Edit Bjyx Chao Mung Quy Khach
Ra khỏi nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chạy một mạch đến cổng khu cư xá Điện lực, chống tay lên thân cây long não già thở hổn hển. Đến lúc lấy lại bình tĩnh rồi, đầu óc cũng bắt đầu xoay chuyển, anh mới thầm nghĩ, mình chột dạ cái gì kia chứ, Vương Nhất Bác bị bệnh ở nhà một mình, bà nội cậu cũng chỉ đến cửa hàng tiện lợi mua chút nước và thức ăn đóng hộp bảo anh giao tới, trong nhà đến thuốc cũng không có, có lẽ bà căn bản cũng không hề biết Vương Nhất Bác đang bị sốt.Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến lại liên tưởng đến bức ảnh trong nhà Vương Nhất Bác, trong đầu lập tức xâu chuỗi thành một câu chuyện: Một đứa trẻ vốn thông minh đáng yêu, vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó mà trở thành cô nhi, bị bỏ lại cho bà nội vô tâm chăm sóc, thật không may lúc còn nhỏ bị sốt nhưng không được kịp thời phát hiện, từ đó mới trở nên ngốc nghếch.Bị chính những tưởng tượng về thân thế bi thảm này ảnh hưởng, lòng thương cảm của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác càng thêm dâng trào, vừa đứng thẳng người dậy đi về cửa hàng tiện lợi trong lòng vừa nghĩ, lát nữa tan ca phải đi mua chút thuốc hạ sốt, lại làm chút đồ ăn có dinh dưỡng mang đến cho Vương Nhất Bác mới được.Cũng may hôm nay Tiêu Chiến không phải làm ca đêm, vừa đến năm giờ chiều anh đã cởi đồng phục của tiệm đến khu chợ bán thức ăn gần đó mua đồ ăn.
Chuyện mà Tiêu Chiến thích làm nhất kể từ khi đến thành phố X, chính là dạo quanh chợ bán thức ăn, cũng không thể nói rõ vì sao, nhưng khoảng thời gian dạo chợ này luôn mang đến cho anh cảm giác yên tâm, dường như khi giao tiếp với những người trung niên nói giọng địa phương này để mua thức ăn, anh cũng có thêm vài phần cảm giác thân thuộc, giống như chính mình cũng có một nơi để về, một nơi gọi là nhà.
Nhà trọ của Tiêu Chiến có bếp gas, nhưng muốn nấu ăn thì phải mua đủ các loại củi gạo mắm muối, chẳng qua mỗi lần mua đều chưa dùng được bao nhiêu đã bị bạn cùng nhà ào ào dùng hết, đối với những vị da mặt siêu dày này anh cũng không tiện phát tác, cho nên dứt khoát không thèm mua nữa. Về sau phát hiện trong chợ có một cửa hàng bán thức ăn sơ chế sẵn, thịt cũng đã được cắt nhỏ đóng gói cùng đủ loại các loại gia vị, chỉ cần bỏ vào nồi xào xào nấu nấu là có thể ăn ngay được rồi. Tuy thỉnh thoảng Tiêu Chiến cũng cảm thấy có chút tiếc nuối vì kỹ thuật nấu nướng của mình không có đất dụng võ, nhưng nói thế nào thì đồ ăn tự nấu cũng vẫn tươi ngon hơn nhiều so với đồ ăn tiện lợi, anh cũng cảm thấy rất hài lòng.Mang thuốc hạ sốt và đồ ăn quay về nhà trọ, trong nhà chỉ có một người bạn cùng nhà họ Bành đang gọi điện thoại, Tiêu Chiến vào nhà gật đầu chào hỏi người nọ liền xoay người chui vào phòng bếp. Vừa trông thấy cảnh tượng trong bếp, tâm trạng vui vẻ của anh lập tức tan thành mây khói: Trên bếp đặt một chiếc nồi, chắc hẳn lúc nấu không canh chừng cho nên nước trào ra khắp nơi, bên trong vẫn còn vài sợi mì không được gắp hết, đã hoàn toàn trương phềnh.