 711 vẫn là hai người cũ, cuối cùng cũng đến ngày bận rộn, việc làm ăn tốt lại có chút không quen, mỗi ngày ca thán hoài niệm những ngày Lan Đảo không có người.

Vương Nhất Bác chèo thuyền độc mộc Tiêu Chiến tặng mình, từ cảng Khai Nguyên dọc theo bờ biển theo chiều kim đồng hồ, đến tận nhà họ ở Đông Thanh.

Trên tầng hai có một ban công rộng. Tiêu Chiến đã dựng một cây cột kim loại ở phía đông nam sân, vừa vặn đem mũi và đuôi thuyền treo lên cao. Những ngày không ra khơi, con thuyền có thể ở đây phơi nắng. 

Một phong tục mới đang được hình thành trong cộng đồng người dân mới ở Đông Thanh, đó là nếu trong sân có một chiếc thuyền độc mộc màu đỏ và trắng, điều đó có nghĩa là gia đình có một người đàn ông huyết thống thuần huyết là người Đạt Ngộ đã trưởng thành. Nếu gia đình nào giống như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, trên sào phơi cạnh thuyền có cá phơi quanh năm, điều đó có nghĩa là gia đình này có ít nhất một ngư dân lão luyện.

Tháng 10 sinh nhật Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng chuẩn bị quà tặng, mà cậu giữ bí mật cho tới tận khi trời tối, đó là chiếc quần chữ Đinh theo truyền thống của người Đạt Ngộ.

Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến chiếc quần đã được cuộn thành cuộn, có hoa văn mắt thuyền và hoa văn gợn sóng giống như trên chiếc thuyền độc mộc, còn có đồ đằng của gia tộc sắp bị thất truyền trong nhiều thập kỷ.

Chiếc quần 100% handmade cực kỳ tinh tế, kích thước vừa vặn, không cần phải đo, Vương Nhất Bác chỉ sợ đã thuộc lòng kích thước rồi.

"Sao bỗng nhiên tặng anh quần chữ Đinh? Hiện tại cũng không có lễ cầu ngư."

"Mỗi người Đạt Ngộ nhất định phải có quần chữ Đinh của riêng mình."

"Vậy được." Tiêu Chiến nhận lấy, cẩn thận vuốt ve những hoa văn trên đó.

Vương Nhất Bác như một chú cún con dụi dụi người vào Tiêu Chiến, "Anh mặc thử đi, em giúp anh, bây giờ mặc luôn."

"Anh muốn giữ làm kỷ niệm, không cần mặc."

"Thử xem có vừa không rồi hãy cất đi."

"Nếu không vừa thì sao?"

Vương Nhất Bác rất thiếu đánh nói, "Vậy đương nhiên là lấy đi sửa, thế nào, anh muốn mang theo để làm một cái đuôi à?"

"Rắm thối í. Sửa cái gì mà sửa, quần chữ Đinh là vật trọng yếu của nam nhân Đạt Ngộ, không phải phụ mẫu thê nhi không được đụng vào..."

Vương Nhất Bác ngồi xuống kéo Tiêu Chiến vào lòng.

"Cái gì mà phụ mẫu thê nhi, ngoại trừ em thì ai cũng không được động vào." Vương Nhất Bác hung hăng nói, nhưng giọng điệu lại mềm nhũn, "Anh thay ra đi, sau lại mặc lại, bây giờ em muốn xem."

Tiêu Chiến không cưỡng lại được cậu, đành nói, "Được, vậy anh mặc cho em xem."

Thực tế trên người Tiêu Chiến cũng chỉ có ba thứ, áo thun cởi ra trước, Vương Nhất Bác vô cùng thích thú nhìn bả vai anh trần trụi, lần theo xương sống dần xuống dưới, mắt cậu nheo lại bắt đầu nghĩ tới vài chuyện xấu xa: cậu muốn nhào nặn nó, xoa bóp nó, sau đó hung hăng tách đôi nó ra. Anh trai nhất định sẽ khóc, đến lúc đó lại ngon ngon ngọt ngọt mà dỗ người vào lòng.

