TruyenHHH.com

Edit Benh Kieu Xuan Lam Trung Huu Vu

"Ngươi cảm thấy sao?" Lục Trì không đáp mà hỏi lại, nháy mắt quăng vấn đề này về cho nàng, đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của nữ nhân.

"Lão phu nhân ký thác kỳ vọng cao vào ngài, sao có thể bằng lòng cho ngài cưới ta." Thẩm Đường mỉm cười dửng dưng, cử động thân thể để mình nằm thoải mái hơn một chút: "Thẩm Đường chỉ là muốn hỏi Thế tử, đây được tính là gì? Dù là thiếp thất, cũng có cỗ kiệu nâng vào phủ Bá Ân Vương một cách chính thức, ngài xem ta trở thành thông phòng sao?"

"Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thông phòng, chẳng phải như vậy mới là kích thích nhất sao?" Lục Trì cười, ngón tay thon dài bao trùm lên đường cong rồi đè xuống, miệng ngậm vành tai phát ra âm thanh vừa trầm vừa khàn, cực kỳ giống tiếng nỉ non giữa tình nhân, trêu đùa: "Ngươi thật sự không có nửa phần động tình à?"

Thẩm Đường cảm thấy buồn cười, ánh mắt liếc xuống phía dưới một cái, học theo giọng điệu nam nhân thường dùng mà hỏi lại: "Thế tử như vậy cũng coi là động tình sao?"

Lục Trì nhìn nữ nhân dưới thân, sắc mặt nàng ửng hồng, đôi mắt phượng sũng nước, ở nơi sâu thẳm cất giấu sự đề phòng, không có dáng vẻ động tình chút nào. Dường như hiện tại giữa hai người không phải là tình, mà là một ván cờ, ai lộ ra nửa điểm sơ hở trước sẽ bị đối phương cắn xé đến mức đầm đìa máu tươi.

Hắn trái lại có chút hoài niệm Thẩm Đường khi còn nhỏ, một bánh bao nhỏ xíu, tuy rằng khiếp sợ hắn nhưng vẫn dễ khống chế, hơi hù dọa một chút, nàng sẽ mở to đôi mắt ầng ậng nước nhìn về phía người. Nào có nhanh mồm dẻo miệng, tóm được cơ hội là lập tức nhào tới cắn xé một ngụm giống như bây giờ?

Nghĩ như vậy, nhưng những niềm vui thầm kín trong lòng nhiều hơn ảo não, nhéo cằm nàng rồi tiếp tục hôn lên.

Thẩm Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết mình đã đánh cược chính xác, tạm thời không nghĩ tới tương lai sẽ như thế nào, tốt xấu là bây giờ đã giữ lại một con đường sống.

Ầm ĩ hơn nửa ngày, thấy người đã chiếm hết những lợi ích nên chiếm, nhưng chuyện về Vân di nương lại không đề cập tới chút nào, nàng không khỏi hơi nóng vội, kéo vạt áo mở rộng của nam nhân, nhỏ giọng hỏi: "Thế tử còn chưa nói chuyện của tiểu di cho ta, chẳng lẽ ngay từ đầu ngài chỉ là dỗ dành ta?"

Lục Trì liếc nàng một cái, cuối cùng thốt ra một câu: "Có lẽ Vân di nương đang mang thai."

Tin tức này thật sự không tính là hiếm lạ, tiểu di nàng ở bên Bá Ân Vương nhiều năm như vậy, lúc trước luôn dùng thuốc tránh thai mới không có con. Mấy năm nay tiểu di liên tục điều trị thân thể, có thai là chuyện bình thường, có thể nói là một chuyện tốt.

Thẩm Đường cảm thấy mình bị hắn trêu chọc, không khỏi tức giận, đến mức muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của nam nhân làm cho kinh sợ —— "Bá Ân Vương không có duyên con cháu."

Cái gì gọi là không có duyên con cháu? Nghĩa là không thể làm nữ nhân có thai sao? Lẽ nào Lục Trì hoài nghi tiểu di tư thông với người bên ngoài và có thai hay sao?

