TruyenHHH.com

Edit Bhtt Nam Chinh Buong Nu Chinh Ra De Toi Xuyen Nhanh

Lúc trước Yến Hồi bị hệ thống trói buộc phải xuyên đến vô số thế giới tiểu thuyết làm nữ phụ độc ác.

Yến Hồi là lesbian từ trong trứng nhưng để hoàn thành nhiệm vụ ngày nào nàng cũng phải chịu đựng sự ghê tởm khi phải đi theo cốt truyện, phải quyến rũ nam chính, bắt nạt nữ chính, cuối cùng biến thành chướng ngại vật trên con đường nam nữ chính đến với nhau.

Nàng đã làm hơn một nghìn nhiệm vụ chó má này rồi, lần nào nàng cũng hoàn thành rất tốt, tích phân càng nhiều thì nàng càng cảm thấy khô khan nhạt nhẽo không thú vị.

Yến Hồi bắt đầu tấn công hệ thống, cố ý đi nhiễu loạn trật tự hệ thống, hệ thống vẫn giao nhiệm vụ cho nàng như trước như trật tự chủ của hệ thống vẫn đứng về phía nàng.

Cũng bắt đầu từ thế giới này nàng không định làm bất cứ nhiệm vụ nào nữa, thích làm gì thì làm, hệ thống càng muốn nàng làm gì thì nàng càng làm ngược lại cái ấy, nàng muốn thử xem nếu tất cả tích phân của nàng bị trừ hết đi thì có bị hủy diệt như hệ thống nói thật không.

Yến Hồi nhìn sự mê man ngập trong mắt Tông Nguyệt, trong số đó còn lẫn chút nghi ngờ và xấu hổ, nàng ôm lấy eo Tông Nguyệt rút ngắn khoảng cách của hai người rồi liếm môi: "Tông Nguyệt, chẳng lẽ chị vẫn chưa phát hiện em có ý với chị à?"

Tông Nguyệt trừng mắt, giọng run run: "... Cái gì?"

Đây là lần đầu tiên Tông Nguyệt cảm thấy bản thân mất khống chế như vậy ở trước mặt Yến Hồi.

Yến Hồi cúi đầu mút nhẹ môi Tông Nguyệt, nàng hoảng loạn đẩy Yến Hồi ra, che miệng lại, lạnh lùng kêu: "... Yến Hồi."
Yến Hồi sờ sờ môi rồi lại cười nói: "Em vẫn ở đây mà, kêu em làm gì? Nhỡ làm người ta tới thì phải làm sao? Hay là chị muốn công khai? Vậy thì em không ngại đâu."

Tông Nguyệt cảm thấy Yến Hồi điên rồi, rõ ràng nàng ta rất rất rất ghét nàng, hồi còn ở trong show sống còn đã hay đi gây sự với nàng, đến cả bây giờ cùng đội cũng là nàng nỗ lực cố gắng mãi mới vào được, làm sao mà nàng ta thích nàng được chứ.

Nhưng mà... Sao nàng ta lại hôn nàng? Chỉ vì muốn khiến nàng thấy ghê tởm thôi sao?

"Cô có ý gì?" Tông Nguyệt nhìn nàng: "... Làm vậy để tôi thấy ghê tởm thôi ấy hả?
Yến Hồi: "Nếu muốn chị thấy ghê tởm thì em còn hôn chị làm gì nữa?"

"Rõ ràng là cô rất ghét tôi mà, sao cô có thể thích tôi được chứ?"

"Chị muốn em chứng minh lại ư?" Yến Hồi liếm môi: "Chị có muốn hôn kiểu Pháp không? Hay là xâm nhập sâu thêm chút nữa? Em ok hết á."

Tông Nguyệt nghe mấy câu trần trụi của Yến Hồi xong thì đỏ mặt, nàng chưa từng yêu đương, đến cả nụ hôn vừa nãy cũng là nụ hôn đầu của nàng: "Nhưng... Nếu cô thích tôi thì sao cô cứ đối đầu với tôi mãi vậy?"