Khi cởi quần jeans, Tiêu Chiến chỉ cởi đến bắp chân, sau đó cởi giày, dùng chân giẫm lên hai ống quần, chỉ để lại một chiếc quần lót trắng.

Dây quần chữ Đinh quấn quanh eo Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác túm lấy kéo Tiêu Chiến vào giữa hai chân mình, thổi vào tai anh, "Động tác quá chậm rồi."

Mấy lời khiêu khích lúc này ấy mà, một cuộc yêu là không tránh khỏi.

Tiêu Chiến dứt khoát ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, hôn cậu.

Nhưng Vương Nhất Bác lại nói, "Ca, anh muốn làm gì, còn chưa thử xong quần."

"Muốn anh quay lại thử quần từ đầu?"

Tiêu Chiến hôn điểm nhạy cảm trên lưng Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến chậm rãi phát hiện ra rằng Vương Nhất Bác rất thích được hôn vào lưng, và những dấu hickey màu hồng lưu lại trên lưng Vương Nhất Bác rất gợi cảm.

Vương Nhất Bác cố ý tránh nụ hôn của Tiêu Chiến, "Sao không thử nữa? Anh đã nói sẽ thử mà."

"Không thử, làm tình trước." Tiêu Chiến đã động tình, anh luồn tay vào quần Vương Nhất Bác, nâng tính khí của cậu lên chà mạnh hai lần, ngay lập tức khủng long ngẩng đầu trong tay anh, mà của anh cũng vậy, hậu huyệt đã ướt át, Tiêu Chiến cố gắng khống chế hậu huyệt, chờ Vương Nhất Bác giúp anh khuếch trương.

Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, hai tay chống về phía sau, từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích. Tiêu Chiến cau mày, chính mình tự cầm tay Vương Nhất Bác tới, lúc này Vương Nhất Bác mới chịu giúp anh. Rất nhanh, Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến ngay phía trước mình  rồi kéo quần lót anh xuống, chầm chậm đưa ba ngón tay vào, thật chậm và sâu.

"Anh thực sự không muốn mặc thử hả?"

"Ưhm.."

"Vậy em có thể dùng nó vào việc khác được không?" Vương Nhất Bác cười xấu xa.

Trước khi chân chính được gọi là quần chữ Đinh, cái quần vốn dĩ chỉ là tập hợp những sợi dây to bản màu trắng có hoa văn ở hai đầu. Vương Nhất Bác bịt mắt Tiêu Chiến, thắt một nút ở phía sau, Tiêu Chiến mất đi thị giác đồng thời cũng mất trọng tâm, cả cơ thể nghiêng nghiêng. Vương Nhất Bác lợi dụng tình thế này rút dương vật ra, cả quá trình đều cảm nhận được rất rõ ràng hậu huyệt Tiêu Chiến co rút muốn giữ nó lại. Vương Nhất Bác khẽ cười.

"Trong phòng ngột ngạt quá." Vương Nhất Bác nói,  sau đó nắm tay dắt Tiêu Chiến ra ban công, đặt hai tay Tiêu Chiến lên lan can.

"Ca, anh đã thấy tốt hơn chưa?"

"Ừm... có người đi qua em sẽ nói với anh chứ?"

Vương Nhất Bác hôn anh, "Muốn làm gì?"

"Không làm gì, có người đi qua thì kiềm chế hơn chút."

"Được." Hơi thở nóng bỏng phả bên tai Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không lập tức tiến vào mà ngồi xổm xuống, kéo quần lót Tiêu Chiến xuống, khẽ cắn nhẹ vào mông anh. Hai cánh mông mềm mại lại nảy nở, giống như hai trái đào lớn, Vương Nhất Bác cực kỳ yêu thích không hề muốn buông tay. Từ sau khi trở về Lan Đảo, Tiêu Chiến không cần vắt óc suy nghĩ về công việc, mỗi ngày đều ăn đủ protein chất lượng cao, cơ thể lại được bồi bổ nhiều chất đạm, cảm giác cả người mập lên một vòng, mỗi khi chạm vào, xúc cảm càng ngày càng hưng phấn hơn.

