TruyenHHH.com

Edit Bjyx Chuyen Tinh O Lan Dao


Tiêu Chiến đã nhanh chóng đến nhà sản xuất trước đây để lấy các linh kiện thay thế cho máy làm đá bào. Ông chủ ở đó nói thật may mắn, bọn họ có lưu giữ một số linh kiện cũ đã ngừng sản xuất, nếu không dù có ra ngoài trái đất cũng không thể tìm được. Tiêu Chiến nồng nhiệt cảm ơn ông chủ, đặt túi linh kiện lên đầu giường ngủ trong căn hộ, nghĩ khi nào trở lại thăm Lan Đảo thì mang linh kiện thay thế cho Vương Nhất Bác, sửa máy làm đá bào.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chiến lao vào công việc của Cục Văn hoá và Du lịch, ngoài các công việc thường ngày, viết báo cáo, tạo điểm nhấn cho các bài phát biểu của lãnh đạo, anh còn thu thập rất nhiều tư liệu, sửa đổi kế hoạch cho Bảo tàng Lan Đảo từ phiên bản này sang phiên bản khác, và rất nhiều lần đến Đại học Đông Đại tham khảo ý kiến các chuyên gia.

Mùa thu, bộ phận của Tiêu Chiến có một đồng nghiệp mới đến. Tiêu Chiến đã sớm nghe nói rằng cô gái đó là bạn đồng học tại Đại học Quốc lập Chính trị và cũng xuất thân khoa luật như anh, Tiêu Chiến đã nghĩ chắc hẳn đó là một người anh quen nhưng không ngờ tới lại là Vạn Văn.

Trưa hôm đó hai người ăn cơm cùng nhau ở canteen của Uỷ ban Đài Đông. Đồ ăn ở phía Đông Đài Loan không ngon bằng Đài Bắc, và toà nhà uỷ ban cũng thấp và cũ hơn, khiến đôi giày cao gót và trang phục công sở của cô gái trở nên quá lộng lẫy, trong khi hai món ăn và một món canh trên bàn thì trông quá đơn giản.

"Vậy là ... Chị tới phía Đông? Còn là Cục du lịch và văn hoá, em không nhầm đấy chứ?"

"Sao thế? Tôi không thể đến à?"

Tiêu Chiến cười, "Không phải không thể, chỉ là, kinh tế của bất kỳ khu vực nào ở Đài Loan cũng đều tốt hơn Đài Đông mà thôi, nên việc chị tới Đài Đông thật sự là một sự kinh ngạc lớn, chị là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Đại học Quốc lập Chính trị cơ mà!"

"Không phải cậu cũng vậy sao? Làm sao? Chỉ cho phép cậu được tới còn không cho tôi tới à?"

Thời còn đi học, hai người đều là sinh viên ưu tú nổi bật, tài năng và xinh đẹp. Lúc ấy thiếu chút nữa là họ đã ở bên nhau. Và vì mối quan hệ này, cho nên có một loại cảm giác giống như "gặp lại cố nhân" giữa hai người. Tiêu Chiến sợ rằng sau những năm tháng đó, những điều tiếc nuối cũ vẫn chưa được xoá bỏ. Để chắc chắn, anh quyết định hỏi Vạn Văn: "Chị đến Đông Bắc Đài Loan, không liên quan gì tới em đấy chứ?"

Vạn Văn rõ ràng không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Cô sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ: "Tiêu Chiến, cậu bao nhiêu tuổi rồi, cậu đang nghĩ cái quái gì thế? Tôi chỉ muốn đến đây làm một vài dự án, lấy thành tích rồi trở về Đài Bắc. Đúng lúc bên này cần người, trước khi đến tôi cũng không biết cậu ở đây."

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm: "Chị nói vậy em cũng yên tâm rồi. Nếu sau này chúng ta có thể hợp tác với nhau trong những dự án lớn, nhất định chúng ta sẽ hợp tác rất tốt."

Vạn Văn hỏi Tiêu Chiến đang làm dự án gì, Tiêu Chiến muốn giữ bí mật, chỉ nói: "Một thời gian nữa chị sẽ biết."