"Em làm vậy để chị chú ý đến em mà, nếu em không chọc chị thì sao chị chú ý đến em được chứ?"

Tông Nguyệt: "..."

Trông Yến Hồi thật sự rất nghiêm túc khiến giây đó Tông Nguyệt không thể phân biệt được nàng ta đang nói thật hay nói dối.

Nhưng nàng vẫn không tin là Yến Hồi thích nàng.

"Nhưng... Chúng ta đều là nữ mà?"

"Thế thì sao?" Yến Hồi nhướng mày: "Nếu thích nhau thì giới tính không còn quan trọng đến vậy đâu."

Tông Nguyệt nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Nhưng... Tôi không thích cô."

Yến Hồi nhìn bộ dạng sắp giết người của nữ chính thì gật đầu nói: "Em biết."

"Vậy là tốt rồi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện hôm nay." Tông Nguyệt nhìn đồng hồ, đã rạng sáng rồi: "... Sau này chúng ta, vẫn nên giữ khoảng cách đi."

Yến Hồi nắm chặt lấy tay Tông Nguyệt, nàng muốn giằng tay ra nhưng lại không giằng được: "Bỏ tay ra."

"Tông Nguyệt, chúng ta đã quen nhau lâu vậy rồi em nghĩ chị phải hiểu em lắm rồi chứ?"

Có thể trước đây nàng hiểu Yến Hồi nhưng bây giờ nàng không hiểu và cũng không muốn đi tìm hiểu Yến Hồi bây giờ.

"Chúng ta chỉ là đồng đội." Tông Nguyệt nói.

Yến Hồi cười cười: "Giờ em sẽ nói cho chị biết em là người thế nào."

"Tôi không muốn nghe." Tông Nguyệt nhíu mày: "Bỏ tay ra."

Yến Hồi xoay người lại ấn Tông Nguyệt vào tường, thân thể hai người dán chặt lại với nhau, tay Tông Nguyệt bị Yến Hồi giữ chặt ở trên đỉnh đầu không thể động đậy, nàng cảnh cáo Yến Hồi: "Yến Hồi, con giun xéo lắm cũng quằn, con thỏ bị ép đến đường cùng cũng cắn người."

"Thì cắn thôi, em cho chị cắn." Yến Hồi ghé sát vào bên tai Tông Nguyệt: "Cắn nhẹ chút là được."

Vành tay Tông Nguyệt run lên, nàng nhíu mày quay đầu qua chỗ khác: "Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?"

"Con người em có một tật xấu là đã thích thứ gì rồi thì phải chiếm đoạt cho bằng được."

Tông Nguyệt cắn răng: "... Tôi không phải đồ vật."

Yến Hồi mỉm cười: "Con người cũng không ngoại lệ, Tông Nguyệt, em sẽ cho chị thời gian suy nghĩ, nhưng chắc chắn kết quả sẽ do em quyết định." Nàng hôn lên trán Tông Nguyệt, dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi sớm đi nha, nếu chị mệt chết em sẽ đau lòng lắm đấy."

Yến Hồi buông Tông Nguyệt ra rồi rời khỏi phòng tập, mặc cho nàng ở đó một mình với bao suy nghĩ loạn như tơ vò.

Hôm sau Yến Hồi đi tới phòng ghi âm thì không thấy Tông Nguyệt đâu nên hỏi hai người kia: "Tông Nguyệt đâu rồi?"
Phương Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua sắc mặt Yến Hồi thấy không có dấu hiệu tức giận thì mới nói: "Sức khỏe đội trưởng không ổn lắm nên hôm nay nghỉ không tập."

Đừng nói là Tông Nguyệt bị nàng ngày hôm qua dọa sợ nhé?

Yến Hồi nhướng mày: "Sao lại thế?

