TruyenHHH.com

Edit Bjyx Chuyen Tinh O Lan Dao


Cửa đồn cảnh sát không khoá, A Niên đẩy nhẹ cửa ra, bên trong chỉ có hai chiếc bàn gỗ cũ kỹ và một chiếc tủ đựng hồ sơ, gió biển thổi qua làm đung đưa bóng đèn vàng vọt duy nhất trong phòng.

A Tự phàn nàn, không thể đổi sang một bóng đèn công suất cao hơn hay sao. A Niên nói an ninh trên đảo rất tốt, ở đồn cảnh sát quanh năm không có việc gì làm, tôi nhàn rỗi, cũng không nên lãng phí điện.

"Cảnh sát Trần đâu có nhàn rỗi, muộn như vậy còn phải giúp người dân trên đảo chăm sóc con trẻ."

Bác sĩ Cố rất thích trêu chọc cảnh sát Trần.

Mắt cá chân của Tiêu Chiến vẫn còn hơi sưng một chút, Cố An Tự sau khi nhìn qua liền đến trạm y tế bên cạnh lấy túi nước đá tới. Tiêu Chiến được Trần Kiến Niên đặt trên một trong những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, đó là bàn làm việc của hắn.

Đá lạnh làm giảm đau nhức ở mắt cá chân, A Tự kiên nhẫn dạy cậu cách làm thế nào để túi đá tan chậm hơn.

Cậu bé Nhất Bác bởi vì quá hiểu chuyện nên bị người lớn lãng quên, thẫn thờ nhìn A Niên và A Tự. Vóc dáng nhỏ bé của cậu còn chưa cao bằng cái bàn làm việc của A Niên, vừa vặn nhìn qua chân bàn liền phát hiện trong góc tường có thứ gì đó rất thú vị.

Bang bang!

Bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ vỗ lên mặt trống da dê, không giống như sức mạnh của một đứa trẻ năm tuổi.

Tiếng trống có vẻ làm mọi người giật mình hoảng hốt, Nhất Bác ngượng ngùng nhìn sang A Niên, A Niên cũng không tức giận, đặt tay lên trống vỗ nhẹ.

"Thì ra Tiểu Nhất Bác của chúng ta thích đánh trống à, A Niên dạy Nhất Bác chơi trống nhé!" Trần Kiến Niên cao hứng nói.

Tiểu Nhất Bác vuốt nhẹ mặt trống, ngượng ngùng gật đầu.

"A Chiến hát rất hay, giống như chim hoạ mi nhỏ ở Lan Đảo của chúng ta, Tiểu Nhất Bác có sức mạnh, giống như một chú cá chuồn nhỏ ở Thái Bình Dương." Cố An Tự cười nói.

Trần Kiến Niên thậm chí còn cao hứng hơn: "Vậy lát nữa chúng ta tổ chức một buổi hoà nhạc được không?" Người đàn ông ba mươi tuổi nghiêm túc nói giống như một đứa trẻ.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Chiến vừa chườm đá lên chân, vừa học được bài hát dân gian Đạt Ngộ từ A Tự. A Niên ở một bên dạy Nhất Bác vỗ theo tiết tấu lên mặt chiếc trống da dê nhỏ kia.

Vì vóc dáng của Nhất Bác quá bé nhỏ, A Niên liền lấy một chồng hồ sơ trong tủ ra, để cho cậu bé giẫm lên, chiều cao vừa vặn ngang chiếc bàn. A Niên ôm cây đàn guitar bằng gỗ, A Tự thổi kèn lá, mỗi người dựa vào một chiếc bàn gỗ cũ, bốn người cùng hát bài dân ca cha ông truyền lại, sai lên sai xuống, lại cùng nhau ôm bụng cười, Tiểu Nhất Bác không nhịn được cũng cười lên.

Khi trời đã về khuya, A Tự đưa hai đứa trẻ đến trạm y tế nghỉ ngơi. Từ sở cảnh sát đi xuống vài bước, lại đi lên mấy bậc thang, bên cạnh chính là trạm y tế Lan Đảo. Cả hai căn nhà đều hướng ra mặt biển, giống như hai ngọn đèn cùng bầu bạn, cùng canh giữ suốt đêm trên đảo.

