Edit Bjyx Chao Mung Quy Khach
Mùa Đông đã sắp kết thúc hoàn toàn, Tiêu Chiến vẫn còn chưa tìm được công việc phù hợp. Những cửa hàng anh nộp đơn, hoặc là cách nhà Vương Nhất Bác quá xa, hoặc là có yêu cầu quá cao đối với nhân viên, hoặc chỉ tuyển nhân viên thời vụ, làm hai ba tuần liền kết thúc, không làm lâu dài. Tiêu Chiến mỗi lần ra ngoài tìm việc, luôn là phấn khởi ra cửa, ủ rũ cụp đuôi quay về, thế nhưng khoảnh khắc bước vào nhà nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh sẽ lập tức đổi sang gương mặt tươi cười.Ngày hôm nay Tiêu Chiến cũng không có thu hoạch gì, anh trở về cư xá Điện lực, đứng trước cánh cửa sắt cũ kỹ trên lầu năm, vỗ vỗ mặt hai ba cái lấy tinh thần, sau đó mới đưa tay gõ cửa.Hôm nay người mở cửa cho anh là mẹ Vương Nhất Bác, bà vẫn thường mang đến cho họ chút đồ, Tiêu Chiến cũng đã trở nên thân thiết hơn với bà, vì thế lúc ở chung cũng nhẹ nhàng hơn.Trong tay mẹ Vương Nhất Bác còn cầm một chiếc bao tay cách nhiệt, mở cửa xong thì tươi cười với Tiêu Chiến, nói: "Con về thật đúng lúc, dì vừa mới hầm canh xong."Tiêu Chiến hít hít mũi, rất nhanh đã ngửi thấy mùi canh sườn hầm, mùi thơm này khiến sự mỏi mệt vì thất bại khi đi tìm việc của anh lập tức tan biến hơn nửa.Vương Nhất Bác đã ngồi trước bàn ăn, đầu chẳng khác nào chiếc camera tự động, dõi theo Tiêu Chiến từ phòng khách chuyển đến phòng ăn, mãi cho đến khi Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh cậu. Tay Tiêu Chiến ở dưới bàn lén lút đập Vương Nhất Bác một cái, phùng miệng thổi bộ râu tưởng tượng trừng mắt cảnh cáo Vương Nhất Bác lúc có mẹ cậu ở đây thì đừng có nhìn anh không chớp như thế. Nhưng kỳ thật hoàn toàn không có tác dụng gì, lần nào Vương Nhất Bác cũng nhìn theo Tiêu Chiến không thể rời mắt.Cũng may mẹ Vương Nhất Bác bận rộn múc canh vào chén nhỏ, không chú ý đến mấy động tác nhỏ của hai người, hoặc đơn giản là căn bản không muốn quản. Bà múc cho mỗi người một chén, vớt rất nhiều sườn, nụ cười tươi roi rói nói cả bắp và sườn đều là bà tự tay mua ở chợ thực phẩm lúc sáng sớm.Sợi mì ngậm nước cùng chất béo cực kỳ hấp dẫn, uống vào lại là vị bắp thanh ngọt, bất kể có uống bao nhiêu lần, Tiêu Chiến vẫn không ngớt miệng ca ngợi tay nghề của bà. Vương Nhất Bác lại chỉ biết vùi đầu ăn, nhưng nếu hỏi cậu có thích không, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu đáp lại. Mẹ Vương Nhất Bác khoanh hai tay nhìn bọn họ một lúc, đợi đến khi trong chén đã cạn, bà mới như đột nhiên nhớ tới gì đó, lục lọi trong túi xách, nói: "Đúng rồi, có món đồ phải đưa cho con."Bà lấy một chiếc chìa khóa trong ngăn túi ra, là một miếng đồng, giống hệt chiếc chìa khóa của Vương Nhất Bác. Mẹ Vương Nhất Bác áy náy cười cười, nói với Tiêu Chiến: "Lẽ ra phải sớm đưa cho con, chỉ tại dì có bệnh hay quên, khiến con mỗi lần về nhà đều phải gõ cửa."Chiếc chìa khóa được đặt vào tay Tiêu Chiến có một sức nặng kỳ diệu, khiến anh như cảm thấy một mảng da lõm xuống trong lòng bàn tay. Tuy đã sớm được ba mẹ Vương Nhất Bác đón nhận, nhưng chiếc chìa khóa này đối với Tiêu Chiến mà nói, vẫn có ý nghĩa không tầm thường.Anh cầm chiếc chìa khóa, ngón tay hơi cong lại, như thể muốn nắm lấy lại không dám, nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác ngây ngô cười.Vương Nhất Bác không thể hiểu hết miếng kim loại nhỏ này có ý nghĩa thế nào