Điều khó chịu nhất chính là, mỗi lần Tiêu Chiến nấu nướng xong đều dọn dẹp bàn bếp thật sạch sẽ, lúc mới vào ở mọi người cũng đã cùng thương lượng ai dùng xong người đó phải thu dọn, nhưng những người này nói hay hơn làm, không một kẻ nào chịu thành thành thật thật tuân thủ quy định, mười lần vào phòng bếp thì đến tám lần bày ra bãi chiến trường hỗn loạn.Tiêu Chiến quay đầu ra khỏi phòng bếp, nói với người bạn cùng nhà vẫn đang nói chuyện điện thoại: "Lão Bành, anh nấu nướng xong có thể rửa sạch nồi được không?"Lão Bành đang video call, cười đùa vui vẻ với mấy đứa trẻ trong màn hình, không thèm liếc Tiêu Chiến lấy một cái."Lúc trước không phải đã nói ai dùng xong thì phải vệ sinh sạch sẽ rồi sao?" Tiêu Chiến cau mày, ngữ khí so với vừa rồi nhiều thêm vài phần không kiên nhẫn.Lão Bành nghe thế lúc này mới bất đắc dĩ quay đầu nhìn sang, giả ngu giả ngơ nói: "Hả? Cũng chẳng phải tôi nấu nha." Nói xong lại lập tức quay mặt đi nói chuyện điện thoại.Tiêu Chiến tặng cho hắn một cái liếc sắc như dao, cũng chẳng quan tâm hắn có thấy hay không. Nước trong nồi vẫn còn đang nóng, phòng ký túc xá chẳng có ai khác, không phải hắn thì là quỷ à! Nhưng con người lão Bành chính là như thế, thoạt nhìn có vẻ trung thực hiền lành, nhưng chuyện gì cũng giả vờ như không biết, lẩn còn nhanh hơn cá chạch. Tiêu Chiến không có biện pháp đối phó với loại người như này, ở chung dưới một mái nhà, anh cũng không tiện ép người ta đi rửa nồi, chỉ có thể thở dài một hơi, tự mình lau dọn phòng bếp sạch sẽ rồi mới bắt đầu nấu nướng.Nấu xong đồ ăn, Tiêu Chiến vốn định thu dọn phòng bếp lại một lần nữa rồi mới đi, nhưng lúc này trời vẫn còn khá lạnh, anh sợ đồ ăn sẽ nhanh nguội, hơn nữa cũng đã khá trễ, gần bảy giờ rồi. Tiêu Chiến do dự một chút, vẫn quyết định mang đồ ăn đến cho Vương Nhất Bác trước đã.
Ôm hộp đồ ăn và thuốc trong lòng, chân vội rảo bước giữa đêm cuối Xuân, Tiêu Chiến đi đến mức chóp mũi cũng phủ một tầng mồ hôi, lúc gõ cửa nhà Vương Nhất Bác, mồ hôi tụ lại thành những mảng nhỏ trên người anh, dưới ánh đèn cảm biến ở hành lang, tỏa sáng lấp lánh."