Đèn sợi đốt của trạm y tế sáng hơn một chút, ánh đèn không yếu ớt vàng vọt như ở đồn cảnh sát. A Niên bên đó tiếp tục chơi guitar gỗ dưới ánh đèn vàng trong phòng trực. Ở bên này, A Tự ngồi bên chiếc giường đơn trong phòng trực trạm y tế, trông hai đứa trẻ ngủ.

Hai bờ vai gầy nép sát vào nhau, bàn tay nhỏ bé của Nhất Bác lặng lẽ luồn vào lòng bàn tay đặt bên cạnh, tay A Chiến lớn hơn tay cậu rất nhiều, nhưng không lớn như tay ba, lòng bàn tay A Chiến rất mềm.



Hôm nay Trần Kiến Niên không làm việc, ông lấy xe máy chở Tiêu Chiến đến trạm y tế đợi Cố An Tự tan làm.

"Hôm nay là ngày đặc biệt, A Chiến vất vả lắm mới xuất ngũ trở về, cậu kết thúc công việc sớm một chút đi."

Mười giờ mới có một bác sĩ khác đến giao ca, trước một phút A Tự cũng không chịu cởi áo blouse trắng ra: "Hiện giờ trên đảo không còn bao nhiêu người, nhưng cậu vẫn luôn ở đồn cảnh sát trực cả đêm, nghiêm túc canh gác, tôi cũng phải học hỏi thật tốt!"

"Cho nên bây giờ tôi đang hối hận đây. Trực ca đêm nhiều như vậy, cô đơn lắm đó!"

Tiêu Chiến chứng kiến Trần Kiến Niên và Cố An Tự đấu võ mồm với nhau hơn mười năm, hiện giờ đang đếm từng ngày để nghỉ hưu, vẫn không chịu nhường nhau câu nào, chẳng có tiến bộ gì cả. Anh vừa cười vừa ăn khoai môn luộc A Niên chuẩn bị cho bữa tối, "Lúc còn nhỏ cháu luôn cảm thấy ăn khoai này rất dễ nghẹn, lâu ngày không ăn lại thấy nhớ."

"Vừa rồi chú chỉ chuẩn bị qua loa thôi, để chú đi nấu cái khác."

Tiêu Chiến kéo Trần Kiến Niên lại: "Không cần đâu, A Niên, chú thật sự muốn làm cha rồi."

A Niên nghe xong bật cười: "Chú làm cảnh sát cũng không phải ngày một ngày hai, tuyệt đối không cho phép trên đảo có ai ăn không đủ no."

A Tự vừa thu dọn rác thải y tế do xử lý vết thương ngoài da cho khách du lịch thám hiểm, vừa nói: "Được rồi, đồ ăn trong quân đội nhất định không tệ, cho nên A Chiến sẽ nhớ khoai môn Lan Đảo lắm đấy!" Nói xong, ông ngẩng đầu hồi tưởng lại, "Đúng không, trong những năm chúng ta cùng nhau để kiểu đầu A Binh đó, ăn uống cũng không tệ lắm nhỉ?"

"Aiz, nhớ lại lúc đó..."

Rốt cuộc cũng không nhớ rõ được là đồ ăn trong quân đội ngon như thế nào, A Tự vẫn quyết định kết thúc công việc sớm, nhắn tin cho đồng nghiệp, sau đó thay quần áo ra biển đêm.

Mùa đông mà ra biển đêm quả thực là phải nhàn rỗi đến nhàm chán, không nói đến không có cá, còn phải chịu đựng những cơn gió lạnh không ngừng thổi đến. A Niên rót rượu mía mình ủ cho ba người, mỗi người ôm một cốc trong tay, thi thoảng nhấp một ngụm để giữ ấm.

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng chiếu xuống, biển biến thành màu xanh sẫm của mực, gió mùa Đông Bắc cũng nể mặt một chút, thổi chiếc thuyền bồng bềnh trôi trên mặt nước.

"Lan Đảo bây giờ thế nào ạ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Người dân Lan Đảo cũng có vài lần quay về, nhưng cháu biết đấy, đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Ngay cả lão gia nhà họ Cố vẫn còn ở Đài Đông, hiển nhiên là không muốn quay lại." A Niên trả lời.

Tiêu Chiến nhìn Cố An Tự: "Cũng đúng ạ."

