TruyenHHH.com

Edit | BJYX | Bác sĩ lưu manh

05

haimienbaobao95

Thâm Viễn là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Khôi Thành.

Chỉ riêng phòng party đã vô cùng xa hoa – là phòng riêng rộng 200 mét vuông, phong cách trang trí sang chảnh hơn cả phòng khách sạn năm sao, với gam màu đen và cam Hermès làm chủ đạo, mỗi bộ sofa gồm bàn và ghế trang trí như những tác phẩm nghệ thuật. Bên trong tích hợp đầy đủ các hạng mục giải trí: ăn uống, hát karaoke, chơi bi-a và nếm rượu. Phòng riêng có hai nhà vệ sinh độc lập và có hai dịch vụ quản gia theo yêu cầu luôn sẵn sàng. Âm thanh nổi, sản phẩm chăm sóc da trong nhà vệ sinh, bộ đồ ăn, rượu đều là của những thương hiệu lớn.

Nghiêm Tiểu Phàm và Trần Trác gần như mỗi tháng đều đến câu lạc bộ chơi. Bọn họ là bạn chơi với nhau từ nhỏ của Vương Nhất Bác, điều kiện gia đình giống nhau và có mối quan hệ tốt với nhau. Ba người cũng có sở thích giống nhau: đua xe, trượt ván, lái mô tô, lướt sóng, trượt tuyết... Các loại thể thao mạo hiểm đều có thể thấy bóng dáng bọn họ - điểm khác biệt duy nhất là bên cạnh Nghiêm Tiểu Phàm và Trần Trác luôn có trai gái vây quanh, mà Vương Nhất Bác ngoài hai ba cô bạn gái mà cậu từng hẹn hò trước năm 20 tuổi thì sau này hiếm khi thấy cậu xuất hiện cùng ai.

Nghiêm Tiểu Phàm và Trần Trác thường nói Vương Nhất Bác "lãnh cảm", điều này khiến cậu rất ngạc nhiên, đàn ông cung Sư Tử không thể chấp nhận chuyện này. Hai người Nghiêm Trần sửa lại nói cậu " cuồng tình dục", Vương Nhất Bác từ chối bình luận.

Vương Nhất Bác cũng từng nghĩ đến vấn đề này, quả thật bản thân cậu không có hứng thú với việc yêu đương tán gái. Lúc tuổi dậy thì cũng có nhu cầu, nhưng càng về sau cậu càng cảm thấy việc hẹn hò với phụ nữ càng nhàm chán: Hầu hết phụ nữ xinh đẹp đều có nhu cầu về quần áo, túi xách, giày dép, mỹ phẩm hàng hiệu... với lớp trang điểm cầu kỳ, làm đủ mọi kiểu móng tay lố lăng. Các kiểu người mẫu, minh tinh, hot girl sẽ được nhiều đàn ông thích, nhưng họ không phải gu của cậu, ở chung một lúc đã thấy nhạt nhẽo, kiểm tra rồi khóc lóc các kiểu càng phiền hơn.

Mối quan hệ lâu nhất của Vương Nhất Bác với một cô gái là nửa năm - chỉ vì đối phương cũng thích các môn thể thao mạo hiểm như cậu nên giữa hai người có đề tài chung. Lúc ở bên nhau cũng rất vui nhưng khi tách ra thì không có cảm giác nhớ nhung nên cậu không chủ động tìm đối phương. Dần dà, nhà gái chủ động chia tay.

Kể từ đó, cậu dành hết tâm huyết cho việc học để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và các môn thể thao mạo hiểm khác. Tất nhiên, cậu cũng có nhu cầu tình dục, nhưng khi nghĩ đến những rắc rối khi yêu, cậu thà dùng cốc máy bay để giải quyết còn hơn.