Ăn cơm chưa?" Tiêu Chiến vừa thò đầu vào trong nhìn xem lão thái thái có ở đây không, vừa hỏi Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác lắc đầu, Tiêu Chiến khẽ hừ một tiếng: "Tôi biết mà."Nhà Vương Nhất Bác không có ai, Tiêu Chiến trước lạ sau quen, quen cửa quen nẻo mà bước vào, đặt đồ ăn lên bàn ăn, nói: "Qua ăn cơm đi, tôi tự nấu đấy."Tiêu Chiến cảm thấy kể từ sau khi anh giúp Vương Nhất Bác làm 'chuyện kia', Vương Nhất Bác cũng trở nên dễ giao tiếp hơn rất nhiều, không chỉ đáp lại lời anh, còn nghe theo mệnh lệnh của anh, ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn ăn, thế này có lẽ trước kia Vương Nhất Bác cũng không phải bị ngốc, chỉ là lười phản ứng với người khác mà thôi."Tăng tăng tăng --- cà rốt xào thịt---" Lúc Tiêu Chiến mở hộp đồ ăn ra còn tự phát một câu nhạc hiệu, mong chờ Vương Nhất Bác bày ra thần sắc kinh hỉ đối với kỹ thuật nấu nướng của mình, nhưng vẻ mặt Vương Nhất Bác chẳng khác gì so với lúc trông thấy mấy hộp đồ ăn tiện lợi, thậm chí còn có chút khó xử."Làm sao? Không thích ăn cà rốt à?" Tiêu Chiến bày ra dáng vẻ người lớn, cau mày nghiêm khắc hỏi. Vốn cho rằng Vương Nhất Bác sẽ bị dọa sợ, kết quả cậu dường như đọc không hiểu biểu tình của người khác, thật nghiêm túc mà gật gật đầu, một chút mặt mũi cũng chẳng chịu cho.Tiêu Chiến đang định ra oai "Không thích ăn cũng phải ăn", nhưng nghĩ kỹ một chút, chính bản thân anh cũng có những món mà mình không thích ăn, nếu ép anh phải ăn cà tím, vậy còn không bằng lấy mạng anh luôn đi cho rồi, vì thế bèn thả hai bàn tay đang chống trên eo xuống, thở dài nói: "Được rồi được rồi, vậy lựa ra cho cậu là được chứ gì?"Cà rốt không được yêu thích bị nhặt bỏ hết vào chén của Tiêu Chiến rồi, lúc này Vương Nhất Bác mới cầm đũa lên. Tiêu Chiến vốn dĩ cũng không đói bụng, ăn một chén cơm không bằng nắm tay đã no, chống cằm nhìn Vương Nhất Bác ăn. Không thể không khen Vương Nhất Bác lúc ăn cơm rất ngoan, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, không như mấy người bạn cùng nhà của Tiêu Chiến, lúc ăn còn thích chóp chép, ở nhà vào đúng bữa ăn chẳng khác nào đang bước vào chuồng heo.Vương Nhất Bác ăn từng miếng từng miếng lớn, hai má phồng lên, Tiêu Chiến nhìn không chớp vào hai má căng phồng của cậu, không khỏi bật cười, nhịn không được hỏi một cậu: "Ăn ngon chứ?"Vương Nhất Bác gật dầu.Tiêu Chiến vui vẻ như mở cờ trong bụng, biết rõ cậu chỉ biết gật đầu, lại vẫn cố hỏi thêm câu nữa: "Ngon hơn so với đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi chứ?"Vương Nhất Bác lại gật đầu mạnh hơn nữa."Vậy tôi..." Tiêu Chiến cực kỳ cao hứng buột miệng thốt ra hai chữ này, nhưng vừa nói xong hai chữ này, lại không biết phải nói tiếp thế nào. Vậy anh có thể thế nào được chứ? Có thể mỗi ngày đều nấu cơm cho Vương Nhất Bác sao?Nhưng mà cũng may, Vương Nhất Bác không hiểu những thứ này, Tiêu Chiến im lặng một lát cũng không hề ảnh hưởng gì đến cậu, cậu vẫn vui vui vẻ vẻ ăn xong bữa cơm này, sau đó đứng dậy mang chén đũa vào phòng bếp. Tiêu Chiến cũng đi theo cậu vào phòng bếp, phát hiện cậu đang đứng khom lưng cúi đầu rửa chén bên bồn rửa, hai đôi đũa đã được rửa