Edit Bjyx Chuyen Tinh O Lan Dao
Tiêu Chiến rất cố gắng để xin nghỉ phép, cuối cùng cũng được chấp thuận. Anh dự định ở lại Lan Đảo thêm hai tuần, luyện tập cùng ban nhạc và chuẩn bị cho Festival sắp tới. Festival kết thúc anh ngay lập tức phải trở lại Đài Đông, nếu không anh nhất định sẽ bị cho thôi việc. Một ngày luyện tập của ban nhạc trôi qua rất nhanh, đến mức khiến anh hoảng hốt, có đôi khi họ tranh luận mất toi cả buổi chiều. Kỳ thật là, làm gì có ban nhạc nào không cãi nhau. Tiêu Chiến học nhạc cổ điển từ nhỏ, không thể tránh khỏi của một số tư duy phức tạp của phong cách Baroque*, nhưng giọng ca chính không có quyền lên tiếng nhiều trong quá trình soạn nhạc, dù sao thì tất cả nhạc cụ đều ở trên tay nhạc sĩ, đặc biệt là người chơi trống, mỗi lần vào bài đều chẳng có quy củ gì cả, luôn làm Tiêu Chiến mất hứng.(*Phong cách Baroque là một phong trào nghệ thuật và kiến trúc xuất hiện tại châu Âu từ khoảng thế kỷ 17 đến đầu thế kỷ 18. Nó được phát triển dựa trên sự phản đối và tiếp nối phong cách nghệ thuật Renaissance trước đó. Phong cách Baroque được chú trọng đến sự phức tạp, lộng lẫy, và cảm xúc mạnh mẽ. Nghệ thuật Baroque thường có những đặc trưng như sự tự do trong cách sử dụng ánh sáng và màu sắc, các đường cong và chi tiết phức tạp, sự đồ sộ và độc đáo trong các kiến trúc và tác phẩm nghệ thuật. Nó thể hiện sự giàu có, quyền lực và tôn giáo thông qua việc sử dụng các yếu tố trang trí phong phú và kiến trúc hoành tráng. Phong cách Baroque ảnh hưởng lớn đến nhiều lĩnh vực nghệ thuật như hội họa, điêu khắc, kiến trúc, âm nhạc và văn học.)Vương Nhất Bác nổi tiếng là một người chơi trống theo phong cách hoang dã, không phải về kỹ thuật mà là sáng tạo không theo khuôn mẫu nào, thiên mã hành không, tự do phóng khoáng. Tiêu Chiến thường không thể bắt kịp cậu, không ai có thể bắt kịp cậu."Anh nói rồi, Nhất Bác, lấy trống làm chủ đạo. Em có ổn định được không? Nếu em không ổn định được thì để guitar hoặc guitar bass làm chủ đạo." Tiêu Chiến mất bình tĩnh nổi cáu.Vương Nhất Bác cũng có lý của mình: "Cũng không cần phải ổn định, trống ở chỗ này chỉ là để chuyển tiếp, Rock'n'Roll ấy mà, sao có thể chơi một cách tầm thường như vậy được?""Anh thấy em như đang chơi trống ở Legacy, làm lót đường cho người ta, em đã quen với việc đập trống rồi." Thực ra, lý do của Vương Nhất Bác cũng có thể thuyết phục được Tiêu Chiến, nhưng khi anh ý thức được thì những lời khó nghe đã được thốt ra mất rồi.Vương Nhất Bác cười tự giễu, quả nhiên Tiêu Chiến vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cậu chơi trong một ban nhạc hỗn loạn ở Đài Bắc, hận không thể đến Đài Đông tổ chức một Festival khuôn mẫu, dường như đang dạy cậu rằng âm nhạc phải chơi thế này, đây mới là cách chơi nhạc mà anh ủng hộ.Tiêu Chiến rất ít khi biểu hiện ra ngoài cảm giác ưu tú của người Đài Bắc, gần như là không có, nhưng duy nhất trong âm nhạc, có thể nói Tiêu Chiến bị mắc bệnh của người Đài Bắc, cũng có thể là bệnh cuồng cổ điển, đây có lẽ là điều duy nhất mà Vương Nhất Bác không thích."