Phương Hiểu Hiểu nhìn nàng bằng ánh mắt oán trách: "Hôm qua đội trưởng tập nhảy hơi quá nên hôm nay cơ thể mới không chịu nổi.

Nếu cô không lôi kéo đội trưởng lại nhất quyết bắt đội trưởng dạy mình thì hôm nay đội trưởng cũng không dậy được như thế này, sáng nay khi Phương Hiểu Hiểu gọi Tông Nguyệt nàng còn mệt đến mức không ngồi dậy nổi.

Yến Hồi cười nhạt: "À, được thôi."

Hôm qua vốn dĩ nàng có bắt Tông Nguyệt dạy nhảy bao lâu đâu nên chắc chắn nàng ấy không mệt đến mức đó được, rõ ràng Tông Nguyệt đang trốn tránh nàng.

Phương Hiểu Hiểu nhìn Yến Hồi vẫn còn cười thì tức đến mức khó thở, cô còn có dám cười á?

"Tôi tập xong rồi, hai người cứ tiếp tục đi." Nghe Phương Hiểu Hiểu và Tiêu Túc hát mấy lần những ca khúc phải tập hôm nay xong thì Yến Hồi cũng học xong rồi, thời gian còn lại nàng muốn đi xem cái người đang giả bệnh kia cơ: "Tôi đi trước nhé."

Tiêu Túc nhìn theo Yến Hồi rời đi một lúc rồi thở dài: "Lại vậy rồi, vẫn không thay đổi gì."

Phương Hiểu Hiểu cười nhạo: "Nếu thay đổi được thì đã không phải Yến Hồi rồi, kệ đi, dù sao thì phần cô ta đảm nhận trong bài hát này cũng không lớn, không ảnh hưởng được gì đâu."

Yến Hồi lên tầng ba, phòng sâu nhất bên trong là ký túc xá của ba người, cửa ký túc xá không quá nên nàng đi vào thôi, hai phòng, một lớn một nhỏ, phòng lớn là phòng của Phương Hiểu Hiểu và Tiêu Túc, phòng nhỏ chỉ to bằng phòng để đồ của Yến Hồi là phòng của Tông Nguyệt, bên trong có một chiếc giường, một cái tủ và một cái bàn, nhìn sơ qua là biết hết cấu trúc trong phòng.

Có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Yến Hồi liếc qua phòng tắm một cái rồi ngồi xuống sô pha đợi nàng ấy.

Hôm qua Tông Nguyệt phải ở trong phòng tập vài tiếng để bình tĩnh lại rồi mới về ký túc xá nên sáng nay Phương Hiểu Hiểu tới tìm nàng để cùng đi tới phòng ghi âm nàng mới giả bệnh không đi, đây cũng là lần đầu tiên nàng nói dối để tránh đi tập thế này, có thể Yến Hồi không tới phòng ghi âm nhưng nàng cũng không dám đánh cược, Yến Hồi hiện tại quá khó hiểu, trốn được ngày nào hay ngày đó thôi.

Trước khi tắm rửa Tông Nguyệt có nhắn tin hỏi Tiêu Túc Yến Hồi có đến phòng ghi âm không, đến khi Tiêu Túc trả lời lại là có thì Tông Nguyệt mới yên tâm, cũng may mà không đi chứ nàng cũng chẳng biết nên đối mặt với nàng ta thế nào nữa.

Điện thoại trên bàn trà rung lên vài tiếng, là thông báo Wechat của Tông Nguyệt, Yến Hồi mới nhìn thoáng qua đã thấy tin nhắn của Phương Hiểu Hiểu rồi.

Đội trưởng, Yến Hồi không tập luyện.

Yến Hồi đọc xong rồi bấm cho điện thoại trở về màn hình đen.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, một lúc sau tiếng mở cửa vang lên, Yến Hồi quay qua nhìn thì thấy Tông Nguyệt mặc một cái thun dài màu trắng và một cái quần đùi trắng, nàng vẫn đang lau tóc, nước từ tóc thấm xuống quần áo khiến bao nhiêu đường cong trên cơ thể nàng đều lộ ra hết, Yến Hồi còn có thể thấy tuyến nhân ngư lấp ló trong lớp áo trắng.