sạch sẽ, đặt trên mép bồn phơi khô.Tiêu Chiến khoanh tay ngạc nhiên nhìn cậu nói: "Cậu còn biết làm việc nhà nữa à?"Có điều nghĩ cũng phải, nhà Vương Nhất Bác sạch sẽ như thế, chắc chắn là thường xuyên được quét tước dọn dẹp rồi, nhưng bà nội cậu ngay cả đồ mua từ cửa hàng tiện lợi cũng phải bảo Tiêu Chiến giao tới, có lẽ sẽ không chăm chỉ làm việc nhà lắm, việc nhà chỉ có thể là tự Vương Nhất Bác làm.Tiêu Chiến đánh giá khắp nơi một vòng, phát hiện nhà này tựa hồ chỉ có dấu vết sinh hoạt của một mình Vương Nhất Bác, hơn nữa đến giờ cơm bà nội cũng không thấy quay về, thoạt nhìn căn bản không ở cùng với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến hỏi cậu: "Cậu không ở cùng với bà nội sao?"Vương Nhất Bác gật đầu, vẫn chăm chú rửa mấy cái hộp cơm, Tiêu Chiến lại hỏi cậu vì sao, chỉ là Vương Nhất Bác không hề có bất kỳ phản ứng nào. Cậu nhóc ngốc cha không yêu mẹ không thương, từ nhỏ cũng bị bà nội phủi tay bỏ mặc, chỉ có thể tự mình làm việc nhà, Tiêu Chiến càng nghĩ càng cảm thấy đáng thương, trái tim chua xót đến mức khiến anh phải chớp mắt thật mạnh, còn chưa kịp tiêu hóa hết cảm xúc, Vương Nhất Bác đã vẩy vẩy nước ở hộp cơm, đặt vào tay Tiêu Chiến.Tiêu Chiến một tay cầm hộp cơm, một tay áp lên trán Vương Nhất Bác, vẫn còn hơi nóng. Anh kéo Vương Nhất Bác đến ngồi lại bên bàn ăn, mở bao nilon lấy một hộp Okunin ra, chợt nhớ đến lời dặn của bác sĩ – người lớn uống một viên, trẻ em uống nửa viên, anh do do dự dự không biết nên cho Vương Nhất Bác uống theo liều lượng nào, hai phần ba viên sao?Do dự cũng chỉ trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến thầm trợn trắng mắt với chính mình, tự nhắc nhở bản thân Vương Nhất Bác đã là một người trưởng thành rồi. Anh bóc viên thuốc ra khỏi vỉ, vừa làm mẫu cho Vương Nhất Bác vừa nói: "Cái này mỗi lần uống một viên, dùng nước để..."Còn chưa dứt lời, Vương Nhất Bác đã vươn tay cầm lấy bỏ vào miệng, sau đó uống một ngụm nước đun sôi để nguội, nuốt mất.Tiêu Chiến bĩu môi, hậm hực nói: "Được rồi, thì ra cậu cũng biết uống..."Cơm ăn no rồi, thuốc cũng uống rồi, dường như Tiêu Chiến không còn chuyện gì phải làm ở nhà Vương Nhất Bác nữa, dù sao Vương Nhất Bác cũng sẽ không giữ anh lại tán gẫu một lúc, có ở lại cũng chỉ là hai người cùng ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ mà thôi.Tiêu Chiến đứng dậy đi ra cửa, nói với Vương Nhất Bác: "Vậy tôi đi nha."Vương Nhất Bác đúng đó sục tay trong túi, không biết đang muốn tìm thứ gì, không hề có phản ứng với lời Tiêu Chiến nói. Tiêu Chiến cũng không trông cậy cậu sẽ vẫy tay tạm biệt mình, vì thế xoay người vẫy vẫy tay, kéo cửa ra rời đi.Vương Nhất Bác nghe tiếng bước chân Tiêu Chiến dần đi xa, sờ khắp các túi trên người, cũng không thể tìm được viên kẹo nào.