Phòng riêng có hơn chục người cả nam lẫn nữ. Ngoại trừ năm sáu vị thái tử con nhà giàu thường xuyên đi chơi với nhau ra thì còn lại đều là người mẫu và các ngôi sao mới nổi.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác không muốn đến, nhưng tay cậu bị thương, không chịu được hai con người Nghiêm Trần oanh tạc thúc giục trong nhóm WeChat nên mới miễn cưỡng đến chỗ hẹn.

Sau khi Vương Nhất Bác đến, cậu không hề do dự mà ngồi vào chiếc sofa đơn - ngoại trừ nửa giờ đầu khi bước vào cậu dành thời gian nói chuyện với vài người về vết thương ở tay, công việc gia đình và thể thao, thời gian còn lại cậu đều chơi điện thoại.

Không khí vui vẻ trong phòng riêng rất sôi động: mọi người ăn uống, nếm rượu, ca hát, chơi bida... ăn uống cười đùa rôm rả, rất hoà hợp vui vẻ.

Nghiêm Tiểu Phàm ôm một tiểu 0 xinh đẹp dịu dàng trắng trẻo trong tay, là một tiểu minh tinh lưu lượng tuyến mười bảy mười tám. Vương Nhất Bác từng gặp vài lần, ít nhiều không muốn nhìn thẳng - không phải cậu phản đối đồng tính luyến ái, mà là cậu không chịu nổi mấy cậu thụ làm nũng tỏ vẻ "yếu đuối, không thể chăm sóc nổi bản thân".

Trước đó cũng có tiểu 0 có mắt như mù cố gắng bám lấy Vương Nhất Bác, không phải bị ánh mắt hạ tam bạch của cậu hù dọa bỏ chạy thì cũng suýt bị đánh.

"Mày không thể có định kiến ​​​​với 0 được, cũng có những phong cách khác nhau, bây giờ bên cạnh mày cũng không có gái, đổi sang thích trai cũng không phải không được." Nghiêm Tiểu Phàm thuyết phục cậu từng bước, chỉ vào một mỹ nam trẻ tuổi đang hát ở một góc: "Kiểu Học viện nghệ thuật, mày thích không?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn một cái: vẻ ngoài hiền lành, dáng người tương đối mảnh khảnh, khí chất trong sạch sẽ không phản cảm, nhưng cũng chỉ có vậy.

Cậu cúi đầu chơi game.

Chỉ hai giây sau, cậu lại ngẩng đầu nhìn cậu sinh viên đang hát - vừa rồi có cảm giác hơi quen thuộc, khi nhìn thấy đôi mắt tròn xoe mỉm cười với đuôi mắt hơi hếch lên của đối phương, cậu chợt nhận ra rất giống đôi mắt của Tiêu Chiến.

Giọng hát của chàng trai nhẹ nhàng lay động lòng người, lúc này, chàng trai đang hát một bài nhạc xưa trữ tình...

Giống như cơn mưa nhỏ nhẹ nhàng rơi vào lòng em

Cảm giác ấy sao thật diệu kỳ

Em không nén nổi mà ngẩng đầu ngắm nhìn anh

Nhưng anh chẳng để lộ điều gì

Mặc cho không nói một lời lại khiến người ta thật khó quên

Chính lá ánh mắt của anh, sáng trong lại rực rỡ

Ôi ...Trời đất vạn vật hữu tình lòng em ngập tràn hạnh phúc

Có lẽ vì giọng hát của chàng sinh viên quá hay nên Vương Nhất Bác đã im lặng lắng nghe hết bài hát một cách vô thức. Một lúc sau, một tràng cười như chuông bạc thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu ngẩng đầu lên trông thấy một nữ người mẫu ở bàn bi-a đối diện đang mỉm cười. Nữ người mẫu có ngoại hình tươi sáng, vòng eo thon gọn với đôi chân thon dài thẳng tắp và cặp mông tròn trịa hếch lên, quả nhiên là phong cảnh tuyệt hảo.