Tông Nguyệt cảm giác được trong phòng có người nên nghĩ là Tiêu Túc đã trở lại, vừa ngẩng đầu lên nàng đã biến sắc: "Yến Hồi, sao cô lại ở đây?"

Yến Hồi không e dè để lộ ra ánh mắt trần trụi quét qua người Tông Nguyệt từ trên xuống dưới, nàng cảm nhận được ánh mắt của nàng ta thì định che ngực lại, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái.

"Nghe Phương Hiểu Hiểu bảo chị bị bệnh nên em mới quay đây thăm nè." Yến Hồi nói: "Nhưng giờ em xem thấy chị cũng hồi phục tốt phết rồi ha?"

Tông Nguyệt né tránh ánh mắt nàng: "Tắm rửa xong thấy thoải mái hơn, cũng khá hơn rồi, cảm ơn cô có lòng tới đây thăm tôi, cô có thể đi rồi."

"Đi?" Yến Hồi đứng dậy đi lại gần nàng, Tông Nguyệt thấy Yến Hồi tiến đến thì lùi lại, cứ lùi lùi mãi đến tận cửa, Yến Hồi chống tay cạnh nách tai Tông Nguyệt rồi tiện tay khóa cửa lại, Tông Nguyệt thấy hành động này của nàng thì nhíu mày: "Yến Hồi, cô làm gì vậy hả?"

"Không làm gì, chị đừng sợ, em chỉ muốn hỏi Nguyệt Nguyệt muốn cảm ơn em thế nào thôi mà?"

"Cái gì?"

Yến Hồi cười nói: "Không phải lúc này Nguyệt Nguyệt vừa cảm ơn em vì đã có lòng đến thăm chị sao? Vậy quà cảm ơn là gì vậy nà?"

Tông Nguyệt: "..."

Đây chỉ là lời khách sáo thôi, cô nghiêm túc là cô sai rồi.

"Hay là Nguyệt Nguyệt muốn đuổi em ra ngoài nên mới nói mấy câu trái lương tâm vậy?" Yến Hồi bĩu môi: "Em bị tổn thương, chị phải dỗ dành em."

"... Cô đứng thẳng người lên đi." Yến Hồi dựa vào gần quá khiến cơ thể hai người dán sát lại với nhau, nàng có thể cảm nhận được ngực, eo, chân và cái tay không hề ngoan của nàng ta: "... Bỏ tay ra đi."

Yến Hồi nhìn bàn tay đã lẻn vào trong quần áo Tông Nguyệt thì kinh ngạc nói: "Ai da, em cũng không biết nó vào vào đây từ lúc nào nữa?"
Tông Nguyệt tức đến mức nổi gân xanh: "Yến Hồi, cô đừng quá đáng quá thể."

"Em quá đáng thế nào cơ?" Tay nàng vuốt ve eo Tông Nguyệt rồi từ từ mò mẫm lên trên: "Em thích chị, những hành động em làm với chị chỉ là những biểu hiện của tình cảm không thể khống chế nổi mà thôi, chị không thích ư?"

Tông Nguyệt thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Tôi không thích, cô mau bỏ tay ra đi."

"Tông Nguyệt nói dối nha, tim chị đập nhanh quá à." Yến Hồi cười nhẹ một cái rồi bắt lấy một tay khác của Tông Nguyệt, tiếp tục sờ: "Chẳng nhẽ chị không cảm nhận được ư? Không muốn thật sao?"

Tông Nguyệt hất tay nàng ra: "Không muốn."

"Sao lại không muốn chứ?" Yến Hồi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ở bên em chị có thể có tất cả mà đúng chứ? Muốn có danh tiếng em sẽ cho chị danh tiếng, muốn tiền sem sẽ cho chị tiền, vậy hay là chị..."