Tiêu Chiến xách hộp cơm không, bóng cây đung đưa dưới ánh đèn đường, chầm chậm thả bước, tâm tình không hiểu vì sao trở nên thật nhẹ nhàng, tựa một chiếc lá đang chao liệng từ trên xuống, thời tiết cuối Xuân đầu Hạ không khác nhau nhiều lắm, không thể nói là quá tốt, nhưng cũng khiến anh cảm thấy thật thoải mái.Đi dọc theo con hẻm nhỏ treo đầy những tấm biển quảng cáo, Tiêu Chiến ngân nga một giai điệu cũ mà anh yêu thích, lúc đi ngang qua chiếc xe hơi màu đen bỗng nghe thấy tiếng hừ hừ không phải của mình, khiến anh dừng bước. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Chiến nhìn khắp nơi một vòng nhưng xung quanh không hề có một bóng người, thế nhưng cũng đúng lúc này, tiếng hừ hừ mỏng manh kia lại vọng tới, lần này Tiêu Chiến nghe rất rõ, thanh âm truyền ra từ gầm xe.Tiêu Chiến ngồi xổm xuống nghiêng đầu tìm, dùng đèn điện thoại soi vào trong một chút, bên dưới quả nhiên có một con vật nhỏ đang trốn, bị ánh sáng từ điện thoại của anh chiếu đến lại trốn sâu thêm một chút. Tiêu Chiến nheo mắt lại nhìn nhưng cũng không trông rõ là chó con hay mèo con, anh vội vàng tắt đèn pin của điện thoại đi, hai tay ôm gối ngồi xổm xuống, xòe lòng bàn tay ra một lúc lâu, chú chó nhỏ đáng thương lưu lạc mới từ từ bò ra.Là một chú chó nhỏ đến mức đi còn chưa vững, run run rẩy rẩy đến trước mặt Tiêu Chiến, liếm láp bàn tay trống trơn của anh, sau đó lùi lại hai bước, cũng không trốn về gầm xe nữa, chỉ cứ như vậy mà ngồi bên chân anh. Tiêu Chiến nhất thời cảm thấy có chút áy náy, trên người anh hiện giờ không có thứ gì có thể cho chó con ăn cả.Hai chân Tiêu Chiến vì ngồi xổm lâu đã sắp tê rần, đang định đứng dậy về tiệm mua chút thức ăn cho nó, còn chưa kịp động bước, cún con kia đã lẽo đẽo bước theo, cọ vào ống quần anh vẫy vẫy đuôi. Thói quen sạch sẽ của Tiêu Chiến lúc này dường như hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại, thật sự nhịn không được mà khẽ xoa xoa đầu nó, chó con vui vẻ đuôi càng vẫy mạnh hơn. Nó còn quá nhỏ, cả người còn không lớn bằng chiếc giày của Tiêu Chiến, cũng không biết kẻ được một tấc lại muốn tiến thêm một bước là nó hay là chính Tiêu Chiến, chân trước của chó con đặt lên mu bàn tay Tiêu Chiến, anh cũng thuận thế mà lòn tay qua bụng ôm nó lên.Cái bụng mềm mại nóng ấm được ôm trong lòng bàn tay Tiêu Chiến, chó con thè lưỡi như cười với anh, khóe miệng Tiêu Chiến cũng gần kéo đến mang tai, thật chẳng nỡ thả nó đi chút nào, để nó phải đáng thương mà trốn dưới gầm xe. Tiêu Chiến khẽ cắn cắn môi, tuy rằng biết rõ không thích hợp lắm, thế nhưng vẫn hạ quyết tâm mang nó về ký túc xá.Trên đường về ký túc xá ghé qua cửa hàng tiện lợi nơi anh làm việc, Tiêu Chiến hất hàm xem như chào hỏi với Tiểu Húc đang trực ca đêm, nhờ cậu ta mua một cây xúc xích, lát nữa Tiêu Chiến sẽ chuyển tiền trả lại.Tiểu Húc quét mã thanh toán cho anh xong, lúc ngẩng đầu nhìn lên mới trông thấy con chó nhỏ trong tay Tiêu Chiến, hỏi anh ở đâu ra."Nhặt được." Tiêu Chiến nhét xúc xích vào túi áo, nói."Cậu cũng thật giàu lòng yêu thương ha." Tiểu Húc khẽ cười, không biết là đang khen hay muốn chế giễu anh: "Bản thân cũng còn đang lưu lạc, vậy mà vẫn có tâm tình nhận nuôi chó.""Thần kinh." Tiêu Chiến giơ ngón giữa với cậu ta, rời khỏi cửa hàng tiện lợi giữa tiếng chào hỗn loạn 'Chào mừng quý khách'.
