Edit Bjyx Chuyen Tinh O Lan Dao
Cuối cùng vẫn không đến bệnh viện lớn ở Cao Hùng, khi người ta kiệt sức, chỉ muốn lấy giấy chứng tử thì dù là bệnh viện lớn hay bệnh viện nhỏ ở Đài Đông cũng như vậy thôi. Từ lúc A Không kiên trì muốn đến festival âm nhạc, trong lòng A Vỏ đã hiểu rõ, nhưng vẫn không nén được mà khóc mấy lần trên đường đi. Cứ nghĩ đến việc A Không cuối cùng vẫn muốn rời khỏi Lan Đảo ở lại Đài Đông lại khiến trái tim đau nhói, phảng phất như bản thân mình cũng sẽ chết theo hắn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.Tang lễ được tổ chức vội vã ở Đài Đông, không phô trương, có một số bạn bè cũ trong bộ tộc đến viếng, nhiều người trẻ trong Cố gia cũng tới theo sự chỉ đạo của A Công Cố gia. A Niên và A Tự lo liệu rất nhiều việc cho tang lễ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không rảnh rỗi, liên tục phải chạy qua chạy lại lo những việc vặt, tuy thời gian gấp gáp nhưng cũng đầy đủ trình tự. Mọi người đều mặc quần áo tang màu đen, thức canh trong ba ngày, làm cơm vào ngày cuối cùng.Vài ngày trước, trong cái đêm náo nhiệt đó, khi làn sóng nóng bỏng của festival âm nhạc vẫn đang tiếp diễn, một số ban nhạc được phép encore một hoặc hai bài hát, và khi bài hát cuối cùng của ban nhạc Đạt Ngộ kết thúc, tên ban nhạc được hô to lên liên tục, khán giả muốn họ trở lại sân khấu encore, A Vỏ cũng không quan tâm nữa. Cô buông đàn guitar chạy khỏi sân khấu, lao đến bên cạnh A Không nắm chặt tay hắn: "Chúng ta đến bệnh viện, ngay bây giờ gọi xe đi Cao Hùng, nhé!"A Không đẩy cô một cách yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía sân khấu.Người đàn ông yếu đuối đã bỏ cuộc.(*Trong âm nhạc "encore" là một thuật ngữ dùng để chỉ phần biểu diễn thêm sau khi một buổi biểu diễn kết thúc, khán giả sẽ yêu cầu nghệ sĩ tiếp tục biểu diễn. Thường thì nghệ sĩ sẽ trở lại sân khấu sau khi khán giả vỗ tay, yêu cầu encore và biểu diễn thêm một hoặc hai bài hát nữa. Encore thường được coi là một phần thưởng cho sự thành công và ủng hộ từ khán giả.)Con người trước khi chết đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Cao Hùng cách Khẩn Đinh hơn 100km, nơi đó có bệnh viện lớn duy nhất ở miền Nam có ngân hàng máu dồi dào, nhưng hắn biết mình không thể kiên trì thêm được nữa.Cho dù có kiên trì được thì như thế nào? Dùng tiền của Taipower đổi máu của toàn bộ cơ thể một lần nữa, sống thêm được một tháng, vậy tháng sau thì sao? Cho dù phế thải hạt nhân ở Lan Đảo được loại bỏ thì liệu người Đạt Ngộ còn có thể trở lại đảo sinh sống mà không gặp bất kỳ gánh nặng nào giống như tổ tiên của họ không? Nếu có thể dời đi, sẽ dời đi đến nơi nào? Cổng Vàng? Bành Hổ? Hay sâu trong các rãnh của Thái Bình Dương? Ở vùng biển thường xuyên xảy ra động đất như Đài Loan, những chiếc thùng rác thải hạt nhân kia có thể tồn tại trong bao lâu mà không hề hấn gì?Khi còn trẻ hắn đã ấn dấu vân tay lên giấy trắng mực đen, đến bây giờ cũng chỉ còn có thể tính toán được những khoản chi phí y tế khổng lồ, nhưng A Không đã không còn hơi sức mà sử dụng nó nữa. So với việc chết trên đường, hắn muốn chọn một cái chết lãng mạn hơn. Lan Đảo đã ở xa, âm nhạc là quê hương duy nhất còn lại, và may mắn thay, hắn vẫn còn có thể nói tạm biệt với người mình yêu.A Vỏ muốn thuyết phục hắn, nhưng hắn rất kiên quyết. A Vỏ nuốt nước mắt, quay lưng lại với sân khấu và hét lên: "Tôi muốn hát!" Sau đó, cô từ từ quay đầu, bước từng bước trở lại sân khấu, trịnh trọng cầm cây đàn guitar gỗ lên.Tiêu Chiến nhường lại micro của giọng ca chính cho cô, tự mình lui đến bên dàn trống, đứng đối diện với Vương Nhất Bác."Bài hát này không cần ánh sáng, là hát cho người tôi yêu nhất, A Không. Em yêu anh, em chỉ yêu mình anh và sẽ mãi mãi yêu anh!"Câu cuối cùng, A Vỏ dùng tiếng Đạt Ngộ để nói, không cho