Chát!

Yến Hồi vuốt bên má bị đánh một cái rồi cười khẩy: "Sao? Chị không thích những thứ đó hả? Thế chị thích cái gì?"

Tông Nguyệt trừng Yến Hồi, nghiến răng nghiến lợi: "Cô cút ngay cho tôi."

Yến Hồi vênh mặt nói: "Tông Nguyệt, chị đánh tôi?"

"Đánh cô thì sao?" Mắt Tông Nguyệt đã đỏ ngầu: "Tôi đã nói trước rồi, con giun xéo lắm cũng quằn."

Yến Hồi tiến tới bắt lấy tay Tông Nguyệt giữ chặt ở trên đầu nàng, nắm cằm nàng, cười khẩy: "Sao chị lại tham gia show sống còn? Sao lại muốn được thành đoàn đến mức chịu đựng một đồng đội chỉ biết kéo chân sau như tôi? Không phải đều là vì tiền ư? Nếu Tống Lam rời khỏi Hướng Gió thì tôi chắc chắn chị sẽ không rời khỏi Hướng Gió, chị thấy tôi có đoán đúng không?"
Tông Nguyệt ngẩn ra một chút rồi nói: "Không liên quan gì đến cô cả."

"Công ty giải trí Hướng Gió là công ty giải trí tốt số một số hai trong nước, ở đây chất lượng tài nguyên tốt, thù lao cho nghệ sĩ cũng ở mức cao nhất trong giới, nghệ sĩ ở đây có thể nổi tiếng nhanh, kiếm tiền nhanh, mà vừa hay thứ chị cần nhất là tiền để cho cái gia đình như cái động không đáy của chị, đúng không?

Tông Nguyệt cả giận nói: "Cô điều tra tôi?"

Yến Hồi nghiêng đầu, nhếch miệng cười: "Không điều tra, đã là nghệ sĩ rồi thì làm gì còn quyền riêng tư chứ, mấy việc này chỉ cần tìm đại vào paparazzi bất chính nào đấy là biết rồi, đơn giản mà."

Thật ra Tông Nguyệt đã biết nếu bản thân được ra mắt thì mấy chuyện không tốt của gia đình mình sẽ bị bóc ra từ sớm, còn bóc khi nào thì cũng chỉ phụ thuộc vào thời gian, dù là giờ Yến Hồi biết hay sau này bị phơi bày trước mặt công chúng thì cũng khó coi y như vậy thôi.

"Vậy thì sao? Đúng là tôi cần tiền nhưng tôi có thể tự kiếm được, không cần phiền đến cô." Tông Nguyệt hừ lạnh: "Ngoài bối cảnh gia đình ra thì cô còn cái gì nữa không? Ngoài có Yến Thị ra thì kẻ như cô chẳng còn ưu điểm nào hết, nếu không có Yến Thị thì cô còn lại cái gì? Cô dựa vào đâu để vung tiền bao nuôi tôi?"
"Hóa ra trong mắt chị tôi là người như vậy à?" Yến Hồi xoa xoa cằm, đồng thời bỏ tay Tông Nguyệt ra, lạnh lùng nói: "Bao nuôi? Ha, Tông Nguyệt, chị coi trọng bản thân quá rồi đấy."

Yến Hồi nhìn sâu vào mắt Tông Nguyệt một lúc rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Tông Nguyệt mệt mỏi trượt xuống sàn, nhìn chằm chằm vào tay mình, mới nãy nàng kích động quá nên đã tát Yến Hồi một cái, chẳng lẽ nàng xong thật rồi sao?

Nàng đánh Yến Hồi rồi thì sợ là sẽ không thể sống nổi trong ngành này nữa rồi, có khi còn bị Hướng Gió triệt mọi đường sống ấy chứ nhỉ?

Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay tí tách, Tông Nguyệt dựa vào vào cửa vòng tay ôm lấy bản thân, cố gắng kìm tiếng gào khóc nức nở vào trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com