Ít nhất em còn đứng trên sân khấu, so với kẻ đội lốt ông đây là người chính quyền mà quát tháo ban nhạc, em còn có thể coi là một người chơi nhạc."Tiêu Chiến không ngờ, tiểu tử này khi nói năng không suy nghĩ, tính công kích cũng rất mạnh."Vương Nhất Bác! Em nói thẳng ra được không? Đội lốt ông đây là người chính quyền là có ý gì?""Hừ, chính là quân cường đạo, cướp bóc!" Vương Nhất Bác trừng mắt, thẳng thừng nói.Tiêu Chiến tức giận không có gì sai, nhưng A Vỏ và A Không nhất thời sắc mặt xám xịt.Người Đạt Ngộ luôn chia sẻ thuyền, thức ăn hay bất kỳ thành quả lao động nào, nhưng họ hiếm khi chia sẻ tình yêu hoặc sự ghét bỏ. Năm đó khi hàng loạt người dân rời khỏi đảo, Vương Nhất Bác chỉ mới mười lăm tuổi, mối hận tuổi mười lăm là mối hận có thể ghim sâu cả đời, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nói ra, hoặc có lẽ cậu đã nói rồi, nhưng A Không và A Vỏ đã bỏ lỡ, họ cũng đang bận rộn với nỗi ân hận của chính mình."Ai da, đã lâu lắm rồi không cùng nhau luyện tập, ăn ý phải từ từ điều chỉnh mới có được." A Tự và A Niên ở giữa hòa giải, giống như hai vị lão tổ của ban nhạc. Bài hát này là được A Tự và A Niên mò mẫm viết ra trong những đêm trực từ những năm đầu mới thành lập ban nhạc. Khi đó Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn chưa biết gì về sáng tác, A Vỏ lại bận rộn với công việc kinh doanh xe máy, chỉ có hai người họ, những người làm công ăn lương là có thời gian. Về nhạc cụ, A Tự dùng cây guitar bass ít có cảm giác tồn tại nhất, A Niên thì nhạc cụ nào cũng chơi được, thi thoảng chơi keyboard, sáo, đôi khi là guitar gỗ. Nhưng những thứ này hình như đều không quan trọng. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến còn đang cãi nhau, nói một hai câu hoà giải cũng vô dụng, hai vị tổ tông này hiển nhiên là đem bất đồng trong âm nhạc nâng lên thành quan điểm sống, một người nói ban nhạc hạng ba ở Đài Bắc không có chỗ phát triển, một người nói tôi có phát triển hay không không cần anh quan tâm.A Tự và A Niên bất đắc dĩ, đành phải đứng ở giữa tay trống và ca sĩ chính, dùng phương thức vật lý ngăn cản hai người, để tránh lát nữa đôi bên ẩu đả.Vương Nhất Bác chỉ muốn xông vào đấm nhau, Tiêu Chiến cũng vậy. Anh anh em em nhà này mấy ngày nay luôn khiến đối phương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Một tuần mưa xối xả, chìm đắm trong giận dữ, cuối cùng kết thúc trong tiếng sấm lớn nhỏ. Mối quan hệ của hai anh em đã được hàn gắn, không tốt cũng không xấu, nhưng luôn có sự khó chịu không thể nói ra trong lòng hai người. Đúng như dự đoán, vừa chạm liền bùng nổ.Sau vài ngày ồn ào, ban nhạc cũng có thành quả, một hoặc hai ngày hoàn thiện một bài hát, luyện tập nhuần nhuyễn bốn bài hát rock theo âm nhạc truyền thống Đạt Ngộ, và một bài nhạc cổ điển cover do A Không chọn, như vậy là đủ cho Festival.
