TruyenHHH.com

[Edit beta/Hoàn] Sau khi thông đồng với sư đệ điên, ta trở thành mỹ nhân vạn...

Chương 115 + 116

BeSuamuononha

Chương 115. Đây không phải dụ dỗ thì là cái gì

Edit + beta: Iris

Quý Từ thề, anh thật sự rất thích Tần Giác, cũng không phải không muốn thân thiết với y.

Nhưng... Cha nó, người này hôn liên tục.

Không chỉ hôn sâu, mà còn nặng, người này kiên quyết dùng bàn tay ấn vào sau gáy anh, không ngừng đẩy Quý Từ vào lòng y.

Quý Từ cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Khi sắp hết một đợt hô hấp, Quý Từ vội quay đầu đi, hai tay chống lên vai Tần Giác, há miệng thở dốc, kết quả lại cảm thấy cánh môi đau đớn.

Anh "hít" một tiếng, sau đó nhíu mày:

"Được rồi, biết hơi đệ dài, miệng ta đau."

Ánh mắt Tần Giác hơi mê mang.

Sau khi bị chống lên vai, y còn có chút không phản ứng kịp, tiếp tục cúi đầu tìm môi Quý Từ.

Thấy anh nghiêng đầu né tránh, y bất mãn nhíu mày, trong mắt lập tức tràn nước:

"Sư huynh không cho ta hôn?"

Quý Từ: "... Không phải không cho đệ hôn, lỗ tai đệ điếc hả? Ta nói miệng ta đau."

Anh nghi tiểu sư đệ thuộc họ chó, hôn có cái mà cũng gặm nát miệng.

Hô hấp Tần Giác nặng nề, ánh mắt y nhìn vào cánh môi Quý Từ.

Màu môi trước kia tương đối nhạt, bây giờ sau khi bị hôn đi hôn lại nhiều lần, cuối cùng cũng lộ ra chút màu đỏ ấm áp, mềm mại ướt át, bên trên còn có vài vết thương nhỏ do y gặm.

Ánh mắt y lập tức tối sầm lại.

Tần Giác nhắm mắt, cố gắng ổn định hơi thở, chỉ cọ trán cảm nhận hơi thở của sư huynh, y nhỏ giọng năn nỉ:

"Vậy ta dịu dàng một chút được không?"

Quý Từ: "..."

Anh bất đắc dĩ chống ngực Tần Giác lại: "Đệ đừng quậy."

"Ta thật sự sẽ dịu dàng một chút." Giọng của Tần Giác lộ ra chút nóng nảy, "Sư huynh không tin ta sao?"

"Bây giờ chỉ mới yêu nhau, sư huynh đã không tin ta?"

Y vừa nói, vừa khát cầu nhìn Quý Từ.

Quý Từ khẽ mím đôi môi hơi đau đớn, cuối cùng vẫn quyết định tin y sẽ dịu dàng một chút.

Đến khi lại bị kéo vào giữa mưa rền gió dữ, Quý Từ biết vậy chẳng làm.

Anh mê mang nghĩ ——

Sớm muộn cũng có ngày anh bẻ hết răng của Tần Giác!

Sau khi kết thúc nụ hôn, thần chí Quý Từ đã có chút không rõ ràng.

Đệt, miệng đau quá.

Anh u oán nhìn vào mắt Tần Giác.

Sắc mặt Tần Giác vẫn như thường.

Hiện giờ Quý Từ vừa nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của y là lại dâng lên tức giận, đang định mắng vài câu thì thấy Tần Giác đứng lên.

Thuận theo đó, tầm mắt Quý Từ nhìn xuống dưới, anh lập tức ngơ ngác.

Sắc mặt anh đỏ như thể có thể nhỏ ra máu, phản xạ có điều kiện lui ra sau mấy tấc.

Quý Từ lắp bắp nói: "Đệ, đệ..."

Ánh mắt Tần Giác âm u, nghe vậy chỉ hơi mỉm cười với Quý Từ, ấn nhẹ một cái, bâng quơ nói:

"Kệ nó đi, sư huynh có đói không?"

Nhìn thấy động tác ấn thành thạo đó, Quý Từ không thể tin vào mắt mình.