Mặc dù phải mất vài tháng mới chân chính trải nghiệm được lần đầu tiên, nhưng kể từ khi sống ở Lan Đảo, mỗi ngày hai người đều có vô số thời gian làm tình. Vương Nhất Bác luôn vội vàng muốn tiến vào, muốn chiếm hữu, muốn xuyên qua đường hầm thông với thế giới bên ngoài của anh, chạm vào nơi sâu nhất bên trong, cũng là nơi mềm mại nóng bỏng nhất.

Vương Nhất Bác ở trong cơ thể Tiêu Chiến muốn chiếm hữu, muốn thao lộng,... sau đó sẽ lưu lại hàng ngàn sinh mệnh trong cơ thể anh. Tất cả những gì có thể tiết ra hết thảy đều cho chảy vào người Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cũng muốn bị Tiêu Chiến khống chế, bị siết chặt không thở được, bị anh quản thúc, giống như khi còn nhỏ lúc nào cũng bảo vệ cậu.

Cho nên khi lần đầu tiên tiến vào thân thể Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền nói, "Ca, anh cho em động em mới động, anh cho em tiến sâu vào em sẽ tiến sâu, em đều nghe lời anh."

"Uhm... Nhất Bác..." Tiêu Chiến lần đầu tiên dung nạp dương vật của Vương Nhất Bác cả người căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng dẫn dắt cậu, "Có thể... có thể sâu hơn một chút..."

"Aaaa... có thể động..."

Hai người trẻ tuổi tìm không thấy vị trí mẫn cảm, một thân mồ hôi nhễ nhại, không biết như thế nào chó ngáp phải ruồi mà chạm đến, lại hoảng hốt cùng nhau lên đỉnh, cho dù không nói trước cũng có thể cảm nhận được đối phương đồng thời run rẩy. Vốn định là một khoảnh khắc trọng đại, vì khinh suất mà trở nên có chút buồn cười, trong hai phút đại não trống rỗng đó trong lòng lại tràn ngập cảm giác may mắn và quý trọng.

Một lần đó, chỉ một lần đó, Tiêu Chiến đã hoàn toàn mở ra nhận thức mới, vô cùng tín nhiệm người yêu, vô cùng tín nhiệm bạn đời, vô cùng tín nhiệm người em trai này. Anh thông suốt toàn bộ về em, em thông suốt toàn bộ về anh, bất luận là chân tâm hay nhiệt tình tất cả đều phơi bày hết ra, người kia hết thảy đều tiếp nhận, nghiêm túc tiếp nhận, ở trong gió trong mưa, trong vùng biển mênh mông này.

Vương Nhất Bác nói, "Sau này, em sẽ luôn nghe lời anh."

Gió biển nhè nhẹ đẩy những con sóng trắng bạc đầu vào đất liền, dập dềnh.

Dập dềnh.

Trái tim Tiêu Chiến cũng giống như thuỷ triều.

Tiêu Chiến đã xoay người lại dựa lưng vào lan can ban công. Đêm nay, lần đầu tiên anh phóng thích trong cổ họng Vương Nhất Bác. Anh nhịn không được, kéo dây quần chữ Đinh thấp xuống, nhìn thấy yết hầu Vương Nhất Bác cuộn lên mấy lần vì nuốt tinh dịch của mình. Vì thế mà, dương vật vừa bắt đầu xìu đi lại không khống chế được mà run rẩy muốn ngẩng đầu lên lần nữa.

Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được dương vật trong miệng mình nhảy nhót, ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến, chậm rãi hỏi, "Nhìn lén em?"

Tiêu Chiến dứt khoát kéo hẳn dây quần chữ Đinh ra, kéo Vương Nhất Bác lên hôn, vị tanh mặn vừa mới phóng thích trong miệng Vương Nhất Bác rất khó chịu, giống như nước biển vậy.

"Anh bây giờ mặc quần chữ Đinh cho em xem, được không?"