Lúc về đến ký túc xá, mọi người ai nấy đều đã trở về phòng, người thì chơi game, người thì xem chương trình phát sóng trực tiếp, không một ai chú ý đến Tiêu Chiến và chú chó mà anh mang về, khiến Tiêu Chiến thở ra một hơi nhẹ nhõm. Anh tìm một chiếc hộp giày cũ tạm đặt chó con vào bên trong, sau đó xé mở bao bì chiếc xúc xích, bẻ thành từng miếng nhỏ đút cho nó ăn.Dưới ánh đèn sáng sủa, lúc này Tiêu Chiến mới có cơ hội nhìn rõ màu lông của nó, là một con chó nhỏ màu nâu đen, ở quê anh màu này được gọi là màu mạ vàng, cũng không biết nó thuộc giống gì, đại khái không phải chó bản địa thì cũng là chó lai. Tiêu Chiến vốn còn sợ nó quá nhỏ không thể ăn hết cây xúc xích này, không ngờ nó còn ăn rất vui vẻ, đầu cũng không thèm ngẩng lên tí nào. Tiêu Chiến nhân lúc này vạch lông trên người nó ra kiểm tra một chút, không có bọ ve, thoạt trông cũng rất khỏe mạnh, có lẽ chỉ cần tắm rửa sạch sẽ chắc chắn sẽ rất đáng yêu.Tiêu Chiến nhân lúc mọi người không chú ý mang chó con đến nhà vệ sinh tắm rửa, kết quả vừa mới ra khỏi phòng liền đụng phải bạn cùng nhà, vẫn là cái người có mái tóc vàng hở chút là hốt hoảng kia."Úi trời ơi, cái quái gì thế!" Hắn nhảy lùi lại phía sau một bước, thiếu chút nữa đá văng cả dép, dọa Tiêu Chiến giật thót cả người.Người này cả ngày ngâm mình trong tiệm net, buổi tối cũng chơi game, sống nhờ cái gì cho đến giờ vẫn còn là một bí ẩn. Bình thường Tiêu Chiến không thích hắn, lúc này cũng không tức giận gì với hắn, vì thế nghiêng người lướt qua hắn, nói: "Chó a."Tiêu Chiến vốn không thích giao lưu với hắn, nhưng đối phương vẫn kéo đôi dép lê đi theo, nói với anh: "Sao cái gì anh cũng nhặt về thế?"Tiêu Chiến xoay người lại, hỏi lại hắn: "Cái gì gọi là 'cái gì cũng nhặt về' chứ? Trước đây tôi từng nhặt gì về chưa?""Vậy anh như này... Cũng không phù hợp với quy định của nhà trọ chúng ta, không phải mọi người đều nói không cho nuôi thú cưng đó sao?"Không nhắc đến hai chữ 'Quy định' còn đỡ, vừa nhắc đến lập tức khiến Tiêu Chiến bốc hỏa, anh cũng cao giọng đáp trả: "Quy định đặt ra các người có ai chịu tuân thủ chưa? Có ai đổ rác bao giờ chưa? Có ai thu dọn phòng bếp không? Tôi mẹ nó kêu cậu tắm rửa xong thì mặc quần vào rồi hãy ra ngoài, cậu có mặc không? Quy định chó má gì mà chỉ có một mình tôi cần phải làm theo là sao?"Tên tóc vàng bị một loạt câu hỏi liên tiếp của anh làm cho choáng váng, nuốt nước miếng không biết phải đối đáp thế nào, kỳ thật hắn cũng không phải ghét chó con, nhưng loại người như hắn chính là thích bới chuyện, như thể nếu không để người khác khó chịu một chút thì bản thân sẽ không