Im lặng trong giây lát, cuối cùng anh vẫn nói: "Kệ nó ổn không vậy? Đệ có muốn giải quyết một chút không."

Vừa dứt lời, không còn âm thanh nào vang lên.

Quý Từ khó hiểu ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy trong mắt Tần Giác chứa ý cười sáng ngời nhìn mình.

Thấy Quý Từ nhìn qua, ý cười đó càng rõ thêm.

Quý Từ hơi ngại ngùng: "Đệ cười cái gì? Ta đang nói chuyện chính!"

"Ừm, được, chuyện chính." Tần Giác cúi xuống, hôn lên khóe mắt Quý Từ, "Thật ra ta hy vọng sư huynh có thể giúp ta giải quyết."

Sắc mặt Quý Từ lại đỏ bừng.

Màu đỏ này dâng lên quá nhanh, Tần Giác thích thú dùng ngón tay vuốt ve da mặt sư huynh, sau đó thong thả lui ra.

"Chờ ta."

Nói xong, xoay người đi về hướng khác.

Quý Từ ngồi dậy nhìn qua, phát hiện đó là hướng đi đến phòng tắm.

Anh hơi khựng lại, rụt người trở về.

Trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, giọng của hệ thống bất thình lình vang lên:

【 Ký chủ xấu hổ cái gì, chẳng lẽ trước giờ ký chủ chưa từng thủ dâm sao? 】

Quý Từ bị giọng của nó làm cho giật mình, ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, lập tức trở nên căng thẳng:

【 Không phải, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ trước đó ngươi vẫn luôn nhìn ta sao?! 】

Hệ thống cười "hì hì":

【 Đương nhiên, thời khắc lãng mạn quan trọng như vậy, đương nhiên ta phải chứng kiến giúp ký chủ chứ! 】

【 Phải rồi, vừa rồi ta còn quay video lại, ký chủ có muốn... 】

Quý Từ bỗng ngắt lời nó:

【 Không cần! 】

Hệ thống tiếc nuối đành thu lại đoạn video:

【 Được được, không cần thì không cần, hung dữ quá đi. 】

Xem ra nó chỉ có thể giữ đoạn video này cho riêng mình thôi, ấy chà, nam chính thế giới này hôn mãnh liệt quá kích thích quá, nó rất thích.

Ký chủ thật may mắn.

Nó suy nghĩ một chút, lại nói:

【 Ký chủ, da mặt ngươi mỏng quá, ký chủ có muốn đổi sang bộ phận yêu đương công lược bên ta không, chắc chắn sẽ mạnh dạn hơn nhanh thôi. 】

Quý Từ bịt tai nhắm mắt lại, không nghe không nhìn không nói.

Hệ thống còn đang lải nhải, sau khi đối phó bằng mọi cách vẫn không được, nó thở dài một tiếng:

【 Ngươi thật đúng là, ký chủ kém cỏi nhất mà ta từng dẫn. 】

Quý Từ: "..."

【 Ngươi im đi. 】

Hệ thống vui vẻ quay lại xem video quý giá của nó.

Tiếng nước tắm trong phòng tắm vẫn đang vang lên.

Quý Từ im lặng đếm đầu ngón tay tính toán... Sao lâu vậy?

Trong nguyên tác, Tần Giác không phải là người bên dưới sao?

Cái này không hợp lý.

Trước đây không phải Quý Từ không có suy nghĩ phản công, nhưng anh tự hiểu bản thân.

Khi nhìn thấy thân hình rắn chắc cao lớn hơn anh của Tần Giác, Quý Từ đã từ bỏ suy nghĩ của mình.

Được rồi, nằm im bất động cũng rất tốt.

Trong khi Quý Từ đếm tiếng nước trong phòng tắm, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Có người tới.

Quý Từ vô thức sờ môi mình.

... Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu ha?

Anh bình tĩnh lại, đứng lên đi đến cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy ngay Cô Hồng trưởng lão đang đứng bên ngoài.

Quý Từ và hắn nhìn nhau một lát, hai bên hoàn toàn im lặng.