Một đám người chật vật mới đợi được đến ngày Hạ Chí, hôm nay đình chiến, cũng nghỉ ngơi dừng tập luyện, bởi vì hôm nay là Lễ Thu Hoạch cá chuồn truyền thống của người Đạt Ngộ. Trên các hòn đảo nhiệt đới, khó có thể phân biệt được sự kéo dài giữa ngày và đêm như Bắc và Nam bán cầu. Mỗi ngày trôi qua kéo dài vô tận, thời gian ở đây giống như một vị thần tuân theo một lịch trình cố định.Theo truyền thống của các vị thần cổ xưa, trong tháng này, trên các sào phơi trước mỗi nhà sẽ được phơi đầy những chú cá chuồn biển, Người dân đảo sẽ tụ tập trên bãi biển để ca hát nhảy múa mừng vụ mùa bội thu. Phụ nữ sẽ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để cảm ơn sự vất vả của đàn ông trong mùa cá chuồn. Và cua đất là thứ không thể thiếu, phụ nữ trong gia đình nào đào được nhiều cua nhất, người đàn ông của gia đình đó chính là người có phúc nhất.
Sáng sớm, A Vỏ quyết định lên núi đào cua, người đàn ông của cô sinh bệnh, thật sự cũng không ăn được mấy miếng, nhưng bây giờ ban nhạc cũng có đến năm cái tàu há mồm chờ cơm, năm người đàn ông. Sinh kế của phụ nữ Lan Đảo là xuống ruộng đào khoai, đào cua đất, dệt quần chữ Đinh, một việc cô cũng chưa từng làm tốt, ngay cả quần chữ Đinh trước kia A Không mặc trong lễ hội cá chuồn cũng là cô bỏ tiền ra nhờ hàng xóm dệt giúp. Bây giờ người trên đảo đã di dời đi hết, đảo trở nên hoang vắng vô cùng, không còn ai đốt lửa trên bãi biển ăn mừng nữa.Khi A Niên và A Tự đến, A Vỏ đã lên núi. A Không nắm tay A Tự: "A Tự, cậu lên núi tìm cô ấy đi, tôi cảm thấy cô ấy thực sự rất ngốc, chỉ sợ một con cua đất cũng đào không được, lại ở trên núi một mình thương tâm."A Niên bĩu môi: "Nếu cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi, cùng lắm thì đợi thêm một lúc, dù sao thì Nhất Bác và A Chiến đi đánh cá cũng phải trưa mới về.""Nhưng cô ấy thực sự không biết đào cua, người ngốc như vậy, học được sửa xe máy tôi đã cảm tạ trời phật rồi, sao còn muốn đi đào cua đất chứ?" Khi nói những lời này, giọng A Không rất mềm mại.Vì không muốn A Không lo lắng, A Tự đành phải nói: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ lên núi tìm A Vỏ, chưa từng gặp qua người nào yêu vợ như anh, thật buồn nôn!""Ha ha đúng vậy, thật kinh khủng!" A Không xấu hổ cười cười, khuôn mặt vốn đã gầy đến góc cạnh, cho dù khi cười lên vẫn là vẻ tái nhợt, nhưng lúc này, hắn dường như đang đắm mình trong nhiệt huyết nào đó, cho dù là người yêu không ở bên cạnh hắn cũng không tiếc biểu đạt tình yêu. Giống như khi còn trẻ, hắn đeo kính râm nhảy từ trên xe bán tải xuống, nở nụ cười đi đến chỗ A Vỏ, bóp mông cô một cái.Bỗng nghe thấy tiếng A Tự ào ào lật tung dụng cụ trong phòng, vẫn chưa chọn được cái nào thuận tiện, thực sự ông cũng không biết dùng công cụ nào mới đào được cua đất. A Niên chắp tay sau lưng đi tới: "Thì ra bác sĩ Cố còn biết đào cua đất à?""Bớt nói lại! Đến xem giúp tôi nên mang dụng cụ nào?""Bác sĩ Cố đào cua đất, tôi có phần không?" A