với Tiêu Chiến, lại bị niềm vui nho nhỏ của Tiêu Chiến ảnh hưởng. Cậu toét miệng, cũng ngây ngây ngốc ngốc cười theo Tiêu Chiến."Còn cả cái này nữa, dì cũng hy vọng con có thể nhận." Ngoài dự liệu của Tiêu Chiến, mẹ Vương Nhất Bác lại móc ra một cuốn sổ mỏng, từ đầu bên kia bàn đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến.Là một cuốn sổ tiết kiệm có các cạnh hơi phai màu, Tiêu Chiến đương nhiên còn nhớ nó, cho dù anh chỉ từng thoáng trông thấy bà nội lấy ra một lần.Sau khi bà nội qua đời, con trai bà sắp xếp lại di vật của bà, mới tìm thấy cuốn sổ tiết kiệm này và trả về cho ba mẹ Vương Nhất Bác."Mật khẩu dì cũng kẹp ở bên trong, là sinh nhật của Nhất Bác..."Tiêu Chiến lập tức hiểu mẹ Vương Nhất Bác muốn làm gì, cũng lập tức từ chối theo bản năng, nói: "Không được không được, cái này con không thể nhận.""Con nghe dì nói trước đã."Có lẽ cũng đoán được Tiêu Chiến sẽ cự tuyệt, mẹ Vương Nhất Bác đè lại bàn tay đang đẩy cuốn sổ tiết kiệm của anh, có chút sốt ruột nói: "Dì và ba Nhất Bác có mua cho nó một Hợp đồng bảo hiểm từ khi thằng bé còn nhỏ, mỗi năm đều có một khoản tiền lời được chuyển vào tài khoản này. Trước kia lúc bà nội vẫn còn, chi phí sinh hoạt của Nhất Bác cũng đều được gửi vào đây."Bà dừng lại, hít một hơi rồi mới nói tiếp: "Số tiền này vốn là của Nhất Bác, bất kể là dì, ba thằng bé hay bà nội, đều chỉ thay thằng bé giữ mà thôi. Bây giờ giao số tiền này cho con, con có thể giữ thay cho Vương Nhất Bác cũng được, cầm đi tạm thời xoay sở một chút cũng được, dùng để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào cũng được, tóm lại con có thể toàn quyền quyết định."Tiêu Chiến cúi đầu, ngón tay ấn trên cuốn sổ tiết kiệm dường như cũng ân ẩn nóng lên, anh suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, dì, con ở lại đây cũng không phải vì thứ này...""Đương nhiên." Mẹ Vương Nhất Bác rất nhanh tiếp lời, như sợ Tiêu Chiến nghĩ nhiều, lại giải thích: "Dì đương nhiên biết, cho nên mới có thể yên tâm mà giao hết thảy cho con như thế, con tuyệt đối đừng cảm thấy có gánh nặng. Dì và ba Nhất Bác biết bây giờ công việc cũng không dễ tìm, con cứ coi như số tiền này là cho con mượn dùng trước đi, được không?"Nói xong, lại cầm tay Tiêu Chiến an ủi, sau đó nhanh chóng thu tay về.Anh cũng không tiện tiếp tục từ chối, im lặng giằng co suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn bại trận dưới ánh mắt thành khẩn của mẹ Vương Nhất Bác, thu về cuốn sổ tiết kiệm định đẩy trả lại kia, nói: "Vậy... Vậy con sẽ thay Vương Nhất Bác giữ thật tốt.""Như thế mới đúng..." Mẹ Vương Nhất Bác thở một hơi nhẹ nhõm, hài lòng cười cười, vội vàng đứng lên nói: "Trong nồi vẫn còn sườn hầm bắp, dì múc thêm cho các con một chút."Vương Nhất Bác hết nhìn mẹ mình, lại nhìn Tiêu Chiến, không hiểu hai người kia đẩy tới đẩy lui ở đó làm cái gì. Tiêu Chiến liếc nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của Vương Nhất Bác, lại nghĩ đến chuyện mình không tìm được việc, thở dài trong lòng, thừa dịp mẹ Vương Nhất Bác còn đang bận rộn trong phòng bếp, vỗ vỗ sổ tiết kiệm hỏi Vương Nhất Bác: "Đây là tiền ba mẹ cho em, chúng ta phải giữ cho thật tốt, không thể tiêu bậy, có biết chưa?"Vương Nhất Bác trước giờ đều không có khái niệm gì về tiền, chỉ cái hiểu cái không gật gật đầu. Tiêu Chiến biết đây chỉ là lời giải thích