Cuối cùng, Quý Từ khách sáo trước:

"Cô Hồng trưởng lão mời trở về, đệ tử sẽ không về tông cùng ngươi."

Cô Hồng không nhúc nhích.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng và mềm mại của Quý Từ.

Hắn vẫn còn nhớ hình dáng đôi môi của Quý Từ khi anh vừa mới tỉnh dậy.

Hình dáng tuyệt đẹp, đường cong mịn màng, màu môi nhạt cực kỳ nhẹ nhàng tươi tắn.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ như những quá mỏng đã chín được hái xuống.

Đỏ tươi ẩm ướt.

Nhưng người được hái xuống hoàn toàn không nhận ra điều đó, còn ngây thơ nhìn người ta bằng cặp mắt sáng ngời.

Rõ ràng sắc hồng trên má còn chưa tiêu tan, vết đỏ trên cổ còn đang khoe khoang sự hiện diện của mình, sao lại dám ra ngoài gặp người khác?

Sẽ không sợ...

Cô Hồng từ từ nhắm mắt lại, khi mở miệng nói chuyện thì giọng nói đã bình tĩnh không gợn sóng:

"Tần Giác hôn ngươi."

Hắn vừa nói xong, Quý Từ vô cớ hoảng hốt, một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói:

"Đúng vậy, liên quan gì đến ngươi."

Anh nói bậy nói bạ: "Miệng của ta, ta muốn cho ai hôn thì hôn."

"Không đúng, ta chỉ cho sư đệ của ta hôn."

Cô Hồng bình tĩnh nhìn anh, trong giọng điệu có chút giễu cợt:

"Phải không? Vậy sau khi thân mật xong, ngươi ra ngoài mở cửa cho người đàn ông khác với dấu vết trên cổ, rốt cuộc là ôm tâm lý gì?"

Giọng Cô Hồng lạnh lùng, nhưng chỉ cần lắng nghe là có thể nghe được sự ghen tị ẩn sâu trong lòng hắn.

Hắn gằn từng chữ một, ác ý phá hủy lòng tự trọng bấp bênh của Quý Từ:

"Đây không phải dụ dỗ thì là cái gì?"

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 116. Đánh đập tàn nhẫn

Edit + beta: Iris

"Rầm!"

Đến khi Tần Giác đi ra, thứ nhìn thấy chính là Quý Từ đang đè Cô Hồng xuống đất và đánh đập tàn nhẫn.

Quý Từ tức giận đến mức muốn đánh chết Cô Hồng tại đây:

"Mẹ kiếp! Ta có dụ dỗ quỷ cũng sẽ không dụ dỗ ngươi! Ngươi bớt dát vàng lên mặt đi!"

"Đừng tưởng rằng ngươi là trưởng lão thì ta không dám đánh ngươi!"

Hết quyền này đến quyền khác trúng vào khuôn mặt tuấn tú của Cô Hồng.

Thịt ở xương trán nứt ra, đó là vết thương do một đòn của Quý Từ gây ra.

Tần Giác lặng lẽ nhìn một lát, sau đó mỉm cười tiến lên kéo Quý Từ ra.

Quý Từ đánh đến hai mắt đỏ bừng, hoàn toàn không nhận ra có người đến sau lưng mình, thấy có người kéo mình, anh vung mạnh cánh tay:

"Đừng động vào ta! Hôm nay ta phải đánh chết lão già không đứng đắn này..."

"Sư huynh, là ta." Trong giọng Tần Giác lộ ra chút bất đắc dĩ.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nắm đấm đang giơ lên của Quý Từ lập tức dừng lại.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Tần Giác lo lắng nhìn anh.

Quý Từ chớp mắt hai cái, miễn cưỡng hồi phục tinh thần.

Anh nhận ra hiện giờ bản thân đang làm gì, vội vàng buông cổ áo Cô Hồng ra, hoảng sợ đứng lên.

Lúc ấy Quý Từ giơ nắm đấm lên hoàn toàn là vì đam mê, chủ yếu là thực sự bị làm cho buồn nôn.

Đến tận bây giờ mà lông mày của anh vẫn còn nhíu chặt.

Giọng Quý Từ khẽ run: "Tiểu sư đệ, hắn nói ta dụ dỗ hắn..."