Vì thế, cả tuần đó Tiêu Chiến đều ăn cơm trưa cùng Vạn Văn. Vạn Văn mới đến phía Đông, lại được phân công đến tổ dự án của anh, nếu không có gì mập mờ giữa hai người thì Tiêu Chiến cảm thấy với thân phận là bạn học cũ cũng nên quan tâm cô một chút. Thứ sáu tan làm, hai người vừa cùng nhau rời khỏi Cục Văn hoá và Du lịch thì nhìn thấy một thanh niên đứng dưới bóng cây, nhàm chán nghịch lá cây.

"Nhất Bác! Em đợi bao lâu rồi? Sao không gọi cho anh?" Tiêu Chiến bước tới.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, sau đó chuyển ánh mắt sang Vạn Văn: "Em đến lấy linh kiện máy làm đá bào. Khoai môn nhiều đến nỗi ăn không xuể. Nhân tiện mang cho anh một ít khoai sấy, cá khô và thịt hun khói."

"Wow" Tiêu Chiến đi tới, cầm túi lưới đánh cá bên cạnh Vương Nhất Bác lên ngửi: " Ai làm thịt hun khói vậy, thơm quá!"

"Em."

"Em biết làm thịt hun khói? Em học khi nào thế?"

"Cái này không cần học." Vương Nhất Bác thản nhiên trả lời.

Mấy hôm trước, A Tự cho Vương Nhất Bác một miếng thịt ba chỉ, cậu chặt củi nhãn và treo miếng thịt trong bếp nhà ngầm để hun khói suốt cả ngày. Chờ cho đến lúc thịt được hun xong, Tiêu Chiến vẫn chưa quay lại Lan Đảo, vì thế cậu dứt khoát lên Hằng Tinh Luân đến Đài Đông.

"Đây là Nhất Bác à? Đã lâu không gặp, em thay đổi rồi đó!" Vạn Văn nói.

Vương Nhất Bác không chút khách khí nhìn chằm chằm Vạn Văn: "Không thay đổi."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhíu mày, nghĩ thầm em trai mình một câu tử tế cũng không nói được, đành phải tự mình hoà giải: "Ai nói không thay đổi, em đã cao hơn rất nhiều so với lúc mới đến Đài Bắc."

Tiêu Chiến vốn đã cao, trong mấy năm vừa rồi, Vương Nhất Bác đã cao lớn lên nhiều, nhưng vẫn thấp hơn anh trai mình một cái đầu. Vì thế, Vương_khó chịu_Nhất Bác quay đầu sang phía khác, còn bên này đàn chị có chút lúng túng.

"Vậy... lát nữa bữa tối, chúng ta đến căn hộ của em làm món thịt xông khói Nhất Bác mang đến nhé!"

Để xua tan bầu không khí gượng gạo, Tiêu Chiến cầm túi lưới lên lắc lắc trước mặt Vạn Văn, sau đó túm lấy Vương Nhất Bác: "Ra chợ mua hành tây nào!"

"Được, vậy để tôi nếm thử tay nghề của hai anh em cậu!" Vạn Văn cười rộ lên thoải mái và xinh đẹp. Cho dù trong một tình huống ngại ngùng cô vẫn có thể điều chỉnh được, thực sự là sự khác biệt giữa một học tỷ và các em gái.

Tiêu Chiến vốn chỉ nói một câu khách sáo, không nghĩ tới Vạn Văn lại không từ chối. Trên đường phố Đài Đông, có rất ít người và xe cộ qua lại. Nói chính xác, dân cư toàn huyện rất ít, thanh niên lại càng ít hơn, nơi náo nhiệt nhất có lẽ là chợ. Ba người mua một củ hành tây, mỗi người lại mang theo tâm sự của riêng mình đến căn hộ của Tiêu Chiến.

Căn hộ nhỏ được chính quyền cấp. Phòng bếp nhỏ, Tiêu Chiến một mình bận rộn ở bên trong, Vạn Văn tựa cửa đứng xem. Vương Nhất Bác ngại chen chúc, dứt khoát tránh xa. Cậu đi dạo một vòng quanh căn hộ của Tiêu Chiến, thấy trên tủ đầu giường có hai đồ vật nhỏ, một là chiếc răng nanh lợn đen khi hai người còn nhỏ, hai là linh kiện thay thế của máy làm đá bào. Vương Nhất Bác cầm từng cái lên xem xong đặt trở lại, thậm chí còn đặt chuẩn vị trí cũ không lệch một tí nào, bỗng nhiên không còn cảm thấy cáu kỉnh nữa.