khán giả nghe hiểu, chỉ nói cho A Không.Vương Nhất Bác gộp hai chiếc dùi trống lại, lau mồ hôi trên thái dương, quay đầu nhìn lại A Niên và A Tự, thấy bọn họ cũng buông nhạc cụ trên tay xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ.Khúc nhạc dạo đầu quen thuộc vang lên, bài hát này đến từ ban nhạc được yêu thích của Đạt Ngộ, Queen, A Không và những người khác lúc còn trẻ đều rất thích nghe: "Love of my life". Người phụ nữ cao lớn mặc quần áo cũ, trái tim nặng trĩu, giọng hát hơi run rẩy, ánh sáng trên sân khấu trở nên rất dịu dàng, hơi nước trên bãi biển mờ mịt, khoảnh khắc này thật giống như thiên đường.Love of my life, don't leave meYou've taken my love, and now desert meLove of my life, can't you seeBring it back, bring it backDon't take it away from me because You don't know what it means to me...(Tình yêu hỡi, đừng rời bỏ emAnh đã lấy đi tình yêu này và giờ bỏ mặc emTình yêu hỡi, lẽ nào anh không biết saoQuay lại đi, quay lại điĐừng đem tình yêu của em đi, bởi vìAnh không hiểu rằng, nó có ý nghĩa với em biết nhường nào...)Đây là một bản rock trữ tình, khi được hát lên trong bóng tối, như một lời thủ thỉ, dịu dàng gần như thôi miên. A Không ôm lấy hơi thở của dòng hải lưu trong không khí, ôm lấy giọng ca run rẩy của A Vỏ, một mình đi về phía con đường của hắn. Hắn không chớp mắt nữa, khuôn mặt bình thản hơn cả người bình thường.Không biết là hát đến câu nào thì A Không đi, A Vỏ ướt đẫm nước mắt, cô không nhìn thấy rõ nữa.Không ai nhìn rõ, xung quanh cũng không ai phát hiện. Khán giả quá mức vui mừng và ồn ào, giờ lại bị bài hát thâm tình này đánh trúng, đắm chìm một cách khó hiểu, tiếng guitar mộc chạm sâu vào trái tim mỗi người, gợi ra một biển nước mắt, những người xa lạ bất tri bất giác tiễn biệt người đàn ông Đạt Ngộ này – người từng là một chiến binh Đạt Ngộ.Bài hát kết thúc, ban tổ chức muốn ban nhạc áp trục nhanh chóng ra sân khấu, cảm xúc của khán giả cũng giống như một làn sóng, làn sóng Rock'N Roll mới càng thêm háo hức ùa đến, nồng nhiệt hơn, điên cuồng hơn và rock'n roll hơn. Mây giây biểu diễn trước đó bị lãng quên, bây giờ mới là điểm nhấn của đêm nay. Tiêu Chiến vội vã rời khỏi sân khấu với đôi giày da cao gót mà anh đang đi đêm nay, bước hụt một bước, may được Vương Nhất Bác phía sau vững vàng đỡ được: "Cẩn thận!""Nhất Bác..."Tiêu Chiến do dự muốn nói lại thôi, tiễn biệt người thân và bạn bè trong festival âm nhạc, đối với anh mà nói, hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, anh vô tình hướng về em trai mình một ánh mắt cầu cứu, lại nhìn thấy trong ánh mắt đó cũng chính là sự do dự."Làm sao bây giờ?" Tiêu Chiến vẫn hỏi Vương Nhất Bác."Em cũng không biết, bước đi cẩn thận."Đường từ Khẩn Đinh về Đài Đông rất quanh co, không thuê được ô tô nào sẵn sàng chở người chết, vì thế bọn họ đi đường thuỷ, vừa vặn dùng được chiếc thuyền động cơ khi đến, tiết kiệm được một khoản phí lớn. Quần áo trên sân khấu chưa kịp thay, trang điểm chưa kịp thay tẩy trang, trông vô cùng lạc lõng.A Vỏ một đường ôm chặt thân thể A Không vào lòng, nhỏ giọng hát những bài hát của ban nhạc, của bộ lạc, và những bài rock mà thời trẻ cô thích. Cô nói rằng ngũ quan của A Không lúc này vẫn chưa đóng lại, nghe được tiếng hát sẽ không cảm thấy lạnh lẽo, vì vậy mọi người cùng nhau ngâm nga trong biển đêm. Nước mắt chảy xuống, trong miệng cũng có vị mặn chát như nước biển mà bọn họ đã nếm qua vô số lần từ nhỏ tới lớn.A Tự hỏi A Vỏ muốn an táng A Không như thế nào, theo truyền thống của người Đạt Ngộ, hắn sẽ trở về đại dương.A Vỏ hờ hững: "Đại dương? Là đại dương nào? A Không ngay cả đảo của mình anh ấy cũng không chịu trở về, muốn chết ở bên ngoài, anh ấy sợ máu mình bẩn, sẽ làm bẩn Lan Đảo.""Anh ấy không muốn trở về, vậy em dẫn anh ấy đi."Những người trên thuyền ngay cả hơi thở cũng dừng lại, sự im lặng càng làm cho tiếng động cơ của con tàu thêm nổi bật, ầm ĩ.Mưa xối xả, bùn đất sạt lở tuy đáng sợ nhưng cũng không tệ, nước biển ô nhiễm cả tháng vẫn có thể tự làm sạch. Cũng chỉ trong một tháng đó, một người đang hảo hảo sống tốt, lại giống như mấy đống bùn nhão, không lưu lại một chút dấu vết."