"Mẹ nó, ta có dụ dỗ một tên đầu heo cũng không dụ dỗ hắn!"

Tần Giác: "..."

Sau khi nghe rõ lời anh nói, ánh mắt Tần Giác có hơi lạnh lùng.

Y nhìn về phía Cô Hồng, trầm giọng nói:

"Cô Hồng trưởng lão, mong tự trọng."

Cô Hồng đứng lên từ mặt đất.

Chiếc áo choàng đen của hắn dính một ít bụi bẩn, mái tóc dài rối tung, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.

Cô Hồng giơ tay ấn vào vết thương trên xương trán, do dùng sức quá mạnh, máu ở miệng vết thương ào ạt chảy ra, dính đầy tay hắn.

Hành vi này rất quái dị, Quý Từ không khỏi nhíu mày.

Máu đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc áo choàng đen của hắn, bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, Cô Hồng như thể không biết, khóe mắt dính máu, dáng vẻ cực kỳ quỷ mị.

Gió thổi qua, mùi rỉ sắt càng nồng nặc hơn.

Quý từ nhìn máu chảy ra từ xương trán của Cô Hồng, nhất thời hơi hoảng loạn.

... Anh cũng không ngờ mình lại ra tay nặng như vậy, sao Cô Hồng lại không né?

Quý Từ nhắm mắt.

Thôi, là hắn xứng đáng.

Hai người trực tiếp đối mặt nhau, Cô Hồng giơ tay đội mũ trùm đầu lên.

Vành nón to rộng che khuất hơn nửa khuôn mặt của người đàn ông, chỉ lộ ra chiếc cằm sắc sảo.

Giọng Cô Hồng khàn khàn, nếu lắng nghe cẩn thận thì có chứa chút khoái cảm bệnh hoạn:

"Ngươi không còn sung sướng được bao lâu đâu, Quý Từ."

Quý Từ hơi cau mày: "Ngươi có ý gì?"

"Lần này ta buông tha ngươi, không cưỡng chế mang ngươi về, người tới lần sau không phải ta, mà là Vân Thời."

Cô Hồng thong thả xoa vết máu trên ngón tay, nhướng mày nhìn thanh niên trước mặt:

"So với chúng ta, Vân Thời mới là tên điên thật sự, đừng để hắn bắt được ngươi."

"Và," Cô Hồng nhếch đôi môi mỏng, trong mắt có chút ý cười nhỏ vụn, "Lần sau đánh người thì nhớ dùng bàn tay tát, đừng dùng nắm đấm."

Vừa dứt lời, bóng người còn đứng ở đây lập tức biến mất.

Nếu không phải trên mặt đất vẫn còn vài giọt máu đỏ tươi, những nơi khác hoàn toàn không có chút dấu vết cho thấy có người từng đến.

Quý Từ ngơ ngác nhìn vài giọt máu kia.

Một lúc lâu sau, anh tức giận đến mức tay run run, nói một cách khó tin:

"Hắn bôi nhọ ta thì thôi, vậy mà hắn lại còn đùa giỡn ta!"

"Ta phải lột da hắn!"

Sắc mặt Tần Giác cũng không đẹp gì mấy, y ôm vai Quý Từ, ấn người vào lòng:

"Sư huynh yên tâm, sẽ có một ngày chúng ta có thể giết hắn."

Quý Từ không thể giải thích rõ cảm xúc trong lòng.

Lời vừa rồi của Cô Hồng, rõ ràng là vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao khi phát ra từ miệng Cô Hồng, lại vô cớ mang theo chút suồng sã khó nói.

Quý Từ không thể nào hình dung được.

Loại cảm giác này, giống như có một con rắn độc lạnh lẽo bắt đầu bò trên da thịt anh, nơi rắn độc bò qua khiến anh rùng mình, khiến người ta không thể chịu đựng nổi sự suồng sã đó.

Quý Từ nắm chặt tay Tần Giác, ánh mắt chán ghét nhìn máu dưới đất.

Tần Giác lập tức hiểu ý.