với mẹ Vương Nhất Bác, vì thế cũng gật đầu, cẩn thận vuốt phẳng cuốn sổ tiết kiệm trên bàn. Trong lòng lại nghĩ, bản thân nhất định sẽ không đụng đến số tiền này, vì thế ngay cả con số trong sổ tiết kiệm cũng không hề xem, lập tức cất vào trong ngăn kéo phòng Vương Nhất Bác.Nhưng có một số chuyện lại trùng hợp đến mức tựa như chính là ý trời. Ngày tiếp theo sau khi nhận được sổ tiết kiệm, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau ra ngoài, đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn vặt Đài Loan đã không kinh doanh suốt cả mùa Đông kia, phát hiện thế mà lại mở cửa. Có điều hình như không giống mở cửa buôn bán, bởi khi Tiêu Chiến đến gần một chút, cô chủ trẻ tuổi kia cũng từ trong tiệm đi ra, thuận tay đóng cửa, khóa lại.Cô chủ khóa cửa xong mới trông thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai người họ chính là khách quen của tiệm suốt mùa Hè năm ngoái, vì thế cô vẫn còn nhớ rõ, vừa trông thấy hai người lập tức cười rộ lên chào hỏi: "Hi, đã lâu không gặp nha!""Đã lâu không gặp." Tiêu Chiến cũng cười đáp lại, đứng trước cửa hàng hàn huyên: "Lại sắp mở cửa buôn bán nữa rồi sao?""Không phải đâu." Tiêu Chiến vừa hỏi xong cô chủ cũng đồng thời rút ra một tờ giấy từ trong túi, vẫy vẫy trước mặt Tiêu Chiến nói: "Không định mở cửa nữa, định cho thuê."Nói xong cô liền dán tờ giấy quảng cao cho thuê lên trước cửa, lúc xoay người lại trông thấy vẻ mặt tiếc nuối của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, không nhịn được lại bật cười, bổ sung thêm: "Cũng như anh nói đấy, cửa hàng mặt tiền tốt thế này, một năm lại chỉ mở cửa có vài tháng, cũng quá đáng tiếc. Đúng lúc tôi cũng tìm được chuyện mình muốn làm, định ra nước ngoài vài năm, nên quyết định cho thuê luôn."Tiêu Chiến cực kỳ hâm mộ há miệng sững sờ, hâm mộ cô chủ nói chuyện đi nước ngoài dường như còn đơn giản hơn so với chuyện anh rời quê lên thành phố. Nhưng hâm mộ trong nháy mắt cũng chỉ như mây bay, thậm chí còn nhẹ hơn cả tờ giấy quảng cáo cho thuê kia. Đối với những gì hiện có, Tiêu Chiến đã cảm thấy quá đủ rồi, hơn nữa cũng thật lòng vì cô chủ tìm được mục tiêu mà vui vẻ.Cô chủ dán quảng cáo cho thuê xong thì rời đi, Tiêu Chiến nhìn bóng dáng cô sải bước bước đi, lại quay đầu nhìn tờ thông báo 'Cho thuê mặt bằng' dán trên cửa kính. Có lẽ xuất phát từ tò mò, cũng có lẽ có thứ gì đó thôi thúc, Tiêu Chiến nhịn không được bước đến hai bước, cúi người đọc nội dung trên tờ giấy.Đầu tiên anh nhìn giá thuê, tiếp đó lại nhìn đến dòng chữ bên dưới viết cho thuê từ một năm trở lên, không tự chủ được âm thầm nhẩm tính chi phí thuê cho cửa hàng này, sau đó bị con số này dọa sợ. Một tháng hơn một vạn, một năm lên tới mười ba mười bốn vạn, hơn nữa chưa kể tiền trang trí và các khoản phải đầu tư trước khác, ít nhất cũng phải mười lăm vạn.Mười lăm vạn, Tiêu Chiến nghĩ, cho dù có đi vay, ngân hàng cũng không chịu cho anh vay nhiều tiền đến vậy.Tiêu Chiến còn không đến mức không biết tự lượng sức mình mà muốn tính đến chuyện thuê cửa hàng này, hiện giờ anh chỉ muốn tìm được một công việc không quá tệ, có thể chống đỡ chi tiêu hàng ngày cho anh và Vương Nhất Bác là được rồi, sau đó tích góp chút tiền làm học phí cho em gái là được. Những chuyện khác, anh căn bản không dám nghĩ đến.Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn sang, vẫn luôn quan sát sườn mặt Tiêu Chiến, cậu nhìn anh vì cận thị mà nheo nheo hai mắt, cũng không biết vì cái gì mà nhăn mày lại theo biểu tình không ngừng thay đổi của anh. Cậu thấy Tiêu Chiến nhìn đăm đăm tờ quảng cáo kia, đoán rằng có lẽ Tiêu Chiến đã bị con số ghi trên đó làm cho mất hứng.Sau khi về nhà Tiêu Chiến gần như đã quên luôn chuyện này, anh bỏ đám rau dưa mới mua xuống, vào nhà bế Bánh Than đang xoay mòng mòng quanh mình lên chơi một lát, không để ý Vương Nhất Bác đang làm gì. Cho nên lúc Vương Nhất Bác đưa cuốn sổ tiết kiệm kia đến trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến còn hơi sửng sốt.Tiêu Chiến không biết đang êm đang đẹp Vương Nhất Bác lại lôi cuốn sổ này từ trong ngăn kéo ra làm gì, cũng không hiểu được vì sao vừa về đến nhà cậu đã vội vã đưa cho anh. Anh làm mặt quỷ nhìn Vương Nhất Bác một lát, sau đó hỏi: "Làm gì?"Thấy Tiêu Chiến không nhận, Vương Nhất Bác trực tiếp nhét nó vào tay anh, đơn giản rõ ràng ngắn gọn nói ba chữ: "Cho anh mua.""Mua cái gì chứ?" Tiêu Chiến bị cậu chọc cười, lại hỏi: "Em có đồ gì muốn mua à?"Nhưng Vương Nhất Bác lại chỉ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc mà bướng bỉnh nhìn Tiêu Chiến."Trên giấy viết." Cậu dùng hai ngón trỏ khoa chân múa tay vẽ ra một hình chữ nhật, vẽ xong thì đặt hai tay lên đầu gối, nói với Tiêu Chiến: "Cho anh, đi mua."Lúc này Tiêu Chiến mới hiểu ra, Vương Nhất Bác muốn nói đến tờ giấy quảng cáo cho thuê của cô chủ. Bản thân lúc ấy chỉ là hiếu kỳ, nhịn không được nhìn nhiều thêm một cái mà thôi, không ngờ Vương Nhất Bác lại tưởng anh rất muốn, vì thế khảng khái mang sổ tiết kiệm đưa hết cho anh. Tiêu Chiến cũng không biết Vương Nhất Bác nghĩ thế nào, cứ thế mà đưa cho anh như đang đưa một món đồ chơi, để anh mua một cửa hàng. Cảm thấy Vương Nhất Bác rộng rãi thật quá đáng yêu, Tiêu Chiến phụt cười thành tiếng, thuận thế ngã xuống sofa, gối lên đùi Vương Nhất Bác, nói với cậu: "Em có biết ở đây có bao nhiêu không? Cứ thế mà đưa cho anh?"Vương Nhất Bác quả thật không biết, vì thế chỉ có thể thành thật lắc đầu, lại tưởng Tiêu Chiến cảm thấy còn chưa đủ, móc trong túi ra một xấp tiền giấy, cũng đưa cho Tiêu Chiến.Tiêu Chiến một tay cầm sổ tiết kiệm, tay còn lại cầm xấp tiền giấy được gấp ngay ngắn, đảo mắt nhìn qua nhìn lại vài lần, sau đó ôm chúng vào ngực, vẻ mặt ý cười ngập tràn hạnh phúc hỏi Vương Nhất Bác: "Thật thế sao, đều cho anh hết hả? Hào phóng như vậy.""Ừm." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu hai cái, cũng theo Tiêu Chiến cười rộ lên. Nụ cười tựa như đang nói, cho dù có cho Tiêu Chiến tất cả những gì cậu có, cậu đều không hề luyến tiếc."Được, vậy cảm ơn em!" Tiêu Chiến vỗ vỗ cuốn sổ tiết kiệm lên ngực tỏ vẻ nhận lấy, hai mắt vì cười mà cong cong. Cho dù anh sẽ thật sự không dùng đến số tiền này, cũng không định thuê cửa hàng, nhưng tâm ý của Vương Nhất Bác cũng khiến trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn như thể đã có được mọi thứ trên thế gian này.Chẳng qua Vương Nhất Bác cũng không còn dễ lừa như thế, cậu khẽ nâng chân lên một chút, ước lượng Tiêu Chiến đang nằm trên đùi, lại nhìn cuốn sổ mỏng kia, vẻ mặt ủy khuất phê bình Tiêu Chiến không chịu mở ra xem. Dù sao Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ, lúc bà nội còn sống vẫn thường mở nó ra xem, Tiêu Chiến ngay cả xem cũng chưa từng xem, thì có thể dùng tiền thế nào được chứ?Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác thông minh đến vậy, anh chột dạ cười cười, đối diện với đôi mắt chân thành của Vương Nhất Bác, anh không đành lòng từ chối hảo ý của cậu, do dự một chút, vẫn mở cuốn sổ tiết kiệm kia ra.Sau đó nhìn thấy dãy số trong sổ tiết kiệm kia. Không nhiều không ít vừa đúng mười lăm vạn. Anh vốn dĩ không muốn động đến sổ tiết kiệm này, cũng không nghĩ tới thật sự muốn mở một cửa hàng, hai chuyện này cũng chỉ thoáng lướt qua trong đầu anh mà thôi. Nhưng bây giờ, con số vô cùng trùng hợp này lại khiến hai sự việc xâu chuỗi với nhau, vừa vặn như thế, cứ như một lời nhắc nhở của ông trời, một lời gợi ý.Có lẽ cả Vương Nhất Bác và mẹ cậu đối với chuyện này tựa hồ đều rất hào phóng, cho nên mới khiến Tiêu Chiến vô thức sinh ra một số ý tưởng không thực tế, thậm chí còn có chút cuồng vọng. Tiêu Chiến nhìn chằm dãy số kia thất thần một lúc, không tự chủ được mà tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh anh và Vương Nhất Bác bận rộn trong một cửa hàng nhỏ không rõ tên. Trong tưởng tượng, có một chiếc nồi lớn đang bốc hơi nghi ngút, có chiếc tạp dề treo quanh eo anh, có Vương Nhất Bác đang cẩn thận bưng một chồng chén không trong tay. Những hình ảnh này rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức như thể tất cả những thời khắc này đều là hồi ức, anh và Vương Nhất Bác đã từng sống một cuộc sống như thế ở thời không nào đó.Tiêu Chiến không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đóng sổ tiết kiệm lại, giống như không nhìn nó thì sẽ không còn những ý tưởng không an phận nữa vậy. Vương Nhất Bác lại hiểu sai ý anh, cậu hơi lắc lắc đầu, bày ra vẻ mặt đắc ý sau khi chạy một chương trình khuyến mãi thành công. Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu sức nặng của cuốn sổ tiết kiệm này, nhưng đồng thời cậu cũng hoàn toàn không hiểu ý tưởng này của Tiêu Chiến nếu như trở thành hiện thực, rất có khả năng khiến cậu 'tán gia bại sản'. Cậu chỉ đơn thuần cho rằng, phiền não của Tiêu Chiến có thể dùng tiền để giải quyết được, mà chính cậu lại vừa vặn có một cuốn sổ tiết kiệm có thể dùng.Tiêu Chiến không cách nào phụ lòng chân thành của Vương Nhất Bác, cũng như anh không cách nào chịu nổi chuyện mình mang tiền của Vương Nhất Bác ném ra sông ra biển, vì thế buổi tối đợi Vương Nhất Bác ngủ rồi, anh lại lặng lẽ cất sổ tiết kiệm vào ngăn kéo.Ý tưởng 'Muốn mở một cửa hàng cùng Vương Nhất Bác' một khi đã nảy sinh, tựa như mùa Xuân đâm chồi nảy lộc không thể kiềm chế được mà sinh sôi nảy nở. Nhưng Tiêu Chiến đã hạ quyết tâm nhất định không đụng đến tiền tiết kiệm của Vương Nhất Bác, thậm chí những ngày sau đó đi ra ngoài anh đều vòng qua cửa cửa hàng kia đi lối khác.Trước khi ra ngoài anh thay áo bông bằng áo len mỏng, Tiêu Chiến vẫn đang không ngừng tìm việc, cuối cùng vận may của anh cũng trở nên tốt hơn một chút, cách nhà không xa có một tiệm cơm nhỏ đang tuyển người phục vụ.Tiền lương ở tiệm cơm này cũng xem như cao, mặt tiền rất lớn nhưng cũng không trang trí nhiều, vừa nhìn liền biết là một tiệm cơm bình dân, thế nhưng việc làm ăn lại rất tốt, các bàn trong tiệm đều chật kín người. Làm phục vụ trong một tiệm ăn như thế sẽ rất vất vả, cơ bản việc vặt gì cũng đều phải làm, nếu không