Bên trong phòng bếp dường như gặp chút khó khăn. Tiêu Chiến cầm dao gọt hoa quả loay hoay với miếng thịt, xoay trái xoay phải nhừn không thể cắt được. Vạn Văn nói để cô thử xem, kết quả cũng không biết cắt miếng thịt thế nào. Hai người đứng nghiêm túc phân tích kết cấu miếng thịt.

"Rốt cuộc là có cắt được hay không? Không được thì để em." Vương Nhất Bác xắn tay áo bước vào.

Tiêu Chiến không có lựa chọn, đành nhường lại vị trí của mình.

"Có con dao nào lớn hơn chút không ạ?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không có, chỉ có con dao này thôi."

"Vậy cũng được."

Cậu nhún vai mấy cái: "Vậy bình thường anh ăn cơm như thế nào?"

"Ăn bên ngoài."

Tiêu Chiến và Vạn Văn dựa lưng vào phòng bếp nhìn Vương Nhất Bác.

"Hai người ăn cùng nhau?" Con dao trong tay Vương Nhất Bác không hề dừng lại, nhưng đã quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tay Vương Nhất Bác rất to, dao gọt hoa quả và miếng thịt trên tay cậu dường như không hề dịch chuyển, cánh tay siết chặt kéo theo bả vai, thái từng miếng, từng miếng, trong lúc nói chuyện đã cắt xong một nửa miếng thịt.

Không nhìn cũng cắt được sao? Tiêu Chiến nhất thời quên trả lời.

"Không ăn cùng nhau. Tôi vừa mới được điều đến Đài Đông mấy ngày trước." Vạn Văn giải thích.

Lần này, Vương Nhất Bác dừng tay: "Vậy hai người là đồng nghiệp?"

"Đúng, đúng, Vương Nhất Bác, rốt cuộc em muốn hỏi gì?" Tiêu Chiến có chút sốt ruột.

Vương Nhất Bác im lặng, quay đầu tiếp tục cắt thịt hun khói.

Vạn Văn nhìn Tiêu Chiến cười nhẹ nhàng: "Em trai cậu quản cậu rất nghiêm nha." Nói xong liền rời khỏi phòng bếp, ngồi bên bàn ăn nghịch điện thoại.

Thịt hun khói ở trong chảo, Vương Nhất Bác đang đi dép tông, đeo tạp dề nấu ăn. Mùi dầu bốc lên, mùi thịt hun khói tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Vương Nhất Bác vậy mà biết xào thịt.

Ngày cuối cùng trong đám tang A Không, ngày mà Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến bãi biển ném chiếc bình kia, anh đã nói: "Nhất Bác! Em có thể hét lên. Nếu em cảm thấy không thoải mái em có thể hét lên."

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, hướng ra biển, nhưng cuối cùng vẫn không hét lên được một tiếng nào. Nhiều năm trôi qua, chàng trai nhỏ đã dần dần trở thành một hòn đá núi lửa, dung nham nóng chảy chưa kịp phun trào đã bị nước biển làm nguội lạnh, từng chút từng bào mòn cậu, điêu khắc thành hòn đá góc cạnh ngày hôm nay.

Nhìn xem, lông mày sắc bén, yết hầu tinh tế, bờ vai gợi cảm.

Núi lửa bao giờ cũng tốt hơn là tảng băng trôi. So với thời gian ở Đài Bắc làm nóng sân khấu Live House, đi Khẩn Đinh chuyển cá, Vương Nhất Bác bây giờ dễ ở chung hơn rất nhiều. Nhưng Tiêu Chiến chỉ cần theo dõi một lúc sẽ bắt đầu lo lắng, sợ tên nhóc này sẽ càng ngày càng lún sâu, sợ cậu sẽ tự đào một cái hố chôn mình và anh không thể đào cậu ra trở lại được nữa.

Tiêu Chiến rời khỏi khung cửa, lặng lẽ tới gần Vương Nhất Bác. Rượu nấu ăn được phun vào dầu nóng, bắn tung tóe ra ngoài, Vương Nhất Bác lùi lại, bả vai áp vào ngực Tiêu Chiến.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Để anh giúp em..."

"Không cần, anh lùi về sau một chút, rất nhanh sẽ xong thôi."

Vương Nhất Bác đuổi Tiêu Chiến đi.

