Edit Bjyx Chao Mung Quy Khach
Tan làm xong, Tiêu Chiến và Tiểu Húc cùng nhau trở về ký túc xá thu dọn hành lý, Tiểu Húc định đến nhà bạn gái ở tạm vài ngày trước, hỏi Tiêu Chiến định giải quyết thế nào. Tiêu Chiến nói: "Đến nhà một người bạn ngủ nhờ sofa."Tiểu Húc trong lòng hiểu rõ mà cười cười, cũng không hỏi gì thêm, hai người mỗi người tự về phòng mình thu dọn đồ đạc.Tiêu Chiến chỉ dùng một chiếc rương nhỏ đã có thể thu dọn tất cả tài sản của mình, bên cạnh giường là chiếc quạt second-hand anh mua khi vừa mới đến đây, tuy rằng cũ nát, nhưng Tiêu Chiến vẫn không muốn vứt đi, dùng mất sợi dây giày bỏ đi đến cột vào bên trên rương hành lý.Lúc chờ Tiểu Húc, người bạn cùng phòng kỳ lạ kia của cậu ta cũng trở lại, vừa vặn đối mặt với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vốn định hàn huyên vài câu, nhưng lời thăm hỏi vừa đến bên miệng anh lại chợt nhớ đến những âm thanh và tiếng động thoát ra từ khe hở trên cửa ngày hôm đó, ngay sau đó cũng nhớ đến những chuyện hoang đường mà mình cùng làm với Vương Nhất Bác, lập tức đỏ mặt, một chữ cũng không thể nói ra lời.Người bạn cùng nhà cảm thấy rất kỳ quặc mà nhìn Tiêu Chiến, nhưng tính cách hắn cũng luôn tương đối lãnh đạm, thấy Tiêu Chiến cúi đầu không hé răng, cũng không chủ động chào hỏi gì nữa, lập tức vào phòng.Tiêu Chiến suy nghĩ lung tung nửa ngày, đơn giản vừa hối hận muốn đến nhà Vương Nhất Bác ở nhờ, vừa không ngừng thuyết phục bản thân.Lúc Tiểu Húc xách túi lớn túi nhỏ bước ra, trông thấy Tiêu Chiến ngồi bệt dưới đất phát ngốc, cũng cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng thầm nghĩ Tiêu Chiến này quả thật thần thần bí bí, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà cả ngày đều mất hồn mất vía. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, chào Tiêu Chiến một câu rồi vội vàng xách hành lý bắt chuyến xe cuối cùng.
Con đường đến cư xá Điện lực vốn đã rất quen thuộc, nhưng chưa có ngày nào anh bước trên con đường này mà tâm trạng giống như hôm nay, Tiêu Chiến đứng dưới gốc cây ngô đồng kia do do dự dự không biết có nên đi lên hay không. Đứng làm mồi cho muỗi khoảng năm phút, bóng đèn cảm ứng ở hành lang đột nhiên từng tầng từng tầng sáng lên, từ lầu năm xuống đến lầu một, một gương mặt quen thuộc hiện ra ở đầu cầu thang, tựa như đang hỏi Tiêu Chiến vì cái gì còn chưa chịu đi lên.Tiêu Chiến giật mình, tựa như một kẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận, hai người nhìn nhau nửa ngày, Tiêu Chiến mới hỏi: "Cậu... Cậu sao lại xuống đây?"Vương Nhất Bác chỉ chỉ chiếc vali của Tiêu Chiến, có lẽ ý của cậu là cậu nghe thấy tiếng bánh xe vali kêu lộc cộc nên biết anh tới, cho rằng Tiêu Chiến không thể tự nhấc hành lý lên lầu được.Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, sau đó cởi chiếc quạt xuống để Vương Nhất Bác xách lên.Sự quan tâm chăm sóc nhiệt tình hiếm thấy này ở Vương Nhất Bác khiến tâm trạng do dự của Tiêu Chiến tạm thời dịu đi, hai người một trước một sau vào nhà, ngay lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt cùng cái đuôi đang vẫy tít mù của Bánh Than.Tiêu Chiến đặt chiếc vali ở sau cửa, đứng gần Vương Nhất Bác đến mức có thể ngửi thấy mùi bạc hà trên người cậu, lập tức