phải có một vị đại tỷ về quê chăm cháu, bọn họ kỳ thật cũng không muốn tuyển người trẻ tuổi như Tiêu Chiến, bởi họ cảm thấy, người trẻ không thể chịu khổ được.Chẳng qua có lẽ trông thấy Tiêu Chiến là người kiên định chịu thương chịu khó, ông chủ vẫn đồng ý để anh ở lại làm. Lúc nói đến tiền lương và đãi ngộ còn rút một điếu thuốc đưa cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không nhận, ông chủ liền tự mình hút, hút một hơi xong mới nói với anh: "Ngoại trừ tiền lương vừa nói, ở đây chúng tôi còn bao ăn bao ở, đãi ngộ hẳn cũng có thể xem là tốt.""Không cần bao ở." Tiêu Chiến xua tay từ chối, ngượng ngùng lại hạnh phúc khẽ cười: "Tôi ở cùng người nhà."Ông chủ lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, nhướng nhướng mày đánh giá, thầm nghĩ người đến đây làm thuê có mấy ai có người nhà ở thành phố này. Chẳng qua ông ta cũng không hỏi nhiều, chỉ 'Ồ' một tiếng, nói: "Vậy mỗi tháng trả thêm cho cậu hai trăm."Tiêu Chiến lập tức cười tươi roi rói, để lộ mấy chiếc răng trắng, nói: "Cảm ơn ông chủ."Trên đường về nhà, Tiêu Chiến cực kỳ vui vẻ, bởi công việc này quả thật cũng không tệ lắm. Cách nhà rất gần, ông chủ lại hào phóng, quan trọng nhất là có thể lập tức bắt đầu làm việc, ông chủ nói tuy tháng này đã qua năm ngày, nhưng vẫn sẽ trả lương cả tháng cho anh. Cho dù việc tương đối nặng, nhưng như thế này cũng đã đủ tốt rồi, anh còn mong cầu gì hơn? Tiêu Chiến nghĩ thế, như muốn tự trấn an bản thân, khiến cho ý tưởng vốn không nên tồn tại kia hoàn toàn bị đè xuống.Sau khi về đến nhà, Tiêu Chiến vui vẻ ra mặt, nói với Vương Nhất Bác mình đã tìm được việc rồi. Vương Nhất Bác đang ngồi ở bàn ăn sắp xếp chén đũa, cậu không bày ra vẻ mặt hưng phấn như trong tưởng tượng của Tiêu Chiến, vẫn là vẻ mặt như những ngày Tiêu Chiến không thu hoạch được gì về nhà, chỉ khẽ cười đón Tiêu Chiến về, sau đó nói với anh: "Ăn cơm."Vương Nhất Bác bây giờ cũng đã biết lấy thức ăn mà Tiêu Chiến hoặc mẹ làm sẵn ra hâm nóng, tuy rằng vẫn không có kỹ thuật gì nhiều, nhưng cũng đủ để Tiêu Chiến đi làm về nhà lập tức có cơm nóng canh ngọt ăn. Tiêu Chiến ném giày ra đổi sang dép lê đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác đụng vai cậu một cái: "Anh tìm được việc rồi, em không vui à?"Tiêu Chiến không biết vì sao, rõ ràng có thể đoán được phản ứng của Vương Nhất Bác, nhưng hôm nay lại có hơi mất mát. Thật giống như sự phấn khích đối với chuyện tìm được việc làm này, chỉ là niềm vui giả tạo, cần có sự phấn khích tương tự của một người khác chống đỡ, mới có thể thuyết phục anh tin tưởng bản thân thật sự sẵn lòng đón nhận công việc này, hơn nữa còn có thể buông bỏ một ý niệm khác.Vương Nhất Bác múc một chén cơm đầy đưa cho Tiêu Chiến, quay mặt sang nhìn vào mắt anh, tựa như đang quan sát biểu tình của anh, hai ba giây sau mới nhếch khóe miệng lên, cười rất nhẹ: "Anh vui vẻ, em cũng vui vẻ."Cùng với số lần mở miệng nói chuyện ngày càng nhiều hơn của Vương Nhất Bác, câu nói cũng ngày càng dài hơn, ý tứ muốn thể hiện qua câu nói cũng càng thêm hoàn chỉnh. Nhưng cho dù là thế, Tiêu Chiến vẫn bị những lần biểu đạt hoàn chỉnh này của cậu làm cho kinh ngạc. Cũng giống như lúc này, anh nhìn Vương Nhất Bác vẻ mặt nhàn nhạt ý cười, nhớ lại câu nói đơn giản đến không thể đơn giản hơn được vừa rồi của cậu kia, bỗng cảm thấy tim giống