Tiêu Chiến đặt một đầu dây lên rốn, "Là bắt đầu từ đây đúng không? Nhất Bác, em hướng dẫn anh đi."

Dương vật của Vương Nhất Bác cương cứng đến cực hạn, cứng đến mức muốn nổ tung, nhưng vẫn vòng ra phía sau Tiêu Chiến, một tay ấn dương vật Tiêu Chiến vào trong quần lót, một tay vươn ra phía trước tìm sợi dây quần từ khe giữa hai chân. Mỗi một cm dịch chuyển đều kèm theo khoái cảm mãnh liệt khi quy đầu cọ sát vào mông Tiêu Chiến, cậu dùng sức nhấc mông anh lên, hậu huyệt cậu muốn chiếm giữ đã bị quần chữ Đinh bằng sợi gai dày cộp che kín mít, dây quần quấn trên thắt lưng Tiêu Chiến từng vòng từng vòng, mỗi vòng đều chạm qua quy đầu cương cứng đang vểnh lên trời. Vương Nhất Bác giữ chặt thắt lưng Tiêu Chiến, giống như khi còn bé vậy, eo ca ca vừa mềm vừa nhỏ.

"Ca ca, em sắp nghẹn chết rồi."

"Hôn anh đi, hôn anh, anh sẽ giúp em."

"Vâng..."

Tiêu Chiến tìm thấy phần dây cuối của quần chữ Đinh, buộc hai cổ tay của Vương Nhất Bác lại từ phía sau, thật ra cũng không khó cởi, trên cánh tay Vương Nhất Bác bởi vì tập trống quanh năm nên các đường gân và tĩnh mạch nổi lên rõ ràng, chính là đôi tay to hữu lực nhưng không muốn thoát trói, cậu muốn bị Tiêu Chiến trói, muốn bị Tiêu Chiến khống chế và thật cẩn thận che chở để nút trói kia không tuột ra. Thích như là...

Muốn thấy máu S trong người Tiêu Chiến bùng nổ một chút trên cơ thể cậu.

Tiêu Chiến vững vàng dựa vào lan can, một tay bám chặt lan can, một tay buông xuống bên đùi, tính toán xem lát nữa sẽ đặt lên đâu trên người Vương Nhất Bác. Anh đi chân trần, một chân giơ lên, đầu ngón chân chạm vào lan can, đùi và bắp chân gần như vuông góc để Vương Nhất Bác thuận lợi tiến vào.

Quần chữ Đinh mới mặc được một nửa vừa đủ che cảnh xuân bên trong, một nửa thì đang dùng để trói tay Vương Nhất Bác sau lưng.

"Nhất Bác, để Tiểu Bác về nhà đi."

Nhận được mệnh lệnh, quy đầu vừa thô vừa cứng lập tức đâm vào, Vương Nhất Bác thúc mạnh tới nỗi mới rướn người là cả dương vật đã đâm đến tận cùng.

"Ahhh. Tiểu Bác vừa phấn nộn vừa biết nghe lời."

"Tiểu Bác... Hôm nay em có vui không?"

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến trêu chọc đến muốn điên, tiểu mô tơ trong cơ thể Tiêu Chiến lập tức được ấn nút khởi động. Anh câu lấy cổ hôn Vương Nhất Bác, cho phép cậu, vì thế, Vương Nhất Bác bắt đầu dùng hết sức mà đỉnh lên, đâm vào. Bàn tay Vương Nhất Bác vẫn ở sau lưng không thể ôm Tiêu Chiến, để giữ thăng bằng, một số cơ bắp trên eo và bụng căng ra, gợi cảm đến mức muốn lấy mạng.

Tiêu Chiến bị đỉnh đến sắp không thể đứng vững, Vương Nhất Bác mới thoát khỏi dây quần chữ Đinh, một tay đỡ sau lưng, một tay đặt lên đũng quần anh. Đỉnh thêm mấy chục lần, Tiêu Chiến nói muốn bắn, Vương Nhất Bác ngay lập tức bộc phát cơn thuỷ triều đang kiềm chế, bắn vào bên trong Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác  hiện tại đã học được cách trì hoãn sự thoả mãn khi làm tình. Trong khi Tiêu Chiến vẫn cần một khoảng thời gian để làm dịu tâm trí sau cực khoái, thì cậu có thể ôm anh lên ngay lập tức. Cậu đặt anh lên giường, tự mình cuộn vào vòng tay Tiêu Chiến, nói "Hôm nay, anh ôm em ngủ từ phía sau được không?"