cảm thấy có chút lúng túng. Anh một đường chạy đến đây, cả người đầy mồ hôi, áo trên người cũng dính chặt sau lưng, vì thế vội vàng đặt Bánh Than xuống, lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong vali ra đi vào phòng tắm.Khi nước xối ướt tóc rồi anh nhớ ra mình quên lấy nửa chai dầu gội còn chưa dùng hết ở ký túc xá, chỉ đành dùng dầu gội của Vương Nhất Bác. Lúc bước ra ngoài, trên đầu Tiêu Chiến cũng có mùi bạc hà giống hệt Vương Nhất Bác, trông thấy cậu ngồi trên chiếc sofa gỗ đỏ ở phòng khách chơi với Bánh Than, trong lòng không hiểu vì sao bỗng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.Chiếc vali anh mang đến vẫn còn mở ra nằm giữa sàn phòng khách, Tiêu Chiến quỳ gối xuống sàn, lấy ít quần áo thường mặc đặt lên đầu gối, bắt đầu thu dọn đồ đạc.Đồ đạc anh mang đến đây cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có vài món quần áo và chiếc quạt cũ kia, tuy đến thành phố X đã hơn nửa năm, nhưng hành lý của Tiêu Chiến cũng không nhiều hơn lúc anh mới đến là bao.Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào cũng đã ngồi xuống đây, ngoan ngoãn học Tiêu Chiến ngồi xếp bằng bên cạnh anh, xem anh sắp xếp đồ đạc trong chiếc vali kia, đôi mắt tò mò di chuyển theo từng động tác trên tay Tiêu Chiến. Đợi Tiêu Chiến thu dọn xong xuôi rồi, Vương Nhất Bác vẫn còn đang nhìn chằm chằm chiếc vali kia, Tiêu Chiến hỏi cậu làm gì, cậu liền quay sang nhìn Tiêu Chiến, sau đó lại quay nhìn chiếc vali."Trong vali của tôi có thứ gì làm cậu tò mò đến vậy?" Tiêu Chiến cười cười, nhìn chiếc vali mà Vương Nhất Bác đang nhìn đăm đăm hai lần. Vương Nhất Bác mắt đầy chờ mong duỗi cổ tới, nhưng trước sau vẫn thành thành thật thật mà ngồi yên tại chỗ, không đưa tay chạm vào bất cứ thứ gì của anh. Mãi cho đến khi Tiêu Chiến lấy cây kèn harmonica bị quần áo che khuất ở một góc ra, Vương Nhất Bác mới kích động mà dịch dịch mông --- thì ra vừa rồi cậu vẫn luôn nhìn thứ này."Cậu đang nhìn cái này sao? Đây là harmonica của tôi."Tiêu Chiến cúi đầu vuốt ve cây kèn harmonica màu bạc, cây kèn vẫn còn rất mới, là món đồ 'vô dụng' duy nhất ngoại trừ nhu yếu phẩm anh mang từ quê đến.Lúc còn nhỏ anh từng có thời gian học thổi harmonica, cũng không phải cố ý đăng ký lớp học, chỉ là bên cạnh nhà anh có một giáo viên dạy nhạc, harmonica lại không đắt, vì thế xem như nhạc cụ tốt nhất để học, lúc ấy dùng một trăm tệ mua một chiếc, vẫn theo Tiêu Chiến cho đến tận bây giờ.Chẳng qua Tiêu Chiến cũng đã rất lâu không thổi, từ khi đến thành phố X cuộc sống mỗi ngày đều như sứt đầu mẻ trán, căn phòng thuê kia cũng nhỏ, khiến anh càng ngại thổi, cả thời gian lẫn không gian đều bị siết chặt, dường như không cho phép người ta có bất kỳ sở thích nào.Nhưng giờ phút này Vương Nhất Bác đầy mặt tò mò cùng chờ mong nhìn mình, có vẻ rất muốn biết món đồ màu bạc này được dùng để làm gì, cậu khẽ nghiêng đầu ngồi dưới đất, dáng vẻ cực kỳ giống Bánh Than ngồi chờ Tiêu Chiến ném dép ra."