Nữ người mẫu đối mặt với cậu, tay chống trên bàn bi-a, nghiêng đầu, hơi hạ eo, mái tóc dài buông lơi quyến rũ. Lúc này cô đang nói chuyện với một người đang nghiêng người về phía bên kia, mặt mày hớn hở, rất linh động.

Vương Nhất Bác nhìn nữ người mẫu, cho đến khi ánh mắt họ chạm nhau - đối phương ngạc nhiên nhướng mày, lộ ra vẻ ngây thơ quyến rũ.

Trần Trác cũng hơi kinh ngạc, thật hiếm khi Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm không chớp mắt một người đẹp.

"Nhan Tâm, lại đây chơi đi!" Trần Trác vẫy tay với nữ người mẫu.

"Được ạ!" Nữ người mẫu ngoài miệng đáp lại đối phương, lắc mông xoay người duyên dáng đi về phía Vương Nhất Bác.

Cô bước đến gần Vương Nhất Bác với một mùi hương thơm ngào ngạt, đối phương trầm tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt hạ tam bạch. Nữ người mẫu mỉm cười rạng rỡ với cậu, gần như dán vào người cậu, ngồi nghiêng người trên tay vịn ghế sofa chỉ chứa được một người.

Vì ghế sofa quá mềm nên nữ người mẫu kéo hông thực hiện một loạt động tác vô cùng duyên dáng, không cẩn thận đụng phải bàn tay trái đang đặt bên cạnh của Vương Nhất Bác.

"Ssss!" Vương Nhất Bác nhịn không được rút tay lại.

"Á, em xin lỗi em xin lỗi! Em không cố ý! Có đau không ạ?" Nữ người mẫu vội vàng xin lỗi, vẻ mặt sợ sệt của cô vô thức lộ ra chút đáng thương.

Vương Nhất Bác cau mày, giơ tay trái lên, yên lặng nhìn lớp gạc trắng bên trên, cảm nhận được phía dưới lớp băng gạc râm ran đau ngứa.

Thấy vậy, Trần Trác lo lắng hỏi: "Nhất Bác không sao chứ? Vết thương nứt ra rồi à? Có cần đi gặp bác sĩ không?"

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác vui vẻ nghe lời đứng dậy, bước nhanh về phía cửa.

"Ê mày đi đâu vậy!?" Trần Trác hét lên từ phía sau.

"Gặp bác sĩ!" Đối phương ném lại một câu, không thèm quay đầu lại mà rời đi luôn.

Trần Trác và Nghiêm Tiểu Phàm không hẹn mà cùng nhìn nữ người mẫu rồi hỏi: "Nhan Tâm, em ngồi liệt tay nó rồi hả?"

Nữ người mẫu khóc không ra nước mắt, giơ ba ngón tay lên thề: "Em thề, em mới chạm vào một chút xíu!! Em xạo mấy anh em là chó!"



Khi màn đêm buông xuống, khu 23 giống như một người phụ nữ sa cơ ăn mặc lòe loẹt với lớp son phấn dở dang, khoác lên mình những món trang sức cũ kỹ sặc sỡ. Trong ánh đèn rực rỡ của phố thị, người phụ nữ ấy đang gắng sức rao bán chính mình.

Đèn neon nhấp nháy, biển hiệu của các cửa hàng sáng choang, dường như ở mọi ngóc ngách đều có đủ loại người đến kẻ đi, ồn ào sôi động. Vương Nhất Bác tránh những nỗ lực tiếp cận và dụ dỗ của một số cô gái đường phố trang điểm đậm, đi về phía một cửa hàng ở giữa phố.

Phòng khám nằm ở tầng hai.

Biển hiệu bên ngoài tầng hai chiếu sáng lờ mờ trong đêm - dòng chữ lớn "Phòng khám Tiêu Chiến" mất chữ "Tiểu / 小" phía trên từ "Tiêu / 肖" và chữ "Chiếm / 占" ở bên trái của từ "Chiến / 战", vừa nhìn vào giống như "Phòng khám Nguyệt Qua / 月戈".