Đối với nữ nhân mà nói, chỉ trích thế này hoàn toàn là đòn trí mạng, nếu truyền ra ngoài, dù chân tướng như thế nào thì những đồn đãi vớ vẩn đó đều có thể giết chết một người.

Thẩm Đường nháy mắt thay đổi sắc mặt, giãy giụa ngồi dậy: "Ta biết ngài không thích tiểu di, nhưng ngài cũng không thể bịa đặt chuyện như thế để đổ oan cho tiểu di. Nếu ngài không thích đứa nhỏ này, có thể cầu xin lão phu nhân ban một bát thuốc phá thai sạch sẽ, đừng nhục nhã người khác như vậy."

Sao nàng ngu ngốc như vậy, thế mà lại tin lời nói của Lục Trì!

"Không nói mỗi năm có rất nhiều di nương được nâng vào phủ, ngay cả những ả nhân tình được ông ta nuôi ở ngoài viện, không có một ai ôm tâm tư mẫu bằng tử quý(*) ư?" Lục Trì nhìn tấm mành có hoa văn làn khói nhẹ trên đỉnh đầu, ánh mắt lập tức trống rỗng, thoáng qua chút tịch liêu và trống vắng không ai biết, hơi mang vẻ trào phúng: "Chẳng lẽ ông ta thật sự vì hoài niệm mẫu thân ta?"

*Mẹ quý nhờ con.

Thẩm Đường đã tin vài phần, nhưng về mặt tình cảm vẫn không thể tiếp thu, cố gắng cãi lại: "Sao ngài biết được? Lẽ nào Bá Ân Vương sẽ khua chiêng gõ trống nói với mọi người loại chuyện này?"

Sao hắn biết được chuyện này? Có lẽ bởi vì độc này là do mẫu thân hắn tự tay hạ đi.

***

Đích trưởng nữ của phủ Nghi Quốc công, tài năng, dung mạo và tính cách đều xuất chúng, có lẽ ban đầu khi gả vào phủ Bá Ân Vương cũng từng vui mừng, ôm suy nghĩ một đời một kiếp hai người.

Hai năm đầu, Bá Ân Vương quả thật rất tốt, nho nhã dịu dàng, săn sóc nàng tỉ mỉ, gần như làm cho nàng quên mất nam nhân này vốn là kẻ đa tình. Cho đến khi một nữ nhân mang theo Lục Lâm tìm tới cửa, xé rách tất cả sự yên bình giả tạo, nàng mới không thể không thừa nhận, tình yêu mà trượng phu dành cho nàng ít đến độ đáng thương, mà tình yêu thật sự chính là oanh oanh yến yến ở bên ngoài.

Cả đời nàng đã quen kính cẩn vâng lời, cũng quen với việc kiêu ngạo, sao có thể chịu nổi sự khinh thường như vậy. Khoảnh khắc bệnh nặng sắp chết, dứt khoát hạ thuốc tuyệt tử cho Bá Ân Vương. Nàng không được làm người duy nhất, nhưng con trai của nàng phải là đích tử duy nhất của phủ Bá Ân Vương này.

***

Khi Lục Trì nghe thấy những chuyện quá khứ, thương tiếc mẫu thân vì tình cảm mà từ bỏ cuộc sống của mình. Nhưng thương tiếc xong, trong lòng lại trống rỗng, lúc mẫu thân hắn ôm quyết tâm phải chết, có từng suy xét nửa phần đến việc một đứa trẻ như hắn nên sinh tồn như thế nào ở phủ Bá Ân Vương hay không?

Thong thả nhắm mắt lại, hắn rõ ràng không muốn nói nhiều: "Vậy ngươi chỉ xem như là ta đang nói đùa đi. Ngươi có thể đi hỏi tiểu di ngươi, nhưng ngươi xác định nàng ta muốn cho ngươi biết chuyện này ư?"

Thẩm Đường mới cử động một nửa bèn dừng lại, nếu những lời Lục Trì nói đều là sự thật, vậy người mà tiểu di muốn giấu nhất ắt hẳn là nàng, bằng không ngay từ đầu đã nói với nàng.