Máy hút mùi cũ thực sự không hút được khói dầu khiến mọi người sặc đến ho khan.

Tiêu Chiến cũng ho một hai tiếng, trong lòng như đang nấu một nồi canh nhỏ, đun sôi từ từ, thỉnh thoảng nổi lên một vài tiếng lục bục.

Khi thịt hun khói được trút ra khỏi chảo, Tiêu Chiến  lại có một cảm giác tiếc nuối không thể giải thích được.

"Xào xong rồi à?" Tiêu Chiến hỏi

"Vâng. Xào thêm nữa thì thịt lợn sẽ khô hết, hành tây cũng không giòn nữa."

Vương Nhất Bác nhấc cái chảo gang đen lên đổ thịt lợn đã xào vào đĩa: "Mang ra ngoài đi."

Hành tây xào thịt lợn hun khói, cá khô, khoai môn ngào đường, bữa ăn này đều là Vương Nhất Bác nấu. Ba người ăn xong, Vương Nhất Bác lấy một túi khoai môn nhỏ và cá khô cho Vạn Văn: "Chị, mang cái này về, bữa tối ăn một mình."

Ngụ ý là đừng có làm phiền chúng tôi nữa.

Vạn Văn nhìn Tiêu Chiến đang giả ngốc, trong một khoảnh khắc cô không thể phân biệt được Tiêu Chiến là đang giả ngốc với cô hay là với Vương Nhất Bác.

Đêm đó Vương Nhất Bác nhất quyết ngủ trên sofa trong căn hộ nhỏ của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vốn là bảo cậu ngủ cùng trên giường đôi của mình, nhưng cậu giả điếc, cũng không hỏi xem cái khăn tắm nào có thể dùng được, bộ quần áo nào có thể mặc được, đều là cậu tự tìm tự thay, cũng không nói được là xa cách hay không xa cách.

Tiêu Chiến ngủ trên giường của mình, nhìn qua khe cửa, thanh niên có vẻ như đã ngủ, hai tay gối sau đầu, cơ bắp trên cánh tay thả lỏng thành một đường cong, giống như một con cá chuồn nhảy lên từ mặt Thái Bình  Dương. Ngay cả khi ngủ, đôi lông mày của cậu vẫn sắc nét như vậy.

Không thay đổi ư? Ai nói là cậu không thay đổi chứ, khi còn nhỏ thì mềm mại dán vào anh ngủ thật thoải mái, nhưng bây giờ thì không.

Nửa tháng đầu tiên đến Đài Bắc, Vương Nhất Bác sống ở nhà Tiêu Chiến. Lúc đó phòng Tiêu Chiến chỉ có một chiếc giường đơn, Vương Nhất Bác ngủ trên chiếc giường đó từ nhỏ nên rất quen thuộc. Kỳ nghỉ hè vài năm trước đó, A Niên đã đưa cậu đến Đài Bắc thu âm album, cậu đã sống ở đường Tân Sinh Nam suốt cả mùa hè.

Vương Nhất Bác đã cao hơn rất nhiều so với mùa hè năm đó, đã cao hơn anh trai của mình khi bằng tuổi cậu, nhưng Tiêu Chiến cũng không ngừng cao lên, lúc nào cũng cao hơn cậu.

Khoảng thời gian đó, mẹ của Tiêu Chiến - Trần Gia Linh đã quan tâm Vương Nhất Bác rất nhiều, lo lắng cho những gì xảy ra với đứa trẻ, giống như một người mẹ thương con. Ngược lại, tiểu gia hỏa này không có yếu ớt như vậy, ăn cũng không ít và không rơi một giọt nước mắt nào. Tiêu Chiến đưa cậu đi chơi Red - White (Nintendo), Contra, Super Mario, chơi từ sáng đến tối, hoàn toàn đắm chìm vào game mà quên mất tất cả những việc khác.

Chơi game được nửa tháng, Vương Nhất Bác bắt đầu đi học. Trường cấp ba phân cho cậu ở phòng ký túc bốn người. Vương Nhất Bác coi như rời khỏi nhà Tiêu Chiến và chính thức sống trong trường học.

Cũng trong thời gian đó, vì đang học cấp ba nên Vương Nhất Bác phải điền vào rất nhiều mẫu đơn, tên của Trần Kiến Niên được viết vào cột người giám hộ, số điện thoại liên lạc là số cố định của sở cảnh sát Lan Đảo, thế nên mỗi khi phàn nàn về Vương Nhất Bác giáo viên chủ nhiệm luôn gọi cho A Niên.