"Thôi nào, ba tôi rất muốn trở về. Cố gia chúng tôi nào có sợ ô nhiễm hạt nhân gì, mà cho dù thật sự có ô nhiễm, cũng phải từ tổ tiên đời đời chết trên đảo. Chỉ là ba tôi sợ Cố gia tiên phong trở về, người dân Lan Đảo đều về theo, vậy thì mọi sự phản kháng với chính quyền trước giờ liền uổng phí."

Tiêu Chiến biết rõ tình hình trên đảo, đồng thời cũng hiểu rõ chính quyền đang làm gì, bất đắc dĩ gật đầu.

"A Chiến, ngày mai chú đưa cháu lên núi xem một chút." A Niên nói.

"Nhưng mà, sáng mai cháu phải đi rồi, sau khi xuất ngũ còn chưa trở về Đài Bắc."

A Niên tiếc nuối xoa tay, "Thằng nhóc Nhất Bác kia, thật sự khiến người ta không yên tâm. Lần sau chú sẽ đánh cho nó một trận. Cháu không biết chứ, trên núi hoa lan nở rất nhiều. Nhớ lúc cháu mới đến Lan Đảo, ta còn nói sẽ dẫn cháu đi xem, Lan Đảo không có hoa lan sao có thể gọi là Lan Đảo đây. Nhưng mấy năm nay hoa lan nở rộ rồi, mà người dân trên đảo lại bỏ đi hết."

Tiêu Chiến cười nói: "Cháu sẽ thường xuyên về thăm các chú, lần sau nhất định sẽ cùng chú lên núi ngắm hoa."

"Tốt nhất là thế! Xách theo thằng nhóc Nhất Bác kia về cho chú, chú nhất định phải đánh nó một trận."

Tiêu Chiến không nói gì. Gió biển lồng lộng, thuyền không đi được bao xa, rượu mía cạn đến đáy, bọn họ liền quay trở lại. Trên bến tàu Đông Thanh rất nhiều thuyền cũ neo đậu, chiếc thuyền hôm nay bọn họ đem ra khơi cũng không biết là của nhà ai.

Tiêu Chiến ngủ một đêm trong nhà ngầm, sáng sớm hôm sau được A Niên chở đến bến cảng. Lần này trở về, gần cảng Khai Nguyên đã mở một cửa hàng 711, đây là chuỗi cửa hàng tiện lợi đầu tiên ở Lan Đảo. A Niên chạy vào mua bánh mì và sữa, "Chú đã kiểm tra ngày sản xuất, là đồ mới, cháu yên tâm ăn đi. Trên đảo ít người, đồ ăn không bán được thường hết hạn, họ không phải cố ý đâu."

Tiêu Chiến nhận lấy, mở túi xách nhét vào. Ăn một chút, lát nữa còn có thứ để nôn ra, nếu không, để bụng đói thì nôn ra toàn bộ đều là dịch vị đắng ngắt.

"Trên đảo ít người như vậy, sao lại có 711?'

"Đó chính là chủ trương của chính phủ, để đăng tin thôi mà, muốn tạo ra ảo tưởng rằng mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp."

A Niên vẫn như vậy, nói chuyện gì cũng cười, giống như không có chuyện gì to tát.

"Thua lỗ đều có chính phủ trợ cấp ạ?"

A Niên bĩu môi, nhún vai: "Thì trợ cấp thôi."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Sao có thể trợ cấp mãi được."

Anh tốt nghiệp trường Quản trị kinh doanh, chuyên ngành Luật, học tiếp lên cao học Luật. Sau khi tốt nghiệp lại trực tiếp thi vào cơ quan chính phủ, theo lý thuyết, anh phải quen thuộc với những chuyện này.

Nhưng chỉ sau vài ngày làm việc, anh đã đăng ký đi nghĩa vụ quân sự, đến Gia Nghĩa ngây người hai năm, hai tai không nghe thấy chuyện thiên hạ, không biết một số tin tức cũng là bình thường.

A Niên đưa vé tàu cho anh rồi quay lại. Hằng Tinh Luân nặng nề u lên một tiếng, con tàu lại bắt đầu hành trình lênh đênh trên Thái Bình Dương.