Y hôn lên môi Quý Từ, khi tách ra còn lưu luyến cắn một cái, nhỏ giọng nói:

"Sư huynh vào nghỉ ngơi trước đi, nơi dơ bẩn này cứ để ta xử lý."

Đúng lúc Quý Từ cũng không muốn ở lại nơi có mùi rỉ sắt phiền lòng này, gật đầu, xoay người vào phòng.

Một ngày tâm trạng tốt của Quý Từ bị phá hỏng như vậy.

Hiếm khi anh mới vui vẻ được như vậy.

Đầu tiên là trở về từ quỷ môn quan, sau đó tu thành chính quả với tiểu sư đệ, sau đó nữa là hôn hôn ngọt ngào.

Nghĩ vậy, mặt Quý Từ đỏ lên, sau đó lại tức giận nghĩ —— nụ hôn này không hề ngọt ngào chút nào, chỉ có đau thôi.

Tần Giác không có chút kỹ xảo nào hết, chỉ biết gặm bậy bạ như dã thú.

Quý Từ định sau này sẽ đích thân dạy y...

Không đúng, nghĩ chệch hướng rồi.

Tóm lại là vì Cô Hồng nên bây giờ Quý Từ cực kỳ không vui.

Anh lấy Chiết Liễu ở bên hông ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó rảnh đến mức nhàm chán bắt đầu chơi kiếm.

Chiết Liễu vô cùng phối hợp, vặn vẹo cơ thể mình.

Bật ra, gập lại, bật ra, gập lại.

Quý Từ nhỏ giọng phàn nàn với Chiết Liễu:

"Ta không thích Cô Hồng chút nào, ngươi hiểu không?"

Chiết Liễu hơi dừng lại, sau đó ngây thơ gật đầu.

Quý Từ vỗ vỗ chuôi kiếm Chiết Liễu, tiếp tục nói: "Ta ghét Cô Hồng đến mức muốn hắn chết, muốn hắn cả đời không thể giao hợp."

Chiết Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm giác mình đã hiểu ra gì đó.

Một lúc lâu sau, Chiết Liễu trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ mình đã hoàn toàn hiểu ý của chủ nhân.

Đáng tiếc Quý Từ lại thở dài: "Thôi, một thanh kiếm như ngươi thì biết được cái gì chứ?"

Nghe vậy, Chiết Liễu bất mãn nhảy nhảy.

Quý Từ dễ dàng trấn áp Chiết Liễu, sau đó nhét nó vào vỏ kiếm.

Không lâu sau, Tần Giác bưng mâm đồ ăn vào.

Ngửi thấy mùi thức ăn, lúc này Quý Từ mới nhận ra —— từ khi tỉnh lại đến giờ, anh vẫn chưa ăn cơm.

Đói, đói chết mất.

Hiện giờ trong mắt anh, Tần Giác vĩ đại đến mức không thể vĩ đại hơn, cả người tỏa ra ánh sáng của mẫu thân!

Quý Từ nước mắt lưng tròng nhận lấy đồ ăn, ăn uống thỏa thích, chỉ càng cảm thấy Cô Hồng không có mắt.

"Sư huynh, ăn từ từ thôi." Tần Giác nghịch tóc Quý Từ.

Quý Từ nghe lời ăn chậm lại, ăn từng miếng nhỏ.

Thấy thế, Tần Giác lại nói: "Lau miệng đi."

Động tác ăn của Quý Từ khựng lại, lấy một chiếc khăn từ Giới Tử Hoàn, lau miệng của mình.

Mặc kệ anh cũng không biết mình đang lau cái gì.

Sau khi lau xong, Quý Từ ngẩng đầu nhìn Tần Giác: "Còn dơ không?"

Thật ra nơi đó vẫn luôn rất sạch sẽ.

Tần Giác giấu đi tia sáng khó hiểu trong mắt: "Sạch rồi."

"Ồ." Nghe được đáp án, Quý Từ lại bắt đầu ăn cơm.

Khóe môi Tần Giác cong lên nụ cười sung sướng, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn.

Ngoan quá.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đáng lẽ hôm qua đăng rồi, mà đầu tháng nên bận quá, giờ mới hết bận 😂

Đăng: 2/7/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com