Vương Nhất Bác không làm bài tập, Vương Nhất Bác đánh nhau, Vương Nhất Bác đi tông trong giờ thể dục, tóm lại không tốt chút nào, hại A Niên thường xuyên phải gật đầu khom lưng xin lỗi giáo viên chủ nhiệm của Vương Nhất Bác ở bên kia điện thoại.

A Niên và A Tự được đưa trở lại Lan Đảo sau khi hồi phục sức khỏe ở bệnh viện Đài Đông. Thời điểm đó, người dân trên đảo đã di cư trên diện rộng, đồn cảnh sát và trung tâm y tế được thông báo rằng các sĩ quan cảnh sát và bác sĩ có chức vụ công nên họ cần tiếp tục ở lại Lan Đảo bám trụ.

Tiêu Chiến rất nhanh biết chuyện này, liền đến trường tìm Vương Nhất Bác, vốn nói tháng sau ba anh đi công tác về sẽ đưa cậu đi làm thủ tục nhận con nuôi, tiểu gia hỏa này lại lén lút thay đổi ý định.

"Để ba anh làm ba em, em cảm thấy uỷ khuất lắm à?" Tiêu Chiến thật sự rất tức giận.

Vương Nhất Bác cắn răng không nói, chỉ trả lời trăm câu như một: "Dù sao em cũng muốn A Niên làm ba nuôi của em."

"Em là sói mắt trắng hả?"

"Thì sao? Em chỉ không muốn anh làm anh trai em thôi. Thì sao nào?"

Vương Nhất Bác mặc đồng phục trung học và đi dép tông, đứng ở cổng trường lớn tiếng hét mặt vào Tiêu Chiến, kiễng chân dùng lồng ngực gầy gò huých vào anh, rất tàn nhẫn.

Hai anh em cãi nhau một trận, suốt hai tháng ai cũng không để ý tới ai. Cho đến ngày Tiêu Chiến lái xe máy đến ký túc túc xá chặn đường Vương Nhất Bác, mới coi như đưa ra một cành ô liu để cầu hoà với cậu.

"Tìm em làm gì?"

"Vương Nhất Bác! Chiếc xe này thế nào?" Tiêu Chiến vỗ vỗ vào chiếc xe mới.

Trong mắt tiểu gia hoả kia sớm đã lộ ra ý thích, nhưng vẫn còn cứng miệng: "Cũng được."

"Tặng cho em, em có muốn hay không?" Tiêu Chiến chống hai chân dài trên mặt đất, cầm mũ bảo hiểm trong tay nghịch, cằm hất lên, tóc cũng bay lên, cười nói.

"Cho em? Thật hay giả vậy?"

"Không muốn ba anh làm ba nuôi em cũng được, nhưng em nhất định phải nhận anh là anh trai.

"Phiền phức." Vương Nhất Bác giả vờ không nổi nữa, cầm lấy mũ bảo hiểm, cười đến cả người đều tươi tỉnh.

Kỳ thật chuyện này Tiêu Chiến đã lên kế hoạch từ lâu, từ mùa hè năm ngoái, khi Lan Đảo còn ở trong một vùng biển bình yên, chất thải hạt nhân chưa rò rỉ và bà nội vẫn còn sống. Khi đó, anh đã đồng ý mua xe máy cho Vương Nhất Bác, chỉ là tiểu tử kia còn chưa đến tuổi thi bằng lái xe, ở Lan Đảo không nói nhưng ở Đài Bắc nhất định không được.

Xe máy đã nhận, mũ bảo hiểm cũng có, nhưng lại không thể tự mình cầm lái, Vương Nhất Bác đành phải ngồi ra ghế sau, để cho anh trai chở cậu lướt đi một vòng.

Tóc Tiêu Chiến đã dài ra, gió thổi bay một hai sợi vào miệng Vương Nhất Bác. Cậu cảm thấy chiếc ba lô sau lưng mình bỗng nhiên trở nên nhẹ tênh, giống như không có một quyển sách giáo khoa nào.