Đó không phải lỗi của A Không. Đó là lỗi của Taipower và chính phủ... Trước kia em..." Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng."Nhất Bác." Tiêu Chiến dùng giọng điệu an ủi khuyên can cậu.A Vỏ không tiếp lời, trầm mặc trong chốc lát, anh mắt lại trở nên nhu hoà. Cô hát lại bài hát trên sân khấu, lần này ngay cả tiếng guitar gỗ cũng không còn, cũng không quan tâm đúng sai, vừa hát vừa vuốt ve làn da của A Không. Hai gò má của A Không vẫn còn độ đàn hồi, một tầng da lạnh lẽo, lòng bàn tay không còn độ ấm. Người đàn ông mà cô đã dựa vào hơn ba mươi năm đang nằm trong ngực cô, giống như biến thành đứa con của bọn họ. Nhưng bọn họ không có con, không có con. Sống cay đắng, sống không tốt, chết đi có lẽ lại tốt.Hãy coi như đây là một lời từ biệt tốt đẹp đi.A Vỏ đặt bình tro cốt của A Không lên chỗ cao, sắp xếp lại lư hương và hoa tươi, bày ra một dáng vẻ thoải mái. Lại có người đến viếng, cô quay đầu cười tươi tiếp đón, trang điểm lại quả nhiên có sức sống hơn nhiều.Tinh thần chiến đấu mạnh mẽ cũng là tinh thần.Sau khi tiệc hôm nay kết thúc, cô dự định dọn dẹp lại nhà cửa ở Đài Đông, vì để trả tiền thuê nhà cho quý sau cô nhất định phải làm một công việc gì đó, ít nhất cũng phải làm việc.Tiêu Chiến nhìn ra A Vỏ có tâm sự, do dự muốn lên tiếng, thì thấy một cậu bé Cố gia chạy vào."Chú A Tự, bên ngoài có người đưa tới một vật rất lớn, cháu ôm không nổi!""A Dã nói nhỏ một chút, gọi chú A Niên giúp đi." A Tự đang bận, đẩy việc cho A Niên, A Niên cũng đang bận rộn, bảo cậu bé gọi Nhất Bác.Cậu bé chạy ra ngoài gọi anh Nhất Bác, trong nháy mắt đã chạy trở lại: "Chú A Tự, anh Nhất Bác đánh người!"" Đánh ai?""Người đã đem tới cái vật rất lớn kia. Người nọ rời đi, anh Nhất Bác đuổi theo đến đầu ngõ."Cậu bé còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến đã chạy ra ngoài, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đánh nhau với một chàng trai trẻ, mắt đỏ hoe. Người nọ bị đấm nhiều lần, anh ta cũng chống trả quyết liệt, đá vào bụng Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác lùi lại vài bước, căn bản không thèm để ý dấu chân lớn trên áo mình, lại xông lên.Có một cái bình nhựa được sơn màu vàng, cao bằng đầu người đứng sừng sững ở cửa linh đường, trên đó vẽ mấy cái đầu lâu bằng súng phun sơn, còn viết bốn chữ lớn màu đen "Hạch phế báo ứng" (quả báo chất thải hạt nhân), không khỏi khiến người ta nhìn thấy mà sửng sốt."Nhất Bác!" Tiêu Chiến ôm eo Vương Nhất Bác kéo lại, xoay một vòng, anh cũng bị một đá vào lưng.Một cước này không trúng, Vương Nhất Bác lập tức hất Tiêu Chiến ra, không nói một lời đấm thẳng vào mặt người nọ, người nọ cũng dùng tay trái đấm trả."Dừng lại! Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến lại kéo Vương Nhất Bác, dùng toàn bộ cơ thể tách hai người ra, thấp giọng nói: "Tang lễ của A Không nhất định phải diễn ra suôn sẻ, chuyện gì cũng phải nhịn xuống, A Vỏ sẽ không chịu nổi!"Lúc này Vương Nhất Bác mới dừng tay lại, ánh mắt phẫn nộ rơi vào mê mang, nắm đấm vẫn nắm chặt, nhưng bả vai vừa nới lỏng, cậu đã sụp xuống tại chỗ. Anh trai nhìn cậu, trái tim vừa chua xót vừa đau đớn.Người nọ lại xông tới, "Vương Nhất Bác, cậu con mẹ nó đã quên..." Mọi người nghe thấy tiếng động chạy tới ngăn cản, hắn mới hùng hùng hổ hổ biến mất ở đầu ngõ.Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác: "Cùng anh chuyển cái bình kia đi, đừng để A Vỏ nhìn thấy." Vương Nhất Bác đờ đẫn đi theo Tiêu Chiến.Có lẽ vì động tĩnh bên ngoài quá lớn, tiếng ồn ào đến tận trong linh đường, A Vỏ mặc kệ mọi người ngăn cản đi ra ngoài, bị mấy chữ nổi bật trên bình làm cho lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững."Chúng ta mau lên!" Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm."Đặt xuống!" Giọng nói của A Vỏ không lớn như thường ngày, có chút khàn khàn."A Không không còn ở đây, tôi sẽ giúp anh ấy nhận, nhưng tôi không muốn A Không nhìn thấy thứ này." Cô lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khoá đưa cho Tiêu Chiến:"A Chiến, em và Nhất Bác biết nhà, mang đến đặt trong phòng khách nhà chị, không có chỗ đặt thì vứt bàn ăn ra ngoài, bàn ăn đó không phải của của chủ nhà, vứt đi cũng không sao."Tiêu Chiến không nhận lấy chìa khoá, Vương Nhất Bác cũng vậy."Được, tôi tự làm, mấy người giúp tôi trông coi bên này." A Vỏ xắn tay áo, một tay đã cầm lấy thành hộp, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không buông, ba người giằng co dưới ánh mặt trời gay gắt."Chị muốn làm gì?" Vương Nhất Bác cau mày gầm lên. Ánh nắng làm chói mặt cậu, khiến cậu càng thêm cáu kỉnh, rốt cuộc cũng không nhịn thêm được nữa, bùng nổ như một khẩu đại bác, "A Không không có lỗi! Lỗi là Taipower và chính quyền, hai người cũng là nạn nhân, A Không đã bị hại chết, hận ai cũng không thể hận hai người, dựa vào cái gì mà chị muốn cùng A Không gánh vác? Hai người còn có khí phách nữa hay không?" Mỗi một câu nói cậu đều gào thật to, phá hỏng giấc ngủ trưa của toàn bộ khu dân cư."Nhất Bác! Anh đã nói với em không được gây chuyện trong tang lễ A Không." Tiêu Chiến hạ giọng xuống, một lần nữa dùng cơ thể mình ngăn cách Vương Nhất Bác với mọi thứ, giống như vừa rồi lúc ngăn cản cậu đánh nhau. Bình nhựa mất thăng bằng, đổ xuống đất, lăn lông lốc vài vòng. A Vỏ từ từ đi qua, dựng cái bình dậy, nhìn chằm chằm mấy chữ màu đen chói mắt kia.Cô không còn giống như vừa rồi, đã bình tĩnh lại, nhưng giọng nói có chút run rẩy: "Lúc nghèo khó hai bàn tay trắng, còn có thể nói khí phách. Các người nghĩ tiền xây cái linh đường này là của ai? Những kẻ đã hưởng lợi, dù thế nào cũng đáng đời, sớm đã không còn có thể nói đến khí phách gì nữa." Giọng A Vỏ càng ngày càng thấp, câu cuối cùng chỉ có những người đứng gần mới có thể nghe thấy."Chìa khoá." Tiêu Chiến đưa tay, "Không phải bảo bọn em mang đi sao? Chị ở chỗ này trông coi A Không, những việc khác để em và Nhất Bác lo."A Vỏ đưa chìa khoá, nhìn thẳng Vương Nhất Bác thật lâu: "Nhất Bác, thực xin lỗi."Vương Nhất Bác gào to tại chỗ: "Chị thu hồi câu đó đi! Không có gì phải xin lỗi hết!"Tiêu Chiến vội vàng quay lại ôm Vương Nhất Bác, vùi đầu cậu vào vai mình, đau lòng xoa xoa gáy cậu mấy cái, không để cậu tiếp tục gào thét nữa."Đi, chúng ta đem cái bình đó đi. Đợi một chút em sẽ gọi cho chị sau."Vương Nhất Bác cắn môi, cả người tức giận đến phát run, bị Tiêu Chiến kéo đi. Hai người mang "lễ vật" của vị khách không mời ra khỏi đám tang."Nhất Bác, đợi anh, anh sẽ quay lại ngay."Tiêu Chiến đột ngột rời đi, tới con ngõ cách nhà tang lễ hai con phố, mười phút sau quay lại với hai thùng sơn và hai cây cọ vẽ. Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại, bình nhựa dù rỗng cũng có ghi "Hạch phế báo ứng", dù không độc hại thì anh cũng không dám vứt lung tung, dễ gây hoảng sợ cho người khác. Lúc trở lại, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đang quay mặt vào tường, một tay bấu chặt vào tường, cách mấy mét vẫn có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt của cậu rơi trên nền gạch, sau đó được mặt trời hong khô.Tiêu Chiến nấp ở chỗ rẽ, không lập tức đi qua, có lẽ nên dành cho chàng trai nhỏ một chút không gian.Một lúc sau, Vương Nhất Bác sụt sịt hắng giọng, Tiêu Chiến len lén nhìn sang, thấy em trai mình đã rời khỏi bức tường, rời khỏi bức tường, gạt mớ tóc loà xoà trên trán, đi vài bước, giải vờ như mình chưa từng khóc. Tiêu Chiến thở dài, xách thùng sơn bước đến."Cái này để làm gì?" Vương Nhất Bác khó hiểu."Sửa lại chữ trên đó. Bằng không, nếu ném nó ra ngoài người khác lại tưởng nó có phóng xạ bên trong. Em... hết tức rồi?" "Ừm.""Vừa rồi sao lại kích động như vậy, động thủ đánh người.""Cũng không phải chưa từng đánh nhau."Tiêu Chiến lại thở dài, "Nhất Bác, sau này tiếp tục chơi nhạc đi. Anh nghĩ em đã thả lỏng được tâm trạng rất nhiều sau khi chơi trống ở festival âm nhạc. Điều đó thực sự tốt cho em, em sẽ không bị uất nghẹn nữa."Nhắc tới festival âm nhạc là lại nghĩ tới chuyện của A Không, cả hai đồng thời chìm vào yên lặng.Hai người đem bình nhựa ra khỏi ngõ, Tiêu Chiến chặn một chiếc xe qua đường, nhờ tài xế thuận đường tuỳ tiện cho bọn họ xuống một bờ biển nào cũng được. Chiều nay sóng biển đẹp, có rất nhiều người trẻ lướt sóng trên vịnh."Sặc sao?" Nghe thấy Tiêu Chiến ho khan mấy tiếng, Vương Nhất Bác hỏi."Vẫn ổn.""Anh tránh ra, để em.""Cùng nhau làm đi."Hai người mỗi người giữ một bên bình, xoá bốn chữ " Hạch phế báo ứng" và hình đầu lâu, viết lại các thành khẩu hiệu "Phản đối hạt nhân" và "Bảo vệ tổ quốc"."Người gửi thứ này tới là ai vậy? Trước đây anh chưa gặp ở Lan Đảo." Tiêu Chiến thuận miệng hỏi."Một người bạn cùng lớp, trước kia ở Lan Đảo chơi đá bóng cùng em. Trên lớp em từng dạy cậu ta đẽo thuyền, còn cùng nhau bị phạt đứng. Ở lễ cầu ngư cậu ta đánh trống đứng ngay sau lưng em." Vương Nhất Bác thành thật giải thích, "Nội cậu ta cũng đã mất, được an táng trên biển, lúc ấy còn chưa kịp di dời khỏi Lan Đảo."Tiêu Chiến nghe vậy ngẩn ra: "Là em động thủ trước. Tại sao?"Vương Nhất Bác không nói.Trong những năm qua, mối hận thù mà người Đạt Ngộ dồn nén trong lòng sâu sắc hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Chiến. Hận cũng đúng, mà trải qua mấy ngày chăm sóc A Không, rồi tiễn biệt A Không, phần uất hận của chính Vương Nhất Bác cũng sắp không che giấu nổi nữa rồi.Thấy cậu không trả lời, Tiêu Chiến cũng không hỏi thêm nữa, anh chạm thử vào sơn trên bình, vẫn chưa khô, dính vào tay anh. Tiêu Chiến chà mạnh tay vào trong cát vài lần, nhưng vẫn còn vết. "Sơn còn chưa khô. Ở đây nắng quá, vào kia đợi đi."Hai người ngồi xổm dưới tán dù lớn của khách sạn ven biển hai tiếng, quan sát mấy thanh niên lướt sóng ở đằng xa, mùi sơn cùng mùi nhựa bị phơi nắng trở nên khó chịu, khiến thời gian chờ đợi càng như kéo dài lê thê.Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng: " Em nợ bà nội một tang lễ."Năm 2002, năm thứ ba của thế kỷ mới, Tết Lan Đảo. Năm này hợp đồng với Taipower hết hạn, 100.000 thùng chất thải hạt nhân đã được lưu trữ ở Lan Đảo trong hai mươi năm sắp được chuyển đi theo thoả thuận. Vào tháng Tám, Vương Nhất Bác tổ chức sinh nhật lần thứ mười lăm, Tiêu Chiến đã gửi cho cậu một đôi giày thể thao mới, trong kho dưới nhà ngầm đã có mười đôi, đôi nào đôi nấy vẫn còn mới tinh. Kỳ nghỉ hè của cậu sắp hết mà Taipower vẫn chưa có động tĩnh gì.Qua vài ngày nữa gió mùa Đông Bắc sẽ tràn về, mưa gió có thể sẽ kéo dài tới tận giao thừa. Người dân trên đảo bắt đầu lo lắng thời tiết không thuận lợi cho việc ra khơi, làm sao có thể vận chuyển chất thải hạt nhân đi nơi khác.A Không lúc lái xe trên đường thường không lái nhanh mà kéo cửa sổ xuống để chào hỏi mọi người, những lời chào hỏi dần dần biến thành cùng một chuyện: "A Không, khi nào Taipower sẽ di dời chất thải hạt nhân đi?"Hắn làm sao mà biết được. Đối với một tài xế xe tải ở bến tàu như hắn mà nói, Taipower đã trả cho hắn mức lương cao trong hai mươi năm đã là ưu đãi lớn nhất rồi. Khi hắn hỏi Taipower về việc di dời chất thải hạt nhân, nhân viên của Taipower