Niên cũng không giúp ông chọn dụng cụ, giống như một lão ngoan đồng, nghiêng đầu nhìn A Tự."Trần Kiến Niên! Đừng có mơ!" A Tự cúi đầu cười nói.A Niên căn bản không nghiêm túc xem xét những dụng cụ kia, tuỳ tiện cầm một cái lên. Ghé vào bên tai A Tự nói thầm: "Cậu đào được con nào nhớ đánh dấu, xong nấu cho tôi ăn."Người đàn ông quanh năm mặc áo blouse trắng, đeo kính kiểu cũ bỗng đỏ mặt, người đã ngoài bốn mươi, trên gương mặt lại hiện ra nét trẻ trung như mới hơn hai mươi, hiếm khi nào mới thấy tia ái muội thoáng qua này. A Tự cầm lấy dụng cụ trên tay Trần Kiến Niên, vừa nhìn đã thấy không thuận tay, sau đó đi bộ lên núi từ con đường phía sau nhà.
"A Tự! Nhớ đánh dấu!" Người phía sau ông hô to."Biết rồi!" A Tự đáp lại như thường lệ.Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hôm nay cũng ra ngoài từ sớm, trời chưa sáng hai người đã đến 711 ăn sáng, mỗi người hai chiếc sandwich. Mặt trời vẫn chưa mọc, hai người đứng ngoài cửa kính 711, ăn sáng dưới ánh hừng đông hồng hồng mờ ảo. Vương Nhất Bác ăn chưa đủ no, lại vào lấy thêm một cái, thuận tiện lấy cho Tiêu Chiến một hộp sữa. Đánh cá là công việc vất vả, nếu ăn sáng không đủ no sẽ dễ say sóng. Tiêu Chiến nhận lấy hộp sữa, một hơi uống hết, trong lòng nghĩ, nếu là mấy ngày cả nhóm luyện tập đó, liệu Vương Nhất Bác có đổ sữa lên đầu anh không. Rất may, trải qua quá trình thuyết phục lẫn nhau đầy gian nan đó, không ai cần nhượng bộ ai cho đến khi đạt được sự đồng thuận. Trong âm nhạc, cho dù có cãi nhau ồn ào thế nào đi nữa thì cuối cùng bọn họ vẫn có thể đạt được sự thống nhất.Vương Nhất Bác ăn xong chiếc bánh sandwich cuối cùng và hỏi Tiêu Chiến đã muốn khởi hành chưa. Tiêu Chiến ném cái vỏ hộp rỗng vào thùng rác, nói được rồi. Tiêu Chiến nói dối, thực tế có nhiều lần anh đã nhượng bộ, Vương Nhất Bác quá cứng đầu, giọng hát chính là anh dù có lớn hơn bao nhiêu tuổi thì vẫn không thể điều khiển được tay trống đầu bò đó được, chỉ có thể làm theo tiểu tử ngang ngược vô pháp vô thiên này. Trong ban nhạc Đạt Ngộ, trường phái học viện hoàn toàn bại trận trước lối sống tự do, một chọi bốn kỳ thật là một chọi một, ba người còn lại đều không cần ra sân.Ca sĩ chính và tay trống đã ra khơi mà không cần đánh nhau. Dưới ánh bình minh, chiếc thuyền đổ đầy dầu hướng ra biển khơi. Trên đường, Vương Nhất Bác nắm quyền hoàn toàn, cầm lái, tìm kiếm cá, giăng lưới, thu lưới, hầu như tất cả công việc đều do một mình cậu làm, có vài lần Tiêu Chiến muốn hỗ trợ nhưng đều bị Vương Nhất Bác nhất nhất gạt đi."Em làm là được rồi." Vương Nhất Bác lặp lại nhiều lần.Có lẽ khi trở lại Lan Đảo, Vương Nhất Bác muốn làm nhiều hơn một chút những việc mà cậu giỏi, chẳng hạn như đánh cá và chơi trống, ngay cả khi anh cậu có vẻ không hài lòng vì không đạt yêu cầu.Tiêu Chiến bị tước quyền lao động, đành phải dựa vào mạn thuyền, nhập tâm muốn ôn lại lời bài hát, nhưng tâm trí đã sớm bị ánh nắng ấm áp làm cho thất thần. Hai năm rưỡi