Ừm... Đã rất lâu rồi tôi không thổi." Tiêu Chiến mím miệng cười, đưa cây kèn harmonica đặt lên miệng, hít một hơi, nói: "Có lẽ nghe sẽ không hay lắm đâu." Sau đó đặt sát lên môi, nhắm mắt lại.Tiêu Chiến thật ra cũng không đinhh thổi khúc nào cụ thể, lúc còn nhỏ anh từng học rất nhiều, chỉ là có lẽ vì quá nhiều, cho nên nhất thời không biết nên thổi bài nào mới tốt. Nhưng khi nốt nhạc đầu tiên được thổi lên, những âm điệu tiếp theo gần như không cần phải suy nghĩ đã vội tuôn trào, tựa như ký ức cơ bắp, anh rất tự nhiên mà thổi khúc 'Hoa dung'.Thời còn tiểu học giáo viên âm nhạc từng đưa anh vào dàn hợp xướng, lần đầu tiên thổi cũng là khúc 'Hoa dung' này. Ngay khi khúc nhạc nổi lên, Tiêu Chiến dường như trở về với ký ức tuổi thơ, lúc tập luyện harmonica hợp xướng trong khán phòng nhỏ của ngôi trường cũ, đứng trên sàn gỗ cũ kỹ của sân khấu, hướng về phía ánh nắng chói chang rực rỡ của mùa Hè, trong lòng nghĩ đến không phải là số tiền tiết kiệm ít ỏi, công việc tẻ nhạt, những tháng ngày phiêu bạt không nơi ở cố định; mà là những bông hoa nhỏ bé xinh xắn, trắng tinh khôi, chỉ có hoa dung.Thổi xong khúc nhạc, Tiêu Chiến có chút hoảng hốt, mở mắt ra trông thấy rương hành lý bên chân, lúc này mới nhớ ra mình vẫn đang ở nhà Vương Nhất Bác, đồng thời có chút ngượng ngùng, vừa rồi anh thổi cũng không tốt lắm, có vài chỗ bị lạc điệu, tựa như tự làm xấu mặt trước Vương Nhất Bác vậy.Có điều Vương Nhất Bác dường như cũng không phát hiện, cậu trước sau chỉ nghiêng đầu lắng nghe rất nghiêm túc, khúc nhạc kết thúc rồi cũng chỉ yên lặng nhìn Tiêu Chiến, không có biểu tình gì, cũng không giống như đang suy nghĩ gì, chỉ xuất thần mà nhìn anh như vậy."Tôi đã nói nghe không hay rồi mà?" Tiêu Chiến cúi đầu lau lau cây harmonica, không giống như thăm dò mà giống như tự giễu hơn.Không giống như thường lệ vẫn luôn gật đầu hồi đáp, Vương Nhất Bác vội vàng lắc lắc đầu, lại còn lắc rất mạnh, giống hệt Bánh Than lúc rũ nước trên người vậy, ngay cả tóc cũng bay lên. Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ này của cậu có chút muốn cười, nhưng Vương Nhất Bác dường như còn sợ anh không tin, đứng dậy chạy thật nhanh vào phòng ngủ, lúc quay lại không biết trong tay cầm thứ gì, trịnh trọng đặt vào tay Tiêu Chiến."Cái gì vậy?"Vương Nhất Bác rút tay ra xong, Tiêu Chiến mới trông rõ, trong tay mình là một viên kẹo sữa. Tiêu Chiến nhếch miệng, hỏi cậu: "Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi làm gì?"Vương Nhất Bác lại khẽ lắc đầu, chỉ chỉ vào cây kèn harmonica trong tay Tiêu Chiến, sau đó nhìn anh.Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, cuối cùng mới bật cười, nói: "Có ý gì? Muốn khen tôi à?"Vương Nhất Bác cũng cười, khóe miệng kéo ra một độ cong không quá rõ ràng, hài lòng gật đầu.Tiêu Chiến bóc vỏ viên kẹo kia ra bỏ vào miệng, bên má phồng lên một bọc tròn nho nhỏ, anh khép hai chân lại, ôm đầu gối đổi một tư thế ngồi thoải mái, nhìn Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Vương Nhất Bác, cậu vì sao không chịu nói lời nào hết vậy?"Đây hình như là lần đầu tiên Tiêu Chiến trịnh trọng gọi tên Vương Nhất Bác như vậy, không biết là bởi vì nguyên nhân này, hay là vì vấn đề của bản thân, Vương Nhất Bác bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, rõ ràng cực kỳ căng thẳng, bả vai cũng căng lên, miệng mím rất chặt. Cậu né tránh ánh mắt của Tiêu Chiến, tựa hồ không muốn trả lời câu hỏi này."Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến lại gọi tên cậu lần nữa, thò mặt đến gần hơn một chút, nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, nói: "Về sau cậu có thể thử trò chuyện với tôi được không? Một chữ cũng không sao cả, nếu không tôi lúc nào cũng phải đoán ý cậu, rất là mệt."Tròng mắt Vương Nhất Bác chầm chậm xoay về, đối diện với ánh mắt khẩn thiết của Tiêu Chiến, lại nghe thấy giọng nói vì ngậm kẹo mà có hơi không rõ ràng của Tiêu Chiến thỉnh cầu: "Được không? Có được không?"Đọc hiểu cảm xúc của người khác, đối với Vương Nhất Bác luôn là chuyện cực kỳ khó khăn, cậu không thể phân biệt rõ ràng Tiêu Chiến là vì tức giận hay vì bi thương mà đưa ra yêu cầu này với mình, cậu chỉ biết nói chuyện rất phiền, nói chuyện với người khác cực kỳ nhàm chán, nhưng giờ Tiêu Chiến lại muốn nghe mình nói chuyện, khiến Vương Nhất Bác có chút không biết phải làm sao mới tốt.Lần này ngay cả gật hay lắc đầu đều không có, Vương Nhất Bác chỉ cứ lặng yên ngồi như vậy, tựa hồ đang cẩn thận suy xét. Tiêu Chiến cũng rất kiên nhẫn chờ đợi, mãi cho đến khi anh cảm thấy mông mình đều ê cả rồi, Vương Nhất Bác mới hơi phản ứng. Cậu mơ hồ không rõ phát ra một tiếng, nghe có vẻ như là 'ừm', không biết có phải là đã đồng ý rồi hay không. Tiêu Chiến vừa định truy hỏi, kết quả Vương Nhất Bác đã đứng dậy bước vào phòng tắm đi tắm, căn bản không cho anh cơ hội xác nhận, khiến Tiêu Chiến hoài nghi tiếng 'ừm' ngắn ngủi vừa rồi kia có phải ảo giác hay không.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Tiêu Chiến bỗng nhiên phát hiện một vấn đề tương đối nghiêm trọng: sofa nhà Vương Nhất Bác không phải chỗ dành cho người ngủ. Nói cách khác, ít nhất đêm nay bọn họ cần phải ngủ chung trên chiếc giường duy nhất trong nhà, thế nên Tiêu Chiến gần như có thể dự đoán được đêm nay sắp sửa xảy ra chuyện gì.Quả nhiên, lúc hai người cùng nằm xuống cạnh nhau, Vương Nhất Bác liền chui vào trong chăn của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến theo bản năng muốn né tránh, nhưng giường chỉ rộng một mét hai, hai chàng trai cao trên mét tám cùng nằm đã rất miễn cưỡng, nếu còn tránh né nhất định sẽ ngã xuống đất.Ý đồ của Vương Nhất Bác rất rõ ràng, thứ đồ dưới háng đã cứng ngắc chọc lên đùi Tiêu Chiến. Quần áo ngủ mùa Hè vốn đã mỏng manh, hai người lại nằm gần đến mức gần như sát vào nhau. Vương Nhất Bác rất nhanh đã dán vào anh chẳng khác nào một con bạch tuộc, một chân một tay quắp lấy Tiêu Chiến, giam anh trong lòng mình.Căn phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng máy điều hòa đang chạy, Tiêu Chiến thậm chí còn cảm nhận được món đồ kia đang kêu gào trong tầm tay mình. Đã rất lâu rồi Tiêu Chiến không được nằm trong một môi trường thoải mái đến vậy, trong lòng cũng không nóng nảy nữa, thứ có thể cảm nhận được chỉ có dục vọng gần trong gang tấc của Vương Nhất Bác dành cho anh.Tiêu Chiến hơi do dự một chút, nếu Vương Nhất Bác đã giúp anh, dựa trên đạo lý có đi có lại, vậy anh hồi đáp một món quà nho nhỏ cũng xem như phải phép.Hai người cùng ngủ chung cùng làm chuyện này quả thật cũng không có gì, Tiêu Chiến hơi nâng tay lên, chạm vào thứ đang phồng lên kia nhẹ xoa vài cái, quen cửa quen nẻo mà tiến vào trong quần, nắm nó trong lòng bàn tay, vuốt ve qua