Đến Đài Đông vào buổi trưa, đến Đài Bắc vào buổi tối, anh dọn dẹp nhà cửa xong đã nửa đêm. Tiêu Chiến nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau vẫn không nhịn được mà đi tìm tiệm làm tóc. Nhưng người ta nói đầu đinh A Binh quá ngắn, họ không cách nào sửa nó, đợi tóc dài ra một chút sẽ đẹp hơn, nên cuối cùng chỉ sửa lông mày, nói không thu tiền của soái ca.

Rời khỏi tiệm làm tóc, anh gọi điện cho Vương Nhất Bác, rất lâu sau cậu mới nhận, nghe giọng hình như còn chưa tỉnh ngủ: "Ai đó?"

"Nhất Bác, là anh... Anh đã xuất ngũ, vừa về Đài Bắc hôm qua, chúng ta gặp nhau được không?"

"Ồ, em đã về Lan Đảo rồi, chúng ta gặp nhau sau đi."

Vương Nhất Bác đang nói dối, A Niên nói cậu đang ở Đài Bắc.

"Ở Lan Đảo giờ này còn có thể ngủ sao? Đã trưa rồi."

"Ừm, em không ngủ dưới nhà ngầm, ngủ ở homestay bên kia, phòng tối đen, em ngủ quên mất."

Muốn vào homestay phải đi qua cửa hàng nước ngọt Bo Bo, nhưng cửa hàng rõ ràng đã khoá cửa từ lâu.

Tiêu Chiến còn đang tự hỏi có nên vạch trần cậu hay không, chưa nghĩ xong đã nghe Vương Nhất Bác nói "Em còn có việc, cúp máy trước đây." Sau đó là âm thanh máy bận bíp bíp.

Thằng nhóc kia rời khỏi Lan Đạo mấy năm, đủ lông đủ cánh rồi, không chỉ nói dối còn dám cúp điện thoại của anh, Tiêu Chiến đành phải đi thẳng đến nhà tìm người. Trên đường đi, anh đã nghĩ, nếu Vương Nhất Bác không còn ở căn nhà cho thuê trước kia nữa, anh sẽ tiếp tục gọi cho cậu, chẳng có lý do gì mà em trai không nghe điện thoại của anh trai mình cả.

Tàu điện ngầm không đông, sắp đến năm mới, mọi người đều đang bận rộn, đặc biệt là ở Đài Bắc. Tiêu Chiến vừa mới ra quân còn chưa thích ứng, trên tàu điện ngầm cũng đứng tư thế quân đội, anh nhìn thấy chính mình trong hình ảnh phản chiếu, thật ngu ngốc. Anh đã xuất ngũ được ba ngày, như thế nào mà vẫn còn long đong trên tàu hoả, xe bus, taxi, phà, máy bay và giờ là tàu điện ngầm?

Vương Nhất Bác trước kia chỉ hận không thể quanh năm ở cảng Khai Nguyên nhảy cầu, như một con cá nhỏ, con cá nhỏ trước sau gì cũng sẽ quay trở lại bến cảng của nó. Nhưng bây giờ lại muốn anh phải đi tìm trời Nam đất Bắc cũng không thấy, không còn là đứa trẻ vẫy tay liền chạy đến nữa. Phải rồi, anh phải học cách đối xử với Vương Nhất Bác như một người trưởng thành thôi.

Căn nhà nhỏ mà Vương Nhất Bác thuê trước đây ở tầng trên cùng của toà chung cư cũ, thuê từ rất sớm, từ lúc còn đang đi học. Tiêu Chiến lúc học cao học mới ra ngoài tự thuê nhà, Vương Nhất Bác đang học trung học, không muốn ở trong trường, liền chạy đến căn hộ thuê một phòng ngủ của Tiêu Chiến chen chúc. Một ngày nọ cậu lại tự muốn dọn ra ngoài, liền thuê căn phòng này, cho đến khi Tiêu Chiến tốt nghiệp cao học, thi đỗ công chức, báo danh thực hiện nghĩa vụ quân sự, đến nay đã là hai năm.

Anh chắc chắn Vương Nhất Bác vẫn còn ở đây, ngoài cửa có rất nhiều hộp đựng giày bám đầy bụi, những đôi Nike Jordan kia đều là anh mua cho cậu. Tiêu Chiến vạch vài đường nhìn vào bên trong hộp, còn mới tinh, một đôi cũng chưa xỏ qua.

Vương Nhất Bác không thích đi giày, ngay từ khi còn nhỏ đã không thích, người Lan Đảo không thích đi giày.