"Được." Mắt Tiêu Chiến cong lên, "Nhưng em phải giúp anh lấy ra trước. Ngày mai bắt đầu sửa chữa tiệm BoBo, sẽ là một ngày bận rộn, anh không muốn phát sốt."

"Vâng, em đi chuẩn bị nước ấm."

Khi còn nhỏ, Vương Nhất Bác thường ôm Tiêu Chiến ngủ từ phía sau, điều này vẫn được duy trì cho tới tận khi họ lớn lên. Tiêu Chiến cảm thấy sau lưng mình ấm áp, bên tai có thể nghe được hơi thở ổn định, vững vàng – anh rất an tâm, rất thích. Mãi gần đây anh mới nhận ra thì ra Vương Nhất Bác ôm anh ngủ như vậy là vì cậu mong muốn cũng được anh trai ôm mình ngủ từ phía sau.

Đáng trách vị ca ca này không phải là người tinh ý, chưa một lần ôm cậu.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngủ từ phía sau mới biết được ở bên tai người khác có thể giữ được hơi thở ổn định khó khăn đến mức nào.

Anh gần như cả đêm không ngủ.

Đương nhiên, qua một vài lần là quen, hiện tại dù là anh ôm Vương Nhất Bác hay được Vương Nhất Bác ôm, Tiêu Chiến đều có thể hít thở một cách tự nhiên. Tình yêu này giống như sự sống, như hơi thở, không cần cố gắng hay nhắc nhở, nó hiện hữu một cách tự nhiên và êm ả, như bình minh, như hoàng hôn, luân phiên trong bầu trời biển khơi.



Tháng Mười Hai, Tiêu Chiến đọc trên internet rằng sau khi được các chuyên gia kiểm tra, các chất phóng xạ từ thảm họa Fukushima ở Nhật hồi tháng Ba đã chảy qua Bắc Băng Dương và trở lại Nhật Bản. Vương Nhất Bác nói đúng, cả Thái Bình Dương đều không tránh thoát, và những đại dương khác cũng vậy.

Tiêu Chiến lật người, đối diện với Vương Nhất Bác, "Tháng sau là năm 2012 rồi đấy. Sắp đến ngày tận thế, tiệm BoBo vẫn mở cửa đúng không?"

Vương Nhất Bác mệt mỏi không chịu nổi, "Anh im miệng, ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm."

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, năng lực vận chuyển của Hằng Tinh Luân không đủ, chính quyền mở một tuyến đường mới gọi là Lan Tự Tinh, tàu lớn hơn, chở được nhiều khách hơn, tốc độ cũng nhanh hơn và tựa như có một phép màu khi nó có thể đối mặt với gió mùa Đông Bắc. Từng chuyến Lan Tự Tinh chở người hướng về Lan Đảo, khách du lịch đến từ Đài Bắc, từ Tân Đài Bắc, từ Đài Trung, Đài Nam... bọn họ đến với hòn ngọc bị bỏ quên của Thái Bình Dương, tràn đầy sự tò mò và tưởng tượng.

Trên khu phố thương mại, Live House "Love of Orchid Island" có buổi biểu diễn đầu tiên tổ chức vào đêm Giáng Sinh. Tên ban nhạc biểu diễn là Đạt Ngộ. Live House không bán vé, khách đến chỉ cần ủng hộ một ly rượu mía do người Đạt Ngộ ủ là có thể nhận được vòng tay dạ quang, trên vòng tay đều là những khẩu hiệu chống hạt nhân. Live House trên tường, trong nhà đều là graffiti chống hạt nhân, "Love of Orchid Island" là Live House đầu tiên lấy chủ đề là chống hạt nhân ở Đài Loan.