trước, Tiêu Chiến không nói một tiếng nào đi thực hiện nghĩa vụ quân sự, ném thanh niên kia một mình ở lại Đài Bắc, vèo một cái đã hết hai năm. Sau khi xuất ngũ, anh đoán tiểu tử kia nhất định đã rời khỏi Đài Bắc, nên mới trở lại Lan Đảo tìm người, chuẩn bị đầy một bụng lời xin lỗi, lại không ngờ, cậu vẫn còn ở Đài Bắc, tự lực cánh sinh, so với anh còn ngoan cố hơn. Anh xin lỗi, thanh niên không chấp nhận, không yêu đương thì ngay cả anh em cũng không làm, hai người cứ duy trì sự không tự nhiên ở cạnh nhau cho đến bây giờ, cũng không biết đây là cái đạo lý gì.Thanh niên tóc dài ướt sũng, mồ hôi nhỏ từng giọt, cánh tay nâng lên hạ xuống, cơ bắp trơn nhẵn, trắng mà ẩm ướt phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, giống như dòng thủy ngân tinh xảo. Bàn tay to, khớp xương rõ ràng ưu việt thỉnh thoảng gạt tóc mái, lộ ra lớp da hổ khẩu màu hồng nhạt đã bị lưới đánh cá cọ qua cọ lại mà mòn đi. Có thể không phải là do lưới đánh cá, mà có khi là trống cọ vào. Tiêu Chiến không đoán được, Vương Nhất Bác hiện tại đã không còn kể tất cả mọi chuyện cho anh. Chiếc áo thun trắng mặc từ lâu, quần đùi màu đen đã sớm phai thành màu nâu, bên hông, đùi, mọi chỗ đều bị bai rộng, đôi chân trần thoải mái dẫm lên mặt thuyền đầy nước, không buồn để ý cái gì.Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, mỗi một bộ phận trên cơ thể Vương Nhất Bác thoạt nhìn rất hữu lực, có đôi khi anh sẽ hoảng hốt, đây chính là cậu bé trước kia đứng dưới mái hiên ngày mưa, ngón chân cái bấm chặt xuống rêu, bàn tay nhỏ bé mềm mại như chiếc lá non nắm lấy tay anh sao? Cậu có sức mạnh, có năng lực, ăn khoẻ, và ăn xong càng hăng hái, trên người lại không có thêm được chút thịt nào. Đánh cá, đánh trống, đều giống như bản năng bẩm sinh của cậu, người khác chỉ tuỳ tiện hướng dẫn một chút cậu liền có thể làm rất tốt. Chính xác chỉ là tuỳ tiện dạy một chút, vì cậu không cha không mẹ, không ai quan tâm. Tiêu Chiến nheo mắt thưởng thức vẻ đẹp cơ thể lao động của em trai, mê mẩn giống như muốn tìm kiếm động lực vận hành của cơ thể này, có lẽ nên vẽ xuống, vẽ như một bức tranh sơn dầu, các đường nét cơ thể cần lộ ra nhiều hơn, những bức tranh nổi tiếng của Châu Âu đều giống như vậy."Nhìn em làm gì?"Vương Nhất Bác cuối cùng cũng phát hiện ra cặp mắt liên tục quét qua mình từ trên xuống dưới kia."Nhìn em làm gì, anh là đang nghĩ tới công việc.""Anh vừa mới nhìn em chằm chằm được không? Xin nghỉ dài như vậy để nghĩ tới công việc ấy à?"Bị bắt tại trận, Tiêu Chiến không phản bác được, đành phải bịa chuyện: "Lúc em thả lưới, động tác rất thuần thục... có thể vẽ thành một bức tranh sơn dầu treo trong bảo tàng Lan Đảo.""Ừm." Vương Nhất Bác đợi anh nói tiếp."Phần bắt cá chuồn chắc chắc là rất quan trọng, nên anh muốn tìm người vẽ..."Nói bậy nói bạ, Tiêu Chiến nghĩ, mình thật đúng là thích hợp làm quan chức chính phủ, tránh không tàn sát cướp bóc nhưng không tránh được hành vi lừa gạt thiên hạ.