"Hắt xì!"

Tiêu Chiến bị bụi trên hộp giày bay vào mũi, hắt xì một cái, người trong phòng nghe thấy, mở cửa cho anh vào, cũng không nói một lời.

"Tại sao nói dối anh là về Lan Đảo?"

"Ừm, anh cũng đâu bị lừa."

Chắc là cúp máy rồi cậu lại ngủ tiếp, lúc này mới dậy, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, mấy lọn tóc dựng trên đỉnh đầu, mắt vẫn còn ghèn, giọng điệu lạnh lùng, mặt không cảm xúc tiếp tục đánh răng.

Đánh răng xong, cậu vốc một vốc nước vuốt vuốt lên mấy sợi tóc trên đỉnh đầu, lại tuỳ tiện tìm một chiếc áo thun, mặc áo khoác, cầm mũ bảo hiểm lên.

"Em định ra ngoài à?"

"Ừ, đi làm."

Tiêu Chiến muốn tiếp tục hỏi nhưng lại do dự.

"Anh đưa em đi."

"Không cần, em lái cái này." Vương Nhất Bác lắc lắc mũ bảo hiểm trong tay, "Chỉ có một chiếc thôi, anh tự đi đi."

Tiêu Chiến đi theo xuống lầu, nhìn Vương Nhất Bác bước lên xe mô tô rời đi, chân chỉ đi một đôi dép xỏ ngón, loại được bán với giá 60 đài tệ ở chợ đêm.

Không nói một lời, anh chặn một chiếc taxi đuổi theo, đi theo đến Legacy. Có thể Vương Nhất Bác đã nhìn thấy anh khi anh xuống taxi, nhưng cậu vờ như không thấy, đi thằng vào trong. Đây là một live house mới mở. Tiêu Chiến lần đầu đến đây. Anh mua vé xem buổi biểu diễn của một ban nhạc mới nổi, không có tên Vương Nhất Bác trong số các thành viên ban nhạc.
Tuy nhiên Tiêu Chiến vẫn gọi rượu và tìm một nơi có góc nhìn tốt đề tìm em trai mình.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ thích tạo bất ngờ cho người khác. Sân khấu vừa sáng đèn, cậu xuất hiện, cậu mặc chiếc áo thun cũ vừa thay ở nhà, ngồi trước dàn trống, hai lọn tóc mới được vuốt xuống lại dựng lên, cậu đội mũ bảo hiểm suốt dọc đường cũng không đè xuống được.

Ban nhạc này có một cái tên phức tạp và khó nhớ, Tiêu Chiến không nhớ được, chỉ nghe họ hát linh tinh mấy bài hát cũ, họ còn quá trẻ, hát không ra chất giọng được yêu thích của ca sĩ trước đây. Tuy nói là ban nhạc có thể làm nóng bầu không khí, nhưng sân khấu căn bản không nóng lên nổi.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu đến trước micro ca sĩ chính đưa cho, "Tay trống chính Vương Nhất Bác, bài cuối cùng 'Lộc Cảng tiểu trấn', cảm ơn!"

Cậu vừa dứt lời, tiếng trống liền nổi lên, không có thời gian để khán giả cổ vũ, ban nhạc cũng không cần phải thét chói tai, chỉ cần nhận tiền và rời đi. Vương Nhất Bác đi đôi dép xỏ ngón đó, nhịp chân lên pedal kích âm tiếng trống, đáng tiếc giọng ca chính lại là một chàng trai ẻo lả, gọng hát không xứng với tiếng trống. Nhớ lại lần đầu tiên cậu bé Nhất Bác giẫm lên một đống hồ sơ để đánh trống da dê ở đồn cảnh sát Lan Đảo, Tiêu Chiến cảm xúc lẫn lộn, ngũ vị tạp trần, em trai bé nhỏ của anh thực sự đã lớn rồi.

Bài hát được dẫn dắt bởi tiếng trống, tay trống trẻ tuổi, tóc đẫm mồ hôi, văng lên mặt trống. Tiếng trống khuấy động bầu không khí, mỗi một tiếng trống vang lên đều là phẫn nộ.

Đài Bắc không phải là nhà của tôi.

Nhà tôi không có đèn Neon.

Ngôi nhà tôi không thể quay về, ở trấn Lộc Cảng.