8.30 tối buổi biểu diễn bắt đầu. Đám đông trở nên nhốn nháo. Trần Kiến Niên cũng ở đây. Nghe nói, A Niên cũng là một trong những ông chủ lớn của Live House.

A Niên rời Lan Đảo và không ký hợp đồng với bất cứ công ty nào, mà ký với một quỹ phúc lợi xã hội chống hạt nhân. Chẳng bao lâu đã tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên tại một cảng cá nhỏ ở phía Đông. Người xem chỉ cần mua một chiếc vé giá rất rẻ, ông nói đùa, không thể bán vé quá đắt được, Trần Kiến Niên này chỉ có một cây đàn guitar, tuổi đã lớn lại không đẹp trai, bán vé đắt mọi người sẽ phản đối.

A Niên chỉ biểu diễn ở những địa điểm nhỏ lẻ, hầu hết điều kiện còn thiếu thốn, lên núi xuống biển, thường hát không lấy tiền. A Niên nói rằng muốn mang những bài hát của thổ dân Đạt Ngộ đến mọi nơi, và mang các khẩu hiệu chống hạt nhân đến mọi ngóc ngách. Tất cả số tiền thu được trong các buổi biểu diễn đều sẽ được sử dụng để tuyên truyền chống hạt nhân và giúp đỡ các gia đình bị ảnh hưởng.

A Niên luôn mang theo khẩu hiệu 'Di dời chất thải hạt nhân khỏi Lan Đảo", và luôn nói với mọi người rằng mình đã trải qua ba mươi năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời ở Lan Đảo, nên bây giờ phải báo đáp nó.

A Niên cũng nói rằng người bạn đời tốt nhất của mình đã qua đời vì chống hạt nhân, có quá nhiều nuối tiếc để lại, nên muốn giúp người ấy hoàn thành.

Những người khác nói, Trần Kiến Niên quyên góp nhiều như vậy, cũng nên để lại cho mình một chút chi phí. A Niên luôn mỉm cười, nói mình là công chức, tiền lương hưu rất cao, đủ để tự nuôi sống bản thân.

Trần Kiến Niên đứng ở C vị trên sân khấu, tuỳ ý gảy một hợp âm và màn trình diễn bắt đầu.
Bài hát đầu tiên không có trống, Vương Nhất Bác ở phía sau thổi harmonica, A Vỏ cũng không chơi guitar bass mà hoà giọng cùng Tiêu Chiến. A Niên hát bài "Nỗi nhớ quê hương", rời Lan Đảo chưa đầy một năm mà trên đảo đã thay đổi quá nhiều.

Chẳng phải là sau khi xa cách, nỗi nhớ quê hương mới trỗi dậy sao?

Nhưng tôi vẫn đang đứng trên mảnh đất quê hương mình mà

Tại sao tâm tư lại không ngừng đảo lộn một cách vô cớ

Chỉ vì cha từng nói với tôi

Mảnh đất này vốn là của chúng ta.

Bài hát này Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã biết hát từ khi còn nhỏ. Hiện tại trên sân khấu mọi người đều đã hiểu ý nghĩa của nó. Cùng hoà vào âm nhạc, trong mắt của tất cả mọi người đều đong đầy nước mắt. Lan Đảo hôm nay là một Lan Đảo mới, là Lan Đảo đang vươn mình dậy, cũng là Lan Đảo mà những người thân yêu của họ đã ra đi mãi mãi.

Bài hát kết thúc, A Niên bình thản chào hỏi khán giả, "Ban nhạc của chúng tôi tên là Đạt Ngộ, đã tồn tại được mười lăm năm rồi."

Khán giả dưới khán đài không hiểu tại sao chỉ một câu nói mà cả ban nhạc liền khóc thành một đoàn, khóc dữ dội nhất lại chính là người có vẻ mặt lạnh lùng nhất.