Cửa phòng khám đang mở, khi Vương Nhất Bác bước vào, Tiêu Chiến đang tựa người vào cửa sổ chơi đàn guitar, không có ai khác. Những ngón tay gảy đàn đứt quảng, không thành điệu. Anh lấy điện thoại ra ghi lại một số nốt nhất định, sau đó gảy lại vài lần, có vẻ mượt hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến liếc nhìn cậu, trên mặt không có chút kinh ngạc nào, thản nhiên hỏi: "Sao lại đến đây? Vẫn còn sớm để cắt chỉ mà." Khi nói, tiếng đàn guitar trong tay anh vẫn đứt quảng vang lên.

"Vết thương bị người khác đụng phải." Vương Nhất Bác nhìn anh nói.

Tiếng đàn như tiếng suối róc rách đột nhiên im bặt, đôi mắt thụy phượng nhìn sang, sóng mắt lưu chuyển, lấp lánh như chứa đầy nước.

"Đau không?" Tiêu Chiến bước sang một bên vài bước, treo cây đàn lên tường.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi polo trắng rộng thùng thình, tay áo xắn lên một cách tùy ý, để lộ cánh tay mịn màng và cơ bắp săn chắc. Nửa người dưới mặc một chiếc quần kaki vải lanh, cả người trông thoải mái giản dị.

Khi xoay người để treo cây đàn, cánh tay của anh vì động tác giơ lên mà các cơ ở eo căng ra, để lộ đường cong mông rõ ràng, tròn trịa và đầy đặn.

Vương Nhất Bác mím môi nói: "... Hơi đau."

"Vào đây đi." Tiêu Chiến không quay đầu lại, bước vào phòng phẫu thuật ở bên cạnh.

Vương Nhất Bác đi vào theo.

Trong lúc Tiêu Chiến đeo khẩu trang, bao tay, dùng kéo cắt băng gạc trên cánh tay đối phương, anh hơi nheo mắt: "Cậu đến chậm quá, miệng vết thương khép lại rồi. Thái tử thật quý trọng mạng sống nha!"

"Tôi trẻ tuổi hồi phục nhanh là lỗi của tôi!?" Sắc mặt Vương Nhất Bác vô cùng khó coi.

"Đâu có trách cậu, đang khen cậu đó."

"Khen tôi cái gì?"

"Khen cậu biết quý trọng mạng sống, biết gỡ lại vốn." Tiêu Chiến nói xong thì cười nhạo, thấy thái tử sắp nổi giận, anh vội dịu giọng dỗ người: "Nói giỡn thôi, đừng giận mà! Tôi cho cậu một ít thuốc, giúp cậu băng vết thương lại rồi trả lại cậu 10.000 tệ, được không?"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác dịu đi một chút, xị mặt hỏi anh: "Anh định trả lại cho tôi bao nhiêu?"

"Để xem."

"Để xem cái gì?"

"Xem thái độ của cậu, nếu cậu lịch sự và hợp tác, tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền thừa cho cậu." Tiêu Chiến nhướng mày.

Vương Nhất Bác nhớ lại cảnh lần đầu hai người gặp nhau: đàn em của cậu uy hiếp anh, suýt chút nữa kề dao vào cổ ép anh chữa trị vết thương. Khoảnh khắc đó, gương mặt anh lạnh tanh như phủ đầy sương tuyết, ánh lên vẻ không vui vì bị xúc phạm, cuối cùng lợi dụng tình thế mà chặt chém khoản phí chữa trị cao ngất ngưởng.

Cho nên, 83.000 này có phải là hình phạt cho hành vi không tôn trọng bác sĩ?

"Nếu lúc đó chúng tôi có thái độ tốt hơn, anh tính sẽ thu phí tôi bao nhiêu?" Vương Nhất Bác hỏi một cách nghiêm túc.