Gió thổi vù vù qua bắp chân một hồi thì đến Miêu Không. Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi cáp treo bằng kính lên núi. Khuôn viên trường đại học Quốc lập Chính trị nằm ở quận Văn Sơn, phía nam Đài bắc. Khu vực vui chơi gần đó ban đầu vốn là một dòng suối nhỏ nằm giữa núi, do địa chất mềm nên đất đá sạt xuống lòng sông cạn, tạo ra rất nhiều ổ gà, dòng nước chảy qua nhìn như những vết mèo cào, dần dần người ta gọi nói là "Miêu Không". Trong cáp treo bằng kính trong suốt, Tiêu Chiến giới thiệu cho Vương Nhất Bác nhưng phát hiện ra rằng thiếu niên hoàn toàn không lắng nghe, mà nhìn chằm chằm xuống khu rừng rậm dưới chân mình.

"Em sợ độ cao à? Lông mày nhăn lại sắp dính vào nhau rồi." Tiêu Chiến hỏi.

"Cao quá đi..."

"Kỳ lạ nha, trước kia em không sợ độ cao, lúc nhảy cầu ở cảng Khai Nguyên có những chỗ cao gấp đôi so với chỗ này em cũng không sợ."

"Cảng Khai Nguyên là nhảy xuống biển, nhảy xuống biển sẽ không có gì phải sợ."

"Đi cáp treo càng dễ hơn, sẽ không bị rơi xuống đâu, an toàn hơn đi biển."

Vương Nhất Bác lắc đầu một hồi.

Sau khi đi cáp treo qua, lại đi ngắm hoa uống trà, đây cũng là một điểm đặc biệt của Miêu Không. Tiêu Chiến gặp bạn học, đàn chị và đàn em suốt dọc đường, thậm chí cả những người từ trường bên cạnh cũng chào hỏi anh. Trước đây Vương Nhất Bác đã gặp những người bạn trong đội bơi của Tiêu Chiến, nhưng cậu không biết rằng anh trai mình ở chỗ khác ngoài đội bơi cũng có những mối quan hệ tốt như vậy.

Giống như một chú cún con đang căng thẳng, Vương Nhất Bác bị trà nóng làm bỏng đầu lưỡi, há miệng hít một hơi gió vào hạ nhiệt. Ở đây có đủ loại sinh viên đại học, vì ngoài trường Đại học Quốc lập Chính trị còn có nhiều trường cao đẳng và đại học khác. Vương Nhất Bác hơi gầy, mặc đồng phục học sinh cấp ba và đi đôi dép tông rất cũ, lẽo đẽo theo sau anh trai, lơ đãng chơi cả một buổi chiều.

Những đứa trẻ vùng biển đến thành phố, chúng luôn cảm thấy sự oi bức của mùa thu thiếu một chút vị mặn, và luôn mất tập trung.

Hôm đó là sinh nhật Tiêu Chiến, cũng là lần sinh nhật cuối của anh ở trường đại học. Buổi tối anh đặt vài bàn ăn trong phòng tiệc của canteen đại học Quốc lập Chính trị, mời đội bơi, bạn cùng lớp và dàn hợp xướng đến cùng nhau ăn mừng.

"Giới thiệu với các bạn, đây là em trai tôi, trước đây ở Lan Đảo, hiện tại đang học trung học ở Đài Bắc."

Vương Nhất Bác đang gắp thức ăn có chút không được tự nhiên. Cậu không thích ánh mắt của rất nhiều thanh niên nam nữ xa lạ nhìn cậu như thế. Hơn nữa, cậu cũng không thích Tiêu Chiến ở trước mặt mọi người gọi cậu là em trai.

Vương Nhất Bác lấy cái đĩa ở phía đối diện trước mặt, gắp một miếng cá hấp lớn vào bát Tiêu Chiến: "Nhân lúc còn nóng, ăn đi, phải ăn hết cơm đấy."

Tiêu Chiến duỗi cổ về phía trước, trên mặt nổi lên một nỗi nghi hoặc lớn. "Nhân lúc còn nóng, ăn đi, phải ăn hết cơm đấy" là lời ngày nào ba anh cũng nói với mẹ, Vương Nhất Bác chỉ ở nhà anh nửa tháng nhưng đã học được cách thuyết phục người khác ăn cơm.