thậm chí còn không biết năm nay là năm hết hạn hợp đồng.Người đứng đầu Lan Đảo đã đi đi lại lại rất nhiều lần để chất vấn Taipower, họ luôn chiêu đãi ông bằng đồ ăn thức uống linh đình, sau đó lại để ông tay không trở về. Mãi cho đến khi chính quyền đảo tìm ra cách liên hệ với truyền thông Đài Bắc để phơi bày mọi chuyện thì mọi người mới bắt đầu xôn xao, các giới chức khác mới bắt đầu chú ý. Bất đắc dĩ chính là Taipower có rất nhiều tiền và quyền lực, họ chỉ nói một câu đã quét sạch sẽ dư luận. Họ tuyên bố đang tích cực xây dựng khu vực lưu trữ chất thải hạt nhân tiếp theo, một khi xây xong sẽ lập tức di dời khỏi Lan Đảo, tiền phạt vi phạm hợp đồng quá hạn sẽ được bồi thường theo đúng hợp đồng cho Lan Đảo, cũng sẽ tiếp tục cung cấp điện cho Lan Đảo miễn phí, như phong cách cao cấp của một công ty lớn.Nhưng khi truyền thông sắc bén hỏi địa điểm di dời tiếp theo là ở đâu, thời gian là khi nào, Taipower lại giữ im lặng không trả lời, mặt người phát ngôn trầm xuống chỉ nói qua loa càng sớm càng tốt. Điều này khiến người Đạt Ngộ không yên tâm.Các phương tiện truyền thông cũng không lên tiếng vô ích cho người bản địa. Họ nhiệt tình rêu rao mâu thuẫn và đề nghị người Đạt Ngộ tạo biểu ngữ phản đối, kêu gọi, yêu cầu Taipower nhanh chóng di dời chất thải hạt nhân khỏi Lan Đảo. Họ đã làm một đoạn phim tài liệu ghi lại những điều này, sử dụng các tiêu đề "thổ dân", " phản đối hạt nhân" để tạo nên làn sóng phản ứng mạnh mẽ. Vào thời điểm đó, toàn bộ người dân khắp đất nước đều thảo luận về vấn đề chất thải hạt nhân ở Lan Đảo. Họ trở thành một nhóm những người dẫn đầu về phản đối hạt nhân, và lúc này khó tránh khỏi có người chất vấn chỉ trích ngược lại, rằng sao bây giờ họ mới hiểu rõ tác hại của chất thải hạt nhân, sao năm đó họ lại chỉ muốn kiếm tiền, để chất thải hạt nhân tràn vào hòn đảo của mình? Ba nghìn người dân trên đảo, ba nghìn cái miệng, nhưng lại không nói ra được một lời biện hộ cho chính mình.Các sinh viên chính trị đương nhiên càng thêm chú ý vấn đề này. Vạn Văn tuy không trực tiếp trải qua vụ rò rỉ hạt nhân vào năm ngoái nhưng cô cũng ở trên đảo vào thời điểm đó. Sau khi nghe Tiêu Chiến nói sơ qua tình hình, cô thậm chí càng thêm phẫn nộ. Nhờ việc đang là thực tập sinh trong một nhóm dự án của chính quyền Đài Bắc, Vạn Văn và Tiêu Chiến đã cùng nhau viết một bài báo, lên án Taipower trên quan điểm pháp lý và ủng hộ Lan Đảo. Có rất nhiều học giả, nhân sĩ từ nhiều tầng lớp trong xã hội cũng làm điều tương tự, nhưng chỉ có cây bút thì tiếng nói của họ sẽ như đá chìm biển khơi, nhanh chóng biến mất. Taipower có rất nhiều tiền để tự bảo vệ mình, và vẫn như cũ làm theo ý mình.Có người suy đoán địa điểm lưu trữ tiếp theo sẽ là Kim Môn, người phụ trách của Kim Môn lập tức đứng ra bác bỏ tin đồn; có người suy đoán là Bành Hồ, người phụ trách Bành Hồ lập tức phủ nhận... Đủ loại suy đoán cuối cùng quy về mộsixquan điểm: Taipower không muốn đem phóng xạ rời khỏi Lan Đảo.Và hoá ra đó là sự thật. Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, nhân viên Taipower đến Lan Đảo và đã xảy ra xung đột gay gắt với người dân trên đảo. Cả hai bên đều bị thương và chảy máu. Vì điều kiện của trung tâm y tế Lan Đảo có hạn, nên những người bị thương lập tức được đưa tới Đài Đông. Cũng không phải do điều kiện hạn chế mà là bác sĩ Cố của Lan Đảo cũng bị thương nhẹ, anh cùng với lực lượng cảnh sát yếu kém của Lan Đảo được chuyển tới bệnh viện Đài Đông. Chính quyền đảo, đại gia tộc, bác sĩ, cảnh sát – những người đại diện cho niềm tin của công chúng đều bị bắt nạt trên chính địa bàn của mình. Một vị lãnh đạo cấp cao của Taipower đã dẫn theo một đám côn đồ cải trang thành nhân viên công ty đến để gia hạn hợp đồng thêm hai mươi năm nữa, đương nhiên người dân Lan Đảo không đồng ý gia