Tiêu Chiến nhún vai: "380."

"380!?" Giọng Vương Nhất Bác đột nhiên cao lên tám độ, hai mắt trợn to như chuông đồng, "Anh còn cắt cổ hơn xã hội đen!!"

"Dùng đen trị đen." Tiêu Chiến cười ngọt ngào.

Vương Nhất Bác tức giận đến mức một tay đỡ hông, lồng ngực phập phồng dữ dội, sau đó dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trán đối phương - mọi tức giận đều dồn vào điểm này.

Tiêu Chiến thấy cậu tức giận sắp biến thành một con cá nóc, vội vàng an ủi: "Thôi mà đừng giận, lần sau cậu tự cắt chỉ, tôi sẽ trả cậu số tiền còn lại, được chưa?"

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, trông càng tức giận hơn: "Nằm mơ đi!"

Không tài nào hiểu nổi vị thái tử nhỏ hơi sáu tuổi lại khó đối phó chẳng khác nào một đứa trẻ vị thành niên. Tiêu Chiến mặc kệ cậu, không thèm nói chuyện nữa, bắt đầu chuyên tâm giúp người bôi thuốc và băng bó.

Sau khi băng bó xong vết thương, Tiêu Chiến sắp xếp dụng cụ rồi sát trùng và rửa tay. Anh lấy điện thoại chuyển lại 10.000 cho Vương Nhất Bác, sau đó đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng đàn guitar nhẹ nhàng như tiếng chim hót vào buổi sáng hay như tiếng suối róc rách, khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.

Vương Nhất Bác bước ra ngoài.

Tiêu Chiến lại dựa vào cửa sổ nhàn nhã chơi đàn. Điểm khác biệt là: lần này giai điệu anh chơi rất trọn vẹn và mượt mà, vầng trăng sáng nhô lên ngoài cửa sổ vừa vặn treo trên đầu anh, thêm vào đó chút chất thơ khó tả.

"Muốn nghe không?"

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

"Cậu có biết không? Top ba thứ bác sĩ tâm lý xếp hạng tốt nhất là tình yêu, phong cảnh và âm nhạc. Vì cậu là khách hàng VIP 83.000 nên tôi sẽ cung cấp cho cậu dịch vụ hậu mãi về âm nhạc, nghe xong đừng giận nữa nhé!"

"Hừ, xem thực lực của anh đã!" Vương Nhất Bác rất muốn khoanh tay trước ngực, lại nhận ra mình bị thương, không thể làm ra cử chỉ ngạo mạn như vậy, đành phải hếch cằm lên nhằm gia tăng chút khí thế phán xét.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ánh trăng chiếu vào mặt anh, khiến đôi mắt thụy phượng như dãy ngân hà, sống động say lòng người. Giai điệu guitar dưới những ngón tay linh hoạt của anh tuôn chảy tựa dòng nước mềm mại. Hòa mình theo nhịp điệu âm nhạc, anh khẽ đung đưa cơ thể, trông tựa như một cây cao mảnh mai, nhẹ nhàng lay động trong gió.

Theo dòng giai điệu dần ngân vang, một giọng hát trong trẻo, nhẹ nhàng cất lên đầy tươi sáng...

"Gió rét lạnh không trốn tránh.

Đóa hoa xinh đẹp cũng không mong cầu

Để mặc ta phiêu diêu

Bầu trời càng cao, lòng càng nhỏ bé

Không hỏi có bao nhiêu nhân quả

Một mình say sưa

Hôm nay khóc, mai sẽ cười

Chẳng cần có người hiểu thấu

Thân này kiêu ngạo

Hát ca rồi nhảy múa

Đêm dài đằng đẵng bất giác hừng sáng..."

(*) Sub: Youtube Lãm Nguyệt Lâu, bài hát Tiếu hồng trần

Khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, đôi mắt thụy phượng tươi đẹp bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và kiên định của Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com