Rốt cuộc cơm vẫn chưa kịp ăn xong, sinh viên năm cuối là khoa trương nhất, mới uống một cốc bia đã bắt đầu say, một vài người cười to, hét to, một vài người ôm đầu khóc lóc kêu đau đầu. Vương Nhất Bác ăn cơm, dỏng tai lên nghe bên trái một chút, bên phải một chút, dường như đều là những chuyện nhỏ nhặt, tìm việc làm hay thi lên cao học sau khi tốt nghiệp, thuyết phục cha mẹ ly hôn hay tự mình chuyển ra ngoài sống,... dường như đều không phải những vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng lại rất xa vời với cậu.

Có nữ sinh nói muốn ăn kem đá bào, gọi điện xuống cửa hàng đồ uống trước cổng trường gọi giao hàng, cũng không biết là ai gọi, toàn bộ là một màu kem xoài, không có sự lựa chọn. Tiêu Chiến đã uống ba chai bia, đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt mơ màng, múc một thìa kem xoài đưa vào miệng.

"Không được ăn cái này! Anh sẽ dị ứng."

Vương Nhất Bác vội giật lấy thìa kem bỏ vào miệng mình, Tiêu Chiến đuổi theo. Anh đang cảm thấy nóng đến mức bực dọc, mắt thấy thìa kem bị ăn mất, liền nổi giận với Vương Nhất Bác:

"Vương Nhất Bác! Tại sao em lấy đá bào của anh?"

Cậu nhóc ngậm thìa trong miệng, lần đầu tiên nhìn thấy anh trai như vậy, liền cố ý nhếch mép: "Chưa ăn hết cơm, không cho ăn kem."

Giống như một chú cún con nhạy cảm, anh dựng lông lên như một con chó dữ. Vương Nhất Bác qua khoé mắt nhìn thấy Vạn Văn đang nhìn anh, liền kéo Tiêu Chiến nói: "Anh say rồi, chúng ta về thôi."

Tiêu Chiến đi ba bước lại quay đầu nói tạm biệt các bạn, đồng thời cũng nói riêng với Vạn Văn: "Em với em trai về trước, lần sau nói chuyện..."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm eo kéo đi.

Vương Nhất Bác mười sáu tuổi, lần đầu tiên lái xe mà không có giấy phép trên đường đêm ở Đài Bắc. Cậu lái từ quận Văn Sơn đến Đại An, đi lòng vòng qua rất nhiều con phố mà vẫn chưa tìm thấy đường Tân Sinh Nam. Mặt trăng thật lớn, nghe nói chu kỳ của mặt trăng ảnh hưởng đến thuỷ triều. Trong giờ sinh vật học, giáo viên nói 80% nước trong cơ thể người là máu. Khi đó cậu đã mất tập trung, trong đầu nghĩ, liệu máu của cậu có giống như thuỷ triều hay không, cũng vì mặt trăng mà thay đổi?

Tiêu Chiến chính là mặt trăng đó.

Số 105 đường Tân Sinh Nam đây rồi, Tiêu Chiến đã về đến nhà. Tiêu Chiến cố gắng thuyết phục Vương Nhất Bác để xe dưới lầu và giao chìa khoá cho anh: "Em bây giờ không được lái xe nữa. Bạn nhỏ, lái xe không có giấy phép sẽ bị phạt."

"Sao tặng em mà không cho phép em lái xe?" Vương Nhất Bác oán giận nhìn anh.

"Đợi thêm hai năm nữa, đến khi em trưởng thành anh sẽ để em lái."

Tiêu Chiến say rượu, cười ngây ngô, Vương Nhất Bác nghe xong cũng cười. Cậu không chỉ nghe mà còn có chút suy nghĩ lệch lạc.

Một tháng sau, Tiêu Chiến trở lại Lan Đảo công tác, Vạn Văn cũng đi cùng, còn có mấy vị lãnh đạo và đồng nghiệp khác. Buổi tối Tiêu Chiến quay về nhà nhầm từ chỗ chiêu đãi do trưởng đảo sắp xếp, nói rằng có quà muốn tặng Vương Nhất Bác, và nhờ Vương Nhất Bác chở anh đến một bãi đất trống cách đó không xa.

"Kế hoạch sơ bộ là bảo tàng sẽ được xây dựng ở đây, chính anh đã đề xuất." Tiêu Chiến rất phấn khích, anh thậm chí còn mang theo bản thiết kế, "Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ!"

Vương Nhất Bác đi dép tông, sững sờ tại chỗ: "Hôm nay sinh nhật em à? Em quên mất..."