hạn, cũng không bị dao động vì tiền. Bị lừa một lần cũng đủ hối hận cả đời, không thể phạm sai lầm lần thứ hai.Người của Taipower là những người lên tiếng trước, nhưng người không nhịn được động thủ trước lại là người Đạt Ngộ. Gen của tổ tiên chiến đấu với biển không thể thay đổi, họ giỏi giải quyết vấn đề bằng cơ thể hơn là bằng lời nói, và đây chính là điều mà các công ty lớn, giới thượng lưu thành thị và những người văn minh mong đợi được xem. Ống kính của truyền thông đã ghi lại tất cả mọi thứ, tiền giấy có thể đổi lấy tất cả sự khách quan đạo đức giả, là người Đạt Ngộ động thủ trước, là sự xúc động của người Đạt Ngộ dẫn đến vụ rò rỉ phóng xạ lần thứ hai. Trên đồng cỏ Thanh Thanh, địa điểm xảy ra vụ nổ đã bị phong tỏa một năm trước nay bị phá huỷ thêm một lần nữa.Người dân trên đảo thậm chí còn không hiểu chuyện đó đã xảy ra như thế nào, họ không thể ngửi thấy mùi gì hoặc cảm thấy chóng mặt ngay tại chỗ, nhưng lại một lần nữa bao trùm họ là mùi của sự sợ hãi. Các phương tiện truyền thông ghi lại hiện trường, làm cho mọi thứ càng trở nên tồi tệ.Mặc dù người của Taipower ra đi trong sự nhục nhã nhưng họ vẫn là người chiến thắng. Vài ngày sau, một số phương tiện truyền thông tuyên bố, qua thử nghiệm của các chuyên gia, Lan Đảo vì rò rỉ phóng xạ lần này không còn thích hợp để sinh sống. Taipower tỏ vẻ áy náy sâu sắc, cũng phát huy tinh thần nhân đạo, liên minh với chính quyền Đài Đông, tài trợ toàn bộ người dân đảo di dời và tái định cư tại Đài Đông, đồng thời cũng bố trí, trợ cấp dài hạn cũng như hỗ trợ việc làm trong giai đoạn này.Khi đó A Tự và A Niên vẫn đang nằm truyền nước trong bệnh viện Đài Đông, xem được tin tức trên tivi lập tức rút kim truyền ra."Người Đạt Ngộ nói ít cũng có ba nghìn người, ba nghìn người nói di dời liền di dời, nói tái định cư liền tái định cư, còn hỗ trợ trợ cấp, Taipower cũng có nhiều tiền quá đi, điều này chắc chắn có liên quan đến chính phủ." A Tự hiếm khi kích động như vậy."Thế mới biết Lan Đảo đã tiết kiệm bao nhiêu tiền cho Taipower trong hai mươi năm qua. Phá huỷ một hòn đảo cũng không thành vấn đề." A Niên cuộn chặt nắm đấm. Ngày đó hắn xông lên phía trước, hiện giờ miệng sưng lên một cục, nói chuyện cũng không còn ra khí thế.Vương Nhất Bác tức giận xông đến nhà A Không, không gõ cửa mà trực tiếp xông vào: "Tại sao hôm đó chú không đi? A Niên và A Tự đều bị thương được đưa đến Đài Đông, tại sao chú vẫn bình an vô sự ở đây?"A Không và A Vỏ chết lặng.A Không không thể nào bình yên vô sự được. Anh ta làm ăn nhiều năm như vậy, không thể nào không có chút khéo léo. Ngày đó hắn kéo A Vỏ vào trong đám đông và kêu gào, nhưng lúc đánh nhau hắn che chở A Vỏ phía sau, không xông lên phía trước. Có lẽ một người có quá nhiều thứ sẽ sợ mất đi. Hắn có tiền, có cửa hàng buôn bán xe máy, có vợ, hắn trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ bằng lòng với hiện tại. Cái gì mà phế thải hạt nhân, cái gì mà phóng xạ, hắn đều đã trải qua, thứ đó không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, ác mộng cũng chỉ là một giấc mơ, mặt trời mọc rồi sẽ thức giấc, mọi chuyện sẽ qua đi. So với tất cả những gì hắn đang có, cơn ác mộng đó thực sự không là gì cả. Vì vậy, đối mặt câu chất vấn hùng hùng hổ hổ của đứa trẻ Vương Nhất Bác, hắn á khẩu không nói nên lời."Mẹ nó tại sao chú lại giúp Taipower vận chuyển thùng chứa? Chú có biết bọn chúng là một lũ cướp không? Lũ cướp đó đã cho chú bao nhiêu?" Vương Nhất Bác tức giận, nhìn thấy bộ trống hai năm trước A Không mua cho mình mà bởi vì nhà ngầm không đặt vừa nên vẫn đang bày trong phòng khách nhà A Không, cậu bước lên cầm dùi trống ném mạnh vào chũm chọe, tiếng động lớn đến mức giống như cậu muốn tuyệt giao.Dưới sự khống chế mạnh mẽ của chính quyền miền Đông, đa số người dân Đạt Ngộ dời nhà đến Đài Đông, bao gồm cả những gia đình lớn như Cố gia, chỉ có một số ít người cứng rắn kiên trì ở lại Lan Đảo.