Những thanh niên năm đó đã xa nhà.

Phía dưới có người hát theo, tay trống cũng hát theo, nhưng cậu không có micro, chỉ là tê tâm liệt
phế mà gào lên, Tiêu Chiến không nghe được giọng của cậu. Sân khấu rốt cuộc cũng có chút xao động, một vài cô gái xinh đẹp phàn nàn rằng lựa chọn bài hát quá lỗi thời, các nàng không hiểu, không hiểu những âm thanh run rẩy kia, không hiểu những người không biết hát gào thét, thương tâm tới cỡ nào.

Trong lời bài hát là Lộc Cảng, trong lòng tay trống cũng nghĩ đến "Lộc Cảng" của riêng mình. Bài hát này không biết có phải do Vương Nhất Bác chọn hay không, dù sao thì dáng vẻ đánh trống và hát theo của cậu cũng khiến Tiêu Chiến cảm thấy đau lòng đến khổ sở.

Nếu còn điều gì khác mà anh tạm thời không thể nói, thì chính là anh thề sẽ trả lại Lan Đảo cho cậu, cho đứa em trai đã cùng anh lớn lên.

Bất kể phải mất bao lâu thời gian, thậm chí cả đời.

Tiêu Chiến bước ra khỏi cửa của Legacy, hít một hơi thật sâu, không quay vào nữa. Anh nghĩ sẽ đợi Vương Nhất Bác, đưa cậu đi ăn khuya, nhưng không có mũ bảo hiểm, Vương Nhất Bác có thể sẽ không chở anh. Anh còn đang nghĩ thì chiếc xe moto chở theo người mặc áo khoác, đi dép xỏ ngón đã lao ra ngoài.

Không có cách nào khác, Tiêu Chiến đành chặn một chiếc taxi.

Lần này anh đi theo rất lâu, từ Đài Bắc đến Cơ Long, Vương Nhất Bác dừng xe moto ở Miêu Khẩu*, đi bộ vào chợ đêm, gọi cơm chiên, canh chả cá bưng đến bàn ăn. Tiêu Chiến nghĩ, thằng nhóc này nhất định đoán được mình sẽ cố ý đi theo, vì thế đi vòng vèo qua Cơ Long để chọc tức anh, cho đến khi anh tức giận bỏ đi.

(*) là khu vực quanh đền thờ, miếu thờ hoặc chùa chiền, thường có nhiều quán ăn, hàng lưu niệm và các tiệm bán đồ cúng tế.

Anh không thể đi. Không có thời gian gọi cơm chiên, nên anh chỉ gọi canh chả cá để ăn ở bàn bên cạnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác xúc một thìa cơm, lại xúc một thìa canh, miệng đầy ắp, khi ngẩng đầu nhìn thấy người bên cạnh thì kinh khạc một chút. Cậu không nghĩ tới, Tiêu Chiến có thể một đường đi theo cậu đến tận Cơ Long.

Cậu quên cả nhai viên chả cá, nuốt chửng. Cửa hàng này không phải đông khách nhất Miêu Khẩu, Vương Nhất Bác chỉ thích canh chả cá, cậu không kén chọn, ăn hàng nào cũng giống nhau, cách nơi cậu làm việc rất gần. Ở Legacy và những live house khác cậu kiếm được không nhiều, cậu phải tự nuôi sống bản thân, riêng căn nhà tồi tàn đã phải thuê rất nhiều tiền. Nhưng cậu không làm được việc gì ở Đài Bắc, cho dù là công việc lặt vặt cũng không làm được. Quan Tử Lăng của Cơ Long nằm đối diện với cảng cá, và có rất nhiều công việc ở chợ cá mỗi đêm. Tìm việc ở đây rất dễ dàng đối với những đứa trẻ lớn lên từ biển như cậu, ít nhất sẽ không bị lừa gạt.

Quan Tử Lăng có hương vị của Lan Đảo, canh chả cá cũng không thể giúp cậu nhớ lại hương vị của quê hương, nhưng ít nhất mùi hải sản trong chợ đêm cũng cho cậu cảm giác thân thiết. Sau khi anh trai cậu nhập ngũ, Đài Bắc trở nên quá xa lạ.