A Niên lùi lại một bước, để ca sĩ chính của ban nhạc tiến lên. Tiêu Chiến thu lại cảm xúc nghẹn ngào, cầm micro nói, "Cảm ơn mọi người đã trải qua lễ Giáng Sinh ở Lan Đảo, cảm ơn mọi người đã tiêu tiền ở Lan Đảo, cũng cảm ơn các bạn đã tìm hiểu về quyền chống hạt nhân và các cuộc biểu tình chống hạt nhân ở Lan Đảo, cảm ơn các bạn đã để Lan Đảo trở thành Lan Đảo của đêm nay."

"Bài hát tiếp theo sau là bài hát đầu tiên chúng tôi đã cùng nhau tập luyện cách đây mười lăm năm, "Radio Gaga" của Queen. Đêm nay là đêm Giáng Sinh, chúng tôi muốn hát cho những người thân yêu mà chúng tôi không thể gặp lại nữa."

Giọng ca chính quay đầu, tay trống khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vung dùi trống, nhịp trống đầu tiên đã lan tỏa không khí âm nhạc khắp sân khấu, bữa tiệc Giáng Sinh náo nhiệt sắp bắt đầu. Tiếng trống mạnh mẽ hoài cổ, bầu không khí mạnh mẽ của thế kỷ 20 khiến toàn bộ con phố dường như trở lại thời kỳ đó.

All we hear is radio ga ga

Radio blah blah

Radio  

what's new ?

Radio

Someone still loves you.

Giữa chừng buổi biểu diễn thì trời đổ mưa, khán giả đứng ngoài cửa Live House phải đội mưa nghe nhạc. Ca sĩ chính chạy xuống sân khấu, tự mình tặng áo mưa dùng một lần cho mọi người.
"Các bạn hãy thử thích nghi một chút nhé! Nếu bạn không chịu được một cơn mưa do gió mùa Đông Bắc mang lại thì không có quyền nói bạn thích Lan Đảo đâu nhé! Lan Đảo có nửa năm là mùa nắng chói chang và nửa năm còn lại là mùa mưa gió."

Trong từng lời nói đều biểu lộ ra tình cảm chân thành, chỉ một hai câu, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh với mảnh đất này.

Trong đám đông có những tiếng thì thầm, "Kia trông như bà chủ cửa hàng thuê xe hôm nay chúng ta thuê phải không?"

"Có vẻ giống đấy. Cô ấy mặc chiếc sơ mi đệm vai kiểu dáng cũng giống với chiếc mặc ban ngày."

"Thật sự là cô ấy đấy."

A Vỏ đã mặc những chiếc áo sơ mi đệm vai và quần jeans ống loe 30 năm, có người nói với A Vỏ, "Lan Đảo có nhiều thay đổi lắm rồi, cô hãy mua một vài bộ quần áo mới đi."

A Vỏ phiền não nói, "Được rồi." nhưng sau đó lại sẽ cau mày nói, "Nhưng tôi thực sự không mặc được đồ khác. Trước đây A Không đã mua rất nhiều quần áo cho tôi, chất lượng tốt như vậy, tôi không thể không mặc được."

A Vỏ xuống ruộng cắt khoai môn, xắn tay áo chui vào gầm sửa xe tải, bất luận làm công việc gì cũng đều mặc áo sơ mi độn vai mà có lẽ cả đời này cô sẽ không thay đổi. Cô làm công việc của cả phụ nữ và nam giới, cuộc sống hiện tại không khó khăn, làm ít công việc hơn cũng được nhưng cô không thể ngừng lại.

Sau đó lại có người nói với cô, "A Vỏ, đừng có mãi treo cổ trên một cái cây, cô nên tìm một cái cây khác đi."

Cô đang giúp người khác sửa lốp xe hoặc thay dầu, cũng không ngẩng đầu lên, lớn tiếng hét, "Tôi sẽ tìm, nếu không thì lúc chết quá hối tiếc."

Nhưng cuối cùng, cô vẫn một mình.

"A Chiến!"

Khi buổi biểu diễn kết thúc, Tiêu Chiến bị một giọng nói quen thuộc gọi lại, là Vạn Văn.

"Giáng Sinh vui vẻ!"

"Giáng sinh vui vẻ!"

Vương Nhất Bác không rời đi, cố ý chậm rãi kiểm tra sổ sách ở quầy bar, hận không thể mọc ra con mắt thứ ba để nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

"Tôi thật sự không ngờ cậu sẽ vì dự án Lan Đảo mà rời Cục Văn hoá và Du lịch." Vạn Văn nói.

Tiêu Chiến khách sáo, "Không phải vì dự án Lan Đảo, là do bản thân tôi, tôi thực sự không thích hợp theo con đường quan lộ."

Vạn Văn lúng túng gật đầu, "Có vẻ như vậy a..."

"Trái tim tôi muốn chọn Lan Đảo, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Vạn Văn nâng ly, "Như vậy cũng tốt, năm sau sau khi bảo tàng Lan Đảo mở cửa, tôi sẽ được điều chuyển về Đài Bắc."

"Chúc mừng chị."

"Cậu cũng vậy."

Vạn Văn vừa rời đi, Vương Nhất Bác hùng hổ chạy tới, "Cô ấy nói gì với anh?"

"Đại ca à, anh với chị ấy một năm không liên lạc, chỉ là chào hỏi thôi."

"Chào hỏi thế nào, sao lại nói qua nói lại nhiều lời như vậy?"

"Đâu có nhiều lời? Chỉ một hai câu thôi. Vương Nhất Bác, trước giờ em chưa từng ghen, sao bây giờ lại học được tật xấu này rồi?"

"Đó là bởi vì bình thường em ghen anh không nhìn ra."

Trần Kiến Niên thấy hai người càng lúc càng ồn ào, đành phải gảy một hợp âm dài trên đàn guitar, "Được rồi được rồi, chú viết bài 'Chuyện tình Lan Đảo' vốn dĩ muốn giành giải Bài hát vàng sau đó mới đưa cho cặp tình nhân trẻ hai đứa, nhưng hai đứa ồn ào quá, hôm nay chú sẽ hát cho hai đứa nghe."

Tiếng guitar mộc vang lên, thời gian thoáng cái bị kéo ngược về mùa hè Lan Đảo khi họ còn nhỏ, từ đêm mưa đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên nắm chặt tay nhau.

A Niên nhẹ nhàng hát bằng tiếng Đạt Ngộ. Hoá ra, định mệnh đã đến vào lúc đó.


The End.


------


Chuachuangotngot1005: Cảm ơn mọi người đã kiên trì theo dõi câu chuyện tình yêu với Đất và Người này suốt gần 5 tháng qua.  

Tôi rất ngưỡng mộ những con người ở Lan Đảo. Là Tiêu Chiến bởi vì em nên yêu mảnh đất quê hương em, muốn trả cho em một quê hương, trả cho em một ngôi nhà nên anh nỗ lực, anh cố gắng; là Trần Kiến Niên vì người mà từ bỏ cuộc sống phồn hoa, nguyện ý sống một đời thong thả không danh phận bên cạnh người anh yêu; là A Vỏ giữa muôn trùng khó khăn bủa vây cũng không buông tay người đàn ông cô yêu. Hơn hết, tôi đồng cảm và ngưỡng mộ cách họ yêu Lan Đảo - hòn đảo nhiều đau thương mà thấm đẫm tình yêu trên từng cm, ngưỡng mộ cách họ bảo vệ và chiến đấu cho hòn đảo. Một ngày nào đó, tôi hy vọng chất thải hạt nhân sẽ được di dời khỏi Lan Đảo, chúc cho cuộc chiến của họ thành công.

Tôi rất thích chú Trần Kiến Niên, thích những bài hát mộc mạc tràn đầy tình yêu với Lan Đảo của chú. Chú Trần Kiến Niên là nhân vật có thật, bài hát giành giải vàng "Chuyện tình Lan Đảo" của chú cũng là  có thật. Các bạn có thể tìm nghe trên google. 

Chính truyện kết thúc ở đây, nhưng chúng ta vẫn còn một phần Tái bút và 2 ngoại truyện. Đừng vội rời đi, hẹn gặp các bạn ở 2 phần sau nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com