Còn chưa kịp ba hoa tiếp thì Vương Nhất Bác đã kêu lên kích động: "Cá chuồn đến rồi!"Vương Nhất Bác luôn phát hiện ra cá chuồn sớm hơn người khác, cậu vừa dứt lời là thấy một, hai con cá chuồn lướt qua, sau đó là tám, mười con, rồi hàng trăm hàng ngàn con. Quả nhiên là phải ra khơi thật xa mới có thể gặp được đàn cá lớn.
Những thân ảnh màu bạc của biển cả xanh thẳm này ung dung ưu nhã, không biết rằng mình đã được Thái Bình Dương tặng cho đứa con trung thành của mình. Mà bất luận những đứa con của biển có còn trung thành hay không, có lẽ đàn cá chuồn chỉ là quen với sự lướt đi tuyệt vời như vậy, chúng vẫn phải duyên dáng hoàn thành chuyến đi cuối cùng của cuộc đời mình trước khi con thuyền đến.Vương Nhất Bác nhanh chóng quăng lưới xuống, lần này cậu không cự tuyệt sự giúp đỡ của anh trai, hai người cùng nhau kéo lưới đánh cá nặng trịch lên, một lần quăng lưới đã bắt đủ nửa thuyền.So với bắt cá, câu chuyện dở dang vừa rồi không thực sự quan trọng, hai người trong nháy mắt đều đã quên."Phía sau chắc chắn có một con quỷ đầu đao đuổi theo, anh có muốn bắt không?" Vương Nhất Bác nói nhiều hơn, giọng đã dịu đi nhiều."Được được, bắt nó đi. Hôm nay là Tết mà." Tiêu Chiến không muốn làm hỏng bầu không khí.Vương Nhất Bác lấy trong lưới ra một con cá chuồn làm mồi nhử, tìm kiếm khắp thuyền một vòng rồi vò đầu bối rối: "Hỏng rồi, không có cần câu, em xuống vậy."Dứt lời liền bắt đầu cởi áo thun, quần đùi.Thanh niên lúc nào cũng cởi quần áo rất nhanh, sau hai động tác trên người chỉ còn lại một chiếc quần sịp màu xám đã cũ, có thể nhìn ra là mua ở Đài Bắc.Bắp chân, bắp đùi cậu đều rất săn chắc, gần giống tranh sơn dầu Châu Âu. Tiêu Chiến không ngờ những suy nghĩ miên man ban nãy đến bây giờ vẫn còn có thể tiếp tục, trên mặt đột nhiên bốc lên một luồng nhiệt khô nóng."Bỏ đi, đừng xuống nước nữa, cũng không nhất định phải bắt được quỷ đầu đao." Tiêu Chiến nhặt quần đùi ném lên người thanh niên: "Mặc vào đi!"Vương Nhất Bác một chân đã đặt lên mạn thuyền, không đưa tay bắt lấy chiếc quần mà nhảy thẳng xuống biển, mặc cho cái quần theo cậu rơi xuống nướcThanh niên bơi ngược đàn cá, chuẩn bị tấn công con quỷ đầu đao đang săn đuổi đàn cá chuồn. Trong khi đó, chiếc quần đùi của cậu trôi xa theo dòng nước biển. Tiêu Chiến bám vào mạn thuyền cố vớt quần lên nhưng không thành công, bực mình vỗ trán mấy cái.Cá quỷ đầu đao ngu ngốc sẽ giả chết khi đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Cho nên khi bị Vương Nhất Bác bắt được cũng sẽ không quá mức giãy dụa, hoàn toàn bó tay chịu trói.Tiêu Chiến vừa chờ, vừa không khỏi ngẫm nghĩ về trình tự đánh bắt cá chuồn của người Đạt Ngộ, từ lễ cầu ngư, đến lễ thu hoạch, đến lễ hội ẩm thực, từ mùa Xuân sang mùa Hè đến mùa Thu, suốt nửa năm liền. Nếu nói về đánh cá, bất cứ người Đạt Ngộ nào cũng có thể nói liên tục ba ngày. Tiêu Chiến chọn lọc những hình ảnh sống động nhất từ ký ức tuổi trẻ phong phú của mình, nhưng dù có chọn như thế nào cũng không thể tránh khỏi hình ảnh của Vương Nhất Bác. Cậu chơi trống hoang dã, đánh cá cũng hoang dã, nhưng tất cả đều xuất sắc. Không ai dạy cậu, đây đều là thừa hưởng trí tuệ của người Đạt Ngộ và ông trời ban tặng.Từ hàng trăm hình ảnh trong kí ức, Tiêu Chiến nhớ lại vô số Vương Nhất Bác, ở trong đầu phác hoạ bức tranh cuộc sống của người Đạt Ngộ. Lần này không phải là một bức tranh sơn dầu, mà là một bức họa trong hang động cổ xưa.Có lẽ "bảo tàng" chỉ nói những điều vô nghĩa, thật sự có thể thử xem.
Vương Nhất Bác ngoi lên từ mặt biển, trong tay ôm một con quỷ đầu đao. Cậu có vẻ thành thục hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt so với năm mười ba tuổi thì không khác bao nhiêu."Anh đã nói không cần, tại sao cứ nhất định phải xuống?" Tiêu Chiến nhận lấy con cá, Vương Nhất Bác tự mình leo lên thuyền.Con quỷ đầu đao kia thực sự có vẻ không thông minh lắm, nhưng hiện tại Tiêu Chiến so với nó trông còn ngốc nghếch hơn, bởi vì Vương Nhất Bác đang tìm quần đùi."Quần của em đâu?"Tiêu Chiến xấu hổ, đành phải nói ra sự thật: "Lúc nãy... anh... không cẩn thận... rơi xuống biển."Vương Nhất Bác khó hiểu: "Rơi xuống biển à?""Anh đã bảo em mặc quần vào rồi mà! Đã bảo không ăn quỷ đầu đao, cần câu cũng không mang theo, sao cứ động một tí là em phải xuống nước!""Em chỉ là... muốn bắt quỷ đầu đao cho anh!"Chiếc quần sịp màu xám bằng cotton bị nước biển thấm ướt, biến thành màu tối, dính chặt vào thứ đồ bên trong, hình tam giác ngược thẳng đứng. Không có quần, Vương Nhất Bác cũng không chút né tránh.Tiêu Chiến ngẩn người, thật sự cảm thấy không đứng đắn, cố ý quay đầu sang một bên không nhìn."Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác gọi anh."Ừ..., ờ sao vậy?""Có chuyện gì với anh vậy?""Anh... không, không có chuyện gì..."Hiển nhiên là Tiêu Chiến bị đôi mắt to bối rối của chính mình phản bội, nếu nói trong lòng không gợn sóng thì không đúng, nhưng bộ dáng Vương Nhất Bác mặc quần lót ướt anh đã thấy từ nhỏ tới lớn, sao hôm nay đột nhiên bắt đầu xấu hổ, nếu so sánh kích thước, chẳng hạn vậy, anh cũng chưa chắc đã thua.Tiêu Chiến trong lòng yên lặng trách móc, em trai ngốc nghếch này, em đối tốt với anh, em có biết là anh cũng đối xử tốt với em không? Xuống nước vừa vất vả vừa lạnh, làm cả người ướt sũng chỉ để bắt một con quỷ đầu đao – cái việc mà em đã làm từ khi mười ba tuổi, anh không bao giờ quên, cả đời sẽ ghi nhớ. Nhưng em có thể mặc cái quần đẹp đẹp một chút không, súng ống như kia, làm ơn giấu đi dùm cái!Vương Nhất Bác không ngốc, chỉ là cậu cũng đang trong cuộc đấu tranh nội tâm với chính mình. Từ khi Tiêu Chiến xuất ngũ trở về, mỗi đêm anh đến Legacy xem cậu biểu diễn, cậu đã nhiều lần xây dựng tâm lý cho mình, nếu không thể yêu đương thì anh em cũng không cần làm, tốt nhất là cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ này. Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một người phụ nữ kết hôn, nhưng cậu không có tiền cũng không quen biết bất cứ người phụ nữ nào, cũng không muốn quen bất cứ người phụ nữ nào.Nhưng rốt cuộc cậu cũng không cắt đứt được. Cậu đã đổi số điện thoại, chuyển cả nhà, nhưng lại không thể nhịn được cách hai tuần lại đến thăm ông nội. Liệu cậu có thực sự chỉ đơn giản là đến thăm ông không? Chỉ vì một cái răng lợn đen, liền điên cuồng chạy trở về cái nơi mà bảy năm chưa từng muốn về, thậm chí một tí xíu nỗ lực kháng cự cũng không có, đây mà là muốn đoạn tuyệt quan hệ à? Vương Nhất Bác biết mình có bao nhiêu phân lượng đối với Tiêu Chiến, nên cười nhạo một cái, cười nhạo chính bản thân mình. Tiêu Chiến lại tưởng rằng Vương Nhất Bác đang cười chế nhạo mình, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não.Vương Nhất Bác từ bỏ, từ bỏ một cách lý trí, nhưng Thái Bình Dương lại là nơi có thể khơi gợi bản năng của cậu nhất. Tiêu Chiến rõ ràng để ý đến việc cậu mặc quần lót ướt sũng một cách khác lạ, và cậu không muốn từ bỏ tín hiệu này, trong lòng không thể ngăn được một trận xao động bất thường, như có một đàn cá bơi xuyên qua tạo thành dòng chảy ngầm dưới mặt biển bình lặng."Sao mặt anh đỏ vậy?"Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác lại hỏi tiếp: "Có liên quan đến việc anh vứt quần đùi của em không?""Đừng hỏi nữa, em thật kỳ cục."Vương Nhất Bác thông minh, nhạy bén, còn thừa thắng xông lên truy hỏi, lại đẩy Tiêu Chiến quay trở lại sự ngơ ngẩn. Trước đây, Tiêu Chiến không thể hiểu được "suy nghĩ quá phận" của em trai đối với mình, nhưng dù thế nào đi nữa, Vương Nhất Bác vẫn là một trong những người thân quan trọng nhất của anh, anh đã cho rằng nếu dùng thân phận "anh trai" áp chế thiếu niên, sớm muộn gì cũng có ngày sửa chữa được. Nhưng bởi vì anh cảm thấy tội lỗi áy náy, vai trò anh trai ngày càng giảm đi, đặc biệt là từ sau khi trở về Lan Đảo, chỉ cần anh lộ ra một tia mềm lòng nào đều có thể bị tiểu tử kia nắm chặt không buông.——————Vì chương này quá dài, nên cô Editor xinh đẹp chia ra làm 2 phần nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com