Hai giờ sáng, Quan Tử Lăng mới bắt đầu tỉnh dậy, những con tàu cá đầy ắp trở về đổ hàng tươi trên bến cảng, từng chiếc xe chở hàng vận chuyển đến các cửa hàng trong chợ. Vương Nhất Bác lái một chiếc xe tải chở hàng như vậy, ông chủ là một tay buôn cá lớn, có rất nhiều tàu và xe tải dưới quyền quản lý của ông ta, ông ta thuê người đánh bắt và vận chuyển, trả tiền rất hậu hĩnh, vì công việc này chỉ làm được vào ban đêm.

Cá nhỏ thì đóng thùng, cá lớn trực tiếp chuyển đi, thùng xe của cậu lúc nào cũng nồng nặc mùi nước biển, trên người cậu cũng vậy. Bốc xếp hàng, chạy qua chạy lại, đến rạng sáng mới xong. Rất nhiều nhà hàng lớn, quán ăn nhỏ đều đến mua hàng, tranh giành nhau từ nửa đêm, sau đó lại mỗi người một xe chở đi, rất nhiều hàng tươi sống sẽ lên bàn vào sáng sớm. Đó là một chuỗi cung ứng công nghiệp, mặc dù thời gian tàu đánh cá trở về khác với Lan Đảo, nhưng đây đã là công việc thoải mái nhất mà Vương Nhất Bác có thể tìm được ở Đài Bắc. Cậu là con trai của biển, cậu cần biển.

Tiêu Chiến đứng ở ngã tư Quan Tử Lăng nhìn cậu, một vòng qua lại mất bốn mươi phút, Vương Nhất Bác qua lại bốn lần thì trời sáng. Trong những người chở hàng ở đây, không có ai trẻ tuổi như cậu. Xong việc, Vương Nhất Bác đi trả xe, Tiêu Chiến dựa vào đầu xe máy chờ cậu, anh rất buồn ngủ, chàng trai đánh trống vất vả như vậy, còn phải làm việc cả đêm, nhất định còn mệt mỏi hơn anh, cho nên ban ngày mới ngủ cả ngày.

Người mặc khoác, đi dép xỏ ngón đã trở lại, bước chân chậm lại một chút. Đôi chân đã bị nước bùn trong chợ cá bắn lên tung toé, thậm chí còn dính một vài vết màu đỏ, mùi mồ hôi trộn lẫn mùi tanh hôi của nội tạng cá, khiến Tiêu Chiến vô cùng tức giận.

Anh chắc chắn sẽ còn tức giận hơn nếu cậu đi đôi giày Jordan mà anh đã mua và làm nó lấm bẩn như thế này. Vương Nhất Bác năm nay hai mươi mốt tuổi, ở tuổi này, giày bóng rổ trắng của anh bẩn một chút cũng phải đưa đến tiệm giặt khô, ngoại trừ hát karaoke anh chưa bao giờ thức đêm, ở đội bơi khoe khoang, ở trường hô phong hoán vũ, cãi nhau với ba mẹ, tranh luận với giáo sư... Ngay cả khi anh về nhà, đứa em trai kém anh sáu tuổi cũng sẽ nhường nhịn anh.

Tiêu Chiến tin rằng tuổi hai mươi mốt của mỗi người là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Vương Nhất Bác lên xe moto rời đi, Tiêu Chiến bị bỏ lại tại chỗ. Vương Nhất Bác nói: "Anh không đội mũ bảo hiểm, nguy hiểm lắm, anh tự gọi taxi đi."

Tiêu Chiến bơ phờ ngồi ở hàng ghế sau taxi, trên đường đều là những người bận rộn với công việc. Trời sáng, mỗi lần dừng đèn đỏ đều có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Những người lái xe trên phố tất cả đều đi giày dép, duy chỉ có đôi dép xỏ ngón của Vương Nhất Bác là vạn năm không đổi, hỏng một đôi, cậu liền đi chợ đêm mua một đôi, giẫm lên pedal trống là nó, vận chuyển cá tanh cũng là nó, anh sợ sau này Vương Nhất Bác sẽ cứ tiếp tục như vậy. A Niên nói đúng, tiểu tử này, nhất định phải đánh cho một trận.

Bài hát "Lộc Cảng tiểu trấn" đang được phát trên radio của chiếc taxi, người tài xế lắc đầu hát theo, trông rất vui vẻ.

"Đài Bắc không phải là nhà của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com