Tiêu Chiến đưa bản vẽ đã được in ra đóng bìa: "Xem bản thiết kế của anh đi, em thích không? Có chỗ nào em không thích thì nói với anh, anh có thể cải thiện dựa theo ý tưởng của em..."

Trong tâm trí Tiêu Chiến, "Bảo tàng Đạt Ngộ" này về cơ bản có thể gọi là "Bảo tàng Vương Nhất Bác".

Từ năm 11 tuổi, Tiêu Chiến đã đến Lan Đảo trong một cơn say sóng, và cũng để Lan Đảo – một con tàu lớn đang neo đậu ở Thái Bình Dương, xông vào cuộc đời anh. Tất cả mọi thứ về Lan Đảo, hệ sinh thái, cuộc sống, những truyền thuyết của người Đạt Ngộ... không nghi ngờ gì Tiêu Chiến chính là học được từ Vương Nhất Bác. Mỗi thiết kế của bảo tàng đều mang theo những ký ức mùa hè thời thơ ấu của anh, mang theo Vương Nhất Bác mỗi năm một lớn nhanh, mặc quần chữ Đinh nặn trứng cá chuồn.

Tiêu Chiến mơ hồ khát vọng Vương Nhất Bác cho anh một ánh mắt "thấu hiểu", không cần nói ra, không cần chứng thực, chỉ cần tận hưởng loại ăn ý tự nhiên là được rồi.

Vương Nhất Bác lại chỉ trêu chọc Tiêu Chiến: "Năm nay ngay cả giày thể thao cũng không có, anh lừa em lấy tài liệu làm việc thành quà tặng, còn muốn lừa em giúp anh sửa đổi."

Nói xong không nhịn được cười.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến nghiến răng vung nắm đấm.

Không nhận được sự ngầm hiểu như mong đợi, nhưng lại nhận được một sự an tâm khác anh đã chờ đợi từ lâu: Vương Nhất Bác nói đùa.

Hai người cười nói một hồi, Vương Nhất Bác lái xe chở Tiêu Chiến đến ngọn hải đăng.

"Làm gì?"

"Ngốc ạ, chỗ đó có ánh sáng, chỗ này tối như vậy làm sao em xem phương án giúp anh được."

"Ờ, phải."

Ngồi ở ghế sau, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác: "Tương lai nếu chất thải hạt nhân được rời đi, mọi người trở lại đảo sinh sống, còn có rất nhiều khách du lịch sẽ tới đây, đến lúc đó em muốn làm gì?"

"Chưa nghĩ tới. Đi Đài Bắc làm việc thì sao?" Vương Nhất Bác lại nhịn cười, hôm nay muốn trêu đùa anh đến cùng.

"Vương Nhất Bác! Em có thể nói chuyện tử tế hay không hả?"

Vương Nhất Bác nghe xong liền không cười nữa, "Thật lòng là em không biết. Cho dù mọi người quay trở lại, anh có nghĩ họ vẫn sẽ sống cuộc sống cũ của mình không?"

Câu hỏi ngược này khiến Tiêu Chiến chua xót.

Vương Nhất Bác ở dưới ngọn hải đang nhanh chóng lật giở xem thiết kế sơ bộ của bảo tàng, nhưng trong đầu lại đang nghĩ về một thứ khác. Trong bảy năm ở Đài Bắc, cậu đã học đủ rồi. Trong khoảng thời gian vừa rồi cậu cùng A Vỏ chăm sóc một ruộng khoai môn lớn mà bà nội để lại, cậu dần dần thông suốt rất nhiều điều. Chất thải hạt nhân, cái chết của A Không, và... Tiêu Chiến. trên đời này có quá nhiều thứ cắm rễ sâu như núi cao, biển cả, cậu như hạt giống cây khoai môn trên ruộng, dùng một cây gậy khuấy nhẹ cũng có thể nhổ bật gốc. Chủ nghĩa lý tưởng của khoai môn có thể kéo dài bao lâu?

"Có muốn  về nhà ăn kem đá bào khoai môn không?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

"Bây giờ?"

"Vâng."

"Máy làm đá bào sửa xong rồi à?"

"Vâng.

————

Tôi bận vài ngày, vì thế Mưa và Bão cũng tạm ngưng vài ngày, Lan đảo là cô em tôi làm sẵn trước rồi, chỉ việc đăng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com