như một miếng bọt biển thấm đẫm nước, chỉ cần chạm nhẹ một chút sẽ có tình yêu không ngừng cuồn cuộn chảy ra.'Tình yêu' lần đầu tiên trở nên cụ thể hóa trong đầu Tiêu Chiến, anh đã sớm biết mình thích Vương Nhất Bác, không phải kiểu thích bình thường, chỉ là bây giờ mới có thể liên kết loại 'thích' này với 'tình yêu'. Tiêu Chiến nhếch môi cười, thò lại gần hôn một cái thật mạnh lên má Vương Nhất Bác, sau đó hân hoan rạo rực ngồi xuống, nói: "Nói cũng như không nói! Ăn cơm đi!"Tiêu Chiến đi làm ngày đầu tiên, Vương Nhất Bác và Bánh Than đưa anh ra cửa, tới cách tiệm gần hai mươi mét Tiêu Chiến mới bảo bọn họ dừng lại, nói với Vương Nhất Bác: "Được rồi, đưa đến đây là được rồi."Anh đưa tay chỉ chỉ bảng hiệu phía trước, nói: "Anh làm ở ngay kia, có thấy không? Cái bảng hiệu màu đỏ kia kìa.""Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu, kéo khóa áo khoác lên đến trên cùng.Tiêu Chiến vẫn có chút không yên tâm, hỏi: "Có biết về nhà thế nào không?"Chỗ này cách nhà Vương Nhất Bác cũng không xa, có thể đi bộ đến, huống hồ trí nhớ của Vương Nhất Bác cũng rất tốt, cho nên cậu rất tự tin mà nói: "Biết."Tiêu Chiến lại lải nhải dặn dò một đống chuyện, sợ lúc mình không ở nhà Vương Nhất Bác sẽ không biết tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, tựa như đã quên mất trước khi anh xuất hiện, phần lớn thời gian Vương Nhất Bác vốn đều sống một mình. Bất kể Tiêu Chiến nói gì, Vương Nhất Bác cũng kiên nhẫn lắng nghe, nhất nhất gật đầu, mãi cho đến khi Bánh Than nhịn không được nữa mà sủa lên vài tiếng phản đối."Được rồi, anh phải đi rồi." Tiêu Chiến cảm thấy mình hơi làm ra vẻ, đi làm mà thôi, thế mà đã lại bắt đầu lưu luyến không rời rồi. Vương Nhất Bác nhéo nhéo tay Tiêu Chiến, đây là ám hiệu mới giữa hai người, không đại diện cho ý nghĩa cụ thể nào, chỉ là Tiêu Chiến nói ở bên ngoài không cho phép hôn, lúc ấy có thể siết tay một chút để thay thế.Tiêu Chiến cũng dùng một lực tương tự nắm lại một chút, sau đó buông ra đi đến tiệm cơm.Vì Tiêu Chiến là người mới ngày đầu tiên đến tiệm, ông chủ cùng những người làm công cũ đều rất chiếu cố anh, lúc khách gọi món hoặc làm một số chuyện có hơi phức tạp đều dẫn theo anh bên cạnh, việc nặng việc dơ cũng không để anh làm, nhưng Tiêu Chiến không biết vì sao, anh không thể lên nổi tinh thần, như thể tâm tư hoàn toàn không đặt ở nơi này.Ngay từ đầu anh đã không tự chủ được mà lo lắng đến Vương Nhất Bác, nhịn không được mà nghĩ Vương Nhất Bác một mình ở nhà sẽ làm gì. Nghĩ một lúc lại cảm thấy nếu lúc làm việc cũng có thể cùng Vương Nhất Bác ngốc chung một chỗ thì thật tốt, tuy rằng ý nghĩ này có hơi buồn nôn, nhưng quả thực trong hơn hai tháng chưa tìm được việc kia, hai người họ gần như vẫn luôn dính lấy nhau, vừa mới tách ra mấy tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến đã cảm thấy không quen.Chẳng qua lại tiếp tục nghĩ, suy nghĩ liền bay đến cái ý tưởng không thể mang lên mặt bàn kia. Lúc bưng thức ăn ở sau bếp, anh sẽ nghĩ nếu anh có một cửa hàng, vậy sẽ đặt nhà bếp ở cửa tiệm, để khách vừa vào tới là có thể trông thấy phòng bếp của bọn họ; khi đi giữa những chiếc bàn, anh lại nghĩ trong tiệm nhất định sẽ kê những chiếc bàn vuông chứ không phải bàn tròn thế này, bàn vuông sắp xếp trông mới ngay ngắn gọn gàng; khách chọn một đĩa cà tím nhuyễn cháy tỏi, Tiêu