Đêm đó Vương Nhất Bác lên thuyền, vừa khóc vừa la hét, sau đó một mình trèo khỏi thuyền chạy về nhà ngầm. Bà nội cả năm nay sức khoẻ không tốt, không ra đồng cắt khoai môn được, cứ năm năm lại ốm một trận không thể xuống giường được, Vương Nhất Bác muốn ở lại Lan Đảo cùng bà. Trong trường học có rất nhiều trường hợp như vậy, cha mẹ mất sớm hoặc đi ra ngoài làm việc, chỉ có bọn trẻ sống với ông già bà cả. Sau khi biết chuyện, nhà trường phải nhờ chính quyền đưa những người già này đi trước, sau đó mới tổ chức cho học sinh lên thuyền, người trong một gia đình phải tách nhau ra. Vương Nhất Bác đỡ bà nội lên thuyền, nói với bà mấy câu, đút cho bà uống mấy ngụm nước. Nhưng khi cậu tới Đài Đông, cậu được thông báo rằng bà nội đã qua đời.Gió mùa Đông Bắc ập đến trước hẹn, hành trình trên biển kéo dài từ hai tiếng rưỡi thành bốn tiếng, khi tàu vừa cập bến Đài Đông trời nổi gió lớn, mưa xối xả, một số người già không chờ được cập bờ đã ra đi. Vương Nhất Bác dầm mưa, không nhìn rõ thứ gì, đồ dùng của Lan Đảo rất ít, mấy bà cụ đều mặc quần áo giống nhau, cậu phải lật từng thi thể lên để tìm bà nội.Trong đêm, tất cả những người già đã chết đều được đưa xuống biển an táng. Vương Nhất Bác rốt cuộc không chịu nổi nữa, bật khóc. Bà nội đi rồi, A Niên, A Tự đang ở trong bệnh viện, cậu mượn điện thoại của giáo viên gọi cho Tiêu Chiến nhưng đầu dây bên kia không bắt máy. Cậu cũng nghĩ đến A Không và A Vỏ, mặc dù tối hôm trước bọn họ không vui mà tan, nhưng vào lúc bất lực nhất cậu vẫn nghĩ đến họ.Vương Nhất Bác tìm rất nhiều người, hỏi qua rất nhiều người, ở khu phố nơi người Đạt Ngộ được bố trí tái định cư, vừa khóc vừa điên cuồng tìm kiếm nhưng không cách nào tìm thấy A Không và A Vỏ. Đêm đó đến Đài Đông, hai người họ liền lặng lẽ rời đi. Họ là những kẻ phản bội bộ tộc, không chỉ có Tiểu Nhất Bác ném dùi trống mà trên đường đi còn bị rất nhiều người chất vấn, như thể họ đã quay trở lại thời điểm địa điểm lưu trữ chất thải hạt nhân vừa mới được xây dựng. Phải nó là so với lúc đó còn tệ hơn, dù sao hắn cũng chính là "kẻ phản bội" trong suốt hai mươi năm. Mỗi một cái kính râm của A Không, mỗi một chiếc áo sơ mi và quần loe A Vỏ mặc, dường như đều đang tố cáo rằng họ làm việc cho Taipower. Sau đêm đó, không ai còn gặp lại hai vợ chồng họ, cho đến tận khi A Vỏ tìm thấy Tiêu Chiến ở festival âm nhạc.Thiếu niên mười lăm tuổi, vào ngày rời khỏi nhà đã mất đi người thân duy nhất, và không có những người cậu tín nhiệm nhất ở bên cạnh. Cậu khóc dưới mưa đến kiệt sức, bị người lớn bỏ lại ngủ dưới chòi, trên người không có quần áo khô, trùm kín người bằng tấm màn nhựa lấy từ cửa sổ xuống. Thầy giáo đội mưa tìm cậu từ nhà này sang nhà khác, suốt một đêm đến tận khi trời sáng mới tìm thấy. Cậu mở mắt. hốt hoảng nghĩ rằng mình vẫn còn ở dưới nhà ngầm."Đêm đó em đã đến đây như thế nào?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác."Sau đó em ngủ thiếp đi." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói."Đã khô chưa?" Tiêu Chiến hỏi lạiVương Nhất Bác chạm nhẹ vào vết sơn mới: "Rồi."Trời tối, đã đến lúc trở lại ăn bữa cơm cuối cùng trong đám tang của A không. Trên bãi biển cũng có ít người hơn, hai người họ ném chiếc bình có khẩu hiệu phản đối hạt nhân xuống Thái Bình Dương, im lặngnghe sóng biển hát một bài ca không lời.Tbc.
"Làm chưa?" Tiêu Chiến hỏi.Ngón tay Vương Nhất Bác chạm vào sơn mới, "Ừm. "Màn đêm lau chùi, đã đến lúc trở về, ăn xong bữa cơm cuối cùng trong tang lễ của A Không. Ít người trên bãi biển, họ ném các lon khẩu hiệu chống hạt nhân vào Thái Bình Dương, và sóng là một bài hát im lặng.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com