Nghĩ đến những hành động của tiểu di mấy ngày gần đây, trong lòng nàng lại chắc chắn thêm vài phần, tay chân không nhịn được lạnh toát, muốn khóc mà khóc chẳng được. Kiếp trước, nàng và tiểu di đều thiếu nợ phủ Bá Ân Vương sao? Tại sao mỗi một bước đi đều không cho người ta bất cứ đường sống nào, ép buộc người ta đi đến cái chết?

Nhưng cho dù có một chút hy vọng, Thẩm Đường vẫn hy vọng mình và tiểu di có thể sống thật tốt. Ổn định lại tinh thần, lúc nắm lấy mép giường định đứng lên, nàng bỗng nhiên nhận ra không thích hợp: "Vì sao ngài lại nói với ta?"

Lục Trì luôn căm hận tiểu di, nếu chuyện này là thật, chẳng phải phản ứng đầu tiên của hắn nên là tố giác sao? Làm sao có thể nói với mình trước tiên?

Trừ khi Lục Trì căn bản không muốn để tiểu di xảy ra chuyện.

Sau khi phản ứng lại, Thẩm Đường nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân, hỏi: "Ngài muốn ta làm gì?"

"Ngươi trái lại thông minh hơn trước rất nhiều." Lục Trì vẫn nhắm mắt, dùng giọng điệu cực kỳ tán thưởng mà cảm thán một tiếng, rồi sau đó nói: "Không bằng ngươi giúp ta hỏi thăm một chuyện, thế nào?"

"Cái gì?"

Lục Trì mở mắt ra, con ngươi đen nhánh sâu thẳm: "Rốt cuộc năm đó mẫu thân ta qua đời vì nguyên nhân gì?"

Có một khoảnh khắc, Thẩm Đường rất muốn hỏi hắn, nếu chân tướng còn dơ bẩn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, liệu hắn còn tiếp tục cố chấp nữa hay không. Nhưng nàng nhanh chóng nhịn xuống, bởi vì những chuyện này không liên quan đến mình, người đau khổ cũng không phải mình.

Rất nhanh, nàng lên tiếng đáp: "Được."

——

Thẩm Đường ở trong phòng suy nghĩ mọi chuyện xong xuôi, ví dụ như làm sao giả vờ lơ đãng phát hiện chuyện tiểu di có thai, nên khuyên như thế nào để tiểu di vứt bỏ đứa nhỏ này, hỏi bóng hỏi gió về nguyên nhân cái chết của cố Vương phi ra sao.

Nàng nghĩ rất đơn giản, chỉ cần không có đứa nhỏ này, những chuyện khác đều có thể dễ dàng giấu nhẹm.

Nhưng người tính chung quy không bằng trời tính, Thẩm Đường còn chưa tới viện Tương Phù, chuyện Vân di nương có thai đã truyền khắp phủ Bá Ân Vương.

Nói đến cũng rất trùng hợp, sau khi Hách thị phân chia quyền lực trên tay cho Vân di nương, không đi theo dõi đứa bé trong bụng con dâu mình, mà ngày ngày gọi Vân di nương đến, xem lại những chuyện Vân di nương đã xử lý, chỉ mong tìm thấy lỗi sai bên trong để thu hồi quyền quản gia.

Ai mà ngờ, dù đây là lần đầu tiên Vân di nương quản lý việc trong phủ, song nhờ được Chu gia dạy dỗ lúc còn là cô nương, tuy xử lý hơi ngượng tay nhưng tốt xấu gì cũng không mắc phải sai lầm nào.

Buổi sáng hôm nay, Vân di nương bỗng nhiên buồn nôn, nôn ra rất nhiều nước chua. Nhiều năm như vậy, mấy tiểu thiếp ở các phòng của Bá Ân Vương chưa từng có ai mang thai, tất nhiên Hách thị không nghĩ đến hướng đó, chỉ nghi ngờ sức khỏe Vân di nương không tốt, vội vàng cử người đi mời đại phu tới.

Nếu thân thể Vân di nương thật sự không tốt, chẳng phải quyền quản gia sẽ được giao lại cho bà ta sao?