thoải mái vậy.Tóc vàng vốn không có lời nào để nói, cũng cụp chặt đuôi cun cút về phòng, chẳng qua đúng lúc này lão Bành nghe thấy động tĩnh lại chạy ra, còn làm bộ vừa lúc chạy đến nhà vệ sinh, thoạt nhìn là muốn khuyên giải, kỳ thật là muốn đâm Tiêu Chiến một nhát: "Được rồi, Tiêu Tiêu, đừng có nóng nảy như thế chứ, cậu xem hôm nay cậu nấu cơm tối xong, không phải cũng không dọn dẹp đã đi mất rồi đó sao? Mọi người cùng sống dưới một mái nhà, có chút việc nhỏ không cần phải quá nghiêm khắc thế."Những lời này nghe thì có vẻ là của một kẻ hiền lành, nhưng Tiêu Chiến rất rõ ràng hắn thật ra là đang muốn túm tóc mình, phản kích lại chuyện Tiêu Chiến chỉ trích hắn lúc chập tối.Tóc vàng vừa thấy có người thay mình ra mặt nói chuyện, lập tức hát đệm: "Đúng vậy nha, anh cũng không thể bình thường lúc nào cũng kêu bọn tôi tuân thủ quy định, đến lượt bản thân mình lại làm khác được."Một người bạn cùng nhà khác cũng ló đầu ra từ trong phòng liếc nhìn, không nói câu nào lại quay vào, hiển nhiên là chỉ muốn xem náo nhiệt một chút. Người duy nhất có quan hệ không tồi với Tiêu Chiến là Tiểu Húc hiện giờ còn đang trực ca đêm, Tiêu Chiến tứ cố vô thân, chỉ có một con cún nhỏ không biết nói trong lòng, anh tức giận đến không nói nên lời, xoay người vào phòng, chỉ để lại một câu: "Đã biết, ngày mai tôi sẽ lập tức đưa nó đi!"
.TBCCảm ơn các bạn động viên! Nói thật lòng là tôi khá khó nghĩ, bản thân tôi cũng không thích làm trùng với người khác, nếu biết nhà khác đã làm chắc chắn tôi sẽ không làm, tôi cũng có follow bạn ấy, từng đọc một số truyện bên nhà bạn ấy, nhưng có lẽ thời gian vừa rồi mải mê edit quá và đôi khi WP khùng khùng không có thông báo, nên lúc bạn ấy lên truyện tôi k thấy, hôm trước bạn ấy đăng thông báo trùng tôi cũng không thấy. Ngay hôm lên 2 chương đầu đã có một bạn bảo với tôi là bạn ấy làm rồi, có điều, tôi vì khá thích truyện này hơn nữa nó cũng ngắn nên định làm nhanh, nhưng hôm qua lên xong 2 chương 3-4 thì tôi lại nghĩ thôi dừng thì hơn, thế nên mới có cái thông báo dừng kia. Nhưng mà có nhiều bạn cũng mong tôi làm, nên là thôi, tôi lại quyết định là sẽ vẫn làm tiếp rồi, chỉ là hôm nay tôi bệnh nên k làm được nhiều, chỉ có một chương thôi.Nhân tiện cũng nói các bạn biết, có một truyện tôi thích, tôi có per cũng một thời gian rồi, nhưng truyện này cũng có bạn khác đào hố, nhưng 7-8 tháng rồi em ấy chưa bắt đầu làm, hơn nữa mấy tháng nay cũng không xuất hiện, thế nên tôi định chờ em ấy thêm vài tháng, qua Tết nếu em ấy vẫn không xuất hiện tôi sẽ làm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com