Chiến lại âm thầm vẽ một dấu X trên thực đơn, thầm nghĩ, trong tiệm của anh nhất định sẽ không có cà tím.Cửa hàng trong tưởng tượng kia thật giống như một chiếc hộp thần kỳ trong truyện cổ tích, chỉ cần nhất thời có ý niệm muốn mở nó ra, vậy chắc chắn sẽ không thể tiêu diệt được, nó sẽ khiến người ta phải nghĩ đến mãi, mãi cho đến khi thật sự mở nó ra mới thôi.Việc thất thần khiến Tiêu Chiến phục vụ sai đồ ăn hai lần, cũng may đối với nhà hàng kiểu cũ đắt khách thế này, khách hàng cũng rất bao dung, hai bàn đều chỉ nói họ sẽ gọi thêm món khác. Chẳng qua lúc tan tầm ông chủ vẫn nhắc nhở Tiêu Chiến hai câu, nói làm ăn buôn bán ngại nhất là luống cuống tay chân, phía trước gọi sai đồ ăn sau bếp cũng sẽ loạn theo, hẳn là vì anh mới đi làm ngày đầu còn chưa quen, kêu anh về sau phải chú ý hơn.Tiêu Chiến nghiêm túc lắng nghe, thành thật nhận lỗi, nhưng khi ông chủ nói đến 'về sau', một suy nghĩ không thể kìm nén được khiến anh cắt ngang lời ông chủ, giống như bị ai đó đẩy đi về phía trước, anh nói: "Ông chủ, thật sự cảm ơn ngài đã tốt với tôi như vậy, còn kiên nhẫn như thế, chỉ là..."Tiêu Chiến mím mím môi, dường như đang cổ vũ bản thân hạ quyết tâm, nói một hơi: "Chỉ là có lẽ tôi không thể làm tốt được, tôi nghĩ... về sau vẫn không nên tới nữa thì hơn. Thật sự xin lỗi!"Ông chủ nghe những lời này của anh thì bật cười, bụng bia theo đó cũng rung rung, nói: "Thế nào, tôi cũng chưa bảo cậu phải nghỉ việc mà.""Không phải." Tiêu Chiến liên tục xua tay: "Tôi biết ngài thật sự rất tốt, là vấn đề của tôi.""Có phải do cậu còn chưa kịp thích ứng không? Mới bắt đầu làm sai cũng là chuyện hết sức bình thường, đây cũng không phải công việc gì cần nhiều kỹ năng, làm lâu rồi sẽ quen, không sợ sai."Thật ra ông chủ rất hài lòng với Tiêu Chiến, cho dù hôm nay anh có phạm sai lầm, nhưng có thể nhìn ra được là người cần mẫn, cũng không có ý gì xấu, là kiểu người trẻ tuổi chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy. Tiêu Chiến im lặng suy tư một lát, cũng suy nghĩ xem có phải mình đã quá xúc động rồi không, có điều cẩn thận ngẫm lại, chẳng phải cuộc sống bình lặng trước kia của anh đã thay đổi vài lần chỉ vì chút xúc động nhất thời nảy sinh đó sao? Nếu không phải xúc động, anh sẽ không đến thành phố X, sẽ không xen vào chuyện người khác mà quen biết Vương Nhất Bác, càng không vì Vương Nhất Bác mà lần nữa quay lại nơi này. Xúc động có đôi khi chính là trực giác, trực giác chính là con đường ông trời trao cho mình, Tiêu Chiến vẫn luôn cho là như thế.Suy nghĩ xem phải từ chối ông chủ thế nào mất nửa phút, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của Bánh Than, cho dù còn chưa trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, anh cũng có thể đoán được Vương Nhất Bác và Bánh Than đang ở cách đây không xa chờ mình.Tiêu Chiến bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đút tay vào túi lắc đầu nói: "Nhà tôi có một con cún, không thể xa người, tôi còn cần phải tìm một công việc có thể mang theo em ấy bên mình."Có lẽ cảm thấy ý tưởng này của Tiêu Chiến thật ngây thơ, ông chủ buồn cười nói: "Ở đâu có công việc như thế này được chứ, trừ phi tự cậu mở một cửa hàng làm ông chủ."Tiêu Chiến cũng cười rộ lên theo, khẽ nhún vai nói: "Hình như chỉ có thể như vậy.".TBC
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com