lại.Vương Nhất Bác thoải mái hít sâu vài hơi, Tiêu Chiến thấy thế càng thêm chuyên tâm thể hiện lòng biết ơn của mình, cũng không nghĩ gì khác, mãi cho đến khi Vương Nhất Bác không lời chào hỏi đã vói tay vào dưới áo anh, lòng bàn tay đặt lên bên eo anh.Tiêu Chiến cảm thấy da đầu mình đều sắp nổ tung, động tác trên tay cũng dừng lại, dưới ánh đèn mờ ảo ở đầu giường ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, không biết nên làm gì mới tốt.Bàn tay Vương Nhất Bác không thầy dạy cũng tự hiểu – một đường vuốt ve xuống dưới, vói vào lưng quần lỏng lẻo của anh, quần Tiêu Chiến theo động tác của cậu cũng bị cởi ra một nửa, treo trên mông.Bàn tay kia thuận thế nhéo một cái lên mông anh, sau đó mới lưu luyến không rời mà di chuyển ra phía trước, nắm lấy tính khí sau một loạt các động tác của cậu căn bản đã cứng hoàn toàn của Tiêu Chiến.Mệnh môn Tiêu Chiến bị người chơi đùa, đầu óc anh choáng váng, mơ mơ màng màng bị thủ pháp trước lạ sau quen của Vương Nhất Bác kích thích.Có một số việc một khi đã bắt đầu thật sự rất khó có thể cưỡng lại cám dỗ mà không sa đọa, huống chi anh thật ra một chút cũng không hề chán ghét chuyện mà Vương Nhất Bác đang làm với mình này. Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không hay biết, bắt đầu kể từ hôm lần đầu tiên trông thấy Vương Nhất Bác, bản thân đã vẫn luôn chờ mong giờ phút này xảy đến. Tiêu Chiến thậm chí còn gác một chân lên hông Vương Nhất Bác, để Vương Nhất Bác có thể dễ dàng chạm vào mình hơn.Vương Nhất Bác rất nhanh đã không thể thỏa mãn với việc chỉ được nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Tiêu Chiến, cậu đơn giản nắm hai gia hỏa của hai người trong tay. Tính khí được an ủi một lúc vốn đã rất nhạy cảm, đột nhiên chạm vào một cái khác cũng nóng bỏng và cứng rắn như vậy, xúc cảm khó nhịn này khiến Tiêu Chiến nổi da gà khắp người. Anh vội vàng xoay eo, ý đồ muốn rút hạ thể mình từ trong tay Vương Nhất Bác ra, vừa kinh hoảng nói: "Đừng như vậy, thật kỳ quặc... Cậu buông ra đi!"Anh vừa tránh như thế, quần liền bị kéo đến giữa đùi, Vương Nhất Bác lại như nghe không hiểu, vô lý ngang ngược mà đỉnh đến phía trước, quy đầu ướt dính trực tiếp cọ vào túi tinh đến tận đáy. Tiêu Chiến khó chịu đến cả người run rẩy, giọng nói cũng run run: "Đừng, đừng mà!"Vương Nhất Bác không để ý đến anh, tựa như chạm vào lạc thú nào đó, lại đỉnh eo thêm vài cái. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân như đang bị cưỡng hiếp, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng hạ thân anh lại không nghe lời mà ngẩng đầu lên, nảy lên trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác.Chiếc chăn phủ trên người theo động tác dần trở nên kịch liệt hơn mà trượt xuống đất, mông Tiêu Chiến rất nhanh bị gió thổi phát lạnh, phía trước lại nóng đến muốn nổ tung. Bốn cái chân đan xen vào nhau, cuối cùng không biết là ai động đến mãnh liệt, càng lúc càng mạnh hơn, thế cho nên tinh dịch dính nhớp cuối cùng cũng dính đầy trên chân.Hai người dán vào nhau thở hổn hển, mà Tiêu Chiến mệt đến mức ngã đầu liền ngủ mất rồi, mãi cho đến ngày hôm sau cảm giác ngứa ngáy trên người khiến anh khó chịu mới tỉnh dậy.
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com