Nào biết đại phu lại đây khám thử, chỉ nói là Vân di nương mang thai, sắc mặt Hách thị tức khắc trở nên khó coi, nhưng người có sắc mặt khó coi hơn bà ta là Vân di nương.

Đối với các nha hoàn và bà tử mà nói, đây đương nhiên là một chuyện vui vẻ, vội vàng truyền tin đến các viện để kiếm một chút tiền mừng.

Lúc Thẩm Đường đến viện Tương Phù vừa khéo gặp được Bá Ân Vương, nam nhân luôn nho nhã trước mặt người khác giờ phút này lại giống một đứa trẻ, quỳ một gối trên ghế thấp, muốn nghe thử đứa bé trong bụng Vân di nương có động tĩnh hay không.

"Sao nhanh vậy được? Đứa bé còn nhỏ lắm." Khuôn mặt Vân di nương tái nhợt, nở một nụ cười: "Mau đứng lên đi, bọn hạ nhân đều đang nhìn kìa."

"Nhìn thì nhìn, gia có nhi tử, còn không cho gia vui vẻ à?" Bá Ân Vương cười toe toét, ai nấy đều nhìn ra sự vui sướng của ông ta.

Thời trẻ, dưới áp lực của lão phu nhân, cho dù ông ta sủng ái Vân di nương cũng không dám để người có một đứa con, sợ đến lúc đó không bảo vệ được mẹ con các nàng. Nhưng hiện tại thì khác, lão phu nhân lớn tuổi, bắt đầu coi trọng con nối dõi, Vân di nương có thai, cũng sẽ không làm ra chuyện cho người phá thai.

Ông ta thật sự hạnh phúc vì có thể có một đứa con kế thừa huyết mạch của ông ta với Vân di nương, nam hay nữ đều tốt, tốt nhất là có thể giống Vân di nương hơn một chút.

Vẫn là Từ ma ma thấy Thẩm Đường trước, sau khi thưa một tiếng, Bá Ân Vương mới đứng lên, ho khan một tiếng rồi làm bộ làm tịch ngồi xuống bên cạnh Vân di nương. Nhìn thấy Thẩm Đường, ông ta nhàn nhạt chào hỏi: "Hiện tại tiểu di ngươi đang mang thai, nếu rảnh rỗi thì hãy đến đây chơi với nàng nhiều hơn."

"Đó là đương nhiên." Thẩm Đường nở một nụ cười ngoan ngoãn.

Bá Ân Vương còn muốn nói gì đó, Vân di nương lại đẩy ông ta, dịu dàng nói: "Ngài dọa Đường tỷ nhi sợ rồi, chẳng qua chỉ là một đứa bé, ngài đã nói với người khác bao nhiêu lần rồi, cho dù vui mừng hơn nữa cũng chưa từng như vậy."

"Chuyện này không giống, nó chính là đứa bé đầu tiên của chúng ta." Bá Ân Vương phản bác.

Vân di nương mỉm cười nhìn ông ta, trầm mặc hồi lâu sau mới mở miệng: "Chẳng phải còn có người hẹn ngài đến quán trà sao? Ngài đi trước đi, thiếp thân ở đây nói vài lời với Đường tỷ nhi."

Bá Ân Vương không thể ở lại thêm, chỉ là lúc đi còn cố ý dặn dò: "Đại phu nói thai của nàng có chút bất ổn, tuyệt đối phải chú ý, nếu muốn gì thì cứ việc phân phó hạ nhân."

"Thiếp thân đã biết." Vân di nương cười.

Nhận được lời đảm bảo, Bá Ân Vương mới chịu yên tâm rời đi.

"Các ngươi cũng lui xuống cả đi, ta muốn nghỉ ngơi." Trong nháy mắt, bả vai của Vân di nương lập tức sụp xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt đất: "Đường tỷ nhi cũng trở về đi. Cháu cũng nhìn thấy rồi, gần đây thân thể ta không thoải mái, cần tĩnh dưỡng, sắp tới cháu không cần lại đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com